Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 72

186@-

“ Cậu đừng nói linh tinh.” Sầm Tây lườm anh một cái, nhưng ánh mắt lại chẳng có chút sắc bén nào, không hề tạo được cảm giác uy h**p.


 


Chu Thừa Quyết cười khẽ, giọng điệu có chút không đứng đắn: “Cho tôi hưởng trước tí niềm vui đi, đừng keo kiệt thế.”


 


Điện thoại đặt trên bàn lại rung lên lần nữa, Sầm Tây thu lại ánh mắt, liếc qua tin nhắn mới mà Uông Nguyệt gửi đến, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi một chút.


 


Chu Thừa Quyết nhận ra sự thay đổi rất nhỏ trong cảm xúc của cô, khẽ hỏi: “Sao vậy?”


 


“Không có gì.” Sầm Tây lắc đầu, vẫn thật thà kể với anh: “Là dì nhờ tôi viết bài mà tôi vừa kể với cậu. Hôm trước nghe nói trường mình có tổ chức hội thao nên dì ấy hỏi người ngoài trường có vào xem được không, định hôm nay tranh thủ ghé qua xem cho vui.”


 


“ Tôi trả lời là cũng có nhiều phụ huynh vào được, chắc không sao, nên dì ấy dự định sáng nay sẽ đến xem trận đấu lúc mười giờ của tôi, rồi tiện thể gặp mặt bàn luôn mấy chủ đề bài viết sắp tới. Nhưng mới nãy dì ấy nhắn lại là có một chuyến công tác từ thiện vốn được tổ chức sau nhưng lại đột nhiên dời lịch lên chiều nay. Thế nên dì ấy bắt buộc phải theo đoàn tới vùng quê, sẽ không tới xem được nữa.”


 


Chu Thừa Quyết hiếm khi thấy cô thất vọng như vậy, bèn an ủi: “Nói chuyện qua WeChat cũng được mà. Với trình độ viết văn của em, đề tài nào cũng có thể nắm chắc.”


 


“Ừm.”


 


Hai người ăn sáng xong, vẫn còn hơn một tiếng nữa mới phải tới trường.


 


Có lẽ vì chút hụt hẫng bất chợt khi nãy nên hiếm khi Sầm Tây không tranh thủ thời gian rảnh để làm đề. Cô vô thức mở trò chơi nhỏ mà Chu Thừa Quyết từng gửi nhầm cho cô để chơi.


 


Từ lần đăng ký tài khoản lúc ở bệnh viện, sau khi chơi thử một khoảng thời gian, hầu như ngày nào Sầm Tây cũng dành vài phút để đăng nhập vào game, xem khu vườn nhỏ của mình, tưới nước cho hoa cỏ, tắm rửa cho thú cưng rồi cho chúng ăn.


 


Cô luôn cảm thấy, dù đây chỉ là một thế giới ảo nhưng nếu đã lựa chọn bắt đầu thì mọi thứ trong đó đều không nên bị bỏ rơi.


 


Chu Thừa Quyết cho Lại Đây ăn xong rồi quay về phòng khách, ngồi xuống bên cạnh cô trên sofa. Nghe thấy âm thanh quen thuộc phát ra từ điện thoại của cô, anh thuận miệng hỏi: “Chơi vui không?”


 


Sầm Tây gật đầu, thẳng thắn chia sẻ cảm nhận: “Mỗi lần chơi, tôi đều thấy rất thư giãn, dù chỉ là tưới nước cho hoa thôi cũng thấy vui rồi.”


 


Chu Thừa Quyết khẽ cong môi cười, rồi lại nghe cô nói tiếp: “ Tôi còn cảm thấy bối cảnh trong game này có chút quen quen.”


 


Không hiểu sao, cô cứ có cảm giác rất thân thuộc.


 


Nghe cô nói vậy, Chu Thừa Quyết dứt khoát nói thẳng: “Bởi vì không phải là gửi nhầm cho em.”


 


“Hả?”


 



“Trò chơi nhỏ này là do tôi thiết kế.” Chu Thừa Quyết nói: “Tối hôm đó trên đỉnh núi tuyết, tôi đã viết một đoạn code theo lời em miêu tả rồi làm thành game.”


 


Sầm Tây mở to mắt, rõ ràng khá bất ngờ: “Cậu nghe thấy sao?”


 


“Vẫn luôn nghe thấy.” Chu Thừa Quyết cười: “Cầu nguyện với sao băng làm gì? Cầu nguyện với tôi đây này, rất nhanh sẽ thành hiện thực.”


 


Sầm Tây không nhịn được cảm thán: “ Cậu thật lợi hại.”


 


Cô luôn biết anh rất giỏi, nhưng không ngờ lại giỏi hơn tưởng tượng của cô nhiều đến thế.


 


“Giỏi gì đâu. Chẳng phải tôi từng nói rồi à? Hồi trẻ tuổi nổi loạn, ba tôi đã từng làm game. Sau này khi tiếp quản công việc kinh doanh của ông nội, ông ấy vẫn tiếp tục nghiên cứu phát triển phần mềm.”


 


Chu Thừa Quyết nói tiếp: “Hồi tôi còn nhỏ, trong nhà có rất nhiều sách, hơn nữa bắt buộc phải đọc hết nên tôi cũng hiểu được đôi chút. Thật ra cũng không khó lắm. Với trình độ học các môn khoa học tự nhiên của em hiện giờ thì đọc chút là viết được code thôi.”


 


“Em là người chơi đầu tiên của game này, tôi là người thứ hai.” Vừa nói, anh vừa lấy điện thoại ra đăng nhập game: “Nhà tôi ở ngay đối diện nhà em, thấy chưa?”


 


Sầm Tây cúi đầu nhìn lại điện thoại: “Thật này!”


 


“ Chỉ cần kết bạn là có thể qua nhà nhau chơi, còn có thể giúp bạn tưới cây dắt cún đi dạo.”


 


Sầm Tây cười cười chấp nhận lời mời kết bạn của Chu Thừa Quyết, sau đó nhanh chóng ghé thăm khu vườn nhỏ của anh.


 


“Sao vườn hoa của cậu trụi lủi vậy?” Sầm Tây không nhịn được buột miệng nói, thói quen luôn lo lắng cho người khác bắt đầu phát tác: “ Tôi gieo hạt giúp cậu nhé?”


 


“Được.” Chu Thừa Quyết nhanh chóng gõ mấy dòng code trên điện thoại: “ Tôi có thể sửa game này bất cứ lúc nào. Em muốn thêm chức năng gì thì cứ nói, tôi đều làm được hết. Muốn dời nguyên cả khu vườn nhà em qua nhà tôi cũng được.”


 


“ Cậu mơ à? Tôi cực khổ lắm mới trồng được đấy.” Sầm Tây keo kiệt nói.


 


Chu Thừa Quyết không nhịn được cười khẽ.


 


Dù keo kiệt là thế, nhưng Sầm Tây vẫn lặng lẽ giúp anh rải hết hạt giống trong vườn rồi tưới nước cẩn thận. Xong xuôi, cô quay lại khu vườn của mình, cảm giác quen thuộc mơ hồ lại dâng lên. Cô không nhịn được hỏi: “Trong vườn này… có thể thiết kế thêm nhiều loài hoa khác để thay đổi không?”


 


“Dĩ nhiên là được, chuyện nhỏ.” Chu Thừa Quyết đáp chắc nịch: “Em muốn hoa gì? Tôi làm liền cho em.”


 


Vừa dứt lời, trong đầu Sầm Tây chợt hiện lên ảnh avatar WeChat của luật sư Uông, cô gần như không cần suy nghĩ mà nói luôn: “Cẩm tú cầu, được không?”


 


“Được chứ, có gu đấy.” Chu Thừa Quyết không ngẩng đầu, đôi tay linh hoạt lướt trên màn hình điện thoại.



 


Chẳng mấy chốc, khu vườn nhỏ của Sầm Tây đã bắt đầu thay đổi.


 


Cô gái nhìn từng khóm hoa cẩm tú cầu màu nhạt lần lượt nở rộ trong vườn, khẽ lẩm bẩm: “Cảm giác…có gì đó quen lắm.”


 


“Gì cơ? Cái gì quen?” Chu Thừa Quyết hỏi


 


“Thì chính là khu vườn này, cả căn nhà nhỏ nữa… Nhìn tổng thể, cứ thấy quen quen.”


 


“ Mô phỏng theo Lục Cảnh Uyển. Đó là dự án bất động sản do ông nội tôi làm. Ông nội ruột đấy, không thu phí bản quyền đâu. Em từng đến đó rồi nên thấy quen cũng không có gì lạ. Nếu muốn thay đổi thứ gì khác nữa thì cứ nói.”


 


“Ồ… Chẳng trách.” Sầm Tây gật gù.


 


Hai người ngồi cạnh nhau chơi game một lúc. Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã qua một tiếng đồng hồ.


 


Không biết từ bao giờ, Chu Thừa Quyết đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe đạp có yên sau. Hôm đó, hai người không chỉ cùng đến trường, mà anh còn đích thân đạp xe chở cô đi học.


 


Chẳng rõ là vì đường từ Vọng Giang đến trường THPT Nam Gia quá xóc hay do kỹ thuật lái xe của Chu Thừa Quyết còn non tay mà quãng đường chỉ tầm mười phút ấy lại khiến cho người ta tim đập thình thịch.


 


Sầm Tây ngồi phía sau, hai tay nắm chặt vạt áo đồng phục của anh, nghiêng đầu, cả người dán sát vào lưng anh.


 


Tim cả hai người đều đập nhanh không kiểm soát.


 


Mười giờ sáng, Sầm Tây tham gia cuộc thi chạy ba ngàn mét.


 


Đối với đám con cháu nhà ở thành phố đã được nuông chiều từ nhỏ mà nói thì 3000m quả là một thử thách lớn.


 


Đặc biệt là trường trọng điểm cấp tỉnh như Nam Gia, ngoài giờ thể dục thì hầu hết thời gian của học sinh lớp chọn đều dùng để dùi mài kinh sử.


 


Bình thường chạy tám trăm mét, bọn họ đã thở không ra hơi, nói gì tới ba ngàn mét.


 


Phụ huynh nghe nói con em mình phải tham gia môn này, ai nấy đều lo sốt vó. Hầu như bạn nào thi chạy 3000m cũng có bố mẹ tới cổ vũ, chăm sóc.


 


Ngày cuối của hội thao, các lớp phải hoàn thành tất cả nội dung thi đấu với lịch trình dày đặc. 


 


Sáng sớm, Lý Giai Thư còn bận tám nhảm trong nhóm chat rồi lại chiếm giường bệnh của Nghiêm Tự để ngủ tiếp, không có ý định đến trường. Những bạn thân khác của Sầm Tây thì đều có nội dung cần phải thi.


 



Chu Thừa Quyết cũng không ngoại lệ. Sau khi đưa cô đến đường chạy, anh lại vội đến sân thi của mình.


 


Sầm Tây đứng một mình ở vạch xuất phát, nhìn xung quanh ai cũng có bố mẹ đi theo bên cạnh, nói bản thân không ganh tị là nói dối.


 


May là cuộc thi đã bắt đầu rất nhanh.


 


Chạy cự ly dài không chỉ cần tốc độ, mà còn là cuộc chiến về sức bền.


 


Mà sức bền lại chính là điểm mạnh của Sầm Tây.


 


Chạy ba ngàn mét trong sân vận động ba trăm mét là mười vòng.


 


Khi còn hai vòng cuối, Sầm Tây đã bỏ xa hầu hết các thí sinh khác.


 


Điều khiến cô bất ngờ là một bạn học trong lớp cô tên là Tưởng Ý Thù vẫn luôn trầm lặng chỉ biết học hành, nhìn còn yếu ớt hơn cả cô lại đang bám sát sau lưng cô suốt cả chặng đua, chỉ cách Sầm Tây chừng chưa đến một mét.


 


Nhưng thể lực của Tưởng Ý Thù có hạn, rõ ràng yếu hơn nhiều so với Sầm Tây thường xuyên phải chạy ra ngoài giao hàng. Chỉ còn khoảng năm mươi mét nữa là đến đích, Tưởng Ý Thù bắt đầu chạy chậm lại.


 


Sầm Tây theo phản xạ ngoái đầu lại nhìn, thấy sắc mặt Tưởng Ý Thù tái nhợt, trong lòng cô hơi lo lắng.


 


Sợ cô ấy kiệt sức giữa đường, Sầm Tây cũng chủ động giảm tốc độ, cố không để kéo giãn khoảng cách quá xa, nếu có chuyện gì xảy ra còn kịp giúp đỡ.


 


Nhưng sợ cái gì thì cái đó lại xảy ra.


 


Ngay khi cách vạch đích chỉ còn một bước chân, Tưởng Ý Thù bỗng hụt hơi, hai chân loạng choạng rồi ngã sấp về phía trước.


 


Sầm Tây giữ khoảng cách quá gần, kết quả cũng bị kéo theo, ngã nhào xuống.


 


Nhưng vì ở gần vạch đích hơn, cánh tay cô va xuống đường chạy chạm vào vạch đích trước, nên kết quả, Sầm Tây vẫn là người về nhất.


 


Thế nhưng lúc này, chẳng còn mấy ai để ý đến việc ai thắng ai thua nữa.


 


Chạy ba ngàn mét không khiến Sầm Tây mệt mỏi quá nhiều. Từ nhỏ cô đã bị bắt nạt liên tục, sức chịu đựng cao hơn bạn bè cùng tuổi. Bị kéo ngã xuống đất chẳng đáng gì đối với cô.


 


Cô lập tức đứng dậy, chẳng buồn để ý tới bản thân, vội vàng đỡ Tưởng Ý Thù lên.


 


Cô ấy đã dốc hết sức, giờ mệt tới sắc mặt trắng bệch, toàn thân mềm nhũn, gần như dựa cả vào người Sầm Tây.



 


Chưa kịp nghĩ gì, mọi người xung quanh đã ùn ùn kéo đến. Thấy Sầm Tây không sao, tất cả đều dồn sự chú ý lên người Tưởng Ý Thù.


 


Mẹ cô ấy sắp khóc tới nơi, bố của Tưởng Ý Thù thì vội vã đỡ lấy con gái từ tay Sầm Tây.


 


Các thầy cô, bạn bè, ai có nước thì đưa nước, ai có khăn giấy thì đưa khăn giấy. Cả các bậc phụ huynh xung quanh cũng lục lọi túi của mình lấy ra băng dán cá nhân, cồn sát trùng, tăm bông y tế… đưa hết cho bố mẹ Tưởng Ý Thù.


 


Sầm Tây vừa mới thi xong, trên tay không có thứ gì có thể giúp được, đứng lẻ loi ở đó bị đám đông đẩy ra tận ngoài cùng.


 


Cô kiễng chân lo lắng nhìn về phía Tưởng Ý Thù vẫn còn chưa tỉnh, chau mày khẽ nhắc: “Tốt nhất nên đưa cậu ấy đến phòng y tế ngay.”


 


Mọi người bối rối lo lắng nên chưa ai nghĩ tới chuyện này, nghe cô nói vậy thì lập tức có người nói: “Đúng đúng, mau đưa đến phòng y tế của trường.”


 


Giáo viên chủ nhiệm của Tưởng Ý Thù là Diệp Na Na cũng sốt ruột: “Đúng rồi, ba Tưởng, mau bế em ấy đến phòng y tế. Tôi sẽ dẫn đường, mọi người mau đi theo tôi.”


 


Chỉ chưa đầy nửa phút sau, đám đông từng vây quanh chật kín ở vạch đích giờ đã tản đi hết.


 


Sầm Tây đứng một mình giữa sân, hơi thở gấp gáp, rồi từ từ ngồi bệt xuống đất.


 


Trước khi thi, cô đã cởi áo khoác, giờ chỉ mặc đồng phục mỏng manh, gió thổi qua mát lạnh. Tay bắt đầu thấy rát.


 


Cô cúi xuống nhìn.


 


Dù không bị thương nặng, nhưng phần da trượt trên mặt đường vừa nãy giờ đã xước đỏ, vài vệt máu li ti bắt đầu rịn ra.


 


Lo máu sẽ thấm bẩn đồng phục, cô nhanh chóng bật dậy chạy nhanh đến bồn rửa tay gần sân.


 


Vừa vặn nước lạnh chảy ra, Sầm Tây không nghĩ nhiều liền đưa cánh tay bị thương vào xả nước.


 


Ngay khoảnh khắc đó, cổ tay của cô bị ai đó giữ lại.


 


Cô ngước mắt lên theo phản xạ thì thấy Chu Thừa Quyết đang th* d*c, cau mày nhìn mấy vết xước trên tay cô.


 


Trông anh có vẻ như vừa mới chạy vội từ sân thi đấu bên kia tới.



Không hiểu sao, rõ ràng ban nãy cô còn chẳng thấy làm sao, vậy mà chỉ vừa nhìn thấy anh, vành mắt đã lập tức đỏ hoe.


 


“ Em bị ngã rồi?” Chu Thừa Quyết hỏi.



“Ừm…” Bao tủi thân đè nén bấy lâu phút chốc trào dâng, cô gái nhỏ khẽ nói với anh: “Hơi đau…”


Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 72
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...