Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 78
155@-
Sau ba ngày thi liên tiếp, vào sáng thứ Sáu, cả lớp lại một lần nữa được trải nghiệm tốc độ chấm bài "nhanh như tên lửa" của trường Nam Gia. Vài môn đã có điểm.
Người gặp chuyện vui thì tinh thần luôn phấn chấn. Sáng hôm đó, khi cô giáo Diệp Na Na ôm bài thi bước vào lớp, phát cho học sinh, cả người cô ấy tràn đầy năng lượng, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ kiêu ngạo.
Mao Lâm Hạo vẫn là người tích cực nói đùa với giáo viên nhất trong lớp : “Cô ơi, có chuyện tốt gì thế ạ?”
Diệp Na Na hiếm khi không phản bác lại, chỉ gật đầu, nụ cười không thể giấu được trên môi: “Đúng là có chuyện tốt thật.”
“Các em đã nhận được bài thi chưa?” Diệp Na Na cho mọi người ngồi xuống, “Cô có vài tin vui muốn thông báo.”
“Lần này có vài môn đã chấm xong bài thi, chỉ còn môn thi chiều qua là chưa có kết quả. Những môn thi trước, danh sách thứ hạng cũng đã có, đang nằm trên tay các thầy cô bộ môn.” Diệp Na Na nói.
Nghe đến kết quả, cả lớp lập tức có người reo lên: “Đây là tin vui đúng không ạ?”
Một giây sau, có người tiếp lời: “Chết sớm đầu thai sớm, sao lại không phải tin vui?”
Mao Lâm Hạo lại tiếp tục nói đùa: “Chị Na, các cô thầy đều không có cuộc sống riêng sau giờ làm sao? Chúng em không khuyến khích các thầy cô làm thêm giờ để chấm bài đâu! Xin nghỉ! Toàn bộ giáo viên nên xin nghỉ vài ngày!”
Bình thường, cậu ấy sẽ nhận được một cái lườm nguýt của Diệp Na Na. Cô ấy cũng sẽ đáp lại Mao Lâm Hạo bằng thái độ không quan tâm để cậu ấy đừng có mà si tâm vọng tưởng nữa. Nhưng hôm nay, có thể do tâm trạng cô ấy thật sự rất tốt, nên hiếm khi Diệp Na Na cho Mao Lâm Hạo một cái nhìn dễ chịu: “Được, cô mong chờ một ngày nào đó Mao Mao sẽ trở thành hiệu trưởng.”
Nghiêm Tự cũng xen vào nói một câu đùa: “Lão Diêu nói rồi: ‘Muốn làm hiệu trưởng thì phải bước qua xác tôi. Nếu tôi không chết, thì các anh chị cùng lắm cũng chỉ làm được phó hiệu trưởng thôi’.”
Cả lớp lại cười vang.
“Được rồi, trở lại vấn đề chính. Nhìn vào kết quả của vài môn thi đã chấm, các em đã làm rất tốt, coi như không làm mất mặt lớp chọn.” Diệp Na Na nhìn qua bảng điểm, “Các môn khác thì các thầy cô sẽ thông báo với các em sau, cô sẽ không nói nhiều nữa. Chỉ nói riêng môn Văn, lần này điểm trung bình lớp ta đã vượt qua 120, và...”
Mao Lâm Hạo kêu lên: “Chị Na, cô có thể đừng nói chuyện nhát ngừng nữa được không?”
Diệp Na Na mỉm cười trừng mắt nhìn cậu ấy, rồi ánh mắt hướng về bàn của Chu Thừa Quyết ở cuối dãy tổ 4: “Hơn nữa, cả lớp… ý cô đang nói là cả lớp, không có ai thi dưới 100 điểm.”
“Điều này có nghĩa là gì?” Diệp Na Na cười tươi, vẻ mặt kiêu ngạo.
Điều này có nghĩa là, ngay cả Chu Thừa Quyết trước đây chỉ được 43 điểm môn Văn thì lần này cũng đã thi được hơn 100 điểm.
Cả lớp lập tức im lặng, nhưng một giây sau, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Chu Thừa Quyết.
Anh ngồi ở cuối lớp, lưng dựa vào tường, đã quen với cái nhìn của tập thể, chỉ lướt qua Sầm Tây, chạm mắt với cô rồi khẽ cong môi cười.
Cả lớp bùng nổ, mấy câu"Vãi thật!" vang lên khắp nơi.
Mao Lâm Hạo hú hét: “ Thiên địa quỷ thần ơi! Anh Quyết sụp đổ hình tượng rồi!”
Chu Thừa Quyết: “……”
“Thi không tệ nha. Có vẻ như lần này Chu Thừa Quyết đã chịu khó đầu tư cho môn Văn rồi.” Diệp Na Na có tâm trạng tốt, để cho học sinh trong lớp náo loạn một hồi rồi mới tiếp tục nói: “Điểm cao nhất là Sầm Tây - người duy nhất trong toàn khối giữ vững điểm số trên 140, cụ thể là 147 điểm. Thật sự rất ấn tượng! Nói thật, cô dạy văn nhiều năm như vậy rồi nhưng chưa từng gặp được học sinh nào thi được điểm cao như vậy đâu. Nào, cả lớp hãy cho một tràng pháo tay!”
Trong lớp lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
“Còn nữa, bên phía giáo viên tiếng Anh cũng có một tin tức cực kỳ tuyệt vời. Cụ thể thì cô không nói đâu, để lát nữa đến tiết tiếng Anh thì các em sẽ tự biết thôi. Còn bây giờ, cô sẽ chữa một vài câu trong đề thi, nhiều hơn chắc các em cũng muốn nghe.” Diệp Na Na nói về bài thi, không thèm quan tâm xem mấy đứa học sinh dưới lớp đang lén lút làm bài các môn khoa học tự nhiên.
Khi đến giờ nghỉ giải lao, một vài học sinh có tính cách nóng vội, không thể chịu nổi sự "úp mở" của cô giáo, liền lén lút chạy sang văn phòng giáo viên thăm dò thông tin. Sau khi nhận được kết quả, cả đám đều bị dọa sợ tới ngu người.
“Lần này thành tích môn tiếng Anh trâu bò thật. Nghe nói lớp chúng ta có ba người đạt điểm tuyệt đối, cụ thể là ai thì vẫn chưa rõ. Hình như ban đầu có bốn người được chọn để tham gia cuộc thi, nhưng sau đó vì ba người được điểm tuyệt đối này nên nhà trường đã xin thêm được hai suất nữa, vậy là lần này trường mình sẽ có sáu người tham gia.” Mao Lâm Hạo nói.
“OMG, vậy người thứ sáu chắc hẳn là cực kỳ may mắn!”
“Có thể nói là người thứ bảy.”
“Sao lại như thế?”
“Vì điểm tiếng Anh của Chu Thừa Quyết chắc chắn nằm trong top sáu, nhưng cậu ấy không tham gia cuộc thi tiếng Anh bao giờ, nên suất ấy chắc chắn sẽ được chuyển sang cho người thứ bảy.”
“Ồ, đúng rồi, vậy người thứ bảy là ai?”
“Hiện giờ vẫn chưa biết.”
Thời gian tám chuyện luôn trôi qua rất nhanh. Không lâu sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo viên tiếng Anh bước vào lớp với vẻ mặt đầy tự hào giống như Diệp Na Na.
“Chắc các em đều đã nghe tin rồi phải không?” Giáo viên tiếng Anh mỉm cười phát bài thi, sau đó bắt đầu công bố điểm số và xếp hạng.
Trong ba người đạt điểm tuyệt đối, Chu Thừa Quyết và Tưởng Ý Thù đều nằm trong dự đoán của mọi người, nhưng điều bất ngờ là Sầm Tây cũng nằm trong số đó.
Nghĩ lại thì mấy lần thi trước, thành tích của cô luôn có sự tiến bộ ổn định. Nếu nhìn vào cách học của cô trước đây, kết quả lần này thật sự cũng không ngoài dự đoán. Chỉ là nhiều người vẫn tưởng rằng cô cần một khoảng thời gian nữa để phát huy, nhưng không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cô đã vươn lên với tốc độ chóng mặt. Ai cũng không thể coi thường năng lực của cô.
Cả lớp nổ tung, nhưng phần lớn mọi người đều rất tâm phục khẩu phục đối với kết quả mà cô đạt được.
Trước giờ, mọi người trong lớp thường xuyên hỏi bài cô nên trước đó đã có người nhận ra, điểm số của cô lúc trước thấp hơn nhiều so với năng lực thực sự của cô. Thành tích hôm nay, chắc chắn là phù hợp hơn rất nhiều so với những gì mà cô thể hiện suốt thời gian qua.
Ai cũng biết, tiếng Anh luôn là điểm yếu của cô. Vậy mà lần này thi tiếng Anh, cô lại đạt điểm tối đa, tổng điểm cuối cùng chắc chắn sẽ rất ấn tượng.
Trong giờ giải lao, có người bắt đầu thảo luận: “Các cậu nói người đứng đầu khối năm nay sẽ là ai? Cược xem.”
“Chắc chắn là Chu Thừa Quyết rồi, có gì phải cược chứ? Lần này cậu ấy thi văn đạt trên 100 điểm, các môn khác thì khỏi phải nói, chắc chắn là điểm tuyệt đối. Nếu cậu ấy không đứng đầu khối thì còn có thể là ai vào đây?”
“Đúng vậy, hình như cậu ấy chưa từng để mất điểm nào trong tất cả các môn khoa học tự nhiên, kinh khủng thật.”
Cô nàng tiểu thư giàu có Giang Kiều lập tức lên tiếng: “Vậy tôi cược Chu Thừa Quyết, cược hai trăm tệ.”
Lý Giai Thư: “Tôi cũng cược Chu Thừa Quyết, cược năm hào.”
“?” Nghiêm Tự đang chơi game, nghe thấy vậy bèn cười một cái, hỏi Lý Giai Thư:“Cậu thành quỷ nghèo rồi à?”
“Tiền đều dùng để đặt làm xe lăn cho cậu hết rồi.”
“Cảm ơn quá cơ.”
Mao Lâm Hạo: “Tôi chỉ hỏi các cậu định cược cái gì thôi? Còn có sự lựa chọn nào khác không? Vậy tôi cược mười cái bánh bao.”
Vừa dứt lời, Chu Thừa Quyết nhẹ nhàng lên tiếng: “Cược thứ gì đắt chút được không? Tôi sợ bánh bao bị mốc.”
Những người này có thể chịu nổi kiểu khiêu khích này sao? Đương nhiên là không thể.
Ngay khi Chu Thừa Quyết vừa nói xong, mọi người đã lập tức tăng tiền cược. Dù sao chỉ có một sự lựa chọn, không có gì phải lo lắng, cược bao nhiêu cũng không lo thua.
Lý Giai Thư tức khắc tăng tiền đặt cược từ 5 hào lên thành 1000 tệ. Mao Lâm Hạo cũng đặt cược tất cả bánh báo mà cả đời mình có được.
Khi cả đám đã hào hứng cược xong, Chu Thừa Quyết mới chậm rãi mở miệng: “Tôi cược Sầm Tây.”
Sau khi nói xong, anh nhìn về phía Sầm Tây, không hề bận tâm liệu mình có phải là người đứng đầu hay không, chỉ khẽ cong môi rồi nói: "Cậu cũng đặt cược cho chính mình đi. Nếu thắng thì tất cả đều là của cậu."
Lúc này, Chu Tiệp Bình lại được chuyển đến gần tổ 2.5. Thấy một đám người vây xung quanh Sầm Tây trò chuyện vui vẻ, chỉ có cậu ta là không thể cười nổi: "Cũng không biết là chép bài được ở đâu."
Lời này vừa nói ra, ý cười trên mặt Chu Thừa Quyết lập tức tắt hẳn, sắc mặt trầm xuống. Nếu như người này đang mắng anh thì anh cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng ai cũng rõ câu nói này là đang nhằm vào Sầm Tây.
Lý Giai Thư thật sự muốn tiến lên đánh cho cậu ta một trận: "Đám này lười phí lời với cậu, không ngờ cậu còn tự tới tìm mất mặt. Trước kia cậu cười nhạo người ta trên bảng rất vui cơ mà? Bây giờ thì sao? Điểm của cậu được bao nhiêu? Hạng bảy. Nếu không phải Sầm Tây thi được điểm tối đa, có lẽ cậu còn chẳng có cơ hội nào được tham gia thi đấu."
Thật trùng hợp, Chu Tiệp Bình chính là người giành được suất tham gia thi đấu ở hạng bảy.
Lý Giai Thư càng nghĩ càng cảm thấy xúi quẩy: "Cậu dựa vào điểm thi của người khác mới có thể tham gia thi, vậy mà còn không biết xấu hổ mở miệng nói người ta chép bài. Nếu là tôi, chắc sẽ tìm ngay một cái hố mà chui xuống."
Chu Tiệp Bình lại là người mặt dày, cũng tự nhận bản thân có chút may mắn, nên lúc này giọng điệu vẫn đầy vẻ tự mãn: "Hạng bảy là tôi tự thi được. Tôi có quyền tham gia thi đấu, có gì mà không được? Sao cậu không thi được hạng bảy đi, chẳng lẽ là không thích sao?"
Lý Giai Thư suýt chút nữa bị sự vô liêm sỉ của cậu ta làm cho tức chết. Cả đời cô ấy cũng chưa từng gặp loại người nào không biết xấu hổ như vậy.
Ngay lúc đó, Chu Thừa Quyết vốn vẫn im lặng từ nãy đến giờ, bỗng nhiên gõ bàn của cậu ta, làm bộ như không hiểu chuyện gì, lơ đãng nói: "Hình như tôi chưa bao giờ nói là tôi không tham gia lần thi này."
"Chỉ có sáu suất dự thi thôi. Cậu xếp hạng bảy thì tham gia thi cái gì?"
Chu Tiệp Bình bỗng ngẩng đầu lên, đối diện với nụ cười khinh thường của Chu Thừa Quyết.
Giọng nói của anh vẫn bình thản nhưng nghe cực kỳ gợi đòn: "Xin lỗi nhé, tôi lại rất hứng thú với lần thi này đấy."
Chu Tiệp Bình tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nhưng lại chẳng biết làm sao.
Lý Giai Thư cười ngặt nghẽo: "Ồ? Sao cậu không thi được hạng sáu đi? Có phải là không thích không?"
Nhưng điều khiến Chu Tiệp Bình tức giận hơn cả là chuyện xảy ra sau đó.
Buổi chiều, khi kết quả tất cả các môn được công bố, trong bảng xếp hạng năm nay, cái tên "Sầm Tây" rõ ràng được ghi ở vị trí đầu tiên.
Mặc dù Lý Giai Thư mất một ngàn tệ tiền đặt cược, nhưng lúc này niềm vui khi thấy Chu Tiệp Bình tức đến mức đỏ cả mặt đã hoàn toàn bù đắp lại nỗi đau đó.
"Còn cao hơn cả Chu Thừa Quyết tận mười mấy điểm! Đề thi của trường Nam Gia đều là đề gốc đấy. Dùng điện thoại tìm đáp án trên mạng cũng chẳng có đâu. Cậu thử chép bài được hạng nhất cho tôi xem nào?" Lý Giai Thư muốn túm lấy Chu Tiệp Bình rồi hét vào tai cậu ta câu này.
Sầm Tây đã chính thức vượt qua Chu Thừa Quyết, giành lấy ngôi vị đầu bảng không ai thay thế được của anh trong suốt bao năm qua. Chuyện này ngay lập tức lan truyền khắp cả khối, thậm chí là toàn trường.
Ai ai cũng bàn tán như điên, nhưng hai người trong cuộc lại rất bình thản.
Nghiêm Tự chọc chọc Chu Thừa Quyết, cười đùa hỏi: "Cảm giác thế nào khi bị Sầm Tây vượt mặt hả?"
"Tôi vẫn luôn trải nghiệm cảm giác bị cậu ấy vượt mặt." Chu Thừa Quyết có vẻ rất thích thú:"Tôi đã sớm bị cậu ấy nắm trong lòng bàn tay rồi."
Nghiêm Tự: "…"
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Sau ba ngày thi liên tiếp, vào sáng thứ Sáu, cả lớp lại một lần nữa được trải nghiệm tốc độ chấm bài "nhanh như tên lửa" của trường Nam Gia. Vài môn đã có điểm.
Người gặp chuyện vui thì tinh thần luôn phấn chấn. Sáng hôm đó, khi cô giáo Diệp Na Na ôm bài thi bước vào lớp, phát cho học sinh, cả người cô ấy tràn đầy năng lượng, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ kiêu ngạo.
Mao Lâm Hạo vẫn là người tích cực nói đùa với giáo viên nhất trong lớp : “Cô ơi, có chuyện tốt gì thế ạ?”
Diệp Na Na hiếm khi không phản bác lại, chỉ gật đầu, nụ cười không thể giấu được trên môi: “Đúng là có chuyện tốt thật.”
“Các em đã nhận được bài thi chưa?” Diệp Na Na cho mọi người ngồi xuống, “Cô có vài tin vui muốn thông báo.”
“Lần này có vài môn đã chấm xong bài thi, chỉ còn môn thi chiều qua là chưa có kết quả. Những môn thi trước, danh sách thứ hạng cũng đã có, đang nằm trên tay các thầy cô bộ môn.” Diệp Na Na nói.
Nghe đến kết quả, cả lớp lập tức có người reo lên: “Đây là tin vui đúng không ạ?”
Một giây sau, có người tiếp lời: “Chết sớm đầu thai sớm, sao lại không phải tin vui?”
Mao Lâm Hạo lại tiếp tục nói đùa: “Chị Na, các cô thầy đều không có cuộc sống riêng sau giờ làm sao? Chúng em không khuyến khích các thầy cô làm thêm giờ để chấm bài đâu! Xin nghỉ! Toàn bộ giáo viên nên xin nghỉ vài ngày!”
Bình thường, cậu ấy sẽ nhận được một cái lườm nguýt của Diệp Na Na. Cô ấy cũng sẽ đáp lại Mao Lâm Hạo bằng thái độ không quan tâm để cậu ấy đừng có mà si tâm vọng tưởng nữa. Nhưng hôm nay, có thể do tâm trạng cô ấy thật sự rất tốt, nên hiếm khi Diệp Na Na cho Mao Lâm Hạo một cái nhìn dễ chịu: “Được, cô mong chờ một ngày nào đó Mao Mao sẽ trở thành hiệu trưởng.”
Nghiêm Tự cũng xen vào nói một câu đùa: “Lão Diêu nói rồi: ‘Muốn làm hiệu trưởng thì phải bước qua xác tôi. Nếu tôi không chết, thì các anh chị cùng lắm cũng chỉ làm được phó hiệu trưởng thôi’.”
Cả lớp lại cười vang.
“Được rồi, trở lại vấn đề chính. Nhìn vào kết quả của vài môn thi đã chấm, các em đã làm rất tốt, coi như không làm mất mặt lớp chọn.” Diệp Na Na nhìn qua bảng điểm, “Các môn khác thì các thầy cô sẽ thông báo với các em sau, cô sẽ không nói nhiều nữa. Chỉ nói riêng môn Văn, lần này điểm trung bình lớp ta đã vượt qua 120, và...”
Mao Lâm Hạo kêu lên: “Chị Na, cô có thể đừng nói chuyện nhát ngừng nữa được không?”
Diệp Na Na mỉm cười trừng mắt nhìn cậu ấy, rồi ánh mắt hướng về bàn của Chu Thừa Quyết ở cuối dãy tổ 4: “Hơn nữa, cả lớp… ý cô đang nói là cả lớp, không có ai thi dưới 100 điểm.”
“Điều này có nghĩa là gì?” Diệp Na Na cười tươi, vẻ mặt kiêu ngạo.
Điều này có nghĩa là, ngay cả Chu Thừa Quyết trước đây chỉ được 43 điểm môn Văn thì lần này cũng đã thi được hơn 100 điểm.
Cả lớp lập tức im lặng, nhưng một giây sau, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Chu Thừa Quyết.
Anh ngồi ở cuối lớp, lưng dựa vào tường, đã quen với cái nhìn của tập thể, chỉ lướt qua Sầm Tây, chạm mắt với cô rồi khẽ cong môi cười.
Cả lớp bùng nổ, mấy câu"Vãi thật!" vang lên khắp nơi.
Mao Lâm Hạo hú hét: “ Thiên địa quỷ thần ơi! Anh Quyết sụp đổ hình tượng rồi!”
Chu Thừa Quyết: “……”
“Thi không tệ nha. Có vẻ như lần này Chu Thừa Quyết đã chịu khó đầu tư cho môn Văn rồi.” Diệp Na Na có tâm trạng tốt, để cho học sinh trong lớp náo loạn một hồi rồi mới tiếp tục nói: “Điểm cao nhất là Sầm Tây - người duy nhất trong toàn khối giữ vững điểm số trên 140, cụ thể là 147 điểm. Thật sự rất ấn tượng! Nói thật, cô dạy văn nhiều năm như vậy rồi nhưng chưa từng gặp được học sinh nào thi được điểm cao như vậy đâu. Nào, cả lớp hãy cho một tràng pháo tay!”
Trong lớp lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
“Còn nữa, bên phía giáo viên tiếng Anh cũng có một tin tức cực kỳ tuyệt vời. Cụ thể thì cô không nói đâu, để lát nữa đến tiết tiếng Anh thì các em sẽ tự biết thôi. Còn bây giờ, cô sẽ chữa một vài câu trong đề thi, nhiều hơn chắc các em cũng muốn nghe.” Diệp Na Na nói về bài thi, không thèm quan tâm xem mấy đứa học sinh dưới lớp đang lén lút làm bài các môn khoa học tự nhiên.
Khi đến giờ nghỉ giải lao, một vài học sinh có tính cách nóng vội, không thể chịu nổi sự "úp mở" của cô giáo, liền lén lút chạy sang văn phòng giáo viên thăm dò thông tin. Sau khi nhận được kết quả, cả đám đều bị dọa sợ tới ngu người.
“Lần này thành tích môn tiếng Anh trâu bò thật. Nghe nói lớp chúng ta có ba người đạt điểm tuyệt đối, cụ thể là ai thì vẫn chưa rõ. Hình như ban đầu có bốn người được chọn để tham gia cuộc thi, nhưng sau đó vì ba người được điểm tuyệt đối này nên nhà trường đã xin thêm được hai suất nữa, vậy là lần này trường mình sẽ có sáu người tham gia.” Mao Lâm Hạo nói.
“OMG, vậy người thứ sáu chắc hẳn là cực kỳ may mắn!”
“Có thể nói là người thứ bảy.”
“Sao lại như thế?”
“Vì điểm tiếng Anh của Chu Thừa Quyết chắc chắn nằm trong top sáu, nhưng cậu ấy không tham gia cuộc thi tiếng Anh bao giờ, nên suất ấy chắc chắn sẽ được chuyển sang cho người thứ bảy.”
“Ồ, đúng rồi, vậy người thứ bảy là ai?”
“Hiện giờ vẫn chưa biết.”
Thời gian tám chuyện luôn trôi qua rất nhanh. Không lâu sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo viên tiếng Anh bước vào lớp với vẻ mặt đầy tự hào giống như Diệp Na Na.
“Chắc các em đều đã nghe tin rồi phải không?” Giáo viên tiếng Anh mỉm cười phát bài thi, sau đó bắt đầu công bố điểm số và xếp hạng.
Trong ba người đạt điểm tuyệt đối, Chu Thừa Quyết và Tưởng Ý Thù đều nằm trong dự đoán của mọi người, nhưng điều bất ngờ là Sầm Tây cũng nằm trong số đó.
Nghĩ lại thì mấy lần thi trước, thành tích của cô luôn có sự tiến bộ ổn định. Nếu nhìn vào cách học của cô trước đây, kết quả lần này thật sự cũng không ngoài dự đoán. Chỉ là nhiều người vẫn tưởng rằng cô cần một khoảng thời gian nữa để phát huy, nhưng không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cô đã vươn lên với tốc độ chóng mặt. Ai cũng không thể coi thường năng lực của cô.
Cả lớp nổ tung, nhưng phần lớn mọi người đều rất tâm phục khẩu phục đối với kết quả mà cô đạt được.
Trước giờ, mọi người trong lớp thường xuyên hỏi bài cô nên trước đó đã có người nhận ra, điểm số của cô lúc trước thấp hơn nhiều so với năng lực thực sự của cô. Thành tích hôm nay, chắc chắn là phù hợp hơn rất nhiều so với những gì mà cô thể hiện suốt thời gian qua.
Ai cũng biết, tiếng Anh luôn là điểm yếu của cô. Vậy mà lần này thi tiếng Anh, cô lại đạt điểm tối đa, tổng điểm cuối cùng chắc chắn sẽ rất ấn tượng.
Trong giờ giải lao, có người bắt đầu thảo luận: “Các cậu nói người đứng đầu khối năm nay sẽ là ai? Cược xem.”
“Chắc chắn là Chu Thừa Quyết rồi, có gì phải cược chứ? Lần này cậu ấy thi văn đạt trên 100 điểm, các môn khác thì khỏi phải nói, chắc chắn là điểm tuyệt đối. Nếu cậu ấy không đứng đầu khối thì còn có thể là ai vào đây?”
“Đúng vậy, hình như cậu ấy chưa từng để mất điểm nào trong tất cả các môn khoa học tự nhiên, kinh khủng thật.”
Cô nàng tiểu thư giàu có Giang Kiều lập tức lên tiếng: “Vậy tôi cược Chu Thừa Quyết, cược hai trăm tệ.”
Lý Giai Thư: “Tôi cũng cược Chu Thừa Quyết, cược năm hào.”
“?” Nghiêm Tự đang chơi game, nghe thấy vậy bèn cười một cái, hỏi Lý Giai Thư:“Cậu thành quỷ nghèo rồi à?”
“Tiền đều dùng để đặt làm xe lăn cho cậu hết rồi.”
“Cảm ơn quá cơ.”
Mao Lâm Hạo: “Tôi chỉ hỏi các cậu định cược cái gì thôi? Còn có sự lựa chọn nào khác không? Vậy tôi cược mười cái bánh bao.”
Vừa dứt lời, Chu Thừa Quyết nhẹ nhàng lên tiếng: “Cược thứ gì đắt chút được không? Tôi sợ bánh bao bị mốc.”
Những người này có thể chịu nổi kiểu khiêu khích này sao? Đương nhiên là không thể.
Ngay khi Chu Thừa Quyết vừa nói xong, mọi người đã lập tức tăng tiền cược. Dù sao chỉ có một sự lựa chọn, không có gì phải lo lắng, cược bao nhiêu cũng không lo thua.
Lý Giai Thư tức khắc tăng tiền đặt cược từ 5 hào lên thành 1000 tệ. Mao Lâm Hạo cũng đặt cược tất cả bánh báo mà cả đời mình có được.
Khi cả đám đã hào hứng cược xong, Chu Thừa Quyết mới chậm rãi mở miệng: “Tôi cược Sầm Tây.”
Sau khi nói xong, anh nhìn về phía Sầm Tây, không hề bận tâm liệu mình có phải là người đứng đầu hay không, chỉ khẽ cong môi rồi nói: "Cậu cũng đặt cược cho chính mình đi. Nếu thắng thì tất cả đều là của cậu."
Lúc này, Chu Tiệp Bình lại được chuyển đến gần tổ 2.5. Thấy một đám người vây xung quanh Sầm Tây trò chuyện vui vẻ, chỉ có cậu ta là không thể cười nổi: "Cũng không biết là chép bài được ở đâu."
Lời này vừa nói ra, ý cười trên mặt Chu Thừa Quyết lập tức tắt hẳn, sắc mặt trầm xuống. Nếu như người này đang mắng anh thì anh cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng ai cũng rõ câu nói này là đang nhằm vào Sầm Tây.
Lý Giai Thư thật sự muốn tiến lên đánh cho cậu ta một trận: "Đám này lười phí lời với cậu, không ngờ cậu còn tự tới tìm mất mặt. Trước kia cậu cười nhạo người ta trên bảng rất vui cơ mà? Bây giờ thì sao? Điểm của cậu được bao nhiêu? Hạng bảy. Nếu không phải Sầm Tây thi được điểm tối đa, có lẽ cậu còn chẳng có cơ hội nào được tham gia thi đấu."
Thật trùng hợp, Chu Tiệp Bình chính là người giành được suất tham gia thi đấu ở hạng bảy.
Lý Giai Thư càng nghĩ càng cảm thấy xúi quẩy: "Cậu dựa vào điểm thi của người khác mới có thể tham gia thi, vậy mà còn không biết xấu hổ mở miệng nói người ta chép bài. Nếu là tôi, chắc sẽ tìm ngay một cái hố mà chui xuống."
Chu Tiệp Bình lại là người mặt dày, cũng tự nhận bản thân có chút may mắn, nên lúc này giọng điệu vẫn đầy vẻ tự mãn: "Hạng bảy là tôi tự thi được. Tôi có quyền tham gia thi đấu, có gì mà không được? Sao cậu không thi được hạng bảy đi, chẳng lẽ là không thích sao?"
Lý Giai Thư suýt chút nữa bị sự vô liêm sỉ của cậu ta làm cho tức chết. Cả đời cô ấy cũng chưa từng gặp loại người nào không biết xấu hổ như vậy.
Ngay lúc đó, Chu Thừa Quyết vốn vẫn im lặng từ nãy đến giờ, bỗng nhiên gõ bàn của cậu ta, làm bộ như không hiểu chuyện gì, lơ đãng nói: "Hình như tôi chưa bao giờ nói là tôi không tham gia lần thi này."
"Chỉ có sáu suất dự thi thôi. Cậu xếp hạng bảy thì tham gia thi cái gì?"
Chu Tiệp Bình bỗng ngẩng đầu lên, đối diện với nụ cười khinh thường của Chu Thừa Quyết.
Giọng nói của anh vẫn bình thản nhưng nghe cực kỳ gợi đòn: "Xin lỗi nhé, tôi lại rất hứng thú với lần thi này đấy."
Chu Tiệp Bình tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nhưng lại chẳng biết làm sao.
Lý Giai Thư cười ngặt nghẽo: "Ồ? Sao cậu không thi được hạng sáu đi? Có phải là không thích không?"
Nhưng điều khiến Chu Tiệp Bình tức giận hơn cả là chuyện xảy ra sau đó.
Buổi chiều, khi kết quả tất cả các môn được công bố, trong bảng xếp hạng năm nay, cái tên "Sầm Tây" rõ ràng được ghi ở vị trí đầu tiên.
Mặc dù Lý Giai Thư mất một ngàn tệ tiền đặt cược, nhưng lúc này niềm vui khi thấy Chu Tiệp Bình tức đến mức đỏ cả mặt đã hoàn toàn bù đắp lại nỗi đau đó.
"Còn cao hơn cả Chu Thừa Quyết tận mười mấy điểm! Đề thi của trường Nam Gia đều là đề gốc đấy. Dùng điện thoại tìm đáp án trên mạng cũng chẳng có đâu. Cậu thử chép bài được hạng nhất cho tôi xem nào?" Lý Giai Thư muốn túm lấy Chu Tiệp Bình rồi hét vào tai cậu ta câu này.
Sầm Tây đã chính thức vượt qua Chu Thừa Quyết, giành lấy ngôi vị đầu bảng không ai thay thế được của anh trong suốt bao năm qua. Chuyện này ngay lập tức lan truyền khắp cả khối, thậm chí là toàn trường.
Ai ai cũng bàn tán như điên, nhưng hai người trong cuộc lại rất bình thản.
Nghiêm Tự chọc chọc Chu Thừa Quyết, cười đùa hỏi: "Cảm giác thế nào khi bị Sầm Tây vượt mặt hả?"
"Tôi vẫn luôn trải nghiệm cảm giác bị cậu ấy vượt mặt." Chu Thừa Quyết có vẻ rất thích thú:"Tôi đã sớm bị cậu ấy nắm trong lòng bàn tay rồi."
Nghiêm Tự: "…"
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 78
10.0/10 từ 44 lượt.