Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 54

139@-

Nhận được câu trả lời đồng ý từ Chu Thừa Quyết, Sầm Tây thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy về phòng, lấy cuốn bài tập “Quốc Khánh vui vẻ” mới được phát hôm nay, nhét vội vào cặp rồi đi xuống tầng không chút chần chừ.


 


Cô đã thuộc lòng đường đến Vọng Giang đến mức bảo vệ ở cổng khu chung cư nhìn thấy cô cũng không thắc mắc gì. Buổi tối thấy cô đến, bảo vệ chẳng hỏi han hay ngăn cản gì, thậm chí còn không cần gọi điện hỏi chủ nhà, đã mở cổng cho cô vào.


 


Sầm Tây chạy vào thang máy, bước đi nhẹ nhàng, đến tầng hai mươi sáu, đứng trước cửa phòng Chu Thừa Quyết, nghĩ thầm từ quán cá nướng qua đây chỉ mất khoảng năm sáu phút, không biết Chu Thừa Quyết đã tắm xong chưa. Thế là cô không bấm chuông rồi thuận tay nhập mật mã mở cửa.


 


Cô gái nhỏ thoải mái lấy đôi dép lê màu hồng của mình từ kệ giày xuống, cúi người chuẩn bị thay thì thấy Chu Thừa Quyết chậm rãi bước ra từ trong phòng tắm.


 


Sầm Tây nghe tiếng, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía anh, cả người vẫn giữ tư thế cúi người tháo dây giày, một chân cong lại.


 


Chu Thừa Quyết hình như vừa mới tắm xong, tóc ngắn đen vẫn còn hơi ướt, thỉnh thoảng có vài giọt nước từ sau tai chảy xuống cổ. Dù biết cô sẽ đến nhưng anh cũng không đổi áo ngoài, chỉ mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình màu đen, trên cổ treo một chiếc khăn tắm màu trắng, thỉnh thoảng dùng tay xoa tóc.


 


Vừa ra khỏi phòng, anh tìm kiếm bóng dáng Sầm Tây trong nhà theo bản năng, nhìn một vòng, nhanh chóng phát hiện cô vẫn đang ở chỗ cửa ra vào, liền bước thẳng về phía cô.


 


Chưa kịp nói câu nào, anh đã cúi người kéo chiếc ghế sofa mini đang dựa vào tường ra, đặt ngay dưới chân cô rồi bình thản nói: "Ngồi xuống mà thay."



"Không ngồi ghế thay giày mà cứ đứng lắc lư thế làm gì?"


 


Sầm Tây lập tức ngả người về phía sau, toàn bộ trọng lượng dồn vào chiếc sofa nhỏ, tư thế nửa ngồi giúp cô không còn cảm giác đau nhức ở chân. Cô cúi đầu tiếp tục tháo dây giày, khóe môi không khỏi cong lên một nụ cười dịu dàng.


 


Chu Thừa Quyết tiện tay lấy khăn tắm xuống, để nó treo trên vai, cúi người cầm lấy chiếc cặp sách của cô đặt bên chân, định xách vào trong.


 


Nhưng khi cầm lên, anh thấy nó nhẹ bẫng, gần như không có trọng lượng, đoán chắc bên trong chỉ có một cuốn sách bài tập.


 


"Không thu dọn đồ đạc mang qua à?" Chu Thừa Quyết bất ngờ hỏi.


 


Sầm Tây thay xong dép lê, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh: "Đồ gì? Tôi chỉ mang một quyển sách bài tập toán để làm..."



 


Chắc cũng đủ rồi, cuốn sách đó cũng khá dày. Một buổi tối chắc làm không hết.


 


Chu Thừa Quyết hơi nhướn mày: " Không phải ngày mai chúng ta cùng đi đến khu nghỉ dưỡng gì đó sao? Mấy ngày mấy đêm liền, sao cậu không mang quần áo đi thay?"


 


Sầm Tây "Ồ" lên một tiếng, cô suýt quên mất chuyện này.


 


Cô gái nhỏ đứng dậy từ chiếc ghế nhỏ, vừa đi theo anh vào phòng khách vừa nói:"Không sao đâu. Đồ của tôi cũng không nhiều lắm, chỉ có hai bộ quần áo. Đợi tối về rồi nhét vào cặp là được."


 


"Về à?" Chu Thừa Quyết dừng bước, quay đầu nhìn cô với vẻ nghi ngờ.


 


Sầm Tây chớp mắt, không hiểu anh đang nói gì: "Sao vậy?"


 


"Cậu không ngủ ở đây sao?" Chu Thừa Quyết tùy ý đặt cặp sách của cô lên sofa trong phòng khách rồi bước về phía tủ lạnh, lấy hai đĩa trái cây đã cắt sẵn mang ra đặt trên bàn trà trước mặt cô.


 


"Ngủ ở đây?" Sầm Tây bị câu hỏi của anh làm cho mơ hồ.


 


"Ừ." Chàng trai ngại ngùng xoa cổ, "Vậy cậu định về sao? Tôi tưởng cậu sẽ ngủ ở đây rồi sáng mai cùng đi luôn."


 


"Không phải..." Sầm Tây lắc đầu, ngại ngùng lẩm bẩm: "Sao có thể không có chuyện gì mà cứ đến nhà cậu ngủ chứ..."


 


Dù lời cô nói nhỏ, nhưng Chu Thừa Quyết vẫn nghe thấy. Anh liền đáp một cách tự nhiên: "Có gì mà không thể?"


 


Sầm Tây ngạc nhiên nhìn anh sau đó nhanh chóng quay mặt đi, chợt cảm thấy hơi có lỗi, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ là... không muốn gặp bố mẹ. Bọn họ sẽ đến lấy tiền. Tôi nhờ dì ra mặt giúp..."


 


"Tối nay?" Chu Thừa Quyết vừa tùy tiện trò chuyện, vừa không nhanh không chậm đi qua quầy bar, lấy đồ uống cho cô rồi đưa đến tay cô, ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh.


 



 


Có lẽ cô đang lo lắng là bọn họ nhận tiền rồi sẽ lại tiêu xài vô tội vạ, không phải thực sự muốn đi. Dù đã gom đủ tiền nhưng cô không hề cảm thấy nhẹ nhõm như mình tưởng tượng.


 


Chu Thừa Quyết nhìn Sầm Tây một lúc, sau đó tay lớn không tự chủ được mà chạm vào sau đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc dài mềm mượt của cô: "Yên tâm đi, nếu là cái cớ, không định đi thật. Vậy hai ba nghìn tệ cũng phải giành giật, vậy cũng không nghiêm túc đi tìm người khác vay mượn như vậy."


 


"Hơn nữa, tôi nghĩ lại tình huống ngày hôm đó cậu nói, ba cậu..." Chu Thừa Quyết ngừng lại một chút, nhanh chóng đổi cách xưng hô: "Chu Khâu Kiến là người tham lam. Có người nói sẽ dẫn ông ta ra ngoài kiếm nhiều tiền. Đối với loại con bạc như ông ta thì cám dỗ này quá lớn. Ông ta không thể nào bỏ qua đâu. Đừng lo nữa."


 


Chu Thừa Quyết nói xong, liền tiện tay mở điện thoại kiểm tra thời gian: "Bây giờ chưa tới tám giờ. Qua mười giờ thì gọi điện cho dì của cậu thử xem."


 


Lúc này Sầm Tây vẫn còn lo lắng nên đầu óc không được rõ ràng. Cô cảm thấy trong lòng có chút rối loạn, nhưng nghe anh nói như vậy, cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Một loại cảm giác an toàn mơ hồ dâng lên trong lòng. Cô ngoan ngoãn gật đầu, không nghĩ nhiều nữa.


 


Đầu óc tạm thời được nhẹ nhõm, Sầm Tây nhanh chóng lấy cuốn sách bài tập trong cặp ra, cầm bút lên bắt đầu nghiêm túc làm bài.


 


Tốc độ vào trạng thái nhanh đến mức kinh ngạc, hai người còn chưa kịp trò chuyện vài câu. Chu Thừa Quyết không nhịn được mà khẽ cười, cong khóe miệng.


 


Thiếu niên lười biếng tựa vào sofa, nghiêng đầu nhìn cô làm xong ba câu hỏi trắc nghiệm liên tiếp, cuối cùng vẫn không kìm được mà hỏi: "Cậu thật sự không tính ngủ lại đây sao? Giữa đêm khuya còn đi qua đi lại như vậy làm gì? Cũng đâu phải lần đầu cậu ngủ ở đây đâu."


 


Sầm Tây ngừng viết, ngập ngừng ba giây, sau khi viết xong đáp án C, mới từ từ lên tiếng hỏi: "Cậu... sợ à?"


 


Chu Thừa Quyết dừng tay lau tóc lại ba giây, sau đó vẫn thản nhiên đáp: "Đúng vậy, tôi nhát gan. Cậu đã đến rồi thì đừng đi nữa."


 


"Chắc cũng không có nhiều đồ đạc gì đâu. Sáng mai qua lấy cũng được mà." Chu Thừa Quyết thấy cô không lên tiếng, lại dùng khuỷu tay chọc nhẹ vào người cô: "Ê, nói một tiếng đi."


 


"Được rồi..." Sầm Tây gật đầu.


 


Tâm trạng Chu Thừa Quyết vui vẻ, lấy chiếc dĩa trên bàn cắm một miếng trái cây đưa cho cô: "Ăn đi, đừng chỉ biết chúi đầu vào làm bài."


 



 


Chừng hơn nửa tiếng sau, điện thoại của Chu Thừa Quyết reo lên.


 


Anh nhìn thoáng qua màn hình, thấy là Nghiêm Tự gọi đến, tùy ý bắt máy: "Có chuyện gì?"


 


"Cậu không xem nhóm chat à?" Nghiêm Tự hỏi.


 


Chu Thừa Quyết hỏi lại một cách đương nhiên: "Tôi là người sẽ xem thông báo nhóm chat sao?"


 


Nghiêm Tự không khỏi cười thầm. Sầm Tây chỉ cần gửi một dấu chấm trong nhóm, anh cũng phải nhảy ra “ừ” một cái, cũng chẳng thấy anh bỏ sót cái nào.


 


Nhóm chat đó là của mấy người bạn thân thiết trong lớp. Học lực của mỗi người cũng khá tương đồng. Thường ngày ngoài việc chém gió tán gẫu, thỉnh thoảng bọn họ sẽ trao đổi bài vở, hoặc thảo luận những bài tập khó.


 


Mao Lâm Hạo thích nhất là khi gặp bài tập không làm được, sẽ chụp lại gửi lên nhóm, tag hết tất cả mọi người vào.


 


Thật ra phần lớn thời gian, cậu ấy muốn Chu Thừa Quyết giúp giải bài. Bởi vì về mặt lý thuyết, gần như không có bài nào mà Chu Thừa Quyết không giải được. Cộng thêm cách suy nghĩ rõ ràng hơn người của anh, ngay cả khi là bài mà mọi người đều làm được thì cách giải của anh cũng đơn giản hơn nhiều.


 


Tuy nhiên, Chu Thừa Quyết vốn cảm thấy Lý Giai Thư quá ồn ào, lười xem tin nhắn trong nhóm. Trừ khi có ai đó nhắn riêng cho anh, không thì đợi anh trả lời tin nhắn gần như phải đợi cả nửa ngày.


 


Nhưng sau này mọi người cũng dần dần nhận ra một quy tắc ngầm.


 


Mỗi khi Sầm Tây có câu hỏi, không lâu sau Chu Thừa Quyết sẽ gửi một bức ảnh quá trình giải bài cho cô.


 


Giống như cài thông báo đặc biệt cho tin nhắn của cô vậy, hỏi gì đáp nấy.


 


Mao Lâm Hạo là đại biểu môn Toán, tuy hơi vụng về, nhưng đầu óc khá nhanh nhạy, sau khi phát hiện ra quy tắc ngầm này, mỗi lần hỏi bài trong nhóm, tag tất cả mọi người xong, cậu ấy sẽ cố gắng tag riêng Sầm Tây một lần nữa.


 



 


Nếu đôi khi gặp bài cô cũng không làm được, cô sẽ gửi một biểu tượng dễ thương nói là mình cũng không biết.


 


Vậy thì vài phút sau, bài giải viết tay của Chu Thừa Quyết sẽ ngay lập tức xuất hiện trong nhóm.


 


Nghiêm Tự không để ý đến câu hỏi của Chu Thừa Quyết, trực tiếp đi vào vấn đề chính: "Trong nhóm đã gửi bản kế hoạch chi tiết cho chuyến đi nghỉ mát ngày mai rồi. Còn cậu và Sầm Tây thì sao? Chúng tôi đã thảo luận cả nửa ngày rồi. Hai người không nói một chữ nào. Mau vào thảo luận đi. Tôi lại đi tìm Sầm Tây hỏi."


 


Chu Thừa Quyết nhíu mày một cái: "Cậu tìm cậu ấy làm gì?"


 


Nghiêm Tự thản nhiên đáp: "Để nhắc cậu ấy xem tin nhắn trong nhóm, đưa ra chút ý kiến chứ sao? Cũng không thể chỉ nghĩ đến sở thích của chúng ta được. Mọi người đều phải xem xem có vấn đề gì không."


 


Chu Thừa Quyết lập tức từ chối: "Không cần cậu tìm. Tôi sẽ nói với cậu ấy."


 


Nghiêm Tự đột nhiên im lặng ba giây, rồi giọng điệu trở nên hơi trêu chọc: "Không phải cậu ấy lại đang ở nhà cậu đấy chứ? Hai người giờ ở chung với nhau luôn rồi à?"


 


Chu Thừa Quyết vô thức nhìn về phía cô gái bên cạnh, nghĩ có lẽ cô cũng không muốn chuyện riêng tư của mình bị đem ra bàn tán, liền tùy tiện đáp lại: "Không có."


 


Nghiêm Tự tất nhiên không tin: "Vậy thì tốt. Chẳng phải Lâm Thi Kỳ nói là ngày mai sẽ đi cùng bạn từ trường khác à? Mọi người ở mấy nơi khác nhau không tiện đến Nam Gia tập hợp. Cuối cùng quyết định sẽ gặp ở dưới cây tình yêu trong ngõ cổ gần trung tâm thành phố. Ở đó đi tàu điện ngầm cũng tiện." 


 


Nghiêm Tự tiếp tục nói: "Thế nên tôi vừa mới thảo luận với Lý Giai Thư. Bọn tôi định tối nay đến nhà cậu ngủ, sáng mai cùng nhau đi. Thế nào?"


 


"Không thế nào. Đừng có mà đến." Chu Thừa Quyết không hề nghĩ ngợi đã từ chối ngay lập tức, "Tôi không có ở nhà."


 


Sầm Tây nghe vậy quay đầu nhìn anh, chỉ thấy Chu Thừa Quyết lại nghiêm túc đáp lại: "Các cậu cũng không được tự đến. Mật khẩu nhà tôi đổi rồi, đừng mơ vào được."


 


Nghiêm Tự cười đến run vai: "Được. Tôi vừa hỏi Lý Giai Thư. Cậu ấy nói quyết định sáng mai khoảng năm giờ sẽ đến nhà cậu tập trung. Hai người... À không, một mình cậu đợi bọn tôi đến nhé."


 


Chu Thừa Quyết: "..."!


Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 54
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...