Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 70
224@-
Thang máy trong bệnh viện vốn được thiết kế để chở được cả xe lăn, băng ca và giường bệnh, nên không gian bên trong rộng hơn nhiều so với những thang máy bình thường.
Sầm Tây đi theo sau Chu Thừa Quyết bước vào trong thang máy. Cô vô thức liếc mắt nhìn Trình Khải Thiên ở phía sau, rồi khẽ nép mình trốn sau lưng Chu Thừa Quyết.
Thân hình anh cao lớn, vóc dáng đủ để che chắn toàn bộ cả người cô. Sầm Tây khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm. Thiếu niên đứng phía trước dường như cũng rất hưởng thụ hành động tin tưởng trong vô thức ấy của cô. Khóe môi anh khẽ cong lên một độ cong cực nhỏ, nhìn qua không dễ phát hiện.
Cả ba người nhanh chóng xuống đến bãi đỗ xe ở dưới tầng hầm. Khi Trình Khải Thiên dẫn hai người đến trước một chiếc xe, vừa đúng lúc đèn xe bật sáng. Trong khoảnh khắc ánh sáng chói mắt ấy lóe lên, Sầm Tây bất giác lại nép người vào phía sau Chu Thừa Quyết.
Cánh tay anh buông thõng tự nhiên bên người, còn cô gái nhỏ thì vô thức nắm lấy tay áo anh. Cô khẽ nghiêng đầu, dán mặt vào cánh tay anh, tránh ánh đèn xe đang rọi tới.
Nhưng cô chỉ nắm một chút rồi buông ra ngay, ánh mắt lại rơi lên chiếc xe kia.
Chiếc xe có màu đen bóng như mực nằm yên trong bãi đỗ xe vắng lặng.
Chỗ cô đứng vừa hay đối diện với logo xe màu bạc có hình đôi cánh.
Vốn dĩ cô không rành lắm đối với mấy thứ liên quan đến tiêu tiền, đặc biệt là những món đồ cần phải tiêu rất nhiều tiền. Những thương hiệu nổi tiếng mà Giang Kiều hay Lý Giai Thư suốt ngày nhắc đến, cô hầu như chẳng biết cái nào, thậm chí còn chưa từng nghe qua tên.
Nhưng thật trùng hợp, khi ở Gia Lâm, trong nhà cô có một cậu em trai rất mê xe cộ.
Trong thôn kinh tế khó khăn, trên đường cũng hiếm khi thấy xe đẹp. Nhà cô đến cả xe đạp còn không mua nổi chứ đừng nói là ô tô. Nhưng hồi đó lại đúng lúc mấy tấm thẻ học nhận diện logo xe dành cho trẻ em đang rất hot. Mẹ cô vì muốn dỗ dành em trai nên đã cắn răng mua một bộ thẻ, nhờ Sầm Tây lúc rảnh thì dạy cho em nhận diện từng cái.
Lâu dần, tuy chưa từng thấy tận mắt những chiếc xe đó, nhưng các logo thì cô đều nhận ra.
Chiếc xe trước mặt rõ ràng là Bentley. Dù không rõ mẫu cụ thể, nhưng bất kể là mẫu nào thì cũng đều đắt đến mức có bán cả cô đi cũng không mua nổi.
Cô gái nhỏ đứng trước cửa xe, cúi đầu nhìn xuống đôi giày vải cũ đã bạc màu vì giặt nhiều năm của mình.
Cô còn nhớ rõ, đôi này mới được cô giặt tuần trước. Nhưng vì mấy ngày gần đây liên tục tham gia thi đấu ở đại hội thể thao nên giờ nhìn lại trông cũng không được sạch sẽ lắm.
Cô không biết liệu nó có làm bẩn xe hay không. Nếu có thể, cô thậm chí muốn lật giày lên kiểm tra kỹ lại đế giày.
Chu Thừa Quyết hiểu rõ tính cách của cô, chỉ liếc một cái đã đoán ra cô đang nghĩ gì. Anh dứt khoát mở cửa xe trước, nửa kéo nửa ôm nhét cô ngồi vào ghế sau, trong lúc đó còn ghé sát tai cô nói nhỏ: “Đừng lo, hồi trước Lại Đây còn tè ra luôn trên xe. Ba nuôi còn cười khen nó ăn khỏe thải khỏe, là dấu hiệu tốt đấy.”
Sầm Tây: “...?”
Câu này thật hay giả chẳng biết, nhưng lại dễ dàng xoa dịu được sự căng thẳng trong lòng cô.
Chu Thừa Quyết báo địa chỉ. Trình Khải Thiên liếc nhìn định vị trên bản đồ, cười hỏi: “ Nhà hai đứa ở gần nhau à?”
“ Vâng, cách nhau có mỗi một cây cầu.” Chu Thừa Quyết để mặc con cún con đang lén giẫm lên chân mình để bò qua người Sầm Tây: “Thế nên con mới bảo để con đưa cậu ấy về. Ba còn bận tâm làm gì?”
Trình Khải Thiên tốt tính, vẫn cười hiền hòa: “Muộn rồi. Hai đứa con còn nhỏ. Để hai đứa tự về sao yên tâm được.”
Chẳng phải ông ấy nghi ngờ Chu Thừa Quyết sẽ làm gì vượt giới hạn. Anh được ông ấy nhìn mà lớn lên từ bé. Tính cách, gia giáo, nhân phẩm của anh ra sao, ông ấy đều biết rõ.
Chủ yếu là vì đã quá khuya, sợ ngoài đường không an toàn.
Chu Thừa Quyết cũng không cãi lại. Anh biết rõ nhiều năm trước từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến bây giờ vẫn là vết thương trong lòng Trình Khải Thiên.
Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa quán cá nướng. Trình Khải Thiên nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ xe, thuận miệng hỏi: “Sao không thấy có khu dân cư nào quanh đây nhỉ? Có đúng đường này không?”
“ Vâng, đúng đường này rồi ạ. Cháu ở tầng trên của quán.” Sầm Tây cười ngượng: “Cảm ơn chú đã đưa cháu về. Cháu xin phép vào nhà ạ.”
“Không có gì. Không cần khách sáo. Sau này chịu khó học tập mấy đứa như A Quyết với Giai Thư ấy. Hai đứa nó chẳng bao giờ khách sáo với chú cả.” Trình Khải Thiên quay đầu lại cười với cô, rồi nhìn sang Chu Thừa Quyết: “A Quyết, xuống tiễn người ta đi?”
Chuyện này thì không cần nhắc, Chu Thừa Quyết đã bước xuống xe rồi. Anh xách bánh kem và cặp sách của cô, đứng một bên đợi sẵn.
Hai người cùng nhau lên sân thượng nhỏ. Chu Thừa Quyết đặt đồ đạc của cô lên bàn dài một cách cẩn thận, sau đó kéo cô đến trước mặt mình, hạ giọng khẽ nói bên tai: “Chờ tôi nhé. Lát nữa tôi quay lại đón em.”
“Không cần đâu, muộn lắm rồi. Cậu về nghỉ sớm đi.” Cô không ngại phải đợi một chút nhưng không muốn anh vì cô mà chạy qua chạy lại lúc nửa đêm thế này.
"Tiếng ngáy to như vậy, em nghỉ ngơi được không?" Chu Thừa Quyết hất cằm chỉ về phía gian phòng bên cạnh, giọng điệu thẳng thắn hơn trước rất nhiều: " Em ngủ không yên thì tôi cũng không ngủ nổi."
" Em đợi tôi một chút, nhanh thôi. Qua đó rồi quay lại cũng chưa mất đến mười phút." Thiếu niên vừa nói vừa đưa tay nhẹ nhàng véo má cô: "Hôm nay mới là ngày đầu tiên của chúng ta thôi đấy. Đừng để tôi phải yêu xa."
Mặt Sầm Tây thoáng đỏ lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: " Ngày đầu tiên gì cơ..."
"Em đừng giả vờ không biết." Chu Thừa Quyết buông tay: "Không được đổi ý. Tôi đi đây, nhớ đợi đấy."
Khi Chu Thừa Quyết quay lại xe, Trình Khải Thiên vẫn dõi mắt nhìn về phía sân thượng nhỏ.
Anh nhìn theo ánh mắt ông ấy theo bản năng, xác nhận từ góc độ này hoàn toàn không thể thấy rõ người trên sân thượng đang làm gì, lúc này mới khẽ thở phào.
"Đi thôi, ba nuôi."
"Ừ." Trình Khải Thiên khởi động xe, vừa đánh tay lái vừa hỏi: "Trên sân thượng đó chỉ có mấy gian phòng dựng tạm thôi à?"
"Vâng."
"Chắc không gắn nổi điều hòa đâu nhỉ?" Trình Khải Thiên quan sát xung quanh quán cá nướng: "Chỗ này nhiều quán xá lề đường, chắc đêm nào cũng ồn ào tới khuya."
"Vâng, đúng là ồn thật. Đừng nói tới điều hòa, ngay đến cả cái quạt cũng khó mà nhét vừa."
Trình Khải Thiên khẽ nhíu mày, vừa lái xe vừa nói: "Cấp ba là giai đoạn học hành vất vả nhất. Điều kiện vật chất kém như thế thì sao có thể yên tâm học tập được? Ba nhớ là trường Nam Gia của các con có ký túc xá mà phải không?"
"Có thì có thật, nhưng một kỳ phải đóng ba đến năm triệu. Cậu ấy không có tiền." Chu Thừa Quyết cũng bất lực. Tiền thì anh có, nhưng không thể ép cô nhận được: "Dù có thể xoay xở được, nhưng chắc cậu ấy cũng tiếc không dám tiêu."
"Chuyện chỗ ở đúng là chưa nghĩ đến." Trình Khải Thiên trầm ngâm: "Để hôm nào ba nói với mẹ nuôi con đi xem thử xem thế nào."
Sau khi Chu Thừa Quyết đi rồi, Sầm Tây cũng không quay lại gian phòng nhỏ, mà ngồi một mình trước bàn dài, chống cằm lặng lẽ nhớ lại những chuyện kịch tính xảy ra ngày hôm nay. Càng nhớ, mặt cô lại càng đỏ.
Cuối cùng khi thật sự không dám nghĩ tiếp nữa, cô đứng dậy, lấy xấp tờ rơi phản cảm kia từ trong balo ra
Ban đầu cô định xem lại lần nữa trước khi tiêu hủy, nhưng nghĩ lại thì chẳng muốn nhìn, dứt khoát xé hết thành mảnh vụn, đến khi không còn nhận ra được nội dung ghi trên giấy mới gom hết lại bỏ vào túi đựng giấy vụn đã tích sẵn.
Làm xong không bao lâu, cô đã nghe thấy tiếng sủa khe khẽ của Lại Đây vọng lên từ dưới lầu
Lại Đây như hiểu được không nên sủa to vào lúc nửa đêm, nên chỉ kêu khẽ vài tiếng, nhưng mà Sầm Tây vẫn nghe được.
Không biết bản thân đang mong chờ điều gì, nhưng cô vừa nghe thấy tiếng sủa đã chạy nhanh đến sát tường, ló đầu ra nhìn xuống, rất nhanh chạm mắt với thiếu niên đang đứng dưới kia.
Sầm Tây nhìn điện thoại theo phản xạ, đúng như lời Chu Thừa Quyết hứa, từ lúc tới nơi cho đến khi quay lại chưa mất tới mười phút.
Chu Thừa Quyết nhoẻn miệng cười, theo thói quen vỗ tay một cái với cô, làm bộ định trèo lên.
Sầm Tây thấy vậy, không muốn để anh lại phải leo lên leo xuống, nên liền xách balo chạy xuống cầu thang.
"Gấp vậy cơ à?" Chu Thừa Quyết cố ý trêu: "Để em đợi lâu rồi~"
Sầm Tây ngẩng đầu lườm anh một cái, không trả lời, chỉ cúi xuống bế Lại Đây.
Chu Thừa Quyết vẫn tự nhiên như thường, cầm lấy balo của cô.
Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện. Đêm đã khuya, sáng mai cả hai người đều có môn thi đấu nên khi về đến Vọng Giang, bọn họ không làm gì khác nữa, chỉ chuẩn bị đi ngủ vì muốn không lãng phí thời gian nghỉ ngơi.
Chu Thừa Quyết giúp cô chuẩn bị sẵn quần áo sạch và nước nóng trong bồn tắm, sau đó mới sang phòng dành cho khách đánh răng rửa mặt.
Như mọi đêm cô từng ở lại đây, Sầm Tây ngủ trong phòng của anh, còn anh thì nằm tạm ngoài sofa phòng khách.
Cả hai đều ngủ một mạch đến sáng, không mộng mị.
Sáng hôm sau, Sầm Tây bị Lại Đây đánh thức.
Sáng nào cún con cũng tràn đầy năng lượng, đi mua bữa sáng với Chu Thừa Quyết xong liền ngậm giỏ kẹp tóc xinh xinh trong phòng mình chạy thẳng vào phòng ngủ.
Nó vừa thích làm đẹp vừa rất thông minh, biết Chu Thừa Quyết vụng về không buộc được tóc cho nó, nên mỗi lần Sầm Tây đến đều sẽ bám riết lấy cô đòi chải lông.
Hôm nay cũng vậy, cô còn chưa tỉnh hẳn mà nó đã tự chọn xong kẹp tóc, nhảy lên giường, chạy vòng vòng quanh cô.
Sầm Tây vốn có đồng hồ sinh học rất đúng giờ, đến giờ là gần như sẽ tự tỉnh. Lúc này bị Lại Đây quấn lấy, cô liền ôm chăn ngồi dậy.
Ngay khoảnh khắc đẩy cửa ra, đập vào mắt anh là một người một chó… đang ngồi trên giường của mình.
Sầm Tây có lẽ vừa mới ngủ dậy, vẻ mặt vẫn còn mơ màng, mà chó con kia chắc mới chơi mệt, giờ đang nằm nghỉ ngay bên cạnh cô, thở phì phì.
Nói tóm lại, đầu tóc của một người một chó trên giường đều rối như tổ quạ.
Chu Thừa Quyết bật cười khẽ, không kìm được mà lấy điện thoại ra, chụp lại khoảnh khắc hiếm có này.
Chụp xong, anh mới quay sang nói với cô:
“ Tôi đã mua bữa sáng rồi. Nếu em còn buồn ngủ thì nằm thêm một chút nữa đi. Khi nào đói thì ra ăn. Hôm nay trận đấu của em đến tầm mười giờ mới bắt đầu.”
Sầm Tây ngơ ngác gật đầu, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta muốn xoa đầu.
Ánh mắt Chu Thừa Quyết dán chặt vào cô, cổ họng khẽ động đậy. Mãi một lúc sau anh mới nói tiếp: “Giờ vẫn còn sớm, không cần vội tới trường.”
“Lại đây.” Anh nói xong lại liếc sang “nhóc con” kế bên cô.
Chỉ là, “Lại Đây” giờ không muốn lại đây chút nào, cứ dính lấy Sầm Tây không chịu nhúc nhích.
Chu Thừa Quyết nhướn mày, khẽ nhếch môi, nói với Sầm Tây: “Chắc nó đang đợi em buộc tóc cho đấy.”
“Ừm.” Sầm Tây nghe xong, lại lơ mơ gật đầu.
Chu Thừa Quyết l**m môi, đứng ở cửa ngắm nhìn hồi lâu rồi mới quay lại bếp.
Sầm Tây ôm chăn và “Lại đây” ngồi trên giường một lúc, mãi sau mới dần dần tỉnh táo.
Cô với tay lấy cái giỏ kẹp tóc mà “Lại đây” ngậm đến, lựa vài cái theo màu rồi bắt đầu buộc lại tỉ mỉ đám lông bù xù của nó.
Gắn xong cái cuối cùng, “Lại Đây” phấn khích chạy hai vòng trên giường, sau đó tung tăng nhảy xuống từ cái cầu thang mini chuyên dụng của nó, đoán chừng là chạy đi khoe với Chu Thừa Quyết rồi.
Sầm Tây bật cười, tiện tay lấy điện thoại dưới gối ra.
Mở màn hình lên, cô suýt nữa giật mình vì số lượng tin nhắn chưa đọc.
Mấy hôm nay vì đại hội thể thao mà nhóm nhỏ yên tĩnh hẳn, bây giờ lại sôi nổi bất thường.
Nguyên nhân là vì Chu Thừa Quyết đăng một dòng trạng thái lúc nửa đêm, bị Lý Giai Thư lướt được lúc sáng, rồi lập tức chụp màn hình gửi vào nhóm.
Không thể tin nổi mình đẹp thế này:
[hình ảnh]
[Ngày đầu tiên? Ngày đầu tiên gì cơ? OMG!!! Nói cái gì đi chứ! @zcj]
Lập tức, trong nhóm có người copy nguyên câu đó, rồi cả nhóm bắt đầu spam tin nhắn.
Đến lúc Nghiêm Tự cũng hùa theo, không biết là do cố ý hay lỡ lời, mà câu của cậu ấy hơi khác so với mọi người:
Không thể tin nổi mình đẹp trai thế này:
[Ngày đầu tiên? Ngày đầu tiên gì cơ? OMG! Nói cái gì đi chứ! @Cam C]
Câu đó vừa thả ra, lại kéo theo một đám người copy điên cuồng.
Sầm Tây bị tag liên tục, cả người vẫn còn chưa hoàn hồn.
Cô vội vàng mở hình ảnh Lý Giai Thư gửi ra.
Là ảnh chụp dòng trạng thái trên WeChat của Chu Thừa Quyết.
Không có đăng ảnh, chỉ có ba chữ:
Ngày đầu tiên.
Đăng lúc… bốn giờ sáng.
Tính ra, lúc đó cô đã tắm rửa xong, sấy khô tóc, nằm ngủ được một lúc rồi.
Nghĩa là… đêm qua tới tận bốn giờ sáng anh vẫn còn chưa ngủ sao?
Tim Sầm Tây đập càng lúc càng nhanh, má cũng bắt đầu nóng lên.
Mao Lâm Hạo đã sắp tò mò tới phát điên, vẫn liên tục tag tên cô không ngừng:
Hoàng tử bánh bao:
[Cầu xin cậu đó! Nói cho tôi biết đi! Rốt cuộc là ngày đầu tiên gì vậy! @Cam C]
[Tôi nghĩ nát óc cũng không ra là ngày đầu tiên gì! @ Cam C]
Sầm Tây cầm điện thoại hồi hộp cả buổi, cuối cùng mới ngoi lên nói:
Cam C: [Cậu ấy đăng ký lớp học thêm để cạnh tranh với cậu… Hôm nay là buổi đầu tiên…]
Hoàng tử bánh bao: [??!!! Học bá trời đánh!!! Tôi nhất định sẽ liều mạng với Chu Thừa Quyết!!!!]
Cam C: [Đừng spam nữa. Mấy bài toán hôm trước cậu bảo không làm được, cậu ấy đều đã làm hết rồi.]
Hoàng tử bánh bao: [??!!! Bảo anh Quyết đợi đó!! Tôi lập tức! Ngay bây giờ! Đi đăng ký lớp học thêm! Đăng ký mười lớp luôn!!]
Sầm Tây thở phào khi thấy chủ đề đã chuyển hướng một cách êm đẹp.
Nhưng chỉ vài giây sau, Nghiêm Tự bỗng nhiên lại tag tên cô:
Không thể nổi mình đẹp trai thế này:
[Sao đại biểu môn Văn như cậu lại biết rõ chuyện của lớp trưởng thế? @Cam C]
Hoàng tử bánh bao:
[Đúng rồi đó! Còn đại biểu môn Toán như tôi thì lại chẳng biết gì. @Cam C]
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Thang máy trong bệnh viện vốn được thiết kế để chở được cả xe lăn, băng ca và giường bệnh, nên không gian bên trong rộng hơn nhiều so với những thang máy bình thường.
Sầm Tây đi theo sau Chu Thừa Quyết bước vào trong thang máy. Cô vô thức liếc mắt nhìn Trình Khải Thiên ở phía sau, rồi khẽ nép mình trốn sau lưng Chu Thừa Quyết.
Thân hình anh cao lớn, vóc dáng đủ để che chắn toàn bộ cả người cô. Sầm Tây khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm. Thiếu niên đứng phía trước dường như cũng rất hưởng thụ hành động tin tưởng trong vô thức ấy của cô. Khóe môi anh khẽ cong lên một độ cong cực nhỏ, nhìn qua không dễ phát hiện.
Cả ba người nhanh chóng xuống đến bãi đỗ xe ở dưới tầng hầm. Khi Trình Khải Thiên dẫn hai người đến trước một chiếc xe, vừa đúng lúc đèn xe bật sáng. Trong khoảnh khắc ánh sáng chói mắt ấy lóe lên, Sầm Tây bất giác lại nép người vào phía sau Chu Thừa Quyết.
Cánh tay anh buông thõng tự nhiên bên người, còn cô gái nhỏ thì vô thức nắm lấy tay áo anh. Cô khẽ nghiêng đầu, dán mặt vào cánh tay anh, tránh ánh đèn xe đang rọi tới.
Nhưng cô chỉ nắm một chút rồi buông ra ngay, ánh mắt lại rơi lên chiếc xe kia.
Chiếc xe có màu đen bóng như mực nằm yên trong bãi đỗ xe vắng lặng.
Chỗ cô đứng vừa hay đối diện với logo xe màu bạc có hình đôi cánh.
Vốn dĩ cô không rành lắm đối với mấy thứ liên quan đến tiêu tiền, đặc biệt là những món đồ cần phải tiêu rất nhiều tiền. Những thương hiệu nổi tiếng mà Giang Kiều hay Lý Giai Thư suốt ngày nhắc đến, cô hầu như chẳng biết cái nào, thậm chí còn chưa từng nghe qua tên.
Nhưng thật trùng hợp, khi ở Gia Lâm, trong nhà cô có một cậu em trai rất mê xe cộ.
Trong thôn kinh tế khó khăn, trên đường cũng hiếm khi thấy xe đẹp. Nhà cô đến cả xe đạp còn không mua nổi chứ đừng nói là ô tô. Nhưng hồi đó lại đúng lúc mấy tấm thẻ học nhận diện logo xe dành cho trẻ em đang rất hot. Mẹ cô vì muốn dỗ dành em trai nên đã cắn răng mua một bộ thẻ, nhờ Sầm Tây lúc rảnh thì dạy cho em nhận diện từng cái.
Lâu dần, tuy chưa từng thấy tận mắt những chiếc xe đó, nhưng các logo thì cô đều nhận ra.
Chiếc xe trước mặt rõ ràng là Bentley. Dù không rõ mẫu cụ thể, nhưng bất kể là mẫu nào thì cũng đều đắt đến mức có bán cả cô đi cũng không mua nổi.
Cô gái nhỏ đứng trước cửa xe, cúi đầu nhìn xuống đôi giày vải cũ đã bạc màu vì giặt nhiều năm của mình.
Cô còn nhớ rõ, đôi này mới được cô giặt tuần trước. Nhưng vì mấy ngày gần đây liên tục tham gia thi đấu ở đại hội thể thao nên giờ nhìn lại trông cũng không được sạch sẽ lắm.
Cô không biết liệu nó có làm bẩn xe hay không. Nếu có thể, cô thậm chí muốn lật giày lên kiểm tra kỹ lại đế giày.
Chu Thừa Quyết hiểu rõ tính cách của cô, chỉ liếc một cái đã đoán ra cô đang nghĩ gì. Anh dứt khoát mở cửa xe trước, nửa kéo nửa ôm nhét cô ngồi vào ghế sau, trong lúc đó còn ghé sát tai cô nói nhỏ: “Đừng lo, hồi trước Lại Đây còn tè ra luôn trên xe. Ba nuôi còn cười khen nó ăn khỏe thải khỏe, là dấu hiệu tốt đấy.”
Sầm Tây: “...?”
Câu này thật hay giả chẳng biết, nhưng lại dễ dàng xoa dịu được sự căng thẳng trong lòng cô.
Chu Thừa Quyết báo địa chỉ. Trình Khải Thiên liếc nhìn định vị trên bản đồ, cười hỏi: “ Nhà hai đứa ở gần nhau à?”
“ Vâng, cách nhau có mỗi một cây cầu.” Chu Thừa Quyết để mặc con cún con đang lén giẫm lên chân mình để bò qua người Sầm Tây: “Thế nên con mới bảo để con đưa cậu ấy về. Ba còn bận tâm làm gì?”
Trình Khải Thiên tốt tính, vẫn cười hiền hòa: “Muộn rồi. Hai đứa con còn nhỏ. Để hai đứa tự về sao yên tâm được.”
Chẳng phải ông ấy nghi ngờ Chu Thừa Quyết sẽ làm gì vượt giới hạn. Anh được ông ấy nhìn mà lớn lên từ bé. Tính cách, gia giáo, nhân phẩm của anh ra sao, ông ấy đều biết rõ.
Chủ yếu là vì đã quá khuya, sợ ngoài đường không an toàn.
Chu Thừa Quyết cũng không cãi lại. Anh biết rõ nhiều năm trước từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến bây giờ vẫn là vết thương trong lòng Trình Khải Thiên.
Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa quán cá nướng. Trình Khải Thiên nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ xe, thuận miệng hỏi: “Sao không thấy có khu dân cư nào quanh đây nhỉ? Có đúng đường này không?”
“ Vâng, đúng đường này rồi ạ. Cháu ở tầng trên của quán.” Sầm Tây cười ngượng: “Cảm ơn chú đã đưa cháu về. Cháu xin phép vào nhà ạ.”
“Không có gì. Không cần khách sáo. Sau này chịu khó học tập mấy đứa như A Quyết với Giai Thư ấy. Hai đứa nó chẳng bao giờ khách sáo với chú cả.” Trình Khải Thiên quay đầu lại cười với cô, rồi nhìn sang Chu Thừa Quyết: “A Quyết, xuống tiễn người ta đi?”
Chuyện này thì không cần nhắc, Chu Thừa Quyết đã bước xuống xe rồi. Anh xách bánh kem và cặp sách của cô, đứng một bên đợi sẵn.
Hai người cùng nhau lên sân thượng nhỏ. Chu Thừa Quyết đặt đồ đạc của cô lên bàn dài một cách cẩn thận, sau đó kéo cô đến trước mặt mình, hạ giọng khẽ nói bên tai: “Chờ tôi nhé. Lát nữa tôi quay lại đón em.”
“Không cần đâu, muộn lắm rồi. Cậu về nghỉ sớm đi.” Cô không ngại phải đợi một chút nhưng không muốn anh vì cô mà chạy qua chạy lại lúc nửa đêm thế này.
"Tiếng ngáy to như vậy, em nghỉ ngơi được không?" Chu Thừa Quyết hất cằm chỉ về phía gian phòng bên cạnh, giọng điệu thẳng thắn hơn trước rất nhiều: " Em ngủ không yên thì tôi cũng không ngủ nổi."
" Em đợi tôi một chút, nhanh thôi. Qua đó rồi quay lại cũng chưa mất đến mười phút." Thiếu niên vừa nói vừa đưa tay nhẹ nhàng véo má cô: "Hôm nay mới là ngày đầu tiên của chúng ta thôi đấy. Đừng để tôi phải yêu xa."
Mặt Sầm Tây thoáng đỏ lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: " Ngày đầu tiên gì cơ..."
"Em đừng giả vờ không biết." Chu Thừa Quyết buông tay: "Không được đổi ý. Tôi đi đây, nhớ đợi đấy."
Khi Chu Thừa Quyết quay lại xe, Trình Khải Thiên vẫn dõi mắt nhìn về phía sân thượng nhỏ.
Anh nhìn theo ánh mắt ông ấy theo bản năng, xác nhận từ góc độ này hoàn toàn không thể thấy rõ người trên sân thượng đang làm gì, lúc này mới khẽ thở phào.
"Đi thôi, ba nuôi."
"Ừ." Trình Khải Thiên khởi động xe, vừa đánh tay lái vừa hỏi: "Trên sân thượng đó chỉ có mấy gian phòng dựng tạm thôi à?"
"Vâng."
"Chắc không gắn nổi điều hòa đâu nhỉ?" Trình Khải Thiên quan sát xung quanh quán cá nướng: "Chỗ này nhiều quán xá lề đường, chắc đêm nào cũng ồn ào tới khuya."
"Vâng, đúng là ồn thật. Đừng nói tới điều hòa, ngay đến cả cái quạt cũng khó mà nhét vừa."
Trình Khải Thiên khẽ nhíu mày, vừa lái xe vừa nói: "Cấp ba là giai đoạn học hành vất vả nhất. Điều kiện vật chất kém như thế thì sao có thể yên tâm học tập được? Ba nhớ là trường Nam Gia của các con có ký túc xá mà phải không?"
"Có thì có thật, nhưng một kỳ phải đóng ba đến năm triệu. Cậu ấy không có tiền." Chu Thừa Quyết cũng bất lực. Tiền thì anh có, nhưng không thể ép cô nhận được: "Dù có thể xoay xở được, nhưng chắc cậu ấy cũng tiếc không dám tiêu."
"Chuyện chỗ ở đúng là chưa nghĩ đến." Trình Khải Thiên trầm ngâm: "Để hôm nào ba nói với mẹ nuôi con đi xem thử xem thế nào."
Sau khi Chu Thừa Quyết đi rồi, Sầm Tây cũng không quay lại gian phòng nhỏ, mà ngồi một mình trước bàn dài, chống cằm lặng lẽ nhớ lại những chuyện kịch tính xảy ra ngày hôm nay. Càng nhớ, mặt cô lại càng đỏ.
Cuối cùng khi thật sự không dám nghĩ tiếp nữa, cô đứng dậy, lấy xấp tờ rơi phản cảm kia từ trong balo ra
Ban đầu cô định xem lại lần nữa trước khi tiêu hủy, nhưng nghĩ lại thì chẳng muốn nhìn, dứt khoát xé hết thành mảnh vụn, đến khi không còn nhận ra được nội dung ghi trên giấy mới gom hết lại bỏ vào túi đựng giấy vụn đã tích sẵn.
Làm xong không bao lâu, cô đã nghe thấy tiếng sủa khe khẽ của Lại Đây vọng lên từ dưới lầu
Lại Đây như hiểu được không nên sủa to vào lúc nửa đêm, nên chỉ kêu khẽ vài tiếng, nhưng mà Sầm Tây vẫn nghe được.
Không biết bản thân đang mong chờ điều gì, nhưng cô vừa nghe thấy tiếng sủa đã chạy nhanh đến sát tường, ló đầu ra nhìn xuống, rất nhanh chạm mắt với thiếu niên đang đứng dưới kia.
Sầm Tây nhìn điện thoại theo phản xạ, đúng như lời Chu Thừa Quyết hứa, từ lúc tới nơi cho đến khi quay lại chưa mất tới mười phút.
Chu Thừa Quyết nhoẻn miệng cười, theo thói quen vỗ tay một cái với cô, làm bộ định trèo lên.
Sầm Tây thấy vậy, không muốn để anh lại phải leo lên leo xuống, nên liền xách balo chạy xuống cầu thang.
"Gấp vậy cơ à?" Chu Thừa Quyết cố ý trêu: "Để em đợi lâu rồi~"
Sầm Tây ngẩng đầu lườm anh một cái, không trả lời, chỉ cúi xuống bế Lại Đây.
Chu Thừa Quyết vẫn tự nhiên như thường, cầm lấy balo của cô.
Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện. Đêm đã khuya, sáng mai cả hai người đều có môn thi đấu nên khi về đến Vọng Giang, bọn họ không làm gì khác nữa, chỉ chuẩn bị đi ngủ vì muốn không lãng phí thời gian nghỉ ngơi.
Chu Thừa Quyết giúp cô chuẩn bị sẵn quần áo sạch và nước nóng trong bồn tắm, sau đó mới sang phòng dành cho khách đánh răng rửa mặt.
Như mọi đêm cô từng ở lại đây, Sầm Tây ngủ trong phòng của anh, còn anh thì nằm tạm ngoài sofa phòng khách.
Cả hai đều ngủ một mạch đến sáng, không mộng mị.
Sáng hôm sau, Sầm Tây bị Lại Đây đánh thức.
Sáng nào cún con cũng tràn đầy năng lượng, đi mua bữa sáng với Chu Thừa Quyết xong liền ngậm giỏ kẹp tóc xinh xinh trong phòng mình chạy thẳng vào phòng ngủ.
Nó vừa thích làm đẹp vừa rất thông minh, biết Chu Thừa Quyết vụng về không buộc được tóc cho nó, nên mỗi lần Sầm Tây đến đều sẽ bám riết lấy cô đòi chải lông.
Hôm nay cũng vậy, cô còn chưa tỉnh hẳn mà nó đã tự chọn xong kẹp tóc, nhảy lên giường, chạy vòng vòng quanh cô.
Sầm Tây vốn có đồng hồ sinh học rất đúng giờ, đến giờ là gần như sẽ tự tỉnh. Lúc này bị Lại Đây quấn lấy, cô liền ôm chăn ngồi dậy.
Ngay khoảnh khắc đẩy cửa ra, đập vào mắt anh là một người một chó… đang ngồi trên giường của mình.
Sầm Tây có lẽ vừa mới ngủ dậy, vẻ mặt vẫn còn mơ màng, mà chó con kia chắc mới chơi mệt, giờ đang nằm nghỉ ngay bên cạnh cô, thở phì phì.
Nói tóm lại, đầu tóc của một người một chó trên giường đều rối như tổ quạ.
Chu Thừa Quyết bật cười khẽ, không kìm được mà lấy điện thoại ra, chụp lại khoảnh khắc hiếm có này.
Chụp xong, anh mới quay sang nói với cô:
“ Tôi đã mua bữa sáng rồi. Nếu em còn buồn ngủ thì nằm thêm một chút nữa đi. Khi nào đói thì ra ăn. Hôm nay trận đấu của em đến tầm mười giờ mới bắt đầu.”
Sầm Tây ngơ ngác gật đầu, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta muốn xoa đầu.
Ánh mắt Chu Thừa Quyết dán chặt vào cô, cổ họng khẽ động đậy. Mãi một lúc sau anh mới nói tiếp: “Giờ vẫn còn sớm, không cần vội tới trường.”
“Lại đây.” Anh nói xong lại liếc sang “nhóc con” kế bên cô.
Chỉ là, “Lại Đây” giờ không muốn lại đây chút nào, cứ dính lấy Sầm Tây không chịu nhúc nhích.
Chu Thừa Quyết nhướn mày, khẽ nhếch môi, nói với Sầm Tây: “Chắc nó đang đợi em buộc tóc cho đấy.”
“Ừm.” Sầm Tây nghe xong, lại lơ mơ gật đầu.
Chu Thừa Quyết l**m môi, đứng ở cửa ngắm nhìn hồi lâu rồi mới quay lại bếp.
Sầm Tây ôm chăn và “Lại đây” ngồi trên giường một lúc, mãi sau mới dần dần tỉnh táo.
Cô với tay lấy cái giỏ kẹp tóc mà “Lại đây” ngậm đến, lựa vài cái theo màu rồi bắt đầu buộc lại tỉ mỉ đám lông bù xù của nó.
Gắn xong cái cuối cùng, “Lại Đây” phấn khích chạy hai vòng trên giường, sau đó tung tăng nhảy xuống từ cái cầu thang mini chuyên dụng của nó, đoán chừng là chạy đi khoe với Chu Thừa Quyết rồi.
Sầm Tây bật cười, tiện tay lấy điện thoại dưới gối ra.
Mở màn hình lên, cô suýt nữa giật mình vì số lượng tin nhắn chưa đọc.
Mấy hôm nay vì đại hội thể thao mà nhóm nhỏ yên tĩnh hẳn, bây giờ lại sôi nổi bất thường.
Nguyên nhân là vì Chu Thừa Quyết đăng một dòng trạng thái lúc nửa đêm, bị Lý Giai Thư lướt được lúc sáng, rồi lập tức chụp màn hình gửi vào nhóm.
Không thể tin nổi mình đẹp thế này:
[hình ảnh]
[Ngày đầu tiên? Ngày đầu tiên gì cơ? OMG!!! Nói cái gì đi chứ! @zcj]
Lập tức, trong nhóm có người copy nguyên câu đó, rồi cả nhóm bắt đầu spam tin nhắn.
Đến lúc Nghiêm Tự cũng hùa theo, không biết là do cố ý hay lỡ lời, mà câu của cậu ấy hơi khác so với mọi người:
Không thể tin nổi mình đẹp trai thế này:
[Ngày đầu tiên? Ngày đầu tiên gì cơ? OMG! Nói cái gì đi chứ! @Cam C]
Câu đó vừa thả ra, lại kéo theo một đám người copy điên cuồng.
Sầm Tây bị tag liên tục, cả người vẫn còn chưa hoàn hồn.
Cô vội vàng mở hình ảnh Lý Giai Thư gửi ra.
Là ảnh chụp dòng trạng thái trên WeChat của Chu Thừa Quyết.
Không có đăng ảnh, chỉ có ba chữ:
Ngày đầu tiên.
Đăng lúc… bốn giờ sáng.
Tính ra, lúc đó cô đã tắm rửa xong, sấy khô tóc, nằm ngủ được một lúc rồi.
Nghĩa là… đêm qua tới tận bốn giờ sáng anh vẫn còn chưa ngủ sao?
Tim Sầm Tây đập càng lúc càng nhanh, má cũng bắt đầu nóng lên.
Mao Lâm Hạo đã sắp tò mò tới phát điên, vẫn liên tục tag tên cô không ngừng:
Hoàng tử bánh bao:
[Cầu xin cậu đó! Nói cho tôi biết đi! Rốt cuộc là ngày đầu tiên gì vậy! @Cam C]
[Tôi nghĩ nát óc cũng không ra là ngày đầu tiên gì! @ Cam C]
Sầm Tây cầm điện thoại hồi hộp cả buổi, cuối cùng mới ngoi lên nói:
Cam C: [Cậu ấy đăng ký lớp học thêm để cạnh tranh với cậu… Hôm nay là buổi đầu tiên…]
Hoàng tử bánh bao: [??!!! Học bá trời đánh!!! Tôi nhất định sẽ liều mạng với Chu Thừa Quyết!!!!]
Cam C: [Đừng spam nữa. Mấy bài toán hôm trước cậu bảo không làm được, cậu ấy đều đã làm hết rồi.]
Hoàng tử bánh bao: [??!!! Bảo anh Quyết đợi đó!! Tôi lập tức! Ngay bây giờ! Đi đăng ký lớp học thêm! Đăng ký mười lớp luôn!!]
Sầm Tây thở phào khi thấy chủ đề đã chuyển hướng một cách êm đẹp.
Nhưng chỉ vài giây sau, Nghiêm Tự bỗng nhiên lại tag tên cô:
Không thể nổi mình đẹp trai thế này:
[Sao đại biểu môn Văn như cậu lại biết rõ chuyện của lớp trưởng thế? @Cam C]
Hoàng tử bánh bao:
[Đúng rồi đó! Còn đại biểu môn Toán như tôi thì lại chẳng biết gì. @Cam C]
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 70
10.0/10 từ 44 lượt.