Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 56
Cơn gió thu nhẹ nhàng thổi qua làm cho gương mặt của Sầm Tây đỏ bừng vì ngượng, cô không suy nghĩ gì mà bất chợt nắm lấy cánh tay của anh, siết chặt một cái.
Chỉ nghe thấy tiếng rít phát ra từ miệng anh, sau đó là một tiếng cười khẽ. Anh vừa nhăn mặt vì đau, vừa thấp giọng nói: "Cậu còn bóp nữa à? Tôi nói rồi, bóp mà có vấn đề thì phải chịu trách nhiệm đấy. Cậu cố ý đúng không? Vội vàng muốn chịu trách nhiệm như vậy sao?”
Sầm Tây lập tức buông tay, ôm chú cún vào lòng rồi lùi sang bên cạnh, không muốn tiếp tục câu chuyện kỳ lạ này nữa.
Cô nghĩ lại những gì dì nói trong điện thoại vừa rồi, quay sang nói với Chu Thừa Quyết: "Hay là tối nay tôi về quán đi..."
"Về cái gì? Đã khuya rồi." Chu Thừa Quyết liếc nhìn cún con trong tay Sầm Tây, rồi khẽ nhướng mày, nói với chú cún: "Cả tối cậu ôm nó. Giờ mà cậu đột nhiên bỏ đi, nó tìm không thấy cậu sẽ lại la lối khóc lóc cho mà xem."
Lại Đây: “?”
Sầm Tây nhìn chú cún trong tay, "Nó còn biết la lối khóc lóc à?"
Chu Thừa Quyết hừ một tiếng: "Nó chỉ giả vờ ngoan ngoãn khi ở trước mặt cậu thôi."
Sầm Tây không tranh cãi nữa, còn Chu Thừa Quyết đã đứng dậy, đi vào phòng thay đồ rồi quay lại, lấy điện thoại trên bàn trà, nói: "Đi thôi, tôi sẽ đi cùng cậu về quán lấy đồ."
"Như vậy ngày mai cậu không cần phải dậy quá sớm, có thể ngủ thêm một chút." Anh bổ sung.
Nói xong, Chu Thừa Quyết đã thong thả bước về phía cửa. Sầm Tây vội vàng đáp lời, đặt chú cún xuống ghế sofa, xoa nhẹ đầu nó rồi vội vàng theo bước anh.
Đêm thu ở Nam Gia dần trở lạnh, cả hai bước ra ngoài từ thang máy. Làn gió thu mát lạnh thoảng qua mặt.
Sầm Tây vẫn mặc chiếc áo sơ mi đồng phục ngắn tay. Cô vô thức rụt cô, hai tay ôm chặt lấy cơ thể, đi chậm bên cạnh Chu Thừa Quyết.
Nhưng chưa kịp thích nghi với cái lạnh bất ngờ ngoài trời, cô đã cảm thấy vai mình hơi nặng xuống một chút, cảm nhận được sự ấm áp từ chiếc áo khoác mỏng màu đen được khoác lên người.
Chiếc áo khoác đó rõ ràng là vừa vặn với người anh, nhưng lại quá rộng với cô. Áo dài đến gối, rộng thùng thình, dễ dàng bao bọc lấy cả người cô ở bên trong.
Sầm Tây kéo cổ áo, ngẩng đầu nhìn anh: "Cảm ơn."
Chu Thừa Quyết không đáp lời, chỉ đưa tay xoa đầu cô một cái, rồi tiếp tục bước đi.
Khi hai người về đến sân thượng nhỏ, bà lão đã ngủ say. Sầm Tây lo lắng sẽ làm bà lão thức giấc, lúc bước vào phòng còn đi nhẹ như trộm, không dám phát ra tiếng động, cả người căng thẳng hơn lúc ở nhà của Chu Thừa Quyết nhiều, không dám lơ là, mọi thứ đều phải thật cẩn thận.
Chu Thừa Quyết thì rất thoải mái, ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc nơi anh thường đến ăn khuya và làm bài, tựa lưng vào ghế, bình tĩnh đợi cô thu xếp.
Một lúc sau, Sầm Tây khom người cầm lấy túi sách bước ra.
Thấy vậy, Chu Thừa Quyết đứng dậy, bước đến gần, tự nhiên đưa tay cầm lấy túi sách của cô, dùng một tay xách giúp.
