Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 79

31@-

Hầu hết mọi người đều vừa kinh ngạc vừa vui mừng thay cho Sầm Tây, nhưng người bị ảnh hưởng nặng nề nhất ngoài Chu Tiệp Bình ra thì còn có Mao Lâm Hạo.

 

Cậu ấy cảm thấy mình đã bị Chu Thừa Quyết chơi một vố to. Bởi vì cậu ấy đã cược hết tất cả số bánh bao mà mình có trong đờ! Giờ phải làm sao sống tiếp đây!

 

May mà Sầm Tây cũng không quá để ý, không nhận bánh bao của cậu ấy.

 

Mao Lâm Hạo tức khắc cảm động rơi nước mắt, thề rằng đời này, nếu ai dám bắt nạt Sầm Tây, thì cậu ấy sẽ là người đầu tiên lao ra bảo vệ, dùng thân hình hơn 100 cân của mình đè chết kẻ đó!

 

Chu Tiệp Bình sợ tới mức vội vàng rụt cổ lại.

 

Buổi chiều, Chu Thừa Quyết giúp Sầm Tây làm xong công việc trực nhật, định dẫn cô đi ăn tối rồi đưa cô về quán cá nướng.

 

Tuy nhiên, Sầm Tây không đồng ý, cô muốn nhân dịp thi xong rảnh rỗi, về quán giúp đỡ thêm cho dì út.

 

Chu Thừa Quyết cũng không có ý định can thiệp vào sự lựa chọn của cô. Khi đang đạp xe chở cô về, anh tùy tiện hỏi: “Không phải em có hợp tác viết bài cho đài truyền hình sao?”

 

“Ừ, sao vậy?”

 

“ Em chưa được trả tiền nhuận bút à?”

 

“Có rồi, mỗi lần đều trả đúng hẹn, có khi còn trả trước.” Sầm Tây ôm chặt lấy eo anh, không hề có ý muốn giấu giếm.

 

Chút tiền đó của cô sao có thể vào mắt anh được.

 

Nhưng với cô mà nói, số tiền đó cũng rất có giá trị. Ít nhất thì cô không cần phải lo chi phí sinh hoạt trong suốt thời gian học cấp ba nữa, thậm chí nếu tiết kiệm thì có thể dành ra một ít cho việc học đại học.

 

“Nếu như vậy thì em có thể để cho bản thân nghỉ ngơi được rồi. Mỗi tháng chỉ cần gửi tiền đều đặn cho dì út của em thì không cần phải làm việc vất vả như vậy nữa.” Anh thật sự không thể nhìn được cảnh mỗi ngày cô đều phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi, chịu đựng gió lạnh thấu xương để giao đồ ăn.

 

Nếu cô muốn, với điều kiện của anh, hoàn toàn có thể đón cô về nhà, để cô làm “bà hoàng”, đâu cần phải chịu khổ như vậy.

 

Nhưng Sầm Tây không phải là kiểu người đó, anh cũng không thể ép buộc cô.

 

“Không thể tính như vậy.” Cô gái nhỏ lắc đầu, áp mặt vào lưng anh, “Thực ra dì út rất tốt với tôi. Tôi từng đưa tiền nhưng dì ấy không nhận.”

 

“Thực ra thì thu nhập từ quán cá nướng hầu như đều do chồng của dì ấy giữ. Dì ấy không có nhiều tiền, cuộc sống cũng rất khó khăn. Dì út hoàn toàn có thể nhận số tiền mà tôi đưa rồi dùng nó để trang trải cuộc sống cho đỡ vất vả, nhưng dì ấy không làm vậy.” Ban đầu Sầm Tây cũng không hiểu, nhưng rồi cô nhận ra, “Dì ấy không quan tâm đến tiền của tôi, còn bảo tôi cất đi, có lẽ là sợ chú biết được sẽ lấy hết.”

 

“Thực ra tôi cũng phát hiện ra, khi chú không có ở quán hoặc phải đi xa giao hàng, dì ấy cũng ít khi bảo tôi đi thay. Dì ấy làm vậy đều là để cho chồng và mẹ chồng dì ấy nhìn thấy. Thực tế thì dì ấy đã tạo cơ hội cho tôi được ở lại, để tôi có cơ hội giúp đỡ. Như vậy tôi mới không bị đuổi đi.”

 

Chu Thừa Quyết không nói gì thêm nữa. Sầm Tây lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn, hiểu rõ những chuyện này hơn anh. Anh thật sự không có quyền can thiệp vào quyết định của cô, chỉ có thể làm tất cả những gì có thể để đối tốt với cô.

 

Tối hôm đó, Sầm Tây lại đi giao đồ ăn cho quán, khi quay lại thì bất ngờ gặp được Triệu Nhất Cừ.

 

Tính ra, đã lâu rồi cậu ta chưa đến quán cá nướng. Lúc này cậu ta đang ăn món mì trộn và bánh bao vừa mới ra lò.

 

Sầm Tây cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng cũng không định lại gần chào hỏi, cô tính quay người đi lên sân thượng nhỏ, nhưng Triệu Nhất Cừ nhìn thấy cô liền gọi ngay.

 

“Sầm Tây?”

 

Cô gái bất đắc dĩ quay người, nghĩ cũng có vài chuyện muốn hỏi cậu ta nên cô quyết định tiến lại gần.

 

Dì út liếc mắt nhận ra cậu ta, bèn tươi cười chào đón : “Là Tiểu Triệu à? Lâu rồi không thấy cháu tới đây.”

 

“Đúng vậy, chào dì.” Triệu Nhất Cừ cười, rõ ràng là Sầm Tây không hỏi gì, nhưng cậu ta lại ngẩng đầu giải thích: “Đúng thật là lâu rồi không tới đây. Hôm trước tôi gặp ba của cậu, có nói chuyện vài câu. Ông ấy nhắc đến Gia Lâm. Tôi cũng thấy lâu rồi mình chưa quay lại, rất hoài niệm nên vừa hay muốn thử lại hương vị món ăn quen thuộc của Gia Lâm.”

 

Dì út là người Gia Lâm, hương vị của quán cá nướng đương nhiên cũng theo khẩu vị đặc trưng của người Gia Lâm.

 

Sầm Tây gật đầu, không quá quan tâm đến việc vì sao cậu ta lại tới đây, nhưng do cậu ta đột nhiên nhắc đến chuyện gặp được Chu Khâu Kiến nên cô cũng quyết định hỏi: “Cậu nói là gặp ba của tôi sao?”

 

“Ừ, sao vậy?”

 

“Gặp ở đâu?” Sầm Tây hơi nhíu mày, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

 

“Gặp gần trường Nam Gia, chỗ hẻm phía sau hồ.”

 

Sầm Tây siết chặt tay, giọng hơi run: “Cậu nói là gặp hôm trước?”

 

“Đúng rồi, sao thế?”

 

Sầm Tây lắc đầu: “Không có gì, cậu cứ ăn đi.”

 

Không biết có phải do tâm lý hay không, nhưng từ khi nghe Triệu Nhất Cừ nói về việc gặp Chu Khâu Kiến ở gần khu Nam Gia, Sầm Tây liên tục cảm thấy có người đang âm thầm theo dõi mình mấy ngày liền.

 

Lúc đầu cứ tưởng đó là Chu Thừa Quyết, nhưng hầu như lúc nào cô cũng luôn đi cùng anh.


Tuy nhiên dù đi cạnh nhau, cô vẫn có cảm giác kỳ lạ như vậy.


Gần Tết, các học sinh dần thả lỏng tâm lý, ai cũng mong sớm đến kỳ nghỉ đông để được về nhà ăn Tết, còn lão Diêu lại bắt đầu siết chặt kỷ luật trường học.


Và kết quả là ông ấy thật sự bắt được vài đôi tình nhân.


Chỉ trong ba ngày, lão Diêu đã tóm được sáu cặp.


Thực ra trường Nam Gia khá thoải mái về chuyện tình cảm của học sinh. Các thầy cô cũng không quá nghiêm khắc với việc học sinh yêu đương, miễn là không lơ là chuyện học tập. Những câu chuyện tình cảm nho nhỏ này thường được bỏ qua, miễn sao không quá lộ liễu.


Thế nhưng, những cặp đôi mà lão Diêu bắt được lần này đều có điểm số giảm sút khá nghiêm trọng, khiến cho ông ấy rất tức giận, bèn mở một cuộc họp toàn trường rồi phê bình suốt nửa tiếng, đồng thời tuyên bố sẽ tiếp tục nghiêm trị những sự việc như vậy xảy ra, hy vọng mọi người đừng có ôm tâm lý ăn may.



Nghiêm Tự cũng đã từng nói đùa về chuyện này với Chu Thừa Quyết, nhưng anh không sợ lắm.

 

Anh và người anh quan tâm đều đứng đầu khối. Kết quả thi tổng hợp lần trước của bọn họ không chỉ nổi tiếng trong trường THPT Nam Gia mà còn lan ra khắp toàn bộ những trường cấp 3 có tiếng ở Nam Gia.


Ngay cả hiệu trưởng cũng không dám tùy tiện động đến hai người.


Chưa kể tới bọn họ còn chưa chính thức yêu đương. Giả sử có yêu thật rồi bị bắt, thì đã làm sao?


Đuổi học à?


Nam Gia vừa đuổi học xong sẽ ngay lập tức có trường khác tới mời bọn họ nhập học.
Như vậy chẳng khác nào tự tay dâng hai ứng cử viên thủ khoa sáng giá của kỳ thi đại học cho người khác. Không có lãnh đạo nhà trường nào lại ngu ngốc mà đi làm như vậy.


Hơn nữa, anh cũng rất biết điều, chưa bao giờ làm gì quá đáng trong trường. Chỉ xem như là sự quan tâm đúng mực giữa lớp trưởng và đại biểu môn Văn thôi, giúp đỡ lẫn nhau, muốn bao nhiêu thỏa đáng có bấy nhiêu thỏa đáng.



Sau khi lão Diêu tuyên bố sẽ nghiêm cấm chuyện yêu đương, Sầm Tây cũng lấy lý do này để không còn đi học chung cùng với Chu Thừa Quyết nữa.


Nhưng thực ra đó chỉ là viện cớ mà thôi.
Cô không thực sự lo sẽ bị bắt vì chuyện yêu sớm.


Cảm giác kỳ lạ như đang bị ai đó theo dõi cứ mãi quanh quẩn bên người. Cô có linh cảm rằng chuyện này có liên quan đến người cha cặn bã của mình. Sầm Tây không muốn Chu Thừa Quyết bị ảnh hưởng vì mình.


Vừa khéo lại gặp phải vụ của lão Diêu nên cô quyết định nói với Chu Thừa Quyết rằng tốt nhất bọn họ không nên đi chung đường nữa.


Chu Thừa Quyết nghĩ cô sợ bị lão Diêu bắt được rồi nêu tên trước toàn trường nên không nỡ để cô lo lắng, ngay lập tức đồng ý, bảo cô cứ yên tâm.


Nhưng trước đây anh đã quen mỗi ngày đều quấn quýt bên cô, giờ đây không được đi cùng nữa, cô cũng không hay xuất hiện ở trên sân thượng nhỏ, vậy nên mấy ngày liền hai người không nói với nhau được câu nào. Chu Thừa Quyết không chịu nổi, cứ cảm giác như thiếu thiếu gì đó, thậm chí có lúc mất ngủ.



Trường học chỉ có vài học sinh tham gia cuộc thi, mọi người ở khá xa nhau, cộng thêm lại là cuối tuần, nên nhà trường không bắt mọi người phải tập hợp lại một chỗ mà chỉ thông báo về thời gian và địa điểm thi, bảo mọi người tự đi đến đó.


Sáng hôm ấy, Chu Thừa Quyết gọi xe, đứng đợi ở dưới lầu từ sớm. Vừa nhìn thấy cô đi xuống từ trên sân thượng, anh đã lập tức kéo tay cô, không nói gì, trực tiếp đẩy cô vào xe.


“Đi thôi. Có phải là đi làm chuyện gì mờ ám đâu.” Chu Thừa Quyết trêu: “Lão Diêu còn có thể chui vào trong xe bắt chúng ta à?”


Sầm Tây: “……”


Cô cố gắng rút tay ra khỏi tay anh, nhưng không thể.


“Tiết kiệm chút sức lực đi, để dành cho làm bài thi.” Chu Thừa Quyết có chút bá đạo nói.


Nói xong, anh tựa đầu vào vai cô, hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại: “Đừng cử động, cho tôi ngủ một lát. Mấy ngày nay không được ngủ ngon.”


Tim Sầm Tây đập mạnh một nhịp, cô không nói gì thêm. Cả hai ngồi bên cạnh nhau, yên lặng cho đến khi tới địa điểm thi, không ai làm phiền ai.

 

Kỳ thi được tổ chức tại trường Đại học Nam Gia. Trùng hợp là hai người đều thi cùng một phòng. Sau khi thi xong, Chu Thừa Quyết đề nghị dẫn Sầm Tây đi tham quan một vòng quanh trường. Sầm Tây cũng không có việc gì khác nên đồng ý.

 

Trường Đại học Nam Gia có điểm chuẩn rất cao, là ước mơ của rất nhiều học sinh.

 

Khuôn viên trường rộng lớn, các công trình được xây dựng rất hoành tráng, mỗi nơi đều đẹp như trong tranh, khiến ai nhìn thấy cũng phải kinh ngạc.

 

Sầm Tây đến đây lần đầu tiên, cảm thấy mọi thứ đều thật mới mẻ. Cô cứ liên tục nhìn xung quanh. Chu Thừa Quyết thì chỉ lo chụp ảnh cho cô suốt dọc đường.

 

Không giống với bầu không khí nghiêm túc của trường cấp ba, trong khuôn viên trường đại học này không có ai can thiệp vào chuyện tình cảm của sinh viên. Cả hai người bọn họ đều có vẻ ngoài nổi bật, vừa bước ra khỏi phòng thi đã gặp vài người chủ động tới làm quen.

 

Cả nam lẫn nữ đều có.

 

Phần lớn các cô gái đều chú ý đến Chu Thừa Quyết, nhưng đáng tiếc là anh đã quá quen với loại chuyện này, xử lý vô cùng thành thạo. Mỗi khi có cô gái nào đó tiến lại gần, anh sẽ chỉ cần lười biếng giơ tay đang nắm chặt tay Sầm Tây lên, lễ phép từ chối bằng một câu xin lỗi, là người nọ sẽ bỏ đi ngay lập tức.

 

Những người mà anh thấy khó đối phó nhất lại là mấy anh chàng cứ “ chào em, chào đàn em” mãi với Sầm Tây. Thật sự rất phiền!

 

Sau một vài lần như vậy, sự kiên nhẫn của Chu Thừa Quyết cuối cùng cũng đã cạn sạch. Anh không thể kiềm chế được tính tình cậu ấm của mình nữa.

 

Nhưng không phải là vì giận Sầm Tây.

 

Chẳng biết từ lúc nào, lại có thêm một ông anh tiến lại gần đây. Lúc đầu Sầm Tây lịch sự từ chối việc kết bạn WeChat, rồi giải thích mình không phải sinh viên của Nam Gia, nhưng người đó vẫn không chịu rời đi, cứ cười nói với Sầm Tây: “Đàn em, sau này em có nghĩ đến việc thi vào Nam Gia không? Đến lúc đó anh sẽ giúp em kéo hành lý.”

 

“Xin lỗi, đàn em này của anh thích mấy mấy chàng trai trẻ tuổi cơ.” Cuối cùng Chu Thừa Quyết cũng không thể chịu nổi nữa, liếc nhìn anh ta hai giây, rồi cười nhạt nói: “Với số tuổi của anh hiện giờ, đợi cậu ấy vào đại học rồi thì còn có thể kéo nổi hành lý sao?”

 

Cuối cùng, sau khi đuổi được người đó đi, Sầm Tây không nhịn được bật cười.

 

“ Em còn cười?” Chu Thừa Quyết nghe thấy, liền nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Không nói cái khác, chỉ cần nhìn kẻ này muốn hái hoa đã có chủ là biết chắc chắn không phải người tốt. Mặc dù mới chỉ là bạn cùng lớp, nhưng tôi cũng phải nhắc nhở em, phải biết mở to mắt ra mà nhìn.”

 

“Hiện tại thì—”

 

“Hiện tại đừng nói nữa.”

 

Hiện tại, đúng là bọn họ chỉ là bạn cùng lớp.

 

Sầm Tây mím môi, không nhịn được cười.

 

Một lúc sau, cô đột nhiên lên tiếng gọi: “Chu Thừa Quyết.”

 

“Hả?”

 

“Cậu có nghĩ đến việc sau này muốn thì vào trường nào không?”

 

“Còn em?”

 

Sầm Tây suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Trường Nam Gia có vẻ khá tốt. Tôi rất thích Nam Gia, rất thích nơi này.”

 

Tất cả những ký ức ấm áp và vui vẻ của cô đều gắn liền với Nam Gia, cô không muốn rời khỏi nơi này.

 

Hơn nữa, điểm chuẩn của Nam Gia rất cao, vốn là lựa chọn lý tưởng của những học sinh giỏi trong các lớp chọn.

 

“Vậy thì chọn trường này đi.” Chu Thừa Quyết không nghĩ ngợi gì mà đáp luôn.

 

“Hả?” Sầm Tây ngẩng đầu nhìn anh, không hiểu.

 

“Hai năm nữa, chúng ta cùng thi vào đây.” Chu Thừa Quyết vươn tay xoa đầu cô, cười dịu dàng: “Đến lúc đó tôi sẽ giúp em kéo hành lý.”



Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 79
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...