Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 52

13@-

Thế nhưng chuyện này vốn không thể chậm trễ. Động tác của Chu Thừa Quyết điều chỉnh tiến trình video cực nhanh, gần như ngay giây sau khi cô vừa mở miệng định ngăn lại, màn hình đã hiện lên cảnh hôm đó Sầm Tây bị Chu Khâu Kiến đánh đập cướp tiền.

 

Đoạn video không phát từ đầu. Ngay khoảnh khắc lướt qua trước mắt Chu Thừa Quyết là cảnh Sầm Tây bị đẩy ngã xuống đất, Chu Khâu Kiến đang đếm đống tiền vừa cướp được từ tay cô.

 

Ngón tay anh siết chặt chuột máy tính, định tua ngược video, nhưng bất ngờ có một đôi tay nhỏ nhắn, mềm mại và ấm áp che lên mắt anh.

 

Khung cảnh khiến người ta đau lòng và tức giận lập tức biến mất, chỉ còn lại bóng tối và nhiệt độ trong lòng bàn tay cô.

 

“Chu Thừa Quyết… Tôi không muốn cậu xem…” Giọng cô khẽ khàng, mang theo chút van nài.

 

Cô có sự kiêu hãnh của riêng mình. Cô cảm thấy chuyện này rất nhục nhã.

 

Chu Thừa Quyết cố ép mình nuốt giận, cố giữ bình tĩnh, vì việc quan trọng nhất bây giờ là lấy được đoạn video.

 

“Được.” – Giọng anh hơi khàn, nhưng ai cũng có thể nghe ra được sự tức giận đang bị kìm nén trong đó.

 

Nói xong, anh buông chuột, quay người đi về phía cửa phòng giám sát, đứng đó canh cho cô, nghiến răng dặn dò: “Trên bàn phím có phím mũi tên. Cậu tìm nút mũi tên trái, ấn vài lần thì video sẽ tua ngược lại.”

 

Sầm Tây vốn xuất thân nghèo khó, có lẽ còn chưa từng dùng máy tính bao giờ. Nhưng cô thông minh, lại được Chu Thừa Quyết hướng dẫn tỉ mỉ, nên chỉ trong chốc lát đã thoát khỏi cảm giác xấu hổ ban đầu, nhanh chóng tập trung vào việc chính.

 

Chu Thừa Quyết quay lưng lại với cô và màn hình, giữ đúng lời hứa. Dù trong lòng như lửa đốt, anh vẫn không quay đầu dù chỉ một lần, để lại cho cô trọn vẹn sự tin tưởng và cảm giác an toàn.

 

Lúc không nghe thấy động tĩnh gì, anh cũng không thúc giục, sợ làm cô rối trí. Thỉnh thoảng, Chu Thừa Quyết lại nhẹ nhàng báo cho cô biết tuyến đường “bỏ chạy” của Nghiêm Tự, rồi dịu giọng nói vài câu: “Không vội đâu, cứ từ từ mà quay lại hết.”

 

Sầm Tây hành động nhanh nhẹn. Chỉ chừng hai phút sau, đoạn video giám sát hoàn chỉnh đã yên ổn nằm trong điện thoại cô.

 

Còn Nghiêm Tự đúng là một tay “quái kiệt”, kéo dài thời gian rất chuyên nghiệp.

 

Vừa sợ chạy chậm bị bảo vệ bắt, lại sợ chạy nhanh quá không thấy bóng người, đối phương sẽ tưởng không cần lo nữa mà quay về phòng giám sát. Thế nên cậu ấy giữ khoảng cách khoảng mười mét, đủ để bảo vệ thấy, nhưng không thể bắt được. Cứ thế câu giờ hơn hai phút.

 

Một lát sau, điện thoại trong túi quần rung lên hai cái. Cậu ấy vừa chạy vừa lôi ra xem, là tin nhắn của Chu Thừa Quyết: Xong rồi, rút đi.

 

Nghiêm Tự vọt một cái, chạy thẳng ra khỏi khu chung cư, biến mất tăm.

 

Sầm Tây cũng không có ý định nán lại trong phòng giám sát. Sau khi rời đi cùng Chu Thừa Quyết, cô nhẹ nhàng khép cửa lại cho chú bảo vệ, rồi nhanh chóng ra khỏi khu chung cư.

 

Trên đường, cô không nói một lời, tim đập thình thịch.

 

Như sợ chỉ cần chạm vào ánh mắt của Chu Thừa Quyết, anh sẽ hỏi điều gì đó, nên cô chẳng dám ngẩng đầu lên.

 

Cô không nói, anh cũng không hỏi.

 

Hai người cứ thế đi bên nhau, yên lặng suốt hơn mười phút. Đến lúc thấy cô sắp đâm đầu vào thân cây to phía trước, Chu Thừa Quyết mới lạnh mặt, bất ngờ vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo cô về phía mình.

 

“Đi đường mà không nhìn đường à?” – Giọng anh không dễ nghe, có chút gắt gỏng, nhưng đó đã là cố kìm nén rất nhiều rồi.

 

Một lát sau, anh vẫn không nhịn được, khẽ nói một câu: “Xin lỗi.”

 

Lúc này đầu óc Sầm Tây có chút trống rỗng, nghe vậy thì ngẩn ra, ngước mắt nhìn anh.

 

“Tôi nói hơi nặng lời… nhưng không phải đang giận cậu đâu.” – Chu Thừa Quyết không nhìn cô, chỉ nhẹ giọng giải thích.

 

Sầm Tây bỗng thấy sống mũi cay cay, vành mắt chực ướt.

 

Từ bé đến lớn, cô đã quá quen với việc bị người ta quát mắng. Ai cũng cho rằng như thế là bình thường, chưa từng có ai cảm thấy cần phải nói lời xin lỗi với cô.

 

Đây là lần đầu tiên trong đời, cô nghe được một lời xin lỗi chỉ vì… giọng điệu nói chuyện không tốt.

 

Rõ ràng cô chẳng thấy anh làm gì sai cả.

 

Thật kỳ lạ. Trước đây dù bị đánh, bị mắng, cô cũng chỉ cắn răng chịu đựng, chẳng buồn phản kháng. Ngoài việc mơ ước lớn lên rồi thoát khỏi tất cả, cô chẳng còn cảm xúc gì nữa.

 

Vậy mà hôm nay, rõ ràng người đang xin lỗi là Chu Thừa Quyết, nhưng một nỗi tủi thân không tên lại bỗng dưng ùa tới.

 

Loại cảm xúc mong manh này, trong trí nhớ của cô, chỉ từng xuất hiện hai lần và cả hai lần đều là trước mặt Chu Thừa Quyết.

 

“Cái tên khốn đó… thường xuyên làm vậy với cậu sao?” – Cuối cùng anh vẫn không nhịn được, buột miệng hỏi.

 

Sầm Tây im lặng rất lâu, mới khẽ gật đầu.

 

“Cậu cần tiền cũng vì ông ta?” – Chu Thừa Quyết cảm thấy đau lòng, nhưng vẫn phải cố giữ tỉnh táo để suy nghĩ.

 

Sầm Tây không trả lời, chỉ cúi đầu bước đi, khẽ nói: “Cậu đừng lo nữa… Dù sao ông ta cũng sắp đi rồi.”

 

Chu Khâu Kiến là một tên rác rưởi. Tất cả những từ ngữ xấu xa nhất trên đời cũng không đủ dùng để miêu tả ông ta.

 

Cô không muốn Chu Thừa Quyết dính dáng đến ông ta, dù chỉ là để giúp mình.

 

Cách đó không xa, chiếc xe buýt số 20 chầm chậm dừng lại bên trạm chờ, cô dường như không muốn bị anh tiếp tục truy hỏi nên đột nhiên lao vội lên xe.

 

Chu Thừa Quyết không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bước lên xe, để lại anh đứng đó một mình.

 

Cả đời này, anh chưa từng bị ai làm cho tức đến mức này.

 

Nhưng lại chẳng thể nổi giận với cô.

 

Chốc lát sau, điện thoại rung lên một cái, là tin nhắn của cô:

 

Cam C: Thật ngại quá. Tôi còn một đơn hàng chưa làm xong. Tới muộn sẽ không kịp mất. Tôi không đi chung với cậu được nữa.

 

Chu Thừa Quyết nhìn theo bóng chiếc xe buýt dần khuất khỏi tầm mắt, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh chớp nhoáng kia, từng chút từng chút lặp lại.

 

Anh không ngu ngốc, chỉ cần xâu chuỗi lại mọi chuyện là đủ hiểu được phần lớn sự thật.

 

Bao gồm cả sự cố chấp bất thường của cô gần đây.

 

Lúc này, trong lòng Chu Thừa Quyết không kìm được mà bắt đầu hối hận.

 

Rõ ràng anh biết, Sầm Tây là một cô gái rất dễ dàng cảm thấy thỏa mãn. Cô chưa từng có nhiều h*m m**n đối với tiền bạc. Mơ ước lớn nhất cũng chỉ là được ăn no, ngủ ngon, có cơ hội yên tâm đến trường học tập. Vậy mà giờ đây cô lại gấp gáp muốn kiếm tiền đến thế, chắc chắn là vì có lý do.

 

Lẽ ra anh nên đồng ý đi cái khu nghỉ dưỡng gì đó với cô từ đầu mới đúng.

 

Chỉ là đến khu nghỉ dưỡng thôi mà, đâu phải lấy mạng anh đâu. Vậy mà anh lại cứ thế khiến cuộc đời vốn đã không dễ dàng của cô càng trở nên khó khăn.

 

Chu Thừa Quyết tiện tay vẫy một chiếc taxi, tra tuyến của xe buýt số 20 trên mạng rồi bảo tài xế cứ đi theo đúng tuyến xe buýt đó.

 

Taxi chạy nhanh hơn xe buýt, chẳng bao lâu sau, chiếc xe buýt vừa bỏ anh lại khi nãy đã lại hiện ra trong tầm mắt.

 

Trên xe buýt, Sầm Tây lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm khung cảnh thành phố không ngừng trôi ngược về phía sau.

 

Thật ra cô vẫn chưa từng có cơ hội ngắm nhìn thành phố này một cách tử tế.

 

Thế nhưng khoảng thời gian ở Nam Gia lại là những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của cô.

 

Có bạn bè nhiệt tình nghĩa khí, có thầy cô dịu dàng bao dung, có dì út miệng cứng nhưng lòng mềm, đối xử với cô cũng không tệ. Có chỗ ăn, có chỗ ngủ, có trường học yên ổn để cô chuyên tâm học hành.

 

Với cô, đó chính là cuộc sống lý tưởng nhất mà cô hằng mơ ước.

 

Cô cũng đã được trải qua rồi. Như vậy đã đủ may mắn.

 

Cô luôn biết vận may của mình chẳng nhiều nhặn gì, chỉ cần trải qua một lần là thấy mãn nguyện.

 

Chỉ là… nghĩ đến việc có lẽ sắp phải rời đi, trong lòng cô vẫn có chút không nỡ.

 

Vậy thì cứ ngắm lâu thêm một chút nữa đi. Nam Gia - nơi đã mang đến cho cô những hồi ức đẹp đẽ nhất.

 

Dọc đường đi, điện thoại rung lên liên tục, là tin nhắn của Chu Thừa Quyết. Sầm Tây không dám mở ra xem.

 

Khi xe buýt lắc lư đi vào trạm cuối, cô mới vô thức đứng dậy.

 

Cô chưa từng đến nơi này, nhưng chẳng thấy sợ gì cả. Dù sao cũng là Nam Gia, chỗ nào cũng tốt hơn Gia Lâm.

 

Cô gái cúi đầu, ngửi mùi khói bếp thoảng trong gió chiều, chậm rãi bước dọc theo những quán nhỏ ven đường.

 

Mãi đến khi bị một bảng quảng cáo trước tiệm cắt tóc chắn lối, cô mới buộc phải dừng bước.

 

Vô tình ngẩng đầu nhìn thoáng qua dòng chữ quảng cáo, đôi mắt vốn trống rỗng của cô bỗng ánh lên vài tia sáng.

 

Lần đầu tiên cô biết, thì ra tóc… cũng đáng tiền như vậy.

 

Tính theo độ dài mái tóc được buộc sau gáy, mái tóc dài của cô có lẽ có thể bán được hơn tám trăm tệ.

 

Cô gái nhỏ gần như không chút do dự mà bước vào tiệm.

 

Sau khi nói rõ mục đích với nhân viên, cô được dẫn đến ngồi trước một chiếc gương lớn.

 

Anh thợ cắt tóc cầm áo choàng bước tới, cẩn thận buộc quanh người cô, một tay cầm kéo, tay còn lại chạm nhẹ vào đỉnh búi tóc sau gáy cô. Trước khi hạ kéo, thợ cắt tóc vẫn không quên hỏi:

 

“Em chắc chắn chứ, cô bé?”

 

Thật ra cô vẫn còn hơi tiếc, nhưng đã đi đến nước này thì đây là cách duy nhất.

 

Sầm Tây siết chặt tay, khẽ gật đầu thật dứt khoát.

 

Ngay khoảnh khắc lưỡi kéo sắp chạm vào mái tóc của cô, một giọng nói trầm thấp vang lên từ cửa tiệm: "Đừng cắt, tôi không đồng ý."

 

Thiếu niên sải bước vào cửa với nhịp thở gấp gáp, rõ ràng là vừa chạy thục mạng tới đây.


Chỗ trạm xe buýt Sầm Tây xuống khi nãy không được phép đỗ xe, anh đành phải vòng qua một đoạn đường, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rẽ vào hẻm nhỏ mà không biết là đi đâu.


Xuống xe rồi, anh gần như chạy hết tốc lực về hướng này, dọc theo đường đi ghé từng tiệm một để tìm cô, mãi đến khi nhìn thấy tấm biển hiệu ngoài cửa hàng làm tóc này, tim anh mới như bị ai đó bóp nghẹt.

 

Cô gái và anh thợ cắt tóc đều giật mình quay đầu nhìn lại.



Chỉ thấy Chu Thừa Quyết mặt lạnh như tiền, không hề có ý định thương lượng, bước tới tháo chiếc khăn choàng đang quấn quanh cổ cô ra, rồi nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng dậy khỏi ghế.

 

Anh nghiêng đầu, lễ phép xin lỗi thợ làm tóc: "Ngại quá, làm phiền anh rồi. Chúng em không cắt nữa."

 

Dứt lời, anh không cho Sầm Tây cơ hội phản kháng, ngang nhiên kéo cô ra khỏi cửa tiệm, đi thẳng ra lề đường, vẫy tay gọi taxi, mở cửa xe đẩy cô vào trong rồi mình cũng ngồi lên.


"Bác tài, làm phiền bác khóa cửa lại."
Chu Thừa Quyết vẫn siết chặt cổ tay cô, không để cô rời khỏi bên cạnh mình.



"Được rồi, đi đâu?" Tài xế rất phối hợp, cạch một tiếng khóa cửa xe lại rồi bắt đầu quay đầu xe.

 

"Vọng Giang," Anh lạnh giọng nói, sau đó ánh mắt quay lại dừng trên người thiếu nữ bên cạnh.


Anh đưa tay chạm nhẹ vào sau đầu cô, xác nhận mái tóc dài vẫn nguyên vẹn, sắc mặt lúc này mới dịu đi đôi chút.

 

"Cậu muốn chọc tôi tức chết hả?"
Chu Thừa Quyết vẫn không nỡ buông tay cô ra, giọng hơi thấp: "Đừng bướng nữa được không?"

 

Nói được hai câu, anh thôi không lải nhải nữa, chỉ chìa tay ra trước mặt cô, giọng điệu bình tĩnh đến khó đoán: "Đưa điện thoại đây."

 

Sầm Tây khẽ chớp mi, vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại chiếc điện thoại này cũng là anh cho mình mượn, nên đành rút ra từ túi quần thể dục, đưa cho anh.

 

"Mở khóa."



"Không có mật khẩu."

 

Chu Thừa Quyết không cảm xúc mở màn hình, lướt qua danh sách trò chuyện trên WeChat, nhanh chóng tìm đến đoạn hội thoại với Lâm Thi Kỳ.

 

Sầm Tây nghiêng đầu nhìn động tác của anh, thấy vậy liền không nhịn được đưa tay ngăn lại: "Này—"

 

"Đừng nhúc nhích." Anh liếc cô một cái, thấy cô vẫn có vẻ lo lắng, bèn nói thêm một câu trấn an: "Không xem hai người nói gì đâu."

 

Ngay sau đó, anh dùng một tay gõ nhanh vào khung chat:

 

Cam C:Cậu còn nhớ vụ khu nghỉ dưỡng cậu nói lần trước không, còn hiệu lực chứ?

 

Bên kia phản hồi gần như ngay lập tức:

 

047:Có chứ có chứ!! Tớ đã nói rồi, hiệu lực vĩnh viễn!

 

Cam C:Được, tớ hỏi Chu Thừa Quyết rồi, cậu ấy đồng ý. Vậy quyết định vào kỳ nghỉ Quốc khánh nhé.

 

047:Aaaa!!! Tớ biết ngay mà! Rồi cũng sẽ có cơ hội! Tớ kích động quá đi mất!! Tây Tây, cậu đúng là nữ thần của tớ!!

 

Sầm Tây nhìn đoạn hội thoại, mặt khi đỏ ửng, khi lại trắng bệch.


Chu Thừa Quyết thì vẫn bình tĩnh như không liên quan gì đến mình, tiếp tục nhắn với đối phương.

 

Cam C:Nhưng cậu ấy bảo, nhớ gọi thêm nhiều người đi cùng, đông thì mới có thêm can đảm. Ít người quá thì cậu ấy sợ.

 

047:Hả? Cậu ấy sợ gì chứ? Chỗ của tớ là khu nghỉ dưỡng bình thường thôi mà…


047:Không sao không sao, tớ vốn cũng định rủ thêm người, càng đông càng vui mà!


047:Vậy cậu đi nha Tây Tây? Tớ bao hết! Đi đi mà! Cùng đi chơi đi!

 

Cam C:Được, tớ đi.

 

Sầm Tây: ……!



Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 52
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...