Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 76
Lớp học yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Khi Chu Thừa Quyết tức giận, gương mặt lạnh lùng của anh trông rất đáng sợ. Tất cả học sinh dưới lớp đều không dám thở mạnh tiếng nào.
Còn nhóm chat nhỏ đã sớm bùng nổ.
Lý Giai Thư ôm điện thoại điên cuồng phun lửa như khủng long bạo chúa:Chắc chắn là cái tên Chu Tiệp Bình ngu ngốc chết tiệt đó!!!!!
Mao Lâm Hạo bình thường chỉ lo học hành, cắm đầu vào giải đề, không quá để tâm đến mấy chuyện trong lớp. Dù trước đây từng có mâu thuẫn với Chu Tiệp Bình vì chuyện mở điều hòa, nhưng cậu ấy cũng nhanh chóng quên mất. Vậy nên lúc này cậu ấy còn chưa hiểu rõ sự tình, liền hỏi: Chuyện này là sao? Thành tích tiếng Anh của người khác tốt hay xấu thì ảnh hưởng gì tới cậu ta đâu?
Giang Kiều lập tức giải thích cho cậu ấy: Chắc là cậu ta nghĩ mình học tiếng Anh giỏi lắm, có khả năng giành được một suất dự thi, nhưng lo sợ không phải ai trong lớp cũng đạt được 130 điểm, liên lụy đến cậu ta nên mới bắt đầu giở trò bỉ ổi đó mà.
Hoàng tử bánh bao: Cậu ta có thể đứng top 4 về môn tiếng Anh trong lớp mình á?
Không thể tin nổi mình đẹp thế này: Vốn dĩ cậu ta không đủ điểm để vào top 4 đâu. Nếu tính theo thành tích tốt nhất mà cậu ta từng thi được thì cũng chỉ vào khoảng top 5-6 thôi. Nhưng Nghiêm Tự bị gãy chân không đi thi được, Chu Thừa Quyết lại chưa bao giờ tham gia thi tiếng Anh. Trước đây mỗi lần thi, cho dù cháu tôi có nằm trong top đầu thì cũng chẳng buồn đi thi, thường xuyên nhường suất dự thi cho người khác. Hơn nữa, Tưởng Ý Thù vừa bị thương ở đại hội thể thao, thành tích chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng. Cậu ta thấy vậy nên có lẽ tự cho rằng mình có thể chen chân vào top 4 rồi.
Giang Kiều gửi một loạt sticker trợn trắng mắt: Vậy thì đúng là cậu ta đã phải vượt qua ‘muôn vàn khó khăn’ mới miễn cưỡng được vào đấy.
Hoàng tử bánh bao: Thế sao cậu ta cứ nhắm vào chị Tây vậy? Trong lớp có đến cả chục người không đạt 130 điểm tiếng Anh mà. Tôi cũng còn chẳng đạt.
Tiểu Kiều nhất định phải mạnh mẽ: Chắc có thể là vì cậu nặng 100 cân, ngồi lên một cái là khiến cậu ta nhìn thấy được kiếp sau của mình luôn nên mới không dám trêu chọc cậu.
Hoàng tử bánh bao: Ồ, đúng rồi, hình như chị Tây chỉ khoảng 35-40 cân thôi, nhìn qua rất dễ bắt nạt.
Không thể tin nổi mình đẹp thế này: @Cam C, Tớ nhớ trước đây thấy cậu ta suốt ngày đi chung với Triệu Nhất Cừ. Không phải Triệu Nhất Cừ là người cùng quê với cậu à? Chắc lúc trước cậu ta cũng từng ở Gia Lâm nhỉ? Có phải trước đây có ân oán gì mà cậu không nhớ rõ không? Nếu không thì tớ thật không hiểu vì sao Chu Tiệp Bình lại như chó điên cắn loạn, cứ luôn nhắm vào cậu vậy.
Sầm Tây suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời: Tớ không biết. Tớ thật sự không có ấn tượng gì với Triệu Nhất Cừ.
Tuy nhiên, khi cô nhìn thấy cái tên "Triệu Nhất Cừ" mà Lý Giai Thư nhắc đến, trong lòng cô bỗng nhiên dấy lên một cảm giác kỳ lạ, cũng có chút suy đoán.
Buổi chiều Nghiêm Tự xuất viện, Lý Giai Thư vội đi lấy quà mừng mà bản thân chuẩn bị riêng cho cậu ấy nên không đi cùng Chu Thừa Quyết tới bệnh viện.
Chu Thừa Quyết ở lại lớp luyện nghe tiếng Anh với Sầm Tây. Nửa tiếng sau khi kết thúc, anh mới hỏi cô có muốn đi đón Nghiêm Tự không.
Cô đồng ý, còn nói cũng có quà cho cậu ấy.
“Chuẩn bị quà làm cái gì? Tôi gửi cho cậu ta hai bao lì xì là được rồi. Em đừng tốn tiền không đâu.” Chu Thừa Quyết vừa nói vừa muốn dụ dỗ cô tặng món quà đó cho mình. Còn về phía Nghiêm Tự, anh có rất nhiều quà để cho cậu ấy chọn.
Sầm Tây không đồng ý. Mãi cho đến khi cô lấy quà tặng ra trong phòng bệnh, Chu Thừa Quyết mới bị cô làm cho bật cười.
Gương mặt của Nghiêm Tự đen lại.
Sầm Tây tặng cho cậu ấy một quyểnTôi và Địa Đàncủa Sử Thiết Sinh. Cô tặng rất chân thành, còn dán một tờ giấy nhớ vào bìa sách, viết: "Chúc cậu mau chóng khỏe lại. Đợi chân cậu khỏi rồi, có thể chơi đá bóng cùng với Chu Thừa Quyết."
"Nói thật, tôi chỉ bị gãy xương nhẹ, chưa đến một tháng là có thể đi lại bình thường rồi." Nghiêm Tự nói.
Sầm Tây gật đầu, vẫn giữ vẻ mặt chân thành: "Ừ ừ, quyển sách này chắc cũng có thể đọc xong trong vòng một tháng."
Nghiêm Tự: "…"
Cô nói quá hợp lý, cậu ấy thật sự không biết phải phản bác như thế nào.
Nghiêm Tự nhìn Chu Thừa Quyết: "Cậu có thể quản cậu ấy một chút không?"
Chu Thừa Quyết xua tay: "Không quản được, bình thường đều là cậu ấy quản tôi."
Nghiêm Tự: "…"
Thật không muốn làm anh em với kiểu người không có tiền đồ như vậy một chút nào!
Chu Thừa Quyết nói xong, lại nhìn sang Sầm Tây, lạnh lùng nhắc lại chuyện cũ:
“Em trả lời cậu ấy là ‘ừ ừ’, nhưng trả lời tôi thì lại chỉ có một chữ ‘ừ’ thôi à?”
Sầm Tây: “….?”
Trong lúc hai người trò chuyện, Lý Giai Thư khoan thai đến muộn, đẩy theo “món quà lớn” của mình tới.
Sắc mặt của Nghiêm Tự càng đen thêm khi nhìn thấy cảnh tượng trước cửa phòng bệnh.
Lý Giai Thư đẩy vào một chiếc xe lăn được đặt làm riêng, không phải loại thông thường, mà có chút đặc biệt. Không chỉ màu sắc là màu đại diện của thần tượng cô ấy, mà hai bên của chiếc xe lăn còn dán đầy poster của Lộ Trạch Châu.
“Chỉ vài ngày nữa là ông đây có thể tháo bột, đứng lên rồi. Mấy người rốt cuộc đang làm cái gì vậy hả?” Nghiêm Tự hít một hơi thật sâu, nói: “Có thể làm ơn cút hết đi được không?”
Lý Giai Thư hoàn toàn không để ý đến thỉnh cầu của Nghiêm Tự, vui vẻ lấy ra một hộp bút lông, gọi mọi người tới gần, hăng say vẽ lên thạch cao trên chân Nghiêm Tự.
“Dù sao thì vài ngày nữa cũng phải tháo ra rồi. Chúng ta để lại chút hình vẽ và lời chúc làm kỷ niệm nhé.” Lý Giai Thư vừa nói vừa liên tục vẽ loạn xạ lên chân Nghiêm Tự “À, đúng rồi, cậu đừng động đậy. Tôi muốn viết thêm vài điều ước nữa.”
Nghiêm Tự: “……”
Cuối cùng, Nghiêm Tự bị Lý Giai Thư ấn ngồi vào chiếc xe lăn trang trí đầy hoa lá hẹ đó rồi đẩy ra khỏi bệnh viện.
Lý Giai Thư còn thấy những lời chúc mà mọi người đã viết lên chưa đủ nổi bật, nên lại lôi từ trong cặp ra vài cái huy hiệu với vẻ mặt xót của, đính vào trên đó.
Nghiêm Tự chưa bao giờ cảm thấy cạn lời như vậy, tuyên bố sẽ tuyệt giao với Lý Giai Thư.
Hai học sinh tiểu học lại bắt đầu cãi nhau ầm ĩ suốt cả chặng đường.
Chu Thừa Quyết không đi cùng bọn họ mà một mình đưa Sầm Tây về nhà.
Cả hai sánh vai bước đi trên đường. Anh đột nhiên nhớ lại biểu cảm của cô khi thấy Lý Giai Thư nhắc đến Chu Tiệp Bình và Triệu Nhất Cừ lúc chiều. Anh nhíu mày hỏi:
“Hả?” Sầm Tây không hiểu, một lúc sau mới đáp: “Ừ,” rồi ngay lập tức thêm vào: “Ừ ừ.”
Chu Thừa Quyết không ngờ cô vẫn còn tâm trạng để nhớ đến chuyện này. Anh nhếch môi cười, tay lớn xoa nhẹ lên sau gáy cô mấy cái.
“Trước đây tôi đã từng kể với cậu rồi. Năm lớp 7, tôi không cẩn thận thi được điểm cao, thế là bị mọi người xúm vào bắt nạt.” Sầm Tây thuận miệng nói: “Lúc đó Triệu Nhất Cừ vẫn chưa chuyển trường. Có vài lần tôi thấy cậu ta chơi với mấy người hay bắt nạt tôi.”
Cô có thể phân biệt đúng sai rõ ràng, không phải lúc nào cũng đối xử tốt với người khác. Vì vậy từ đầu đến cuối, thái độ của cô luôn rất lạnh nhạt đối với Triệu Nhất Cừ, cho dù cậu ta luôn cười với cô.
“Còn Chu Tiệp Bình thì sao?” Nếu không phải vì có liên quan đến Sầm Tây, có lẽ cả đời này Chu Thừa Quyết cũng không muốn liếc mắt nhìn tới người như Chu Tiệp Bình.
“Tôi thật sự không quen người này trước đây.” Sầm Tây suy nghĩ một chút, rồi nói: “Nhưng tôi đoán, sự thù địch của cậu ta với tôi có thể liên quan đến ba tôi. Cậu ta và ba tôi cùng họ, có thể là họ hàng nào đó mà tôi chưa gặp bao giờ.”
“Nhưng hai người thật sự không giống nhau chút nào...” Nếu nói có chút quan hệ họ hàng, Chu Tiệp Bình đúng là có vài nét giống ba của Sầm Tây. Chu Thừa Quyết chỉ có ấn tượng với tên đàn ông cặn bã đó thông qua đoạn video giám sát xuất hiện thoáng qua trước mắt anh ngày hôm đó: “Chu Tiệp Bình đúng là trông khá giống ba em, vừa lùn lại vừa xấu. Em có vẻ còn cao hơn cả hai người bọn họ.”
Sầm Tây cao đến 1m68, trong số các cô gái ở miền Nam thì chắc chắn không tính là thấp.
“Vì tôi không phải con ruột của ông ta.” Sầm Tây nhắc đến chuyện này, nét mặt rất bình thản, như thể chẳng hề để tâm gì cả: “Hình như tôi quên kể với cậu, tôi là con nuôi. Bọn họ nhận nuôi tôi từ cô nhi viện khi tôi mới khoảng bốn tuổi.”
“Lúc đầu, nghe nói là bọn họ không thể có con, nhưng lại không muốn cả đời không con không cái nên mới quyết định nhận nuôi một đứa bé. Và tôi là người được chọn.” Sầm Tây cười khẽ: “ Có lẽ tôi sinh ra đã không may mắn rồi. Ba mẹ ruột không cần tôi, vứt tôi ngoài cổng côi nhi viện. Sau khi bọn họ nhận nuôi tôi thì chẳng bao lâu sau đã sinh ra em trai. Có em rồi, bọn họ cũng không cần tôi nữa.”
“Thôi, giờ nhắc lại cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi không hy vọng gì ở bọn họ, chỉ mong bọn họ cách tôi càng xa càng tốt.” Sầm Tây vô thức nắm lấy tay Chu Thừa Quyết.
Bàn tay thiếu niên ấm áp. Cảm giác được sự tiếp xúc của cô, anh lập tức nắm chặt tay cô hơn, mười ngón tay đan vào nhau.
Một lúc sau, anh mới nhẹ nhàng hỏi cô: “Em có nghĩ đến việc tìm lại ba mẹ ruột của mình không? Nếu muốn, tôi có thể giúp em. Tôi từng nói với em rồi, ba nuôi của tôi nghiên cứu công nghệ nhận diện giác mạc. Dù chưa hoàn thiện nhưng đã có vài trường hợp tìm được người thân thành công.”
Sầm Tây lắc đầu: “Tôi không muốn. Bọn họ đã chọn vứt bỏ tôi ở cửa cô nhi viện rồi. Sao tôi lại phải tự làm khổ mình, đi tìm bọn họ làm gì?”
“Sau này tôi sẽ có gia đình của mình, đúng không?” Cô ngước mắt nhìn anh.
Anh siết tay cô chặt hơn một chút, kiên định nói: “Sẽ có, nhất định sẽ có.”
Không chỉ cô sẽ có gia đình của riêng mình, mà còn sẽ có rất nhiều người yêu thương cô.
Có lẽ là thái độ im lặng của mọi người đã khiến cho Chu Tiệp Bình ngày càng trở nên phách lối, bắt đầu được đà lấn tới.
Trong vài ngày tiếp theo, gần như mỗi khi đến lớp, mọi người đều sẽ nhìn thấy trên bảng xuất hiện dòng chữ tiếng Anh đó.
Lý Giai Thư, Giang Kiều và những người khác đều phải kiềm chế sự tức giận rồi lau đi không biết bao nhiêu lần.
Cho đến khi Chu Thừa Quyết lại một lần nữa thấy cảnh này, anh không thể nhịn được, bước lên bục giảng, lạnh lùng nhìn về phía Chu Tiệp Bình, ánh mắt lạnh lẽo như ẩn chứa vô số mũi dao: “ Có thấy thú vị không?”
Lớp học vốn ồn ào lập tức im bặt.
“Tôi tưởng chúng ta đều là học sinh lớp chọn, mỗi người đều có năng lực và chí hướng riêng, không đến mức thấp kém như vậy.” Chu Thừa Quyết trầm giọng lạnh như băng nói.
Chu Tiệp Bình không thể chịu nổi. Mặc dù anh chưa chỉ mặt gọi tên cậu ta, nhưng cậu ta đã không nhịn được mà phản bác: “Cậu nói ai thấp kém hả?”
Lý Giai Thư lập tức bênh vực người mình: “Đương nhiên là người viết cái này chính là kẻ thấp kém rồi.”
Mặt Chu Tiệp Bình đỏ lựng, rõ ràng là cậu ta gây sự trước, nhưng người bị chọc cho tức giận nhất cũng lại là cậu ta: “Dựa vào gia thế thì có thể tùy tiện chửi người khác thấp kém sao?”
Lý Giai Thư gần như muốn bật cười vì sự ngớ ngẩn của cậu ta: “Không phải chứ? Mới nói một câu ‘thấp kém’ đã bị cho là chửi người rồi sao? Còn cái đống từ ngữ tinh tế mà cậu viết trên bảng thì được xem là cái gì? Hơn nữa, liên quan gì đến gia thế? Nếu như phải nhắc tới, vậy thì từ chiều cao, gương mặt, cho tới thành tích thể thao, thi cử, Chu Thừa Quyết đều có thể đè bẹp cậu. Sao cậu ấy lại không thể kiêu ngạo mà nhìn xuống cậu? À, ngoại trừ thành tích môn văn.”
Cuối cùng Nghiêm Tự cũng quay lại trường, gặp phải tình huống như vậy cũng không kiềm được, cười nhạo nói: “Anh Quyết nhà chúng tôi đâu có dựa vào gia thế để mắng người. Rõ ràng là dựa vào trình độ thất học của bản thân. Với thành tích môn văn như anh Quyết, đương nhiên không thể tìm ra được “lời hay ý đẹp” gì để nói, nghĩ ra được từ ‘thấp kém’ này đã là cho cậu mặt mũi lắm rồi.”
Sầm Tây vốn không muốn để ý đến người như Chu Tiệp Bình, nhưng khi nhìn thấy bạn bè lần lượt đứng lên bảo vệ mình, cô cũng không muốn trở thành một người chỉ biết làm con rùa rụt cổ.
Cô gái bước đến bàn giáo viên, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói bình thản: "Người không coi trọng con cá 11,5 tệ chẳng phải còn kiêu ngạo hơn sao? Mười một tệ rưỡi là gì? Một cái chai nhựa có thể bán được một tệ. Muốn có được mười một tệ rưỡi cần phải nhặt một ngàn một trăm năm mươi cái chai, tức là phải cúi xuống một ngàn một trăm năm mươi lần. Với mười một tệ rưỡi, những gia đình nghèo khó có thể mua được một bữa cơm lập đầy bụng."
"Vậy cậu có tư cách gì mà coi thường mười một tệ rưỡi?"
Chu Tiệp Bình bị lửa giận xông lên đầu, lại bắt đầu dùng lời lẽ không có chút văn hóa để đáp trả: "Nhặt rác thì có gì đáng tự hào?"
Sầm Tây vẫn giữ bình tĩnh, không chút dao động: "Kiếm ăn bằng chính đôi tay mình thì có gì không đáng tự hào?"
Chu Tiệp Bình tức tối: "Nếu cậu thích nhặt rác như vậy mà kết quả học tập lại không tốt thì sao không bỏ học mà về nhặt rác luôn đi?"
"Thật ngại quá, tôi rất tự tin vào bản thân trong kỳ thi sắp tới nên không thể thỏa lòng mong ước của cậu." Sầm Tây vẫn giữ thái độ khiêm tốn. Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện một cách đầy tự tin như vậy: "Còn về chuyện kéo chân sau của cả lớp, lần tới thi, cậu có dám so với tôi không?"
Cảm xúc của cô bình tĩnh đến mức áp đảo Chu Tiệp Bình. Cậu ta tức giận đến mức cầm chai nước trên bàn, định ném về phía Sầm Tây.
Nhưng ngay lập tức, cổ tay của cậu ta đã bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt. Không biết từ lúc nào, Chu Thừa Quyết đã đứng ngay sau lưng cậu ta, bàn tay nắm chặt đến mức có thể bẻ gãy xương tay của Chu Tiệp Bình.
"Tôi đã từng nói với cậu rằng, đừng hòng động vào cậu ấy hay chưa?” Giọng thiếu niên lạnh lẽo vang lên bên tai cậu ta, chứa đựng sự uy h**p rõ ràng: "Gần đây lão Diêu còn chưa tìm được lý do để phạt tôi viết kiểm điểm. Nếu cậu muốn làm 'nguồn cảm hứng' thì tôi có thể nói đạo lý với cậu một chút."
Lần gần đây nhất khi anh nói đạo lý với người khác, đã khiến cả đám học sinh trường nghề phải bò ra đất kêu cha gọi mẹ.
Nhìn thấy Chu Tiệp Bình bị Chu Thừa Quyết dọa cho mất hết khí thế, Sầm Tây bình tĩnh đưa tay lên.
Mọi người tưởng cô sẽ lấy khăn lau bảng xoá đi mấy dòng chữ tiếng Anh kia, nhưng không ngờ cô lại lấy ra một viên phấn đỏ trong hộp giấy, nhìn về phía Chu Tiệp Bình, gõ nhẹ vào bảng hai cái.
"Nhìn đây, ngữ pháp sai rồi. Tôi chỉ dạy cậu một lần thôi." Sầm Tây dùng phấn đỏ gạch ba vòng trên dãy chữ tiếng Anh mà cậu ta viết: "Thì hiện tại này, cậu dùng sai rồi. Ở đây, không thể dùng ngôi thứ ba, còn cái từ cuối cùng... Cậu tự học lại đi."
Lớp học im lặng trong ba giây, rồi bùng nổ tiếng cười lớn nhất từ đầu năm học cho đến giờ.
Chu Thừa Quyết buông tay, Lý Giai Thư nhanh tay đưa cho anh hai tờ khăn ướt khử trùng.
Anh vừa lau tay, vừa nhìn Sầm Tây bình thản bước trở về chỗ ngồi của mình.
Khi nhớ lại cảnh vừa rồi, cuối cùng anh không nhịn được cười nhẹ một tiếng.
Thiếu niên dùng tay sạch kéo nhẹ má cô: "Khá đấy nhỉ, nhìn có vẻ còn rất chuyên nghiệp."
Sầm Tây nhận ra mặt mình nóng lên, vội vàng hất tay anh ra.
Sau một lúc ngỡ ngàng, Nghiêm Tự lấy điện thoại ra, gửi cho Chu Thừa Quyết một loạt tin nhắn thán phục: Mắt nhìn người của cậu được đấy người anh em! Cậu nhìn thấy không, miệng lưỡi Sầm Tây quá sắc bén, có thể so được với mẹ nuôi của cậu luôn. Sau này cậu mà cãi nhau với cậu ấy chắc không thắng nổi đâu!
Chu Thừa Quyết liếc qua tin nhắn, đáp lại một câu: Cãi nhau cái gì? Tôi đã nói rồi, giữa tôi và Sầm Tây, lúc nào cũng là tôi nghe lời cậu ấy.
Anh nghĩ một lát lại hỏi: Đúng rồi, cuốn sách Sầm Tây tặng cậu, đã đọc chưa?
Tiểu Soái: Chưa, tôi có bao giờ thích đọc sách đâu.
zcj: Vậy trả lại cho tôi. Tôi mua cuốn khác cho cậu.
Tiểu Soái: ? Chẳng lẽ cậu bắt đầu thích đọc sách rồi à...?
zcj: Chúng ta là người có văn hóa, không có sách thì không sống được.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh