Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 73
228@-
Giọng nói tủi thân của cô vừa cất lên, tim của Chu Thừa Quyết liền mềm nhũn.
Một tay anh nắm lấy cổ tay cô, giữ khoảng cách giữa cánh tay và cơ thể để tránh chạm phải vết thương, tay còn lại nhẹ nhàng đặt sau gáy cô, kéo cô lại gần mình.
Lúc này trong lòng Sầm Tây hơi khó chịu, nhưng cô cũng không kháng cự, thuận theo động tác của Chu Thừa Quyết mà chui vào lòng anh, gò má áp sát lồng ngực của thiếu niên, cảm nhận được bàn tay đang dịu dàng xoa đầu mình từng chút một. Nước mắt như thể có chỗ để trút, từng giọt từng giọt thấm vào áo đồng phục trắng sạch sẽ của anh.
So với mấy vết thương ngoài da không mấy nghiêm trọng trên cánh tay, thì cảm xúc lúc này của cô mới là điều cần được quan tâm nhất.
Chu Thừa Quyết dường như cũng hiểu điều đó, để mặc cô vùi mặt vào lòng mình mà khóc nấc lên, không một lời trách mắng.
Sau một hồi trút bỏ cảm xúc, Sầm Tây nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng.
Cô buông vạt áo đồng phục của anh ra, rời khỏi vòng tay anh, má bắt đầu nóng ran, ánh mắt tránh né, ngại ngùng không dám nhìn thẳng anh.
Chu Thừa Quyết vừa hoàn thành xong phần thi chạy 5000m dành cho nam.
Hai đường đua nam nữ không ở cùng một khu, ở giữa còn cách nhau hai tòa nhà dạy học và một khu vườn có tượng Khổng Tử.
Hai cuộc thi bắt đầu gần như cùng lúc, bên anh chạy dài hơn 2000m nên kết thúc muộn hơn Sầm Tây.
Vừa mới chạy qua vạch đích và giành hạng nhất, anh đã được Mao Lâm Hạo báo cho biết, lúc kết thúc cuộc thi, bên đường đua nữ xảy ra chút chuyện.
Tính đến giờ cũng đã trôi qua một khoảng thời gian kể từ khi cuộc thi chạy 3000m nữ kết thúc. Nghe xong, Chu Thừa Quyết chẳng còn tâm trí đâu hưởng thụ niềm vui chiến thắng, lập tức bỏ lại cả đám người cùng lớp đang hò reo, vừa chạy về phía đường chạy 3000m nữ vừa rút điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.
Điều khiến anh tức giận chính là — Sầm Tây không hề gửi tin nhắn nào cho anh.
Cô gái này từ xưa đến giờ vẫn vậy, có chuyện gì cũng thích gồng gánh một mình. Hôm nay đám bạn chơi thân ai cũng bận việc riêng, chẳng ai ở bên cạnh cô cả. Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô đơn độc lủi thủi một mình chịu đựng, trái tim Chu Thừa Quyết đã nhói lên.
Đến khi anh chạy tới nơi xảy ra sự việc thì xung quanh đã vắng tanh, phần lớn mọi người đều đã rời đi để theo dõi trận đấu tiếp theo, cũng chẳng thấy bóng dáng Sầm Tây đâu.
May là anh hiểu rõ tính cô, biết cô chẳng nỡ tiêu tiền, cũng không bao giờ coi trọng bản thân, chắc chắn sẽ không tự mình đi đến phòng y tế. Vì thế anh không chạy về phía đó tìm.
Thiếu niên chạy một vòng quanh sân, nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng nhỏ nhắn đứng bên bồn rửa tay cạnh sân vận động.
Cô gái nhỏ quay lưng về phía anh, đang định đưa cánh tay bị thương vào dòng nước lạnh để rửa.
Chu Thừa Quyết gần như tức giận tới phát điên.
Bị thương rồi, tủi thân rồi, vậy mà cũng không biết đi tìm anh, còn tự hành hạ bản thân mình như thế.
Anh mang theo cơn giận mà chạy về phía cô, nhưng khi cô gái ngẩng đầu lên nhìn anh, lông mày cô khẽ nhíu, mắt hoe đỏ, dáng vẻ tủi thân hiện rõ. Cơn giận kia của Chu Thừa Quyết lập tức tan biến sạch sẽ.
Anh chẳng thể giữ nổi giọng điệu lạnh lùng, để mặc cô vùi mặt vào lòng mình khóc một trận. Đến khi cô rời khỏi vòng tay anh, anh vẫn chỉ nghĩ làm sao để dỗ cô vui trở lại, một lời trách móc cũng không nỡ nói.
Cuối cùng anh chỉ có thể bất lực mà khẽ nhéo má cô: “Lần sau có chuyện gì, em có thể nghĩ đến việc tìm tôi đầu tiên không? Em đâu phải chỉ có một mình.”
Sầm Tây mím môi, cúi gằm mặt không đáp.
Chu Thừa Quyết cũng không ép hỏi, chỉ cẩn thận xem xét vết thương trên tay cô, nói:
“Đi đến phòng y tế.”
“Không muốn đi.” Sầm Tây dứt khoát từ chối.
Lúc này, chắc Tưởng Ý Thù và ba mẹ cô ấy vẫn còn ở đó. Không hiểu sao, cô thật sự không muốn lại đối mặt với cảnh tượng ấy.
Lần này không phải vì sợ tốn tiền.
Chu Thừa Quyết nghiêng đầu nhìn cô, cũng không hỏi lý do, càng không ép buộc, chỉ thuận theo: “Được, vậy về lớp. Tôi xử lý vết thương giúp em.”
“Được.”
Lúc này các cuộc thi khác vẫn đang diễn ra, trong lớp không có lấy một bóng người.
Chu Thừa Quyết đưa Sầm Tây về lại chỗ ngồi, sắp xếp ổn thỏa rồi mới định tới phòng y tế mua ít thuốc sơ cứu. Nhưng vừa ra đến cửa, anh đã bắt gặp cô giáo chủ nhiệm Diệp Na Na.
Anh đang vội nên chỉ lễ phép gật đầu chào một tiếng “Chị Na” rồi định bước qua.
Nhưng chưa đi được mấy bước đã bị cô ấy giữ lại: “Em có thấy Sầm Tây không?”
Nghe thấy tên Sầm Tây, Chu Thừa Quyết quay người lại: “Cậu ấy đang ở trong lớp, có chuyện gì sao ạ?”
“Vậy thì tốt rồi, nãy cô tìm khắp nơi mà không thấy. Lúc thi chạy hình như em ấy bị ngã, nhìn qua thì chắc không sao nhưng không biết có bị thương hay không, nên cô mang ít thuốc từ phòng y tế về cho em ấy.”
Nghe đến đây, Chu Thừa Quyết lập tức đổi hướng, quay lại lớp cùng cô chủ nhiệm.
Lúc này, Diệp Na Na ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Em làm gì ở đây? Không cần thi đấu sao?”
“Em thi xong rồi.” Chu Thừa Quyết đáp lại.
“Vậy thì tốt quá, đi theo cô, cùng đi xem Sầm Tây như thế nào.” Diệp Na Na chỉ tay về phía lớp học.
“Được.” Chu Thừa Quyết đồng ý rất nhanh.
Thấy Chu Thừa Quyết vừa mới rời khỏi cô một phút trước, giờ lại đi theo Diệp Na Na quay lại lớp, Sầm Tây hơi ngạc nhiên nhìn anh, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đứng dậy chào Diệp Na Na: “Em chào cô.”
“Em ngồi đi, mau ngồi đi. Vừa mới ngã xong, không cần phải khách sáo thế. Em có bị thương hay có chỗ nào không thoải mái không?” Diệp Na Na đặt một túi thuốc lên bàn của cô.
“Không sao ạ.” Sầm Tây nghĩ rồi cũng không kể ra, chỉ đơn giản nói: “Hơi bị trầy da một chút. Những chỗ khác không có gì đáng ngại.”
“Trầy da à? Để cô xem thử có nghiêm trọng không. Nếu nghiêm trọng thì phải đến phòng y tế ngay.” Diệp Na Na nhíu mày nói.
“Chị Na, trong túi thuốc có cồn i-ốt không?” Chu Thừa Quyết hỏi: “Để em rửa vết thương cho cậu ấy.”
“Có.” Diệp Na Na quay sang nhìn anh, rồi nói với Sầm Tây: “À, vừa hay trên đường gặp được lớp trưởng nên cô bảo em ấy về đây cùng.”
Sầm Tây nhìn người đứng sau lưng cô giáo, anh đang liếc mắt nhìn cô rồi nhếch miệng cười một cái.
“Em giúp Sầm Tây xử lý vết thương đi.” Diệp Na Na biết trước đây Chu Thừa Quyết từng ở trong đội bơi của tỉnh nên khá chuyên nghiệp trong việc xử lý các tình huống chấn thương. Cô ấy hoàn toàn tin tưởng giao việc này cho anh.
Ngay khi cô ấy vừa dứt lời, điện thoại của Diệp Na Na đã reo lên.
Cô ấy vừa lấy cồn i-ốt trong túi ra đưa cho Chu Thừa Quyết, vừa nhận điện thoại của lão Diêu.
Cuộc gọi kéo dài khoảng ba phút mới kết thúc, Diệp Na Na thở dài, nói với vẻ bất lực: “Rốt cuộc là ai sắp xếp cho Mao Lâm Hạo tham gia thi nhảy cao vậy?”
Chu Thừa Quyết: “...?”
“ Đến cả cọc nhảy cũng bị gãy rồi.” Diệp Na Na nói: “Mao Lâm Hạo cao có một mét mấy, bảo em ấy nhảy cao 1cm thôi cũng lao lực.”
Sầm Tây: “...”
Chu Thừa Quyết: “...”
Thiếu niên chợt lên tiếng: “Vậy cô cứ đi xem Mao Lâm Hạo đi, chỗ này để em lo.”
“Em lo à?” Diệp Na Na vẫn hơi không yên tâm nhìn anh: “Thế thì em phải làm cẩn thận đấy, đừng làm bạn đau thêm.”
“Cô yên tâm đi.” Chu Thừa Quyết gật đầu, trả lời rất dứt khoát.
“Xem ra cũng không uổng cái danh lớp trưởng nhỉ? Lúc đầu cô còn lo em không thích quản chuyện của người khác đâu.” Diệp Na Na trêu đùa, rồi lại nhìn về phía Sầm Tây: “Vậy để lớp trưởng ở đây. Em cứ sai bảo thỏa mái. Nếu Chu Thừa Quyết dám khó chịu với em thì cứ đến tìm cô.”
Sầm Tây cười nhẹ: “Được ạ.”
Diệp Na Na nhanh chóng rời khỏi lớp. Cô ấy vừa đi khỏi, Chu Thừa Quyết đã cầm tay Sầm Tây, nói một cách không đứng đắn: “Đến đây, để lớp trưởng xem nào.”
Xưng hô này nói ra từ miệng anh, sao lại nghe ra ý tứ kỳ lạ vậy?
“Không muốn à?” Chu Thừa Quyết thấy cô định rút tay lại, liền nhướn mày: “Cô giáo bảo tôi phải chịu trách nhiệm với em.”
Sầm Tây: “...”
Chu Thừa Quyết chỉ đùa một chút, không để cô phải đợi lâu, anh nhẹ nhàng xử lý vết thương cho cô.
Anh làm rất chậm, mỗi động tác đều rất nhẹ nhàng.
Sầm Tây nhìn anh một lát, cười nhẹ: “Hay là để tôi tự làm đi? Dù sao cậu cũng không dám dùng sức.”
Cô thực ra không sợ đau, không cần anh phải quá cẩn thận.
“Tôi đây là đang đau lòng cho ai hả?” Chu Thừa Quyết không buông tay: “Tỉnh lại đi. Tôi chỉ là sợ em làm ăn cẩu thả, làm bị thương tay của bạn gái tôi.”
Sầm Tây: “...”
Sầm Tây cũng không tranh với anh nữa, cứ để cho anh làm.
Trong lúc đó, điện thoại trong túi của cô rung lên. Sầm Tây lấy ra xem, là tin nhắn của Tưởng Ý Thù gửi cho cô.
Trước đây trong lúc huấn luyện quân sự, Tưởng Ý Thù có dạy cô một vài mẹo học từ vựng tiếng Anh. Sau khi có điện thoại, cô đã chủ động kết bạn với cô ấy qua nhóm lớp, nhưng sau khi kết bạn, hai người gần như không trò chuyện gì nhiều.
Tưởng Ý Thù lúc nào cũng chỉ lo học, rất ít khi nói chuyện. Chỉ khi cô hỏi bài, Tưởng Ý Thù mới trả lời nhỏ nhẹ.
Vì vậy, Sầm Tây cũng không dám làm phiền cô ấy.
Giờ đột nhiên nhận được tin nhắn của cô ấy, Sầm Tây cũng cảm thấy hơi bất ngờ.
“Làm sao vậy?” Chu Thừa Quyết hỏi một câu.
“Không có gì.” Sầm Tây đáp: “Tưởng Ý Thù nhắn tin cho tôi, nói xin lỗi vì lỡ tay kéo tôi cùng ngã. Cậu ấy nói ba mẹ kỳ vọng rất cao ở cậu ấy, từ học tập cho đến mọi thứ. Cậu ấy rất áp lực nên mới hiếu thắng, gần như là chạy thục mạng, cuối cùng không chịu được nữa nên mới ngã quỵ.”
“Cậu ấy không ngờ lại làm tôi bị ngã theo nên rất áy náy, bảo sau này nếu tôi có vấn đề gì về môn tiếng Anh thì có thể hỏi cậu ấy.”
“Ừ, cậu ấy đúng là rất giỏi tiếng Anh, thường xuyên tham gia các cuộc thi lớn. Tiếng Anh của em không tốt lắm, có thể hỏi cậu ấy nhiều hơn.” Chu Thừa Quyết dừng lại một chút rồi nói: “Thật ra cũng có thể hỏi tôi. Tôi cũng rất khá tiếng Anh.”
Ừm, tiếng Anh của anh quả thật rất tốt, so với vốn tiếng Trung mà anh có thì đúng là khác nhau một trời một vực.
Khi còn nhỏ, lần đầu tiên gặp anh, người này nói tiếng phổ thông còn không rõ, chẳng khác nào người nước ngoài nói tiếng Trung. Hai người ông nói gà bà nói vịt cũng không nghe hiểu rốt cuộc đối phương đang nói cái gì. Vậy mà dưới tình huống như vậy, anh vẫn còn nhất quyết muốn đi theo cô nhặt ve chai mấy ngày liền.
Sầm Tây quay lại nhìn tin nhắn của Tưởng Ý Thù, nhớ lại lúc nãy ba mẹ của cô ấy rất lo lắng, cô bỗng nhiên nói một câu: “Ba mẹ cậu ấy hẳn là rất yêu cậu ấy, chỉ cần nhìn tên là biết rồi.”
“Cái gì?”
“Tưởng Ý Thù, cái tên của cậu ấy chắc chắn có ý nghĩa rất đặc biệt với ba mẹ cậu ấy.” Sầm Tây nói: “Thực ra những đứa trẻ từ lúc sinh ra đã được yêu thương, tên của bọn họ thường rất có ý nghĩa, như Giai Thư chẳng hạn.”
“Giai tức là tốt đẹp, xuất chúng. Thư là thong dong, an nhàn.”
Không giống tên của cô. Chắc là do ba cô không biết chữ nên mới tùy tiện đặt vậy. Giống như câu mà ông ta thường hay nói, cô là thứ không ai cần tới.
Chu Thừa Quyết ỷ vào chính mình là người thất học môn văn, thẳng thắn nói: “Chữ nghĩa rối rắm, tôi nghe không hiểu.”
Sầm Tây khẽ cười: “Nói đơn giản là, ba mẹ cậu ấy mong cậu ấy cả đời xinh đẹp, vui vẻ, khỏe mạnh, sống bình yên hạnh phúc.”
Vừa dứt lời, dường như nhận ra nét buồn trong mắt cô gái nhỏ, anh lập tức chuyển chủ đề sang bản thân: “Tên của tôi cũng chẳng ra gì.”
Chu Thừa Quyết bắt đầu thử làm giống như cô, phân tích từng chữ trong tên mình như đang phân tích tác phẩm văn học: “Thừa là thừa nhận, chấp nhận. Quyết là chia xa, chia tay.”
“Vậy là muốn tôi phải chịu đựng chìa ly à?” Chu Thừa Quyết tặc lưỡi: “Trong hai người sinh ra tôi chắc chắn có một người mù chữ, không thì sao lại đặt cho tôi cái tên xui xẻo như vậy?”
Sầm Tây không nhịn được mà bật cười, nhỏ giọng nói: “Vậy... cậu muốn tên là Chu Thừa Hoan à?”
“?”
“ Cậu tự nghe xem, có phù hợp không?” Chu Thừa Quyết giơ tay véo nhẹ má cô: “Thôi, tôi vẫn nên chọn chịu đựng chìa ly đi.”
Câu chuyện nhanh chóng kết thúc, nhưng Chu Thừa Quyết vẫn chưa xong việc bôi thuốc cho cô, động tác của anh vẫn nhẹ nhàng và tỉ mỉ.
Sầm Tây lén lút lấy điện thoại ra, mở chế độ quay video, vừa quay vừa cười trộm.
Chưa quay được bao lâu, Chu Thừa Quyết đột nhiên ngẩng đầu lên, làm cô hoảng hốt, điện thoại suýt nữa thì va vào bàn học.
May mà cô dùng ốp điện thoại khá cứng cáp nên điện thoại không sao, chỉ có cái vỏ điện thoại là bị móp một chút vì va vào cạnh bàn.
Chiếc ốp này là do Lý Giai Thư tặng cho cô trước đây, bảo là sản phẩm mà idol của cô ấy làm đại diện nhãn hàng. Lý Giai Thư đã mua rất nhiều để ủng hộ doanh số.
Sầm Tây không hiểu gì về mấy món đồ này, nhưng có người tặng thì cô cứ dùng thôi.
Cô bỏ điện thoại sang một bên. Chiếc ốp điện thoại ngay lập tức thu hút sự chú ý của Chu Thừa Quyết.
Anh nhướn mày, giả vờ không quan tâm, khẽ hừ một tiếng: “Ai vậy?”
“Cái gì?”
“Cái người trên ốp điện thoại của em ấy.”
“Cái này à?” Sầm Tây liếc qua, rồi giơ điện thoại lên gần mặt anh.
Chu Thừa Quyết không kiên nhẫn: “Đừng có đưa cho tôi xem mấy thứ này.”
Sầm Tây: “...”
“Đây là Giai Thư cho tôi đấy.” Thật ra cô cũng không biết người này là ai.
Chu Thừa Quyết không đổi sắc mặt, rút điện thoại của mình ra, mở màn hình rồi đưa thẳng cho cô xem.
Hình nền là một bức ảnh của Sầm Tây.
“Em xem đi.” Chu Thừa Quyết hừ nhẹ, “Tư tưởng giác ngộ của em cần phải cải thiện đấy.”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Giọng nói tủi thân của cô vừa cất lên, tim của Chu Thừa Quyết liền mềm nhũn.
Một tay anh nắm lấy cổ tay cô, giữ khoảng cách giữa cánh tay và cơ thể để tránh chạm phải vết thương, tay còn lại nhẹ nhàng đặt sau gáy cô, kéo cô lại gần mình.
Lúc này trong lòng Sầm Tây hơi khó chịu, nhưng cô cũng không kháng cự, thuận theo động tác của Chu Thừa Quyết mà chui vào lòng anh, gò má áp sát lồng ngực của thiếu niên, cảm nhận được bàn tay đang dịu dàng xoa đầu mình từng chút một. Nước mắt như thể có chỗ để trút, từng giọt từng giọt thấm vào áo đồng phục trắng sạch sẽ của anh.
So với mấy vết thương ngoài da không mấy nghiêm trọng trên cánh tay, thì cảm xúc lúc này của cô mới là điều cần được quan tâm nhất.
Chu Thừa Quyết dường như cũng hiểu điều đó, để mặc cô vùi mặt vào lòng mình mà khóc nấc lên, không một lời trách mắng.
Sau một hồi trút bỏ cảm xúc, Sầm Tây nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng.
Cô buông vạt áo đồng phục của anh ra, rời khỏi vòng tay anh, má bắt đầu nóng ran, ánh mắt tránh né, ngại ngùng không dám nhìn thẳng anh.
Chu Thừa Quyết vừa hoàn thành xong phần thi chạy 5000m dành cho nam.
Hai đường đua nam nữ không ở cùng một khu, ở giữa còn cách nhau hai tòa nhà dạy học và một khu vườn có tượng Khổng Tử.
Hai cuộc thi bắt đầu gần như cùng lúc, bên anh chạy dài hơn 2000m nên kết thúc muộn hơn Sầm Tây.
Vừa mới chạy qua vạch đích và giành hạng nhất, anh đã được Mao Lâm Hạo báo cho biết, lúc kết thúc cuộc thi, bên đường đua nữ xảy ra chút chuyện.
Tính đến giờ cũng đã trôi qua một khoảng thời gian kể từ khi cuộc thi chạy 3000m nữ kết thúc. Nghe xong, Chu Thừa Quyết chẳng còn tâm trí đâu hưởng thụ niềm vui chiến thắng, lập tức bỏ lại cả đám người cùng lớp đang hò reo, vừa chạy về phía đường chạy 3000m nữ vừa rút điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.
Điều khiến anh tức giận chính là — Sầm Tây không hề gửi tin nhắn nào cho anh.
Cô gái này từ xưa đến giờ vẫn vậy, có chuyện gì cũng thích gồng gánh một mình. Hôm nay đám bạn chơi thân ai cũng bận việc riêng, chẳng ai ở bên cạnh cô cả. Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô đơn độc lủi thủi một mình chịu đựng, trái tim Chu Thừa Quyết đã nhói lên.
Đến khi anh chạy tới nơi xảy ra sự việc thì xung quanh đã vắng tanh, phần lớn mọi người đều đã rời đi để theo dõi trận đấu tiếp theo, cũng chẳng thấy bóng dáng Sầm Tây đâu.
May là anh hiểu rõ tính cô, biết cô chẳng nỡ tiêu tiền, cũng không bao giờ coi trọng bản thân, chắc chắn sẽ không tự mình đi đến phòng y tế. Vì thế anh không chạy về phía đó tìm.
Thiếu niên chạy một vòng quanh sân, nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng nhỏ nhắn đứng bên bồn rửa tay cạnh sân vận động.
Cô gái nhỏ quay lưng về phía anh, đang định đưa cánh tay bị thương vào dòng nước lạnh để rửa.
Chu Thừa Quyết gần như tức giận tới phát điên.
Bị thương rồi, tủi thân rồi, vậy mà cũng không biết đi tìm anh, còn tự hành hạ bản thân mình như thế.
Anh mang theo cơn giận mà chạy về phía cô, nhưng khi cô gái ngẩng đầu lên nhìn anh, lông mày cô khẽ nhíu, mắt hoe đỏ, dáng vẻ tủi thân hiện rõ. Cơn giận kia của Chu Thừa Quyết lập tức tan biến sạch sẽ.
Anh chẳng thể giữ nổi giọng điệu lạnh lùng, để mặc cô vùi mặt vào lòng mình khóc một trận. Đến khi cô rời khỏi vòng tay anh, anh vẫn chỉ nghĩ làm sao để dỗ cô vui trở lại, một lời trách móc cũng không nỡ nói.
Cuối cùng anh chỉ có thể bất lực mà khẽ nhéo má cô: “Lần sau có chuyện gì, em có thể nghĩ đến việc tìm tôi đầu tiên không? Em đâu phải chỉ có một mình.”
Sầm Tây mím môi, cúi gằm mặt không đáp.
Chu Thừa Quyết cũng không ép hỏi, chỉ cẩn thận xem xét vết thương trên tay cô, nói:
“Đi đến phòng y tế.”
“Không muốn đi.” Sầm Tây dứt khoát từ chối.
Lúc này, chắc Tưởng Ý Thù và ba mẹ cô ấy vẫn còn ở đó. Không hiểu sao, cô thật sự không muốn lại đối mặt với cảnh tượng ấy.
Lần này không phải vì sợ tốn tiền.
Chu Thừa Quyết nghiêng đầu nhìn cô, cũng không hỏi lý do, càng không ép buộc, chỉ thuận theo: “Được, vậy về lớp. Tôi xử lý vết thương giúp em.”
“Được.”
Lúc này các cuộc thi khác vẫn đang diễn ra, trong lớp không có lấy một bóng người.
Chu Thừa Quyết đưa Sầm Tây về lại chỗ ngồi, sắp xếp ổn thỏa rồi mới định tới phòng y tế mua ít thuốc sơ cứu. Nhưng vừa ra đến cửa, anh đã bắt gặp cô giáo chủ nhiệm Diệp Na Na.
Anh đang vội nên chỉ lễ phép gật đầu chào một tiếng “Chị Na” rồi định bước qua.
Nhưng chưa đi được mấy bước đã bị cô ấy giữ lại: “Em có thấy Sầm Tây không?”
Nghe thấy tên Sầm Tây, Chu Thừa Quyết quay người lại: “Cậu ấy đang ở trong lớp, có chuyện gì sao ạ?”
“Vậy thì tốt rồi, nãy cô tìm khắp nơi mà không thấy. Lúc thi chạy hình như em ấy bị ngã, nhìn qua thì chắc không sao nhưng không biết có bị thương hay không, nên cô mang ít thuốc từ phòng y tế về cho em ấy.”
Nghe đến đây, Chu Thừa Quyết lập tức đổi hướng, quay lại lớp cùng cô chủ nhiệm.
Lúc này, Diệp Na Na ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Em làm gì ở đây? Không cần thi đấu sao?”
“Em thi xong rồi.” Chu Thừa Quyết đáp lại.
“Vậy thì tốt quá, đi theo cô, cùng đi xem Sầm Tây như thế nào.” Diệp Na Na chỉ tay về phía lớp học.
“Được.” Chu Thừa Quyết đồng ý rất nhanh.
Thấy Chu Thừa Quyết vừa mới rời khỏi cô một phút trước, giờ lại đi theo Diệp Na Na quay lại lớp, Sầm Tây hơi ngạc nhiên nhìn anh, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đứng dậy chào Diệp Na Na: “Em chào cô.”
“Em ngồi đi, mau ngồi đi. Vừa mới ngã xong, không cần phải khách sáo thế. Em có bị thương hay có chỗ nào không thoải mái không?” Diệp Na Na đặt một túi thuốc lên bàn của cô.
“Không sao ạ.” Sầm Tây nghĩ rồi cũng không kể ra, chỉ đơn giản nói: “Hơi bị trầy da một chút. Những chỗ khác không có gì đáng ngại.”
“Trầy da à? Để cô xem thử có nghiêm trọng không. Nếu nghiêm trọng thì phải đến phòng y tế ngay.” Diệp Na Na nhíu mày nói.
“Chị Na, trong túi thuốc có cồn i-ốt không?” Chu Thừa Quyết hỏi: “Để em rửa vết thương cho cậu ấy.”
“Có.” Diệp Na Na quay sang nhìn anh, rồi nói với Sầm Tây: “À, vừa hay trên đường gặp được lớp trưởng nên cô bảo em ấy về đây cùng.”
Sầm Tây nhìn người đứng sau lưng cô giáo, anh đang liếc mắt nhìn cô rồi nhếch miệng cười một cái.
“Em giúp Sầm Tây xử lý vết thương đi.” Diệp Na Na biết trước đây Chu Thừa Quyết từng ở trong đội bơi của tỉnh nên khá chuyên nghiệp trong việc xử lý các tình huống chấn thương. Cô ấy hoàn toàn tin tưởng giao việc này cho anh.
Ngay khi cô ấy vừa dứt lời, điện thoại của Diệp Na Na đã reo lên.
Cô ấy vừa lấy cồn i-ốt trong túi ra đưa cho Chu Thừa Quyết, vừa nhận điện thoại của lão Diêu.
Cuộc gọi kéo dài khoảng ba phút mới kết thúc, Diệp Na Na thở dài, nói với vẻ bất lực: “Rốt cuộc là ai sắp xếp cho Mao Lâm Hạo tham gia thi nhảy cao vậy?”
Chu Thừa Quyết: “...?”
“ Đến cả cọc nhảy cũng bị gãy rồi.” Diệp Na Na nói: “Mao Lâm Hạo cao có một mét mấy, bảo em ấy nhảy cao 1cm thôi cũng lao lực.”
Sầm Tây: “...”
Chu Thừa Quyết: “...”
Thiếu niên chợt lên tiếng: “Vậy cô cứ đi xem Mao Lâm Hạo đi, chỗ này để em lo.”
“Em lo à?” Diệp Na Na vẫn hơi không yên tâm nhìn anh: “Thế thì em phải làm cẩn thận đấy, đừng làm bạn đau thêm.”
“Cô yên tâm đi.” Chu Thừa Quyết gật đầu, trả lời rất dứt khoát.
“Xem ra cũng không uổng cái danh lớp trưởng nhỉ? Lúc đầu cô còn lo em không thích quản chuyện của người khác đâu.” Diệp Na Na trêu đùa, rồi lại nhìn về phía Sầm Tây: “Vậy để lớp trưởng ở đây. Em cứ sai bảo thỏa mái. Nếu Chu Thừa Quyết dám khó chịu với em thì cứ đến tìm cô.”
Sầm Tây cười nhẹ: “Được ạ.”
Diệp Na Na nhanh chóng rời khỏi lớp. Cô ấy vừa đi khỏi, Chu Thừa Quyết đã cầm tay Sầm Tây, nói một cách không đứng đắn: “Đến đây, để lớp trưởng xem nào.”
Xưng hô này nói ra từ miệng anh, sao lại nghe ra ý tứ kỳ lạ vậy?
“Không muốn à?” Chu Thừa Quyết thấy cô định rút tay lại, liền nhướn mày: “Cô giáo bảo tôi phải chịu trách nhiệm với em.”
Sầm Tây: “...”
Chu Thừa Quyết chỉ đùa một chút, không để cô phải đợi lâu, anh nhẹ nhàng xử lý vết thương cho cô.
Anh làm rất chậm, mỗi động tác đều rất nhẹ nhàng.
Sầm Tây nhìn anh một lát, cười nhẹ: “Hay là để tôi tự làm đi? Dù sao cậu cũng không dám dùng sức.”
Cô thực ra không sợ đau, không cần anh phải quá cẩn thận.
“Tôi đây là đang đau lòng cho ai hả?” Chu Thừa Quyết không buông tay: “Tỉnh lại đi. Tôi chỉ là sợ em làm ăn cẩu thả, làm bị thương tay của bạn gái tôi.”
Sầm Tây: “...”
Sầm Tây cũng không tranh với anh nữa, cứ để cho anh làm.
Trong lúc đó, điện thoại trong túi của cô rung lên. Sầm Tây lấy ra xem, là tin nhắn của Tưởng Ý Thù gửi cho cô.
Trước đây trong lúc huấn luyện quân sự, Tưởng Ý Thù có dạy cô một vài mẹo học từ vựng tiếng Anh. Sau khi có điện thoại, cô đã chủ động kết bạn với cô ấy qua nhóm lớp, nhưng sau khi kết bạn, hai người gần như không trò chuyện gì nhiều.
Tưởng Ý Thù lúc nào cũng chỉ lo học, rất ít khi nói chuyện. Chỉ khi cô hỏi bài, Tưởng Ý Thù mới trả lời nhỏ nhẹ.
Vì vậy, Sầm Tây cũng không dám làm phiền cô ấy.
Giờ đột nhiên nhận được tin nhắn của cô ấy, Sầm Tây cũng cảm thấy hơi bất ngờ.
“Làm sao vậy?” Chu Thừa Quyết hỏi một câu.
“Không có gì.” Sầm Tây đáp: “Tưởng Ý Thù nhắn tin cho tôi, nói xin lỗi vì lỡ tay kéo tôi cùng ngã. Cậu ấy nói ba mẹ kỳ vọng rất cao ở cậu ấy, từ học tập cho đến mọi thứ. Cậu ấy rất áp lực nên mới hiếu thắng, gần như là chạy thục mạng, cuối cùng không chịu được nữa nên mới ngã quỵ.”
“Cậu ấy không ngờ lại làm tôi bị ngã theo nên rất áy náy, bảo sau này nếu tôi có vấn đề gì về môn tiếng Anh thì có thể hỏi cậu ấy.”
“Ừ, cậu ấy đúng là rất giỏi tiếng Anh, thường xuyên tham gia các cuộc thi lớn. Tiếng Anh của em không tốt lắm, có thể hỏi cậu ấy nhiều hơn.” Chu Thừa Quyết dừng lại một chút rồi nói: “Thật ra cũng có thể hỏi tôi. Tôi cũng rất khá tiếng Anh.”
Ừm, tiếng Anh của anh quả thật rất tốt, so với vốn tiếng Trung mà anh có thì đúng là khác nhau một trời một vực.
Khi còn nhỏ, lần đầu tiên gặp anh, người này nói tiếng phổ thông còn không rõ, chẳng khác nào người nước ngoài nói tiếng Trung. Hai người ông nói gà bà nói vịt cũng không nghe hiểu rốt cuộc đối phương đang nói cái gì. Vậy mà dưới tình huống như vậy, anh vẫn còn nhất quyết muốn đi theo cô nhặt ve chai mấy ngày liền.
Sầm Tây quay lại nhìn tin nhắn của Tưởng Ý Thù, nhớ lại lúc nãy ba mẹ của cô ấy rất lo lắng, cô bỗng nhiên nói một câu: “Ba mẹ cậu ấy hẳn là rất yêu cậu ấy, chỉ cần nhìn tên là biết rồi.”
“Cái gì?”
“Tưởng Ý Thù, cái tên của cậu ấy chắc chắn có ý nghĩa rất đặc biệt với ba mẹ cậu ấy.” Sầm Tây nói: “Thực ra những đứa trẻ từ lúc sinh ra đã được yêu thương, tên của bọn họ thường rất có ý nghĩa, như Giai Thư chẳng hạn.”
“Giai tức là tốt đẹp, xuất chúng. Thư là thong dong, an nhàn.”
Không giống tên của cô. Chắc là do ba cô không biết chữ nên mới tùy tiện đặt vậy. Giống như câu mà ông ta thường hay nói, cô là thứ không ai cần tới.
Chu Thừa Quyết ỷ vào chính mình là người thất học môn văn, thẳng thắn nói: “Chữ nghĩa rối rắm, tôi nghe không hiểu.”
Sầm Tây khẽ cười: “Nói đơn giản là, ba mẹ cậu ấy mong cậu ấy cả đời xinh đẹp, vui vẻ, khỏe mạnh, sống bình yên hạnh phúc.”
Vừa dứt lời, dường như nhận ra nét buồn trong mắt cô gái nhỏ, anh lập tức chuyển chủ đề sang bản thân: “Tên của tôi cũng chẳng ra gì.”
Chu Thừa Quyết bắt đầu thử làm giống như cô, phân tích từng chữ trong tên mình như đang phân tích tác phẩm văn học: “Thừa là thừa nhận, chấp nhận. Quyết là chia xa, chia tay.”
“Vậy là muốn tôi phải chịu đựng chìa ly à?” Chu Thừa Quyết tặc lưỡi: “Trong hai người sinh ra tôi chắc chắn có một người mù chữ, không thì sao lại đặt cho tôi cái tên xui xẻo như vậy?”
Sầm Tây không nhịn được mà bật cười, nhỏ giọng nói: “Vậy... cậu muốn tên là Chu Thừa Hoan à?”
“?”
“ Cậu tự nghe xem, có phù hợp không?” Chu Thừa Quyết giơ tay véo nhẹ má cô: “Thôi, tôi vẫn nên chọn chịu đựng chìa ly đi.”
Câu chuyện nhanh chóng kết thúc, nhưng Chu Thừa Quyết vẫn chưa xong việc bôi thuốc cho cô, động tác của anh vẫn nhẹ nhàng và tỉ mỉ.
Sầm Tây lén lút lấy điện thoại ra, mở chế độ quay video, vừa quay vừa cười trộm.
Chưa quay được bao lâu, Chu Thừa Quyết đột nhiên ngẩng đầu lên, làm cô hoảng hốt, điện thoại suýt nữa thì va vào bàn học.
May mà cô dùng ốp điện thoại khá cứng cáp nên điện thoại không sao, chỉ có cái vỏ điện thoại là bị móp một chút vì va vào cạnh bàn.
Chiếc ốp này là do Lý Giai Thư tặng cho cô trước đây, bảo là sản phẩm mà idol của cô ấy làm đại diện nhãn hàng. Lý Giai Thư đã mua rất nhiều để ủng hộ doanh số.
Sầm Tây không hiểu gì về mấy món đồ này, nhưng có người tặng thì cô cứ dùng thôi.
Cô bỏ điện thoại sang một bên. Chiếc ốp điện thoại ngay lập tức thu hút sự chú ý của Chu Thừa Quyết.
Anh nhướn mày, giả vờ không quan tâm, khẽ hừ một tiếng: “Ai vậy?”
“Cái gì?”
“Cái người trên ốp điện thoại của em ấy.”
“Cái này à?” Sầm Tây liếc qua, rồi giơ điện thoại lên gần mặt anh.
Chu Thừa Quyết không kiên nhẫn: “Đừng có đưa cho tôi xem mấy thứ này.”
Sầm Tây: “...”
“Đây là Giai Thư cho tôi đấy.” Thật ra cô cũng không biết người này là ai.
Chu Thừa Quyết không đổi sắc mặt, rút điện thoại của mình ra, mở màn hình rồi đưa thẳng cho cô xem.
Hình nền là một bức ảnh của Sầm Tây.
“Em xem đi.” Chu Thừa Quyết hừ nhẹ, “Tư tưởng giác ngộ của em cần phải cải thiện đấy.”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 73
10.0/10 từ 44 lượt.