Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 61
Sầm Tây im lặng, hai tay nắm chặt sợi xích sắt, người dán sát vào mép ghế cáp treo.
Chu Thừa Quyết cũng chẳng nói gì thêm, cứ tùy ý dựa người vào dây xích, một tay vòng ra sau lưng cô đặt lên thanh chắn phía sau. Anh không chạm vào người cô, nhưng tư thế ấy lại cứ như đang lặng lẽ ôm cô.
Cả hai ngồi như thế trên cáp treo, cứ như vậy lặng lẽ đi hết hơn nửa vòng. Trong suốt quãng đường, Sầm Tây cúi xuống nhìn mấy lần, cố gắng nghĩ cách nhảy xuống tuyết sao cho an toàn.
Chu Thừa Quyết vẫn không chen vào, cứ để cô tự loay hoay. Thỉnh thoảng, lúc cô cử động hơi mạnh, anh sẽ theo phản xạ đưa tay kéo cổ áo sau của cô lại, giữ vững người rồi nhẹ nhàng kéo cô trở về chỗ cũ.
Sau đó, anh lại buông tay, ngồi trở lại vị trí ban đầu, như thể chưa từng đụng vào cô.
Khi vòng thứ hai gần lên đến đỉnh, đúng như lời anh đã nói lúc nãy. Chu Thừa Quyết không hề ra tay giúp đỡ.
Sầm Tây thử thả tay mấy lần, nhưng chưa từng chơi trò này, lại cũng chưa đến chỗ như thế này bao giờ. Dù cô có gan lớn đến mấy cũng không dám nhảy xuống.
Cứ thế đi lên đi xuống vài lượt, hai người thật sự ngồi lòng vòng trên cáp treo hết mấy vòng. Sầm Tây vẫn không chịu mở miệng cầu cứu, cuối cùng Chu Thừa Quyết cũng không nhịn nổi nữa. Khi cáp treo lên tới đỉnh một lần nữa, anh lạnh mặt nhảy xuống trước, rồi không nói không rằng vác cô lên vai, cứ thế nhẹ nhàng bế cô xuống khỏi ghế cáp treo.
Sầm Tây leo xuống từ trên vai anh có phần lúng túng. Chưa quen với độ mềm của tuyết, cô trượt nhẹ mắt cá chân, tay vô thức nắm lấy vạt áo bên hông của Chu Thừa Quyết, loạng choạng vài bước rồi mới đứng vững.
Nhân viên khu trượt tuyết thấy vậy thì bật cười, trêu chọc: “Tìm được bạn trai cao ráo thế này là chuẩn bài rồi đó~”
Nghe vậy, Sầm Tây lập tức buông tay, lùi lại hai bước.
Thấy cô tránh xa như thế, Chu Thừa Quyết đen mặt bước lại gần hai bước, vẻ mặt khó chịu. Không nói lời nào, anh cúi người giúp cô kéo thẳng lại áo khoác trượt tuyết, rồi chỉnh lại chiếc mũ đã lệch của cô. Động tác không mấy nhẹ nhàng. Làm xong cũng chẳng buồn chào hỏi, anh xách ván trượt, quay người bỏ đi, không ngoảnh đầu lại.
Dù sao thì cô cũng đâu muốn để ý đến anh, thích đi với mấy người linh tinh nào đó cơ mà.
Được thôi, bạn của cô nhiều, cô cứ chơi cho thỏa thích đi. Anh không thèm quan tâm nữa.
Chu Thừa Quyết đã trượt tuyết không ít lần, trình độ của anh cũng rất điêu luyện. Lâu lắm rồi anh mới quay lại đường trượt dành cho tay mơ như thế này.
Loại địa hình này chơi không đã, ban đầu cũng chỉ là vì Sầm Tây nên anh mới đi cùng. Giờ thì dứt khoát một mình hướng về khu đường trượt cao cấp.
Cảm giác lao vút từ đỉnh dốc xuống không chút rào cản quả thật khiến người ta cực kỳ sảng khoái.
Thế nhưng sau vài lần như vậy, cảm giác “chơi mãi không chán” lại không giống như trong tưởng tượng.
Con đường tuyết trống trải kia chẳng còn sức hút như trước nữa.
Chỉ một phút lơ đãng, tâm trí của anh đã lại hướng về phía đường trượt sơ cấp bên kia.
Không biết… cô ở bên đó chơi thế nào rồi?
Dốc trượt tuyết dành cho người mới rất dễ làm quen, nhưng dù địa hình có bằng phẳng đến đâu vẫn không thể nào hoàn toàn tránh khỏi vài sự cố nho nhỏ.
Tính cách của Sầm Tây lại khá bướng bỉnh, không biết nhưng cũng ngại mở miệng nhờ người khác chỉ dạy. Dù sao thì, thứ cô sợ nhất chính là làm phiền người khác.
Tự mò mẫm cũng không sao, nhưng chỉ sợ đường trượt toàn người mới, trình độ cũng không khá hơn cô là bao, mà gan thì lại to. Bọn họ đứng còn chưa vững đã dám lao thẳng xuống dốc.
Chỉ cần điều khiển tay lái chệch đi một chút là có thể va phải người khác.
Mà đã là tay mơ cả đám thì né tránh cũng không ra hồn.
Nghĩ tới đây, Chu Thừa Quyết chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, càng nghĩ càng cảm thấy bất an.
Cái dáng vẻ thờ ơ lúc nãy khi rời khỏi cô giờ chẳng còn sót lại chút nào. Giờ trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, đó là quay lại tìm cô ngay lập tức.
Đường trượt cho người chơi chuyên nghiệp có địa hình hiểm trở, ít học sinh chọn, nên khi Chu Thừa Quyết quay lại dốc sơ cấp thì cuối cùng cũng thấy vài gương mặt quen thuộc.
Lý Giai Thư thì không cần phải nói. Vận động vốn không phải sở trường của cô ấy. Trước đó cô ấy từng theo ba mẹ đến khu trượt tuyết vài lần, nhưng toàn lo chụp ảnh sống ảo. Sau khi chụp xong thì cô ấy lập tức chui vào trạm tiếp tế ăn mì gói, chẳng mấy khi thật sự trượt tuyết.
Hiện tại, cô ấy đang được Nghiêm Tự nắm chặt cổ tay, chậm rãi dẫn xuống dốc. Mới nhích được vài phân, chưa kịp tăng tốc, Lý Giai Thư đã gào thét như ma làm.
“Chậm thôi chậm thôi chậm thôi!!!” Giọng Lý Giai Thư run rẩy, “Đủ nhanh rồi đó! Cậu mà còn dám tăng tốc nữa thì tôi sẽ giết cậu, Nghiêm Tự!!”
“Đại tiểu thư à, ở quê tụi này người ta gọi tốc độ này là đi bộ ngắm cảnh đấy.” Nghiêm Tự cố nhịn không lật mặt, “Từ nãy đến giờ, cậu trượt được một đoạn... chắc bằng một bước chân của người ta.”
“...” Lý Giai Thư lơ đẹp lời mỉa mai của cậu ấy. Cô ấy trước giờ đều không phải là người biết tự kiểm điểm, chỉ giỏi đổ lỗi. “Thế thì càng chứng minh là tại cậu.”
“...” Nghiêm Tự cạn lời.
Nhưng mặc kệ nói gì, tay cậu ấy vẫn giữ chặt cổ tay Lý Giai Thư, không hề buông ra.
Chu Thừa Quyết trượt đến bên cạnh hai người. Nghiêm Tự liếc nhìn anh một cái, bật cười: “Nhanh vậy đã quay lại rồi?”
Chu Thừa Quyết nhíu mày: “Gì cơ?”
“So với dự đoán của tôi còn sớm hơn vài phút đấy.” Nghiêm Tự ra vẻ hiểu chuyện, “Tôi tưởng ít nhất cậu cũng phải nhẫn nhịn được nửa tiếng ở bên kia cơ.”
“Mới mười phút đã quay về rồi. Có tiền đồ lắm, người anh em.” Nghiêm Tự lắc đầu tặc lưỡi, “Tôi mà là cậu, tôi cứ để mặc kệ cô ấy. Trẻ con mà, ai chẳng có chút bướng bỉnh. Cậu thấy đúng không?”
“Biến.” Chu Thừa Quyết không buồn tiếp lời với cái kiểu châm chọc nhảm nhí đó. Anh chỉ một lòng lo lắng cho Sầm Tây, trực tiếp hỏi: “Cậu ấy đâu rồi?”
Vừa hỏi, ánh mắt anh vừa liên tục quét qua đám đông xung quanh, gần như không ngơi nghỉ tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia.
Nghiêm Tự giơ tay chỉ về hướng sáu giờ: “Lúc nãy thấy cậu ấy ở phía đó. Mấy nam sinh lớp thể chất đang xếp hàng chỉ cậu ấy trượt đấy.”
Sắc mặt Chu Thừa Quyết lập tức đen như mực.
Nghiêm Tự cố nhịn cười, bồi thêm một câu: “Về mảng thể thao thì đám học sinh bên lớp thể chất đúng là chuyên nghiệp hơn cậu nhiều. Thật ra cậu cũng chẳng cần gấp về sớm thế đâu. Người ta có khối người dạy, thiếu gì cậu.”
“Cậu thấy đúng không? Ấy—” Nghiêm Tự nhìn theo bóng lưng Chu Thừa Quyết bỏ đi không ngoảnh đầu lại, bật cười đến mức vai cũng run theo. “Đi gấp thế làm gì? Người ta có thiếu cậu đâu mà phải dạy.”
Chưa kịp dứt câu, tiếng hét của Lý Giai Thư đã phá tan bầu không khí: “Đừng buông tay! Giữ chắc tôi đi! Đáng sợ quá huhu!!”
“Thật ra tiếng hét của cậu còn kinh khủng hơn.” Nghiêm Tự bị kéo về thực tại, tập trung lại vào cô nàng đang hoảng loạn trước mặt. “Nói thật, với độ dốc này, cậu có lộn ngược đầu trượt xuống cũng không sợ bị trầy da.”
Lý Giai Thư cố mở to mắt: “Nhưng mà tôi có cảm giác mình nhìn không rõ nữa rồi. Mắt mờ hết cả!”
Nghiêm Tự cau mày, lúc này mới thu lại vẻ cười cợt: “Ở trên tuyết nhìn một màu trắng quá lâu, ánh sáng phản chiếu mạnh sẽ khiến mắt bị mù tạm thời. Nãy bảo cậu đeo kính bảo hộ thì cậu còn không chịu cơ.”
“Kính cậu mua xấu lắm, lại còn làm xẹp tóc nữa chứ. Chụp hình không đẹp.” Lý Giai Thư bĩu môi lí nhí.
“Chụp hình xấu còn hơn giờ thành mù luôn rồi.” Nghiêm Tự hừ một tiếng, chẳng để cho cô ấy từ chối, “Đi, về lấy kính đeo vào.”
Hai người vừa lấy xong kính bảo hộ, lười biếng đi về phía khu trượt tuyết, đúng lúc đi qua quầy bán đồ ăn nóng hổi.
Nơi này trước kia là điểm dừng chân không thể thiếu của Lý Giai Thư. Giờ đi qua đây, đương nhiên cô ấy không thể bỏ qua.
Nghiêm Tự rất muốn trào phúng một câu, với khoảng cách trượt như vậy của cô ấy, người bình thường chỉ cần ngã một cái là chạm đích luôn.
Mì ăn liền cũng không muốn cho cô ấy ăn, chỉ sợ mất mặt.
Nhưng với những việc như thế này, Nghiêm Tự cũng không thể cãi lại Lý Giai Thư. Cậu ấy chẳng muốn tranh cãi với cô ấy về những chuyện nhỏ nhặt, gần như cô ấy nói gì thì cậu ấy sẽ làm theo như thế.
Khi hai người đến quầy bán đồ ăn, Chu Thừa Quyết cũng đang ở đó.
“Ôi, anh bạn, vẫn chỉ có một mình à?” Nghiêm Tự không nhịn được trêu.
Chu Thừa Quyết quay lại, cho cậu ấy một ánh mắt lạnh lùng.
Nghiêm Tự nhìn theo ánh mắt anh. Cách đó không xa, hai nam sinh mặc đồ trượt tuyết đen đang đứng quanh người Sầm Tây, một trước một sau.
Nghiêm Tự nhướn mày, nhìn về phía Chu Thừa Quyết, cười một cách xấu xa, bắt đầu cất tiếng hát: “Rõ ràng là bộ phim của ba người, nhưng anh lại không có tên trong đó.”
Hát xong câu đầu, cậu ấy liền chuyển sang bài khác: “Đêm một mình, trái tim em đang đặt ở nơi nào?”
Sau khi kết thúc, Nghiêm Tự lại nhanh chóng chuyển sang bài khác: “Có một loại tình yêu gọi là buông tay, vì yêu mà từ bỏ thiên trường địa cửu.”
Chu Thừa Quyết lạnh mặt không cảm xúc, không nhanh không chậm cầm lấy một bát Oden, quay người nhìn cậu ấy, hỏi: “Cậu có bệnh hả?”
Nghiêm Tự cười ngặt nghẽo: “Tôi chỉ hát thôi mà, sao lại bắt đầu mắng người rồi?”
Nghiêm Tự hất cằm về phía Sầm Tây: “Không qua bắt người à?”
“Tôi còn chưa nói là ai cơ mà.” Nghiêm Tự phản công chỉ trong tích tắc.
Chu Thừa Quyết: “……”
Lý Giai Thư vừa mới gọi mì ăn liền xong, đi về phía quầy, nhìn thấy trong tay Chu Thừa Quyết cầm bát Oden thì mặt vui mừng nói: “Á, cậu mua nhiều thế à? Chia cho tôi một ít đi. Tôi có hỏi người bán nhưng họ bảo hết rồi. Tôi cũng muốn ăn một chút.”
Nghiêm Tự kéo Lý Giai Thư trở về chỗ ngồi, thấp giọng nói: “Có mắt nhìn không thế? Cái đó là mua cho cậu à? Ăn mì của cậu đi.”
Lý Giai Thư vừa muốn phản bác một câu, nhưng vô tình nhìn thấy ở cách đó không xa, Sầm Tây không đứng vững, trực tiếp đâm vào hàng rào bảo vệ của khu trượt tuyết: “A, Tây Tây.”
Cô ấy kêu lên, định gọi người nhưng không biết từ lúc nào, thiếu niên ngồi cùng bàn với cô ấy đã xuất hiện ở chính giữa khu trượt tuyết.
Lúc này Sầm Tây đang cố gắng bám vào hàng rào, muốn dùng nó để đứng dậy, nhưng chân có vẻ bị trẹo rồi, một lúc lâu cũng không thể đứng dậy được.
Hai nam sinh lớp thể chất đứng bên cạnh thấy vẻ mặt cau mày của cô thì nhìn nhau một cái, cũng không dám lại gần hỗ trợ, chỉ liên tục xin lỗi, giải thích rằng mình cũng không hiểu lắm về trượt tuyết, dạy không tốt, mong cô tha lỗi.
Sầm Tây vừa nói không sao, vừa bảo bọn họ đi trước, không cần quan tâm đến mình.
Chưa đầy một phút sau, cô cảm nhận được trong tay được đặt một bát Oden nóng hổi.
Cô gái nhỏ tựa lưng vào tấm đệm mềm mại, nhìn Chu Thừa Quyết không chút do dự trực tiếp tháo giày và ván trượt của cô ra.
Anh làm đến nửa chừng, hơi dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía hai nam sinh kia đang đứng bên cạnh: “Còn muốn đứng đây nhìn bao lâu nữa?”
Câu nói lạnh lùng vừa dứt, hai người kia lập tức lẩn mất.
Sầm Tây nắm chặt bát Oden: “Cái này……”
“Ăn đi, đừng nói nhảm.” Chu Thừa Quyết không ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc tháo giày cho cô, sau đó khéo léo xoay cổ chân của cô một chút. Thấy cô không phản ứng gì lớn, anh liền tháo luôn đôi tất lạnh ngắt của cô ra, nhanh chóng nắm thành một nắm, chẳng chút ngại ngùng nhét vào túi áo mình.
Sau đó anh lấy ra một đôi tất mới từ túi áo bên kia, thay cho cô.
Sau khi thay xong, anh lại lấy ra hai túi miếng dán giữ nhiệt, dán mỗi tấm vào dưới lòng bàn chân cô.
Sầm Tây cắn cắn môi: “Đôi tất này……”
“Đừng hiểu lầm, tôi nhặt được ở trên đường.” Chu Thừa Quyết nói.
Sầm Tây gật đầu: “Vậy miếng dán giữ nhiệt……”
“Cũng nhặt được.” Chu Thừa Quyết liếc cô một cái, giọng điệu không chút dịu dàng: “Cậu ăn của cậu đi, hỏi nhiều thế làm gì.”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh