Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 60
Đám con trai chẳng mấy câu nệ chuyện ăn mặc, nên thay đồ vèo một cái là xong. Những người không ghép cặp với con gái thì chẳng ở lại khách sạn trên núi lâu, thay xong đồ liền nhanh chân lên đường đến khu trượt tuyết.
Còn mấy nam sinh may mắn được ghép cặp với bạn nữ thì ngoan ngoãn đứng xếp hàng ngoài hành lang trước cửa phòng các cô gái, yên lặng chờ đợi.
Mà nói cũng lạ, trong hàng dài các chàng trai chờ bạn cặp ấy, lại có cả bóng dáng của Chu Thừa Quyết.
Phải biết, trong miệng học sinh trường Nam Gia, anh chính là kiểu "chỉ nên đứng xa mà ngắm", không ai dám mơ mộng gần gũi.
Khi lịch sự thì anh sẽ luôn mỉm cười với người tỏ tình rồi từ chối nhẹ nhàng: “Cảm ơn, nhưng thật xin lỗi.”
Còn những lúc thẳng thẳn thì khi có cô gái nhỏ nào đó tặng quà, anh sẽ bình thản nói: “Không cần, món này cậu giữ lại đi. Bao nhiêu tiền? Tôi trả.”
Chưa từng khiến người ta xấu hổ, nhưng luôn khiến người ta tuyệt vọng.
Ấy vậy mà người như thế giờ đây lại lười nhác dựa vào khung cửa phòng của các nữ sinh, tay lướt điện thoại, kiên nhẫn chờ đợi cô bạn cùng đội ăn vận thay đồ, không một lời than phiền.
Mấy cô nàng tụ tập hết vào phòng của Lý Giai Thư và Sầm Tây, nói nói cười cười, trang điểm chải chuốt. Quả thực là cũng mất khá nhiều thời gian.
Một vài đại tiểu thư không hề có chút tự giác rằng bên ngoài có người đang đợi mình: quần áo thì thay đi thay lại, tóc buộc rồi lại tháo, tháo xong lại tiếp tục buộc, cứ lề mề mãi làm mấy thiếu niên ngoài cửa bắt đầu mất kiên nhẫn.
Có mấy người lén lút nhắn tin hỏi thăm đồng đội, nhận được hồi âm là “đợi thêm chút nữa”, bèn chỉ biết thở dài rồi tiếp tục đứng chờ.
Từ nhỏ Nghiêm Tự đã chí chóe suốt ngày với Lý Giai Thư nên không cần khách khí, gọi thẳng video. Nửa ngày sau mới có người bắt máy, giọng Lý Giai Thư khó chịu vang lên:“Gọi gì mà gọi? Tụi tôi đang bận!”
Nghiêm Tự chặc lưỡi:“Xong chưa đấy, đại tiểu thư?”
“Không biết tự nhìn video à?” – Lý Giai Thư trả lời qua loa: “Tụi tôi khó khăn lắm mới có dịp đi chơi, tất nhiên phải ăn diện xinh đẹp một chút. Cũng có phải là đi học quân sự đâu.”
Nghiêm Tự cạn lời: “Chứ chẳng phải cậu đã xong rồi hả?”
“Đâu có bắt các cậu chờ đâu. Không muốn chờ thì đi trước đi.” – Cô ấy vừa nói vừa đặt điện thoại lên hộp khăn giấy, rồi lại tiếp tục bận rộn, “Đừng làm phiền. Tôi đang tết tóc cho Tây Tây. Các cậu không đợi được thì cứ đi trước đi.”
Lời vừa dứt, cuối cùng Chu Thừa Quyết đang tựa hờ vào khung cửa phía đối diện cũng có một chút phản ứng.
Anh nhét điện thoại vào túi, thong thả bước về phía Nghiêm Tự, liếc nhìn màn hình điện thoại của cậu ấy. Trong video, Sầm Tây đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa nhỏ, để mặc cho Lý Giai Thư tết tóc cho mình.
Anh thuận miệng hỏi: “Hôm nay buộc tóc hai bên à?”
Bình thường cô chỉ buộc thấp sau gáy.
Rõ ràng, anh đang hỏi Sầm Tây.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc vọng ra từ điện thoại, cô gái nhỏ lập tức trả lời một cách tự nhiên:“Giai Thư bảo còn phải đội mũ, buộc hai bên sát tai thì mũ mới không bị rơi.”
“Ồ.” – Chu Thừa Quyết gật đầu. Anh chưa từng nuôi tóc dài, quả thật không có kinh nghiệm.
Lý Giai Thư vừa tết tóc vừa cất cao giọng:
“Tôi còn đang định bện kiểu chân rết cho cậu ấy nữa, siêu dễ thương luôn! Lát nữa cậu nhìn thử xem!”
Thiếu niên hơi nhướng mày, chỉ không mặn không nhạt nói: “Cậu cẩn thận chút đi. Đừng động tay động chân. Cũng không cần phải vội.”
“Biết rồi, biết rồi.”
Chu Thừa Quyết lại liếc nhìn hình ảnh cô gái nhỏ buộc tóc hai bên thêm mấy lần, sau đó mới chậm rãi thúc khuỷu tay vào người Nghiêm Tự, ra hiệu: “Cậu đừng có giục nữa.”
Nghiêm Tự đã sớm hết kiên nhẫn nhưng chỉ đành im lặng: “….”
Vài phút sau, cuối cùng các cô gái cũng lần lượt bước ra từ trong phòng.
Hành lang liền vang lên hàng loạt tiếng thở phào "tạ ơn trời đất", xen lẫn tiếng k** r*n của mấy nam sinh bị “ăn đòn”, khiến cả hành lang trở nên náo nhiệt.
Khi Sầm Tây ló đầu ra khỏi phòng, trước mặt Chu Thừa Quyết đã vây kín người. Thấy cô xuất hiện, anh vừa định bước lên thì bên cạnh lại có hai nam sinh đang đùa giỡn không kiểm chế được. Một người trong số đó trượt chân, tay vung trúng ngay mặt Chu Thừa Quyết.
Anh theo phản xạ muốn lùi lại, ai ngờ khóa kéo trên tay áo người kia vô tình xoẹt qua cằm anh, để lại một vết trầy đỏ rực, nổi bật thấy rõ.
Nụ cười dịu dàng của Sầm Tây lập tức cứng đờ, cô lập tức chạy về phía anh.
Lúc chen qua hành lang đông người, cô còn bị xô đẩy mấy lần.
Chu Thừa Quyết kịp thời đưa tay đỡ lấy, giữ chặt cô trong lòng: “Chạy cái gì ?”
“Cậu chảy máu rồi kìa.” – Sầm Tây nhíu mày, vội vàng lục túi áo tìm khăn giấy sạch. Cô vừa tìm vừa lẩm bẩm: “Sao lại trùng hợp quệt trúng cậu vậy chứ…”
Cô rút ra hai tờ giấy, cúi người, cẩn thận chạm nhẹ vào vết xước dưới cằm của Chu Thừa Quyết.
Vết thương không nhẹ, nhưng ban nãy thiếu niên chỉ mải chú ý đến Sầm Tây vừa ló đầu ra ngoài, nên chẳng hề để tâm đến chính mình. Giờ bị giấy ăn chạm vào, vẫn có chút đau, anh vô thức hơi ngửa người tránh khỏi tay cô.
Sầm Tây khựng lại, ánh mắt hơi xao động, do dự một lúc, cuối cùng đành nhét nửa túi khăn giấy còn lại vào tay anh, nhàn nhạt nói: “Xin lỗi, cậu tự xử lý đi.”
Thấy cô định quay người rời đi, Chu Thừa Quyết bất ngờ túm lấy, kéo cô lại gần:
“Tôi không nhìn thấy. Cậu giúp tôi làm đi.”
Sầm Tây hơi lúng túng, cuối cùng vẫn khẽ thở dài, nhận lại khăn giấy, nhón chân lên, tiếp tục cẩn thận lau đi vết máu trên mặt anh. Động tác rất nhẹ, như sợ làm đau người trước mặt.
Xử lý xong hết, cô cúi đầu nhìn bàn tay mà anh vừa nắm lấy ban nãy, thì thào nói:
“Chu Thừa Quyết, đưa tay trái cho tôi.”
Anh ngơ ngác, nhưng vẫn nghe lời đưa tay ra, không hề chần chừ.
Ngay sau đó, cô gái nhỏ dùng chính bàn tay từng bị anh nắm, khẽ vỗ nhẹ vào lòng bàn tay anh hai cái:“Trả lại vận may cho cậu đấy, giữ kỹ vào.”
Chu Thừa Quyết vô thức siết chặt tay lại. Sầm Tây chưa kịp rút tay ra, đã bị anh giữ chặt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, lặng im suốt nửa phút. Mãi đến khi tiếng cười đùa của Lý Giai Thư và Lâm Thi Kỳ vang lên từ phía sau, bầu không khí mới trở lại bình thường.
Sầm Tây lập tức biến sắc, mặt đỏ bừng như vừa làm chuyện gì đó mờ ám. Tim đập thình thịch, cô nghiến răng cố gắng rút tay ra.
Khi rút được ra rồi, cô lúng túng cúi đầu, liếc nhìn Lâm Thi Kỳ đang tiến lại gần, vội vàng bước qua trước mặt Chu Thừa Quyết, không quay đầu lại mà đi thẳng về phía thang máy.
Chu Thừa Quyết đứng đó, mặt không cảm xúc, lặng lẽ nhìn bóng lưng cô ngày càng xa. Anh thấy cô bước vào thang máy cùng với Lâm Triết đang đứng đợi sẵn.
“Cậu không đi à?” – Lý Giai Thư vẫy tay trước mặt Chu Thừa Quyết, ngó nghiêng xung quanh – “Ủa? Tây Tây đâu? Ban nãy cậu chờ ở đây mà, không thấy cậu ấy à?”
Chu Thừa Quyết đen mặt, giọng cũng lạnh tanh: “Ai biết được.”
“Ơ?” – Lý Giai Thư bị dội ngược một cú, quay sang nhìn Nghiêm Tự cầu cứu.
Cậu ấy chỉ khẽ lắc đầu, ra hiệu đừng chọc giận người đang xì khói kia.
Đáng tiếc, cô nàng không hiểu, vẫn lẩm bẩm tìm Sầm Tây.
Lý Giai Thư gọi với theo: “Này, không đợi cậy ấy à?”
“Muốn đợi thì cậu tự đi mà đợi.” – Giọng thiếu niên lạnh lùng vang lên. Anh không thèm quay đầu, bước vào thang máy bên cạnh.
Lâm Thi Kỳ chưa từng thấy cảnh này, nhỏ giọng hỏi Nghiêm Tự: “Chuyện gì thế?”
Giờ Chu Thừa Quyết đã đi khuất, Nghiêm Tự thở phào, giọng cũng thoải mái hơn:
“Mới nãy thôi, người cậu ấy chờ cứ thế bỏ lại cậu ấy mà vào thang máy cùng với anh họ của cậu đấy.”
Lâm Thi Kỳ há hốc mồm, cằm suýt rớt xuống đất.
Lý Giai Thư thì vẫn chẳng hiểu gì, nhưng Lâm Thi Kỳ thì rất rõ.
Cô ấy đã từng nghe Chu Thừa Quyết thẳng thắn thừa nhận thích Sầm Tây. Giờ nghe thế, cô ấy chỉ thấy lo cho ông anh họ nhà mình.
Anh họ của cô ấy có tài đức gì? Đời này, Lâm Triết muốn đứng chung một vạch xuất phát với Chu Thừa Quyết?
Quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.
Lâm Thi Kỳ nhỏ giọng hỏi Nghiêm Tự:
“Hay là…tôi gọi điện cho anh họ nhé?”
“Gọi làm gì?” – Nghiêm Tự liếc cô ấy một cái.
“Thì… để anh ấy… nói gì đó với Tây Tây?” – Cô ấy gãi đầu, rõ ràng cũng không biết nên giải quyết thế nào.
