Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 55
Chu Thừa Quyết biết rõ hai người này có bệnh, hơn nữa bị bệnh cũng không phải chỉ một hai ngày. Anh cũng lười không muốn nói thêm gì về chuyện này.
Trước khi cúp điện thoại, Chu Thừa Quyết vô thức nhìn về phía Sầm Tây, thấy cô gái nhỏ đang ngồi xếp bằng trên sofa, ôm cuốn sách bài tập, tập trung làm bài tập lớn, anh mới lười biếng đứng dậy đi về hướng phòng ngủ. Trong lúc đi, anh bảo Nghiêm Tự đợi chút, có việc muốn nói với cậu ấy.
Vào phòng ngủ, Chu Thừa Quyết khép cửa lại, rồi đi ra ban công, sau đó mới mở miệng dặn dò Nghiêm Tự: “Cậu bảo Lý Giai Thư ra ngoài mua vài bộ quần áo dài tay cho con gái mặc mùa thu. Với lại, chuẩn bị thêm một bộ đồ trượt tuyết cho con gái nữa. Ngày mai các cậu qua, mang theo luôn, tôi sẽ trả tiền."
Nghiêm Tự lập tức hiểu ý anh, đương nhiên là không từ chối, gật đầu đồng ý ngay. Nhưng sau khi đồng ý xong, cậu ấy vẫn không bỏ qua, tiếp tục trêu chọc: “Được rồi, vậy còn… kích cỡ thì thế nào? Cậu không nói rõ kích cỡ thì bọn tôi không biết mua như thế nào đâu.”
“...” Chu Thừa Quyết hiếm khi lộ ra chút tinh nghịch, khóe môi hơi nhếch lên, “Cậu có phải lại muốn ăn đòn rồi không?”
“Chậc, sao lại còn trở mặt nữa vậy?” Nghiêm Tự mập mờ nói, “Tôi chỉ muốn xác nhận lại cẩn thận thôi mà.”
Chuyện này thật sự không có gì để ngại. Chu Thừa Quyết cũng không phải người hay xấu hổ. Anh chẳng định lãng phí thời gian với Nghiêm Tự, thẳng thừng đáp: “Còn phải hỏi à?”
Nghiêm Tự nghe vậy thì bật cười: “Vậy tôi sẽ bảo Lý Giai Thư mua theo kích cỡ của ai đó nhé?”
“Ừm.”
“Cái người mà điểm văn trên 140 ấy, tôi xác nhận lại lần cuối.”
Chu Thừa Quyết bất lực, trực tiếp trả lời: “Nói với Lý Giai Thư là mua theo kích cỡ của Sầm Tây. Không muốn nói chuyện với cậu nữa, cúp máy đây.”
Nói xong, anh cúp máy cái rụp rồi đi ra ngoài phòng ngủ.
Trong phòng khách, "Lại Đây" có vẻ vừa mới thức dậy. Vừa ra khỏi ổ đã thấy Sầm Tây ngồi trên sofa, nó liền phấn khích chạy tới vẫy đuôi quay vòng vòng tại chỗ.
Chú chó nhỏ này từ khi được đưa đến Vọng Giang, đúng lúc gặp được Sầm Tây, thấy cô gái nhỏ khá thích nó nên Chu Thừa Quyết quyết định giữ lại nuôi luôn, không gửi lại bên Lục Cảnh Uyển nữa.
Sầm Tây cười cười, bế nó lên từ thảm, ôm vào lòng.
Chú chó nhỏ vừa rồi còn nhảy nhót như điên, quay vòng biểu diễn đủ kiểu, nhưng ngay khi được Sầm Tây ôm lên, nó lập tức ngoan ngoãn nằm yên trong lòng cô, để yên cho cô vừa viết bài vừa v**t v* bộ lông trắng muốt của nó, không một chút kháng cự, như thể đang hưởng thụ cảm giác này.
Một người một chó cứ thế yên lặng ở cạnh nhau. Chu Thừa Quyết vừa lúc bước ra từ trong phòng ngủ.
Chú chó nhỏ nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của chủ nhân từ xa, nhưng không hề động đậy, chỉ quay đầu dùng đôi mắt tròn xoe nhìn về phía anh. Trong mắt như mang theo chút khoe khoang.
Chu Thừa Quyết: “?”
Nó đang khiêu khích anh sao?
Thiếu niên hừ nhẹ một tiếng, bất chợt lên tiếng nói với Sầm Tây một cách ấu trĩ: Cậu làm bài thì tập trung làm bài đi, ôm nó làm gì?”
Lúc này Sầm Tây đang làm một bài tập lớn, tư duy rất rõ ràng. Cô nghe vậy thì không thèm ngẩng đầu lên, tay vẫn tiếp tục viết mà chẳng hề dừng lại, không thèm để ý đến anh.
Mãi cho đến khi làm xong hết tất cả một loạt bài tập, cô gái nhỏ mới ngẩng đầu nhìn anh: "Sao vậy?"
Cô vừa làm bài quá nhập tâm, chẳng để ý anh nói gì cả.
Chu Thừa Quyết hừ một tiếng tự giễu, nói cô không tập trung, nhưng thực ra cô rất tập trung, còn có thể dành ra chút chú ý v**t v* Lại Đây, nhưng cô lại chẳng nghe vào lời anh nói.
Thiếu niên cũng không tiếp tục làm chính mình mất vui, chỉ lặp lại lời vừa nói, rồi bước đến bên cô, ngồi xuống cạnh cô trên sofa.
Sau đó, anh đưa tay ra với "Lại Đây", bế con vật nhỏ từ trong tay cô lên.
Sầm Tây hiếm khi không hợp tác với anh, giọng điệu mang theo chút trách móc mà cô cũng không nhận ra: "Này, cậu làm gì thế..."
Chu Thừa Quyết nhếch cao lông mày, môi không kìm được mà cong lên một chút, rồi cố gắng giả vờ không quan tâm mà hạ giọng: "Cậu cứ làm bài của cậu đi. Con vật này để tôi bế."
Nhưng anh muốn bế, còn "Lại Đây" thì không muốn. Vừa bị anh kéo qua, nó liền vùng vẫy thoát khỏi tay anh, nhảy mấy bước lại chạy về phía chân Sầm Tây.
Cô gái nhỏ cười khẽ, xoa đầu nó.
Chu Thừa Quyết hừ một tiếng, lại với tay kéo nó về, vừa không vui vừa châm chọc: "Đó là chỗ của mày à?"
Tối nay "Lại Đây" hình như muốn đối đầu với anh đến cùng, vừa bị bắt lại liền chạy về phía Sầm Tây không quay đầu lại.
Chu Thừa Quyết sắp bị nó chọc tức đến cười: "Ai cho mày ăn? Ai cho mày mặc? Ai sáng tối đều đưa mày xuống dưới đi dạo?"
Anh vừa nói, vừa vươn tay vò đầu nó một cái rất không dịu dàng.
Sầm Tây hiếm khi mạnh mẽ đẩy tay anh ra, nghiêm mặt nói: "Cậu làm rối hết lông của nó rồi. Tôi vừa mới chải xong, giờ lại phải làm lại."
Chu Thừa Quyết không kịp thu tay lại, vẫn để bên cạnh cô: "Muốn cô lập chủ nhà có phải không?"
Sầm Tây: "?"
"Được thôi, rất được." Chu Thừa Quyết tùy tiện vớ lấy một chiếc gối ôm rồi dựa người ra sau, "Một người một chó quá đông, tôi không dám chọc."
Thiếu niên nói một cách gato xong bèn liếc nhìn con vật nhỏ: "Có bản lĩnh như vậy? Sao không gọi người ta là mẹ đi?"
Ai ngờ con vật nhỏ thật sự ngẩng cao đầu, sủa hai tiếng.
Tiếng sủa này có vẻ hơi to.
Sầm Tây vừa giúp nó buộc lại tóc, vừa khẽ "suỵt" một tiếng, dạy bảo: "Quá muộn rồi, không được sủa nữa."
Chu Thừa Quyết nhướn mày, nhìn chằm chằm phản ứng của nó, chỉ thấy vừa nghe xong lời Sầm Tây, nó đã lập tức im lặng, ngoan ngoãn nằm yên bên chân cô.
Chu Thừa Quyết: "?"
Được rồi, anh thừa nhận, anh nuôi nó phí công rồi. Anh nói bao lâu, nó chẳng có phản ứng gì, còn Sầm Tây chỉ cần nói một câu là nó nghe ngay.
Chu Thừa Quyết đang nhìn nó, bỗng nhiên bị Sầm Tây vỗ vào cánh tay: "Cậu đừng cãi nhau với nó nữa."
Chu Thừa Quyết: "??"
Anh còn oan hơn cả Đậu Nga đấy!
Qua hơn mười giờ tối, Sầm Tây làm xong hai bộ bài tập. Cả quá trình không gặp bất kỳ trở ngại nào, viết rất suôn sẻ.
Làm xong, cô hài lòng đóng nắp bút lại, vô tình liếc nhìn đồng hồ, sự căng thẳng vừa rồi lại bất giác ùa về trong lòng.
Không biết tình hình bên phía dì thế nào rồi.
Lúc này Chu Thừa Quyết cũng vừa làm xong câu hỏi cuối cùng. Anh vô thức nhìn về phía cô, thấy cô lại trở nên căng thẳng, không giống lúc trước, anh liền hiểu ngay, trực tiếp nói: "Gọi điện cho dì của cậu đi. Cứ ngồi đây suy nghĩ cũng không phải cách gì."
Sầm Tây vô thức ôm "Lại Đây" co người thành một đống, tư thế có chút phòng vệ và tránh né. Chu Thừa Quyết biết nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ càng khiến cô lo lắng thêm, chẳng bằng nhanh chóng hỏi rõ ràng.
"Đôi khi, điều không biết mới là đáng sợ nhất. Những chuyện cậu lo lắng có thể rất ít khi xảy ra. Không đối mặt, lo nghĩ lâu hơn cũng chẳng có ích gì." Chu Thừa Quyết bình tĩnh khuyên.
"Nhưng... tôi không có số của dì..." Tuy Sầm Tây có điện thoại, nhưng không cho ai trong gia đình biết, cũng chưa dùng điện thoại gọi cho dì bao giờ.
Chu Thừa Quyết nghe xong, khéo léo rút ra một chiếc thẻ nhỏ có số điện thoại từ ngăn kéo bàn trà, nhét vào tay cô: "Số ở đây."
Lần này cô chẳng thể viện cớ nữa. Cô gái nhỏ quyết định mạnh mẽ, cầm điện thoại lên, bấm số gọi đi.
Lúc này, quán khá bận, nhưng có mấy nhân viên bán thời gian cố định giúp đỡ. Nếu không quá đông khách thì dì út thường sẽ trực ở quầy thu ngân tính tiền.
Điện thoại rất nhanh được nhấc lên, đầu dây bên kia là giọng của người phụ nữ. Nghe thấy giọng của Sầm Tây, bà ấy lập tức biết cô muốn hỏi gì, giọng điệu rất nhẹ nhàng, tâm trạng có vẻ rất vui: “Con yên tâm đi, dì và mẹ con cùng đi sân bay, trực tiếp mua vé bằng tiền, nhìn rõ ràng thấy ba con và người bạn gì đó lên máy bay rồi mới về.”
Dì út thở phào một hơi: “Giờ thì thật sự đuổi được cái tên ôn thần đó đi rồi. Con có thể yên tâm học hành, dì cũng có thể yên tâm mở quán. Chắc chắn mấy năm nữa ông ta cũng không quay lại đâu, kiếm được tiền thì tiếc không về. Nếu kiếm không ra tiền thì thậm chí còn không đủ tiền mua vé về nữa. Con cứ yên tâm đi.”
Sầm Tây đã nói hết với Chu Thừa Quyết mọi chuyện từ trước, không còn gì phải giấu giếm anh nữa. Ngay từ đầu cuộc gọi này đã bật loa ngoài. Nghe dì nói như vậy, mắt cô không tự chủ được đỏ lên, vui đến mức không thể kiềm chế.
Cô vô thức nhìn sang Chu Thừa Quyết, anh khẽ mỉm cười, tay véo nhẹ má cô, dịu dàng nói: “Yên tâm chưa? Đã nói là không có chuyện gì nghiêm trọng như cậu nghĩ rồi mà.”
Sầm Tây cảm thấy sống mũi cay cay, ngoan ngoãn gật đầu, vừa định chào tạm biệt dì rồi tắt điện thoại, bỗng nghe giọng người phụ nữ lại vang lên: “Ai đang nói vậy? Có chàng trai nào đang ở bên cạnh con sao?”
Lòng cô bỗng dưng lo lắng, tự nhiên có cảm giác xấu hổ. Sầm Tây gần như theo phản xạ mà vội vàng bịt điện thoại: “Không, không có đâu ạ.”
“Vậy sao dì nghe thấy tiếng gì đó nói ‘yên tâm đi’.” Dì út nghi ngờ hỏi, “Giờ con đang ở đâu?”
“Ở nhà bạn học, ừm, là bạn nữ ạ.” Sầm Tây cắn môi, mặt bắt đầu đỏ lên, vội vã bịa ra: “Là bạn học ngồi cạnh con hôm tụ tập ở quán ấy.”
“Là Giai Thư phải không?”
Dì út vậy mà còn nhớ tên của bạn cô, khiến Sầm Tây cực kỳ bất ngờ.
Sầm Tây vội vàng đáp: “Đúng rồi ạ.”
Thực ra cô chỉ đến nhà Chu Thừa Quyết làm bài tập, đến chính cô cũng không hiểu vì sao phải bịa chuyện với dì như vậy.
“Ơ...” Dì út lại cảm thấy lạ, “Dì nhớ cô bé đó có giọng ngọt ngào lắm, sao lại thành như vậy được?”
Sầm Tây liếc nhìn Chu Thừa Quyết, thấy anh đang nhịn cười, tay nắm đưa lên che miệng. Cô không nhịn được trừng mắt với anh, ra hiệu anh đừng phát ra tiếng nữa.
Sầm Tây lập tức lấy lại bình tĩnh, tiếp tục bịa ra: “À, tại vì dạo gần đây... hormone nam quá mạnh nên giọng mới trở nên khàn như vậy ...”
Xin lỗi Gia Thư.
Sầm Tây thầm xin lỗi trong lòng.
Lời vừa nói xong, Chu Thừa Quyết không thể nhịn nổi nữa, cười đến nỗi vai không ngừng run lên, trong khi Sầm Tây đang vội vàng túm lấy tay anh, ra hiệu cho anh không được cười nữa.
Dì út nghe vậy, chẳng hiểu gì, chỉ tự nói nhỏ: “Con gái sao lại có cái bệnh này... Thế con bé có cứu được không?”
Sầm Tây cắn chặt môi, đáp nhỏ: “Còn cứu được ạ.”
“Vậy thì tốt rồi.” Dì cũng không hỏi thêm, chỉ nói: “Nếu không có việc gì thì về sớm đi. Khuya rồi đó.”
“Vâng ạ.”
Cúp điện thoại xong, tay Chu Thừa Quyết cuối cùng cũng thoát khỏi tay cô.
Anh cúi đầu nhìn, đôi mắt tràn ngập tủi thân, sau đó ngẩng đầu lên oán trách: “Bị cậu véo đỏ cả lên rồi.”
“Xin lỗi...” Sầm Tây mỉm cười ngượng ngùng.
Chu Thừa Quyết lúc nào cũng là người biết cách đùa giỡn: “Nếu tay tôi mà hỏng rồi thì cậu có chịu trách nhiệm không?”
“Cũng chưa đến mức ấy đâu...” Sầm Tây vội vàng liếc nhìn anh.
“Dù sao thì tôi đã ghi lại món nợ này rồi. Sau này có chuyện gì, tôi sẽ bắt cậu chịu trách nhiệm.” Anh bắt đầu giở trò vô lại.
“...” Sầm Tây chớp mắt, “Được...”
Chu Thừa Quyết khẽ hừ một tiếng: “Hormone nam... Chỉ có những người học văn giỏi như cậu mới có thể nghĩ ra được cái lý do này.”
Sầm Tây: “...”
“Cậu căng thẳng gì chứ?” Chu Thừa Quyết bỗng nhìn sang cô, cười mỉm hỏi: “Cậu chỉ đến nhà tôi làm bài tập, chơi với con chó ngốc của tôi thôi mà. Sao lại căng thẳng cứ như chúng ta đang yêu đương vụng trộm vậy?”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh