Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 75

174@-

Lớp chọn của các trường tham gia đều phải có điểm trung bình môn tiếng Anh trên 130. Đây thực sự là truyền thống lâu đời của cuộc thi này, không phải quy định mới được thêm năm nay.


 


Những học sinh có thể vào được lớp chọn, mặc dù không phải ai cũng giỏi tất cả các môn, nhưng nhìn chung đều có điểm số khá đồng đều. Những người giống như Chu Thừa Quyết có thể dùng điểm số các môn khác kéo lại điểm của một môn chỉ là số ít, tính ra trong lớp cũng chỉ có một mình anh.


 


Đa số các bạn học khác đều có điểm số tương đối cân bằng, đặc biệt là môn Tiếng Anh có tính ứng dụng cao, được cả phụ huynh và học sinh rất coi trọng. Học sinh lớp chọn thường có thể duy trì điểm Tiếng Anh ổn định trong khoảng 125 điểm.


 


Sở dĩ việc đặt ra ngưỡng điểm trung bình 130 cho tất cả các lớp có học sinh tham gia là để hy vọng những người vốn chỉ coi trọng các môn khoa học tự nhiên sẽ dành nhiều thời gian hơn học tập và ôn luyện cho môn tiếng Anh này, chuẩn bị cho cuộc thi.


 


So với các môn học khác, điểm Tiếng Anh của Sầm Tây không tính là quá xuất sắc. Những bài thi trước, cô đều có thể mặc sức nâng cao hạ thấp bài làm các môn theo ý muốn của mình, nhưng chỉ riêng môn Tiếng Anh là cô luôn phải cố gắng hết sức lực. Tuy nhiên, kết quả cuối cùng vẫn không đạt được mục tiêu mà cô đã âm thầm đặt ra cho bản thân.


 


Tiếng Anh là môn học khá phụ thuộc vào nền tảng, còn giáo viên ở Gia Lâm lại có chất lượng giảng dạy tương đối yếu. Một số giáo viên có kiến thức còn không bằng các học sinh giỏi. Do đó từ tiểu học đến trung học cơ sở, Sầm Tây hầu như đều phải tự học.


 


Cô không có nền tảng vững chắc. Khi thi vào lớp 10, đề thi không đủ khó nên điểm yếu của cô vẫn chưa bị lộ ra, nhưng khi vào cấp ba, độ khó của môn học này bỗng tăng lên, điểm số cũng bắt đầu thấy rõ sự cách biệt. Trước kia, cô vẫn có thể duy trì điểm Tiếng Anh trên 140, thỉnh thoảng còn đạt gần điểm tối đa, nhưng tất cả những lần thi đó đều không có bài nghe.


 


Trường học ở Gia Lâm không thi nghe hiểu. Học sinh tốt nghiệp từ Gia Lâm cũng gần như không bao giờ luyện các dạng đề này, nhưng ở Nam Gia lại có.


 


Lần đầu tiên Sầm Tây tiếp xúc với bài thi nghe là trong kỳ thi đánh giá đầu vào. Cô hoàn toàn bị bất ngờ, kết quả thi rất tệ. Giọng địa phương của giáo viên ở Gia Lâm và giọng chuẩn Anh-Anh trong bài thi nghe hoàn toàn khác xa nhau, lại còn nhanh và có nhiều từ nối âm đuôi, khiến cho cô khó mà nghe hiểu được.


 


Sầm Tây mất rất nhiều điểm trong bài nghe, cộng với độ khó cao của đề thi Nam Gia, nên sau khi vào lớp 10, điểm tiếng Anh của cô chưa bao giờ vượt quá 130. Lần thi tốt nhất cũng chính là kỳ thi giữa kỳ lần trước.


 


Cô dành hầu hết thời gian ôn tập cho môn Tiếng Anh trước khi thi giữa kỳ, nhưng cuối cùng chỉ đạt được 128 điểm, vẫn không nổi 130. Mặc dù mỗi lần đều có tiến bộ, nhưng điểm số chỉ tăng lên một chút. Nỗ lực lớn mà kết quả lại không tương xứng, khiến cô có chút nản lòng.


 


Sầm Tây vốn dĩ luôn có tâm trạng ổn định, nhưng lần này cô đã buồn bã suốt hai ngày. Cô tưởng mình giấu giếm rất tốt, nhưng Chu Thừa Quyết vẫn nhìn ra được. 


 


Anh nhìn ra rồi nhưng lại không biết phải làm thế nào để an ủi cô.


 


Anh là một kẻ "mù chữ", lần đầu tiên kiên nhẫn lật hết cả tường sách mà bố mẹ mình để lại cho mình chỉ để tìm các câu danh ngôn. Thậm chí anh còn tìm trên mạng cả đêm, học thuộc một số câu.


 


Tối hôm sau, như thường lệ, hai người cùng nhau ăn khuya trên sân thượng nhỏ. Chu Thừa Quyết bắt chước tốc độ và ngữ điệu của bài nghe, đọc lại toàn bộ nội dung bài thi hai lần, để cô hoàn toàn nghe hiểu và chọn đúng đáp án. Sau đó, anh lại bày ra dáng vẻ xuất khẩu thành thơ, rất có phong phạm của triết gia, bình tĩnh nói ra một câu mà bản thân đã cố gắng học thuộc trước đó: "Nước không cần tranh chảy trước, cái cần tranh là liên tục chảy không ngừng."


 


Sầm Tây đang viết bài hơi ngừng lại, không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh.


 


Chu Thừa Quyết lúng túng hắng giọng, xấu hổ quay mặt đi, tiếp tục nghiêm túc nói: “Một hai lần được mất cũng không quan trọng. Thứ quan trọng nhất chính là giữ được sự tiến bộ và ổn định lâu dài.”



 


"Cậu còn đọc qua cả Đạo Đức Kinh cơ à?" Sầm Tây nắm bắt sai trọng điểm.


 


Chu Thừa Quyết khẽ tặc lưỡi, đưa tay véo nhẹ vào má cô, lười biếng nói: "Cậu coi thường ai thế?"


 


"Tối qua cậu đã tìm kiếm trên mạng bao lâu vậy?" Sầm Tây hỏi một câu chọc đúng vào chỗ đau của đối phương.


 


Chu Thừa Quyết: "..."


 


Lúc đó, mùa hè ở Nam Gia gần như đã qua, nhưng buổi đêm vẫn còn nghe thấy tiếng ve kêu rả rích, quạt điện chạy vù vù. Trên bàn dài là hai ly nước soda cam mát lạnh, sủi bọt.


 


Hai người, một nam một nữ, ngồi đối diện nhau. Sầm Tây không nhịn được mà khẽ cười, Chu Thừa Quyết cũng nhẹ nhàng cong môi.


 


"Cảm ơn cậu."


 


Chu Thừa Quyết không đáp lại, chỉ đưa tay lên vỗ đầu cô vài cái, vẻ mặt lười biếng.


 


Sau đó, sự lo lắng của Sầm Tây đối với môn học này đã giảm đi không ít. Cô cảm thấy không cần vội, cứ từ từ là được. Dù sao cũng còn hai năm nữa mới đến kỳ thi đại học, cô có đủ thời gian để cải thiện vốn tiếng Anh của mình.


 


Nhưng cô không ngờ, vì điều kiện cần của cuộc thi mà đích đến 130 điểm lại hiện ra trước mắt cô một lần nữa.


 


Cô chưa từng mơ tưởng tới bốn suất dự thi kia, nhưng chắc chắn không thể để mình trở thành người kéo chân cả lớp.


 


Vì vậy, việc đạt trên 130 điểm đã trở thành nhiệm vụ cấp bách nhất của Sầm Tây.


 


Cô không thể tránh khỏi lại cảm thấy lo lắng.


 


Buổi trưa hôm đó, cô không ăn cơm cùng với Lý Giai Thư và mấy bạn khác mà một mình yên tĩnh ngồi lại tại chỗ, hai tay chống cằm, lặng lẽ đọc nhẩm từ vựng.


 


Nghiêm Tự vẫn chưa xuất viện và quay trở lại trường nên chẳng ai dám gọi Chu Thừa Quyết đi ăn cùng. Vì thế anh cũng không làm gì, chỉ ngồi ở chỗ của mình giải đề toán.


 


Một bài toán nhanh chóng được làm xong, anh quay sang nhìn Sầm Tây: "Đi ăn thôi."


 


Sầm Tây có lẽ quá tập trung nên không nghe thấy. Cho đến khi cổ tay bị kéo lên, cô mới bất giác ngẩng đầu: "Sao vậy?"



"Đưa em đi ăn cơm. Đã tan học lâu rồi." Anh véo má cô một cái.


 


"Cậu đi đi, tôi không đi." Kỳ thi lớn sắp đến, thời gian eo hẹp, mỗi giây mỗi phút đều rất quý giá đối với cô.


 


Chu Thừa Quyết biết cô đang chịu áp lực vì kỳ thi này, hiểu được sự gấp gáp của cô trong việc tận dụng từng giây từng phút, nhưng không ăn cơm thì không được. Cô vốn đã rất gầy, anh không thể để cô cứ thế tự hại mình.


 


Dù vậy nhưng anh cũng quyết định không làm phiền cô nữa, một mình đứng dậy rời khỏi lớp.


 


Khoảng mười phút sau, anh quay lại với mấy hộp đồ ăn trên tay. Chu Thừa Quyết đặt đồ ăn lên bàn của Sầm Tây rồi khẽ hừ một tiếng: "Miệng của con gái toàn lừa người."


 


Sầm Tây: "?"


 


"Cũng không biết tối hôm đó là ai ngọt ngào gọi tên tôi rồi nói." Anh bắt chước giọng điệu của cô: "Chu Thừa Quyết, sau này mỗi ngày đều cùng nhau ăn cơm nhé."


 


"Lừa đảo!"


 


Sầm Tây: "..."


 


Đây không phải là … vì tình huống đặc biệt sao…


 


Cô quả thật cũng đã đói bụng. Ngửi thấy mùi thức ăn, bụng cô phản ứng ngay lập tức, kêu lên hai tiếng.


 


Chu Thừa Quyết khẽ cười. Sầm Tây ngượng ngùng đưa tay đánh nhẹ vào tay anh.


 


Anh lười biếng chỉ về phía đống đồ ăn trên bàn: "Ăn đi, cũng không ngại lãng phí mấy phút này."


 


Sầm Tây không cứng đầu, ngoan ngoãn ăn cơm trưa.


 


Trong lúc cô ăn, không biết Chu Thừa Quyết đang làm gì đó, chỉ thấy anh cầm điện thoại gõ liên tục, cho đến khi cô ăn xong, anh mới đẩy điện thoại về phía cô.


 


Lại là một giao diện ứng dụng mới mà cô chưa từng thấy.


 


“Đã gửi cho em qua WeChat rồi. Cái này dùng để luyện tiếng Anh. Tôi đã làm nó sau khi thi đầu vào, nhưng lúc đó vẫn đang trong giai đoạn hoàn thiện nên chưa vội gửi cho em.”


 



 


“Đã mua bản quyền giọng tiếng Anh chuẩn nhất rồi. Tất cả đều được thu âm và đưa vào ứng dụng. Em có thể nghe, có thể giao tiếp, còn có thể làm bài trắc nghiệm online. Điểm số và số lượng bài đã làm sẽ được hiển thị trên bảng xếp hạng cập nhật liên tục. Mỗi câu hỏi đều có phần giải thích, còn có chức năng bình luận. Nói cách khác, khi người dùng nhiều hơn, mỗi câu hỏi sẽ có bình luận từ những người tham gia học, có thể là chia sẻ hoặc tóm tắt kiến thức. Cách này giúp nhớ bài tốt hơn, cũng khá thú vị.” 


 


Chu Thừa Quyết nói: “Dù sao ứng dụng này mới phát triển không lâu, tôi chỉ mới thử nghiệm ở mười mấy trường đại học thôi. Bình luận dưới câu hỏi vẫn chưa nhiều, hầu hết là do tôi viết, nhưng nội dung của các đề thi cấp 3 đã hoàn thiện kha khá rồi. Tôi cũng dùng big data để đánh dấu giúp em những phần trọng tâm. Chỉ cần làm vài ngày là đủ để qua kỳ thi này rồi.”


 


“Ăn đúng bữa, ngủ đúng giờ, đừng lo lắng quá.” Anh mỉm cười: “Hãy chăm sóc tốt cho bạn gái của tôi nhé.”


 


Sầm Tây nhìn anh, mặt hơi đỏ. Sau một lúc, sự chú ý của cô nhanh chóng quay lại ứng dụng mà anh gửi.


 


Cô thử mở ra rồi dùng thử, phát hiện nó rất mượt mà và dễ sử dụng. Phần lớn bình luận giải thích dưới câu hỏi đều là của Chu Thừa Quyết. Có một số bình luận còn khiến cô tưởng tượng ra được giọng điệu và biểu cảm của anh khi nói, rất thú vị. Cô cứ thế làm bài chăm chú, bất giác đã qua nửa tiếng, bỗng nhiên cảm thấy những câu hỏi đó cũng không khó đến thế.


 


Chu Thừa Quyết vừa đi ra ngoài, tiện thể mua một hộp nho đã rửa sạch về. Trong khi cô đang mải làm bài, anh ngồi bên cạnh, thong thả bóc nho, thỉnh thoảng đưa cho cô một quả, không hề làm phiền cô.


 


Khoảng mười phút sau, Tưởng Ý Thù gửi tin nhắn cho Sầm Tây.


 


Từ hôm đại hội thể thao, hai người cùng nhau ngã xuống, Tưởng Ý Thù gần như mỗi ngày đều gửi cho cô các tài liệu liên quan đến môn tiếng Anh. Có lúc là những mẹo học mới mà cô ấy tự tìm ra, có lúc là những phân tích ngữ pháp mà cô ấy gặp phải trong lúc làm bài.


 


Ngoài ra, những ngày này, dù cô ấy làm bài thi nào, nghe bản tin gì, hay gặp phải câu hỏi thú vị nào, cũng đều sẽ chụp lại rồi gửi cho Sầm Tây, nhắc nhở cô nếu có thời gian thì nên viết hoặc nghe thử.


 


Không chỉ gửi bài và nhắc nhở, khoảng hai tiếng sau, cô ấy sẽ còn quay lại kiểm tra tiến độ của Sầm Tây.


 


Nhìn thấy tin nhắn của Tưởng Ý Thù, Sầm Tây nghĩ đến ứng dụng mà Chu Thừa Quyết tạo ra, liền quay sang hỏi anh có thể chia sẻ ứng dụng này cho Tưởng Ý Thù không. Để thuyết phục anh, cô còn đặc biệt kể về chuyện cô ấy không ngừng gửi bài cho mình mấy ngày qua.


 


“Tuỳ em.” Chu Thừa Quyết không để tâm lắm nói: “Dù sao ứng dụng này cũng cần sự tương tác nhiều. Khi người dùng tăng lên, tôi cũng có thể kiếm thêm chút tiền từ đó.”


 


Sầm Tây vui mừng chia sẻ ứng dụng này với Tưởng Ý Thù.


 


Nhưng cô không biết rằng, người ngồi bên cạnh mình lại đang chú ý đến một chuyện khác.


 


“ Em nói cậu ấy gửi bài cho em mỗi ngày à?” Chu Thừa Quyết không mặn không nhạt hỏi.


 


“Ừ, sao vậy?”


 


“Còn tưởng rằng chỉ có mình tôi làm vậy thôi.” Anh bĩu môi: “Chẳng trách mấy ngày gần đây em trả lời tin nhắn của tôi lại qua loa lấy lệ như vậy.”



“Biết rồi, hai chữ. Được, một chữ. Ừ, một chữ.” Chu Thừa Quyết mở lịch sử trò chuyện ra: “Chỉ có một mình tôi nói chuyện với em thôi.”


 


Sầm Tây: “…”


 


“Phát biểu cảm nghĩ đi.” Anh nói.


 


“Không có cảm nghĩ gì.” Sầm Tây cười gượng, rồi nói một câu vu vơ: “Muốn ăn nho.”


 


Chu Thừa Quyết hừ nhẹ, thu hồi ánh mắt của oán phụ rồi lại tiếp tục bóc nho cho cô.


 


Giờ học buổi chiều, có vẻ như lời của Diệp Na Na đã thành công khiến cho tất cả mọi người cảm thấy căng thẳng. Cả lớp đều trở nên nghiêm túc hơn hẳn so với lúc vừa mới kết thúc đại hội thể thao. Mọi người đều tập trung, thần kinh căng như dây đàn. Đến tiết thể dục cuối cùng, ngay cả đám con trai mê chơi bóng nhất trong lớp cũng chẳng còn hứng thú gì, mỗi người đều cầm một bảng từ vựng, mải mê học thuộc.


 


Tất cả mọi người đều là học sinh xuất sắc. Dù cuộc thi có vẻ không có nhiều hy vọng, nhưng không một ai muốn là kẻ kéo chân sau của cả lớp.


 


Vừa tan học tiết thể dục, mọi người lập tức ào ào quay trở lại phòng học khi vừa nghe thấy tiếng chuông thông báo hết giờ.


 


Không ngờ, khi vài người bước vào lớp, lại vô tình nhìn thấy những dòng chữ viết trên bảng. Tất cả đều im lặng quay ra nhìn nhau, ai nấy ngậm chặt miệng.


 


Sầm Tây vừa bước vào lớp đã cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ. Cô ngẩng đầu nhìn lên bảng, trên đó có viết một đoạn văn tiếng Anh. Chữ viết khá xấu và giọng văn đầy ác ý.


 


Cả câu có thể dịch đại khái là: “Có những người học kém đã đành, còn muốn kéo cả lớp xuống. Nếu không muốn để bốn suất dự thi bị hủy hoại trong tay mình thì chi bằng bỏ học về nhà bán cá 11,5 tệ đi.”


 


Lời này rõ ràng là nhắm vào Sầm Tây.


 


Lần thi trước, trong lớp có hơn mười người không đạt 130 điểm, nhưng chỉ có duy nhất một người trong nhà bán cá là Sầm Tây.


 


Mọi người đều hiểu ai là kẻ đứng sau hành vi ấu trĩ và bỉ ổi này.


 


Chu Tiệp Bình khi còn ngồi cùng bàn với cô đã cố tình nói rằng trên người cô có mùi cá, nhân cơ hội này để chế giễu Sầm Tây. Lúc đó, Lý Giai Thư và Giang Kiều đã chỉ thẳng mặt mắng cậu ta đến mức máu chó phun đầy đầu rồi người này mới chịu im lặng. Không ngờ hôm nay cậu ta lại tiếp tục gây sự.


 


Sầm Tây liếc nhìn bảng đen, nhưng không quan tâm.


 


Chu Thừa Quyết bước vào sau cô, nhanh chóng nhìn thấy dòng chữ trên bảng.


 


Khuôn mặt anh ngay lập tức trở nên tối sầm, siết chặt quai hàm. Nhưng vì không muốn làm gián đoạn giờ học nên anh cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, lạnh mặt bước lên bục giảng, cầm khăn lau bảng xóa sạch mấy dòng chữ chói mắt kia đi.


Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 75
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...