Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 69
Khi Chu Thừa Quyết ôm chặt lấy Sầm Tây, cô cảm thấy có chút bất ngờ. Xấp tờ rơi đang cầm trong tay cũng bất giác rơi xuống đất lả tả. Sầm Tây đấu tranh tâm lý một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn tựa như không thể kiểm soát, tay cô nhẹ nhàng vòng qua hông anh.
Khi bàn tay mềm mại của cô chạm vào sống lưng anh, ngay lập tức cô cảm nhận được hơi thở của anh gần sát cổ cô bỗng nhiên chậm lại, rồi anh càng ôm siết cô chặt hơn. Sầm Tây đập nhẹ vào lưng anh vài cái. Đến khi không thể thở nổi nữa, cô mới khó khăn lên tiếng. Giọng nói nghẹn ngào vang lên từ trong ngực anh: "Chu Thừa Quyết... cậu ôm chặt quá rồi..."
"Ai bảo cậu giỏi trốn như vậy?" Nói thì nói thế nhưng anh vẫn sợ sẽ thật sự làm cô bị thương nên hơi nới lỏng vòng tay một chút. Chỉ có điều anh vẫn giữ cô trong vòng tay của mình, không buông ra.
Cô không biết phải làm sao, lại nhẹ nhàng vuốt lưng anh vài cái như để trấn an. Cô không hề dùng nhiều sức, nhưng Chu Thừa Quyết luôn để ý đến từng động tác nhỏ của cô. Vậy nên chỉ một hành động nhỏ ấy thôi đã khiến anh gần như tức quá hóa cười: "Sầm Tây."
"Ừ?"
"Tôi đã dùng sức như vậy rồi mà cậu…có phải hơi qua loa lấy lệ không?"
"Vậy... phải ôm như thế nào?" Sầm Tây không có kinh nghiệm trong chuyện này, càng không ngờ rằng sẽ có ngày cô và Chu Thừa Quyết sẽ gần gũi đến mức này, "Tôi chỉ biết cách ôm em gái, à còn có lúc trước ôm..."
"Vậy thì kinh nghiệm của tôi còn ít hơn cậu." Chu Thừa Quyết nới lỏng tay một chút, nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn cô vô cùng nghiêm túc, "Ngoài cậu ra, tôi chưa từng ôm ai như vậy. Em gái hay gì đó đều không có, chỉ ôm mình cậu."
Cô cúi đầu, tim đập nhanh đến mức không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ nhỏ giọng nói: "Nếu cậu ôm em gái như thế, có lẽ em gái sẽ bị cậu siết chết mất..."
Chu Thừa Quyết không nhịn được, bật cười khẽ: "Cậu cố tình đúng không, hả?"
Anh nói xong, tay khẽ nắm lấy hai bên má của cô, khiến cô không thể không ngẩng lên nhìn vào mắt anh, sau đó đưa cuộc trò chuyện trở về đúng hướng: "Ý tôi là, cậu vẫn không nhận ra sao?"
"Chu Thừa Quyết, chúng ta mới chỉ là học sinh lớp 10..." Sầm Tây cố gắng tìm từ ngữ sao cho phù hợp, không biết phải trả lời thế nào.
Chu Thừa Quyết bỗng nhiên nhận ra bản thân đã mất kiểm soát. Ánh mắt anh chợt tối lại, sau đó buông cô ra, lùi lại một bước nói: "Xin lỗi."
Sầm Tây không biết liệu anh có hiểu nhầm ý cô hay không, nhưng cô cũng không muốn làm rõ chuyện này.
Thời thanh xuân, mối quan hệ giữa nam và nữ luôn rất nhạy cảm. Cô lại là người hay lo được lo mất, không muốn bất kỳ sự thay đổi nào phá vỡ mối quan hệ hài hòa, ổn định mà hai người đã cố gắng xây dựng trong suốt thời gian qua. Nhưng cô lại không thể chịu được ánh mắt của anh khi nhìn cô như thế.
Cô cúi đầu, cố gắng tránh né ánh mắt nóng bỏng của anh, nhìn đống tờ rơi vương vãi dưới đất rồi quyết định quỳ xuống nhặt lên từng tờ một.
Chu Thừa Quyết nhìn theo hành động của cô, cúi người định kéo cô đứng dậy, giọng nói lại trở nên lạnh lùng như trước: "Để tôi nhặt, cậu đứng qua một bên đi."
Cô không đồng ý, nói bằng giọng kiên quyết: "Để tôi làm, cậu đừng nhìn."
Chu Thừa Quyết bất giác nhướn mày, không nhịn được mà bật cười: "Tôi không yếu đuối như vậy. Mấy năm qua cũng đã nhìn đủ rồi."
So với lời đồn ác ý viết trên tờ rơi thì câu trả lời vừa rồi của Sầm Tây mới thật sự khiến anh cảm thấy buồn bã.
“Cậu buông tay ra đi.” Sầm Tây vốn có tính cách hiền hòa, nhưng lúc này trong giọng nói của cô lại mang theo vẻ bá đạo: “Lùi ra phía sau năm bước.”
Chu Thừa Quyết hơi kinh ngạc nhưng cũng bị giọng điệu này của cô chọc cười: “Còn dám ra lệnh cho tôi cơ đấy?”
"Ừ."
"Được." Chu Thừa Quyết lúc nào cũng nghe lời cô. Dù trước đó cô đã khéo léo từ chối anh, nhưng lúc này anh vẫn không thể nhịn được mà nhượng bộ.
Anh nhìn cô gái nhỏ đang ngồi dưới đất, một mình cặm cụi nhặt từng tờ rơi, thở dài rồi chuẩn bị lùi lại năm bước như cô yêu cầu.
Lúc Chu Thừa Quyết vừa mới nhấc chân lên, chuẩn bị bước đi, bỗng nhiên nghe thấy chất giọng dịu dàng của Sầm Tây vang lên trong đêm tối: "Chu Thừa Quyết."
"Ừ." Chu Thừa Quyết đáp lại một cách lười biếng.
Cô chỉ cần nói một câu là anh liền không nhịn được mà đáp lại.
"Sau này cùng nhau ăn cơm nhé?" Sầm Tây vẫn không quay đầu lại, chỉ cúi người nhặt những tờ rơi trên đất, rồi đột nhiên hỏi một câu như vậy.
"Cái gì?" Bước chân của anh dừng lại, có chút không dám tin vào tai mình, "Cậu nói lại lần nữa đi."
"Tôi nói." Cô gái nhỏ hơi đỏ mặt, ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi nhanh chóng quay đi, không được tự nhiên nói, "Sau này cùng nhau ăn cơm nhé?"
Chu Thừa Quyết không thể kìm chế được nụ cười nơi khóe môi. Anh chẳng nghĩ ngợi gì, liền đáp luôn: "Được."
Ngay cả chính anh cũng cảm thấy bản thân không có chút tự trọng nào, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thể giấu nổi.
Anh đúng là dễ bị lừa. Dù chỉ là một câu mời ăn cơm đơn giản, nhưng chỉ cần cô chịu mỉm cười đáp lại một chút, là anh đã nhanh chóng vui vẻ trở lại.
"Em nói rồi đấy nhé! Nhớ kỹ, đừng có hối hận." Chu Thừa Quyết vẫn chưa yên tâm, nhắc nhở cô: "Cũng không cho phép thấy tôi là trốn nữa."
"Được."
Anh hài lòng bước lùi lại một bước, lúc này tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, vừa lùi vừa cười nhẹ, không quên đếm: "Một, hai, ba, thế này ổn chưa?"
Sầm Tây quay lưng về phía anh, ngồi xổm trên đất nhặt tờ rơi, nghe thấy giọng nói hớn hở của anh, tai cô lập tức đỏ bừng.
"Sầm Tây, em đỏ mặt cái gì?" Chu Thừa Quyết không bỏ qua cho cô, bèn hỏi một câu không đứng đắn.
"Cậu nói nhỏ chút, ồn quá." Cô gái nhỏ bối rối nói, không thèm quay đầu lại.
"Được rồi." Lúc này Chu Thừa Quyết đã vui đến mức chẳng buồn để ý gì nữa. Chỉ cần là cô nói, anh đều đồng ý: "Bốn, năm, đủ xa rồi chứ? Đừng nói là mấy tờ rơi, đến mặt em đỏ tôi cũng không nhìn thấy nữa."
Sầm Tây: "…"
Trong khi bị Chu Thừa Quyết trêu đùa, Sầm Tây cũng nhanh chóng nhặt hết đống tờ rơi trên đất.
Thấy vậy, Chu Thừa Quyết quay lại, bước đến bên cô. Thấy cô xếp lại đống giấy rồi bỏ cặp xuống, nhét hết tất cả vào trong thì thản nhiên chỉ về phía thùng rác gần đó: "Ném luôn đi. Mang theo làm gì? Không thấy nặng à?"
Sầm Tây lắc đầu, nghiêm túc nói: "Tôi mang về đốt, không muốn để cho người khác nhìn thấy."
Chu Thừa Quyết nhếch môi: "Dù sao cũng là giả, thấy thì thấy thôi."
"Miệng lưỡi người đời đáng sợ." Sầm Tây đã từng trải qua không ít chuyện khi ở Gia Lâm. Khi ấy cô bị những lời đồn thất thiệt vây quanh khiến cho cô không thể biện minh. Cảm giác đó thật sự rất tệ. Cô không muốn Chu Thừa Quyết cũng phải đối mặt với những chuyện như vậy:"Dù là giả, nhưng vẫn có những người không tỉnh táo, thấy được là tin ngay, không biết tự phân biệt đúng sai, cứ nghe người ta nói gì là tin theo, ngu ngốc bị dắt mũi. Rồi còn có cả những kẻ tâm địa không tốt, nhìn thấy tin đồn như ruồi nhìn thấy phân, thi nhau lao vào ăn uống thỏa thích, truyền đi khắp nơi."
"À, 'ăn uống thỏa thích', cậu đã nghe qua thành ngữ này chưa?" Sầm Tây ngừng lại một chút rồi hỏi.
Chu Thừa Quyết: "…"
Anh không thể nhịn cười khi nghĩ đến giờ phút này rồi mà cô gái nhỏ vẫn không quên dạy anh thành ngữ.
"Người được 143 điểm văn như em đều thích dùng phép ẩn dụ như vậy sao?" Chu Thừa Quyết không nhịn được cười nhẹ, thấy vẻ mặt đầy căm phẫn của cô vừa rồi cũng rất đáng yêu: "Phải so sánh th* t*c như thế mới được điểm cao sao?"
"Vậy tôi bị điểm thấp, có phải là vì—"
Vì quá văn minh.
"Không phải đâu." Sầm Tây lập tức bác bỏ suy nghĩ không thực tế của anh: "Tôi chỉ lấy một ví dụ đơn giản thôi, sợ quá thâm ảo thì cậu nghe không hiểu."
"…" Chu Thừa Quyết thật sự bị cô chọc cười: " Thế thì cảm ơn nhé. Quả nhiên từng ôm qua có khác. Hiện giờ ai đó tận tâm hơn nhiều so với trước."
Sầm Tây: "…"
Người này đúng là đôi khi rất biết giở trò lưu manh!
Hai người đi song song trên con đường mòn trong rừng cây bồ đề vào đêm khuya, ánh đèn đường trắng lạnh kéo dài cái bóng của hai người thành một đoạn dài.
Chu Thừa Quyết đưa tay ra xách ba lô cho cô theo thói quen, ước lượng một chút rồi thuận miệng nói: “Nặng đấy.”
“Ừ, người đó nhét vào mỗi bàn học một tờ.” Sầm Tây trả lời.
Bàn tay lớn của Chu Thừa Quyết nhẹ nhàng chạm vào tóc cô, thuần thục xoa vài cái, nhẹ giọng nói: “Vất vả cho em rồi.”
“ Đừng bận tâm.” Sầm Tây biết, cho dù anh có từng thấy bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì trong lòng vẫn sẽ khó chịu.
“Ngẫm lại thì bà ấy vất vả thiết kế tờ rơi, lại tốn bao nhiêu tiền để in ấn, phát ra.” Sầm Tây l**m môi: “Kết quả là bị tôi tịch thu hết, không một ai nhìn thấy. À, đúng rồi, chồng giấy này nặng như vậy, mang đi bán giấy vụn chắc cũng được tầm mười mấy tệ.”