Anh nhẹ nhàng đung đưa túi sách, cười khẽ: "Cậu chỉ mang hai bộ đồ, mà sách vở lại mang cả đống?"
Sầm Tây gật đầu: "Tôi mang hết rồi."
"Vậy chắc cậu sẽ bị cả đám chê cười mất. Cả kỳ nghỉ đi chơi mà còn mang bài vở theo." Anh vừa nói vừa ra hiệu về phía cầu thang: "Khu nghỉ dưỡng đó ổn đấy, tôi vừa tra thử, có nhiều trò chơi lắm. Cậu còn có thời gian làm bài à?"
"Các cậu chơi là được rồi." Sầm Tây cắn môi, ánh mắt nhìn chằm chằm cái bóng của hai người dưới đất.
Dù sao chuyến đi này vốn là chuẩn bị cho người khác. Cô chỉ đi để góp cho đủ số thôi, chưa bao giờ nghĩ rằng mình cũng có cơ hội chơi vui vẻ tận hứng.
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Ít người tôi sợ." Chu Thừa Quyết dùng tay không cầm túi kéo nhẹ má cô: "Mấy ngày tới đi theo sát tôi đấy, nghe rõ chưa?"
Tối đó, Sầm Tây vẫn ngủ trong phòng của Chu Thừa Quyết, còn anh lười biếng nằm trên sofa trong phòng khách.
Cả hai dường như đã quen với việc này từ bao giờ.
Sáng hôm sau, Chu Thừa Quyết dậy sớm hơn Sầm Tây.
Thực ra, thời gian biểu của bọn họ khá giống nhau. Ngày thường dậy sớm đi học cũng không có khác biệt gì lớn, nhưng có lẽ vì điều kiện ở đây tốt hơn so với sân thượng nhỏ, không gian yên tĩnh, ánh sáng vừa phải, giường mềm mại, chăn ấm, nhiệt độ phòng luôn ổn định nên mỗi khi Sầm Tây ngủ qua đêm ở đây, cô thường dễ dàng ngủ quên, không thể dậy đúng giờ.
Thêm nữa, Chu Thừa Quyết không vội vàng gọi cô dậy, luôn để cô tự thức dậy rồi đi tìm anh. Vì vậy cô luôn dậy trễ hơn anh.
Hôm nay cũng vậy, khi Sầm Tây ôm chăn ngồi dậy, cả người vẫn còn chưa tỉnh táo, tóc dài rối tung, mắt còn chưa mở hết.
Cô gái nhỏ chậm chạp lê bước xuống giường, đôi mắt mơ màng, vẫn còn đang trong cơn buồn ngủ, đi ra khỏi phòng ngủ theo quán tính mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.
Đi qua phòng khách, cô nhận thấy trên sofa không có ai, định tìm sang chỗ khác thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Cứ tưởng là Chu Thừa Quyết ra ngoài tập thể dục hay đi mua bữa sáng về, Sầm Tây cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ thoáng xỏ dép lê rồi bước đi về phía cửa.
Vừa mở cửa, giọng nói trong trẻo của Lý Giai Thư liền vang lên bên tai: “Nhanh nhanh nhanh, đồ cậu bảo tôi mua nặng chết đi được. Mau mang vào nhanh lên. Nghiêm Tự, cái tên chó này, chỉ chịu giúp tôi xách có một nửa—”
Lý Giai Thư còn chưa kịp nói hết câu, ngẩng đầu lên nhìn rõ người mở cửa, mắt cô ấy lập tức trợn to.
Không chỉ vì người mở cửa là Sầm Tây, mà còn vì bộ dáng hiện tại của cô khiến người khác phải ngây người.
Tay Sầm Tây vẫn còn đặt trên tay nắm cửa, cả người đứng im một lúc lâu cũng không nhúc nhích. Tóc dài đen nhánh ngày thường vẫn luôn buộc gọn gàng, hôm nay lại buông xõa một cách lười biếng trên vai, chiếc áo ngủ rộng thùng thình chấm đất, rõ ràng là đồ nam.
Nhìn kích cỡ và màu sắc, chắc chắn là của Chu Thừa Quyết.
Hơn nữa, dáng vẻ này của cô rõ ràng là mới vừa tỉnh dậy từ trên giường.
Lý Giai Thư nuốt nước miếng một cái, chưa kịp lên tiếng thì phía sau thang máy bỗng vang lên một tiếng "ding", hai tay Chu Thừa Quyết xách bữa sáng nóng hổi về, anh không nhanh không chậm bước ra từ bên trong.
Anh vừa ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy ba người đang đứng chết sững ở cửa.
Biểu cảm của Chu Thừa Quyết không thay đổi nhiều, chỉ hơi nghiêng đầu lướt qua Lý Giai Thư đang chắn trước mặt Sầm Tây, nhìn về phía cô gái đang đứng ngẩn ngơ tại chỗ, nhẹ nhàng nhướn mày, rồi lướt nhìn qua Nghiêm Tự, bước vài bước lên trước chắn tầm mắt của cậu ấy, nhẹ giọng nói với Sầm Tây: “Đi thay đồ ngủ đi.”
“À.” Sầm Tây nghe vậy mới bừng tỉnh, mặc kệ mặt mình có đỏ lựng hay không, lập tức quay người, chạy vội về phòng ngủ.
Cô, vừa vào, phòng của Chu Thừa Quyết!
Lý Giai Thư lại một lần nữa mở to mắt, bị Sầm Tây quen đường quen nẻo như vậy làm cho choáng váng.
Ngay cả cô ấy và Nghiêm Tự cũng chưa bao giờ được bước vào phòng của Chu Thừa Quyết dù chỉ là một bước.
Khi Sầm Tây thay xong quần áo bước ra, ba người kia đã ngồi vào bàn ăn.
Biểu cảm trên mặt Lý Giai Thư đầy hứng thú, thỉnh thoảng không kìm được đưa tay chọc vào món điểm tâm nóng hổi mà Chu Thừa Quyết vừa mới mua về.
Kết quả là bị anh dùng một tay chặn lại, giọng điệu bình thản nói: “Không biết đợi đủ người rồi mới ăn à?”
Lý Giai Thư xấu hổ rụt tay lại, ngoan ngoãn chịu phạt.
Sầm Tây cảm nhận được ánh mắt của ba người đồng loạt đổ dồn về phía mình, cô ngượng ngùng đi về phía bàn ăn.
Khi gần đến bàn, Chu Thừa Quyết tiện tay kéo ghế cho cô, mời cô ngồi bên cạnh mình một cách tự nhiên.
Lý Giai Thư thấy vậy, lông mày không khỏi nhướn lên, vừa thấy Sầm Tây ngồi xuống, liền nhanh tay nhanh mắt gắp một chiếc bánh bao hấp đặt vào bát của mình.
Nghiêm Tự từng bị Lý Giai Thư vô tình ngộ thương bằng bánh bao canh, thấy vậy lập tức tránh xa cô ấy một chút, sau đó nghe thấy Lý Giai Thư lên tiếng hỏi: “Nói đi, chuyện gì vậy?”
Sầm Tây bất giác quay đầu nhìn về phía Chu Thừa Quyết.
Anh lại chẳng có ý định lên tiếng thay cô, chỉ khẽ nhếch miệng, ánh mắt dính chặt vào cô, như muốn xem xem cô sẽ trả lời thế nào.
Sầm Tây nắm chặt tay, trầm tư một lát, đột nhiên đổi sắc mặt: “Đến lúc này rồi, tớ cũng không giấu các cậu nữa.”
Không biết từ lúc nào cô đã đem cuốn tập bài tập tối qua mang theo bên người tới, tiện tay lấy ra, “bốp” một tiếng, đặt hai cuốn lên bàn ăn, ngay trước mặt Lý Giai Thư.
Lý Giai Thư bị khí thế của cô dọa sợ, lùi người về phía sau, sau đó mới nhìn vào hai cuốn bài tập, hỏi: “Cái này...là ý gì?”
“Xin lỗi, tớ và Chu Thừa Quyết đã lén làm bài tập cả một đêm.” Lúc này Sầm Tây chẳng còn để ý đến việc Chu Thừa Quyết có thể phá hỏng kế hoạch của mình hay không, cứ vậy nói bừa: “Thật ra tớ cũng không muốn làm như vậy, là cậu ấy ép tớ.”
Chu Thừa Quyết: “?”
Sầm Tây nói ra mấy câu, dường như đã nắm bắt được mạch cảm xúc, diễn xuất càng thêm nhập tâm: “Tớ đã nói rồi, mọi người đều không được làm trước. Tớ không thể làm ra chuyện phản bội tổ chức như vậy được. Lúc đó tớ còn hỏi cậu ấy, nhất định phải làm như vậy sao?”
“Chúng ta làm như vậy có xứng đáng với Giai Thư, với Mao Mao, với Nghiêm Tự, với Kiều Kiều không?” Sầm Tây cúi đầu, “Nhưng tiếc là, tớ vẫn không thể thuyết phục được cậu ấy, cuối cùng bị cậu ấy ép buộc thông đồng làm bậy, viết suốt một đêm…”
Chu Thừa Quyết nghe vậy, trong giọng nói mang theo chút nghi ngờ: “Thông đồng làm bậy...?”
Sầm Tây chột dạ nhìn anh một cái, rồi lén lút nói: “Cái này hơi sâu sắc, cậu không hiểu được cũng là bình thường.”
Chu Thừa Quyết: “...?”
Lý Giai Thư nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy, với 43 điểm của cậu, thành ngữ này quá khó đối với cậu rồi.”
Chu Thừa Quyết: “...?”
Lý Giai Thư nói xong, chợt bừng tỉnh, chỉ vào hai cuốn bài tập trên bàn, giọng điệu cao vút: “Vậy là hai người làm hết hai quyển bài tập trong một đêm? Hai quyển đấy! Các cậu có còn là người không hả?”
Sầm Tây ngượng ngùng cắn môi, không đành lòng, lại lôi ra một cuốn nữa từ phía sau: “Thực ra là ba cuốn…”
Nghiêm Tự: “Cái gì?”
Chu Thừa Quyết nhướng mày: “Sao cậu còn lén làm thêm một quyển nữa?”
Sầm Tây: “Tắm xong thấy không buồn ngủ nên... không cẩn thận làm thêm một quyển.”
Chu Thừa Quyết hừ một tiếng: “Được lắm.”
Sầm Tây chỉ cần nói vài câu đã dễ dàng chuyển hướng sự chú ý của Lý Giai Thư.
Lúc này cô ấy đang lắc lắc vai Nghiêm Tự, kích động nói: “Tối nay! Nhất định! Phải! Giúp tôi chép hết ba quyển! Tôi không thể tụt lại phía sau được!”
Cả nhóm ăn sáng xong, nhanh chóng thu dọn rồi chuẩn bị ra ngoài đến nơi tập hợp.
Trước khi ra khỏi cửa, Chu Thừa Quyết đeo chiếc ba lô đen mà anh hay mang khi đi học, tay này xách một vali hành lý lớn, tay kia nhận lấy đồ đạc từ tay Sầm Tây một cách tự nhiên.
Một lúc sau, cả người anh đã treo đầy đồ.
Lý Giai Thư lại đang cãi nhau với Nghiêm Tự. Vì Nghiêm Tự chỉ đồng ý giúp cô ấy xách một nửa hành lý, nên cô ấy giận dữ bảo cậu ấy nhìn mà học hỏi Chu Thừa Quyết đi.
Nghiêm Tự có chút bất lực: "Sầm Tây mang vài món, còn cậu mang bao nhiêu hành lý? Có thể so sánh với nhau sao?"
Tuy nhiên, từ nhỏ đến lớn, Nghiêm Tự chưa bao giờ thắng được Lý Giai Thư trong mọi cuộc tranh cãi, cuối cùng vẫn đành chấp nhận gánh vác hết tất cả hành lý.
Sầm Tây chợt nhớ lại câu nói của Lý Giai Thư trước đó, vô thức nhìn về phía Chu Thừa Quyết, không hiểu sao bỗng dưng cảm thấy hơi ngại ngùng, mặt nhỏ hồng lên.
Trước đó người này còn ra vẻ không muốn đi, từ chối không chịu nhận lời, rồi giờ lại chuẩn bị đồ đạc, tìm hiểu các mẹo du lịch, tay xách đầy hành lý, trông có vẻ như rất hào hứng.
Nơi tập hợp được chọn là dưới cây tình yêu trong con hẻm cổ. Chu Thừa Quyết gọi một chiếc xe, cả nhóm đi thẳng đến đó.
Đến nơi, những người còn lại chưa có mặt đầy đủ, bọn họ đặt đồ xuống rồi bắt đầu dạo quanh.
Cuối cùng Lâm Thi Kỳ cũng có cơ hội đi chơi cùng với Chu Thừa Quyết, đương nhiên là cô ấy sẽ tận dụng từng giây phút quý giá.
Cô ấy phấn khích, giả vờ chụp một vài tấm selfie, rồi nhanh chóng chạy đến trước mặt Chu Thừa Quyết, chỉ về phía cây tình yêu cao lớn phía sau, cười ngượng ngùng: "Cái đó, hay là chúng ta chụp chung một tấm nhé?"
Chu Thừa Quyết vô thức lùi lại hai bước, vô tình tạo khoảng cách với cô ấy. Ban đầu anh định từ chối một cách nhẹ nhàng, nhưng nghĩ lại thì dù sao cũng nhờ cô ấy mà Sầm Tây mới có được một khoản tiền gấp, nên sau một lúc do dự, anh quay sang nhìn Lý Giai Thư đang kéo Sầm Tây đi mua đồ ở cửa hàng gần đó, lên tiếng gọi: "Lý Giai Thư."
Lý Giai Thư quay lại: "Hả? Sao vậy?"
Chu Thừa Quyết chỉ về phía Lâm Thi Kỳ đang đứng trước mặt: "Cậu ấy bảo muốn chụp một bức ảnh chung với mọi người."
Lâm Thi Kỳ ngây người trong giây lát. Má cô ấy bỗng chốc đỏ bừng lên. Lâm Thi Kỳ xấu hổ quay đầu nhìn Lý Giai Thư: "À, đúng rồi, chúng ta chụp chung một bức ảnh đi. Hiếm khi cả đám cùng nhau đi chơi mà."
"Được thôi." Lý Giai Thư không hề suy nghĩ nhiều, lập tức khoác tay Sầm Tây, kéo cô quay lại. "Chúng ta chụp ở đâu?"
Lâm Thi Kỳ chỉ về phía cây tình yêu: "Lấy cái cây đó làm phông nền đi. Tớ nhớ nhiều du khách thích đến Nam Gia để check-in ở chỗ này lắm."
"Được."
Có vài người trong nhóm biết rõ ý định của Lâm Thi Kỳ, nhanh chóng nhìn nhau ra hiệu, đẩy cô ấy và Chu Thừa Quyết đứng ở trung tâm.
Chu Thừa Quyết nhíu mày một chút, vô thức nhìn về phía Sầm Tây đang đứng im lặng ở bên lề chờ đợi.
"Được rồi, thế này là được rồi. Tớ đi tìm người qua đường giúp chúng ta chụp ảnh." Lâm Thi Kỳ sắp xếp xong, định đi tìm người chụp giúp.
Nhưng chưa kịp đi, chiếc máy ảnh nặng trĩu trong tay cô ấy đã bị thiếu niên bên cạnh giành lấy.
Chu Thừa Quyết cất giọng trầm ấm: "Để tôi chụp giúp mọi người."
Nói xong, anh cầm máy ảnh đi vài bước ra khỏi nhóm, đi tới cách đó không xa: “Mọi người, nhìn vào ống kính nào.”
Vài người sửng sốt chớp mắt, sau đó rất nhanh điều chỉnh lại nét mặt, đứng dịch dần vào giữa, lấp đầy khoảng trống mà Chu Thừa Quyết để lại, cuối cùng đều nhìn về phía máy ảnh mỉm cười.
Thiếu niên nâng máy ảnh, kiên nhẫn điều chỉnh tiêu cự, chụp liên tiếp vài tấm, sau đó xoay người lễ phép nói với một du khách bên đường, hỏi người đó có tiện chụp giúp vài tấm ảnh cho cả nhóm không.
Người đàn ông trung niên vốn là một người đam mê nhiếp ảnh nên vui vẻ nhận lời.
Chu Thừa Quyết liền đưa máy ảnh cho ông ấy rồi nhanh chóng chạy về phía bên phải của nhóm, thản nhiên đứng cạnh Sầm Tây.
Sầm Tây vô thức ngước nhìn. Chu Thừa Quyết mỉm cười, khẽ vòng tay qua lưng cô. Đúng lúc người khách du lịch kia nhấn nút chụp, cánh tay anh nhẹ nhàng quàng qua vai cô, kéo cô lại gần.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh