Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 51

33@-

Bất kể vì lý do gì, Sầm Tây vẫn không dám nhận khoản tiền chuyển khoản lớn ấy, chỉ kiên quyết giữ vững lập trường, nói rằng mình chỉ nhận tiền thuốc hạ sốt mà thôi.
Rất nhanh, Chu Thừa Quyết lại gửi tin nhắn qua.

 

zcj: Vậy thì coi như là tiền thuốc hạ sốt đi.


Cam C: Nhiều quá. Tôi mua đâu có tốn từng đó.


zcj: Tôi không có tiền lẻ.


Cam C: ?

 

... Đây chẳng phải là đang chuyển khoản online à…

 

Cam C: Thôi bỏ đi, tôi vốn dĩ cũng không đòi cậu.

 

Dù sao cô thiếu cũng không chỉ một hai trăm tệ này, có hay không cũng chẳng khác gì nhau.

 

zcj: Không phải cậu còn từng đem tôi đi niêm yết giá rõ ràng à? Mạng của tôi là do cậu nhặt về đêm qua. 2035 tệ, không phải sao?

 

Sầm Tây không nhận tiền, cũng không nhắn lại nữa.

 

Chu Thừa Quyết vốn hiểu rõ tính tình của cô. Bình thường trông cô dịu dàng ôn hòa, không tranh không giành, nhưng thật ra bên trong rất cứng đầu, có nguyên tắc và giới hạn rõ ràng, thậm chí còn cứng đầu hơn cả anh.

 

Cũng vì thế mà cô thường phải chịu thiệt thòi.

 

Anh biết không lay chuyển nổi cô, cuối cùng vẫn tự mình chuyển riêng cho cô khoản tiền thuốc hạ sốt.

 

Vài phút sau, Sầm Tây nhận tiền, chỉ nhận đúng khoản tiền thuốc mấy trăm tệ.

 

Trong lòng Chu Thừa Quyết thấy buồn bực. Thứ cô thiếu nhất, lại là thứ anh có nhiều nhất.


Thế nhưng anh lại chẳng có cách nào giúp được cô.

 

Ban đầu anh định nghỉ ngơi thêm buổi trưa, chiều đi học hay không thì tính sau. Dù sao thì anh học ở đâu cũng như nhau, toàn tự học là chính.


Nhưng giờ thì nằm không yên nữa, anh đứng dậy thay đồng phục, vào nhà tắm rửa mặt bằng nước lạnh, rồi đeo ba lô quay lại trường.

 

Buổi trưa, Sầm Tây ghé qua nhà Chu Thừa Quyết một chuyến xong, sau đó lại tranh thủ đi làm thuê kiếm ít, cũng mất kha khá thời gian. Đến khi quay lại trường, cô gần như bước vào lớp đúng lúc chuông báo vào lớp vang lên.

 

Khi đi về phía cuối lớp, ánh mắt cô không kìm được mà liếc nhìn về dãy bàn cuối cùng ở tổ một.


Chu Thừa Quyết đã thay đồng phục, yên lặng ngồi tại chỗ, cúi đầu chăm chú nhìn bài kiểm tra trước mặt, tay phải cầm cây bút nước xoay nhè nhẹ, thỉnh thoảng lại viết đáp án lên giấy. Trạng thái của anh gần như không khác gì bình thường, không hề giống một người vừa sốt đến bốn mươi độ, khiến cô yên tâm hơn một chút.

 

Cô về chỗ ngồi của mình, đặt ba lô xuống, mở khóa kéo, lôi ra một chiếc túi nilon nhỏ sạch sẽ bên trong đựng vài quả lê trắng đã được rửa kỹ.

 

Đó là do dì chủ nhà nơi cô làm việc buổi trưa cho. Dì ấy cũng có một cô con gái trạc tuổi cô, đang học lớp 9 ở trường THCS Nam Gia. Ước mơ lớn nhất của cô bé là đậu vào trường THPT Nam Gia.



Trong lúc trò chuyện, biết Sầm Tây học lớp chọn của Nam Gia, cô bé vừa ngưỡng mộ vừa yêu thích vô cùng.

 

Dì chủ nhà thấy cô còn nhỏ tuổi mà học giỏi đến vậy, nhưng lại chẳng thể an tâm học hành như bao bạn bè cùng trang lứa, còn phải tranh thủ đi làm kiếm thêm tiền giữa bộn bề bài vở, nhìn sao cũng thấy xót xa.

 

Thêm vào đó, Sầm Tây làm việc nhanh nhẹn, lại lễ phép ngoan ngoãn, rất được lòng người lớn. Trước khi cô rời đi, bà ấy đã tăng tiền công cho cô, còn nhét thêm một túi lê sạch vào balo, bảo cô mang đến trường ăn.

 

Ban đầu cô cũng ngại không dám nhận, nhưng bà ấy đã tự tay mở khóa ba lô, nhét túi lê vào rồi không cho cô trả lại.

 

Sầm Tây mỉm cười cảm ơn, cũng không từ chối nữa.

 

Trên đường về trường, nắng gắt đến chói mắt, cô cố chịu đựng cái nóng mà chạy bộ một đoạn về Nam Gia.


Lúc đó hơi khát, cô có nghĩ đến túi lê trong ba lô, nhưng vẫn không nỡ ăn, cứ vậy mang hết về lớp.

 

Vào lớp rồi, cô lấy vài quả ra chia cho mấy người bạn thân thiết trong lớp.


Lý Giai Thư và Giang Kiều đương nhiên cũng có phần.


Mao Lâm Hạo chắc đang đi tới phòng giáo viên lấy bài tập toán, chỗ ngồi để trống.
Cô lấy giấy ăn lót trên bàn cậu ấy, rồi để lên đó một quả lê.

 

Trong túi còn lại hai quả. Cô chẳng suy nghĩ gì, mỗi tay cầm một quả, đi thẳng về phía chỗ ngồi của Nghiêm Tự và Chu Thừa Quyết.

 

Khi nãy lúc cô chia lê, tiếng Lý Giai Thư cười nói rôm rả đã khiến Nghiêm Tự chú ý. Cậu ấy liếc nhìn bên này một lúc, giờ thấy Sầm Tây đi tới, rất tự nhiên duỗi tay ra, lòng bàn tay mở rộng, chờ được “cho ăn”.

 

Sầm Tây khẽ bật cười, cũng tự nhiên mà đặt một quả lê vào tay cậu ấy.

 

Bình thường mọi người toàn chăm sóc cô, có gì ngon đều chia cho cô. Nay đến lượt cô có thể mang chút gì đó cho mọi người, cảm giác thật vui.

 

Cuối cùng, cô đứng bên cạnh Chu Thừa Quyết, cúi đầu, ánh mắt cuối cùng cũng rơi trên người anh.

 

Cô không đưa lê ra ngay, mà nhỏ giọng hỏi:
“Cậu hạ sốt rồi chứ? Giờ cảm thấy thế nào rồi?”

 

Nếu ở Vọng Giang, chắc cô đã đưa tay ra sờ trán anh thử nhiệt độ rồi. Nhưng đây là ở trường học, cô sợ gây chú ý, cũng sợ bị hiểu lầm, nên đành giữ khoảng cách.

 

Chu Thừa Quyết khẽ “ừ” một tiếng: “Tạm ổn rồi.”

 

“Cổ họng có còn khó chịu không? Sốt cao xong thường sẽ hay bị ho đấy.”


Sầm Tây vừa nói vừa đưa quả lê cuối cùng cho anh, “Ăn lê đi, nghe nói tốt cho cổ họng lắm.”

 

Chu Thừa Quyết nhìn quả lê, không vội nhận: “Từ đâu ra thế?”

 

Anh biết cô không phải kiểu người sẽ chủ động mua hoa quả cải thiện chất lượng cuộc sống.

 

“Dì chủ nhà ở chỗ làm buổi trưa cho tôi đấy.”


Sầm Tây nghĩ anh ngại, liền vội nói thêm, “Đã rửa rồi, sạch lắm, vẫn còn tươi nữa.”