“Tiền phi nghĩa bay tới tận cửa này.” Sầm Tây ngẩng đầu mỉm cười, nháy mắt với anh.
Chu Thừa Quyết không kìm được mà cười khẽ một tiếng, tiếp lời: “Không tệ, không tệ.”
Hai người bước đi thong thả, trò chuyện vui vẻ. Khi gần tới cổng trường, một chùm ánh sáng mạnh bỗng nhiên chiếu vào mắt hai người bọn họ.
Ngay sau đó, giọng của bác bảo vệ vang lên, phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm: “Hai đứa nhóc kia! Làm gì đấy?! Mau đứng lại!”
Sầm Tây kéo tay Chu Thừa Quyết theo phản xạ có điều kiện, không chút do dự chạy về phía cổng trường.
Thiếu niên cứ để mặc cô kéo, không nhanh không chậm đi theo cô.
Chạy qua rừng bồ đề, dẫm lên ánh trăng sáng.
Giọng của bác bảo vệ nhanh chóng biến mất phía sau bọn họ. Khung cảnh này khiến Sầm Tây cảm thấy rất quen thuộc.
Sầm Tây vô thức gọi tên anh: “Chu Thừa Quyết.”
“Ừ.” Anh đáp lại một cách lười biếng.
“Bác bảo vệ chắc cũng không nhận ra mặt cậu đâu nhỉ?” Sầm Tây cười, nghĩ lại những lời anh đã nói khi lần đầu tiên cô đến Nam Gia: “ Cậu có hóa thành tro thì bác ấy vẫn ngửi ra mùi được sao?”
“Không nói chắc được.” Chu Thừa Quyết cũng cười, nói một cách không đứng đắn: “Nhận ra thì nhận ra thôi. Cùng lắm thì bị đánh chết.”
“Lâu lắm rồi không bị lão Diêu phạt viết kiểm điểm, có chút hoài niệm.” Anh lại nói thêm.
Cuối cùng, bọn họ dừng lại ở ngã rẽ gần cổng trường. Sầm Tây thở phào nhẹ nhõm. Đợi cho hơi thở bình ổn rồi cô mới lên tiếng, giọng điệu có chút gợi đòn: “ Bác ấy chạy còn không nhanh bằng lão Diêu.”
Chu Thừa Quyết không thể kiềm chế được bật cười: “Sao em lại đáng yêu như vậy chứ!”
“Đi thôi, về nhà. Khuya lắm rồi.” Sầm Tây ngẩng đầu, chỉ xuống con dốc.
“Đêm nay qua nhà tôi ngủ không?” Chu Thừa Quyết mặt không đỏ tim không đập, đưa ra lời mời với cô.
Sầm Tây: “?”
“Đừng suy nghĩ linh tinh nha. Tôi chỉ đơn thuần là thấy bây giờ cũng muộn quá rồi, em về không sợ đánh thức bà lão ngáy to trong phòng à?” Chu Thừa Quyết có rất nhiều lý do.
Sầm Tây chớp mắt: “Sao cậu biết bà ấy ngáy to?”
“Tối nay tôi dắt chó đi ngang qua sân thượng nhà em nên tình cờ nghe được. Bà ấy ngáy to đến mức tôi đứng từ xa còn nghe thấy. Tiếng ngáy đó suýt chút nữa làm tôi giật mình.” Chu Thừa Quyết nghiêng đầu nhìn cô: “Ngáy to như vậy, em ngủ được à? Nhà tôi yên tĩnh lắm, đến không?”
“Sân thượng ở tầng hai mà cậu cũng có thể tình cờ đi ngang qua được…?” Sầm Tây lẩm bẩm.
Chu Thừa Quyết: “……”
“ Tôi đặc biệt đến tìm em đấy, thì sao? Còn có gì muốn hỏi không?” Chu Thừa Quyết thẳng thừng nói. Dù sao thì hai người đã ôm nhau rồi, cũng chẳng có gì không thể nói nữa.
“Có.” Sầm Tây ngẩng đầu nhìn anh.
“ Cậu nói tối nay cậu dắt chó đi dạo sao?”
“Ừ, có vấn đề gì không?”
“Vậy Lại Đây đâu?”
“...!”
Hình như để quên ở bệnh viện rồi.
Anh vừa nghe được tin cô đi vào trường cùng với người đó nên không kịp nghĩ ngợi gì, liền vội vàng bắt xe đến đây.
“Để tôi gọi điện cho Nghiêm Tự.” Chu Thừa Quyết lấy điện thoại ra.
Một lát sau, anh cúp máy rồi nhìn về phía Sầm Tây: “Vẫn còn ở bệnh viện. Khi Nghiêm Tự rời khỏi bệnh viện có nhờ ba nuôi của tôi dẫn nó tới văn phòng của ông ấy rồi. Tối nay ông ấy cũng ở bệnh viện. À, chính là viện trưởng mà hôm trước nói muốn đi ăn cùng với ba mẹ Nghiêm Tự đấy.”
Không hiểu sao mỗi lần nhắc tới người này, Sầm Tây lại có một loại cảm giác rất kỳ lạ và khó tả.
“Muốn tới bệnh viện với tôi không?” Chu Thừa Quyết chạm nhẹ khuỷu tay vào cánh tay cô.
“Hả?”
“Đi đón Lại Đây rồi về nhà tôi luôn?” Anh biết Sầm Tây thích Lại Đây.
Cô gái nhỏ do dự vài giây, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi nỗi nhớ nhung dành cho Lại Đây, liền gật đầu: “Được.”
Trên đường đến bệnh viện, Sầm Tây không kìm được mà nhớ tới vị viện trưởng nho nhã tuấn tú ngày hôm đó. Cô kéo tay áo Chu Thừa Quyết, thì thầm hỏi: “Hôm đó là ngày Nghiêm Tự vừa nhập viện, mọi người nói muốn đi ăn cơm cùng nhau. Sau đó tôi đột nhiên bỏ đi, có phải rất bất lịch sự không?”
“Ba mẹ của Nghiêm Tự… và cả chú kia, bọn họ có giận tôi không...?” Không hiểu sao Sầm Tây lại khá để tâm đến cách mà người chú đó nhìn cô.
Chu Thừa Quyết nhướng mày: “Sao có thể? Sao lại phải giận? Bọn họ còn khen em đó. Không tin thì lần sau em có thể hỏi Nghiêm Tự.”
Sầm Tây thở phào nhẹ nhõm.
“À, đúng rồi, lúc ăn cơm, ba nuôi của tôi nghe nói em thích đọc sách, nên ông ấy có gửi tặng vài cuốn sách tới nhà tôi. Mấy cuốn sách mà ông ấy mua khi đi công tác ở các nơi, khá thú vị đấy. Tất cả đều để ở bên Lục Cảnh Uyển. Cuối tuần em và tôi cùng về đó lấy. Ông ấy nhờ tôi đưa cho em.”
“Cảm ơn cậu.”
“Đừng nói cảm ơn gì. Tiện thể lát nữa chúng ta qua đó đón Lại Đây, nếu em muốn cảm ơn thì có thể nói trực tiếp với ông ấy.”
“Được.”
“Yên tâm đi, đừng quá căng thẳng. Mọi người đều rất thích em mà.”
“......”
Trước khi đến bệnh viện, Chu Thừa Quyết đã gọi trước cho Trình Khải Thiên, vô tình nhắc đến việc Sầm Tây sẽ cùng đi.
Khi đến trước cửa văn phòng, Lại Đây chắc đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc nên chạy ra đón Sầm Tây.
Chu Thừa Quyết và Trình Khải Thiên nói chuyện với nhau vài câu. Sầm Tây cũng cảm ơn về việc ông ấy đã tặng sách. Trước khi hai người rời đi, Trình Khải Thiên còn lấy một chiếc bánh ngọt tinh xảo từ trên bàn làm việc đưa cho Sầm Tây.
Cô gái nhỏ ngẩn người, không dám đưa tay ra nhận, chỉ nhìn về phía Chu Thừa Quyết đang đứng bên cạnh.
Còn anh thì không khách sáo như vậy, có đồ thì lấy thôi, trực tiếp đưa tay cầm lấy chiếc bánh, kéo nhẹ khóe miệng cười nói: “Để cậu mang về làm bữa khuya.”
Trình Khải Thiên cười, gật đầu rồi nói với Chu Thừa Quyết: “Trước khi hai đứa đến, mẹ nuôi của con có tới đây. Lúc bà ấy đến có mang theo hai hộp bánh. Bà ấy tự mình ăn hết một hộp, còn một hộp thì không ăn nổi nữa, liền chơi xấu để lại đây. Buổi tối ba không có thói quen ăn đồ ngọt, nên cứ để cô bé này mang về ăn thử đi.”
“Vâng, con biết rồi. Chúng con đi đây. Chúc bác sĩ Trình ngủ ngon.” Chu Thừa Quyết vừa xách bánh kem vừa đeo cặp sách, tay còn lại vô thức vòng qua eo Sầm Tây muốn dẫn cô ra ngoài.
“Tên nhóc này.” Trình Khải Thiên cười lắc đầu rồi lại khẽ nhíu mày nhìn bàn tay Chu Thừa Quyết đặt trên eo Sầm Tây, không nhịn được hỏi: “Hai đứa… sao nửa đêm rồi còn ở chung?”
Sầm Tây hơi khựng người lại, nhìn về phía Chu Thừa Quyết, không biết phải mở miệng thế nào.
Chu Thừa Quyết cũng hơi sửng sốt. Rõ ràng ba mẹ anh chẳng mấy khi quản anh. Anh cũng không sợ ai, nhưng giờ bị Trình Khải Thiên hỏi như vậy, anh lại cảm thấy có chút chột dạ.
Anh quay lại, nghĩ một lát rồi nói: “À, cậu ấy đi xem concert với Lý Giai Thư. Muộn quá không bắt được taxi nên con tiện đường đến đón cậu ấy. Lát nữa sẽ đưa cậu ấy về nhà.”
Anh vô thức che giấu chuyện sẽ đưa Sầm Tây về nhà mình.
Chu Thừa Quyết cũng không hiểu vì sao anh lại phải giấu Trình Khải Thiên việc này.
Trình Khải Thiên gật đầu, không hỏi thêm gì nữa: “Vậy được, hai đứa chú ý an toàn. Đến nhà rồi nhớ báo cho ba biết một tiếng.”
“Vâng.” Chu Thừa Quyết gật đầu, dẫn Sầm Tây xuống lầu, tiện thể qua phòng bệnh thăm Nghiêm Tự một chút rồi mới đi.
Hai người cùng đi thang máy lên tầng có phòng bệnh của Nghiêm Tự.
Vừa ra khỏi thang máy, cả hai liền thấy Nghiêm Tự đang ngồi chơi game trên ghế dài ngoài hành lang, chân bị bó bột.
“ Người anh em thân tàn chí kiên.” Chu Thừa Quyết vừa cười vừa nói móc: “Thế này là sao? Tối muộn rồi không đi ngủ, lại ngồi đây chơi game.”
Nghiêm Tự ỉu xìu: “ Bà tổ cô Lý Giai Thư đêm khuya không chịu về nhà, giờ còn chiếm luôn cả giường bệnh của tôi.”
Chu Thừa Quyết: “... Cậu cứ chiều cậu ấy vậy đi, có ngày....”
Nghiêm Tự nói mà không thèm ngẩng đầu: “Cậu có tư cách gì mà nói tôi?”
Chu Thừa Quyết: “...”
Hai người nói qua nói lại vài câu xong, Chu Thừa Quyết định dẫn Sầm Tây xuống lầu, về nhà ở Vọng Giang.
Nhưng không ngờ, khi cửa thang máy vừa mới mở ra, hai người đã thấy Trình Khải Thiên cầm chìa khóa xe, vẫy tay gọi anh: “Vừa đúng lúc, may là còn kịp.”
Chu Thừa Quyết: “?”
“Ba nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không yên tâm. Nửa đêm thế này, hai đứa học sinh cấp 3 đi về một mình sao được?” Trình Khải Thiên lắc lắc chìa khóa xe trong tay: “Ba nuôi sẽ lái xe đưa các con về. Đỡ phải gọi taxi nữa. Trước tiên cứ đưa cô bé này về nhà an toàn trước rồi ba sẽ đưa con về Vọng Giang.”
Chu Thừa Quyết: “...?”
Thật sự không cần phiền phức như vậy đâu!
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh