Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 53
Điểm cuối của xe buýt số 20 cách Vọng Giang Số Một gần bốn mươi phút đi xe.
Sau khi giúp Sầm Tây gửi xong tin nhắn cho Lâm Thi Kỳ, Chu Thừa Quyết không trả lại điện thoại cho cô, mà nhanh chóng khóa màn hình rồi nhét vào túi quần của mình, không cho cô có cơ hội nào để giải thích với đối phương.
Hoàn tất mọi động tác, anh mới nghiêng đầu nhìn cô một cái, giọng lạnh lùng, nhưng không phải là đang cáu giận: “Nghĩ thế nào vậy hả?”
Sầm Tây cảm thấy tim mình đập mạnh. Cô cũng biết quyết định lúc nãy của mình quá vội vàng, nhưng đó là lựa chọn duy nhất mà cô có thể nghĩ ra.
Cô gái nhỏ im lặng không nói gì. Chu Thừa Quyết cũng hiểu rõ cô là bất đắc dĩ mới phải làm vậy. Dù trong lòng có tức giận, nhưng anh cũng không muốn trút lên cô. Anh nhịn xuống, cuối cùng chỉ nói một câu: “Lần sau dạy thêm thì về Lục Cảnh Uyển, để mẹ tôi mắng cậu một trận.”
Sầm Tây mím chặt môi, tâm trạng phức tạp vô cùng, cảm xúc lẫn lộn.
Những lời bình thường đến mức không thể bình thường hơn ấy lại khiến cô không kìm được mà cảm thấy tủi thân. Không ai sẽ giống như anh, thật lòng lo lắng cho cô, thật sự tức giận thay cô.
Cô gái nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Thành phố vào buổi tối đã bắt đầu sáng lên ánh đèn neon, xe cộ vẫn tấp nập qua lại. Mặc dù cảnh vật không khác gì lúc nãy trên xe buýt, nhưng lúc này, tâm trạng của cô lại hoàn toàn khác biệt.
Chu Thừa Quyết đồng ý lời mời của Lâm Thi Kỳ. Điều này có nghĩa là cô sẽ nhận được hơn hai nghìn tiền thù lao từ Lâm Thi Kỳ. Cộng với số tiền cô tích góp được trước đó, việc có đủ ba nghìn tệ cho Chu Khâu Kiến không còn là vấn đề.
Nói cách khác, cô có thể tiếp tục yên ổn đi học và sinh sống ở Nam Gia.
Sầm Tây thu lại ánh mắt, cúi đầu xuống, đầu hơi nghiêng, cảm giác như lạc vào trong mơ.
Chàng trai vốn ngồi cách cô một khoảng, đột nhiên dịch lại gần một chút. Hai cánh tay đặt ở bên người vô tình va vào nhau. Ngay sau đó, Chu Thừa Quyết lười biếng tựa người vào lưng ghế, rồi không chút ngần ngại, đầu dựa lên vai Sầm Tây.
Cô gái bị bất ngờ, cả người cứng đờ, ngồi thẳng như một cây trụ, không dám động đậy.
Giọng trầm thấp của Chu Thừa Quyết vang lên bên tai cô: “Thả lỏng một chút đi. Ngồi căng quá, tôi dựa không thoải mái.”
Sầm Tây mở miệng, lúc này trái tim đập nhanh đến mức cô nói cũng có chút lắp bắp: “Cậu... làm gì vậy...”
“Im lặng, tôi muốn ngủ một lát. Lúc nãy chơi bóng hơn một tiếng với Nghiêm Tự, sau đó xuống xe lại phải chạy đuổi theo cậu, thân thể có làm bằng thép cũng cần phải nghỉ ngơi.”
Đuổi theo cô…
Chu Thừa Quyết nhắm mắt lại, còn bổ sung thêm một câu: “Dựa vào cửa sổ rung quá, không ngủ được.”
Sầm Tây ngậm miệng, chỉ có thể mềm vai xuống, cố gắng để anh nằm thoải mái hơn một chút.
Suốt chuyến đi dài bốn mươi phút, Chu Thừa Quyết cứ thế dựa vào cô. Trong lúc đó Sầm Tây cũng không chịu nổi sự xóc nảy của xe, bất giác nghiêng đầu áp vào mái tóc đen của anh, ngửi được hương thơm quen thuộc, rồi cũng ngủ thiếp đi.
Mãi cho đến khi xe dừng lại ở bãi đỗ tạm của Vọng Giang Số Một, Chu Thừa Quyết là người tỉnh dậy trước. Anh lười biếng mở mắt, thấy cô gái nhỏ vẫn còn đang ngủ, im lặng nhìn cô một lúc, rồi mới quét mã trả tiền taxi, kéo nhẹ má cô: “Đến rồi.”
Sầm Tây mơ màng mở mắt, nhíu mày, vừa dụi mắt vừa ngáp dài, rõ ràng vẫn còn rất mệt, như thể chưa ngủ đủ.
Chu Thừa Quyết bất giác khẽ mỉm cười, vừa đỡ vừa kéo cô xuống xe, dắt cô lên tầng.
Khi thang máy sắp đến tầng 26, cuối cùng Sầm Tây cũng tỉnh dậy. Thấy cửa thang máy mở ra lần nữa, cô không định đi cùng anh ra ngoài: “Tôi về quán đây.”
Chu Thừa Quyết dừng bước, không có ý định thương lượng, siết chặt cổ tay cô, kéo cô ra ngoài thang máy, nói với giọng chắc nịch: “Đã gọi đồ ăn ngoài rồi. Có lẽ cũng sắp giao tới. Ăn xong rồi về.”
___________________________________
Vào buổi chiều trước kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, những tán cây ngân hạnh gần trường Nam Gia đã bắt đầu có dấu hiệu ngả vàng. Cái nóng oi ả dần tan biến, nhường chỗ cho những cơn gió thu mang theo chút se lạnh.
Trường học vẫn chưa phát đồng phục mùa đông, nhưng nhiều bạn học đã tự ý khoác thêm áo khoác bên ngoài áo sơ mi mùa hè.
Còn Sầm Tây thì chẳng có bộ quần áo nào dư thừa, vẫn cứ mặc bộ đồng phục mùa hè quen thuộc.
Tiết tự học cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ, dù là những học sinh giỏi nhất lớp cũng không thể ngồi yên vì quá háo hức.
Giáo viên chủ nhiệm Diệp Na Na hiển nhiên chiếm dụng hết thời gian còn lại của tiết học, vừa phân phát mấy tờ thông báo, nhắc nhở về an toàn trong kỳ nghỉ vừa nhìn đám người Mao Lâm Hạo bê đồ trở về từ văn phòng giáo viên, chỉ tay vào một chỗ trống trên bục giảng: "Đặt mấy thứ đó qua bên kia. Ai có kéo thì cho các bạn ấy mượn. Mở bao bì ra rồi phát cho mọi người đi."
Lý Giai Thư tò mò nhìn về phía cô giáo: "Chị Na, cô định tặng chúng em quà gì vậy?"
Nghiêm Tự ngồi ở cuối lớp cười khúc khích, nắm tay thành nắm đấm, đưa lên miệng giả vờ che miệng cười.
Diệp Na Na cười như không cười nhìn về phía Lý Giai Thư, rồi chớp mắt: "Quả thật là có quà lớn dành cho các em."
"Các bạn đại biểu môn ra đây một chút. Mỗi người nhận một phần, quà quốc khánh đặc biệt mà lão Diêu chuẩn bị cho các em, có một không hai ở Nam Gia này."
Lý Giai Thư nghe vậy liền cảm thấy hoảng hốt, quay sang Sầm Tây thì thầm: "Từ khi nào mà lão Diêu lại tốt bụng như vậy?"
Sầm Tây không nhịn được cười, nhìn cô ấy một cái rồi nói: "Chắc một lát nữa cậu sẽ phải sửa miệng đấy."
Chưa kịp dứt lời, Mao Lâm Hạo vừa phát xong phần quà "đặc biệt", vẻ mặt Lý Giai Thư đã từ đầy kỳ vọng chuyển sang khóc thét: "Đem thứ đồ chết tiệt này vứt ra khỏi tầm mắt tớ! Ahhh!" Cô nàng ngồi ôm đầu, hoàn toàn sụp đổ.
Kỳ nghỉ Quốc khánh chỉ có bảy ngày, mỗi lớp một quyển “Quốc khánh vui vẻ”. Lão Diêu có phải bị điên rồi hay không? Sao còn chưa nghỉ hưu đi!
"Ai có thể liên lạc lại với tuyển thủ ăn cắp đề thi hồi cấp hai không? Hỏi một chút xem cậu ta có tiện tới cắp hết mấy thứ này đi luôn? Tôi tuyệt đối sẽ không oán trách gì đâu."
Nghiêm Tự nhịn cười đến mức vai run lên bần bật, không nhịn được mà gửi tin nhắn trêu cô ấy: [Cậu không thấy mình ngốc sao? Lão Diêu có thể tặng quà gì tốt đẹp chứ?]
Lý Giai Thư gõ chữ mà tay nặng như đeo chì: [Không biết sao cậu lại có thể vui đến thế nhỉ?]
Không thể tin nổi mình đẹp trai thế này: [???]
Lý Giai Thư rất nhanh gửi cho cậu ấy một bức ảnh chụp lúc nãy.
Không thể tin nổi mình đẹp thế này: [Mấy quyển này chị đây không định làm, cậu giúp bớt đi."
Không thể tin nổi mình đẹp trai thế này: [?? Tôi thiếu nợ cậu à?!]
Lý Giai Thư không trả lời nữa, khuôn mặt đã bắt đầu có lại nụ cười, mấy từ "tôi thiếu nợ cậu" trong miệng Nghiêm Tự đối với cô ấy mà nói, gần như đồng nghĩa với "tôi đồng ý rồi."
Tối hôm đó, cũng là hạn chót mà Chu Khâu Kiến cho Sầm Tây để giúp ông ta gom đủ tiền.
Cô gái nhỏ nắm trong tay một xấp tiền mặt dày cộp, lo lắng đi qua đi lại không có mục đích gì trên sân thượng nhỏ.
Sầm Tây không muốn gặp lại ông ta, nhưng vừa lo lắng ông ta sẽ tới tìm mình vừa lo ông ta không tới.
Thời gian trôi qua, đã bảy giờ tối, Sầm Tây lượn qua lượn lại quanh bức tường thấp trên sân thượng, nhưng vẫn không thấy Chu Khâu Kiến xuất hiện.
Cô cảm thấy vô cùng sốt ruột, không chịu nổi nữa liền xuống dưới lầu.
Trong quán cá nướng, dì út đang ngồi ở quầy thu ngân, hình như lại đang gọi video với mẹ cô. Giọng nói tha thiết của người phụ nữ truyền ra từ màn hình. Sầm Tây không nghe rõ lắm, nhưng vẫn nghe được đôi chút.
Chuyện này nói đi nói lại, vẫn là việc mượn tiền của Chu Khâu Kiến.
Nếu trước đây cô còn nghi ngờ không biết liệu số tiền ba nghìn tệ đó có thật sự dùng để mua vé máy bay ra nước ngoài hay không, thì tối nay nghe mẹ cô nói vậy, cô cũng cảm thấy Chu Khâu Kiến thật sự muốn đi rồi.
Nếu không thì khi thiếu tiền, ông ta đã lấy ít tiền của cô chứ sao lại khăng khăng với con số ba nghìn như vậy, còn bắt mẹ cô nhờ vả người thân, bạn bè, liên tục mượn tiền.
Dì út vẫn từ chối như cũ, nhưng thực ra bà ấy cũng muốn cho mượn. Có thể đuổi tên cặn bã kia đi là tốt nhất, đừng để ông ta ngày nào cũng tới gây chuyện. Nhưng mà tiền hầu như đều do chồng bà ấy quản lý, bà ấy muốn cho mượn cũng không có đủ.
Sầm Tây cầm một xấp tiền trong tay, suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng, sau khi dì út tắt cuộc gọi video, cô mới nhẹ nhàng bước tới gần, đưa tiền trong tay cho bà ấy.
Bà ấy lập tức nhíu mày, giọng đầy nghi ngờ: “Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Sầm Tây căng thẳng l**m môi, không trả lời câu hỏi đó, chỉ nhanh chóng nói rõ mục đích của mình.
Dì út nhìn số tiền trong tay, cúi đầu, im lặng một hồi lâu, không nói gì.
Một lúc sau, bà ấy thở dài, ngẩng đầu nhìn cô: “Con đã suy nghĩ kỹ chưa? Ba nghìn không phải con số nhỏ đâu.”
Sầm Tây gật đầu, không có lựa chọn nào khác. Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng.
“Được rồi, một lát nữa dì sẽ gọi điện cho mẹ con, bảo bà ấy qua đây.” Người phụ nữ nói đến đây rồi ngừng lại: “Con… đi chơi với bạn học đi? Đừng để gặp phải hai người bọn họ.”
Mắt Sầm Tây hơi ướt, giọng nghẹn ngào: “Vâng ạ.”
Khi cô gái nhỏ định quay đi, bà ấy lại không kìm được, gọi cô lại.
Sầm Tây quay lại, chỉ thấy dì út lo lắng nhìn mình: “Dì không phải là bố mẹ con, cũng không có quyền can thiệp, nhưng… vẫn muốn hỏi con một cậu, tiền này là từ đâu mà có?”
Ba nghìn tệ không phải là số tiền nhỏ, bà ấy không nghĩ ra một cô gái trẻ như vậy lại có thể làm gì để chuẩn bị đủ số tiền này trong thời gian ngắn như vậy.
Sầm Tây siết chặt tay, hiếm khi nói dối: “Bán, bán vở ghi. Lần trước con thi khá tốt. Trong trường có nhiều người muốn mua vở ghi chép của con.”
Bà ấy thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi. Đừng vì tiền mà làm liều. Con mau đi đi.”
Cô gái nhỏ gật đầu, vội vã chạy lên gác mái.
Sầm Tây ngồi xuống bàn dài trên sân thượng, gió thu đêm thổi làm cánh tay để trần của cô lạnh buốt.
Cô ôm chặt hai tay, v**t v* cánh tay mình, nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra có thể đi đâu.
Lý Giai Thư, Giang Kiều, bọn họ đều sống trong khu biệt thự cách khá xa quán cá nướng. Suy đi nghĩ lại, trong đầu cô chỉ còn lại một ý tưởng thoáng qua.
Sầm Tây cầm điện thoại, vô cùng do dự, sau một lúc lâu cũng không có động tác tiếp theo.
Đột nhiên từ dưới nhà vọng lên tiếng dì út gọi điện thoại: “À, hai người đến rồi phải không? Em ở quán... Ông ấy không có nhà, đi giao hàng rồi. Hai người cứ đến thẳng đây đi.”
Nghĩ tới nếu không rời đi ngay thì có thể sẽ gặp phải cặp vợ chồng ấy, tim cô bắt đầu đập nhanh, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm mở khung chat với Chu Thừa Quyết ra.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà Vọng Giang, Chu Thừa Quyết đang tắm. Phòng tắm bằng kính mờ đi vì hơi nước. Điện thoại của anh để trên bàn cạnh bồn rửa tay rung lên hai lần.
Anh đã bật chế độ không làm phiền cho tất cả mọi người trừ Sầm Tây.
Vì vậy chỉ khi Sầm Tây nhắn tin, màn hình mới sáng lên.
Thấy màn hình sáng, anh lập tức tắt vòi sen, lau khô tay rồi bước ra.
Cam CBây giờ cậu có ở nhà không?
Chu Thừa Quyết trả lời gần như ngay lập tức.
zcjCó.
Cam CCậu đang làm gì thế? Có rảnh không?
zcjĐang tắm. Sao vậy? Có bài tập gì cần hỏi à? Cậu gửi qua cho tôi xem thử.
Sầm Tây: …
Cam CKhông phải đâu. Tôi chỉ muốn hỏi, bây giờ tôi qua nhà cậu một chuyến, có làm phiền cậu không?
Chu Thừa Quyết không nghĩ ngợi gì nhiều, tay gõ chữ nhanh như chớp: Cậu tới đi. Mật khẩu không đổi.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh