Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 83
Sầm Tây ngẩng đầu thật nhanh, vừa vặn chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Chu Thừa Quyết.
“Đi thôi, về nhà tôi ăn Tết.”Chu Thừa Quyết không để cho cô từ chối, nắm lấy cổ tay cô định kéo đi.
Sầm Tây hơi dùng sức, rút tay lại: “Không cần đâu, mì cũng đã đổ nước sôi rồi, không ăn thì lãng phí. Cậu về đi, đừng để lỡ bữa cơm cuối năm.”
“ Em bảo tôi để một mình em ở đây? Em nghĩ gì thế hả?”
Chu Thừa Quyết dứt khoát ngồi xuống đối diện, kéo hộp mì ly của cô tới trước mặt mình, cầm lấy nĩa bắt đầu ăn luôn.
Vừa ăn anh vừa đẩy điện thoại của mình qua cho cô: “ Em xem đi.”
Trên màn hình là đoạn trò chuyện WeChat giữa anh và Giang Lan Y.
Mẹ: Con lập tức đi đón Tây Tây về ăn Tết. Không đón được thì về đây mẹ đánh gãy chân con luôn!
zcj: Tuân lệnh.
zcj: Cậu ấy không chịu đi cùng con.
Mẹ: Vậy thì đừng có về nữa. Chuyện nhỏ thế mà cũng không làm được.
Chu Thừa Quyết: “Xem xong rồi chứ? Em không về với tôi thì chân tôi coi như tàn phế.”
Sầm Tây: “...?”
Cô cảm thấy có gì đó là lạ, theo bản năng trượt ngón tay kéo đoạn chat bên trên. Chu Thừa Quyết thấy thế, nĩa còn chưa kịp buông đã vội định giật lại điện thoại — nhưng không kịp nữa rồi.
Ngay sau đó, trên màn hình xuất hiện thêm mấy dòng tin nhắn:
Mẹ: Con đưa Tây Tây về ăn Tết với nhà mình đi.
zcj: Mẹ phải dữ dằn hơn chút nữa, nói nhẹ nhàng vậy không có tác dụng đâu.
Mẹ: Được rồi, để mẹ nghĩ lại...
Mẹ: Vậy mẹ sẽ nói, con không đưa được người về thì mẹ đánh gãy chân con nhé?
Đây đã là ngữ điệu “hung dữ” nhất mà một người phụ nữ dịu dàng như Giang Lan Y có thể nghĩ ra.
Chu Thừa Quyết không làm khó mẹ mình nữa, chỉ trả lời:Được.
Mẹ: Tốt, giờ diễn lại từ đầu.
Ngay sau đó là đoạn tin nhắn ban nãy mà Sầm Tây vừa nhìn thấy.
Chu Thừa Quyết ngượng ngùng gãi gãi cổ, né tránh ánh mắt cô, khẽ ho một tiếng:
“Mấy đoạn hậu trường đó thì đừng đọc nữa.”
Sầm Tây bật cười.
“Nhà tôi không có ai khác, chỉ có ba mẹ và tôi thôi. Em cũng đã gặp hai người họ mấy lần rồi còn gì. Ai cũng đều rất thích em. Chỉ tính riêng việc hai lần gần đây nhất em kéo điểm Văn của tôi lên một trăm cũng đủ để bọn họ lập bàn thờ cảm tạ rồi.” Chu Thừa Quyết nói.
Sầm Tây: “…”
“Tối nay chắc Nghiêm Tự với Lý Giai Thư cũng sẽ qua chơi. Mọi người còn có thể cùng nhau thức đón giao thừa, mừng năm mới. Hai người đó đều định ở lại nhà tôi ngủ. Em có đi không, hửm? Mì cũng đã ăn hết rồi, không lãng phí.”
Nói xong anh còn đưa tay nhéo nhẹ má cô, nửa dỗ dành nửa trêu chọc.
Đã đến nước này rồi, Sầm Tây mà từ chối nữa thì cũng quá vô tình, thế là cô gật đầu đồng ý.
So với cảnh xe cộ tấp nập mọi ngày, đêm ba mươi Tết ở Nam Gia vắng vẻ đến lạ. Hầu hết mọi người đều đã về quê ăn Tết, đường phố không một bóng người, xe chạy bon bon.
Xe vừa dừng trước cổng khu biệt thự Lục Cảnh Uyển, Lại Đây dường như cảm nhận được điều gì, lao ra từ trong vườn, cái đuôi nhỏ lông xù quay tít, hai chân nhảy bật bám lên cửa kính xe, háo hức muốn nhìn vào bên trong.
Chỉ tiếc là nó quá lùn, không thấy gì hết, cuống quýt xoay vòng vòng tại chỗ.
Sầm Tây vừa mở cửa xe bước xuống, Lại Đây đã lập tức nhào vào lòng cô, dụi dụi mãi không thôi.
Chu Thừa Quyết đứng bên cạnh lườm nó một cái: “Con chó này đúng là chẳng có tí cốt khí nào.”
Giang Lan Y đi ra từ trong nhà. Bà ấy mặc một chiếc sườn xám nền nã, khoác thêm chiếc áo choàng lông, dịu dàng mà xinh đẹp.
Sầm Tây vẫn còn khoác áo đồng phục mùa đông của trường Nam Gia, nhìn còn lạnh hơn cả bộ váy ngắn tay của Giang Lan Y. Bà ấy không nói hai lời, lập tức cởi khăn choàng lông quấn lên người cô, rồi dắt cô vào sảnh. Tới cửa, bà ấy đưa cho cô một túi quà được gói cực kỳ tinh xảo: “Cơm tất niên nhà mình ăn muộn lắm, vẫn còn chưa làm xong đâu. Hai đứa lên tầng tắm nước nóng rồi thay đồ mới trước đi. Lát nữa xuống ăn là vừa.”
Sầm Tây không dám nhận túi quà, quay đầu cầu cứu Chu Thừa Quyết. Ai ngờ anh không những không từ chối thay, còn nhướng mày ra hiệu: “Mặc thử xem.”
Cái túi nhìn thôi đã biết là không hề rẻ. Cô đã ngại vì đến ăn cơm ké, giờ còn lấy thì...
“Dì ơi, không cần đâu ạ. Để con xuống phụ dì nấu. Con nấu ăn cũng ổn lắm.”
“Trẻ con mà vào bếp làm gì? Đợi ăn là được rồi. Để A Quyết dẫn con lên tầng đi.”
Giang Lan Y nghĩ một chút lại nói: “Thôi, để dì dẫn con đi thử luôn, xem có vừa không.”
Không đợi cô từ chối, bà ấy đã kéo cô đến phòng thay đồ, tận tình giúp cô cởi áo khoác đồng phục ra, rồi nhẹ nhàng dạy cô cách phối từng món đồ
Những việc này, trước nay chưa từng có ai dạy Sầm Tây. Cô không biết bữa cơm giao thừa gồm những món gì, cũng chưa từng trải qua cảm giác được mặc đồ Tết. Giờ phút này, viền mắt cô hơi nóng lên.
Trong phòng thay đồ chỉ có hai người, Giang Lan Y nhớ lại phản ứng ban nãy của cô, khẽ cười rồi dịu dàng xoa đầu Sầm Tây:
“Không biết A Quyết có nói với con chưa? Hồi nhỏ dì cũng nghèo lắm, thường xuyên không đủ ăn đủ mặc. Lần đầu tiên được mặc đồ Tết là nhờ mẹ của một người bạn.”
Nhớ lại quá khứ, bà ấy bật cười: “Hồi đó dì mặt dày hơn con nhiều, ai cho cái gì cũng nhận. Học phí, sinh hoạt phí đều do nhà người bạn ấy giúp. Dì luôn nghĩ người ta đã giúp mình, mình càng phải cố gắng, để sau này trả ơn. Không cần gấp, rồi cũng sẽ có ngày báo đáp được.”
“Sau này quả thật có thể báo đáp, rồi người bạn ấy thành mẹ nuôi của A Quyết. Tụi dì còn mua nhà ở đối diện nhau nữa.”
“Dì từng được người khác giúp đỡ, nên lúc biết đến hoàn cảnh của con, dì chỉ muốn tiếp tục truyền đi hy vọng ấy. Ban đầu là vì vậy, sau này vì dì thật sự thấy con rất đáng yêu, nên đừng ngại nhận, đừng vội từ chối. Học cách ‘mặt dày’ giống dì này.”
Sầm Tây mỉm cười, cong môi cười nhẹ.
“Xem nào, có vừa không? Có khó chịu chỗ nào không?” Giang Lan Y hỏi.
“Không ạ, vừa khít luôn.” Sầm Tây đáp.
“Vậy thì tốt.” Bà ấy ngắm cô một hồi, hài lòng gật đầu: “Còn xinh hơn Chu Thừa Quyết nhà dì nhiều.”
Chu Thừa Quyết đang đứng đợi ngoài phòng nãy giờ: “…”
Nhưng mà… anh thật sự không thể phản bác.
Tối hôm đó ăn xong bữa cơm tất niên, ba mẹ của Chu Thừa Quyết đều chuẩn bị sẵn lì xì cho hai đứa trẻ. Ban đầu Sầm Tây muốn từ chối theo thói quen, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt của Giang Lan Y, lại nhớ đến những lời mà bà ấy đã nói trong phòng thay đồ, cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn nhận lấy.
Lần đầu tiên trong đời cô được nhận tiền mừng tuổi, lại nhận liền năm bao lì xì.
Ba mẹ Chu Thừa Quyết mỗi người tặng một cái. Chu Thừa Quyết nhét thêm hai cái của mình vào túi cô, còn cái cuối cùng là anh đặc biệt chuẩn bị riêng cho cô.
Kỳ nghỉ đông thoáng cái đã trôi qua, ngày tựu trường đã đến.
Trước cổng trường, Sầm Tây gặp được Lý Giai Thư. Cô bạn lao đến ôm chầm lấy Sầm Tây, miệng không ngừng lặp lại: “Thời gian trôi nhanh như tên bắn, lâu quá rồi không gặp!”
Hai người tay trong tay bước về phía tòa nhà dạy học. Lên đến tầng lầu dành cho ban Xã hội, cả hai mới sực nhớ ra, năm mới đến, một vài người bạn thân sẽ không còn học cùng lớp nữa.
Chu Thừa Quyết xách cặp cho Sầm Tây đi phía sau hai người. Anh cạn lời nhìn Lý Giai Thư lưu luyến ôm lấy Sầm Tây khóc như mưa.
Màn kịch này kéo dài hơi lâu, cuối cùng bị Chu Thừa Quyết không thương tiếc mà cắt ngang. Anh ra hiệu cho Nghiêm Tự kéo Lý Giai Thư đi, sau đó tiếp tục xách cặp cho Sầm Tây, cùng cô đi đến lớp ban Xã hội.
Đến nơi, anh thong thả dựa người vào khung cửa lớp, chờ Sầm Tây tìm được chỗ ngồi ổn thỏa rồi mới đường hoàng bước vào, tiện tay đặt cặp của cô lên bàn, để lại một câu “Trưa gặp nhau ở căng-tin.” rồi quay về lớp ban Tự nhiên.
Trong lớp ban Xã hội, đa số đều là những gương mặt mới. Tuy Sầm Tây không quen ai, nhưng hầu hết mọi người đều biết cô.
Hai kỳ thi đều vượt qua Chu Thừa Quyết và giành hạng nhất, sau đó còn rất ngầu chọn ban Xã hội. Trong khối ai mà chẳng nghe qua cái tên Sầm Tây này.
Chỉ là không ngờ, hạng nhất và hạng nhì lại hòa thuận đến vậy.
Cô gái này rốt cuộc là ai, mà có thể khiến Chu Thừa Quyết cam tâm tình nguyện xách cặp cho cô?
Sầm Tây ở cạnh Chu Thừa Quyết và nhóm bạn đã lâu, sớm quen với những ánh nhìn tò mò ấy. Cô điềm tĩnh quét mắt nhìn quanh lớp, chẳng thấy bao nhiêu gương mặt quen thuộc.
Bất ngờ là, Tưởng Ý Thù cũng ở lớp này. Thành tích ban Tự nhiên của cô ấy khá ổn, trước đây còn từng nói ba mẹ mong cô ấy chọn ban Tự nhiên, không ngờ cuối cùng lại chọn ban Xã hội.
Hai người trở thành bạn cùng bàn.
Dù từng học cùng lớp chọn, giờ lại thành bạn cùng bàn, nhưng Tưởng Ý Thù vẫn giữ phong thái yên tĩnh như trước, chỉ lặng lẽ làm bài, không trò chuyện gì nhiều với Sầm Tây.
Nhưng có một điều không thay đổi, đó là mỗi ngày cô ấy vẫn đều đặn đưa đề cho cô luyện, thúc giục cô cày rank, còn dắt chó sang vườn nhỏ nhà cô đi vệ sinh.
Cứ ngỡ sau khi chia ban, những người bạn thân sẽ dần xa cách. Dù sao cũng không còn nhiều thời gian tiếp xúc như trước nữa.
Ai ngờ, Lý Giai Thư và Giang Kiều lại thỉnh thoảng xuống lớp cô chơi, Sầm Tây cũng có khi lên lớp bọn họ chơi.
Đáng nói nhất chính là Chu Thừa Quyết. Kể từ khi chia ban, anh bắt đầu chê nước nóng trên tầng nhạt nhẽo, dùng nhà vệ sinh cũng không thoải mái. Bất kể là lấy nước hay đi vệ sinh, anh đều phải đi xuống tầng dưới.
Vì vậy, thường xuyên “vô tình” bắt gặp cô ở ngoài hành lang hoặc trước cửa lớp.
Sau này thậm chí anh còn chê giờ tự học của lớp chọn quá chán, không có cảm hứng làm bài, chiều nào tan học cũng cầm bài tập xuống lớp ban Xã hội ngồi làm chung với Sầm Tây.
Vừa thấy anh đến, Tưởng Ý Thù lập tức thu dọn sách vở rời đi, để trống chỗ ngồi của mình.
Chu Thừa Quyết liền quang minh chính đại ngồi xuống bên cạnh Sầm Tây, hai người phối hợp ăn ý làm xong một bộ đề, rồi cùng nhau về nhà.
Thời gian trôi nhanh, đã đến tháng Năm. Nhiệt độ ở Nam Gia bắt đầu tăng cao, học sinh trong trường cũng dần chuyển sang đồng phục mùa hè.
Thời tiết thay đổi, trái tim thiếu nam thiếu nữ cũng bắt đầu rạo rực.
Không ít cặp đôi xui xẻo bị lão Diêu bắt quả tang, chiến dịch “chống yêu sớm” từng yên ắng vào dịp Tết bỗng lại một lần nữa bùng nổ khắp Nam Gia.
Cô giáo Diệp Na Na thật ra không mấy quan tâm đến chuyện đó, cũng mắt nhắm mắt mở với mấy học sinh lớp chọn. Chỉ là lão Diêu bắt buộc các giáo viên chủ nhiệm phải “giáo dục tư tưởng”, nên cô ấy cũng đành miễn cưỡng làm theo.
Gần cuối buổi học, cô ấy tranh thủ nhắc nhẹ: “ Có chuyện này cần phải nói. Gần đây lão Diêu đang siết chặt rất gắt mấy vụ yêu sớm. Chắc các em cũng nghe rồi phải không?”
Vừa dứt lời, không ít đôi “tình nhân nhỏ” trong lớp vội vàng né tránh ánh mắt của cô giáo chủ nhiệm.
Diệp Na Na nhìn thấy hết nhưng không buồn nói. Chỉ cần thành tích không sa sút thì đều có thể cho qua được. Nhưng lời cần nói vẫn phải nói: “ Cô khuyên các em đừng quá lộ liễu, nhất là đừng để cô phát hiện ra. Nếu không, đợi đến khi hai đứa chia tay, cô sẽ sắp xếp cho hai đứa ngồi cùng bàn, để các em ‘khó xử’ cho vui.”
“Có chuyện tốt thế này cơ à?” Nghiêm Tự huých tay Chu Thừa Quyết, nửa đùa nửa thật giơ tay hỏi: “Cô ơi, thế nếu là học sinh ban Xã hội, có thể sắp thành bạn cùng bàn không?”
Vừa nói xong, cả lớp lập tức ồ lên.
Nếu được thật, vậy thì anh bạn ngồi đây chắc nhịn không nổi nữa rồi!
Dù câu sau không nói ra, nhưng cả lớp kể cả cô giáo Diệp Na Na đang dạy Văn cho hai lớp đều hiểu rõ ẩn ý bên trong.
Diệp Na Na trừng mắt lườm Nghiêm Tự một cái, cười mà không nói.
Cả lớp đồng loạt quay đầu nhìn về phía cuối lớp chỗ Chu Thừa Quyết đang ngồi.
Chỉ thấy anh vẫn giữ dáng vẻ uể oải lười biếng, dựa người vào ghế, nhếch môi cười nhạt, hờ hững đáp lại Nghiêm Tự một câu:
“Cút.”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh