Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 49
159@-
Sầm Tây chỉ cao tới ngực anh, nghe thấy anh nói vậy thì ngửa đầu nhìn anh. Thân hình cao lớn của Chu Thừa Quyết lập tức dựa cả người lên người cô.
Cô gái nhỏ không kịp chuẩn bị, bước chân lảo đảo lui về sau một chút. Nhưng ngay sau đó, thiếu niên vừa dồn hết sức nặng sang phía cô đã kịp vòng tay ôm eo, giữ chặt cô lại, không để cô ngã ngửa ra sau.
Sầm Tây cảm nhận được lực tay rắn chắc, vững vàng ấy, ánh mắt có phần kinh ngạc:
“Sao cậu…”
Sao vừa rồi anh còn yếu đến mức phải dựa vào người cô, mà chớp mắt đã khỏe lại rồi?
Chu Thừa Quyết không để cô nói hết, vòng tay đang giữ lấy eo cô cũng lập tức nới lỏng, giọng khàn khàn, mày khẽ nhíu lại:
“Cậu đỡ tôi đi chút. Tôi thấy choáng.”
Sầm Tây hé miệng như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn vươn tay ôm lấy cánh tay anh đang thả bên người, cẩn thận dìu vào trong nhà.
Thiếu niên khẽ cong môi như cười.
“Vào phòng ngủ nhé? Đừng nằm ngoài sofa.” – Sầm Tây hỏi khẽ.
Chu Thừa Quyết đáp một tiếng “ừ”, rồi cả hai cùng bước về phía phòng ngủ.
Chỉ là, anh cũng chỉ "ỷ lại" cô một đoạn ngắn khi mới vào nhà thôi. Dù gì cũng đã khuya rồi, Sầm Tây cũng cần nghỉ ngơi. Anh không gây thêm phiền phức cho cô nữa, vào phòng, nằm vật xuống giường, kéo chăn qua đắp hờ lên người. Khác hẳn dáng vẻ tinh nghịch ban nãy, anh nghiêm túc nói:
“Cậu cũng đi ngủ đi. Đừng lo cho tôi, tôi ổn rồi.”
Nhưng chút tỉnh táo cuối cùng vẫn nhanh chóng bị cơn sốt đánh gục. Chẳng bao lâu sau anh lại thiếp đi.
Lần này, Sầm Tây không nghe lời anh. Cô kéo lại chăn cho ngay ngắn, rồi quay ra khu bếp nhỏ pha gói thuốc hạ sốt vừa mới mua dưới nhà.
Ban nãy Chu Thừa Quyết còn gắng gượng, lại chưa uống thuốc, giờ dường như lại sốt cao hơn, hàng lông mày trong lúc ngủ cũng nhíu chặt lại, trông có vẻ không mấy dễ chịu.
Sầm Tây đưa tay sờ trán anh, thấy nóng ran thì vội xé gói miếng dán hạ sốt mà nhân viên tiệm thuốc vừa giới thiệu, làm theo hướng dẫn, cẩn thận dán lên trán anh.
Sau đó, ngón tay cô nhẹ nhàng áp lên miếng dán, khẽ vuốt thẳng hàng mày đang nhíu lại của anh, thế nhưng còn chưa kịp rút tay về thì cổ tay đã bị nắm chặt.
Giọng thiếu niên mơ màng vang lên, không rõ là tỉnh hay vẫn đang mơ: “Đã bảo rồi, đừng chăm tôi… đi ngủ đi.”
Sầm Tây: “…?”
Vậy cậu buông tay tôi ra đi chứ!
Cô rút tay khỏi lòng bàn tay anh, nhưng hàng mày của Chu Thừa Quyết lại nhíu chặt lần nữa, mắt khẽ hé mở, lộ ra vài phần mệt mỏi yếu ớt.
Thấy vậy, Sầm Tây dứt khoát đưa thuốc tới trước mặt anh:“Cậu uống thuốc rồi hãy ngủ tiếp.”
Mặc dù Chu Thừa Quyết đã mở mắt, nhưng đầu óc vẫn mơ hồ do sốt, cả người uể oải. Anh chỉ xác nhận người trước mặt là Sầm Tây, còn lại chẳng để tâm gì thêm.
Cô đưa cốc nước ấm đến tay anh, tiện tay nhét viên thuốc hạ sốt vào miệng anh luôn.
Chu Thừa Quyết phản ứng hơi chậm, thuốc đã tan ra vị đắng ngắt.
Anh nhăn mặt: “Đắng thật.”
“Thuốc đắng dã tật mà.”
Sầm Tây giục anh uống thuốc hòa tan. Ai ngờ, vị thuốc đó còn đắng hơn, khiến Chu Thừa Quyết tỉnh hẳn vì đắng: “Cái này còn đắng hơn, uống không nổi. Tôi ngủ một giấc là khỏe thôi, không nghiêm trọng đến thế.”
Nói rồi, anh định đặt cốc xuống tủ đầu giường.
Không ngờ, tính tình cô gái nhỏ trước giờ luôn dịu dàng lại bất ngờ trở nên cứng rắn hiếm thấy, đưa tay đón lấy cốc thuốc, ép đưa lại gần miệng anh, giọng dứt khoát:
“Uống!”
Chu Thừa Quyết bị thái độ nghiêm nghị chưa từng thấy ấy làm cho sững người, một lúc sau mới phản ứng lại, cong môi cười khẽ: “Dữ vậy sao?”
Sầm Tây không đáp. Chu Thừa Quyết lại đưa tay bẹo má cô, nhướng mày trêu:
“Dữ thêm cái nữa cho tôi xem nào?”
Thiếu niên không nhịn được bật cười khe khẽ, ngoan ngoãn nhận lấy cốc:“Được rồi được rồi, uống thì uống.”
Lần này, Chu Thừa Quyết ngủ liền một mạch đến hơn bốn giờ sáng, mơ mơ hồ hồ cảm nhận được có một cô gái nhỏ cứ cách vài phút lại thay khăn mát lau tay, lau trán, giúp anh hạ sốt.
Tầm gần năm giờ, anh dậy đi vệ sinh.
Vừa ngồi dậy đã thấy Sầm Tây kéo ghế lông ngồi cạnh giường, nghiêng đầu, hai tay làm gối, gục xuống mép giường ngủ say. Dưới chân cô là chậu nước lạnh, lác đác vài viên đá chưa tan hết. Khăn mặt vẫn còn ướt, nắm chặt trong tay cô.
Thể lực của Chu Thừa Quyết vốn rất tốt, giờ đã hạ sốt, người cũng gần như hồi phục. Nhìn cảnh trước mắt, anh nhẹ nhàng rút khăn khỏi tay cô, tiện tay thả vào chậu, sau đó cúi xuống bế bổng cô lên giường, nhẹ tay đắp chăn, rồi rời khỏi phòng mà không phát ra âm thanh.
Sáng hôm sau, Sầm Tây tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học quen thuộc. Cô mở mắt ra đã thấy mình cuộn tròn trong chăn, chẳng thấy Chu Thừa Quyết đâu, sau đó cuối cùng cũng tìm thấy anh đang nằm co ro trên sofa phòng khách.
Sầm Tây chạy vào phòng lấy thêm chăn, thay chiếc chăn mỏng trên người anh. Thấy anh vẫn chưa tỉnh, cô lại nhanh tay chạy vào bếp nấu cháo, làm vài món ăn nhẹ. Chờ đến khi tất cả đổ ăn đã sẵn sàng trên bàn, cô mới cởi tạp dề, thay bộ đồ ngủ của Chu Thừa Quyết đang mặc ra, mặc lại váy áo của mình từ tối qua.
Khi cô thay đồ xong từ phòng ngủ trở ra, vừa khéo thấy Chu Thừa Quyết ngồi dậy từ trên ghế sofa vì nghe thấy tiếng động. Thấy cô như định đi đâu đó, anh bèn lên tiếng, giọng vẫn còn khàn khàn: “Cậu đi đâu đấy?”
“Tôi phải quay lại quán lấy cặp, lát nữa còn phải đến trường nữa.”
Chu Thừa Quyết còn chưa tỉnh hẳn, nghe cô nói thế thì lặng lẽ đứng dậy: “Cậu nghỉ thêm chút nữa đi, để tôi đi lấy cho.”
Lúc ấy Sầm Tây đã đi tới cửa, chẳng nghe anh nói: “Không cần đâu, cậu nhớ ăn sáng xong thì uống thuốc nhé.”
“Vậy... cậu còn quay lại không?” – Chu Thừa Quyết biết không giữ được cô lại, chỉ đành hỏi.
Sầm Tây nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: “Lấy xong là tôi đến trường luôn.”
Nói xong, cô mở cửa rời đi.
Chu Thừa Quyết đứng bên sofa, nhìn cô đóng cửa lại rồi mới hoàn toàn tỉnh táo. Anh vào phòng tắm rửa mặt, sau đó chậm rãi đi về phía bàn ăn.
Thiếu niên chẳng nói chẳng rằng, với tay lấy điện thoại từ bàn trà, mở máy ảnh ra chụp lại bàn ăn, rồi mới ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.
Dù vừa mới ốm dậy, lại là sáng sớm, ăn uống gì cũng thấy nhạt nhẽo, nhưng cuối cùng anh vẫn ăn sạch sẽ những món cô làm.
Ăn xong, Chu Thừa Quyết lười biếng ngả người ra sofa, ánh mắt dừng lại trên mấy hộp thuốc hạ sốt trên bàn trà. Anh nhìn một hồi, thấy chúng quen quen, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ mình từng mua. Không rõ Sầm Tây lấy từ đâu về nữa.
Anh nhìn thêm mấy lần, rồi đành cầm lên uống tiếp, sau đó lại nằm xuống sofa không làm gì cả.
Tối qua sốt cao cả đêm, sáng nay ăn no lại uống thuốc, hiệu quả thuốc kéo tới khiến cơn buồn ngủ lại ập về.
Chu Thừa Quyết dứt khoát xin nghỉ buổi sáng, quay về phòng ngủ, chui vào trong chăn mà Sầm Tây vừa rời khỏi, chuẩn bị ngủ thêm một buổi sáng nữa. Dù sao cũng toàn tiết Văn, nghe giảng hay không cũng chẳng quan trọng.
Cả buổi sáng, chỗ ngồi của Chu Thừa Quyết trống không. Sầm Tây nghiêng đầu nhìn mấy lần, vẫn không thấy anh đến lớp.
Nhớ lại chuyện tối qua bên cầu, cô thấy hơi lo.
Lúc đó cả hai người cùng quay về khu chung cư Vọng Giang, Chu Thừa Quyết ngoài bị sốt ra thì tâm trạng vẫn như bình thường, nhưng cô cảm thấy vẫn thấy bồn chồn.
Cô định gọi điện hỏi thăm, nhưng lúc sáng rời khỏi Vọng Giang lại quên mất điện thoại ở trên giường anh, giờ cũng chẳng liên lạc được.
Nghiêm Tự thấy Sầm Tây cứ nhìn sang bên này mãi, bèn nhân lúc nghỉ giữa giờ bước tới, ngồi xuống chỗ bên cạnh Mao Lâm Hạo: “Hôm nay cậu ấy không đến, tôi cũng không biết lý do. Hay là tôi gọi hỏi thử nhé?”
Sầm Tây vội vàng gật đầu, suýt thì quên mất là Nghiêm Tự có thể gọi cho Chu Thừa Quyết.
Không ngờ gọi mấy cuộc liền, nhưng bên kia chẳng bắt máy.
“Không nghe máy.” – Nghiêm Tự liếc màn hình, lẩm bẩm – “Không biết đang bận gì nữa.”
“Không liên lạc được. Cậu tìm cậu ấy có chuyện gấp sao?”
“Không có gì đâu.” – Cô gái cúi đầu tiếp tục làm bài, trong đầu đã tính sẽ tranh thủ giờ nghỉ trưa quay lại Vọng Giang xem thế nào.
Nghiêm Tự thấy phản ứng của cô có chút lạ, lại nhớ đến lời cô đang nói dở lúc nãy, trong đầu đột nhiên loé lên một suy nghĩ đến chính cậu ấy cũng thấy khó tin.
Cậu ấy quay về chỗ ngồi, mở khung chat với Sầm Tây ra, ngón tay dừng ở nút gọi video, chần chừ mãi chẳng dám ấn.
Cậu ấy không rõ mình đã do dự bao lâu, cảm giác như đã qua cả thế kỷ, cuối cùng mới cắn răng một cái, bấm gọi.
Lần này khác với mấy cuộc gọi cho Chu Thừa Quyết vừa rồi, video mới kêu lên ba giây thì màn hình đã hiện rõ gương mặt của thiếu niên, mắt anh nhắm nghiền, chân mày hơi nhíu lại.
“Có chuyện gì?” – Giọng anh vẫn khàn đặc.
Nghiêm Tự nghẹn họng nhìn màn hình, khó tin nuốt nước bọt: “A Quyết?”
“Ừ…” – Chu Thừa Quyết vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng vừa nghe đã là biết giọng Nghiêm Tự, liền càng lười mở mắt hơn – “Có gì thì nói nhanh đi, buồn ngủ.”
“Khoan đã… đây không phải là điện thoại của Sầm Tây à?” – Nghiêm Tự vừa dứt lời liền vội bịt miệng mình lại, giọng hạ xuống mức thấp nhất – “Đù má, sao điện thoại của cậu ấy lại ở trên giường cậu?!”
Chu Thừa Quyết vẫn chưa hiểu chuyện gì, cau mày khó chịu: “Nói lung tung cái gì thế? Không có chuyện gì thì cúp đi.”
“Từ từ, đừng cúp!” – Nghiêm Tự bịt chặt micro, lén lút trốn ra ngoài hành lang lớp như tên trộm– “Nói thật cho anh em biết đi, sao điện thoại của Sầm Tây lại ở chỗ cậu?”
“Chậc.” – Nghiêm Tự suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp – “Đừng nói là… đêm qua cậu ấy ngủ lại nhà cậu đấy nhé?”
“Bảo sao đêm qua cậu ấy tự dưng nhắn tin vay tiền tôi với Lý Giai Thư!” – Lúc này, vẻ mặt Nghiêm Tự đầy chính khí – “Má ơi, cậu có còn là người nữa không hả?!”
Chu Thừa Quyết nhíu mày day day sống mũi, vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, giọng khàn khàn hỏi lại: “Cậu ấy vay tiền cậu làm gì cơ?”
“Đậu xanh! Giọng cậu khàn tới mức này rồi!” – Nghiêm Tự lập tức bắt được manh mối – “Cậu điên rồi à? Đừng nói là cậu làm gì con gái người ta rồi khiến cô ấy phải tự đi vay tiền mua thuốc đấy nhé?!”
Chu Thừa Quyết: “?”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Sầm Tây chỉ cao tới ngực anh, nghe thấy anh nói vậy thì ngửa đầu nhìn anh. Thân hình cao lớn của Chu Thừa Quyết lập tức dựa cả người lên người cô.
Cô gái nhỏ không kịp chuẩn bị, bước chân lảo đảo lui về sau một chút. Nhưng ngay sau đó, thiếu niên vừa dồn hết sức nặng sang phía cô đã kịp vòng tay ôm eo, giữ chặt cô lại, không để cô ngã ngửa ra sau.
Sầm Tây cảm nhận được lực tay rắn chắc, vững vàng ấy, ánh mắt có phần kinh ngạc:
“Sao cậu…”
Sao vừa rồi anh còn yếu đến mức phải dựa vào người cô, mà chớp mắt đã khỏe lại rồi?
Chu Thừa Quyết không để cô nói hết, vòng tay đang giữ lấy eo cô cũng lập tức nới lỏng, giọng khàn khàn, mày khẽ nhíu lại:
“Cậu đỡ tôi đi chút. Tôi thấy choáng.”
Sầm Tây hé miệng như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn vươn tay ôm lấy cánh tay anh đang thả bên người, cẩn thận dìu vào trong nhà.
Thiếu niên khẽ cong môi như cười.
“Vào phòng ngủ nhé? Đừng nằm ngoài sofa.” – Sầm Tây hỏi khẽ.
Chu Thừa Quyết đáp một tiếng “ừ”, rồi cả hai cùng bước về phía phòng ngủ.
Chỉ là, anh cũng chỉ "ỷ lại" cô một đoạn ngắn khi mới vào nhà thôi. Dù gì cũng đã khuya rồi, Sầm Tây cũng cần nghỉ ngơi. Anh không gây thêm phiền phức cho cô nữa, vào phòng, nằm vật xuống giường, kéo chăn qua đắp hờ lên người. Khác hẳn dáng vẻ tinh nghịch ban nãy, anh nghiêm túc nói:
“Cậu cũng đi ngủ đi. Đừng lo cho tôi, tôi ổn rồi.”
Nhưng chút tỉnh táo cuối cùng vẫn nhanh chóng bị cơn sốt đánh gục. Chẳng bao lâu sau anh lại thiếp đi.
Lần này, Sầm Tây không nghe lời anh. Cô kéo lại chăn cho ngay ngắn, rồi quay ra khu bếp nhỏ pha gói thuốc hạ sốt vừa mới mua dưới nhà.
Ban nãy Chu Thừa Quyết còn gắng gượng, lại chưa uống thuốc, giờ dường như lại sốt cao hơn, hàng lông mày trong lúc ngủ cũng nhíu chặt lại, trông có vẻ không mấy dễ chịu.
Sầm Tây đưa tay sờ trán anh, thấy nóng ran thì vội xé gói miếng dán hạ sốt mà nhân viên tiệm thuốc vừa giới thiệu, làm theo hướng dẫn, cẩn thận dán lên trán anh.
Sau đó, ngón tay cô nhẹ nhàng áp lên miếng dán, khẽ vuốt thẳng hàng mày đang nhíu lại của anh, thế nhưng còn chưa kịp rút tay về thì cổ tay đã bị nắm chặt.
Giọng thiếu niên mơ màng vang lên, không rõ là tỉnh hay vẫn đang mơ: “Đã bảo rồi, đừng chăm tôi… đi ngủ đi.”
Sầm Tây: “…?”
Vậy cậu buông tay tôi ra đi chứ!
Cô rút tay khỏi lòng bàn tay anh, nhưng hàng mày của Chu Thừa Quyết lại nhíu chặt lần nữa, mắt khẽ hé mở, lộ ra vài phần mệt mỏi yếu ớt.
Thấy vậy, Sầm Tây dứt khoát đưa thuốc tới trước mặt anh:“Cậu uống thuốc rồi hãy ngủ tiếp.”
Mặc dù Chu Thừa Quyết đã mở mắt, nhưng đầu óc vẫn mơ hồ do sốt, cả người uể oải. Anh chỉ xác nhận người trước mặt là Sầm Tây, còn lại chẳng để tâm gì thêm.
Cô đưa cốc nước ấm đến tay anh, tiện tay nhét viên thuốc hạ sốt vào miệng anh luôn.
Chu Thừa Quyết phản ứng hơi chậm, thuốc đã tan ra vị đắng ngắt.
Anh nhăn mặt: “Đắng thật.”
“Thuốc đắng dã tật mà.”
Sầm Tây giục anh uống thuốc hòa tan. Ai ngờ, vị thuốc đó còn đắng hơn, khiến Chu Thừa Quyết tỉnh hẳn vì đắng: “Cái này còn đắng hơn, uống không nổi. Tôi ngủ một giấc là khỏe thôi, không nghiêm trọng đến thế.”
Nói rồi, anh định đặt cốc xuống tủ đầu giường.
Không ngờ, tính tình cô gái nhỏ trước giờ luôn dịu dàng lại bất ngờ trở nên cứng rắn hiếm thấy, đưa tay đón lấy cốc thuốc, ép đưa lại gần miệng anh, giọng dứt khoát:
“Uống!”
Chu Thừa Quyết bị thái độ nghiêm nghị chưa từng thấy ấy làm cho sững người, một lúc sau mới phản ứng lại, cong môi cười khẽ: “Dữ vậy sao?”
Sầm Tây không đáp. Chu Thừa Quyết lại đưa tay bẹo má cô, nhướng mày trêu:
“Dữ thêm cái nữa cho tôi xem nào?”
Thiếu niên không nhịn được bật cười khe khẽ, ngoan ngoãn nhận lấy cốc:“Được rồi được rồi, uống thì uống.”
Lần này, Chu Thừa Quyết ngủ liền một mạch đến hơn bốn giờ sáng, mơ mơ hồ hồ cảm nhận được có một cô gái nhỏ cứ cách vài phút lại thay khăn mát lau tay, lau trán, giúp anh hạ sốt.
Tầm gần năm giờ, anh dậy đi vệ sinh.
Vừa ngồi dậy đã thấy Sầm Tây kéo ghế lông ngồi cạnh giường, nghiêng đầu, hai tay làm gối, gục xuống mép giường ngủ say. Dưới chân cô là chậu nước lạnh, lác đác vài viên đá chưa tan hết. Khăn mặt vẫn còn ướt, nắm chặt trong tay cô.
Thể lực của Chu Thừa Quyết vốn rất tốt, giờ đã hạ sốt, người cũng gần như hồi phục. Nhìn cảnh trước mắt, anh nhẹ nhàng rút khăn khỏi tay cô, tiện tay thả vào chậu, sau đó cúi xuống bế bổng cô lên giường, nhẹ tay đắp chăn, rồi rời khỏi phòng mà không phát ra âm thanh.
Sáng hôm sau, Sầm Tây tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học quen thuộc. Cô mở mắt ra đã thấy mình cuộn tròn trong chăn, chẳng thấy Chu Thừa Quyết đâu, sau đó cuối cùng cũng tìm thấy anh đang nằm co ro trên sofa phòng khách.
Sầm Tây chạy vào phòng lấy thêm chăn, thay chiếc chăn mỏng trên người anh. Thấy anh vẫn chưa tỉnh, cô lại nhanh tay chạy vào bếp nấu cháo, làm vài món ăn nhẹ. Chờ đến khi tất cả đổ ăn đã sẵn sàng trên bàn, cô mới cởi tạp dề, thay bộ đồ ngủ của Chu Thừa Quyết đang mặc ra, mặc lại váy áo của mình từ tối qua.
Khi cô thay đồ xong từ phòng ngủ trở ra, vừa khéo thấy Chu Thừa Quyết ngồi dậy từ trên ghế sofa vì nghe thấy tiếng động. Thấy cô như định đi đâu đó, anh bèn lên tiếng, giọng vẫn còn khàn khàn: “Cậu đi đâu đấy?”
“Tôi phải quay lại quán lấy cặp, lát nữa còn phải đến trường nữa.”
Chu Thừa Quyết còn chưa tỉnh hẳn, nghe cô nói thế thì lặng lẽ đứng dậy: “Cậu nghỉ thêm chút nữa đi, để tôi đi lấy cho.”
Lúc ấy Sầm Tây đã đi tới cửa, chẳng nghe anh nói: “Không cần đâu, cậu nhớ ăn sáng xong thì uống thuốc nhé.”
“Vậy... cậu còn quay lại không?” – Chu Thừa Quyết biết không giữ được cô lại, chỉ đành hỏi.
Sầm Tây nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: “Lấy xong là tôi đến trường luôn.”
Nói xong, cô mở cửa rời đi.
Chu Thừa Quyết đứng bên sofa, nhìn cô đóng cửa lại rồi mới hoàn toàn tỉnh táo. Anh vào phòng tắm rửa mặt, sau đó chậm rãi đi về phía bàn ăn.
Thiếu niên chẳng nói chẳng rằng, với tay lấy điện thoại từ bàn trà, mở máy ảnh ra chụp lại bàn ăn, rồi mới ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.
Dù vừa mới ốm dậy, lại là sáng sớm, ăn uống gì cũng thấy nhạt nhẽo, nhưng cuối cùng anh vẫn ăn sạch sẽ những món cô làm.
Ăn xong, Chu Thừa Quyết lười biếng ngả người ra sofa, ánh mắt dừng lại trên mấy hộp thuốc hạ sốt trên bàn trà. Anh nhìn một hồi, thấy chúng quen quen, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ mình từng mua. Không rõ Sầm Tây lấy từ đâu về nữa.
Anh nhìn thêm mấy lần, rồi đành cầm lên uống tiếp, sau đó lại nằm xuống sofa không làm gì cả.
Tối qua sốt cao cả đêm, sáng nay ăn no lại uống thuốc, hiệu quả thuốc kéo tới khiến cơn buồn ngủ lại ập về.
Chu Thừa Quyết dứt khoát xin nghỉ buổi sáng, quay về phòng ngủ, chui vào trong chăn mà Sầm Tây vừa rời khỏi, chuẩn bị ngủ thêm một buổi sáng nữa. Dù sao cũng toàn tiết Văn, nghe giảng hay không cũng chẳng quan trọng.
Cả buổi sáng, chỗ ngồi của Chu Thừa Quyết trống không. Sầm Tây nghiêng đầu nhìn mấy lần, vẫn không thấy anh đến lớp.
Nhớ lại chuyện tối qua bên cầu, cô thấy hơi lo.
Lúc đó cả hai người cùng quay về khu chung cư Vọng Giang, Chu Thừa Quyết ngoài bị sốt ra thì tâm trạng vẫn như bình thường, nhưng cô cảm thấy vẫn thấy bồn chồn.
Cô định gọi điện hỏi thăm, nhưng lúc sáng rời khỏi Vọng Giang lại quên mất điện thoại ở trên giường anh, giờ cũng chẳng liên lạc được.
Nghiêm Tự thấy Sầm Tây cứ nhìn sang bên này mãi, bèn nhân lúc nghỉ giữa giờ bước tới, ngồi xuống chỗ bên cạnh Mao Lâm Hạo: “Hôm nay cậu ấy không đến, tôi cũng không biết lý do. Hay là tôi gọi hỏi thử nhé?”
Sầm Tây vội vàng gật đầu, suýt thì quên mất là Nghiêm Tự có thể gọi cho Chu Thừa Quyết.
Không ngờ gọi mấy cuộc liền, nhưng bên kia chẳng bắt máy.
“Không nghe máy.” – Nghiêm Tự liếc màn hình, lẩm bẩm – “Không biết đang bận gì nữa.”
“Không liên lạc được. Cậu tìm cậu ấy có chuyện gấp sao?”
“Không có gì đâu.” – Cô gái cúi đầu tiếp tục làm bài, trong đầu đã tính sẽ tranh thủ giờ nghỉ trưa quay lại Vọng Giang xem thế nào.
Nghiêm Tự thấy phản ứng của cô có chút lạ, lại nhớ đến lời cô đang nói dở lúc nãy, trong đầu đột nhiên loé lên một suy nghĩ đến chính cậu ấy cũng thấy khó tin.
Cậu ấy quay về chỗ ngồi, mở khung chat với Sầm Tây ra, ngón tay dừng ở nút gọi video, chần chừ mãi chẳng dám ấn.
Cậu ấy không rõ mình đã do dự bao lâu, cảm giác như đã qua cả thế kỷ, cuối cùng mới cắn răng một cái, bấm gọi.
Lần này khác với mấy cuộc gọi cho Chu Thừa Quyết vừa rồi, video mới kêu lên ba giây thì màn hình đã hiện rõ gương mặt của thiếu niên, mắt anh nhắm nghiền, chân mày hơi nhíu lại.
“Có chuyện gì?” – Giọng anh vẫn khàn đặc.
Nghiêm Tự nghẹn họng nhìn màn hình, khó tin nuốt nước bọt: “A Quyết?”
“Ừ…” – Chu Thừa Quyết vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng vừa nghe đã là biết giọng Nghiêm Tự, liền càng lười mở mắt hơn – “Có gì thì nói nhanh đi, buồn ngủ.”
“Khoan đã… đây không phải là điện thoại của Sầm Tây à?” – Nghiêm Tự vừa dứt lời liền vội bịt miệng mình lại, giọng hạ xuống mức thấp nhất – “Đù má, sao điện thoại của cậu ấy lại ở trên giường cậu?!”
Chu Thừa Quyết vẫn chưa hiểu chuyện gì, cau mày khó chịu: “Nói lung tung cái gì thế? Không có chuyện gì thì cúp đi.”
“Từ từ, đừng cúp!” – Nghiêm Tự bịt chặt micro, lén lút trốn ra ngoài hành lang lớp như tên trộm– “Nói thật cho anh em biết đi, sao điện thoại của Sầm Tây lại ở chỗ cậu?”
“Chậc.” – Nghiêm Tự suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp – “Đừng nói là… đêm qua cậu ấy ngủ lại nhà cậu đấy nhé?”
“Bảo sao đêm qua cậu ấy tự dưng nhắn tin vay tiền tôi với Lý Giai Thư!” – Lúc này, vẻ mặt Nghiêm Tự đầy chính khí – “Má ơi, cậu có còn là người nữa không hả?!”
Chu Thừa Quyết nhíu mày day day sống mũi, vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, giọng khàn khàn hỏi lại: “Cậu ấy vay tiền cậu làm gì cơ?”
“Đậu xanh! Giọng cậu khàn tới mức này rồi!” – Nghiêm Tự lập tức bắt được manh mối – “Cậu điên rồi à? Đừng nói là cậu làm gì con gái người ta rồi khiến cô ấy phải tự đi vay tiền mua thuốc đấy nhé?!”
Chu Thừa Quyết: “?”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 49
10.0/10 từ 44 lượt.