 

“Tôi có nói gì à?” Chu Thừa Quyết hơi ngước mắt liếc nhìn cô, đặt bút xuống, nhận lấy quả lê rồi lại hỏi: “Cậu ăn chưa?”

 

“Chưa, lát nữa ăn.” Thật ra là chia hết rồi, nhưng không sao, vốn dĩ cô cũng ít khi ăn hoa quả. Chưa từng ăn thì cũng chẳng mấy khi nhớ nhung. Như vậy cũng tốt.

 

Chu Thừa Quyết vô tình tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu lười nhác liếc qua chiếc túi ni lông trống không trên bàn cô, rồi quay đầu lại ngẩng đầu nhìn cô, không buồn vạch trần, chỉ cầm chặt quả lê, nhẹ nhàng bẻ một cái.

 

Một tiếng “rắc” giòn tan vang lên, quả lê bị anh bẻ làm đôi một cách dễ dàng.

 

Thiếu niên không biểu cảm, đưa một nửa quả lê nhét lại vào tay cô, giọng nhàn nhạt: “Nên nhớ quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn.”

 

Anh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cắn một miếng lê rồi bảo cô quay về học bài.

 

Chỉ còn mấy ngày nữa là hết tháng. Vào tiết tự học cuối cùng buổi chiều, Sầm Tây hiếm khi không tranh thủ làm bài, mà lấy giấy nháp ra, liệt kê từng khoản tiền lặt vặt mình kiếm được trong thời gian qua. Từng con số được cộng lại, rồi trừ đi những khoản chi tiêu khác, số tiền còn lại vẫn thiếu gần một nghìn tệ so với ba nghìn mà Chu Khâu Kiến yêu cầu.

 

Việc làm tạp vụ không dễ tìm. Sầm Tây còn quá nhỏ, lúc đầu tuy có nhiều người tìm tới, nhưng khi nghe cô vẫn chưa đủ tuổi thành niên thì đều do dự, cuối cùng không ít người từ chối và đổi người.

 

Cô nhìn lại những đơn hẹn của mấy ngày sắp tới, tiền công không cao. Nếu mọi việc suôn sẻ, không bị ép bớt tiền, thì cũng chỉ kiếm thêm được năm sáu trăm tệ nữa là cùng.

 

Một cảm giác bất lực đột ngột lan tràn khắp người. Kiếm tiền thật sự rất khó. Cô đã cố hết sức, vậy mà lúc nào cũng thiếu một chút.

 

Từ đầu năm học, vì sợ tóc vàng lại chặn người trên đường tới trường nên Chu Thừa Quyết đã từ bỏ việc đạp xe về cùng Nghiêm Tự. Từ đó hầu như ngày nào anh cũng đi cùng Sầm Tây về lúc tan học.

 

Chiều muộn, Sầm Tây nhanh nhẹn thu dọn sách vở, đeo cặp lên là đi ngay, không chút chần chừ.

 

Chu Thừa Quyết đang làm nốt bài toán cuối cùng, chỉ còn vài bước là xong. Dù chuông tan học đã reo nhưng anh vẫn không bị ảnh hưởng.

 

Đợi viết xong mấy dòng cuối, ngẩng đầu nhìn về phía chỗ ngồi của Sầm Tây. Cô gái nhỏ ngày thường luôn ở lại làm bài thêm nửa tiếng, nay đã không thấy đâu nữa.

 

Chu Thừa Quyết không cảm xúc đóng nắp bút, tâm trạng có phần không vui.

 

Anh đoán cô lại nhận việc gì đó rồi, càng nghĩ càng thấy khó chịu.

 

Bên cạnh, Nghiêm Tự vừa chơi xong một ván game, thấy Chu Thừa Quyết đặt bút xuống, cũng vô thức nhìn sang chỗ Sầm Tây, không thấy người, liền hỏi: “Về nhà à?”

 

Người đi rồi, chắc cũng không còn chuyện gì khác đâu nhỉ.

 

Chu Thừa Quyết cúi người nhặt quả bóng rổ dưới bàn, nghiêng đầu hỏi Nghiêm Tự: “Đánh một trận không?”

 

“Cậu mới ốm xong đấy.”

 

“Phát tiết chút.”

 

Nghiêm Tự liếc nhìn sắc mặt ann, hiểu liền — chắc tâm trạng không tốt. Cậu ấy cũng không hỏi thêm: “Đi.”

 

Trời dần tối, hai người đánh bóng hơn một tiếng mới rời khỏi trường Nam Gia.

 

Trên đường về, Chu Thừa Quyết đột nhiên hỏi, không hề báo trước: “Khi Lý Giai Thư thiếu tiền, cậu thường đưa cho cậu ấy kiểu gì mà nhìn cho hợp lý?”

 

Nghiêm Tự quay đầu sang, bất lực: “Cậu mới quen bọn tôi ngày hôm nay à?”

 

Chu Thừa Quyết: “…”

 

Nghiêm Tự cười khẩy hai tiếng: “ Cậu ấy thiếu tiền, có lần nào không cướp trắng đâu? Tôi mà còn nghĩ cách đưa cho hợp lý thì đúng là đầu óc có vấn đề. Việc tôi nên nghĩ là làm sao giữ được chút tiền ăn cuối cùng của mình kia kìa.”

 

Chu Thừa Quyết: “…”

 

“Mỗi lần cậu ấy thiếu tiền, thẻ cơm của tôi cứ như là của cậu ấy vậy, quẹt cái roẹt chẳng cần chớp mắt.” Nghiêm Tự càng nói càng khoa trương, “Ngay cả nhét trong… ống quần, cậu ấy cũng dám thò tay vào móc ngay giữa đường.”

 

Chu Thừa Quyết không nói gì, nghiêng đầu lườm cậu ấy một cái, bình thản buông một câu: “Hai người buồn nôn thật đấy.”

 

“Hầy, lớn lên cùng nhau, chuyện ngu ngốc gì cũng từng làm chung.” Nghiêm Tự vừa nhàm chán vỗ vỗ quả bóng, vừa lơ đãng nói, “Hồi bé đi vệ sinh cũng phải nắm tay nhau đi.”

 

Chu Thừa Quyết: “…”

 

Ghét thì ghét thật, nhưng… cũng rất đáng ghen tị.



Ít nhất là bọn họ có nhau, cùng đồng hành, mỗi phút mỗi giây trong đời đều có người kia bên cạnh, chăm sóc và để ý lẫn nhau.
Hai người cứ thế trò chuyện dăm ba câu bâng quơ, không mặn không nhạt. Khi đi ngang qua một khu chung cư tái định cư, Nghiêm Tự bỗng dùng khuỷu tay huých vào tay Chu Thừa Quyết: "Ê."


"Ừ?"


"Kia có phải là Sầm Tây không?" Nghiêm Tự hơi hất cằm về phía cổng khu chung cư.
Chu Thừa Quyết lập tức nhìn theo hướng cậu ấy chỉ, thấy rõ đúng là cô, chân anh đã vô thức bước về phía đó rồi.


" Cậu ấy đang làm gì đấy?" Nghiêm Tự thì thào: "Giao đồ ăn hả? Nhưng có thấy cầm gì đâu?"


"Không biết." Ngày nào cô cũng bận sấp mặt, anh hỏi thì cô cũng chẳng bao giờ nói nhiều.

 

Bên trong phòng giám sát của khu chung cư, Sầm Tây tìm đến chú bảo vệ đang trực, nhờ ông ấy tìm giúp đoạn camera quay lại cảnh cô bị Chu Khâu Kiến đánh và cướp tiền trong thang máy hôm đó.


Thông thường thì những đoạn ghi hình này không dễ được cung cấp, may mà chú bảo vệ tốt bụng, lại có cô con gái bằng tuổi Sầm Tây nên vừa nghe chuyện đã đồng cảm vô cùng, giận thay cho cô, vừa tìm vừa tức giùm.

 

Chẳng mấy chốc đã tìm được đoạn video kia, hai người dán mắt vào màn hình xem lại hai lượt. Không chỉ riêng Sầm Tây, ngay cả chú bảo vệ chẳng hề quen biết cô cũng nhíu mày tức giận.

 

Sầm Tây móc điện thoại từ túi quần đồng phục ra, nhỏ nhẹ hỏi ông ấy: “Chú ơi, cháu có thể xin lưu lại đoạn video này được không ạ?”

 

Chú bảo vệ đương nhiên hiểu ý cô. Nhưng mà… đồng cảm thì có, tức giận cũng có, nhưng nguyên tắc trong công việc thì ông ấy vẫn không thể phá được.

 

Ông ấy chỉ biết cười ái ngại với cô: “Xin lỗi cháu, nguyên tắc là không cho phép đâu.”

 

Sầm Tây đã nghe quen câu này lắm rồi.


Hôm đó, khi xem phim ở Vọng Giang cùng Chu Thừa Quyết, cô từng mượn cớ trong phim để hỏi anh về trường hợp tương tự. Khi ấy, anh cũng nói đúng y như vậy.

 

Sầm Tây siết chặt điện thoại trong tay, chuẩn bị áp dụng cách mà Chu Thừa Quyết từng dạy cô.

 

Nhưng còn chưa kịp mở miệng, ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng hai chàng trai quen thuộc.

 

Một nam sinh mặc đồng phục trường Nam Gia cầm quả bóng rổ, hớt hải chạy ngang qua cửa sổ phòng giám sát. Nhìn kiểu chạy thì y như đang trốn ai đó, nhưng khi chạy đến gần cửa sổ, lại cố tình giảm tốc độ, rõ ràng là muốn gây sự chú ý, miệng vừa chạy vừa hô:


"Đừng đánh nữa! Còn đuổi nữa là ông đây gọi người tới xử mày đấy!"

 

Sầm Tây nhướng mày, sững người.


Là Nghiêm Tự. Cô nhận ra ngay.

 

Nghiêm Tự bình thường ở trường lúc nào cũng cười cợt vô tư, nhìn kiểu gì cũng giống người hiền lành dễ gần. Nhưng dù gì cũng là người trong nhóm của Chu Thừa Quyết, Lý Giai Thư – mấy người mà ai cũng biết là không phải dạng dễ chọc. Đây là lần đầu tiên cô thấy Nghiêm Tự chật vật thế này.

 

Đang nghĩ vậy thì một nam sinh mặc đồng phục trắng xanh chạy tới từ phía sau.

“Để tao bắt được mày xem, liệu hồn!”

 

Giọng nói này còn quen thuộc hơn cả giọng của Nghiêm Tự.


Sầm Tây chỉ cần nghe một cái là nhận ra – Chu Thừa Quyết.

 

"...?"


Chu Thừa Quyết đánh Nghiêm Tự á?

 

Cô gái nhỏ ngớ người mất một giây, rồi lập tức phản ứng, khẽ đẩy vai chú bảo vệ:
“Chú ơi, hình như có người bị đánh nặng lắm đấy ạ! Chú mau ra xem thử đi!”

 

“Lũ nhóc chết tiệt này, dám đánh nhau ngay dưới mũi ông đây à?” Chú bảo vệ nghe xong chẳng cần suy nghĩ, lập tức đứng bật dậy: “Cháu trông giúp chú, đừng để ai vào nhé!”

 

Sầm Tây vội vàng gật đầu: “Vâng ạ, không vấn đề gì!”

 

Trong phòng giám sát chỉ còn lại mình cô. Cô gái siết chặt điện thoại, tay run run vì căng thẳng.


Một giây sau, giọng trầm ấm quen thuộc của Chu Thừa Quyết vang lên ngay bên tai:
“Đoạn nào? Để tôi ghi lại giúp cậu.”

 

Sầm Tây thoáng ngơ ngác, rồi nhanh chóng đặt tay lên mu bàn tay anh đang định điều khiển chuột: “Để tôi tự làm… cậu đừng xem, được không?”



Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 51
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...