Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 43
138@-
Vào giờ giải lao giữa buổi học, Lý Giai Thư và Nghiêm Tự dẫn theo mấy người trong lớp tới phòng y tế thăm Sầm Tây, sau đó bắt gặp cảnh tượng này.
Cô gái nhỏ lẽ ra phải nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, lúc này lại đang cẩn thận bôi thuốc lên vết thương cho người anh em đang ngồi bên cạnh.
Nghiêm Tự chưa từng thấy qua người anh em này của mình lại có vẻ yếu đuối như vậy.
Anh ngang nhiên để cánh tay lên hai chân Sầm Tây, để cho cô gái nhỏ nhẹ nhàng, tỉ mỉ bôi thuốc lên đó. Thỉnh thoảng, anh còn hít sâu mấy tiếng, khiến Sầm Tây lo lắng dừng lại. Anh cau mày, sau đó lại tỏ ra không chút để tâm nói: “Nhẹ một chút, cậu vội cái gì?”
“Thổi thêm chút nữa đi, đau quá.”
Lúc đó, trong đầu Nghiêm Tự chỉ còn lại hai từ: “ Buồn nôn”, “Phỉ nhổ.”
Mấy người bọn họ đứng lặng lẽ ngoài cửa phòng y tế, nhìn qua cửa kính một lúc rồi nhẹ nhàng tiến vào.
Nghiêm Tự là người đầu tiên ho nhẹ vài tiếng.
Sầm Tây không biết có phải bị tiếng ho bất ngờ này làm giật mình hay vì lý do gì khác mà cô lập tức rụt tay lại.
Chu Thừa Quyết nhíu mày, lười biếng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, thấy là Nghiêm Tự và nhóm bạn thì không thèm chào hỏi một câu mà chỉ lạnh nhạt nhìn bọn họ.
“Ôi chao, đây là đang làm gì vậy?” Nghiêm Tự cười cợt nhìn hai người, cố tình trêu chọc Chu Thừa Quyết: “Đang làm nũng à, Quyết Quyết?”
“...” Chu Thừa Quyết chỉ liếc mắt nhìn cậu ấy một cái rồi quay đi, không buồn nói chuyện.
Anh thu tay lại, tiện tay lấy luôn lọ thuốc trong tay Sầm Tây, bỏ vào túi.
Lý Giai Thư và Giang Kiều mang tới một đống đồ ăn vặt, đổ hết lên giường bệnh của Sầm Tây.
“Thời gian trôi nhanh thật. Tây Tây đáng thương của tớ, mới hai tiết không gặp mà cậu đã gầy đi một vòng. Mau ăn đi.” Lý Giai Thư vừa lên tiếng trêu chọc, vừa mở túi đồ ăn ra nhét vào tay Sầm Tây: “Cái này ngon lắm. Tớ vừa ăn hết một gói rồi đấy.”
Chu Thừa Quyết vẫn ngồi bên giường bệnh, lười biếng dựa lưng vào ghế, để mấy cô bạn có không gian riêng trò chuyện. Nhưng giọng nói của Lý Giai Thư quá to khiến anh phải nhíu mày, lập tức lên tiếng ngắt lời: “Nói nhỏ chút đi.”
“Cậu ấy cần nghỉ ngơi.” Chu Thừa Quyết khẽ hất cằm về phía Sầm Tây.
“Ồ, ồ.” Lý Giai Thư là người biết điều, thấy vậy liền không cãi lại, chỉ giảm âm lượng xuống rồi lại lấy thêm hai gói đồ ăn vặt từ trong túi ra đưa cho Sầm Tây
Nhưng chưa kịp đưa, Chu Thừa Quyết đã duỗi tay, lấy luôn túi đồ ăn đó, không thèm nhìn, chỉ chăm chú vào đống đồ ăn vặt trên giường, thu lại hết rồi bỏ vào trong túi: “Trước tiên tịch thu, giờ không được ăn.”
Anh nói xong, cúi xuống thu dọn mọi thứ, trả lại một giường bệnh sạch sẽ cho Sầm Tây.
Lý Giai Thư nhướng mày: “Cậu làm gì thế? Cậu ấy ốm rồi còn không cho ăn chút gì ngon à?”
“Cái này mà gọi là đồ ăn ngon hả?” Chu Thừa Quyết thả túi đồ ăn vặt lên cái bàn nhỏ phía sau: “Cậu ấy vừa bị sốt, nói không ra tiếng, uống mấy cốc nước ấm mới khá hơn được một chút, thuốc còn chưa uống xong, sao có thể ăn mấy thứ này? Nếu cậu ấy lại ốm ra đấy, trong số các cậu ai tới hầu hạ?”
Sầm Tây nghe đến hai chữ “hầu hạ” cuối cùng kia, vô thức ngẩng đầu nhìn anh.
Chu Thừa Quyết nhận ra ánh mắt cô, giọng nói lạnh lùng: “Nhìn tôi làm gì? Nói không được là không được. Khi nào khỏi hẳn thì ăn, bây giờ chỉ được phép thuốc uống thôi.”
Sầm Tây: “…”
Cô không phải có ý này.
Không còn đồ ăn để nhét cho Sầm Tây, Lý Giai Thư chỉ biết ngồi bên giường của Sầm Tây, thì thầm chuyện trò với cô, cố gắng giảm thấp âm lượng. Nhưng không gian này quá nhỏ, mọi người đều ở gần, dù có nói nhỏ thế nào, mọi người cũng đều nghe thấy hết: “Cậu bị mắng thảm quá. Cậu phải chịu ấm ức rồi, đã sốt cao còn phải chịu đựng tính tình của Chu Thừa Quyết. Nếu để lớp phó đến chăm thì tốt biết mấy. Ít nhất tính tình của cậu ấy tốt, gặp ai cũng cười hiền hòa, cậu nói có phải không?”
Chu Thừa Quyết hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Sầm Tây. Không phải là Lý Giai Thư mà là cô: “Tôi mắng cậu à?”
Sầm Tây thành thật lắc đầu.
“Muốn để Triệu Nhất Cừ đến chăm sóc cậu hả?” Chu Thừa Quyết hỏi, mặt vẫn lạnh như băng.
“...?” Sầm Tây hơi bất ngờ, cảm thấy câu hỏi này thật kỳ lạ. Cô liếc nhìn bình truyền dịch rồi vội vàng nhỏ giọng nói: “À, thuốc sắp truyền hết rồi…”
Chu Thừa Quyết còn muốn hỏi tiếp, nhưng nghe vậy, ánh mắt liền chuyển sang bình truyền nước, rồi không nói gì nữa, đi về phía bàn làm việc của bác sĩ.
Thuốc truyền dịch được truyền gần cả buổi sáng, may mà hiệu quả không tồi. Sầm Tây sốt cao đã hạ, tinh thần cũng khá hơn, không còn cảm thấy đau đớn nhiều nữa, sức lực cũng từ từ hồi phục.
Vào giờ ăn trưa, Chu Thừa Quyết định bảo cô ở lại phòng y tế nghỉ ngơi thêm một chút, anh sẽ ra ngoài mua đồ ăn mang về cho cô.
Sầm Tây vừa nghĩ đến tiêu chuẩn đặt món của anh, vô thức tính toán giá cả, không đồng ý rồi quyết định cùng Lý Giai Thư và các bạn khác tới căng tin ăn.
Chu Thừa Quyết thấy cô đã ổn hơn, cũng không ngăn cản, cùng cô đi vào căng tin.
Đến căng tin, nhóm của bọn họ đã nhanh chóng tập hợp đông đủ. Khúc Niên Niên và Lâm Thi Kỳ đã lấy sẵn đồ ăn đứng đợi ở bên cạnh. Lâm Thi Kỳ vừa nhìn thấy Sầm Tây, lập tức vui vẻ nháy mắt, vừa chớp mắt với cô, vừa liếc nhìn Chu Thừa Quyết bên cạnh cô.
Sầm Tây đi cùng Chu Thừa Quyết từ phòng y tế đến đây. Hai người sánh vai bước đi, cũng không cảm thấy có gì lạ.
Tuy nhiên, khi nhận ra ánh mắt của Lâm Thi Kỳ, cô đột nhiên nhớ lại những gì sáng nay cô đã nói với cô ấy, tim không khỏi đập mạnh hơn một nhịp. Cảm giác căng thẳng và xấu hổ khiến cô vô thức lùi lại một bước, cố tình kéo giãn khoảng cách với Chu Thừa Quyết.
"Này." Chu Thừa Quyết ngay lập tức nhận ra sự khác thường của cô, đi hai bước lại gần cô: "Cậu có ý gì hả?"
"Hả?" Sầm Tây lo lắng cắn môi, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn anh, trái tim đập loạn: "Không, không có ý gì."
Nói xong, cô lại vô thức lùi lại một bước nữa.
Chu Thừa Quyết nhìn cô, sắc mặt không vui, một tay cầm khay cơm, tay kia kéo vạt áo của cô, hơi dùng sức một chút, kéo cô trở lại bên cạnh mình: "Không có ý gì? Thế thì đứng xa như vậy làm gì?"
"Để lấy đồ ăn..." Sầm Tây ôm chặt khay cơm, không biết phải trả lời anh thế nào: "Nhanh lên, không thì không còn đồ ăn nữa đâu."
Chưa kịp để Chu Thừa Quyết đáp lại, Sầm Tây lại vội vàng tránh thoát khỏi tay anh, không quay đầu lại, chen vào đám đông người đang xếp hàng.
Lâm Thi Kỳ và Khúc Niên Niên đã lấy xong đồ ăn, giữ một bàn trống dài để chờ nhóm bạn tới ngồi. Thấy Lý Giai Thư và mọi người cầm khay cơm đi tới, hai người lập tức vẫy tay gọi: "Ở đây, ở đây này!"
Lúc này trong lòng Sầm Tây rối bời. Lại vì bình thường khi ăn với nhóm bạn, bọn họ luôn thích chia sẻ đồ ăn với cô, lâu dần cô cảm thấy mình chiếm lợi nhiều quá, trong lòng không yên, nên không muốn đến đó nữa.
Cô vốn định tự mình tìm một bàn trống ngồi ăn xong rồi đi, nhưng vừa đặt khay cơm lên bàn gần nhất, Chu Thừa Quyết ở phía sau cũng đặt phần ăn của mình xuống đối diện với cô.
Sầm Tây vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, lại nhìn xung quanh. Ngoài bọn họ ra, chẳng còn ai đến ngồi gần nữa.
Ngay cả người luôn nghiêm túc đi theo Chu Thừa Quyết từ đầu đến cuối như Nghiêm Tự cũng đã đi sang bàn của Lý Giai Thư và Lâm Thi Kỳ.
Sầm Tây nắm chặt khay cơm, không buông tay, suy nghĩ một lúc lại quyết định cầm lên, chuẩn bị đi.
"Đi đâu đấy?" Giọng lạnh lùng của thiếu niên vang lên từ phía sau.
Cô gái nhỏ lo lắng, bước chân hơi dừng lại, nhưng vẫn không quay lại, chỉ đáp qua loa: "Tôi đi qua bên đó ăn cùng mọi người, không làm phiền cậu nữa."
Dù sao hình như anh cũng không thích ăn với quá nhiều người.
Giữa giờ ăn trưa chính là lúc căng tin đông người nhất. Sầm Tây bối rối, bước đi vội vã, cộng thêm buổi sáng cô mới ốm sốt, khả năng phản ứng và hành động chậm hơn bình thường rất nhiều nên chưa đi được hai bước, cô đã suýt va phải một cậu bạn vừa lấy đồ ăn xong đang vội vã muốn thoát ra khỏi đám đông.
Chỉ thiếu chút nữa là hai người sẽ va vào nhau, Sầm Tây hoảng hốt mở to mắt nhưng không kịp phản ứng để tránh đi.
Giây tiếp theo, cô cảm thấy tay mình bị kéo nhẹ về phía sau.
Chu Thừa Quyết vốn ngồi phía sau chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt cô.
Vốn tưởng rằng không thể tránh được một lần va trạm nhưng khay cơm của đối phương cũng không dừng trên người cô.
Sầm Tây ngây người một chút, khi quay lại mới thấy cậu bạn kia đang liên tục xin lỗi Chu Thừa Quyết.
"Thật xin lỗi, tôi không cố ý đâu."
Chu Thừa Quyết không nói gì, thậm chí còn không thèm nhìn cậu bạn kia lấy một cái.
Sầm Tây đứng im một lúc, khi phản ứng lại liền vội vàng bước đến gần Chu Thừa Quyết.
Áo đồng phục trắng của anh đã bị thức ăn đổ lên làm ướt hết.
Sầm Tây theo bản năng muốn giúp anh lau một chút, nhưng chưa kịp chạm vào tay áo của anh, tay cô đã bị anh nắm chặt, rồi lại thả ra, ngăn cô lại.
“Tôi giúp câu lau.” Sầm Tây hơi sốt ruột.
"Không cần đâu, bạn học." Giọng nói của Chu Thừa Quyết lạnh lùng, không chút gợn sóng: "Hình như chúng ta cũng không quá thân."
"Vẫn nên giữ khoảng cách đi."
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Vào giờ giải lao giữa buổi học, Lý Giai Thư và Nghiêm Tự dẫn theo mấy người trong lớp tới phòng y tế thăm Sầm Tây, sau đó bắt gặp cảnh tượng này.
Cô gái nhỏ lẽ ra phải nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, lúc này lại đang cẩn thận bôi thuốc lên vết thương cho người anh em đang ngồi bên cạnh.
Nghiêm Tự chưa từng thấy qua người anh em này của mình lại có vẻ yếu đuối như vậy.
Anh ngang nhiên để cánh tay lên hai chân Sầm Tây, để cho cô gái nhỏ nhẹ nhàng, tỉ mỉ bôi thuốc lên đó. Thỉnh thoảng, anh còn hít sâu mấy tiếng, khiến Sầm Tây lo lắng dừng lại. Anh cau mày, sau đó lại tỏ ra không chút để tâm nói: “Nhẹ một chút, cậu vội cái gì?”
“Thổi thêm chút nữa đi, đau quá.”
Lúc đó, trong đầu Nghiêm Tự chỉ còn lại hai từ: “ Buồn nôn”, “Phỉ nhổ.”
Mấy người bọn họ đứng lặng lẽ ngoài cửa phòng y tế, nhìn qua cửa kính một lúc rồi nhẹ nhàng tiến vào.
Nghiêm Tự là người đầu tiên ho nhẹ vài tiếng.
Sầm Tây không biết có phải bị tiếng ho bất ngờ này làm giật mình hay vì lý do gì khác mà cô lập tức rụt tay lại.
Chu Thừa Quyết nhíu mày, lười biếng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, thấy là Nghiêm Tự và nhóm bạn thì không thèm chào hỏi một câu mà chỉ lạnh nhạt nhìn bọn họ.
“Ôi chao, đây là đang làm gì vậy?” Nghiêm Tự cười cợt nhìn hai người, cố tình trêu chọc Chu Thừa Quyết: “Đang làm nũng à, Quyết Quyết?”
“...” Chu Thừa Quyết chỉ liếc mắt nhìn cậu ấy một cái rồi quay đi, không buồn nói chuyện.
Anh thu tay lại, tiện tay lấy luôn lọ thuốc trong tay Sầm Tây, bỏ vào túi.
Lý Giai Thư và Giang Kiều mang tới một đống đồ ăn vặt, đổ hết lên giường bệnh của Sầm Tây.
“Thời gian trôi nhanh thật. Tây Tây đáng thương của tớ, mới hai tiết không gặp mà cậu đã gầy đi một vòng. Mau ăn đi.” Lý Giai Thư vừa lên tiếng trêu chọc, vừa mở túi đồ ăn ra nhét vào tay Sầm Tây: “Cái này ngon lắm. Tớ vừa ăn hết một gói rồi đấy.”
Chu Thừa Quyết vẫn ngồi bên giường bệnh, lười biếng dựa lưng vào ghế, để mấy cô bạn có không gian riêng trò chuyện. Nhưng giọng nói của Lý Giai Thư quá to khiến anh phải nhíu mày, lập tức lên tiếng ngắt lời: “Nói nhỏ chút đi.”
“Cậu ấy cần nghỉ ngơi.” Chu Thừa Quyết khẽ hất cằm về phía Sầm Tây.
“Ồ, ồ.” Lý Giai Thư là người biết điều, thấy vậy liền không cãi lại, chỉ giảm âm lượng xuống rồi lại lấy thêm hai gói đồ ăn vặt từ trong túi ra đưa cho Sầm Tây
Nhưng chưa kịp đưa, Chu Thừa Quyết đã duỗi tay, lấy luôn túi đồ ăn đó, không thèm nhìn, chỉ chăm chú vào đống đồ ăn vặt trên giường, thu lại hết rồi bỏ vào trong túi: “Trước tiên tịch thu, giờ không được ăn.”
Anh nói xong, cúi xuống thu dọn mọi thứ, trả lại một giường bệnh sạch sẽ cho Sầm Tây.
Lý Giai Thư nhướng mày: “Cậu làm gì thế? Cậu ấy ốm rồi còn không cho ăn chút gì ngon à?”
“Cái này mà gọi là đồ ăn ngon hả?” Chu Thừa Quyết thả túi đồ ăn vặt lên cái bàn nhỏ phía sau: “Cậu ấy vừa bị sốt, nói không ra tiếng, uống mấy cốc nước ấm mới khá hơn được một chút, thuốc còn chưa uống xong, sao có thể ăn mấy thứ này? Nếu cậu ấy lại ốm ra đấy, trong số các cậu ai tới hầu hạ?”
Sầm Tây nghe đến hai chữ “hầu hạ” cuối cùng kia, vô thức ngẩng đầu nhìn anh.
Chu Thừa Quyết nhận ra ánh mắt cô, giọng nói lạnh lùng: “Nhìn tôi làm gì? Nói không được là không được. Khi nào khỏi hẳn thì ăn, bây giờ chỉ được phép thuốc uống thôi.”
Sầm Tây: “…”
Cô không phải có ý này.
Không còn đồ ăn để nhét cho Sầm Tây, Lý Giai Thư chỉ biết ngồi bên giường của Sầm Tây, thì thầm chuyện trò với cô, cố gắng giảm thấp âm lượng. Nhưng không gian này quá nhỏ, mọi người đều ở gần, dù có nói nhỏ thế nào, mọi người cũng đều nghe thấy hết: “Cậu bị mắng thảm quá. Cậu phải chịu ấm ức rồi, đã sốt cao còn phải chịu đựng tính tình của Chu Thừa Quyết. Nếu để lớp phó đến chăm thì tốt biết mấy. Ít nhất tính tình của cậu ấy tốt, gặp ai cũng cười hiền hòa, cậu nói có phải không?”
Chu Thừa Quyết hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Sầm Tây. Không phải là Lý Giai Thư mà là cô: “Tôi mắng cậu à?”
Sầm Tây thành thật lắc đầu.
“Muốn để Triệu Nhất Cừ đến chăm sóc cậu hả?” Chu Thừa Quyết hỏi, mặt vẫn lạnh như băng.
“...?” Sầm Tây hơi bất ngờ, cảm thấy câu hỏi này thật kỳ lạ. Cô liếc nhìn bình truyền dịch rồi vội vàng nhỏ giọng nói: “À, thuốc sắp truyền hết rồi…”
Chu Thừa Quyết còn muốn hỏi tiếp, nhưng nghe vậy, ánh mắt liền chuyển sang bình truyền nước, rồi không nói gì nữa, đi về phía bàn làm việc của bác sĩ.
Thuốc truyền dịch được truyền gần cả buổi sáng, may mà hiệu quả không tồi. Sầm Tây sốt cao đã hạ, tinh thần cũng khá hơn, không còn cảm thấy đau đớn nhiều nữa, sức lực cũng từ từ hồi phục.
Vào giờ ăn trưa, Chu Thừa Quyết định bảo cô ở lại phòng y tế nghỉ ngơi thêm một chút, anh sẽ ra ngoài mua đồ ăn mang về cho cô.
Sầm Tây vừa nghĩ đến tiêu chuẩn đặt món của anh, vô thức tính toán giá cả, không đồng ý rồi quyết định cùng Lý Giai Thư và các bạn khác tới căng tin ăn.
Chu Thừa Quyết thấy cô đã ổn hơn, cũng không ngăn cản, cùng cô đi vào căng tin.
Đến căng tin, nhóm của bọn họ đã nhanh chóng tập hợp đông đủ. Khúc Niên Niên và Lâm Thi Kỳ đã lấy sẵn đồ ăn đứng đợi ở bên cạnh. Lâm Thi Kỳ vừa nhìn thấy Sầm Tây, lập tức vui vẻ nháy mắt, vừa chớp mắt với cô, vừa liếc nhìn Chu Thừa Quyết bên cạnh cô.
Sầm Tây đi cùng Chu Thừa Quyết từ phòng y tế đến đây. Hai người sánh vai bước đi, cũng không cảm thấy có gì lạ.
Tuy nhiên, khi nhận ra ánh mắt của Lâm Thi Kỳ, cô đột nhiên nhớ lại những gì sáng nay cô đã nói với cô ấy, tim không khỏi đập mạnh hơn một nhịp. Cảm giác căng thẳng và xấu hổ khiến cô vô thức lùi lại một bước, cố tình kéo giãn khoảng cách với Chu Thừa Quyết.
"Này." Chu Thừa Quyết ngay lập tức nhận ra sự khác thường của cô, đi hai bước lại gần cô: "Cậu có ý gì hả?"
"Hả?" Sầm Tây lo lắng cắn môi, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn anh, trái tim đập loạn: "Không, không có ý gì."
Nói xong, cô lại vô thức lùi lại một bước nữa.
Chu Thừa Quyết nhìn cô, sắc mặt không vui, một tay cầm khay cơm, tay kia kéo vạt áo của cô, hơi dùng sức một chút, kéo cô trở lại bên cạnh mình: "Không có ý gì? Thế thì đứng xa như vậy làm gì?"
"Để lấy đồ ăn..." Sầm Tây ôm chặt khay cơm, không biết phải trả lời anh thế nào: "Nhanh lên, không thì không còn đồ ăn nữa đâu."
Chưa kịp để Chu Thừa Quyết đáp lại, Sầm Tây lại vội vàng tránh thoát khỏi tay anh, không quay đầu lại, chen vào đám đông người đang xếp hàng.
Lâm Thi Kỳ và Khúc Niên Niên đã lấy xong đồ ăn, giữ một bàn trống dài để chờ nhóm bạn tới ngồi. Thấy Lý Giai Thư và mọi người cầm khay cơm đi tới, hai người lập tức vẫy tay gọi: "Ở đây, ở đây này!"
Lúc này trong lòng Sầm Tây rối bời. Lại vì bình thường khi ăn với nhóm bạn, bọn họ luôn thích chia sẻ đồ ăn với cô, lâu dần cô cảm thấy mình chiếm lợi nhiều quá, trong lòng không yên, nên không muốn đến đó nữa.
Cô vốn định tự mình tìm một bàn trống ngồi ăn xong rồi đi, nhưng vừa đặt khay cơm lên bàn gần nhất, Chu Thừa Quyết ở phía sau cũng đặt phần ăn của mình xuống đối diện với cô.
Sầm Tây vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, lại nhìn xung quanh. Ngoài bọn họ ra, chẳng còn ai đến ngồi gần nữa.
Ngay cả người luôn nghiêm túc đi theo Chu Thừa Quyết từ đầu đến cuối như Nghiêm Tự cũng đã đi sang bàn của Lý Giai Thư và Lâm Thi Kỳ.
Sầm Tây nắm chặt khay cơm, không buông tay, suy nghĩ một lúc lại quyết định cầm lên, chuẩn bị đi.
"Đi đâu đấy?" Giọng lạnh lùng của thiếu niên vang lên từ phía sau.
Cô gái nhỏ lo lắng, bước chân hơi dừng lại, nhưng vẫn không quay lại, chỉ đáp qua loa: "Tôi đi qua bên đó ăn cùng mọi người, không làm phiền cậu nữa."
Dù sao hình như anh cũng không thích ăn với quá nhiều người.
Giữa giờ ăn trưa chính là lúc căng tin đông người nhất. Sầm Tây bối rối, bước đi vội vã, cộng thêm buổi sáng cô mới ốm sốt, khả năng phản ứng và hành động chậm hơn bình thường rất nhiều nên chưa đi được hai bước, cô đã suýt va phải một cậu bạn vừa lấy đồ ăn xong đang vội vã muốn thoát ra khỏi đám đông.
Chỉ thiếu chút nữa là hai người sẽ va vào nhau, Sầm Tây hoảng hốt mở to mắt nhưng không kịp phản ứng để tránh đi.
Giây tiếp theo, cô cảm thấy tay mình bị kéo nhẹ về phía sau.
Chu Thừa Quyết vốn ngồi phía sau chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt cô.
Vốn tưởng rằng không thể tránh được một lần va trạm nhưng khay cơm của đối phương cũng không dừng trên người cô.
Sầm Tây ngây người một chút, khi quay lại mới thấy cậu bạn kia đang liên tục xin lỗi Chu Thừa Quyết.
"Thật xin lỗi, tôi không cố ý đâu."
Chu Thừa Quyết không nói gì, thậm chí còn không thèm nhìn cậu bạn kia lấy một cái.
Sầm Tây đứng im một lúc, khi phản ứng lại liền vội vàng bước đến gần Chu Thừa Quyết.
Áo đồng phục trắng của anh đã bị thức ăn đổ lên làm ướt hết.
Sầm Tây theo bản năng muốn giúp anh lau một chút, nhưng chưa kịp chạm vào tay áo của anh, tay cô đã bị anh nắm chặt, rồi lại thả ra, ngăn cô lại.
“Tôi giúp câu lau.” Sầm Tây hơi sốt ruột.
"Không cần đâu, bạn học." Giọng nói của Chu Thừa Quyết lạnh lùng, không chút gợn sóng: "Hình như chúng ta cũng không quá thân."
"Vẫn nên giữ khoảng cách đi."
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 43
10.0/10 từ 44 lượt.