Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 71

149@-

Khi Sầm Tây rửa mặt xong, bước ra khỏi phòng ngủ thì đã nghe thấy tiếng ồn phát ra từ phía phòng ăn. Lại Đây đang xoay quanh Chu Thừa Quyết làm loạn, không ngừng kêu lên phấn khích. Sầm Tây đi theo âm thanh, chẳng mấy chốc đã đến cửa phòng ăn.


 


Bàn ăn đã được bày biện bữa sáng phong phú.


 


Một bàn đầy đồ ăn thơm phức, chỉ nhìn thôi cũng đã biết chắc chắn không phải do Chu Thừa Quyết làm.


 


Các món ăn đa dạng chủng loại, món Trung món Tây, cái gì cũng có, rõ ràng không phải mua từ cùng một cửa hàng. Dù là mỗi quán mua một ít thì cũng phải tốn khá nhiều thời gian.


 


Giờ mới hơn bảy giờ mà anh đã chuẩn bị xong một bàn lớn như vậy, ít nhất phải đi mua từ lúc sáu giờ. Tính thêm thời gian rửa mặt thay đồ, vậy thì hẳn anh phải dậy từ năm giờ hơn.


 


Sầm Tây dậy sớm là nhờ đồng hồ sinh học bao năm không đổi, nhưng Chu Thừa Quyết thì... rõ ràng hơn bốn giờ sáng còn đăng bài trên mạng xã hội, năm giờ hơn đã dậy, chắc là cả đêm không ngủ.


 


Vậy mà giờ phút này, thiếu niên cả đêm không chợp mắt ấy lại đang đứng ngay trước mặt cô, vẻ ngoài không hề lộ ra chút mệt mỏi nào.


 


Chu Thừa Quyết tinh thần phơi phới, trông còn có vẻ tỉnh táo hơn cả tối qua.


 


Thấy cô đã dậy, anh đi đến bên cạnh lò vi sóng, lấy ly sữa đã hâm nóng ra đặt lên bàn, tiện tay kéo ghế ngồi giúp cô, nâng cằm ra hiệu cho cô ngồi vào chỗ, sau đó cũng nhanh nhẹn ngồi xuống ghế đối diện.


 


“Cứ ăn từ từ, vẫn còn sớm. Chín rưỡi tới trường vẫn kịp.” Chu Thừa Quyết nói, giọng rất tự nhiên.


 


Dù sao trường Nam Gia cũng rất gần Vọng Giang.


 


Trước kia Sầm Tây không có điều kiện hay thói quen ăn sáng, nhưng từ lúc đến chỗ Chu Thừa Quyết, cô chưa từng bị đói bữa nào.


 


Cô từng ăn sáng ở đây vài lần. Sau vài lần ấy, món ăn anh mua càng lúc càng hợp khẩu vị của cô, lần nào cũng ăn no căng bụng.


 


Bình thường buổi sáng Chu Thừa Quyết không có cảm giác thèm ăn, nhưng nếu Sầm Tây ở đây, vì để cô không phải ăn một mình rồi thấy ngại nên anh luôn ngồi đối diện, làm gì đó cho có hoặc thỉnh thoảng cũng gắp vài miếng, để cô ăn được thoải mái hơn.


 



Sáng nay cũng vậy, Sầm Tây vừa ăn vừa nhìn anh ngồi đối diện mình nghịch máy ảnh.


 


“Cậu đang xem gì thế?” Bình thường Sầm Tây rất ít khi hỏi chuyện riêng của anh, nhưng hôm nay cô có vẻ mạnh dạn hơn.


 


“Ảnh chụp.” Chu Thừa Quyết chẳng giấu giếm gì, còn quay màn hình về phía đối diện để cho cô xem, thuận miệng nói thêm: “Của em đấy.”


 


Chỉ ba từ ngắn gọn nhưng khiến cho mặt Sầm Tây bất giác đỏ ửng: “À…”


 


Cô không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục ăn.


 


Cô gái nhỏ đúng là dễ xấu hổ thật. Chu Thừa Quyết khẽ cong môi cười.


 


Chỉ trong chốc lát, chiếc máy ảnh phát ra tiếng chạy ro ro, rồi in ra một tấm ảnh nhỏ.


 


Nghe tiếng động, Sầm Tây ngẩng đầu, thấy cảnh tượng đó thì không kìm được tò mò. Trước giờ cô chưa từng thấy loại máy ảnh nào có thể in ảnh lấy ngay như vậy: “Có thể trực tiếp in ảnh ra luôn sao?”


 


“Ừm.” Chu Thừa Quyết kẹp lấy một góc tấm ảnh, đưa cho cô: “Dễ thương lắm đúng không?”


 


Sầm Tây đang ăn một miếng hoành thánh, ngẩng đầu nhìn tấm ảnh anh đưa tới, suýt nữa thì nghẹn.


 


Trong ảnh, cô vừa mới tỉnh ngủ, còn đang ngồi trên giường của anh, ôm chăn, tóc tai rối bù, mơ màng chưa tỉnh, bị anh chụp lại một cách không thương tiếc.


 


Xấu chết đi được! Sao mà gọi là dễ thương chứ…


 


“Ảnh chụp bằng điện thoại cũng có thể gửi vào máy này để in ra.” Chu Thừa Quyết vốn chẳng mấy hứng thú với chụp ảnh. Chiếc máy ảnh này hình như là quà sinh nhật ba anh tặng mấy năm trước. Anh còn chẳng buồn mở hộp quà ra xem. Nhưng tối qua sau khi Sầm Tây ngủ, anh lại lục tung hết mọi ngóc ngách trong nhà để tìm cho bằng được, rồi mày mò suốt cả đêm. “ Tôi in ảnh lúc trước chụp ra cũng được kha khá rồi.”


 


Sầm Tây liếc nhìn xung quanh theo bản năng.


 


Hồi nãy không chú ý, giờ mới phát hiện, ảnh của cô gần như có mặt ở khắp mọi nơi trong căn nhà rộng lớn này, hễ nhìn là thấy.



Phần lớn là ảnh được chụp ngẫu nhiên khi cô tham gia các nội dung thi đấu ở đại hội thể thao mấy ngày trước.


 


Cô từng thấy mấy bức ảnh này trong nhóm chat.


 


Có vài tấm do Giang Kiều và Lý Giai Thư chụp. Mấy bạn nữ có tính cách chu đáo, trước khi gửi đều chọn lọc kỹ lưỡng, chỉ đăng những tấm ảnh có góc chụp đẹp, ánh sáng tốt, biểu cảm tự nhiên.


 


Cũng có vài tấm ảnh đúng là... khó nói nên lời. Vừa nhìn đã biết ngay là kiểu chụp ảnh "chỉ cần có mặt người trong đó" của thẳng nam Mao Lâm Hạo.


 


Cậu ấy rút điện thoại ra là nhấn liên tục, không cần chỉnh góc, không cần canh ánh sáng, chỉ cần có người lọt vào khung hình thì đã có thể cho là ảnh đẹp. Mao Lâm Hạo chụp xong cũng chẳng thèm xem lại, cứ thế gửi ào ào vào nhóm.


 


Giang Kiều và các bạn nữ chọn lọc kỹ càng mới đăng được tầm mười tấm. Mao Lâm Hạo thì có thể đẩy lên cả trăm tấm.


 


Nếu cho cậu ấy một cái USB, chắc cũng có thể xài hết vài GB để lưu ảnh.


 


Trong lớp, gần như mọi bức ảnh “dìm hàng” đều là do cậu ấy “tác nghiệp”. Không phải cố ý hay có ác ý gì, chỉ là… phong cách của cậu ấy như vậy. Xấu đẹp gì đều chụp, cảm thấy đều là kỷ niệm, xóa đi thì tiếc, thôi thì…cứ đăng hết.


 


Phần lớn mọi người đều chỉ chọn lưu những bức ảnh đẹp, kiểu như Chu Thừa Quyết hễ thấy ảnh nào có Sầm Tây đều lưu không bỏ sót thì thuộc dạng hiếm thấy.


 


Nhưng lưu ảnh thôi thì còn tạm chấp nhận được, đằng này anh lại còn in ra. In ra rồi dán khắp nhà…


 


Dù Sầm Tây là một cô gái không mấy quan tâm đến chuyện ăn mặc hay chăm chút cho vẻ bề ngoài nhưng lúc nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp lúc chạy bộ bị bắt đúng khoảnh khắc xấu nhất, cô vẫn không nhịn được mà tối sầm hai mắt.


 


“Xấu chết đi được…” – Sầm Tây không nhịn được nói nhỏ.


 


“Xấu? Tấm nào xấu?” – Chu Thừa Quyết nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn cô, rồi đảo mắt một vòng nhìn mấy tấm ảnh dán xung quanh, nghiêm túc xem xét: “Ồ, là ảnh chụp chung à? Mấy người Nghiêm Tự kia đúng là hơi xấu thật. Để lát nữa tôi cắt bọn họ ra rồi in lại.”


 


“Không phải…” – Sầm Tây nói: “Là mấy tấm lúc tôi chạy bị Mao Mao chụp lén ấy, quá xấu…”


 


“ Em xấu á?” – Chu Thừa Quyết ngạc nhiên, lấy điện thoại ra lướt lại mấy tấm cô nói, nhìn ngược nhìn xuôi mà vẫn không thấy chỗ nào xấu: “Không xấu mà, dễ thương muốn chết.”



 


“Không lẽ cậu đều… in ra hết rồi?” – Cô hỏi mang theo tia hy vọng cuối cùng.


 


“Ừm.” – Chu Thừa Quyết thành thật gật đầu: “In cả đêm đó.”


 


“ Cậu thức trắng đêm luôn?”


 


“Quá hưng phấn.” – Chu Thừa Quyết không hề che giấu tâm trạng vui vẻ: “Ngày đầu tiên, sao mà ngủ được?”


 


Ba chữ “ngày đầu tiên” vừa nói ra, Sầm Tây lại nghĩ đến bài đăng lúc nửa đêm trên vòng bạn bè của anh, rồi cả sự náo nhiệt trong nhóm nhỏ vừa rồi. Tai cô đỏ ửng lên, không nói thêm câu nào nữa.


 


Cô vội vã gắp mấy miếng đồ ăn, vừa nhai vừa cúi đầu, cuối cùng dứt khoát lấy điện thoại ra lướt lướt để phân tán sự chú ý, che đi vẻ e lệ và xấu hổ vì bị anh nhìn chăm chú.


 


Đúng lúc đó, Uông Nguyệt lại nhắn tin tới. Tay phải cô dính chút dầu, đành phải dùng tay trái gõ chậm từng chữ trả lời.


 


Chu Thừa Quyết đang nghịch máy ảnh, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô một giây, lúc thì rút khăn giấy đưa cô, lúc lại gắp đồ ăn cho cô. Thấy cô đang bận nhắn tin, anh liếc nhìn thông báo trong nhóm chat theo bản năng.


 


Lý Giai Thư với mấy người kia đã đổi đề tài nói chuyện hết 800 lần rồi, lúc này vẫn đang spam ầm ầm trong nhóm. Sầm Tây không lên tiếng, rõ ràng là không phải đang nhắn với mấy người đó.


 


Mà cô đang ngồi ngay trước mặt anh, điện thoại của anh cũng chẳng có động tĩnh gì…


 


Một lúc lâu sau, cuối cùng Chu Thừa Quyết cũng không nhịn nổi nữa, mở miệng:
“Sầm Tây.”


 


“Hửm?” – Cô gái nhỏ không ngẩng đầu lên, vẫn đang chăm chú trả lời tin nhắn.


 


“Chúng ta mới là ngày đầu tiên thôi đấy.” – Chu Thừa Quyết hơi dừng một chút, giọng nói có phần không được tự nhiên: “Ít nhất cũng phải tránh mặt tôi chút chứ.”


 


Sầm Tây nghe mà ngẩn ra, không hiểu anh đang nói gì: “Tránh gì cơ?”


 



 


Sầm Tây ngơ ngẩn vài giây, cuối cùng cũng hiểu ra ý anh, bật cười khẽ một tiếng:
“ Cậu nghĩ đi đâu thế…”


 


“ Tôi chẳng nghĩ gì hết, chỉ hỏi chơi thôi.” – Thiếu niên quay mặt đi chỗ khác, nhướng mày một chút, giọng vẫn chua lè.


 


“Lần trước tôi  đoạt giải cuộc thi viết văn, bên phía ban tổ chức muốn hợp tác tiếp nên nhờ tôi viết thêm mấy bài nữa. Là cô Diệp giúp tôi liên hệ.” – Sầm Tây chỉ chỉ điện thoại: “Mấy hôm nay là đang nói chuyện này.”


 


“Đối phương là một dì rất dịu dàng, nên tôi mới trò chuyện nhiều hơn chút.” – Cô bổ sung.


 


“Dì?” – Cuối cùng Chu Thừa Quyết cũng quay đầu lại nhìn cô.


 


“Ừm, là một dì.” – Sầm Tây nhịn cười, chớp chớp mắt.


 


“Ồ…” – Chu Thừa Quyết thở phào nhẹ nhõm, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, gắp thêm cho cô một viên tôm chiên: “Không có gì, hỏi cho biết thôi. Đây là chuyện tốt mà.”


 


“Ừm…” – Sầm Tây suýt thì bật cười thành tiếng.


 


“ Tôi đâu có định quản em kết bạn gì đâu—” Chu Thừa Quyết chữa cháy, nhưng vừa ngẩng lên đã chạm phải ánh mắt đầy ý cười của cô, anh liền bỏ luôn việc giấu giếm: “Cười vui thế à?”


 


“Ừ.” – Sầm Tây cũng chẳng sợ anh.


 


“Dù sao em cũng cần phải nhớ rõ, tôi là người xếp hàng đầu tiên.” – Chu Thừa Quyết nói như lẽ đương nhiên: “Nếu mà tính ra thì người đầu tiên được suy xét tới cũng phải là tôi mới đúng.”


 


Sầm Tây gật đầu như gà mổ thóc.


 


Thiếu niên cong khóe môi, vừa lòng thỏa ý tiếp tục in ảnh trong điện thoại ra.


 


Mấy tấm ảnh vừa in xong, Sầm Tây lập tức đưa tay cầm lấy, nhìn qua rồi không nhịn được hỏi: “ Cậu thật sự không thấy mấy tấm ảnh này xấu à?”


 


“Xấu chỗ nào?” – Chu Thừa Quyết hoàn toàn không hiểu. Anh cảm thấy tấm nào cũng dễ thương hết: “Lo mà ăn sáng đi, đừng có khoa tay múa chân chỉ trỏ bạn gái của tôi.”


Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 71
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...