Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 58

12@-

Sầm Tây xem xong tin nhắn cuối cùng do Chu Thừa Quyết gửi đến, không hiểu sao lại thấy hơi... chột dạ.

 

Cô vội khoá màn hình điện thoại, nhét vào túi áo, rồi len lén liếc vào trong phòng một cái.

 

Lúc này, gần như tất cả các bạn nữ đều đang tụ tập ở đây tám chuyện, ăn vặt. Nghiêm Tự vừa mới xách sáu vali hành lý giúp Lý Giai Thư chạy lên chạy xuống mấy lượt, giờ cũng không vội về, thản nhiên nằm ngửa trên giường của Lý Giai Thư nghỉ ngơi.

 

Cậu ấy vừa lướt điện thoại vừa nghe đám con gái ríu rít nói chuyện, thỉnh thoảng còn chen vào vài câu, rồi bị Lý Giai Thư mắng cho không chút khách sáo.

 

Trông có vẻ cậu ấy sẽ chưa quay về phòng mình ngay.

 

Sầm Tây lấy điện thoại ra, gửi lại cho Chu Thừa Quyết một chữ “Được”, không làm phiền ai trong phòng, lặng lẽ rời đi, đi tới số phòng mà anh gửi.

 

Cửa phòng khép hờ. Từ khe cửa vẫn lờ mờ nghe được tiếng bước chân quen thuộc. Là tiếng dép lê của Chu Thừa Quyết đang thong thả đi tới đi lui bên trong.

 

Dù biết chắc trong phòng chỉ có một mình anh, Sầm Tây vẫn lịch sự gõ hai cái lên cửa.

 

Chu Thừa Quyết nghe tiếng liền ra mở cửa, thấy là cô thì lập tức nghiêng người nhường đường, giọng nhàn nhạt: “Vào đi.”

 

“Cậu gọi tôi qua, có chuyện gì vậy?”
Sầm Tây bước mấy bước vào phòng, rồi nghe sau lưng vang lên tiếng cửa khép lại và khóa chốt.

 

Cô theo phản xạ quay đầu lại nhìn, thấy Chu Thừa Quyết không những khóa cửa mà còn móc luôn cả chốt an toàn.

 

“Cậu... làm gì vậy...?” Sầm Tây vô thức siết chặt tay.

 

Chu Thừa Quyết xoay người, đối diện với biểu cảm gượng gạo của cô, bỗng cảm thấy buồn cười. Anh thấp giọng khẽ bật cười một tiếng:


“Cậu căng thẳng gì chứ?”

 

“Cậu còn từng ngủ ở nhà tôi bao nhiêu lần rồi.”



Anh chậm rãi bước về phía cô, lúc đi ngang qua còn thuận tay xoa xoa sau đầu cô hai cái, động tác thuần thục không thể tự nhiên hơn.


“Qua đây.”

 

Sầm Tây ngoan ngoãn đi theo sau anh, hai người cùng đến trước tủ quần áo.

 

Chu Thừa Quyết mở cửa tủ, kéo ra chiếc vali vừa mới đặt vào không lâu, đặt nằm xuống sàn, rồi mở ra.

 

Sầm Tây nhận ra chiếc vali này.

 

Sáng nay trước khi ra khỏi phòng, cô đã thấy Chu Thừa Quyết tay xách nách mang, trong lòng còn thấy hơi khó hiểu.

 

Giờ nhìn anh mở vali trước mặt mình, tiện tay quăng ra đống đồ bên trong, cô hơi sững người lại, ngẩng đầu nhìn anh.

 

“Tôi tra rồi, khu nghỉ dưỡng này nổi tiếng nhất là khu trượt tuyết. Mấy ngày tới nhiệt độ trên núi vừa đúng lúc, không cần làm tuyết nhân tạo. Chắc chắn mọi người sẽ đi chơi cái đó.”

 

Chu Thừa Quyết hất cằm về phía bộ đồ trượt tuyết trong vali, ý bảo cô: “Tôi mang cho cậu một bộ. Thử xem có vừa không. Tôi đã khoá cửa rồi, không ai vào được đâu.”

 

“Tôi...”


Sầm Tây mới thốt được một chữ, Chu Thừa Quyết đã đoán ra cô định nói gì.

 

Với kiểu từ chối khách sáo của cô, giờ anh đã quen thuộc đến mức có thể trực tiếp... lờ đi.

 

Không chờ cô nói xong, anh đã cúi người lấy ra bộ đồ trượt tuyết phối màu hồng nhạt và đen tuyền, lắc nhẹ hai cái để bộ đồ phẳng phiu hơn, rồi lại hất cằm về phía phòng tắm, nhét vào tay cô: “Đi, thử đi.”

 

“Đừng có đứng trước mặt tôi lải nhải mãi một câu ‘không cần đâu’. Con gái nói không tức là có.”



Nói xong anh còn tiện tay lôi người đi thẳng đến cửa phòng tắm.

 

Sầm Tây: “…”

 

Môn Ngữ Văn chỉ có 43 điểm, nhưng năng lực đọc hiểu lại rất mạnh.

 

Giọng Chu Thừa Quyết nghe thì bình thản, nhưng thái độ lại không cho phép cự tuyệt, trong mạnh mẽ mang theo chút bá đạo khiến Sầm Tây không dám mở miệng từ chối nữa.

 

Cô chỉ có thể ngoan ngoãn vào thay đồ, động tác dứt khoát, thay xong thì bước ra.

 

Ngoài bộ đồng phục huấn luyện và đồng phục trường, trong trí nhớ của cô dường như bản thân chưa từng mặc đồ mới bao giờ. Nhất là kiểu quần áo vừa nhìn đã biết là... không hề rẻ và còn rất đẹp thế này.

 

Cô ra ngoài, không hiểu sao lại thấy ngượng ngùng, hai tay siết chặt gấu áo, cúi gằm mặt, không dám nhìn anh, càng không dám hỏi xem có đẹp không.

 

Chu Thừa Quyết vốn đang lười biếng dựa người vào trên sofa, thấy cô bước ra thì đứng dậy, tiến tới, nhẹ nhàng gỡ tay cô khỏi gấu áo, rồi tự nhiên chỉnh sửa từng chỗ cho ngay ngắn từ cổ áo đến gấu áo, rồi xuống ống quần.

 

Cuối cùng anh mới lùi lại hai bước, ánh mắt lướt qua người cô từ trên xuống dưới, rồi nói: “Đẹp lắm.”

 

Chu Thừa Quyết vốn chẳng giỏi ăn nói, cả đời này cũng chưa từng khen ai, nghĩ mãi cũng chỉ nói ra được một từ đơn giản.

 

Tuy lời khen thì… đúng là không có kỹ thuật gì, nhưng tấm lòng muốn khen cô thì là thật lòng thật dạ.


Anh suy nghĩ một chút, cuối cùng nghẹn ra được mấy chữ: “Thật sự, rất xinh.”

 

Sầm Tây cố nhịn nhưng vẫn bị bốn chữ ấy chọc cười, khẽ cong mắt cười thành tiếng.

 

Chu Thừa Quyết tất nhiên biết cô cười vì cái gì, bước lại gần, đưa tay kéo má cô hai cái: “Còn cười được hả?”

 

“Rõ ràng cậu có trách nhiệm lớn nhất, vậy mà còn cười được.”

 

“Có rộng quá không?” Chu Thừa Quyết đi xung quanh cô một vòng: “Nhưng chắc không có vấn đề gì đâu. Đến lúc ra khu trượt tuyết, nhiệt độ chắc còn lạnh hơn ở đây nhiều. Trước lúc đi phải mặc thêm vài lớp áo bên trong, không thể giống như bây giờ, mặc mỗi thế này được.”

 

Sầm Tây gật đầu: “Vừa vặn lắm.”

 

“Giơ tay lên nào, chân cũng cử động thử xem.” Chu Thừa Quyết cúi người kiểm tra từng chi tiết giúp cô: “Xem có ảnh hưởng đến việc vận động không.”

 

Sầm Tây nghe lời làm theo, sau đó lắc đầu: “Không, rất thoải mái.”

 

Chu Thừa Quyết “ừm” một tiếng, nhưng vẫn chưa yên tâm, lại hỏi tiếp: “Có chỗ nào thấy không thoải mái không?”

 

“Không, thật sự rất ổn rồi.”

 

Chu Thừa Quyết gật đầu hài lòng, quay lại bên vali tiếp tục lục tìm đồ.


Sầm Tây bị anh gọi tới gọi lui, thay hết đồ này đến đồ khác, giày dép rồi đến quần áo, mất gần nửa tiếng mới thử xong gần hết cái vali.

 

Đến lúc này cô mới để ý, trong những túi lớn túi nhỏ mà Chu Thừa Quyết mang theo, hầu như đều là đồ chuẩn bị cho cô, còn đồ của anh thì chẳng có bao nhiêu.

 

“Xong rồi, chắc là thử hết rồi đấy. Có bộ nào thấy không vừa không?” Chu Thừa Quyết vừa xếp lại mấy bộ cô thay ra, vừa hỏi: “Nếu thấy không thoải mái thì phải nói. Để tôi nhờ khách sạn sửa lại.”

 

“Không có, bộ nào cũng vừa vặn như đo ni đóng giày vậy.”

 

“Vậy thì tốt.” Chu Thừa Quyết dứt khoát nhét đồ lại vào trong vali, kéo khóa, dựng vali lên rồi đưa tay cầm cho Sầm Tây: “Thế thì kéo đi luôn đi. Trong này toàn bộ là đồ của cậu. Đồ của tôi đã lấy riêng ra rồi.”

 

Sầm Tây vừa định mở miệng thì đã nghe Chu Thừa Quyết tiếp lời: “Toàn là đồ nữ. Cậu không lấy thì tôi cũng chẳng mặc được.”

 

“Lấy đi, nghe lời.” Chu Thừa Quyết lười biếng nâng mí mắt: “Hay là… cậu không nỡ đi, muốn ở lại đây thêm chút nữa?”

 

Sầm Tây: “……?”

 

Chiêu này lần nào cũng hiệu quả với Sầm Tây. Chu Thừa Quyết vừa nói xong, cô đã lập tức nắm chặt tay kéo vali, quay người chạy biến khỏi phòng.

 

Thiếu niên đưa nắm tay lên môi, bật cười khẽ hai tiếng, lúc này mới chậm rãi treo mấy bộ đồ của mình vào tủ.

 

Khi Sầm Tây quay lại phòng, Lý Giai Thư và mấy cô bạn đang bàn tán sôi nổi chuyện nướng BBQ và cắm trại, xem ai làm việc gì.

 

Dù khu nghỉ dưỡng đã chuẩn bị đủ nguyên liệu và dụng cụ, nhưng để tăng cảm giác trải nghiệm, bọn họ vẫn còn cố ý rải các vật dụng quanh nửa ngọn núi. Mọi người phải tự đi tìm.

 

Dù sao cũng là ở trên núi, để đảm bảo an toàn, tốt nhất vẫn nên chia thành từng cặp hai người để tiện chăm sóc lẫn nhau trên đường.

 

Ban đầu Khúc Niên Niên đề nghị chia cặp theo phòng ở – bạn cùng phòng thì thành một cặp.

 

Nhưng phía các bạn nam lập tức phản đối: “Khó khăn lắm mới được đi chơi, đã phải ngủ chung với con trai rồi mà giờ còn bắt thành một cặp với con trai nữa thì chẳng còn gì thú vị. Không bằng về nhà làm đề còn hơn.”

 

Lý Giai Thư, Giang Kiều và mấy người khác cũng đồng tình. Cuối cùng cả nhóm bạn cùng đi chơi được gọi hết vào phòng chơi board game để bốc thăm chia nhóm.

 

Vừa nghe đề xuất này, ai cũng hưởng ứng.

 

Chu Thừa Quyết đến sau cùng, vừa vào phòng đã ngồi ngay bên cạnh Sầm Tây, tiện tay cầm quả quýt trên bàn bắt đầu bóc, bóc xong liền bẻ một nửa, không nói không rằng đưa thẳng cho Sầm Tây.

 

Bạn cùng bàn với anh là Nghiêm Tự thấy vậy liền bày ra bộ mặt đáng yêu, làm nũng với Chu Thừa Quyết: “Người anh em, tôi cũng muốn ăn~”

 

Chu Thừa Quyết không tỏ vẻ gì, tiện tay ném vỏ quýt tới trước mặt cậu ấy: “Cậu bị cụt tay à?”

 

Nghiêm Tự bĩu môi, chưa kịp phản ứng thì ánh mắt đã bị Lý Giai Thư đang mải loay hoay tìm cách làm thùng rút thăm thu hút.

 

Chu Thừa Quyết nhàn rỗi không có việc gì làm, lại bóc thêm một quả quýt nữa, lúc đưa quýt cho Sầm Tây thì như lơ đãng hỏi: “Lát nữa cậu muốn rút trúng ai?”

 

“Sao cũng được.” Sầm Tây chẳng nghĩ ngợi gì, trả lời nhẹ nhàng.

 

Chu Thừa Quyết khẽ hừ một tiếng: “Không có ai mà cậu đặc biệt muốn ghép cặp cùng à?”

 

“Tôi không định rút,” Sầm Tây lắc đầu:“Vận may của tôi luôn không tốt, rút thăm toàn trúng giải tệ nhất, quay số trúng thưởng cũng toàn là 'Cảm ơn quý khách. Hẹn gặp lại quý khách vào lần sau'.”

 

Từ khi sinh ra, cô đã cảm thấy mình cầm sẵn trên tay một bộ bài xấu nhất. Với mấy trò chơi kiểu này, cô chẳng còn kỳ vọng gì nữa.

 

“Còn ai thì ghép với người đó thôi, chỉ cần người ta không chê tôi là được.” Cô cười khẽ, nụ cười nhạt như nước.

 

Đúng lúc đó, Chu Thừa Quyết đã bóc xong quả quýt. Anh không nói gì, đưa nguyên cả quả quýt vào trong tay cô, sau đó đứng dậy, thong thả bước về phía Lý Giai Thư.

 

“Làm cái thùng rút thăm thôi mà cũng lâu vậy?” – Anh vừa đi tới vừa buông một câu cà khịa.

 

Lúc này Lý Giai Thư đang bận viết tên từng người, hiếm khi thấy Chu Thừa Quyết chủ động, lại còn đứng bên cạnh giúp cô ấy gấp từng mảnh giấy rồi bỏ vào thùng.

 

Vài phút sau, thùng rút thăm đã làm xong. Lý Giai Thư bắt đầu đi từng bàn theo nguyên tắc "gần đâu rút đó", để mọi người bốc thăm.

 

Có người vui đương nhiên cũng có kẻ buồn.

 

Nam sinh lớp thể chất rút trúng tên Khúc Niên Niên thì hú hét như trúng số. Nhưng ngay sau đó có một nam sinh khác rút trúng... bạn nam cùng lớp, liền gào lên uất ức:



“Sao đi cắm trại cũng phải ghép đội với con trai? Cuộc sống này còn ý nghĩa gì nữa? Thà về nhà học bài còn hơn!”

 

Một vòng rút thăm gần như đã xong hết, nhưng vẫn chưa thấy ai gọi tên Sầm Tây.

 

Cô gái nhỏ vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, chẳng tỏ ra ngạc nhiên chút nào.

 

Cô đã quen với việc luôn là người bị bỏ lại cuối cùng.

 

Chu Thừa Quyết liếc mắt nhìn vẻ mặt của cô, như hiểu cô đang nghĩ gì, liền vươn tay kéo nhẹ má cô một cái, bất ngờ thốt lên một câu nghe chẳng giống phong cách thường ngày chút nào: “Đừng nghĩ bậy. Nhiều lúc, người được giữ lại đến cuối cùng... mới là người tốt nhất.”

 

Cuối cùng, Lý Giai Thư ôm thùng đến trước mặt Nghiêm Tự.

 

Cậu ấy tỏ vẻ lười biếng, thò tay vào thùng quờ quạng, ban đầu còn chẳng có vẻ mặt gì, nhưng sau đó lại lén liếc Chu Thừa Quyết rồi nhướng mày đầy ẩn ý.

 

Chu Thừa Quyết tiếp nhận ánh mắt đó một cách rất bình tĩnh, tiếp tục bóc thêm một quả nho cho Sầm Tây.

 

Trong thùng lúc này chỉ còn lại đúng một tờ giấy.

 

Nghiêm Tự giả vờ chọn lựa, loay hoay nửa ngày trời, cuối cùng bị Lý Giai Thư sốt ruột quát cho một tiếng: “Cậu chọn nhanh lên đi!”

 

Cậu ấy bĩu môi, rút tờ giấy cuối cùng ra, mở ra dí sát vào mặt cô ấy:“Đấy, thấy rõ chưa?”

 

Lý Giai Thư nhìn thấy tên trên giấy, mới chịu tin. Cô ấy quay sang nói với Sầm Tây:
“Tây, còn cậu với Chu Thừa Quyết chưa rút. Vậy hai cậu là một cặp với nhau rồi, khỏi cần rút nữa.”

 

Sầm Tây gật đầu, sau đó quay sang nhìn thiếu niên bên cạnh vẫn là dáng vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì.

 

Anh chỉ nhún vai, nhếch môi cười khẽ:
“Thấy chưa, đây là ý trời rồi.”



Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 58
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...