Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 77

80@-

Mấy ngày liên tiếp, Sầm Tây hầu như chỉ cắm đầu vào ôn thi tiếng Anh. Luyện nghe cùng với tuyển thủ thi tiếng Anh dựa vào ngữ cảm như Chu Thừa Quyết, cô cũng dần tu luyện được thính lực tốt.


Cách học chia làm hai phương pháp. Một là cả hai cùng nghe. Hai là anh đọc, cô viết.


Cuối tuần, như thường lệ, Sầm Tây sẽ dành ít nhất một ngày để đến Vọng Giang dạy thêm môn văn cho Chu Thừa Quyết, nhưng tuần này do tình hình đặc biệt, Sầm Tây phải tận dụng từng giây từng phút trước kỳ thi, nên cô đã bàn với Chu Thừa Quyết hoãn lại buổi học tuần này, hẹn sau kỳ thi sẽ tiếp tục.


Chỉ cần cô mở miệng, Chu Thừa Quyết rất khó từ chối.


Huống chi Chu Thừa Quyết thấy cô cũng không cần phải thương lượng chuyện này với anh.


Vì thành tích môn văn của anh, cho dù có học thêm cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu. Ngay từ đầu anh đã chẳng phải vì điểm số mà đồng ý với Giang Lan Y chuyện học thêm này.


Tuy nhiên, việc dạy thêm môn văn được hoãn lại không có nghĩa là Sầm Tây không phải tới Vọng Giang vào cuối tuần.


Vọng Giang rộng rãi, yên tĩnh, không quá lạnh cũng không quá nóng, có đầy đủ tất cả mọi thứ, điều kiện tốt hơn hẳn sân thượng nhỏ của quán cá nướng, rất thích hợp để cô học bài.


Môn văn có thể không cần học, nhưng người thì nhất định phải đến.


Sáng sớm cuối tuần, Chu Thừa Quyết vẫn đến quán cá nướng đều đặn để điểm danh.
Anh vào quán mua một đống đồ ăn sáng, tiện thể lên sân thượng dẫn Sầm Tây về nhà mình luôn.


Mùa đông ở Nam Gia ẩm ướt và lạnh lẽo, hai người cùng đi trên con đường quen thuộc đến Vọng Giang, nói chuyện mà hơi thở đều hóa thành khói trắng. 


Một tay Chu Thừa Quyết xách đồ ăn sáng của cả hai, tay kia cầm cặp sách của Sầm Tây. Thấy cô đi bên cạnh, xoa xoa tay để ủ ấm, anh tự nhiên chuyển hết đồ sang tay kia, rồi đưa tay còn lại ra nắm lấy bàn tay lạnh cóng của cô, áp vào lòng bàn tay ấm áp của mình, sau đó không nói một lời nào nhét tay cô vào túi áo khoác của anh.


Nhưng là học sinh lớp chọn nên trong mười phút đi bộ, hai người cũng không rảnh rỗi.
Chu Thừa Quyết vừa nắm chặt tay cô trong túi áo, vừa nghiêm túc hỏi cô.


Anh nói một câu tiếng Anh, cô lập tức dịch ra tiếng Trung. Anh nói một câu tiếng Trung, cô lại nhanh chóng dịch sang tiếng Anh. Đôi khi cô phát âm không chuẩn, Chu Thừa Quyết sẽ nghiêm túc chỉ ra và sửa lại.



Những ngày này, mỗi khi hai người đi cùng nhau, cơ bản đều sẽ như vậy.


Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, khả năng nghe và nói tiếng Anh của Sầm Tây đã tiến bộ thần tốc, không còn như trước đây chỉ dám viết trên giấy, không dám mở miệng, khẩu âm cũng dần dần giống với Chu Thừa Quyết, cách phát âm càng ngày càng chuẩn và dễ nghe.


Vọng Giang chỉ cần không mất điện thì đều có nhiệt độ ổn định quanh năm, vừa bước vào cửa đã cảm nhận được hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể.


Hai người chưa kịp thay dép, Lại Đây đã chạy lại, miệng ngậm cái giỏ đầy kẹp tóc xinh xắn, chạy đến đòi Sầm Tây chải lông cho nó.


Sầm Tây cúi xuống, ôm nó đi vào phòng khách.


Mọi thứ trong phòng đều không thay đổi so với lúc cô rời đi vài ngày trước, trên ghế sofa vẫn là chiếc chăn lông cô hay đắp. Chiếc chăn còn đang đè lên một cuốn sách, là cuốn sách mà cô đang đọc dở.


Mấy cuốn sách này đều là của Chu Thừa Quyết. Dù anh không đọc nhưng biết Sầm Tây thích xem nên anh đã mang hết sách đủ thể loại từ bên Lục Cảnh Uyển về Vọng Giang.


Đa số sách đều để trong phòng ngủ chính. Khi Sầm Tây thỉnh thoảng ở lại đây, cô có thể đọc trước khi đi ngủ. Một ít sách còn lại để trong phòng khách. Chu Thừa Quyết còn mua một giá sách nhỏ đặt cạnh ghế sofa cô hay ngồi. Mấy tầng của giá sách đều là sách cô thích đọc.


Mỗi lần đến giúp anh ôn tập môn văn, yêu cầu anh làm bài hay viết văn, cô thường tranh thủ lật xem những cuốn sách này trong lúc chờ đợi.


Tuy nhiên, vài ngày gần đây không có thời gian xem sách, Sầm Tây tiếc nuối lật qua hai trang rồi cẩn thận đánh dấu, đặt lại vào giá sách.


Chu Thừa Quyết khẽ cười: "Cố thêm mấy ngày nữa, thi xong rồi thì đến đây đọc thoải mái. Còn cả một tường sách đang chờ em đấy. Sau này có thời gian thì từ từ xem."

 

Chu Thừa Quyết bắt đầu bày biện bữa sáng. Sầm Tây đã chải chuốt xong cho Lại Đây, lúc này đang ôm chăn bông ngồi trên sofa, nghiêng đầu, nhìn qua hơi ủ rũ.

 

Khi Chu Thừa Quyết tới phòng khách gọi cô tới ăn sáng thấy vậy bèn hỏi: “Vẫn còn buồn ngủ à?”

 

Cả tuần nay, vì quyết tâm học tiếng Anh nên Sầm Tây đã tiêu tốn không ít năng lượng.


Cô gật đầu, thật thà nói: "Tối qua tôi thức khuya, sau đó cũng không ngủ ngon."


"Vậy ăn xong, em về phòng ngủ một chút đi, đợi tinh thần tỉnh táo rồi ra ôn bài." Chu Thừa Quyết cảm thấy không cần vội. Nhìn thấy cô mệt mỏi như vậy, anh chỉ mong cô có thể nghỉ ngơi thật tốt.


Sầm Tây lắc đầu, cô không phải kiểu người yếu đuối như vậy, phải tranh thủ từng giây từng phút.


Chu Thừa Quyết không khuyên được cô, cuối cùng đành pha cho cô một tách cà phê Americano.


Sầm Tây đang luyện nghe trên ứng dụng do anh làm, thấy có đồ uống bên cạnh nhưng không quá để ý, chỉ chăm chú nhìn vào bài tập, cô tiện tay cầm lên uống một ngụm.


Cô chưa từng uống cà phê, càng chưa từng thử Americano, vừa uống vào, mặt liền nhăn lại.

 

Sầm Tây nhìn về phía Chu Thừa Quyết, nét mặt có chút tủi thân: " Đây là cái gì?"


"Americano, cà phê, giúp tỉnh táo."


"Đắng quá..." Sầm Tây hiếm khi tỏ ra không thích. Cô đã chịu đủ cay đắng khổ sở rồi, không muốn nếm thử thêm nữa.


Americano, không sữa không đường, quả thật đắng đến khó uống.


Chu Thừa Quyết thường xuyên uống nên không cảm thấy gì, anh quên mất Sầm Tây chưa từng tiếp xúc với cà phê.


Anh đứng dậy đi về phía quầy bar. Khi quay lại, anh cầm theo một ly nước màu cam, thay thế tách cà phê ban nãy.


"Ly này không đắng, uống thử xem."


Sầm Tây thử một ngụm, cảm thấy vị cũng khá ngon, quả thật không đắng, nhưng vẫn khác với nước cam anh hay làm cho cô uống: "Cái này là gì vậy?"


"Orange C Americano."


"Ồ." Sầm Tây nghe qua rồi. Trước đây trong lúc đi giao đồ ăn cô cũng đã từng giao loại đồ uống này, chỉ là chưa từng uống thử.
Sầm Tây uống thêm hai ngụm, rất nhanh lại cúi đầu tập trung vào bài tập, toàn thân có chút căng thẳng.


Chu Thừa Quyết ngồi xuống trước mặt cô, thuận miệng hỏi: "Căng thẳng à?"


"Ừm..." Sầm Tây thành thật đáp, "Dù sao hôm đó tôi ăn to nói lớn trước mặt cả lớp... cũng có chút lo lắng."


Cô luôn khiêm tốn, lần đầu tiên công khai chấp nhận khiêu chiến, vẻ ngoài có vẻ khá mạnh mẽ, nhưng thật ra vẫn thấy hơi run trong lòng.


"Có tiền đồ." Chu Thừa Quyết nhếch miệng cười, đưa tay xoa đầu cô, rồi lấy một tờ giấy note từ trên bàn, viết vài chữ lên đó, dán lên cốc nước của cô.


Sầm Tây nhìn theo động tác của anh, trên giấy note có viết bốn chữ: "Sầm Tây không sao."



Cô ngẩn người một chút, rồi mới phản ứng lại, không nhịn được mà mỉm cười.


"Không sao đâu, đừng căng thẳng, tin tưởng vào bản thân." Chu Thừa Quyết cười lười biếng: "Cũng tin tưởng vào tôi."


Sáng thứ Hai đến trường, trên bàn của Chu Thừa Quyết đã bị một đống đồ không phải của anh chiếm cứ.


Ngoài trái cây, đồ ăn vặt và nước uống đủ loại ra còn có mấy cái ống đựng bút, mỗi ống cắm ba cây bút.


Sầm Tây ngồi gần anh, thấy cảnh tượng này thì có chút ngơ ngác: " Chuyện gì vậy?"


"Đồ cúng!" Lý Giai Thư giải thích cho cô, "Là truyền thống lâu đời của trường Nam Gia. Từ hồi tụi tớ còn học ở trường cấp 2 Nam Gia đã như vậy rồi. Cứ đến mỗi kỳ thi lớn là sẽ có người cúng đồ cho Chu Thừa Quyết, cầu được cậu ấy phù hộ. Vì cậu ấy luôn thi đứng đầu mà."


"Lần thi giữa kỳ trước cũng có, nhưng hôm đó cậu ấy đến sớm, vừa đến đã mang hết đồ lên bục giảng để mọi người tự nhận về, nên cậu mới không nhìn thấy."


Sầm Tây gật đầu, nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng... môn thi đầu tiên là ngữ văn mà..."


"..."

 

"……?"


"!!!!"


Ngay khi Sầm Tây vừa dứt lời, cả lớp ầm ầm lao về phía bàn của Chu Thừa Quyết, nhanh chóng thu lại hết những món đồ cúng mà bọn họ mang tới.


Lý Giai Thư cũng bị dọa cho chết khiếp, vừa thu lại đồ vừa nói: "Trả lại đây, nhanh lên."


Chu Thừa Quyết: "..."


Cả lớp bỗng nhiên trở nên ồn ào náo nhiệt. Diệp Na Na bước vào từ cửa lớp, vừa định mắng ra câu kinh điển: " Vừa mới đến cầu thang đã nghe thấy tiếng mọi người nói chuyện ầm ĩ rồi. Cả cái khối này chỉ có mỗi lớp này là ồn ào nhất", nhưng nghĩ đến việc hôm nay phải đổi chỗ ngồi, nên cô ấy cũng lười không thèm mắng nữa.


"Cô nhớ tuần này phải đổi chỗ rồi đúng không? Nhanh lên, dọn dẹp đi. Tiết đọc bài buổi sáng vừa xong là bắt đầu thi rồi đấy."
Diệp Na Na vừa dứt lời, cả lớp đã lập tức bắt tay vào hành động.



Tuần này Chu Thừa Quyết chuyển sang ngồi tổ 4, lại ngồi đúng bàn cuối cùng. Kỳ thi lớn ở trường THPT Nam Gia sẽ dựa vào thành tích thi lần trước rồi xếp chỗ ngồi từ cuối lên đầu.


Lớp cuối cùng sẽ thi ở phòng thi số một. Trong phòng thi số một, bàn cuối cùng của nhóm thứ tư sẽ là bàn đầu tiên, cứ thế mà xếp ngược lên.


Có nghĩa là, Chu Thừa Quyết là người đứng đầu kỳ thi lần trước, nên sau khi đổi tổ, anh vẫn sẽ ngồi vào vị trí cũ, chẳng cần di chuyển gì cả.


Hầu hết học sinh trong lớp chọn vẫn giữ vị trí trong phòng thi số một. Mỗi lần thi, Sầm Tây đều chỉ cố gắng nâng dần thứ hạng lên một chút nên lần này cô được xếp vào phòng thi số ba.


Phòng thi số ba chủ yếu là học sinh của các lớp thường, nhưng không may là, Chu Tiệp Bình và Triệu Nhất Cừ cũng ở phòng thi này.


Vì muốn vượt qua Chu Tiệp Bình nên Sầm Tây có tìm hiểu về thứ hạng của cậu ta, nhưng cô không ngờ Triệu Nhất Cừ cũng ở đây.


Sầm Tây không vì cái danh đồng hương mà chú ý quá nhiều đến Triệu Nhất Cừ. Cô chỉ nghĩ với dáng vẻ tích cực và nỗ lực trong lớp của cậu ta thì thành tích ít nhất cũng phải như lúc mới nhập học, xếp ở giữa hoặc cuối phòng thi số một, không ngờ lại tụt hạng nhanh như vậy.


Tuy nhiên cô chỉ cảm thán chút mà thôi, không để tâm quá lâu. Khi vào phòng thi, cô liền tìm chỗ ngồi của mình.


Vào chiều thứ Sáu tuần trước, mọi người đã biết được danh sách phòng thi của mình, ai cũng tranh thủ đến trước để làm quen với chỗ ngồi, vì vậy hiện giờ tìm chỗ ngồi rất nhanh.


Sầm Tây đi đến vị trí mà cô nhớ đã ngồi hôm thứ Sáu, nhưng vừa ngồi xuống đã cảm thấy bàn ghế không ổn lắm.


Chân bàn cao thấp không đều, lỏng lẻo, chỉ cần đụng nhẹ là sẽ rung lên.


Ghế ngồi thì càng tệ, muốn ngồi vững phải tìm một góc độ thật chắc chắn.


Sầm Tây nhíu mày một chút. Cô nhớ hôm thứ Sáu khi tới phòng thi, lớp này đã đổi xong chỗ, hôm nay không có sự thay đổi nào. Vì vậy cô đã ngồi ở bộ bàn ghế này rồi, nhưng hôm đó cô không nhận ra bàn ghế lại có vấn đề lớn như vậy.


Tuy nhiên, tổng thể thì vẫn có thể dùng được, không phải vấn đề gì quá lớn. Nếu là học sinh bình thường, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng tâm lý, nhưng Sầm Tây đã quen với việc gặp xui xẻo từ nhỏ. Cô đã quen bị bắt nạt, nên không cảm thấy có gì phải bức bối, tâm lý rất ổn định, không bị ảnh hưởng chút nào.


Còn gần 20 phút nữa mới đến giờ thi, Sầm Tây ngồi thẳng lưng ở chỗ của mình, cúi đầu lôi điện thoại ra từ trong cặp, tiếp tục dùng ứng dụng nhỏ để luyện bài tiếng Anh.
Chẳng bao lâu sau, có hai nữ sinh mang theo đồ ăn vặt và trái cây, cười tươi rói bày lên bàn của cô.

 

Sầm Tây ngây người một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía hai người đến, rồi nghe thấy hai cô bạn cười giải thích: “Cậu là học sinh lớp chọn phải không? Sáng này tụi tớ không kịp lên lớp cậu cầu phúc, nên bây giờ đến đây để lấy chút may mắn.”

 

Cách đó không xa có hai nam sinh lên tiếng chế giễu: “Hai người mau thôi đi. Học sinh lớp chọn mà lại rớt xuống phòng thi số ba có thể là học bá gì? Còn muốn lấy may mắn? Không sợ bị lây vận xui hả?”

 

“Đúng vậy,” Nam sinh còn lại phụ họa: “Chúng ta cố gắng một chút có khi còn có cơ hội vào phòng thi số hai.”

 

“Xí, lớp chọn cũng chỉ có vậy thôi, cùng phòng thi với tôi...”

 

Nghe thấy vậy, Chu Tiệp Bình đang vừa bịt tai vừa nhẩm bài bên cạnh không nhịn được liền lên tiếng phản đối: “Các cậu nói cậu ta thì cứ nói đi, nhưng liên quan gì đến lớp chọn? Cậu ta chỉ vào được lớp chọn nhờ điểm cộng do hoàn cảnh khó khăn thôi.”

 

“ Ôi trời, vậy ra người nhờ điểm cộng mới vào được lớp chọn là cô bạn này à?” Nam sinh đó mỉm cười chế nhạo: “Vậy nên mới nói điểm cộng thì có tác dụng gì? Cuối cùng cũng chỉ được đến thế mà thôi.”

 

“Được có từng đó điểm mà cũng cố gắng chen chân vào lớp chọn. Chắc trong lớp đó chẳng ai muốn nói chuyện với cậu ta đâu. Cách biệt quá xa, người ta nói gì cũng nghe không hiểu, sao chơi với nhau được?”

 

“Thật đáng thương, xấu hổ chết đi được. Nếu là tôi, tôi sẽ yên phận ở lớp thường cho rồi.”

 

Sầm Tây đã nghe những lời này không ít lần, cũng không cảm thấy gì, chỉ là âm thanh hơi to, khiến cô cảm thấy hơi ồn ào, đeo tai nghe mà không nghe rõ được audio, cô vô thức vặn âm lượng to lên một chút.

 

Hai nữ sinh lúc nãy đến để cầu phúc không thể nhịn được nữa: “Phòng thi số ba thì làm sao? Chẳng phải các cậu cũng ở trong phòng thi này sao? Mắng người khác còn lôi luôn mình vào, nói chuyện thật khó nghe.”

 

Hai nam sinh vẫn cười trào phúng, nói bằng giọng điệu cợt nhả: “Các cậu còn thay người như vậy lên tiếng à? Mau thu dọn đồ đạc đi, đừng để dính vận xui, ngay đến cả phòng thi số 3 cũng không ngồi được nữa.”

 

Tiếng cười nhạo của mấy nam sinh văng vẳng bên tai, Sầm Tây không đổi sắc mặt, tiếp tục làm xong năm câu hỏi nghe hiểu, không bị ảnh hưởng chút nào.

 

Đang định tiếp tục làm bài, đột nhiên Triệu Nhất Cừ xuất hiện trước bàn cô.

 

Cậu ta khẽ gõ gõ mặt bàn cô. Sầm Tây hoàn hồn, ngẩng đầu lên cẩn thận gỡ tai nghe ra: “Có chuyện gì sao?”

 

“Cậu đừng để ý đến những lời bọn họ nói.” Triệu Nhất Cừ mỉm cười an ủi cô.

 

“Ồ, tôi không để ý.” Cô thực sự không buồn nghe.

 

“Nếu cảm thấy không thoải mái thì cứ nói ra, đừng để ảnh hưởng đến kỳ thi.” Triệu Nhất Cừ vẫn cho rằng cô đang giả vờ không để ý: “Bọn họ nói lời khó nghe như vậy, cậu cứ coi như không nghe thấy, tập trung đi thi. Mấy hôm trước tôi gặp ba của cậu, cũng nhắc đến cậu vài câu. Ông ấy trông có vẻ khá quan tâm đến cậu. Lần này cậu làm bài tốt, ông ấy chắc chắn sẽ rất vui.”

 

“Cậu nói cậu gặp ai cơ?” Sầm Tây vô thức nhíu mày.

 

Triệu Nhất Cừ chưa kịp trả lời, bên tai liền vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc của Chu Thừa Quyết: “Xin lỗi, cho qua một chút.”

 

Sầm Tây giãn lông mày, nhìn về phía phát ra âm thanh.

 

Chỉ thấy Chu Thừa Quyết bước tới trước bàn cô, cố tình đẩy Triệu Nhất Cừ sang một bên.

 

Một đám người trong lớp lập tức chú ý đến động tĩnh này. Khi nhận ra người đến là Chu Thừa Quyết, ai nấy đều hít một hơi sâu: “Trời ơi, là Chu Thừa Quyết đó?”

 

“Á á á, vị đại thần này đến phòng thi của chúng ta làm gì vậy?”

 

Xung quanh lập tức trở nên ồn ào náo nhiệt, tim Sầm Tây không khỏi đập nhanh hơn. Cô không thể kiểm soát được tiếng tim đập, liền cắn môi, giọng nói có chút không được tự nhiên, hơi nhỏ giọng hỏi: “Cậu, cậu đến đây làm gì?”

 

“Có câu hỏi không biết làm nên đến hỏi cậu một chút.” Chu Thừa Quyết tùy tiện đặt một tờ đề thi lên bàn Sầm Tây, đẩy về phía cô, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên giấy: “Giúp tôi xem thử được không?”

 

Sầm Tây cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên câu hỏi mà anh chỉ.

 

Tối qua hai người vừa luyện tập câu hỏi này trên sân thượng nhỏ. Cả hai đều làm được. Không những làm được, mà còn thi xem ai làm nhanh hơn.

 

Lúc này, hai nữ sinh tới tìm Sầm Tây để cầu phúc lập tức phấn khích hét lên, sau đó nhìn về phía mấy tên con trai kia, lườm bọn họ một cái: “Chu Thừa Quyết đến tận nơi hỏi bài. Lúc nãy không biết là ai cứ nói mấy câu vô nghĩa. Cũng chẳng thấy Chu Thừa Quyết đi hỏi mấy người đâu!”

 

“Còn dám nói lớp chọn không ai chơi với cậu ấy. Các cậu mở to mắt ra mà nhìn xem!” Một nữ sinh đưa tay chỉ về phía Sầm Tây, “Mấy người kia đều là nhân vật nổi tiếng trong trường chúng ta, Lý Giai Thư - cô của Chu Thừa Quyết, thứ hạng lúc nào cũng ở trong top 20.”

 

“Bên cạnh cậu ấy chính là Giang Kiều, cũng rất giỏi đấy. Đừng nhìn vẻ ngoài mong manh yếu đuối mà nhầm. Cậu ấy chưa bao giờ rớt khỏi top 10 đâu.”

 

“Còn có cậu bạn mập đứng bên cạnh Nghiêm Tự của lớp chọn nữa, tên là gì ấy nhỉ? À đúng rồi, Mao Lâm Hạo. Cả hai người đó đều thuộc top 5 toàn khối đấy.”

 

“Chu Thừa Quyết càng không cần phải nói, người luôn giữ vị trí số 1 trên thần đàn.”

 

“ Nhân vật chính của lớp, Chu Thừa Quyết, đứng đầu bảng bất bại.”

 

"Đây gọi là dàn harem chất lượng nhất đấy biết chưa?” Hai nữ sinh nhìn về phía hai tên kia rồi chế giễu ngược lại: " Sao người ta đều vây xung quanh bạn nữ này, mà lại không đi tìm các cậu nhỉ..."

 

Sầm Tây nhìn theo bóng dáng Lý Gia Thư và Giang Kiều đi sau Chu Thừa Quyết, cười cười: "Sao các cậu lại đến đây?"

 

"À, còn chừng mười phút nữa mới thi nên tiện thể qua thăm, rủ cậu cùng đi vệ sinh luôn." Giang Kiều nháy mắt với Sầm Tây: "Đến chống lưng cho cậu, đi thôi."

 

Ba cô gái nhanh chóng nắm tay nhau đi ra khỏi phòng thi.

 

Chu Thừa Quyết liếc nhìn Triệu Nhất Cừ, gương mặt không cảm xúc, nói một câu: "Sắp thi rồi."

 

"Ừ, được. Cảm ơn đã nhắc nhở." Triệu Nhất Cừ ngượng ngùng đáp lời rồi quay lại chỗ ngồi của mình.

 

Chu Thừa Quyết thu lại bài thi từ trên bàn của Sầm Tây, vô tình chạm vào mép bàn, ngay lập tức cả bộ bàn ghế rung lên một cái.

 

Chưa đầy năm phút nữa là tới giờ thi, Sầm Tây quay lại từ nhà vệ sinh.

 

Giang Kiều và những người khác đã vào phòng thi số một. Nghiêm Tự và Mao Lâm Hạo cũng đã đi rồi, lúc này chỉ còn Chu Thừa Quyết vẫn đang im lặng đứng trước bàn Sầm Tây.

 

"Sao cậu còn chưa đi?" Sầm Tây quay lại bàn mình, hỏi.

 

Chu Thừa Quyết không nói gì thêm, chỉ đặt một ly Orange C Americano lên bàn của Sầm Tây, nói với giọng trầm thấp: "Sầm Tây, không sao đâu, cố gắng thi. Tôi đi đây."

 

Sầm Tây hơi ngẩn người, sau đó tỉnh táo lại, đưa tay nhận lấy ly nước rồi ngồi xuống.

 

Ngay khi cô ngồi xuống, cảm giác ngồi trên bộ bàn ghế lung lay sắp đổ đã biến mất.

 

Ghế rất vững vàng, bàn không hề bị rung lắc.

 

Cô vô thức quay sang nhìn theo hướng Chu Thừa Quyết vừa rời đi, nhưng bóng dáng anh đã biến mất sau cửa phòng thi.

 

Cô quay lại, định đặt ly nước lên bàn, bất ngờ nhìn thấy một vết lõm quen thuộc trên mặt bàn.

 

Cô nhớ lại, vết lõm này là do trong đại hội thể thao, cô vô tình làm rơi trên điện thoại nên mới va vào bàn của Chu Thừa Quyết.

 

Mà giờ, chiếc bàn đó lại đang nằm ngay trước mặt cô.

 

Cô bất chợt hiểu ra câu nói của anh ngày hôm đó.

 

"Không sao đâu, đừng lo, tin tưởng vào bản thân mình, cũng tin tưởng vào tôi."


Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 77
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...