Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 59
193@-
Đúng như lời Chu Thừa Quyết nói, kết quả bốc thăm lần này không nghi ngờ gì nữa chính là kết quả tốt nhất đối với Sầm Tây.
Giữa cả đám bạn học đông đúc, người cô tiếp xúc và thân thiết nhất vẫn luôn là Chu Thừa Quyết. Hai người từng phối hợp rất ăn ý trong nhiều việc, như thể đã hiểu nhau từ trước.
Sầm Tây biết nhiều, cũng rất giỏi làm việc. Hầu hết những lần đi hoạt động cùng lớp, cô thường là người gánh vác nhiều nhất, chăm lo cho người khác. Chuyện gì có thể giúp, chỉ cần nằm trong khả năng, cô đều sẵn lòng làm.
Nhưng chỉ khi ở bên Chu Thừa Quyết, cô mới là người được chăm sóc.
Tuy Chu Thừa Quyết là cậu ấm nhà giàu, sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng trong việc quan tâm người khác lại chẳng hề qua loa. Anh rất tinh tế, kiên nhẫn, luôn suy nghĩ chu đáo từng việc. Có anh ở đó, dường như mọi chuyện đều chẳng cần cô phải lo nghĩ, bởi vì anh luôn nghĩ trước một bước, rồi âm thầm chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Thế nhưng, có lẽ vì trải nghiệm trưởng thành khác biệt, Sầm Tây là kiểu người từ nhỏ đã không có cảm giác bản thân “xứng đáng” với bất kỳ điều gì.
Cô có thể sẵn sàng giúp đỡ mọi người, đối xử tử tế hết mức có thể, chẳng giỏi từ chối người khác, nhưng lại quen với việc từ chối những điều tốt đẹp dành cho mình. Dù chỉ là một chút quan tâm, cô cũng cảm thấy bản thân không xứng được nhận.
Không có cảm giác an toàn, dễ lo được lo mất. Thế nên cô thà rằng ngay từ đầu chẳng nhận được gì cả.
Thế nhưng thói quen ấy từng nhiều lần bị phá vỡ sau khi gặp Chu Thừa Quyết.
Lúc đầu, cô từ chối cũng rất dứt khoát, như phản xạ tự nhiên. Nhưng rồi càng về sau, Chu Thừa Quyết càng hiểu rõ tính cách của cô, cách giúp đỡ và quan tâm cũng ngày càng thêm kiên quyết đến mức có phần bá đạo khiến cô không có cơ hội khước từ.
Cảm giác đó rất dễ khiến người ta nghiện. Từ từ chấp nhận, rồi lại dần dần tham lam, không thể buông tay.
Khi tỉnh táo nghĩ lại, Sầm Tây bỗng thấy chột dạ.
Cô chẳng thể nghĩ ra lý do nào hợp lý để bản thân có thể đón nhận tất cả điều đó một cách vô điều kiện.
Nhất là khi nhớ tới số tiền hơn hai nghìn tệ mà Lâm Thi Kỳ đã đưa, cô lại càng chẳng thể vui nổi vì kết quả bốc thăm này.
Chu Thừa Quyết vẫn chưa rời mắt khỏi khuôn mặt cô. Thấy sắc mặt cô trầm xuống, thần sắc có phần khác lạ, anh đưa tay khẽ nhéo nhẹ má cô, giọng nhỏ hỏi:“Lại nghĩ gì thế?”
Sầm Tây lập tức bị kéo ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Tim cô vì hành động quen thuộc này mà khẽ đập lệch mất một nhịp.
Trước đây cô chưa từng để ý, nhưng lúc này nghĩ lại… hành động như thế giữa bạn học với nhau, hình như có chút… không ổn lắm?
Cô theo bản năng đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa chỗ vừa bị nhéo.
Động tác nhỏ như vậy không thoát khỏi ánh mắt của Chu Thừa Quyết.
Anh hơi nhướng mày, khẽ hừ một tiếng, trêu chọc: “Gì đấy? Ghét bỏ tôi à?”
Anh cúi đầu nhìn bàn tay mình, lại bổ sung:
“Đảm bảo sạch sẽ. Mặc dù tôi vừa bóc nho xong nhưng đã lau tay bằng khăn giấy rồi.”
Sầm Tây chớp nhẹ hàng mi, không dám nhìn thẳng anh, chỉ lắc đầu mà không nói thêm gì.
Chu Thừa Quyết cảm nhận rõ được cô không vui, nhưng lại không hiểu rõ lý do vì sao.
Anh thu ánh mắt lại, suy nghĩ một lúc, cảm thấy tâm trạng cô thay đổi hình như là sau khi bốc thăm.
Ánh mắt anh lại hướng sang người ngồi cạnh, chăm chú quan sát thêm một chút, định nói gì đó, thì bỗng bị tiếng gọi từ mấy bàn phía xa của Lý Giai Thư cắt ngang.
Sau khi bốc thăm và chia nhóm xong, việc tiếp theo là phân chia vật tư cơ bản cho từng nhóm.
Phân chia vật tư là một phần “phúc lợi thú vị” do khu trượt tuyết thiết kế. Để tránh mọi người đều nhận được đồ giống nhau khiến hoạt động mất đi sự mới mẻ và tinh thần khám phá, bọn họ đã chuẩn bị các phần quà ở nhiều cấp độ khác nhau để mọi người bốc thăm và nhận ngẫu nhiên.
Việc này vốn nên để sau khi trượt tuyết xong mới thực hiện.
Nhưng vì lần này số lượng người tham gia khá đông, lại đúng lúc tất cả đều có mặt nên để khỏi phải tập hợp lại lần nữa, Lý Giai Thư và Lâm Thi Kỳ quyết định tranh thủ thời gian này giải quyết luôn phần bốc thăm vật tư.
Có điều, đạo cụ dùng để bốc thăm ở khu trượt tuyết lại là một cái vòng xoay lớn. Nhưng khách sạn lại cách đó một đoạn khá xa. Việc vận chuyển cái vòng xoay ấy tới đây rõ ràng không hợp lý, cũng chẳng cần thiết, nên đám bạn lại chụm đầu vào bàn bạc xem nên bốc thăm kiểu gì cho lần này.
Có người nói to: “Đừng như hồi nãy nữa nha. Tôi bốc trúng người anh em này đã đủ xui xẻo hết phần thiên hạ rồi.”
Người bị gọi tên lập tức bật lại: “Tôi cũng đếch muốn chung nhóm với ông đâu! Ai mà chẳng muốn ghép đôi với con gái chứ? Nghĩ tới cảnh tí nữa trượt tuyết còn phải nắm tay ông, tôi muốn ói cả bữa trưa ra luôn!”
Cả phòng cười ầm lên.
“Ai da, đừng lo. Lát nữa tụi này nhất định sẽ ghi lại khoảnh khắc đầy ý nghĩa đó cho hai người!”
“Phải chụp hình lại, đăng lên Tường Tỏ Tình của trường mới được!”
Tiếng ồn ào khiến Lý Giai Thư đau đầu, chẳng nghĩ ra được gì, đành chau mày quay về ngồi bên cạnh Nghiêm Tự, huých nhẹ cánh tay cậu ấy: “Cậu nghĩ nhanh lên coi. Giờ phải làm thế nào?”
Nghiêm Tự chẳng thèm để tâm, ôm điện thoại chơi game, hờ hững nói: “Thế nào cũng được. Có phải không bỏ tiền là không được ăn đâu. Cuối cùng kiểu gì chả có đồ ngon. Rắc rối quá làm gì?”
Lý Giai Thư là kiểu người đã chơi thì phải nghiêm túc, lại rất coi trọng cảm giác “nghi thức”, nghe vậy liền cốc cho cậu ấy một cái vào đầu:
“Nghiêm Tự, cậu đúng là vô vị hết thuốc chữa! Sau này nếu cậu mà tìm được bạn gái, tôi bỏ tiền dẫn bạn gái cậu qua chỗ ba nuôi của Chu Thừa Quyết khám mắt luôn!”
Nghiêm Tự lười đáp, chỉ ừ hử hai tiếng, mắt vẫn không rời khỏi màn hình: “Khám mắt làm gì?”
“Coi thử có bị mù không!”
Nghiêm Tự khẽ cười khẩy: “Trong túi cậu còn đủ một trăm tệ không mà đòi đi khám mắt?”
Lý Giai Thư: “…”
Nghiêm Tự vẫn tập trung chơi game. Lý Giai Thư tức muốn phát điên, vừa định đưa tay chọc loạn lên màn hình điện thoại của Nghiêm Tự thì điện thoại của cô ấy đã rung lên mấy cái.
Cô ấy tùy tiện bấm mở ra, nhưng vừa thấy tên người gửi, mắt cô ấy lập tức mở to ngạc nhiên.
— Người anh em này lại chủ động nhắn tin cho cô ấy?
Biết nhau trên WeChat bao năm rồi, chuyện như thế này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Khi Nghiêm Tự chơi xong một ván game, Lý Giai Thư và Lâm Thi Kỳ đã nghĩ ra cách chơi mới cho lần rút thăm thứ hai, thậm chí cả đạo cụ cũng đã chuẩn bị xong rồi. Cô ấy đang cầm loa và micro đứng trước bảng trắng, ra dáng MC khuấy động bầu không khí.
“Nào nào nào! Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, tụi này đã cho ra đời phiên bản rút thăm được cải tiến siêu xịn lần này!”
Cô ấy chỉ vào mười chiếc thùng đặt trên bàn: “Mỗi thùng có hai mươi tờ giấy, ghi từ giải khuyến khích đến giải nhì. Số lượng mỗi loại giải trong từng thùng cũng không giống nhau. Tính theo số nhóm hiện tại thì cơ bản mỗi nhóm sẽ có ít nhất hai lượt rút nhé! Có một thùng chứa giải đặc biệt duy nhất. Giải đó chỉ có một tờ duy nhất được đặt trong một thùng riêng!”
“Nghe không hiểu! Làm luôn đi!” Cậu bạn lớp thể chất xui xẻo vừa rồi chẳng còn kiên nhẫn, giơ tay xung phong lên trước.
Mọi người cũng chẳng ai phản đối, cười ồ lên nhường cậu ấy lên trước.
Cậu ấy chạy như bay tới quầy rút thăm, thò tay vào loay hoay một lúc rồi rút ra một tờ, mở ra xem xong thì hét toáng lên: “Giải nhì! Trời ơi, tôi trúng giải nhì này!”
“Thế cái thùng đó còn rút tiếp được nữa không?” Có người hỏi.
“Có chứ! Có giải nhì rồi thì chắc chắn vẫn còn giải khác. Phải rút hết ba mươi tờ mới dừng!” Lâm Thi Kỳ đáp.
Không khí lập tức náo nhiệt hẳn. Cả đám người thi nhau chen lên rút thăm.
Thật ra chẳng ai để tâm giải thưởng là gì, chủ yếu là vui và k*ch th*ch thôi.
Sầm Tây vẫn không có hứng thú, yên lặng ngồi một chỗ nhìn mọi người hò reo phấn khích vì những mẩu giấy nhỏ.
Một lúc sau, Chu Thừa Quyết gõ nhẹ lên mặt bàn trước mặt cô:“Sao còn chưa đi? Không đi là hôm nay hai chúng ta phải chịu đói bụng thật đó.”
Sầm Tây bị kéo về hiện thực, do dự một lát rồi nhỏ giọng nói:“Tôi xui lắm. Hay là cậu đừng chung nhóm với tôi nữa?”
Cô lại nói thêm: “Cậu đổi người đi.”
“Không đổi được.” Chu Thừa Quyết từ chối không chút do dự.
Sầm Tây cúi đầu: “Vậy hôm nay cậu thật sự phải chịu đói với tôi rồi.”
“Chưa chắc đâu.” Chu Thừa Quyết ngẩng đầu nhìn cô, cười nhẹ: “Cũng khéo thật, tôi thì ngược lại, vận may của tôi khá tốt đấy.”
Sầm Tây nhỏ giọng: “Vậy cậu đi rút đi.”
Vừa dứt lời, bàn tay giấu dưới bàn của cô bỗng bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Sầm Tây giật mình quay đầu nhìn anh, thấp giọng hỏi:“Cậu làm gì vậy…”
“Cậu cứ bảo mình xui, mà tôi thì lại khá may mắn.” Chu Thừa Quyết nhẹ nhàng nói, khẽ hất cằm về phía khu rút thăm:“Chia cho cậu một ít, đi thử xem. Tôi lười đi.”
Sầm Tây căng thẳng rút tay về, nhưng làm thế nào cũng không thoát được sức mạnh từ tay anh.
Vài giây sau, Chu Thừa Quyết mới như cười như không, chậm rãi buông tay cô ra.
Cô ngồi mà thấp thỏm không yên, vừa được thả ra liền không thể tiếp tục ngồi yên trước mặt anh nữa, cũng chẳng quan tâm đến chuyện vận may của mình ra sao, lập tức đứng dậy bước về phía Lý Giai Thư.
"Thùng này hết rồi. Tới thùng tiếp theo, nhanh nhanh!" Lý Giai Thư vừa thúc giục Lâm Thi Kỳ nhanh tay, vừa quay sang mỉm cười với Sầm Tây: "Tây Tây, chờ một chút nha. Ai mà ngờ được lại trùng hợp như thế chứ!"
Vừa dứt lời, Lâm Thi Kỳ đã lôi ra thùng thứ năm từ dưới bàn lên, xé tem niêm phong trên nắp rồi vẫy tay gọi Sầm Tây: "Mau lên mau lên, chúc cậu may mắn nha~"
Cô gái nhỏ hơi do dự đưa tay vào lỗ to trên thùng. Khi ngón tay chạm vào tờ giấy, cô theo bản năng lại quay đầu nhìn về phía Chu Thừa Quyết.
Từ đầu tới cuối ánh mắt của anh đều chưa từng rời khỏi cô. Bốn mắt giao nhau, Sầm Tây khựng tay lại trong khoảnh khắc, rồi thả tờ giấy đó xuống, dùng tay vừa bị anh nắm lấy chọn lại một tờ mới.
Ngay lúc mở ra, cô còn chưa kịp nhìn thì bên tai đã vang lên tiếng hét chói tai của Lý Giai Thư: "Ngôi sao năm cánh! Là ngôi sao năm cánh!!! Trời ơi, bốc một phát trúng luôn!!! Tây! Cậu là nữ thần may mắn đầu thai à?! Giải đặc biệt đó! Hôm nay! Chỉ có duy nhất một tấm thôi á! A a a a!!!"
Có người trong hàng chờ phía sau hỏi:"Vậy thùng này khỏi rút tiếp hả?"
Lâm Thi Kỳ đáp: "Đúng đúng, qua thùng kế đi. Thùng này là thùng đặc biệt, tỷ lệ một phần hai mươi, mà chỉ có duy nhất một tờ trúng thôi, còn lại không để gì nữa hết!"
Sầm Tây vẫn còn đờ đẫn.
Khi ôm tờ giấy in hình ngôi sao năm cánh quay trở lại chỗ ngồi, cả người cô vẫn trong trạng thái mộng du, có phần không dám tin vào mắt mình.
Chu Thừa Quyết thấy vậy, bật cười, giơ tay búng nhẹ trước trán cô:"Này?"
"Hả?" Cô gái nhỏ hoàn hồn nhìn sang anh.
"Lợi hại nha." Anh cong khóe môi: "Nhờ phúc của Tây Tây nhà chúng ta, tôi khỏi cần phải nhịn đói rồi."
Mao Lâm Hạo ngồi cách đó không xa, nghe đến đó thì không nhịn được lên giọng trêu chọc: "Anh Quyết, em nhìn không nổi nữa rồi! Anh ngồi im không động tay động chân gì mà chỉ muốn ăn bám đại biểu môn Văn thôi à?!"
"Ờ." Chu Thừa Quyết lười biếng đáp một tiếng, hoàn toàn không có chút ngại ngùng gì, còn cố tình khiêu khích nhướn mày: "Tôi thích ăn bám đó. Ai bảo cậu không gặp được đồng đội may mắn như tôi."
Mao Lâm Hạo sắp bị anh làm cho tức chết:
"Mời cơm! Em không nhìn nổi nữa rồi! Nói thật, đại biểu môn Văn với đại biểu môn Toán mới là cặp đôi chuẩn bài! Chị Tây, hay là bỏ rơi anh Quyết, về với em đi!"
"Cút." Chu Thừa Quyết quăng cho cậu ấy một ánh nhìn sắc lẹm, cười nhẹ châm chọc: "Đại biểu môn Toán mà đòi so với lớp trưởng à?"
Sầm Tây: "..."
Khoảng hai mươi phút sau, buổi rút thăm có thể nói là thành công viên mãn. Vì mỗi nhóm đều có nhiều lượt rút, hầu như ai cũng trúng được thứ gì đó.
Chưa kể đến chuyện cuối cùng Chu Thừa Quyết hào phóng tuyên bố sẽ tự bỏ tiền túi mua thêm đồ ngon cho cả nhóm. Cả đám học sinh đều hài lòng ra mặt với hoạt động rút thăm hôm nay.
Bọn họ vừa trò chuyện vừa rời khỏi phòng board game, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, chạy về phòng thay đồ.
Nghiêm Tự chậm rãi đánh nốt ván game trong tay. Lúc này trong phòng board game đã vắng tanh.
Lý Giai Thư đứng ở cửa gọi cậu ấy đi nhanh lên.
Thiếu niên đứng dậy chẳng hề vội, từ tốn bước đến quầy rút thăm, cúi người lôi ra thùng duy nhất chưa bị rút hết, từ từ rút từng tờ giấy ra.
Một tờ ngôi sao năm cánh.
Lại một tờ ngôi sao năm cánh.
Vẫn là ngôi sao năm cánh.
Toàn bộ đều là ngôi sao năm cánh.
Hừ. Cậu ấy biết ngay mà.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đúng như lời Chu Thừa Quyết nói, kết quả bốc thăm lần này không nghi ngờ gì nữa chính là kết quả tốt nhất đối với Sầm Tây.
Giữa cả đám bạn học đông đúc, người cô tiếp xúc và thân thiết nhất vẫn luôn là Chu Thừa Quyết. Hai người từng phối hợp rất ăn ý trong nhiều việc, như thể đã hiểu nhau từ trước.
Sầm Tây biết nhiều, cũng rất giỏi làm việc. Hầu hết những lần đi hoạt động cùng lớp, cô thường là người gánh vác nhiều nhất, chăm lo cho người khác. Chuyện gì có thể giúp, chỉ cần nằm trong khả năng, cô đều sẵn lòng làm.
Nhưng chỉ khi ở bên Chu Thừa Quyết, cô mới là người được chăm sóc.
Tuy Chu Thừa Quyết là cậu ấm nhà giàu, sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng trong việc quan tâm người khác lại chẳng hề qua loa. Anh rất tinh tế, kiên nhẫn, luôn suy nghĩ chu đáo từng việc. Có anh ở đó, dường như mọi chuyện đều chẳng cần cô phải lo nghĩ, bởi vì anh luôn nghĩ trước một bước, rồi âm thầm chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Thế nhưng, có lẽ vì trải nghiệm trưởng thành khác biệt, Sầm Tây là kiểu người từ nhỏ đã không có cảm giác bản thân “xứng đáng” với bất kỳ điều gì.
Cô có thể sẵn sàng giúp đỡ mọi người, đối xử tử tế hết mức có thể, chẳng giỏi từ chối người khác, nhưng lại quen với việc từ chối những điều tốt đẹp dành cho mình. Dù chỉ là một chút quan tâm, cô cũng cảm thấy bản thân không xứng được nhận.
Không có cảm giác an toàn, dễ lo được lo mất. Thế nên cô thà rằng ngay từ đầu chẳng nhận được gì cả.
Thế nhưng thói quen ấy từng nhiều lần bị phá vỡ sau khi gặp Chu Thừa Quyết.
Lúc đầu, cô từ chối cũng rất dứt khoát, như phản xạ tự nhiên. Nhưng rồi càng về sau, Chu Thừa Quyết càng hiểu rõ tính cách của cô, cách giúp đỡ và quan tâm cũng ngày càng thêm kiên quyết đến mức có phần bá đạo khiến cô không có cơ hội khước từ.
Cảm giác đó rất dễ khiến người ta nghiện. Từ từ chấp nhận, rồi lại dần dần tham lam, không thể buông tay.
Khi tỉnh táo nghĩ lại, Sầm Tây bỗng thấy chột dạ.
Cô chẳng thể nghĩ ra lý do nào hợp lý để bản thân có thể đón nhận tất cả điều đó một cách vô điều kiện.
Nhất là khi nhớ tới số tiền hơn hai nghìn tệ mà Lâm Thi Kỳ đã đưa, cô lại càng chẳng thể vui nổi vì kết quả bốc thăm này.
Chu Thừa Quyết vẫn chưa rời mắt khỏi khuôn mặt cô. Thấy sắc mặt cô trầm xuống, thần sắc có phần khác lạ, anh đưa tay khẽ nhéo nhẹ má cô, giọng nhỏ hỏi:“Lại nghĩ gì thế?”
Sầm Tây lập tức bị kéo ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Tim cô vì hành động quen thuộc này mà khẽ đập lệch mất một nhịp.
Trước đây cô chưa từng để ý, nhưng lúc này nghĩ lại… hành động như thế giữa bạn học với nhau, hình như có chút… không ổn lắm?
Cô theo bản năng đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa chỗ vừa bị nhéo.
Động tác nhỏ như vậy không thoát khỏi ánh mắt của Chu Thừa Quyết.
Anh hơi nhướng mày, khẽ hừ một tiếng, trêu chọc: “Gì đấy? Ghét bỏ tôi à?”
Anh cúi đầu nhìn bàn tay mình, lại bổ sung:
“Đảm bảo sạch sẽ. Mặc dù tôi vừa bóc nho xong nhưng đã lau tay bằng khăn giấy rồi.”
Sầm Tây chớp nhẹ hàng mi, không dám nhìn thẳng anh, chỉ lắc đầu mà không nói thêm gì.
Chu Thừa Quyết cảm nhận rõ được cô không vui, nhưng lại không hiểu rõ lý do vì sao.
Anh thu ánh mắt lại, suy nghĩ một lúc, cảm thấy tâm trạng cô thay đổi hình như là sau khi bốc thăm.
Ánh mắt anh lại hướng sang người ngồi cạnh, chăm chú quan sát thêm một chút, định nói gì đó, thì bỗng bị tiếng gọi từ mấy bàn phía xa của Lý Giai Thư cắt ngang.
Sau khi bốc thăm và chia nhóm xong, việc tiếp theo là phân chia vật tư cơ bản cho từng nhóm.
Phân chia vật tư là một phần “phúc lợi thú vị” do khu trượt tuyết thiết kế. Để tránh mọi người đều nhận được đồ giống nhau khiến hoạt động mất đi sự mới mẻ và tinh thần khám phá, bọn họ đã chuẩn bị các phần quà ở nhiều cấp độ khác nhau để mọi người bốc thăm và nhận ngẫu nhiên.
Việc này vốn nên để sau khi trượt tuyết xong mới thực hiện.
Nhưng vì lần này số lượng người tham gia khá đông, lại đúng lúc tất cả đều có mặt nên để khỏi phải tập hợp lại lần nữa, Lý Giai Thư và Lâm Thi Kỳ quyết định tranh thủ thời gian này giải quyết luôn phần bốc thăm vật tư.
Có điều, đạo cụ dùng để bốc thăm ở khu trượt tuyết lại là một cái vòng xoay lớn. Nhưng khách sạn lại cách đó một đoạn khá xa. Việc vận chuyển cái vòng xoay ấy tới đây rõ ràng không hợp lý, cũng chẳng cần thiết, nên đám bạn lại chụm đầu vào bàn bạc xem nên bốc thăm kiểu gì cho lần này.
Có người nói to: “Đừng như hồi nãy nữa nha. Tôi bốc trúng người anh em này đã đủ xui xẻo hết phần thiên hạ rồi.”
Người bị gọi tên lập tức bật lại: “Tôi cũng đếch muốn chung nhóm với ông đâu! Ai mà chẳng muốn ghép đôi với con gái chứ? Nghĩ tới cảnh tí nữa trượt tuyết còn phải nắm tay ông, tôi muốn ói cả bữa trưa ra luôn!”
Cả phòng cười ầm lên.
“Ai da, đừng lo. Lát nữa tụi này nhất định sẽ ghi lại khoảnh khắc đầy ý nghĩa đó cho hai người!”
“Phải chụp hình lại, đăng lên Tường Tỏ Tình của trường mới được!”
Tiếng ồn ào khiến Lý Giai Thư đau đầu, chẳng nghĩ ra được gì, đành chau mày quay về ngồi bên cạnh Nghiêm Tự, huých nhẹ cánh tay cậu ấy: “Cậu nghĩ nhanh lên coi. Giờ phải làm thế nào?”
Nghiêm Tự chẳng thèm để tâm, ôm điện thoại chơi game, hờ hững nói: “Thế nào cũng được. Có phải không bỏ tiền là không được ăn đâu. Cuối cùng kiểu gì chả có đồ ngon. Rắc rối quá làm gì?”
Lý Giai Thư là kiểu người đã chơi thì phải nghiêm túc, lại rất coi trọng cảm giác “nghi thức”, nghe vậy liền cốc cho cậu ấy một cái vào đầu:
“Nghiêm Tự, cậu đúng là vô vị hết thuốc chữa! Sau này nếu cậu mà tìm được bạn gái, tôi bỏ tiền dẫn bạn gái cậu qua chỗ ba nuôi của Chu Thừa Quyết khám mắt luôn!”
Nghiêm Tự lười đáp, chỉ ừ hử hai tiếng, mắt vẫn không rời khỏi màn hình: “Khám mắt làm gì?”
“Coi thử có bị mù không!”
Nghiêm Tự khẽ cười khẩy: “Trong túi cậu còn đủ một trăm tệ không mà đòi đi khám mắt?”
Lý Giai Thư: “…”
Nghiêm Tự vẫn tập trung chơi game. Lý Giai Thư tức muốn phát điên, vừa định đưa tay chọc loạn lên màn hình điện thoại của Nghiêm Tự thì điện thoại của cô ấy đã rung lên mấy cái.
Cô ấy tùy tiện bấm mở ra, nhưng vừa thấy tên người gửi, mắt cô ấy lập tức mở to ngạc nhiên.
— Người anh em này lại chủ động nhắn tin cho cô ấy?
Biết nhau trên WeChat bao năm rồi, chuyện như thế này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Khi Nghiêm Tự chơi xong một ván game, Lý Giai Thư và Lâm Thi Kỳ đã nghĩ ra cách chơi mới cho lần rút thăm thứ hai, thậm chí cả đạo cụ cũng đã chuẩn bị xong rồi. Cô ấy đang cầm loa và micro đứng trước bảng trắng, ra dáng MC khuấy động bầu không khí.
“Nào nào nào! Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, tụi này đã cho ra đời phiên bản rút thăm được cải tiến siêu xịn lần này!”
Cô ấy chỉ vào mười chiếc thùng đặt trên bàn: “Mỗi thùng có hai mươi tờ giấy, ghi từ giải khuyến khích đến giải nhì. Số lượng mỗi loại giải trong từng thùng cũng không giống nhau. Tính theo số nhóm hiện tại thì cơ bản mỗi nhóm sẽ có ít nhất hai lượt rút nhé! Có một thùng chứa giải đặc biệt duy nhất. Giải đó chỉ có một tờ duy nhất được đặt trong một thùng riêng!”
“Nghe không hiểu! Làm luôn đi!” Cậu bạn lớp thể chất xui xẻo vừa rồi chẳng còn kiên nhẫn, giơ tay xung phong lên trước.
Mọi người cũng chẳng ai phản đối, cười ồ lên nhường cậu ấy lên trước.
Cậu ấy chạy như bay tới quầy rút thăm, thò tay vào loay hoay một lúc rồi rút ra một tờ, mở ra xem xong thì hét toáng lên: “Giải nhì! Trời ơi, tôi trúng giải nhì này!”
“Thế cái thùng đó còn rút tiếp được nữa không?” Có người hỏi.
“Có chứ! Có giải nhì rồi thì chắc chắn vẫn còn giải khác. Phải rút hết ba mươi tờ mới dừng!” Lâm Thi Kỳ đáp.
Không khí lập tức náo nhiệt hẳn. Cả đám người thi nhau chen lên rút thăm.
Thật ra chẳng ai để tâm giải thưởng là gì, chủ yếu là vui và k*ch th*ch thôi.
Sầm Tây vẫn không có hứng thú, yên lặng ngồi một chỗ nhìn mọi người hò reo phấn khích vì những mẩu giấy nhỏ.
Một lúc sau, Chu Thừa Quyết gõ nhẹ lên mặt bàn trước mặt cô:“Sao còn chưa đi? Không đi là hôm nay hai chúng ta phải chịu đói bụng thật đó.”
Sầm Tây bị kéo về hiện thực, do dự một lát rồi nhỏ giọng nói:“Tôi xui lắm. Hay là cậu đừng chung nhóm với tôi nữa?”
Cô lại nói thêm: “Cậu đổi người đi.”
“Không đổi được.” Chu Thừa Quyết từ chối không chút do dự.
Sầm Tây cúi đầu: “Vậy hôm nay cậu thật sự phải chịu đói với tôi rồi.”
“Chưa chắc đâu.” Chu Thừa Quyết ngẩng đầu nhìn cô, cười nhẹ: “Cũng khéo thật, tôi thì ngược lại, vận may của tôi khá tốt đấy.”
Sầm Tây nhỏ giọng: “Vậy cậu đi rút đi.”
Vừa dứt lời, bàn tay giấu dưới bàn của cô bỗng bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Sầm Tây giật mình quay đầu nhìn anh, thấp giọng hỏi:“Cậu làm gì vậy…”
“Cậu cứ bảo mình xui, mà tôi thì lại khá may mắn.” Chu Thừa Quyết nhẹ nhàng nói, khẽ hất cằm về phía khu rút thăm:“Chia cho cậu một ít, đi thử xem. Tôi lười đi.”
Sầm Tây căng thẳng rút tay về, nhưng làm thế nào cũng không thoát được sức mạnh từ tay anh.
Vài giây sau, Chu Thừa Quyết mới như cười như không, chậm rãi buông tay cô ra.
Cô ngồi mà thấp thỏm không yên, vừa được thả ra liền không thể tiếp tục ngồi yên trước mặt anh nữa, cũng chẳng quan tâm đến chuyện vận may của mình ra sao, lập tức đứng dậy bước về phía Lý Giai Thư.
"Thùng này hết rồi. Tới thùng tiếp theo, nhanh nhanh!" Lý Giai Thư vừa thúc giục Lâm Thi Kỳ nhanh tay, vừa quay sang mỉm cười với Sầm Tây: "Tây Tây, chờ một chút nha. Ai mà ngờ được lại trùng hợp như thế chứ!"
Vừa dứt lời, Lâm Thi Kỳ đã lôi ra thùng thứ năm từ dưới bàn lên, xé tem niêm phong trên nắp rồi vẫy tay gọi Sầm Tây: "Mau lên mau lên, chúc cậu may mắn nha~"
Cô gái nhỏ hơi do dự đưa tay vào lỗ to trên thùng. Khi ngón tay chạm vào tờ giấy, cô theo bản năng lại quay đầu nhìn về phía Chu Thừa Quyết.
Từ đầu tới cuối ánh mắt của anh đều chưa từng rời khỏi cô. Bốn mắt giao nhau, Sầm Tây khựng tay lại trong khoảnh khắc, rồi thả tờ giấy đó xuống, dùng tay vừa bị anh nắm lấy chọn lại một tờ mới.
Ngay lúc mở ra, cô còn chưa kịp nhìn thì bên tai đã vang lên tiếng hét chói tai của Lý Giai Thư: "Ngôi sao năm cánh! Là ngôi sao năm cánh!!! Trời ơi, bốc một phát trúng luôn!!! Tây! Cậu là nữ thần may mắn đầu thai à?! Giải đặc biệt đó! Hôm nay! Chỉ có duy nhất một tấm thôi á! A a a a!!!"
Có người trong hàng chờ phía sau hỏi:"Vậy thùng này khỏi rút tiếp hả?"
Lâm Thi Kỳ đáp: "Đúng đúng, qua thùng kế đi. Thùng này là thùng đặc biệt, tỷ lệ một phần hai mươi, mà chỉ có duy nhất một tờ trúng thôi, còn lại không để gì nữa hết!"
Sầm Tây vẫn còn đờ đẫn.
Khi ôm tờ giấy in hình ngôi sao năm cánh quay trở lại chỗ ngồi, cả người cô vẫn trong trạng thái mộng du, có phần không dám tin vào mắt mình.
Chu Thừa Quyết thấy vậy, bật cười, giơ tay búng nhẹ trước trán cô:"Này?"
"Hả?" Cô gái nhỏ hoàn hồn nhìn sang anh.
"Lợi hại nha." Anh cong khóe môi: "Nhờ phúc của Tây Tây nhà chúng ta, tôi khỏi cần phải nhịn đói rồi."
Mao Lâm Hạo ngồi cách đó không xa, nghe đến đó thì không nhịn được lên giọng trêu chọc: "Anh Quyết, em nhìn không nổi nữa rồi! Anh ngồi im không động tay động chân gì mà chỉ muốn ăn bám đại biểu môn Văn thôi à?!"
"Ờ." Chu Thừa Quyết lười biếng đáp một tiếng, hoàn toàn không có chút ngại ngùng gì, còn cố tình khiêu khích nhướn mày: "Tôi thích ăn bám đó. Ai bảo cậu không gặp được đồng đội may mắn như tôi."
Mao Lâm Hạo sắp bị anh làm cho tức chết:
"Mời cơm! Em không nhìn nổi nữa rồi! Nói thật, đại biểu môn Văn với đại biểu môn Toán mới là cặp đôi chuẩn bài! Chị Tây, hay là bỏ rơi anh Quyết, về với em đi!"
"Cút." Chu Thừa Quyết quăng cho cậu ấy một ánh nhìn sắc lẹm, cười nhẹ châm chọc: "Đại biểu môn Toán mà đòi so với lớp trưởng à?"
Sầm Tây: "..."
Khoảng hai mươi phút sau, buổi rút thăm có thể nói là thành công viên mãn. Vì mỗi nhóm đều có nhiều lượt rút, hầu như ai cũng trúng được thứ gì đó.
Chưa kể đến chuyện cuối cùng Chu Thừa Quyết hào phóng tuyên bố sẽ tự bỏ tiền túi mua thêm đồ ngon cho cả nhóm. Cả đám học sinh đều hài lòng ra mặt với hoạt động rút thăm hôm nay.
Bọn họ vừa trò chuyện vừa rời khỏi phòng board game, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, chạy về phòng thay đồ.
Nghiêm Tự chậm rãi đánh nốt ván game trong tay. Lúc này trong phòng board game đã vắng tanh.
Lý Giai Thư đứng ở cửa gọi cậu ấy đi nhanh lên.
Thiếu niên đứng dậy chẳng hề vội, từ tốn bước đến quầy rút thăm, cúi người lôi ra thùng duy nhất chưa bị rút hết, từ từ rút từng tờ giấy ra.
Một tờ ngôi sao năm cánh.
Lại một tờ ngôi sao năm cánh.
Vẫn là ngôi sao năm cánh.
Toàn bộ đều là ngôi sao năm cánh.
Hừ. Cậu ấy biết ngay mà.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 59
10.0/10 từ 44 lượt.