Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 5

256@-

Sáu bảy người cùng nhau chen vào thang máy xuống lầu.


 


Lý Giai Thư có tính tình hoạt bát, nói luôn miệng không ngơi nghỉ. Cơ bản chỗ nào có cô ấy thì chỗ đó khó mà yên tĩnh được.


 


Trên đường đi, lúc thì cô nàng lôi kéo Giang Kiều tám chuyện về bộ truyện tranh 18+ mà mấy hôm nay thức đêm cày, lúc thì bị những trò nghịch ngợm của Nghiêm Tự chọc cho phát cáu. Hai người lao vào nhau tung đòn, cãi nhau chí chóe chẳng lúc nào yên.


 


Sầm Tây vốn quen với việc ở một mình, lại không thân quen với nhóm người này, cả đoạn đường không tham gia vào bất cứ cuộc trò chuyện nào, chỉ yên lặng đi theo phía sau.


 


Người giống cô còn có Chu Thừa Quyết.


 


Anh cũng không phải kiểu thích tụ tập náo nhiệt.


 


Bề ngoài thì trông tính tình anh cũng dễ chịu. Trên lớp, thầy cô các môn thi thoảng còn hay trêu đùa anh. Phần lớn thời gian, anh đều mỉm cười nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn hờ hững pha trò, nhưng thực ra khi tiếp xúc rồi mới thấy, con người anh khá lạnh nhạt, có lẽ vì chẳng muốn tốn công xã giao với quá nhiều người. Ngoài mấy người bạn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hầu như chẳng ai chen chân vào được vòng xã giao của anh.


 


“Phía trước náo nhiệt thế, không định đi lên nói chuyện góp vui à?” Chu Thừa Quyết đột nhiên mở miệng, giọng điệu nhàn nhạt.


 


Sầm Tây phải mất một giây mới phản ứng lại được là anh đang nói chuyện với mình, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Không quen ai cả, nên thôi vậy.”


 


“Nói vài câu là quen thôi mà.” Giọng thiếu niên lạnh nhạt: “Hôm trước chẳng phải cậu với cái người gì gì đó cũng làm quen nhanh lắm à…”


 


“Gì cơ?” Sầm Tây chưa kịp hiểu.


 


“Không có gì.” Anh dứt lời liền lặng im.


 


Sầm Tây lén quan sát sắc mặt anh, dè dặt tìm chuyện để nói: “ Tôi… tôi viết xong bản kiểm điểm hôm nọ rồi. Cậu còn cần không?”


 


Chu Thừa Quyết: “Chuyện này cũng nhớ kỹ ghê nhỉ?”


 


Sầm Tây nhỏ giọng: “Thật ra trí nhớ của tôi khá tốt…”


 


Anh khẽ hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.


 


Hai người sóng bước đi cuối đoàn người, Chu Thừa Quyết thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.


 


Cô gái vẫn mặc bộ đồ lần đầu tiên gặp ở sân bóng trường Nam Gia, áo thun quần đùi rộng thùng thình, trông chẳng vừa người chút nào. Tuy là màu đen khó dơ nhất, nhưng cổ áo và gấu áo đều đã sứt chỉ và xù lông, chắc cũng chỉ có hai bộ này để thay.


 


Dưới ánh nắng gay gắt, mùi xà phòng rẻ tiền sạch sẽ thoang thoảng, xen lẫn với hương cam dịu nhẹ từ sữa tắm trên người Chu Thừa Quyết, lặng lẽ quyện vào nhau trong không khí giữa hai người.


 


Kỳ lạ là… lại rất dễ chịu.


 


Nhiều năm sau đó, trong ký ức của Chu Thừa Quyết, đó chính là hương của mùa hè – mùi hương có một không hai, hương vị của tuổi trẻ, cũng là hương thơm chỉ thuộc về riêng hai người họ.


 


Mấy năm gần đây, các chương trình truyền hình thi nhau làm về trò chơi thoát khỏi mật thất, khiến nó trở thành một trào lưu cực kỳ phổ biến trong giới trẻ.


 


Hồi cấp hai, Sầm Tây từng nghe các bạn nhắc đến, nhưng chưa từng có cơ hội tham gia.


 


Chi phí chia đều, mỗi người ít nhất cả trăm tệ, với cô là khoản tiền không tưởng, không tiêu nổi.


 


Cô chưa từng ăn thịt heo, cũng chưa từng thấy heo chạy.


 



Chiếc TV cũ nát duy nhất trong nhà cô, đã bị ba cô đập vỡ trong một lần say rượu. Lúc các chương trình về mật thất lên sóng rầm rộ, cô cũng không được xem, nên thật ra cô không hiểu rõ trò này là gì, cứ tưởng đơn giản chỉ là trò chơi giải đố bình thường.


 


Khi đến nơi, ông chủ giới thiệu qua luật chơi như thường lệ. Đến khi mọi người đã vào phòng hết, đèn liền tắt phụt.


 


Trò chơi mới chỉ bắt đầu, đã có người bị bóng tối đột ngột dọa đến hét toáng lên. Tuy Sầm Tây không phản ứng dữ dội đến thế, nhưng cũng lùi lại hai bước theo bản năng.


 


Vừa lùi đã đụng phải Chu Thừa Quyết ở phía sau.


 


Phòng tối om, ban đầu cô còn không phân biệt được ai với ai, nhưng giây tiếp theo, cô đã cảm nhận được cánh tay của mình bị ai đó kéo nhẹ ra sau.


 


Âm thanh rùng rợn liên tục vang lên khắp nơi, đến cả Sầm Tây – người vẫn luôn giữ được sự bình tĩnh mà giờ phút này cũng bắt đầu thấy hơi căng thẳng. Cô ngẩng đầu tìm hướng anh, giọng nói nhẹ nhàng len lỏi trong tiếng hét của mọi người: “Sao vậy?”


 


“Đừng đi nhanh quá.” Thiếu niên đáp, giọng vô cảm: “Tôi sợ.”


 


“?” Sầm Tây suýt tưởng mình nghe lầm.


 


Cái vẻ bình tĩnh lạnh lùng kia, không biết còn tưởng anh chính là người giết hết mấy con ma trong phòng luôn ấy chứ.


 


“Đừng sợ.” Sầm Tây vẫn dịu dàng an ủi: “Vậy… tôi đi với cậu nhé.”


 


Cô cũng chẳng hiểu rõ Chu Thừa Quyết, có khi kiểu người như anh, lúc sợ hãi lại cứ làm ra vẻ không sợ cũng nên.


 


Nhưng không biết vì sao, câu nói vừa rồi của anh cũng khiến chính cô bớt hồi hộp hơn hẳn.


 


Loa phát bắt đầu hướng dẫn các bước trong trò chơi.


 


Lý Giai Thư vừa nhát gan vừa ham chơi, cứ hăng hái lao lên trước, rồi lại bị âm thanh và ánh sáng dọa cho chạy bổ nhào về tìm người bám víu.


 


Những người khác cũng la hét loạn xạ, riêng Nghiêm Tự thì không sợ, nhưng cứ cố tình trêu chọc cô ấy, không thể tin tưởng được. Cuối cùng, Lý Giai Thư đành bám riết lấy Sầm Tây – người duy nhất vẫn bình tĩnh từ đầu đến giờ. Hai tay cô ấy siết chặt lấy cánh tay gầy guộc của Sầm Tây, giành người từ bên cạnh Chu Thừa Quyết về, sống chết không chịu buông.


 


Trong tiếng hò hét ầm ĩ, cuối cùng cả nhóm cũng đi tới một cánh cửa hé sáng.


 


Lý Giai Thư không nghĩ ngợi gì, lập tức cắm chiếc chìa khóa vừa tìm được vào ổ.


 


Cửa sắt vừa mở ra, cả nhóm đồng loạt chửi ầm lên.


 


“Vãi đạn, giật cả mình! Ít nhất cậu cũng phải hô trước một tiếng chứ! Không kịp chuẩn bị tinh thần gì hết!” Nghiêm Tự lấy tay che mắt theo phản xạ, nhưng đã muộn: “Cứu với, chói mù mắt ông đây rồi!”


 


Giang Kiều: “Tớ nghĩ mắt tớ mù thật rồi.”


 


“Tớ có biết gì đâu…” Lý Giai Thư cũng chẳng khá hơn, ôm mặt r*n r*: “Báo cảnh sát đi! Mau bắt ông chủ của mật thất này lại xử cho ra nhẽ! Điều tra toàn diện!”


 


Bọn họ đã quen với bóng tối trong suốt hơn hai mươi phút, giờ đột ngột thấy ánh sáng, quả thật không thể thích nghi ngay được, mắt đau đến muốn rơi lệ.


 


Sầm Tây bị câu nói của Lý Giai Thư chọc cười, vừa cười xong mới chợt nhận ra, hình như mắt cô chẳng sao cả.


 


Cô ngẩng lên theo phản xạ, liền nhìn thấy không biết từ khi nào người luôn đi phía sau mình đã bước lên đứng chắn phía trước.


 


Thiếu niên có vóc dáng cao lớn, chắn trước mặt cô, che gần hết ánh sáng.


 


Đến khi anh dịch người sang chỗ khác, mắt cô mới từ từ thích nghi với ánh sáng trong phòng.



 


Sầm Tây ngẩn ra, do dự kéo nhẹ vạt áo anh: “Sao cậu lại… đi lên trước rồi?”


 


Chu Thừa Quyết thoáng lộ vẻ không được tự nhiên, giọng lạnh lùng: “Tôi sợ, không được à?”


 


Sầm Tây vội rụt tay lại, dè dặt đáp: “Được mà.”


 


Chu Thừa Quyết không nói thêm gì, ánh mắt lướt xuống cánh tay cô vừa rút về, giữa đôi mày thoáng hiện một nếp nhăn nhỏ khó phát hiện.


 


Lý Giai Thư vừa rồi vì quá sợ mà bám lấy cô suốt cả đoạn đường, ra tay không biết nặng nhẹ. Dưới ánh đèn sáng, có thể thấy rõ từng vệt hằn đỏ trên cánh tay trắng muốt của Sầm Tây, thậm chí còn có vài vết móng tay rõ ràng.


 


Bên kia, Lý Giai Thư hết náo loạn đòi báo cảnh sát, lại nhanh chóng chìm vào không khí trò chơi, lục tung rương tủ tìm được sáu chiếc chìa khóa nhiệm vụ phụ, rồi quay đầu nói to: “Mỗi phòng ít nhất một người, mọi người tự chọn nhé!”


 


Nói xong, cô ấy quay sang Sầm Tây, cười nịnh nọt: “Hì hì, chị đẹp ơi, chị đi với em nha~”


 


Sầm Tây biết cô ấy không dám ở một mình, đang định gật đầu đồng ý, thì sau lưng truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Không được, cậu ấy đi với tôi.”


 


Lý Giai Thư: “?”


 


Giang Kiều: “?”


 


Sầm Tây: “?”


 


Nghiêm Tự: “Ặc.”


 


Lý Giai Thư lập tức ôm lấy Sầm Tây như sợ bị cướp mất: “Tại sao?!”


 


“Vì tôi sợ.” Chu Thừa Quyết thản nhiên đáp, mặt không đỏ, tim không run.


 


“...?”


 


Giang Kiều nghe vậy, lập tức giơ tay xung phong: “Vậy tớ đi với cậu.”


 


Chu Thừa Quyết không thèm suy nghĩ, từ chối thẳng thừng: “Cậu hét còn to hơn.”


 


Giang Kiều: “...”


 


Lý Giai Thư: “Tôi cũng sợ mà!”


 


Nền tảng kinh tế quyết định địa vị. Chu Thừa Quyết điềm nhiên nói: “Tôi trả thêm, cậu còn tiền không?”


 


Cô ấy làm gì có đồng nào. Tiền ăn vặt hôm qua còn là gài bẫy moi được từ Nghiêm Tự đấy.


 


Kết quả không cần đoán cũng biết.


 


Cuối phòng mật thất, Lý Giai Thư sợ đến mức chân tay bủn rủn, phải dựa vào Nghiêm Tự mới đứng vững được. Nhưng khi thấy Sầm Tây bước ra vẫn điềm nhiên như không, cô ấy vẫn không nhịn được mà “hừ” một tiếng, buông ra câu mà bản thân cho là dữ dằn nhất: “Đồ mê tiền! Tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu, cả đời này cũng sẽ không nói chuyện với cậu nữa!”


 


Làm Nghiêm Tự cười suýt ngã: “Được được được, đại tiểu thư, cậu nói gì cũng đúng. Có bản lĩnh thì đứng vững rồi hẵng nói.”


 


Tối hôm đó, dì không bảo Sầm Tây giúp gì thêm, còn giục cô đi rửa mặt chuẩn bị cho ngày khai giảng chính thức vào hôm sau.


 



Cô vẫn giữ thói quen như mọi khi, dùng xà phòng gội đầu và tắm sơ qua, sau đó lau tóc đến khi còn hơi ẩm mới ra ngồi cạnh bức tường.


 


Hôm nay không có đề mới được đưa tới, Sầm Tây bèn lấy ra đống đề mấy ngày trước để sắp xếp lại phần sai và mấy câu trọng điểm.


 


Cô vừa mới bắt đầu được một lúc thì dưới quán ăn vang lên giọng nói quen thuộc của Triệu Nhất Cừ: “Dì ơi, hôm nay Sầm Tây không có ở nhà ạ?”


 


Dì út đang bận xào đồ ăn, vừa làm vừa trả lời: “Mai nó đi học rồi. Dì bảo nó tối nay nghỉ ngơi sớm.”


 


“À, cháu mang đề đến cho cậu ấy. Cô chủ nhiệm nhờ cháu đưa giúp.”


 


Dì út cười cười: “Nó ở tầng trên đấy. Cháu lên tìm nó hộ dì nhé, phiền cháu rồi.”


 


Sầm Tây ló đầu ra từ phía sau bức tường nhìn xuống dưới. Cô vốn không muốn để cậu ta lên tầng, bèn chủ động xuống dưới.


 


Cô vừa đến tầng một thì chạm mặt Triệu Nhất Cừ đang định bước lên cầu thang.


 


Cậu ta vội đưa tập đề dày cộp trong tay ra trước mặt cô, cười nói: “Hóa ra chúng ta học chung lớp.”


 


Sầm Tây đáp nhẹ: “Chắc vậy, tôi cũng không rõ lắm.”


 


“Cô chủ nhiệm bảo tôi mang đề cho cậu nên tôi mới biết. Chắc là điểm cộng của cậu cũng được tính vào rồi.”


 


“Ừm.”


 


Sầm Tây tiện tay lật vài trang, thấy toàn là đề trắng chưa làm. Lúc này Triệu Nhất Cừ mới nói: “Mười bốn ngày học lớp chuyển cấp, đây là tất cả đề thi. Bọn tôi bị bắt làm tới phát khóc luôn.”


 


Cô khẽ cười: “Ừ, cảm ơn nhé.”


 


“Không có gì, vậy tôi về trước đây.”


 


Sầm Tây ôm tập đề quay lại tầng hai, định chọn vài tờ làm thử để xem phong cách ra đề của trường Nam Gia như thế nào, tiện thể hôm nay cũng chẳng có đề gì mới.


 


Nhưng mới xem sơ qua, cô đã thấy quen mắt.


 


Với những đề từng làm, Sầm Tây hầu như đều nhớ, nếu đã làm lại lần hai thì gần như khắc vào não.


 


Cô chợt nhớ lại những đề mình làm hằng đêm mấy hôm nay, vội lấy ra đối chiếu vài tờ, phát hiện mình đều làm hết rồi.


 


Hôm sau chính thức khai giảng.


 


Khác hẳn với sự vắng vẻ của mấy ngày trước, hôm nay dọc đường toàn là học sinh.


 


Chủ nhiệm giáo dục mà cô đã từng gặp thoáng qua trước đây hiện tại đang cầm loa, đứng ở chính giữa cổng trường chống eo, giữ trật tự.


 


Đến chó đi ngang qua cũng bị ông ấy mắng cho vài câu.


 


Sầm Tây chột dạ, cúi đầu len lén đi vòng qua bên cạnh, tìm đến lớp mình theo chỉ dẫn.


 


Lớp chọn đa số là học sinh được tuyển thẳng từ trường cấp 2 Nam Gia, vốn đã quen nhau. Phần còn lại là học sinh giỏi được tuyển từ các trường khác qua thi tuyển chọn hoặc có thành tích xuất sắc trong các kỳ thi lớn. Trước đó đã có thời gian tập huấn chung, cộng thêm cả hai tuần học lớp chuyển cấp, nên mọi người đã thân nhau hết rồi.


 


Sầm Tây với gương mặt lạ hoắc bước vào lớp, lập tức bị một loạt ánh mắt tò mò dán lên người, khiến cô hơi không được tự nhiên.



 


Hôm nay cô vẫn mặc áo thun đen như mọi khi.


 


Cả mùa hè cô chỉ có một bộ đồ, tối giặt sáng mặc, may mà trời nóng, phơi một đêm trên sân thượng cũng đủ khô.


 


Tuy trường chưa phát đồng phục, nhưng phần lớn học sinh vẫn mặc lại đồng phục cấp hai. Đồng phục của cả thành phố Nam Gia đều là xanh trắng, nên giữa đám áo đồng phục xanh trắng, bộ đồ đen của cô cực kỳ nổi bật.


 


Cô đứng ở cửa lớp chưa đầy hai giây thì cô chủ nhiệm Diệp Na Na đã vội vã bước vào trong tiếng chuông vào lớp.


 


Thấy cô, cô ấy chỉ hơi khựng lại một chút, sau đó hỏi ngay: “Em là Sầm Tây đúng không?”


 


“Vâng ạ.”


 


“Hiện tại chỉ còn một chỗ trống, em ngồi tạm đó nhé.” Cô chủ nhiệm đặt một tay lên vai cô, tay kia chỉ về phía cuối lớp: “Bàn thứ hai và bàn thứ ba cuối dãy, hai em đứng dậy dọn sạch cái bàn ở giữa giúp cô. Đừng để đồ vào hộc bàn, có người ngồi đấy.”


 


Hai người bị gọi là Nghiêm Tự và Mao Lâm Hạo đồng loạt đứng nghiêm, giơ tay chào Diệp Na Na, đồng thanh: “Nô tài tuân lệnh! Kính chào quý cô Diệp Hách Na Lạp!”


 


Cả lớp cười ầm lên.


 


Cô Diệp liếc mỗi đứa một cái, cũng bật cười, không nói thêm gì.


 


Trong lớp chọn, học sinh nào cũng giỏi, bất kỳ ai cũng là niềm tự hào của các thầy cô nên cô trò cũng thân thiết, bầu không khí rất thoải mái. Chuyện trêu đùa như thế này diễn ra thường xuyên, thầy cô vừa tức vừa buồn cười, nhưng thật ra là cưng chiều nhiều hơn.


 


Trường THPT Nam Gia sắp xếp chỗ ngồi hơi đặc biệt, bàn ghế là từng bộ riêng, hai bộ ghép lại thành một tổ. Tổng cộng có bốn tổ, tổ 1 và 4 sát tường, tổ 2 và 3 ở giữa. Nhưng giữa hai tổ 2 và 3 lại có thêm một dãy bàn đơn—gọi là tổ 2.5.


 


Hai bên của tổ 2.5 đều có người ngồi, ra vào bất tiện. Các tổ khác đổi chỗ hai tuần một lần, riêng tổ 2.5 thì không, nên thường chẳng ai muốn ngồi, cũng là chỗ hay còn trống.


 


Sau khi hai người dọn dẹp xong chỗ ngồi, cô Diệp vỗ nhẹ lưng Sầm Tây ra hiệu cô vào chỗ, rồi rời khỏi lớp.


 


Dù lớp vui vẻ, nhưng hiệu suất học tập cực kỳ cao.


 


Sầm Tây nhanh chóng bước vào lớp, đến ngồi vào bàn cuối của tổ 2.5. Cô vừa ngồi xuống đã nghe tiếng thầy dạy Toán trên bục giảng: “Tôi vừa chấm xong đề kiểm tra hôm kia. Các em phát bài trước đi.”


 


Chu Thừa Quyết và Nghiêm Tự là bạn cùng bàn lâu năm, vốn chẳng thích ngồi với người lạ nên dù có đổi tổ 2, tổ 3 thì vẫn để Nghiêm Tự ngồi sát tổ 2.5.


 


Nghiêm Tự vừa định quay sang lấy cặp thì bất giác để ý đến cô bạn mặc áo đen bên cạnh—trông quen quá.


 


Cậu ấy nheo mắt nhìn kỹ, rồi quay sang vỗ vai Chu Thừa Quyết—người có vẻ lại bị chủ nhiệm giáo dục giữ lại nên đến muộn: “Này… tôi có bạn cùng bàn mới nè.”


 


Chu Thừa Quyết như không nghe thấy, chẳng mảy may quan tâm.


 


Nghiêm Tự tiếp tục: “Bạn cùng bàn là con gái đấy.”


 


Chu Thừa Quyết vẫn chẳng buồn liếc mắt: “Ừ, chúc mừng.”


 


Nghiêm Tự nhướn mày: “Bạn nữ này nhìn quen lắm. Cậu chắc là không muốn nhìn thử không?”


 


Bị chủ nhiệm giáo dục mắng cả sáng đã bực, giờ lại bị làm phiền, Chu Thừa Quyết cau mày liếc sang một cái.


 


Chỉ một cái liếc mắt đó, ba chữ “bạn cùng bàn” mà Nghiêm Tự vừa lặp lại mấy lần bỗng nhiên trở nên cực kỳ chói tai.


 


Anh lạnh giọng nói: “Tổ 2.5 mà cũng tính là bạn cùng bàn của cậu à?”


Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 5
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...