“Nói cái gì?” – Nghiêm Tự phì cười – “Nói là để Sầm Tây quay lại dỗ dành Chu Thừa Quyết ấy hả?”
“Thôi nằm mơ đi, Sầm Tây cố tình bỏ cậu ấy lại đấy.” – Nghiêm Tự vỗ vai cô ấy an ủi – “Nhưng cậu yên tâm, Chu Thừa Quyết cũng từng bị Sầm Tây dỗi không ít lần đâu. Chắc ngồi buồn một lát là tự biết dỗ mình thôi.”
Bên ngoài sảnh khách sạn, những chiếc xe đưa đón đến sân trượt tuyết đã đỗ ngay hàng thẳng lối.
Mỗi xe chỉ chở được hai người. Chu Thừa Quyết ra đến xe thì thấy Sầm Tây và Lâm Triết đã ngồi lên xe, từ từ rời khỏi khách sạn.
Anh chẳng đợi ai, mặt lạnh tanh bước lên một chiếc xe khác, ra lệnh cho tài xế đuổi theo chiếc xe phía trước.
Hai xe chỉ cách nhau tầm hai ba chục mét. Nhưng chính khoảng cách nhỏ ấy lại khiến cho khi anh đến nơi, Sầm Tây và Lâm Triết đã lên cáp treo leo l*n đ*nh dốc trượt tuyết dành cho người mới.
Cáp treo không chạy nhanh, nhưng là hệ thống tự động không dừng. Không có thời gian cho người lên xuống giữa chừng. Tới nơi là phải nhảy xuống liền, nếu không sẽ bị đưa trở lại điểm xuất phát.
Chu Thừa Quyết không muốn thấy hai người kia ngồi cạnh nhau, nhưng khi nhìn thấy Sầm Tây không phải ngồi một mình, anh lại hơi nhẹ lòng.
Thấy cô đã ngồi yên, anh không do dự nữa, nắm lấy dây treo, nhanh nhẹn leo lên ghế ngồi phía sau.
Khoảng cách giữa ba người chỉ cách nhau đúng một ghế treo.
Nghe tiếng động phía sau, Sầm Tây quay đầu lại, thấy Chu Thừa Quyết thì tim như muốn ngừng đập.
Cô im lặng, không nói gì. Thiếu niên cũng quay mặt đi, gương mặt lạnh lùng, không định nói chuyện với cô.
Cáp treo chầm chậm leo l*n đ*nh núi trong sự im lặng. Khi gần tới nơi, Lâm Triết nhắc nhở: “Lát nữa đến đoạn phải nhảy xuống liền, đừng chần chừ. Không thì lại bị quay lại chỗ xuất phát.”
“Nhảy xuống á?” – Sầm Tây chưa từng đi trượt tuyết, càng không biết cáp treo sẽ không dừng. Giọng cô cao lên theo bản năng vì sợ.
“Ừ, tới rồi, nhảy!” – Lâm Triết vừa nói xong đã nhanh chóng nhảy xuống.
Sầm Tây còn chưa kịp phản ứng, đành trơ mắt nhìn cậu ấy rời khỏi ghế. Cô nắm chặt dây cáp, không dám buông.
Ngay khi cô sắp bị đưa ngược trở lại, một tiếng động vang lên phía sau. Chu Thừa Quyết đã nhảy xuống. Động tác dứt khoát, thuần thục, rõ ràng là người có kinh nghiệm.
Dù còn cách cô một ghế treo, anh vẫn vững vàng tiếp đất.
Không dừng lại dù chỉ nửa giây, anh giơ tay nắm lấy dây sắt ghế treo bên cạnh mà Sầm Tây đang ngồi, hơi dùng sức kéo nhẹ, cả người đã ngồi xuống bên cô.
Cáp treo chao đảo vài giây mới ổn định lại.
Nhưng tim của Sầm Tây thì chắc khó mà bình tĩnh được.
“Chạy nhanh ghê nhỉ?” – Giọng nói lạnh lẽo của Chu Thừa Quyết vang lên bên tai,
“Cậu thử chạy nữa xem?”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh