Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 50

32@-

Đầu óc Chu Thừa Quyết vẫn còn lơ mơ, phản ứng chậm cả nửa ngày.


Nói thật, Chu Thừa Quyết là kiểu người mà nhìn qua đã thấy đủ mọi điều kiện để trở thành nam thần. Gương mặt, dáng vóc, gia thế, thành tích học tập, cái gì cũng thuộc hàng top. Nếu trông mặt mà bắt hình dong thì anh là người có đủ tư cách để trở thành tay chơi thứ thiệt, nhưng thực ra thói quen sinh hoạt của anh sạch sẽ tới phát bệnh, gần như không có đam mê bất lương gì.


Đừng nói là mấy chuyện vượt rào lúc còn trẻ, đến việc trò chuyện với con gái thôi, anh cũng chỉ đếm được vài lần trên đầu ngón tay.


Tuổi này, bạn bè xung quanh đều tò mò mấy thứ mập mờ tim đập chân run, vậy mà anh lại chẳng hề hứng thú.


Thế nên nhất thời cũng không thể nghĩ theo chiều hướng “không trong sáng” được.

 

Một lúc sau, Chu Thừa Quyết mới chợt hiểu ra ý tứ trong mấy câu nói khi nãy của Nghiêm Tự, mặt anh sa sầm lại vài phần, nghiêm túc hỏi: “Đầu cậu có bệnh à? Tôi có thể bắt cậu ấy uống thuốc gì?”


“Không phải...” Vừa nói xong, Chu Thừa Quyết đã tự thấy câu ấy dễ gây hiểu lầm, vội vàng đính chính: “Cậu ấy mới bao lớn? Tôi mà làm mấy chuyện đó thì cậu nghĩ tôi là người gì?”


Nghiêm Tự lập tức im bặt. Cũng đúng, đúng là cậu ấy lỡ lời rồi. Im lặng một lúc, cậu ấy nghiêm túc xin lỗi hai lần, thừa nhận mình nghĩ bậy.

 

Nhưng nghĩ lại mấy lời Chu Thừa Quyết vừa nói, Nghiêm Tự lại không kìm được, nhăn nhở hỏi thêm: “Cho tôi hỏi thêm một câu nữa đê...”


“Vậy tức là... vấn đề chỉ nằm ở tuổi tác thôi đúng không? Chứ đối tượng thì… cậu đâu có phủ nhận là không phải Sầm Tây đâu, đúng không?”

 

Chu Thừa Quyết không trả lời, chỉ liếc một cái lạnh như băng rồi cúp thẳng video call.


Nhờ cuộc gọi đó, cơn buồn ngủ của Chu Thừa Quyết cũng bay biến. Anh vùi đầu vào chăn hít một hơi sâu rồi ngồi dậy, lê đôi dép lười biếng bước ra khỏi phòng.


Không màng tới việc mình mới sốt xong, anh đi thẳng tới tủ lạnh, rút ra một chai nước khoáng lạnh, mở nắp rồi ngửa đầu uống liền mấy ngụm.

 

Yết hầu chuyển động theo từng ngụm nước nuốt xuống, có giọt trượt xuống rồi lăn dài theo cần cổ.


Uống xong nửa chai nước, cuối cùng cảm giác nóng rát nơi cổ họng cũng dịu xuống.
Chu Thừa Quyết đặt chai nước xuống, vô thức nghiêng đầu liếc qua bàn ăn còn nguyên dấu vết bữa sáng đã ăn sạch bách nhưng chưa kịp dọn. Nhớ đến tấm hình chính mình chụp trước khi ăn, anh thong thả đi đến ghế sofa, tìm điện thoại trên bàn trà, mở album, lôi ảnh đó ra xem lại lần nữa.

 

Rõ ràng chỉ là một bữa sáng bình thường thôi—cháo trắng, vài món rau dưa ăn kèm, vậy mà không hiểu sao nhìn mãi vẫn thấy muốn xem tiếp, ăn rồi lại muốn ăn nữa.
Xem một hồi, cảm thấy chỉ mình ngắm thì hơi phí, Chu Thừa Quyết mở vòng bạn bè trong WeChat mà tám đời chưa đăng được mấy dòng, lóng ngóng đăng ảnh đó lên.

 

Không ghi caption gì, chỉ vỏn vẹn một tấm hình, vậy mà lại khiến người ta cảm nhận được chút gì đó mập mờ, lấp lửng.

 

……………

 

Buổi trưa tan học, Sầm Tây không cùng mọi người tới căng tin mà đi thẳng đến nhà Chu Thừa Quyết.


Cô từng mở được khóa một lần, giờ lại đúng giờ nghỉ trưa, không biết Chu Thừa Quyết có đang ngủ không. Sợ làm phiền anh nên cô không nhấn chuông, chỉ tự nhập mật mã mở cửa bước vào.

 

Lúc đó, Chu Thừa Quyết còn đang lười biếng nằm dài trên sofa. Nghe tiếng “Chào mừng chủ nhân về nhà” vang lên, anh khẽ ngẩng đầu, lơ đãng nhìn về phía cửa.

 

Sầm Tây ló đầu ra từ vách ngăn chạm rỗng.
Thiếu niên hơi ngạc nhiên, nhướng mày ngồi dậy. Thấy cô thuần thục lấy đôi dép bông hồng nhạt của mình từ tủ giày ra, khóe môi anh khẽ cong lên.

 

“Cậu ăn trưa chưa?” Sầm Tây vừa xách túi vừa thuận miệng hỏi.


Hay thật, lần này đến chơi mà không hề ngại ngùng như trước nữa, chẳng thèm giải thích lý do luôn.

 

Chu Thừa Quyết hứng thú nhìn cô bước vào bếp, cũng đứng dậy đi theo: “Chưa. Để tôi gọi hai suất ăn bên ngoài.”

 

Thực ra trưa nay anh không có cảm giác thèm ăn, vốn cũng chẳng định ăn gì.


Sầm Tây xua tay: “Đừng gọi. Để tôi làm, nhanh thôi.”

 

Nói rồi cô bắt đầu lấy từng nguyên liệu mua được ở trên đường ra, bỏ vào bồn rửa.
Cô gái nhỏ bật vòi nước, chuẩn bị rửa rau. Nhưng chưa kịp làm gì thì— “Xoạch.”

 

Chu Thừa Quyết vươn tay tắt nước, tiện thể nắm cả hai cổ tay mảnh dẻ của cô gọn trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng lắc lắc cho nước rơi bớt, rồi kéo cô ra khỏi bồn rửa:
“Không cần làm đâu. Tôi gọi đồ ăn.”

 

Thiếu niên không cho cô nói lại, giữ chặt tay cô trong tay mình, lấy mấy tờ giấy ăn ở bên cạnh, cúi đầu tỉ mỉ lau khô từng ngón tay cho cô, giọng trầm trầm nói không thèm ngẩng đầu lên: “Đừng lúc nào cũng hăng hái làm cái này cái kia cho người khác nữa.”

 

Lau xong, Chu Thừa Quyết hơi hất cằm về phía sofa, ra hiệu cô ra đó ngồi đợi, còn mình thì móc điện thoại ra, nhanh gọn đặt hai phần đồ ăn quen thuộc.

 

Gọi đồ ăn xong, thấy Sầm Tây ngoan ngoãn ngồi yên trên sofa, Chu Thừa Quyết chợt nhớ ra điện thoại của cô vẫn còn ở trong phòng mình, thuận miệng nhắc: “Lát nữa nhớ mang theo điện thoại của cậu đi đấy.”

 

“À, đúng rồi, sáng nay vội quá nên quên mất.” Sầm Tây nghĩ một chút rồi hỏi lại:
“Ở đâu thế?”

 

“Trên giường tôi.”

 

“Ừm.” Cô gái nhỏ gật đầu, rất tự nhiên đứng dậy bước vào phòng ngủ của anh.

 

Lúc trở ra, Chu Thừa Quyết đang cầm điện thoại, không biết đang xem gì. Sầm Tây cũng ngồi xuống bên cạnh, hiếm khi lấy điện thoại ra xem một chút.

 

Trong nhóm chat nhỏ, Lý Giai Thư lại đang tám chuyện:


@zcj, mấy món ăn cậu đăng trên vòng bạn bè là ai nấu đấy? Nhìn không giống tay nghề của dì giúp việc nhà cậu, cũng chẳng giống đồ ăn đặt bên ngoài, nhưng trông có vẻ ngon ghê.

 

Chu Thừa Quyết lười đọc tin nhắn nhóm nên không trả lời.

 

Sầm Tây liếc mắt thấy, liền thoát ra, mở vòng bạn bè lên theo phản xạ.


Bình thường cô không hay lướt, lâu lâu mới mở lên xem một lần. Phần lớn đều là Giang Kiều và Lý Giai Thư đăng bài liên tục, đôi khi có Nghiêm Tự hoặc Mao Lâm Hạo đăng ảnh chụp chiến tích game, nhưng trong ấn tượng của cô thì chưa từng thấy Chu Thừa Quyết đăng gì cả.

 

Số bạn trong danh bạ WeChat của Sầm Tây không nhiều, vòng bạn bè vừa mở ra không lâu, bài đăng mới nhất của Chu Thừa Quyết liền hiện ra đầu tiên.

 

Là bữa sáng cô làm cho anh trước khi rời đi lúc sáng sớm.


Rõ ràng chỉ là một bức ảnh, không kèm chữ nào, nhưng không hiểu sao vành tai cô lại nóng bừng lên.

 

Lý Giai Thư là người đầu tiên bình luận.
Không thể tin nổi mình đẹp thế này: [Ai làm thế, Quyết Quyết?]

 

Chu Thừa Quyết không trả lời, chắc vì thế mà cô ấy mới lại hỏi thêm trong nhóm chat.

 

Kéo xuống phía dưới là bình luận của Nghiêm Tự:



Không thể tin nổi mình đẹp trai thế này: [Không được ăn thì cứ mặc định là dở.]

 

Chu Thừa Quyết vẫn không trả lời.

 

Thêm một bình luận nữa của Lý Giai Thư:
Nhưng mà nhìn ngon thiệt á! Quyết Quyết, cô cũng muốn ăn!

 

Lần này Chu Thừa Quyết phá lệ đáp lại:
Hết rồi, của tôi.

 

Sầm Tây vô thức l**m môi, âm thầm rút lại ngón tay đang định ấn "thích".

 

Đồ ăn giao đến rất nhanh, Chu Thừa Quyết bày mấy hộp đồ ăn lên bàn, rồi ngồi ăn đối diện với Sầm Tây.

 

Hai người lặng lẽ ăn một lúc, giọng thiếu niên lạnh nhạt đột nhiên vang lên bên tai cô:
“Chuyện tối qua, cậu không thấy tò mò à?”

 

Sầm Tây đang uống canh chợt khựng lại, nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra đêm qua, cuối cùng đoán được chắc là chuyện dưới gầm cầu, liền ngẩng lên nhìn anh một cái, đến khi nuốt xong mới nhẹ nhàng nói: “Thật ra cũng hơi tò mò.”

 

Chu Thừa Quyết không đáp, chỉ nghe cô lại hỏi một câu nhẹ bẫng: “Nhưng… cậu muốn kể sao?”

 

Nghe vậy, thiếu niên khẽ cười một tiếng, môi cong lên nở một nụ cười nhàn nhạt:
“Nếu tôi nói là tạm thời không muốn thì sao?”

 

“Vậy thì không cần kể.” Sầm Tây đáp một cách đương nhiên, “Cậu không muốn thì đừng kể.”

 

Câu trả lời ấy lại khiến Chu Thừa Quyết đặt đũa xuống, tay bên cạnh gần cô khẽ đưa lên, kéo nhẹ gò má mềm mại của cô: “Cậu đang qua loa lấy lệ với tôi đúng không? Thật ra cậu chẳng quan tâm gì cả?”

 

Sầm Tây nghiêm túc lắc đầu: “Không đâu, ai cũng có quyền giữ bí mật của riêng mình mà.”

 

Chu Thừa Quyết liếc nhìn cô, không nói gì.

 

Sầm Tây suy nghĩ một chút, rồi không nhịn được nói với giọng đầy thành ý: “Nhưng mà… hy vọng lần sau gặp chuyện như vậy, cậu cũng nên coi trọng bản thân mình hơn một chút.”

 

Cô trả lại nguyên vẹn lời anh từng nói với mình trong đêm huấn luyện quân sự.

 

Chu Thừa Quyết sững người trong giây lát, sau đó đưa tay gãi đầu một cái, cố làm ra vẻ thờ ơ, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Hôm nay nói chuyện dễ nghe ghê. Định dụ tôi đi khu nghỉ dưỡng hả?”

 

Sầm Tây khẽ cắn môi, giống như một đứa trẻ biết mình làm sai, hơi chột dạ cúi đầu xuống, dùng đũa chọc chọc mấy hạt cơm trong bát, lí nhí nói:“Tôi đã trả lại tiền cọc rồi…”

 

Chu Thừa Quyết hừ nhẹ một tiếng:
“Trả lại làm gì?”

 

“Cậu không muốn đi, tôi cũng không còn cách nào khác.” Sầm Tây gượng cười, lại tiếp tục cúi đầu ăn.

 

“Cậu không có cách nào khác.” Chu Thừa Quyết lẩm bẩm, “Tôi thấy cậu thì có đầy cách sai khiến tôi đấy.”

 

Thật sự là có chút không đỡ được.

 

Ăn xong, Sầm Tây không định nán lại lâu, giục anh uống thuốc xong thì chuẩn bị rời đi.

 

Chu Thừa Quyết thuận miệng hỏi: “Đi sớm thế làm gì? Vẫn chưa đến giờ học mà.”

 

Sầm Tây cũng không giấu: “Tiện đường ra ngoài nên tranh thủ nhận thêm vài công việc.”

 

Chu Thừa Quyết khẽ nhíu mày: “Dạo này cậu thiếu tiền lắm à?”

 

Theo lý thì mẹ anh trả phí gia sư cho cô cũng khá cao, đủ để chi tiêu sinh hoạt thường ngày của một học sinh cấp ba. Hơn nữa, từ nhỏ Sầm Tây đã quen tiết kiệm, căn bản không thể nào tiêu hết số tiền đó, hoàn toàn không cần phải cố gắng chắt bóp như trước nữa.

 

Cô gái nhỏ lắc đầu, không trả lời anh, chỉ nói đang vội, rồi xoay người rời đi.

 

Chu Thừa Quyết cũng không giữ lại, uể oải đứng dậy, tiễn cô đến tận cửa thang máy. Đợi đến khi cửa thang máy khép lại, anh mới quay vào, ngã người xuống ghế sofa.

 

Từ lúc Sầm Tây đi rồi, trong nhà bỗng trở nên trống vắng hẳn. Dù lúc cô ở đây cũng không nói gì nhiều, nhưng khi người đi rồi lại thấy như thiếu mất điều gì đó.

 

Anh nằm dài trên sofa, đầu óc rối như tơ vò, bất chợt nhớ lại cuộc điện thoại của Nghiêm Tự, trong đó có nhắc tới Sầm Tây từng mượn cậu ấy ít tiền.

 

Cô mượn tiền của Nghiêm Tự làm gì? Sao lại không hỏi anh?

 

Nghĩ đến đây, Chu Thừa Quyết mở điện thoại, vào khung chat với Nghiêm Tự, không vòng vo:Cậu ấy mượn cậu bao nhiêu?

 

Nghiêm Tự ngẩn ra một lúc mới nhận ra anh đang nói tới ai. Không nghĩ nhiều, cậu ấy gửi lại luôn một con số.

 

Chu Thừa Quyết chẳng nói chẳng rằng, chuyển ngay cho cậu ấy mấy trăm tệ:
Đừng có đòi lại nữa.

 

Tiểu Soái: [Trời, có bao nhiêu đâu mà cậu còn phải chuyển tới chuyển lui? Tôi vốn cũng không định lấy lại. Nhưng sáng sớm cậu ấy đã đến lớp, đưa tiền mặt tận tay cho tôi để trả. Tôi với Lý Giai Thư nói không cần, cậu ấy còn nhất quyết bảo vay là phải trả. Chúng tôi cũng ngại nên chẳng nói gì thêm được.]

 

Tiểu Soái: [Nhưng nửa đêm nửa hôm rồi, cậu ấy vay tiền để làm gì nhỉ? Trước giờ có thấy cậu ấy mượn ai bao giờ đâu.]

 

Ánh mắt Chu Thừa Quyết vô thức liếc sang mấy hộp thuốc hạ sốt trên bàn trà. Anh thò tay vào túi ni-lông lôi hóa đơn ra xem.

 

Số tiền trên hóa đơn trùng khớp với con số Nghiêm Tự nói.

 

Vậy là cô đi mua thuốc cho anh.

 

Mà chẳng hề nhắc đến một câu.

 

Trong lòng anh bỗng chốc ngổn ngang khó tả.

 

Cô gái nhỏ này... rõ ràng thiếu tiền đến vậy. Thế nhưng còn vì anh mà chẳng hề do dự bỏ ra hơn trăm tệ mua thuốc, có lẽ đã vét sạch số tiền ít ỏi mình có, nhưng không hề kể với anh một lời nào.

 

Cô chưa từng mượn ai tiền, nhưng lần đầu tiên mở lời, lại là để mua thuốc cho anh.

 

Chu Thừa Quyết siết chặt tay, không chần chừ, lập tức mở WeChat gửi tin nhắn cho Sầm Tây:

Dạo này sao cậu thiếu tiền vậy?

 

Một lúc sau, Sầm Tây mới trả lời, chỉ vỏn vẹn:


...Có thể không nói được không?

 

Cô từng nói với anh, ai cũng có quyền giữ bí mật cho riêng mình.

 

Chu Thừa Quyết nuốt lại câu hỏi, không gượng ép nữa, dứt khoát chuyển cho cô 2025 tệ.

 

Sầm Tây không nhận, lập tức hoàn lại.

 

zcj: Nhận đi.

 

Cam C: Cậu làm gì vậy?

 

zcj: Tiền thuốc hạ sốt. Với cả tối qua cậu chăm tôi, sáng còn làm bữa sáng cho tôi.

 

Cam C: Vậy thì cậu trả tiền thuốc thôi. Hai việc sau tôi đâu có đòi tính phí.

 

Mặt thiếu niên tối sầm lại. Chưa từng thấy cô gái nào bướng như thế.

 

zcj: Nhận đi.

 

Anh vẫn kiên quyết.

 

Một lúc sau, Sầm Tây mới nhắn lại:

 

Chu Thừa Quyết, cậu đừng thương hại tôi quá mức.

 

Cô thực sự thiếu tiền. Nhưng vẫn mong có thể đứng trước mặt anh với một chút tôn nghiêm cùng một chút bình đẳng, dù bản thân cô biết đó là mong ước có phần viển vông.

 

Thiếu niên cau mày, ngón tay gõ nhanh trên màn hình.

 

zcj: Người tôi thương hại rất nhiều.

 

Nhưng chỉ có một người khiến anh thật sự thương xót.

 

Sầm Tây khẽ rũ mắt xuống, ánh mắt tối đi đôi chút.

 

Ngay sau đó, tin nhắn của Chu Thừa Quyết lại hiện lên.

 

zcj: Nhưng cậu không nằm trong số đó.



Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 50
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...