Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 84
219@-
Giá như cuộc sống cứ bình yên nhẹ nhàng như thế này mãi thì tốt biết bao.
Nhưng đời người lại luôn đầy rẫy những điều trái ngược với mong muốn.
Giữa tháng Năm, cuối cùng chú của Sầm Tây cũng hoàn thành chuyến giao hàng đi xa, quay lại quán cá nướng.
Chu Thừa Quyết biết chuyện, nhân tiện nói với Sầm Tây rằng ký túc xá trường mới điều chỉnh mức phí. Do có khoản tài trợ lớn nên giờ đây phí vào ở ký túc xá đã giảm nhiều. Nếu muốn, cô có thể nộp đơn xin vào.
Sầm Tây thấy cũng đáng để cân nhắc, nghĩ đi nghĩ lại rồi tìm lão Diêu để nộp đơn.
Tuy nhiên ký túc xá thường chỉ sắp xếp vào đầu học kỳ, đơn xin giữa kỳ có thể sẽ mất nhiều thời gian.
Sầm Tây hiểu, cũng sẵn sàng chờ.
Nhưng còn chưa chờ được tin vui được duyệt vào ở ký túc xá thì cô đã đón nhận một tin dữ.
Lúc gần Tết, Chu Khâu Kiến trở về Nam Gia, lén theo dõi Sầm Tây một khoảng thời gian, rồi không biết vì lý do gì, lại đột ngột biến mất vài tháng. Khi quay lại, ông ta đã nợ ngập đầu. Nghe dì út kể, ông ta bị người ta chém mất nửa bàn tay trong một lần đòi nợ, giờ còn bị chủ nợ truy lùng khắp Nam Gia, chạy trốn như chó nhà có tang.
Sự bất an trong lòng Sầm Tây bắt đầu từ thời điểm đó.
Cảm giác bị người ta âm thầm theo dõi lại một lần nữa quay về bên cô, mà lần này rõ ràng còn đáng sợ hơn cả lần trước.
Xe điện bị cào xước nhiều lần, đến cả xe buýt mà cô đi cũng bị ép dừng lại không ít lần.
Chắc là người bên phía chủ nợ phái tới. Mỗi lần là một người khác nhau. Mỗi lần gây ra “sự cố” đều chỉ bị xử lý như một tai nạn bất ngờ.
Cô không biết rốt cuộc Chu Khâu Kiến đã nợ bao nhiêu tiền mà khiến đối phương truy đuổi đến mức điên cuồng như vậy.
Vào cái ngày tai nạn lại xảy ra, cô cùng Chu Thừa Quyết và Lý Giai Thư trở về Lục Cảnh Uyển ăn một bữa cơm theo lời mời của Giang Lan Y.
Trên đường đi, để tránh làm kỳ đà cản mũi, Lý Giai Thư chủ động ngồi ghế phụ phía trước, còn Sầm Tây và Chu Thừa Quyết cùng ngồi ở ghế sau. Ba người đang nói chuyện phiếm về những chuyện thú vị xảy ra giữa hai lớp kể từ sau khi phân ban.
Không ngờ ở đằng xa, một chiếc xe tải lao tới với tốc độ kinh hoàng. Tài xế lập tức đánh lái gấp để tránh va chạm với xe tải nên đâm thẳng vào một cây đa to ven đường.
Lá xanh rụng đầy trên mui xe.
Lý Giai Thư vừa mới hét lên một tiếng thì ngay sau đó liền im bặt. Chu Thừa Quyết theo bản năng dùng thân mình che chắn cho Sầm Tây.
Nhưng lần này không còn may mắn như lần trước nữa.
Máu từ tóc anh chảy xuống hàm dưới, nhỏ từng giọt từng giọt xuống trước mặt Sầm Tây, cánh tay phải vạm vỡ của thiếu niên lúc này cũng đã biến dạng rõ rệt. Trong cả chiếc xe, chỉ có cô gái được anh liều mạng bảo vệ trong không gian chật hẹp là vẫn bình an vô sự.
Tiếng còi xe cảnh sát, tiếng xe cấp cứu nhanh chóng vang lên bên tai, ba người được đưa tới bệnh viện.
Trước khi lên xe, ánh mắt Sầm Tây lướt qua ghế lái của chiếc xe tải đâm vào lan can. Cô nhận ra người ngồi trong đó từng cào xước xe điện của cô trước đây.
Người lớn hai nhà đều đến cả. Ngoài phòng cấp cứu chật kín người thân.
Trong đó có không ít những chú dì mà Sầm Tây từng gặp mặt, nhưng lúc này cô là người duy nhất trong xe không bị hề hấn gì, lại chẳng dám nói câu nào với bọn họ.
Cô lặng lẽ ngồi một mình trên ghế dài, không dám lên tiếng, không dám khóc, không dám bộc lộ bất cứ cảm xúc hay phản ứng gì.
Nghiêm Tự thở hổn hển, dáng vẻ nhếch nhác lao vào từ hành lang. Hai mắt cậu ấy đỏ ngầu, tay còn run rẩy.
Sầm Tây ngước mắt nhìn vào ánh mắt Nghiêm Tự, mở miệng nói: “Xin lỗi.”
Nhưng lúc này cậu ấy không còn tâm trí để ý đến chuyện đó, chỉ hỏi cô: “Lý Giai Thư đâu?”
“Ở trong phòng phẫu thuật—” Sầm Tây còn chưa nói hết câu, Nghiêm Tự đã chạy vụt qua trước mặt cô, chen vào đám người ở phía trước không xa.
Cậu ấy nhìn Trình Khải Thiên: “Chú, mắt của cậu ấy rốt cuộc bị làm sao vậy? Sau này còn có thể nhìn thấy nữa không?”
Sầm Tây giật bắn người, ngước mắt nhìn về phía bọn họ, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Tại sao lại như vậy? Tại sao chỉ mình cô là không bị làm sao?
Cô không nhớ ca phẫu thuật hôm đó kéo dài bao lâu, chỉ nhớ sau khi hai người được đẩy ra ngoài, một nhóm trưởng bối liền vây quanh đưa bọn họ trở về phòng bệnh. Suốt quá trình đó cô hầu như không có cơ hội đến gần.
Sau đó, cả hành lang chỉ còn lại một mình cô ngồi lặng lẽ. Cô không biết nên đi đâu, cũng chẳng thể đi đâu, chỉ có thể cô độc ngồi nguyên tại chỗ.
Cô thậm chí không xứng đáng được phép sợ hãi, không xứng được khóc. Trên người cô không có một vết thương nào, lấy tư cách gì để sợ hãi và khóc lóc?
Những ký ức sau đó đã không còn rõ ràng. Cô chỉ mơ hồ nhớ có một người đặt vào tay cô một túi McDonald’s còn ấm, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, giọng không hề trách cứ mà nhẹ nhàng nói:“Cũng không biết tụi nhỏ các con thích ăn gì. Thấy con ngồi đây lâu chắc cũng đói rồi. Gần đây chỉ có McDonald’s, chú mua một ít, con thử xem. Trước đây con gái chú rất thích ăn cái này.”
Cô như tìm được một việc có thể làm, mở túi giấy ra, đút từng miếng thức ăn vào miệng một cách máy móc và chết lặng.
Người bên cạnh chỉ im lặng ngồi cùng, thỉnh thoảng đưa cho cô ly nước trái cây.
Một lát sau, cô mới lấy hết can đảm, dè dặt hỏi:“Chú ơi, mắt của Giai Thư… sao rồi ạ?”
“Không liên quan nhiều đến vụ tai nạn lần này. Thật ra trước đó cũng có vài dấu hiệu, chỉ là con bé không để ý. Nó nói đã vài lần thấy mắt mờ không nhìn rõ, nhưng tưởng chỉ là mỏi mắt.” Trình Khải Thiên nói:“Thật ra là lần trước con bé đi xem ca nhạc, vô tình đập đầu vào v*t c*ng, nằm viện hơn nửa tháng, có máu tụ trong não chưa tan hết, ảnh hưởng đến thị lực. Lần va chạm này chỉ tình cờ khiến vấn đề được phát hiện sớm hơn.”
“Ca phẫu thuật rất thành công, máu tụ đã được loại bỏ, mắt của Giai Thư sẽ không sao đâu. Con đừng lo.”
Cô gái đỏ mắt, cuối cùng cũng dám để một giọt nước mắt rơi xuống: “Vậy… còn Chu Thừa Quyết thì sao ạ?”
“ Thằng bé bị thương nhẹ hơn Giai Thư, chỉ bị trầy da đầu, chấn động não nhẹ, gãy tay phải, phải bó bột mấy tháng. Ngoài ra không có gì nghiêm trọng, hết thuốc mê là tỉnh.”
Cô há miệng, cố gắng hít thở, muốn khóc mà không dám phát ra tiếng.
Một lúc sau, cô mới tự lẩm bẩm:“Tại sao cháu lại không sao… mù cũng được, tàn phế cũng được…”
Dù sao thì mạng cô vốn là nhặt được. Có lẽ từ mười mấy năm trước, lúc bị vứt bỏ, cô đã nên chết rồi. Nếu ngày đó cô chết đi, Chu Thừa Quyết và Lý Giai Thư đã không phải chịu khổ như vậy.
“Sao lại nghĩ như thế?” Trình Khải Thiên đưa cho cô hai tờ khăn giấy: “A Quyết đã liều mình bảo vệ con. Con không sao chính là sự ghi nhận lớn nhất đối với nỗ lực của thằng bé rồi. Chúng ta đều nên vui mừng thay cho A Quyết, cũng vui mừng cho con, chẳng phải sao?”
Cô không lên tiếng, thật sự không thể nghĩ như vậy được.
Thời gian sau đó, trong phòng bệnh của hai người lúc nào cũng có những trưởng bối lạ mặt canh giữ. Cô từng nhiều lần muốn đến thăm, nhưng không biết phải mở lời thế nào.
Cuối cùng khi đầu đã bớt choáng, Chu Thừa Quyết mới khó khăn dùng tay trái đang cắm kim truyền để gọi video cho cô.
Ngay khi cuộc gọi vừa được kết nối, câu đầu tiên anh hỏi vẫn là: “ Em không sao chứ?”
Cô nói không sao.
Anh lập tức giơ cánh tay bị bó như cái bánh giò lên xem. Dù trông không đẹp nhưng vẫn cử động được, không quá nghiêm trọng:
“ Tôi đã thành ra thế này rồi mà em còn không đến thăm? Còn có lương tâm không hả?”
Anh vừa than thở vừa giấu nhẹm đi chuyện mình bị chấn động não đến mức nôn liên tục mấy ngày nay.
Thấy cô đỏ hoe mắt, Chu Thừa Quyết lập tức dừng cười: “Sao lại khóc rồi? Ai bắt nạt em à?”
“Không… cái tay của cậu… bó xấu quá…” Cô vừa rơi nước mắt, vừa cố đổi đề tài.
Chu Thừa Quyết và cô có chút ăn ý. Anh nghe thế liền không làm khó, thuận theo tiếp lời: “Xấu á? Đây là cách bó bột mới nhất đấy, rất thời thượng. Em không biết thưởng thức có phải không? Chẳng lẽ thấy cái chân của Nghiêm Tự bó đẹp hơn tay của tôi à?”
Cô vừa khóc vừa cười: “Của cậu đẹp hơn.”
Chu Thừa Quyết hừ lạnh một tiếng, nhân cơ hội nói: “Không tin. Em còn chẳng chịu đến thăm tôi.”
“Khi nào thì em đến thăm tôi đây?” Anh nói với vẻ làm nũng qua màn hình: “Vài ngày qua tôi không đến trường, hy vọng em chú ý một chút.”
Cô lau nước mắt, ngơ ngác hỏi: “Gì cơ?”
“Đừng vì mấy ngày tôi không đến lớp mà có trai lạ chủ động muốn kết bạn là em cho WeChat đấy.” Chu Thừa Quyết cong môi, “Kết bạn WeChat rất hao pin, biết không?”
Cô hít hít mũi, trợn mắt nhìn anh cười.
“Tôi hỏi đấy, khi nào thì em đến thăm tôi? Không đến là sắp xuất viện luôn rồi đó.” Chu Thừa Quyết lại nũng nịu.
Nhưng tình hình ở bệnh viện đúng là hơi bất tiện. Mỗi ngày đều giới hạn số người được vào phòng thăm bệnh. Cô không thể cướp đi cơ hội vào thăm của các trưởng bối khác, không thể mở miệng được.
“Chờ cậu xuất viện nhé? Tôi đến nhà thăm cậu. Ở bệnh viện không tiện.” Cô nói.
“Cũng được. Dù sao mấy hôm nữa là về nhà rồi.” Chu Thừa Quyết nhìn ra sự khó xử của cô.
Tình trạng của Chu Thừa Quyết nhẹ hơn Lý Giai Thư. Khoảng một tuần sau, anh đã làm thủ tục xuất viện, được đưa về Lục Cảnh Uyển nghỉ ngơi.
Chu Thừa Quyết năn nỉ cô mấy ngày. Đến sáng thứ Bảy, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm bắt chuyến xe buýt đi về hướng Lục Cảnh Uyển.
Xe buýt lắc lư một hồi, khi đến gần khu biệt thự Lục Cảnh Uyển thì đã hơn mười giờ sáng.
Hiện tại ở Nam Gia là trời trong nắng ấm, rất giống kỳ nghỉ hè năm đó khi cô mới đến đây.
Cô từng đến Lục Cảnh Uyển nhiều lần, người giúp việc trong nhà cũng nhận ra cô, thấy cô đến thì vui vẻ, vội vàng mở cửa rồi cho cô vào luôn.
Phòng của Chu Thừa Quyết ở tầng hai, cô đã quen thuộc đường đến đó từ lâu.
Cô đoán với thương tích như vậy chắc chắn anh còn đang nằm trên giường, sợ nếu báo trước thì anh sẽ xuống đón, vì thế dứt khoát tự mình lên tầng, đến trước cửa phòng.
Nhưng cô gõ cửa vài tiếng cũng không có ai trả lời, ngược lại, từ đầu hành lang bên kia lại vang lên giọng nói quen thuộc.
Cô nhớ lần đầu tiên đến đây, Chu Thừa Quyết từng nói, cuối hành lang bên đó là thư phòng.
Cô không nghĩ nhiều, nghe thấy giọng anh thì liền đi về hướng đó.
Cô không ngờ sẽ bắt gặp cảnh Chu Thừa Quyết đang cãi nhau với ba mẹ mình.
Trong ấn tượng của cô, quan hệ giữa bọn họ luôn hòa thuận, chưa từng có mâu thuẫn gì lớn.
Giọng nói vừa bất lực vừa sốt sắng của ba Chu vang lên trong phòng. Cửa thư phòng đang mở nên cô nghe thấy rất rõ:“Con nhất định phải ra nước ngoài ngay. Nếu không rất có thể sẽ xảy ra chuyện còn nghiêm trọng hơn.”
“Không thể nào, con không đi.” Chu Thừa Quyết không nghĩ ngợi gì đã lập tức từ chối.
“Chúng ta làm vậy là vì muốn tốt cho con!” Ba Chu hiếm khi nghiêm khắc như vậy: “Những chuyện khác của con, chúng ta rất ít can thiệp, nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ!”
“Vì muốn tốt cho con.” Chu Thừa Quyết cười lạnh, “Cách làm này có khác gì năm xưa ông nội ép bố từ bỏ game, ra nước ngoài học tài chính?”
“ Hai người không thể cứ ép con làm những việc mà con không muốn.” Giọng anh bình tĩnh nhưng lạnh lùng, “Khi đó con mới bao lớn? Hai người đã ép con ra nước ngoài. Con không thích nghi nổi. Người nước ngoài nói gì, con cũng nghe không hiểu, lại còn bị phân biệt chủng tộc và màu da. Cuối cùng vừa mới thích nghi xong, nói được tiếng Anh, thì lại bị bắt về nước. Lúc đó con cũng đã quên gần hết tiếng Trung.”
“Con không giao tiếp được. Một đám nhóc con vây lại bắt nạt con, nói con là thằng sính ngoại, vừa đánh vừa chửi.” Chu Thừa Quyết nghiến chặt răng: “Cuối cùng con cũng vượt qua được, cũng có bạn bè. Sau đó lại xảy ra chuyện trong đội tuyển bơi. Con nói là con không thể xuống nước được nữa, nhìn thấy là lại nhớ tới những người đó. Tại sao hai người cứ muốn khuyên con thử lại?”
“Lên cấp ba, thành tích của con cũng không tệ, nhưng cứ bắt con học thêm môn văn mãi. Con nói rõ là con muốn đi thi học sinh giỏi, cũng có thể được tuyển thẳng, tại sao cứ phải—”
Lời anh nói còn chưa dứt, người không giỏi tranh luận như Giang Lan Y cũng đã nóng ruột tới đỏ cả mắt:“Không phải con cũng thích sao? Tây Tây từng dạy cho con—”
"Con ghét nhất mấy thứ văn vẻ giả tạo đó. Chẳng lẽ con chưa từng nói sao? Từ trước đến giờ con chưa từng thích. Mẹ à, con đã nói với mẹ rất nhiều lần rồi."
Chu Thừa Quyết có lẽ bị kế hoạch ra nước ngoài đột ngột làm cho lửa giận bốc lên đầu, lời nói chẳng qua suy nghĩ, buột miệng thốt ra hết.
Ở bên ngoài, Sầm Tây đứng ngẩn ra, tay cầm xấp tài liệu ôn tập vừa mới ghi giúp anh mấy ngày nay, không biết nên làm gì.
Cô không hiểu tại sao bọn họ lại cãi nhau đến mức này. Đây không phải là điều cô muốn thấy.
Rõ ràng người nên rời đi là cô. Cô vốn chẳng có nhà, đi đâu cũng vậy. Chỉ cần cô biến mất, mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Thật ra cô vốn không nên xuất hiện.
Là cô nhất quyết tìm đến anh trước.
Cô còn từng nói với anh rằng, trí nhớ của cô khá tốt. Cô nhớ được anh. Cũng là cô chủ động tìm đến anh trước.
Tất cả đều là do cô gây ra.
Giá như trí nhớ của cô tệ một chút thì tốt biết bao. Giá như cô không chọn thi vào Nam Gia thì tốt biết mấy.
Vô số sự tự trách tràn ngập trong đầu Sầm Tây. Cô gái nhỏ cầm chặt xấp giấy đầy chữ nghĩa văn vẻ, lặng lẽ rời khỏi lầu hai, rời khỏi nơi đã từng cho cô rất nhiều sự ấm áp này.
Cô đã khiến một gia đình vốn yên ổn, hòa thuận rối tung cả lên. Cô làm sao có thể an tâm ở lại được chứ?
Chưa đi được bao xa, điện thoại của Chu Thừa Quyết đã gọi tới.
Sầm Tây thẫn thờ bắt máy, nhưng lại chẳng nói nên lời.
"Sao còn chưa đến? Không phải nói hôm nay sẽ đến thăm tôi sao? Lại thất hứa nữa rồi đúng không?" Chu Thừa Quyết hỏi.
Sầm Tây im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới cố gắng đè nén cảm xúc, nhẹ giọng đáp:"Hôm nay còn phải đi giao đồ ăn... để hôm khác nhé, xin lỗi cậu."
Mặt trời tháng Sáu ở Nam Gia chói chang treo trên cao. Sầm Tây bước đi vô định dưới tán cây xanh, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên.
Ánh nắng gay gắt xuyên qua kẽ lá, không chút nhân nhượng chiếu thẳng vào những ngón tay đang che trước mắt cô.
___________________________________
Năm ấy gió thổi lay cây, ve kêu hè không dứt, tôi vươn tay chạm vào nắng gắt, ngỡ rằng bản thân đã níu giữ được cả một mùa hạ rực rỡ.
Chỉ tiếc rằng, đó chẳng qua chỉ là tôi tưởng vậy mà thôi.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Giá như cuộc sống cứ bình yên nhẹ nhàng như thế này mãi thì tốt biết bao.
Nhưng đời người lại luôn đầy rẫy những điều trái ngược với mong muốn.
Giữa tháng Năm, cuối cùng chú của Sầm Tây cũng hoàn thành chuyến giao hàng đi xa, quay lại quán cá nướng.
Chu Thừa Quyết biết chuyện, nhân tiện nói với Sầm Tây rằng ký túc xá trường mới điều chỉnh mức phí. Do có khoản tài trợ lớn nên giờ đây phí vào ở ký túc xá đã giảm nhiều. Nếu muốn, cô có thể nộp đơn xin vào.
Sầm Tây thấy cũng đáng để cân nhắc, nghĩ đi nghĩ lại rồi tìm lão Diêu để nộp đơn.
Tuy nhiên ký túc xá thường chỉ sắp xếp vào đầu học kỳ, đơn xin giữa kỳ có thể sẽ mất nhiều thời gian.
Sầm Tây hiểu, cũng sẵn sàng chờ.
Nhưng còn chưa chờ được tin vui được duyệt vào ở ký túc xá thì cô đã đón nhận một tin dữ.
Lúc gần Tết, Chu Khâu Kiến trở về Nam Gia, lén theo dõi Sầm Tây một khoảng thời gian, rồi không biết vì lý do gì, lại đột ngột biến mất vài tháng. Khi quay lại, ông ta đã nợ ngập đầu. Nghe dì út kể, ông ta bị người ta chém mất nửa bàn tay trong một lần đòi nợ, giờ còn bị chủ nợ truy lùng khắp Nam Gia, chạy trốn như chó nhà có tang.
Sự bất an trong lòng Sầm Tây bắt đầu từ thời điểm đó.
Cảm giác bị người ta âm thầm theo dõi lại một lần nữa quay về bên cô, mà lần này rõ ràng còn đáng sợ hơn cả lần trước.
Xe điện bị cào xước nhiều lần, đến cả xe buýt mà cô đi cũng bị ép dừng lại không ít lần.
Chắc là người bên phía chủ nợ phái tới. Mỗi lần là một người khác nhau. Mỗi lần gây ra “sự cố” đều chỉ bị xử lý như một tai nạn bất ngờ.
Cô không biết rốt cuộc Chu Khâu Kiến đã nợ bao nhiêu tiền mà khiến đối phương truy đuổi đến mức điên cuồng như vậy.
Vào cái ngày tai nạn lại xảy ra, cô cùng Chu Thừa Quyết và Lý Giai Thư trở về Lục Cảnh Uyển ăn một bữa cơm theo lời mời của Giang Lan Y.
Trên đường đi, để tránh làm kỳ đà cản mũi, Lý Giai Thư chủ động ngồi ghế phụ phía trước, còn Sầm Tây và Chu Thừa Quyết cùng ngồi ở ghế sau. Ba người đang nói chuyện phiếm về những chuyện thú vị xảy ra giữa hai lớp kể từ sau khi phân ban.
Không ngờ ở đằng xa, một chiếc xe tải lao tới với tốc độ kinh hoàng. Tài xế lập tức đánh lái gấp để tránh va chạm với xe tải nên đâm thẳng vào một cây đa to ven đường.
Lá xanh rụng đầy trên mui xe.
Lý Giai Thư vừa mới hét lên một tiếng thì ngay sau đó liền im bặt. Chu Thừa Quyết theo bản năng dùng thân mình che chắn cho Sầm Tây.
Nhưng lần này không còn may mắn như lần trước nữa.
Máu từ tóc anh chảy xuống hàm dưới, nhỏ từng giọt từng giọt xuống trước mặt Sầm Tây, cánh tay phải vạm vỡ của thiếu niên lúc này cũng đã biến dạng rõ rệt. Trong cả chiếc xe, chỉ có cô gái được anh liều mạng bảo vệ trong không gian chật hẹp là vẫn bình an vô sự.
Tiếng còi xe cảnh sát, tiếng xe cấp cứu nhanh chóng vang lên bên tai, ba người được đưa tới bệnh viện.
Trước khi lên xe, ánh mắt Sầm Tây lướt qua ghế lái của chiếc xe tải đâm vào lan can. Cô nhận ra người ngồi trong đó từng cào xước xe điện của cô trước đây.
Người lớn hai nhà đều đến cả. Ngoài phòng cấp cứu chật kín người thân.
Trong đó có không ít những chú dì mà Sầm Tây từng gặp mặt, nhưng lúc này cô là người duy nhất trong xe không bị hề hấn gì, lại chẳng dám nói câu nào với bọn họ.
Cô lặng lẽ ngồi một mình trên ghế dài, không dám lên tiếng, không dám khóc, không dám bộc lộ bất cứ cảm xúc hay phản ứng gì.
Nghiêm Tự thở hổn hển, dáng vẻ nhếch nhác lao vào từ hành lang. Hai mắt cậu ấy đỏ ngầu, tay còn run rẩy.
Sầm Tây ngước mắt nhìn vào ánh mắt Nghiêm Tự, mở miệng nói: “Xin lỗi.”
Nhưng lúc này cậu ấy không còn tâm trí để ý đến chuyện đó, chỉ hỏi cô: “Lý Giai Thư đâu?”
“Ở trong phòng phẫu thuật—” Sầm Tây còn chưa nói hết câu, Nghiêm Tự đã chạy vụt qua trước mặt cô, chen vào đám người ở phía trước không xa.
Cậu ấy nhìn Trình Khải Thiên: “Chú, mắt của cậu ấy rốt cuộc bị làm sao vậy? Sau này còn có thể nhìn thấy nữa không?”
Sầm Tây giật bắn người, ngước mắt nhìn về phía bọn họ, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Tại sao lại như vậy? Tại sao chỉ mình cô là không bị làm sao?
Cô không nhớ ca phẫu thuật hôm đó kéo dài bao lâu, chỉ nhớ sau khi hai người được đẩy ra ngoài, một nhóm trưởng bối liền vây quanh đưa bọn họ trở về phòng bệnh. Suốt quá trình đó cô hầu như không có cơ hội đến gần.
Sau đó, cả hành lang chỉ còn lại một mình cô ngồi lặng lẽ. Cô không biết nên đi đâu, cũng chẳng thể đi đâu, chỉ có thể cô độc ngồi nguyên tại chỗ.
Cô thậm chí không xứng đáng được phép sợ hãi, không xứng được khóc. Trên người cô không có một vết thương nào, lấy tư cách gì để sợ hãi và khóc lóc?
Những ký ức sau đó đã không còn rõ ràng. Cô chỉ mơ hồ nhớ có một người đặt vào tay cô một túi McDonald’s còn ấm, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, giọng không hề trách cứ mà nhẹ nhàng nói:“Cũng không biết tụi nhỏ các con thích ăn gì. Thấy con ngồi đây lâu chắc cũng đói rồi. Gần đây chỉ có McDonald’s, chú mua một ít, con thử xem. Trước đây con gái chú rất thích ăn cái này.”
Cô như tìm được một việc có thể làm, mở túi giấy ra, đút từng miếng thức ăn vào miệng một cách máy móc và chết lặng.
Người bên cạnh chỉ im lặng ngồi cùng, thỉnh thoảng đưa cho cô ly nước trái cây.
Một lát sau, cô mới lấy hết can đảm, dè dặt hỏi:“Chú ơi, mắt của Giai Thư… sao rồi ạ?”
“Không liên quan nhiều đến vụ tai nạn lần này. Thật ra trước đó cũng có vài dấu hiệu, chỉ là con bé không để ý. Nó nói đã vài lần thấy mắt mờ không nhìn rõ, nhưng tưởng chỉ là mỏi mắt.” Trình Khải Thiên nói:“Thật ra là lần trước con bé đi xem ca nhạc, vô tình đập đầu vào v*t c*ng, nằm viện hơn nửa tháng, có máu tụ trong não chưa tan hết, ảnh hưởng đến thị lực. Lần va chạm này chỉ tình cờ khiến vấn đề được phát hiện sớm hơn.”
“Ca phẫu thuật rất thành công, máu tụ đã được loại bỏ, mắt của Giai Thư sẽ không sao đâu. Con đừng lo.”
Cô gái đỏ mắt, cuối cùng cũng dám để một giọt nước mắt rơi xuống: “Vậy… còn Chu Thừa Quyết thì sao ạ?”
“ Thằng bé bị thương nhẹ hơn Giai Thư, chỉ bị trầy da đầu, chấn động não nhẹ, gãy tay phải, phải bó bột mấy tháng. Ngoài ra không có gì nghiêm trọng, hết thuốc mê là tỉnh.”
Cô há miệng, cố gắng hít thở, muốn khóc mà không dám phát ra tiếng.
Một lúc sau, cô mới tự lẩm bẩm:“Tại sao cháu lại không sao… mù cũng được, tàn phế cũng được…”
Dù sao thì mạng cô vốn là nhặt được. Có lẽ từ mười mấy năm trước, lúc bị vứt bỏ, cô đã nên chết rồi. Nếu ngày đó cô chết đi, Chu Thừa Quyết và Lý Giai Thư đã không phải chịu khổ như vậy.
“Sao lại nghĩ như thế?” Trình Khải Thiên đưa cho cô hai tờ khăn giấy: “A Quyết đã liều mình bảo vệ con. Con không sao chính là sự ghi nhận lớn nhất đối với nỗ lực của thằng bé rồi. Chúng ta đều nên vui mừng thay cho A Quyết, cũng vui mừng cho con, chẳng phải sao?”
Cô không lên tiếng, thật sự không thể nghĩ như vậy được.
Thời gian sau đó, trong phòng bệnh của hai người lúc nào cũng có những trưởng bối lạ mặt canh giữ. Cô từng nhiều lần muốn đến thăm, nhưng không biết phải mở lời thế nào.
Cuối cùng khi đầu đã bớt choáng, Chu Thừa Quyết mới khó khăn dùng tay trái đang cắm kim truyền để gọi video cho cô.
Ngay khi cuộc gọi vừa được kết nối, câu đầu tiên anh hỏi vẫn là: “ Em không sao chứ?”
Cô nói không sao.
Anh lập tức giơ cánh tay bị bó như cái bánh giò lên xem. Dù trông không đẹp nhưng vẫn cử động được, không quá nghiêm trọng:
“ Tôi đã thành ra thế này rồi mà em còn không đến thăm? Còn có lương tâm không hả?”
Anh vừa than thở vừa giấu nhẹm đi chuyện mình bị chấn động não đến mức nôn liên tục mấy ngày nay.
Thấy cô đỏ hoe mắt, Chu Thừa Quyết lập tức dừng cười: “Sao lại khóc rồi? Ai bắt nạt em à?”
“Không… cái tay của cậu… bó xấu quá…” Cô vừa rơi nước mắt, vừa cố đổi đề tài.
Chu Thừa Quyết và cô có chút ăn ý. Anh nghe thế liền không làm khó, thuận theo tiếp lời: “Xấu á? Đây là cách bó bột mới nhất đấy, rất thời thượng. Em không biết thưởng thức có phải không? Chẳng lẽ thấy cái chân của Nghiêm Tự bó đẹp hơn tay của tôi à?”
Cô vừa khóc vừa cười: “Của cậu đẹp hơn.”
Chu Thừa Quyết hừ lạnh một tiếng, nhân cơ hội nói: “Không tin. Em còn chẳng chịu đến thăm tôi.”
“Khi nào thì em đến thăm tôi đây?” Anh nói với vẻ làm nũng qua màn hình: “Vài ngày qua tôi không đến trường, hy vọng em chú ý một chút.”
Cô lau nước mắt, ngơ ngác hỏi: “Gì cơ?”
“Đừng vì mấy ngày tôi không đến lớp mà có trai lạ chủ động muốn kết bạn là em cho WeChat đấy.” Chu Thừa Quyết cong môi, “Kết bạn WeChat rất hao pin, biết không?”
Cô hít hít mũi, trợn mắt nhìn anh cười.
“Tôi hỏi đấy, khi nào thì em đến thăm tôi? Không đến là sắp xuất viện luôn rồi đó.” Chu Thừa Quyết lại nũng nịu.
Nhưng tình hình ở bệnh viện đúng là hơi bất tiện. Mỗi ngày đều giới hạn số người được vào phòng thăm bệnh. Cô không thể cướp đi cơ hội vào thăm của các trưởng bối khác, không thể mở miệng được.
“Chờ cậu xuất viện nhé? Tôi đến nhà thăm cậu. Ở bệnh viện không tiện.” Cô nói.
“Cũng được. Dù sao mấy hôm nữa là về nhà rồi.” Chu Thừa Quyết nhìn ra sự khó xử của cô.
Tình trạng của Chu Thừa Quyết nhẹ hơn Lý Giai Thư. Khoảng một tuần sau, anh đã làm thủ tục xuất viện, được đưa về Lục Cảnh Uyển nghỉ ngơi.
Chu Thừa Quyết năn nỉ cô mấy ngày. Đến sáng thứ Bảy, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm bắt chuyến xe buýt đi về hướng Lục Cảnh Uyển.
Xe buýt lắc lư một hồi, khi đến gần khu biệt thự Lục Cảnh Uyển thì đã hơn mười giờ sáng.
Hiện tại ở Nam Gia là trời trong nắng ấm, rất giống kỳ nghỉ hè năm đó khi cô mới đến đây.
Cô từng đến Lục Cảnh Uyển nhiều lần, người giúp việc trong nhà cũng nhận ra cô, thấy cô đến thì vui vẻ, vội vàng mở cửa rồi cho cô vào luôn.
Phòng của Chu Thừa Quyết ở tầng hai, cô đã quen thuộc đường đến đó từ lâu.
Cô đoán với thương tích như vậy chắc chắn anh còn đang nằm trên giường, sợ nếu báo trước thì anh sẽ xuống đón, vì thế dứt khoát tự mình lên tầng, đến trước cửa phòng.
Nhưng cô gõ cửa vài tiếng cũng không có ai trả lời, ngược lại, từ đầu hành lang bên kia lại vang lên giọng nói quen thuộc.
Cô nhớ lần đầu tiên đến đây, Chu Thừa Quyết từng nói, cuối hành lang bên đó là thư phòng.
Cô không nghĩ nhiều, nghe thấy giọng anh thì liền đi về hướng đó.
Cô không ngờ sẽ bắt gặp cảnh Chu Thừa Quyết đang cãi nhau với ba mẹ mình.
Trong ấn tượng của cô, quan hệ giữa bọn họ luôn hòa thuận, chưa từng có mâu thuẫn gì lớn.
Giọng nói vừa bất lực vừa sốt sắng của ba Chu vang lên trong phòng. Cửa thư phòng đang mở nên cô nghe thấy rất rõ:“Con nhất định phải ra nước ngoài ngay. Nếu không rất có thể sẽ xảy ra chuyện còn nghiêm trọng hơn.”
“Không thể nào, con không đi.” Chu Thừa Quyết không nghĩ ngợi gì đã lập tức từ chối.
“Chúng ta làm vậy là vì muốn tốt cho con!” Ba Chu hiếm khi nghiêm khắc như vậy: “Những chuyện khác của con, chúng ta rất ít can thiệp, nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ!”
“Vì muốn tốt cho con.” Chu Thừa Quyết cười lạnh, “Cách làm này có khác gì năm xưa ông nội ép bố từ bỏ game, ra nước ngoài học tài chính?”
“ Hai người không thể cứ ép con làm những việc mà con không muốn.” Giọng anh bình tĩnh nhưng lạnh lùng, “Khi đó con mới bao lớn? Hai người đã ép con ra nước ngoài. Con không thích nghi nổi. Người nước ngoài nói gì, con cũng nghe không hiểu, lại còn bị phân biệt chủng tộc và màu da. Cuối cùng vừa mới thích nghi xong, nói được tiếng Anh, thì lại bị bắt về nước. Lúc đó con cũng đã quên gần hết tiếng Trung.”
“Con không giao tiếp được. Một đám nhóc con vây lại bắt nạt con, nói con là thằng sính ngoại, vừa đánh vừa chửi.” Chu Thừa Quyết nghiến chặt răng: “Cuối cùng con cũng vượt qua được, cũng có bạn bè. Sau đó lại xảy ra chuyện trong đội tuyển bơi. Con nói là con không thể xuống nước được nữa, nhìn thấy là lại nhớ tới những người đó. Tại sao hai người cứ muốn khuyên con thử lại?”
“Lên cấp ba, thành tích của con cũng không tệ, nhưng cứ bắt con học thêm môn văn mãi. Con nói rõ là con muốn đi thi học sinh giỏi, cũng có thể được tuyển thẳng, tại sao cứ phải—”
Lời anh nói còn chưa dứt, người không giỏi tranh luận như Giang Lan Y cũng đã nóng ruột tới đỏ cả mắt:“Không phải con cũng thích sao? Tây Tây từng dạy cho con—”
"Con ghét nhất mấy thứ văn vẻ giả tạo đó. Chẳng lẽ con chưa từng nói sao? Từ trước đến giờ con chưa từng thích. Mẹ à, con đã nói với mẹ rất nhiều lần rồi."
Chu Thừa Quyết có lẽ bị kế hoạch ra nước ngoài đột ngột làm cho lửa giận bốc lên đầu, lời nói chẳng qua suy nghĩ, buột miệng thốt ra hết.
Ở bên ngoài, Sầm Tây đứng ngẩn ra, tay cầm xấp tài liệu ôn tập vừa mới ghi giúp anh mấy ngày nay, không biết nên làm gì.
Cô không hiểu tại sao bọn họ lại cãi nhau đến mức này. Đây không phải là điều cô muốn thấy.
Rõ ràng người nên rời đi là cô. Cô vốn chẳng có nhà, đi đâu cũng vậy. Chỉ cần cô biến mất, mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Thật ra cô vốn không nên xuất hiện.
Là cô nhất quyết tìm đến anh trước.
Cô còn từng nói với anh rằng, trí nhớ của cô khá tốt. Cô nhớ được anh. Cũng là cô chủ động tìm đến anh trước.
Tất cả đều là do cô gây ra.
Giá như trí nhớ của cô tệ một chút thì tốt biết bao. Giá như cô không chọn thi vào Nam Gia thì tốt biết mấy.
Vô số sự tự trách tràn ngập trong đầu Sầm Tây. Cô gái nhỏ cầm chặt xấp giấy đầy chữ nghĩa văn vẻ, lặng lẽ rời khỏi lầu hai, rời khỏi nơi đã từng cho cô rất nhiều sự ấm áp này.
Cô đã khiến một gia đình vốn yên ổn, hòa thuận rối tung cả lên. Cô làm sao có thể an tâm ở lại được chứ?
Chưa đi được bao xa, điện thoại của Chu Thừa Quyết đã gọi tới.
Sầm Tây thẫn thờ bắt máy, nhưng lại chẳng nói nên lời.
"Sao còn chưa đến? Không phải nói hôm nay sẽ đến thăm tôi sao? Lại thất hứa nữa rồi đúng không?" Chu Thừa Quyết hỏi.
Sầm Tây im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới cố gắng đè nén cảm xúc, nhẹ giọng đáp:"Hôm nay còn phải đi giao đồ ăn... để hôm khác nhé, xin lỗi cậu."
Mặt trời tháng Sáu ở Nam Gia chói chang treo trên cao. Sầm Tây bước đi vô định dưới tán cây xanh, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên.
Ánh nắng gay gắt xuyên qua kẽ lá, không chút nhân nhượng chiếu thẳng vào những ngón tay đang che trước mắt cô.
___________________________________
Năm ấy gió thổi lay cây, ve kêu hè không dứt, tôi vươn tay chạm vào nắng gắt, ngỡ rằng bản thân đã níu giữ được cả một mùa hạ rực rỡ.
Chỉ tiếc rằng, đó chẳng qua chỉ là tôi tưởng vậy mà thôi.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 84
10.0/10 từ 44 lượt.