Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 85
An ninh ở Lục Cảnh Uyển cực kỳ nghiêm ngặt, từ cánh cổng lớn bên ngoài cho đến từng ngôi biệt thự độc lập bên trong. Ở giữa còn có công viên cây xanh và đủ loại hồ nước có kích cỡ khác nhau. Các trạm kiểm soát canh phòng thay ca liên tục không bao giờ bị gián đoạn. Nếu người ngoài không được sự cho phép mà muốn vào trong thì chẳng có cách nào vào được.
Sầm Tây một mình, lẻ loi đi bộ nửa tiếng dưới cái nắng gay gắt, cuối cùng gặp được một “khuôn mặt quen thuộc” trên con đường rợp bóng cây cách Lục Cảnh Uyển một cây số.
Người đó cũng là một trong những kẻ đã theo dõi cô nhiều lần trong suốt thời gian qua. Hắn có lẽ cũng là người do chủ nợ của Chu Khâu Kiến phái tới để đòi nợ.
Sầm Tây mua một chai nước khoáng lạnh, đi đến trước mặt hắn một cách điềm tĩnh rồi đưa chai nước ra.
Gương mặt đầy sẹo, mái tóc vàng bù xù của hắn dưới ánh nắng gay gắt trông như lá cỏ héo úa. Hắn nhìn thấy chai nước đột nhiên xuất hiện, liền giật mình ngẩng đầu hỏi: “Con nhóc này, mẹ nó mày còn dám tự tìm đến cửa hả? Không sợ chết sao?”
Sầm Tây lạnh lùng đáp:“Không sợ. Nhưng hãy tự hỏi xem nếu anh g**t ch*t tôi, thì liệu các anh có đòi lại được tiền không?”
Nghe thấy câu nói ấy, vẻ mặt hắn hơi cứng lại, không còn chút tự tin nào. Hắn liền mạnh tay cầm lấy chai nước cô vừa đưa, thô lỗ mở nắp ra rồi quăng đi, ngẩng đầu uống vài ngụm cho đến khi chai nước cạn sạch.
Sầm Tây lặng lẽ bước ra bên lề đường, nhặt cái nắp chai bị hắn vứt trên bãi cỏ rồi bỏ vào trong túi.
Uống một chai nước khoáng lạnh xong cũng dập bớt được phần nào lửa giận trong người do cái nắng chói chang, khiến giọng hắn không còn hung ác như trước nhưng lời lẽ vẫn đầy thô lỗ và cay nghiệt:“Trả tiền! Không có tiền thì ông đây chơi chết mày!”
Sầm Tây thậm chí còn không muốn nhận người kia là ba mình, chỉ hỏi:“Chu Khâu Kiến nợ các người bao nhiêu tiền?”
Hắn đáp: “Ba mươi vạn.”
“Ba mươi vạn cũng đáng để các người lái xe gây tai nạn?”
Cô biết rõ hắn và những kẻ đó là cùng một bọn.
“Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Tên mặt rỗ không đổi sắc mặt: “ Người kia chỉ là muốn doạ ba mày một chút, để ông ta ngoan ngoãn trả tiền, nào đâu ngờ ra tay hơi nặng…”
Dường như cảm thấy bản thân đang mất hết khí thế trước mặt một cô gái nhỏ, hắn liền lên giọng: “ Bớt nói nhảm đi. Trả tiền mau lên. Không trả thì loại chuyện như vậy vẫn sẽ còn xảy ra tiếp.”
“ Tôi không phải con gái ruột của Chu Khâu Kiến. Cho dù các người g**t ch*t tôi thì ông ta cũng sẽ không thèm quan tâm.” Sầm Tây tự giễu nói: “ Tôi chỉ là một học sinh cấp 3, ăn bữa nay lo bữa mai, lấy đâu ra 30 vạn?”
“ Mày không có thì bảo thằng bạn trai nhà giàu của mày trả thay.” Tên mặt rỗ hất cằm về phía Lục Cảnh Uyển: “ Con mẹ nó chỉ cần cạo một ít bụi trên tường ở đây xuống thôi cũng đáng giá 30 vạn rồi.”
“ Cậu ấy không phải bạn trai của tôi.” Sầm Tây vẫn bình tĩnh như cũ.
“ Mày đừng hòng lừa được tao. Vừa mới thấy mày đi ra từ trong đó. Người bình thường căn bản không vào được!”
“ Tôi chỉ là gia sư mà bọn họ thuê tới dạy thêm cho con trai mình. Vốn dĩ tôi còn có thể dựa vào công việc này mà kiếm chút cơm ăn, nhưng hiện giờ chuyện này liên lụy đến con trai của bọn họ bị thương nên bọn họ đã đuổi việc tôi rồi.”
“ Mày nói láo vừa thôi con ranh!”
Sầm Tây đưa đống tài liệu môn Ngữ văn cho hắn.
Tên mặt rỗ quét mắt nhìn qua: “Đây là cái quái gì? Xem không hiểu!”
“ Thời gian dạy thêm buổi sáng từ 10 giờ đến 12 giờ, hiện tại…” Ánh mắt Sầm Tây nhìn lướt qua điện thoại: “Chưa đến 10h30’. Tôi vừa mới vào đã bị đuổi ra.”
“ Tao mặc kệ. Không trả tiền thì ông đây sẽ còn đến tìm mày gây phiền phức.”
“ Anh là kẻ đồng loã …Người lái xe gây tai nạn kia đã bị bắt rồi. Tôi không cần nói chắc anh cũng biết được kết cục của hắn là gì.” Sầm Tây cũng bắt chước tên mặt rỗ hất cằm về phía Lục Cảnh Uyển: “ Người giàu sống ở đây đương nhiên không thiếu thủ đoạn để dạy dỗ hắn.”
“ Lấy được 30 vạn rồi thì số tiền được chia cho các anh cũng không nhiều phải không? Vì chút tiền ấy mà đắc tội với những người tai to mặt lớn như thế. Chẳng lẽ là muốn cược luôn cả nửa đời sau của mình à?”
“ Mày đừng có nói mấy lời vô nghĩa với tao. Mày không có tiền thì tao sẽ đi tìm thằng ba của mày. “ Tên mặt rỗ đương nhiên biết rõ quan hệ lợi ích bên trong đó quả thật giống như lời Sầm Tây nói. Khí thế của hắn lập tức yếu đi không ít: “ Bọn tao nhận được tin gần đây ông ta lừa được không ít tiền. Mẹ nó, có tiền còn dám trốn bọn tao không chịu trả!”
Sầm Tây nhíu mày. Khi biết Chu Khâu Kiến lừa được không ít tiền từ đâu đó, cô bất giác nắm chặt tay, trong lòng nổi lên một loại suy đoán ghê tởm.
“ Đừng để cho tao bắt được ông ta! Nếu bắt được liền đánh gãy chân ông ta. Xem ông ta còn dám chạy không?” Tên mặt rỗ lại nhìn về phía Sầm Tây: “ Trả hết 30 vạn thì bọn tao sẽ không tìm mày gây sự. Còn nếu không trả được thì mày cứ chờ xem. Cả lũ nhà mày không ai thoát được đâu.”
Sầm Tây không để ý tới lời nói tàn nhẫn của hắn, chỉ hỏi: “ Các người đã tới quê của ông ta tìm chưa? Bên phía Gia Lâm.”
“ Còn cần mày phải nhắc à? Bọn tao lật tung hết cả nhà Chu Khâu Kiến lên cũng không tìm thấy người nào.”
“ Được.” Sầm Tây gật đầu: “ Cho tôi phương thức liên lạc của anh. Khi nào tôi tìm được ông ta sẽ báo cho anh biết.”
Sáng thứ Hai, trong giờ giải lao, Sầm Tây đã ghé qua văn phòng của lão Diêu.
Vừa thấy người đến là cô, lão Diêu lập tức lên tiếng: “À đúng rồi, đến đúng lúc lắm. Thầy đang định tìm em đây. Chuyện là thế này, đơn xin vào ký túc của em đã được duyệt rồi. Hiện tại có hai lựa chọn: một phòng bốn người đã có ba bạn ở, còn một giường trống; một phòng bốn người khác thì hoàn toàn chưa có ai ở. Em xem muốn ở cùng với các bạn cho vui hay thích ở một mình cho yên tĩnh? Theo thầy thì ở một mình vẫn là thoải mái nhất—”
“Em xin lỗi, chủ nhiệm Diêu.” Sầm Tây mỉm cười áy náy. “Có lẽ em sẽ không ở ký túc nữa... Còn chuyện mà em từng nói sẽ giành thêm một danh hiệu thủ khoa nữa cho Nam Gia, chắc cũng không thể giữ lời được rồi… Em muốn hỏi, nếu làm thủ tục chuyển trường hoặc thôi học thì cần những giấy tờ gì ạ? Phiền thầy chỉ giúp…”
Những ngày sau đó, Sầm Tây xin nghỉ phép, mua vé xe khách về Gia Lâm.
Cô còn vài thứ đồ cần lấy lại, còn phải bắt được Chu Khâu Kiến.
Mùi xăng nồng nặc trên xe khách khiến cô buồn nôn, người nặng trịch dựa vào cửa kính rồi lại bị xóc đến mức phải ngồi thẳng lại.
Không hiểu sao cô lại nhớ đến những lần ngồi xe trước đây. Hình như mỗi lần đều có Chu Thừa Quyết ngồi bên cạnh.
Chỉ cần có anh ở đó, suốt cả đoạn đường dài, cô đều có thể dựa vào vai anh ngủ say, chưa từng khó chịu như bây giờ, buồn nôn đến mức không chịu được.
Điện thoại đã được cô chuyển sang chế độ im lặng từ trước khi lên xe. Lúc này nó khẽ rung lên, không phát ra âm thanh.
Sầm Tây cụp mắt nhìn, là cuộc gọi từ Chu Thừa Quyết.
Cô ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng vẫn không kìm được mà bắt máy.
“A lô?”
“Nghe nói em xin nghỉ, không khỏe à?”
Giọng anh truyền tới, nhẹ nhàng và quan tâm, khiến sống mũi của Sầm Tây cay cay.
“Không…” Cô cố nghĩ ra cái cớ: “Trước kia tôi có gửi bài cho đài truyền hình. Bọn họ phản hồi rất tích cực, nên đăng ký thêm cho tôi một cuộc thi viết trực tiếp. Phải đến trường thi ở… thành phố bên cạnh.”
Sợ anh hỏi thêm, Sầm Tây nhanh chóng chuyển đề tài: “Cậu dạo này sao rồi? Đỡ hơn chưa?”
“ Tôi tưởng em quên tôi rồi, chẳng đến thăm lấy một lần.”
Chu Thừa Quyết cười khẽ, nhưng thấy giọng cô uể oải thì không nhắc nữa, chỉ hỏi:
“ Em đang trên đường à?”
“Ừ… đang đi xe.”
“Mệt à?”
“Ừm…”
“Mệt thì ngủ một chút đi.” Anh dường như cũng đoán được cô hay say xe, lại hỏi: “ Em có mang theo balo không?”
Sầm Tây cúi nhìn balo trong lòng: “Có mang, sao vậy?”
“ Em thử lục ngăn bên cạnh balo, tôi có để sẵn vài miếng dán chống say xe ở đó rồi. Em mà thấy khó chịu thì dùng đi.”
Sầm Tây mò thử, quả thật có: “Ừ, cảm ơn cậu.”
“Ngủ đi, tôi không làm phiền em nữa. Tới nơi thì nhắn tin báo bình an nhé.”
“Ừ…”
Chiều hôm đó, cô về đến thôn nhỏ, trở lại căn nhà kho không cửa sổ đã xa cách một năm.
Đúng như lời Mặt Rỗ nói, nơi này lâu rồi không có ai ở, so với một năm trước lại càng hoang tàn hơn. Đồ đạc bị lục tung, bừa bộn.
May mắn là những giấy tờ và tài liệu cô để lại không đáng giá, nên không bị lấy mất. Cô lục lại vài ngăn tủ, nhanh chóng tìm được tất cả.
Xong việc, Sầm Tây vẫn chưa rời đi. Cô còn một chuyện phải giải quyết.
Cô tìm tài khoản WeChat của Triệu Nhất Cừ trong nhóm lớp ban xã hội.
Người này này từ ảnh đại diện đến ID và mô tả cá nhân đều bắt chước phong cách của Chu Thừa Quyết.
Sầm Tây nhíu mày, nhẫn nhịn sự ghê tởm, gửi lời mời kết bạn.
Đối phương nhanh chóng chấp nhận. Vì cô kết bạn từ nhóm lớp nên cậu ta biết ngay là ai, lập tức gửi vài tin nhắn:
zyq: Cậu xin nghỉ rồi à, có chuyện gì không?
zyq: Có gì cần giúp đỡ thì cứ nói nhé.
zyq: Đừng khách sáo.
Sầm Tây nhìn những dòng chữ này, chỉ thấy buồn cười.
Miệng lúc nào cũng nói muốn giúp đỡ, nhưng hết lần này đến lần khác hại cô.
Từ chuyện nhỏ như cố ý giữ bài thi chuyển cấp mà Diệp Na Na nhờ đưa giúp đến phút chót mới giao, lén truyền ra tin cô vào lớp chọn bằng điểm cộng hoàn cảnh khó khăn, không đặt đồng phục giúp cô đúng hạn...
Đến chuyện lớn hơn như chơi thân với đám bắt nạt cô, tiết lộ nơi ở của cô, xúi giục Chu Tiệp Bình chống đối cô mọi lúc mọi nơi, thậm chí cố tình cho Chu Khâu Kiến biết cô đang sống ở Nam Gia, và cả... gia cảnh nhà Chu Thừa Quyết, mối quan hệ giữa anh và cô.
Theo như lời Mặt Rỗ nói, gần đây Chu Khâu Kiến lừa được một khoản tiền lớn, rất có thể là lấy danh nghĩa cô mà đi tống tiền ba mẹ của Chu Thừa Quyết.
Sầm Tây hít sâu một hơi, đè nén cơn giận, gõ lên bàn phím:
Cam C: Ừ, xin nghỉ mấy hôm, về Gia Lâm một chuyến. Muốn hỏi cậu, có thể giúp tôi giữ lại mấy đề kiểm tra phát mấy hôm nay không? Tôi về sẽ tranh thủ làm bù.
Vì thành tích học kỳ trước của Triệu Nhất Cừ quá kém, đặc biệt là các môn tự nhiên, nên bị đẩy khỏi lớp chọn. Khi chọn ban, cậu ta chuyển sang ban xã hội, học cùng lớp với Sầm Tây.
zyq: Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng sao tự nhiên cậu lại về Gia Lâm?
Cam C: Ba mẹ Chu Thừa Quyết định đưa bọn tôi đi du học, nhưng ba mẹ tôi không đồng ý, cứ đòi tiền mới chịu ký tên. Tôi về để lén lấy giấy tờ.
Cam C: Đừng nói với ba tôi nhé.
Cô cố ý nhấn mạnh.
Cậu ta trả lời rất nhanh:
zyq: Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giữ bí mật giúp cậu.
Việc còn lại, chỉ là chờ đợi.
Tối đó, Sầm Tây kéo ghế ra ngoài sân, lặng lẽ ngồi dưới gốc cây cổ thụ, ngửa đầu nhìn bầu trời.
Bầu trời đêm hôm nay nhiều sao đến lạ, cô bỗng nhớ đến những lời từng nói với Chu Thừa Quyết.
Cô sống không có nhà, cũng chẳng biết nếu chết đi, trên trời có ai bằng lòng đón cô không.
Đang miên man nghĩ ngợi, điện thoại chợt đổ chuông — là Chu Thừa Quyết gọi đến.
Vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn, nên vẫn xin nghỉ ở nhà dưỡng thương, nhưng giờ anh đã chuyển khỏi khu biệt thự Lục Cảnh Uyển, quay lại sống ở Vọng Giang.
Anh nghĩ chắc do Lục Cảnh Uyển xa quán cá nướng quá, lại thêm việc Sầm Tây không quen chỗ đó, nên chẳng mấy khi đến, thôi thì cứ về lại Vọng Giang, ở gần cô một chút, như thế nếu cô muốn qua chơi cũng tiện, không phải đắn đo, muốn đến lúc nào cũng được.
Chỉ là không hiểu sao, hôm nay trong lòng anh cứ thấy thấp thỏm không yên.
Ban đầu anh không định làm phiền cô đang tham gia cuộc thi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không nhịn được mà gọi điện.
Sầm Tây bắt máy rất nhanh.
“Ngày hôm nay thế nào rồi?” Anh hỏi.
“Cũng ổn, tạm thời… làm quen với trường thi trước.” Trên xe buýt, cô đã nghĩ kỹ cách trả lời, nên bây giờ nói ra rất trơn tru.
“Chỗ ở thế nào? Ở khách sạn à? Hay là ký túc xá trường sắp xếp?” Chu Thừa Quyết vẫn không quên lo lắng, “Nếu điều kiện không tốt thì em cứ tìm khách sạn gần đó, chọn một phòng nào ổn chút, sau đó gửi định vị cho tôi. Tôi đặt giúp em.”
“Không cần đâu, ở đây cũng ổn lắm.” Sầm Tây bình thản trả lời.
“Khi nào em về?” Anh hỏi xong, lại thấy mình có hơi kỳ cục. Cô đi thi nghiêm túc thế mà anh lại cứ như trẻ con, vì vậy vội vàng nói thêm, “ Tôi hỏi vậy là vì mấy phần em để lại cho tôi học thuộc, tôi mới học được một nửa thôi, sợ em đột nhiên về kiểm tra thì không kịp.”
Sầm Tây khẽ sững người khi nhớ đến câu anh từng nói — " Con ghét nhất mấy thứ văn vẻ giả tạo ấy, con chưa từng thích".
Lần đó, lúc cô vừa đến Lục Cảnh Uyển, anh thật sự rất chống đối môn học này. Sau đó, chắc vì muốn cô kiếm thêm được ít tiền nên mới miễn cưỡng học thử.
Mà đúng như anh nói, điểm văn chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến anh cả. Nếu đã ghét đến vậy, thật sự cũng không cần cố gắng quá mức.
Sầm Tây im lặng hai giây, rồi bất ngờ nói:
“Nếu cậu cảm thấy không muốn học, thì học ít lại cũng được, không sao đâu.”
Chu Thừa Quyết ở đầu bên kia ngẩn ra một lúc, nỗi lo lắng mơ hồ trong lòng như lớn thêm vài phần.
Trước giờ Sầm Tây rất nghiêm khắc. Tính cô mềm mỏng, nhưng khi dạy kèm thì tuyệt đối không dễ dãi. Đừng nói tới giảm bớt lượng bài tập, mà chỉ cần là bài cô giao thì nhất định phải hoàn thành.
Tối nay đột nhiên nhẹ nhàng như vậy, Chu Thừa Quyết lại thấy không quen.
Ann khẽ nhíu mày, một lát sau mới nói:
“Thôi, sớm muộn gì cũng phải học. Đợi em về kiểm tra. Tôi đảm bảo học xong hết. Có nhiêu đó thôi mà, chuyện nhỏ.”
Sầm Tây không đáp. Chu Thừa Quyết đành tiếp tục: “Nếu mệt thì ngủ sớm đi.”
“Ừm.”
“Thi xong thì về sớm một chút.” Giọng anh trầm ấm, “Đừng trách tôi gọi nhiều, là tại mấy ngày nay không được nhìn thấy em,
…nhớ quá.”
“…Ừm.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Quả nhiên Triệu Nhất Cừ không làm cô thất vọng. Chuyện cô nhờ giữ kín, cậu ta đều kể hết cho Chu Khâu Kiến rồi.
Chỉ là vợ chồng ông ta đến nhanh hơn cô tưởng. Khi Chu Khâu Kiến đạp cửa xông vào, Sầm Tây chỉ còn biết nghiến chặt răng, chui xuống gầm giường trốn như những lần trước.
Tiếng lục lọi lạch cạch vang lên, Sầm Tây bật điện thoại, mở chức năng ghi âm.
Tiếng chửi bới của Chu Khâu Kiến rất nhanh vang vọng trong nhà kho: “Mẹ nó, con nhãi này đã quay về rồi! Giấy tờ đã bị nó lấy đi sạch hết!”
Người mẹ của cô đứng bên cạnh thì thở dài thườn thượt: “Không có người giám hộ ký tên. Nó có giấy tờ cũng không ra nước ngoài được.”
“Ai biết lũ nhà giàu kia có bày vẽ đường nào khác cho nó không?! Mẹ kiếp! Biết vậy lúc trước đã đòi thêm tiền rồi!” Chu Khâu Kiến nhổ toẹt một bãi nước bọt.
“Thôi được rồi, ông đã lấy của người ta 30 vạn rồi, còn muốn gì nữa? Trả nợ là được mà.” Người phụ nữ nói.
“Trả nợ cái rắm! 30 vạn thì có ích gì? Trả xong tao chẳng còn đồng nào!” Chu Khâu Kiến gào lên: “Bà không biết đâu, cái nhà kia quý con nhỏ Sầm Tây này lắm! Thằng con trai của bọn họ bị tai nạn xe mà còn lấy thân mình che cho nó! 30 vạn là cái thá gì? Bọn họ muốn cho nó ra nước ngoài á? Mơ đi!”
“Bà cứ chờ mà xem! Chúng ta cứ cắn chặt không đồng ý, chẳng khác nào ôm được cây rút tiền về nhà! Muốn người? Bao nhiêu tiền cũng phải rút ra cho tao! 30 vạn? 3000 vạn tao mới nghĩ tới chuyện bán nó!”
Dưới gầm giường, Sầm Tây cắn chặt nắm tay nhét vào miệng, cố ngăn bản thân không phát ra tiếng động nào.
Cô ép bản thân bình tĩnh lại, hai tay run run gửi tin nhắn cho đám người Mặt Rỗ:
Mấy anh sắp tới chưa? Số tiền ba mẹ tôi nợ, tôi thay mặt họ xin lỗi các anh. Ba tôi thực sự có 30 vạn, nhưng nãy tôi khuyên mãi mà ông ta không chịu dùng để trả nợ. Tôi hết cách rồi. Bọn họ còn đang ở nhà. Mấy anh qua nói chuyện giúp tôi đi. Thật sự xin lỗi.
Sau khi gửi tin, Sầm Tây lặng lẽ men theo con đường cũ, trốn khỏi nhà kho.
Chừng mười phút sau, trong căn nhà kho vang lên tiếng hét đau đớn của Chu Khâu Kiến.
Sầm Tây rất quen thuộc với những âm thanh này.
Nhưng đây là lần đầu tiên, cô cảm thấy nó êm tai đến thế.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh