Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 44

53@-

Bàn tay của Sầm Tây đưa ra rồi lại dừng lại giữa không trung, hơi cứng đờ, sau hai giây rồi ngượng ngùng thu lại.

 

Lúc nãy động tĩnh lớn quá, Chu Thừa Quyết lại là người cực kỳ nổi bật ở trường Nam Gia. Vậy nên xung quanh có không ít học sinh quay lại nhìn. Ánh mắt tò mò của bọn họ đảo qua đảo lại đánh giá giữa hai người.

 

Sầm Tây ngượng ngùng lùi lại hai bước, tay cầm khay cơm, không biết nên đi hay ở lại.

 

Chu Thừa Quyết hơi nghiêng đầu, như thể vô tình liếc mắt nhìn về phía cô, rồi lại bước thêm hai bước về phía trước. Dáng người cao lớn của anh ngay lập tức che khuất đủ loại ánh mắt thăm dò của những người xung quanh.

 

Sầm Tây cúi đầu, cảm thấy sống mũi và bờ mi tự dưng trào lên một cảm giác chua xót khó tả.

 

Đằng kia, Lý Giai Thư và nhóm bạn dường như cũng chú ý đến tình huống bên này, thấy cô đứng im, bèn vội mở miệng gọi: "Tây, lại đây, tụi tớ để dành chỗ cho cậu này."

 

Sầm Tây nghe được, ngoái đầu nhìn qua, thấy Lý Giai Thư và Giang Kiều đang vẫy tay với mình. Cô chỉ liếc mắt nhìn qua bóng dáng của Chu Thừa Quyết đang chắn trước mặt, rồi cuối cùng vẫn không dám nói một lời, xoay người bước về phía bàn dài.

 

Sầm Tây đến gần bàn, nhìn qua một lượt vị trí của mọi người vẫn không thay đổi nhiều.

 

Lý Giai Thư và Nghiêm Tự ngồi cạnh nhau, Giang Kiều ngồi bên cạnh Lý Giai Thư, còn Khúc Niên Niên và Lâm Thi Kỳ thì ngồi đối diện.

 

Đối diện Nghiêm Tự có một chỗ trống. Sầm Tây tự nhiên đặt khay cơm vào đó, định ngồi cạnh Khúc Niên Niên thì ánh sáng phía trước đột nhiên bị người vừa mới tới muộn là Chu Thừa Quyết che khuất gần hết.

 

Sầm Tây theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy anh lúc nãy vẫn còn lạnh lùng bảo cô giữ khoảng cách, không thân, nhưng lúc này lại đang đứng ngay trước mặt cô.

 

Anh đứng bên cạnh Nghiêm Tự, mặt không cảm xúc, đặt khay cơm xuống. Nghiêm Tự thấy thế cũng không ngại phiền phức, khéo léo dùng khuỷu tay chọc nhẹ vào tay Lý Giai Thư, nhỏ giọng nhắc: " Xê ra một bên."

 

Ban đầu Lý Giai Thư còn không hiểu, định mở miệng hỏi tại sao, nhưng lại thấy Nghiêm Tự ra hiệu bằng ánh mắt, rồi lại nhìn về phía hai người chưa ngồi xuống. Cô ấy ngay lập tức cảm nhận được bầu không khí có chút kỳ lạ, bèn vội vàng quay lại nhẹ nhàng nhắc nhở Giang Kiều, bảo cô ấy cũng dịch qua một chút.

 

Chỗ ngồi đối diện Sầm Tây vốn là của Nghiêm Tự đã nhanh chóng được để trống ra.

 

Chu Thừa Quyết không nghĩ ngợi gì, đẩy khay cơm về phía đó rồi tự nhiên ngồi xuống chỗ của Nghiêm Tự.

 

Cả quá trình anh không nói gì, cũng không nhìn Sầm Tây, nhưng lại ngồi ngay đối diện cô, thật sự rất khó để không chú ý đến.

 

Sầm Tây vẫn đứng ngây người tại chỗ, mãi vẫn chưa chịu ngồi xuống.

 

Cô không biết mình có nên tìm bàn khác ngồi không.

 

Dù sao thì không lâu trước đó, chính anh cũng bảo cô phải giữ khoảng cách. Giờ nếu cô ngồi xuống, hai người lại đối diện nhau.

 

Khoảng cách quá gần, thật sự khó mà giữ được.

 

Nhưng mà, trên bàn này có một người là bạn thân từ bé của anh, một người là họ hàng thân thích của anh, ba người còn lại đều là những cô gái có chút ý gì đó với anh. Mỗi người đều đang mong đợi được ngồi ăn cùng Chu Thừa Quyết.

 

Tính ra, bảo anh rời đi thì không hợp lý, rõ ràng người nên rời đi chính là cô.

 

Sầm Tây lại đưa tay lấy khay cơm của mình, chuẩn bị rời đi.

 

Chu Thừa Quyết đột nhiên ngừng lại động tác gắp đồ ăn, khẽ nhấc mí mắt lên.

 

Ở góc độ này, đôi mắt của anh bị mí mắt trên hơi che khuất, khuôn mặt lạnh lùng không có ý cười, trông có vẻ khá đáng sợ.

 

Sầm Tây vô tình chạm phải ánh mắt của anh, không hiểu sao lòng cô lại hoảng hốt, nhanh chóng rời ánh mắt đi.

 

Đang chuẩn bị rời đi tìm bàn khác thì bên cạnh, Lâm Thi Kỳ nhanh chóng đứng lên, lấy đĩa cơm của mình còn chưa ăn hết, đi vòng qua sau lưng Khúc Niên Niên, chạy tới bên cạnh Sầm Tây, mặt hơi đỏ, ghé vào tai cô, giọng nói nhỏ nhẹ: "Tây, chúng mình đổi chỗ đi?"

 

Cô ấy vừa nói, vừa ra hiệu về phía Chu Thừa Quyết, ngụ ý với cô.

 

Sầm Tây ngẩn người một lúc, rồi nhớ ra chuyện sáng nay cô vừa nhận một nghìn tệ từ Lâm Thi Kỳ, trong lòng siết chặt rồi lại buông lỏng, không dám nhìn vẻ mặt của Chu Thừa Quyết, chỉ gật nhẹ đầu với Lâm Thi Kỳ, rồi đi về chỗ của cô ấy.

 

Một lúc sau, Lâm Thi Kỳ được ngồi cạnh Chu Thừa Quyết như ý nguyện.

 

Nhưng rất nhanh sau đó, cô ấy phát hiện ra sắc mặt của Chu Thừa Quyết trở nên cực kỳ khó coi.

 

Khác với mọi khi, anh lạnh lùng nhưng vẫn lễ độ, lần này dù cũng không biểu lộ cảm xúc, nhưng toàn thân anh đều toát ra một cảm giác lạnh lẽo, như thể đang cực kỳ tức giận.

 

Dù Lâm Thi Kỳ không thân thiết với Chu Thừa Quyết, nhưng nhờ mối quan hệ với Lý Giai Thư, cô ấy vẫn thường xuyên có cơ hội lén quan sát anh. Nhưng bấy lâu nay, cô ấy chưa bao giờ thấy anh có biểu hiện như vậy.

 

Cô ấy cắn chiếc đũa, suy nghĩ một lát, rồi nhớ lại vụ ồn ào lúc nãy, nhìn vào vết bẩn còn sót lại trên áo đồng phục của anh, mạnh dạn nhỏ giọng nói: "Cậu đừng giận nữa. Lát nữa tớ sẽ về lớp mượn đồng phục sạch cho cậu. Lớp chúng tớ là lớp nghệ thuật, mấy bạn nam không thích mặc đồng phục lắm, chắc chắn sẽ mượn được."

 

Chu Thừa Quyết vốn không có tâm trạng ăn uống. Dù đã gắp vài món, ngồi xuống vài phút, nhưng anh vẫn chưa động đũa.

 

Lúc này đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạ phát ra từ trước mặt, tay cầm đũa của anh khựng lại. Chu Thừa Quyết hít một hơi thật sâu, rồi quăng đũa xuống khay, đứng thẳng dậy.

 

Nếu là bình thường, khi gặp tình huống thế này, dù không muốn tiếp xúc hay chấp nhận thiện ý của các cô gái, anh vẫn sẽ lịch sự từ chối.

 

Nhưng hôm nay thì không.

 

Anh chỉ đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng, đẩy ghế rồi chuẩn bị rời đi.

 

Nghiêm Tự và Lý Giai Thư đã quen với tính tình của anh từ nhỏ nên cũng hiểu lúc này chắc chắn anh đang rất khó chịu, nên không dám gọi anh lại, chỉ có thể mắt tròn mắt dẹt nhìn anh bước đi hai bước rồi dừng lại tại chỗ.


Chu Thừa Quyết quay đầu, ánh mắt vô tình lướt qua Sầm Tây đang ngồi nép ở góc cuối, rồi thở dài một hơi, quay lại bên cạnh Nghiêm Tự, hành động tự nhiên bỏ những món ăn vẫn còn nguyên vẹn chưa động đũa từ trong khay của mình ra, đưa từng bát từng bát để lại gần Nghiêm Tự.


Nghiêm Tự không dám lên tiếng quấy rầy, cứ để mặc anh sắp xếp.


Sau khi đặt hết những bát thức ăn lên bàn, Nghiêm Tự mới ngước lên, mở lời: "Không ăn nữa à?"


"Không có khẩu vị. Tôi về thay bộ đồ khác." Chu Thừa Quyết trả lời bình thản:"Đi đây."


Lý Giai Thư nhìn Lâm Thi Kỳ ngồi đối diện vẫn còn mặt mày ngơ ngác, liền cười ha ha giải thích giúp Chu Thừa Quyết: "Ây dà, đừng để ý đến cậu ấy. Chu Thừa Quyết có chút ám ảnh sạch sẽ, đồ dơ thì chắc chắn tâm trạng không tốt."


Lâm Thi Kỳ cảm thấy có lý, vẻ mặt ngượng ngùng cũng nhanh chóng biến mất, gật đầu như gà mổ thóc, rồi không suy nghĩ gì thêm, vui vẻ bàn về mấy chuyện trong lớp mấy hôm nay cùng Khúc Niên Niên và những người khác.


Nghiêm Tự nhìn mấy bát thức ăn Chu Thừa Quyết để lại. Các món ăn chay mặn kết hợp hài hòa, nghĩ một lúc rồi im lặng đẩy từng bát một sang phía Lý Giai Thư.


Lý Giai Thư và cậu ấy như có một sự ăn ý ngầm. Cô ấy thấy Nghiêm Tự đẩy món ăn sang, cũng bắt chước cậu ấy, tiếp tục đẩy mấy món sang chỗ Giang Kiều.


Giang Kiều cũng là người tinh tế, liếc mắt nhìn rồi im lặng đẩy mấy món ăn sang cho Sầm Tây.



Chỉ sau một lúc, mấy bát thức ăn mà Chu Thừa Quyết để lại đều đã được dọn đến trước mặt Sầm Tây.


Cô gái đang cúi đầu suy tư, không để ý đến động tĩnh xung quanh, đến khi quay lại thì suýt chút nữa bị cảnh tượng trên bàn làm giật mình.


Cô ngước lên nhìn ba người đối diện, không ai lên tiếng.


Vị trí của Chu Thừa Quyết đã trống không, mà mấy món ăn trước mặt cô, rõ ràng là những món anh vừa mới để lại.


Sầm Tây cầm đũa một lúc lâu cũng không biết có nên đụng vào hay không. Lúc này điện thoại trong túi quần của cô bỗng rung lên.


Cô lấy ra, nhìn thấy là tin nhắn từ Chu Thừa Quyết, trái tim không khỏi đập nhanh hơn.
Cô vội vàng mở ra xem.


zcj: Buổi trưa cậu còn thuốc phải uống.


Sầm Tây nghĩ một chút rồi mới nhớ ra đúng là có chuyện này: Ừm.


zcj: Chỉ mấy món cậu lấy, ăn vào chẳng khác nào không ăn. Uống thuốc khi đói mà không có gì trong bụng, cậu không biết hậu quả thế nào sao?



zcj: Đừng để lúc đó đau bụng lại để tôi phải hầu hạ.


Sầm Tây không trả lời nữa, ngoan ngoãn ăn hết mấy món ăn đó cùng với cơm.


Cả nhóm ăn xong, từng nhóm nhỏ về lớp. Khi mọi người về đến nơi đã thấy Chu Thừa Quyết thay xong đồng phục sạch sẽ, vẫn giữ tư thế dựa người ngủ, khuôn mặt che dưới một quyển sách mở, lười biếng ngồi ở chỗ của mình.


Nghiêm Tự nhanh chóng trở lại vị trí của mình, thấy vậy cũng không làm phiền, chỉ mở chai nước khoáng lạnh rồi uống một hơi.


Sau đó, cậu ấy thấy Chu Thừa Quyết bỏ sách trên mặt xuống, vứt nó lên bàn, rồi hơi cúi người, lấy ra một chiếc bình giữ nhiệt mà trước nay anh chưa bao giờ dùng từ trong ba lô đen, mở nắp, rót nửa cốc nước nóng ra.


Nước nóng không quá nóng, vừa đủ uống, nhưng trong phòng có máy lạnh, hơi nước bốc lên lại càng rõ ràng hơn.


Rót xong nước, thiếu niên lại cúi đầu lấy ra một túi thuốc đã dán kín.


Nghiêm Tự liếc qua, trong túi rõ ràng có bảy tám viên thuốc.


Ngay sau đó, cậu ấy thấy Chu Thừa Quyết một tay cầm thuốc, một tay cầm bình giữ nhiệt, lạnh lùng đứng dậy đi về phía Sầm Tây.


Anh đứng sau lưng cô một lúc, thấy cô vẫn không quay lại, mới đặt tất cả đồ vật lên bàn của cô.



Động tác đặt xuống không nhẹ, có chút tính khí kiêu ngạo của cậu ấm.


Sau đó, anh không nói một lời, quay lại chỗ của mình, không hề ngoái đầu lại.


Chiều hôm đó, vẫn là Sầm Tây và Chu Tiệp Bình trực nhật.


Lý Giai Thư và Giang Kiều hối thúc cô đi trước, hai người sẽ lo dọn vệ sinh nhưng Sầm Tây cảm thấy mình đã gần như khỏi hẳn, không đồng ý, nói một hồi mới đuổi được hai người đi.


Chu Tiệp Bình vẫn giữ thói quen không muốn tham gia vào việc trực nhật.


Có lẽ do sáng nay bị Chu Thừa Quyết làm mất mặt trước lớp, nên lúc này cậu ta cũng chẳng dám tiếp tục ở lại lớp làm bài tập nữa, nhanh chóng chuồn mất. Cả lớp lại nhanh chóng trở nên vắng vẻ.


Sầm Tây tưởng rằng mình là người duy nhất còn ở lại, bèn ngồi xuống làm xong mấy bài tập buổi sáng còn bỏ dở, rồi sắp xếp cặp sách xong mới từ từ đứng dậy, đi về phía bảng.


Cô gái tìm ra khăn lau bản từ dưới bàn của giáo viên, sau đó kiễng chân đưa tay, định lau sạch nét phấn ghi chép dày đặc trên bảng. Lúc này, khăn lau bảng bị người ta nhẹ nhàng lấy đi từ phía sau lưng cô.


Anh cao hơn cô một cái đầu, cô chỉ cao tới ngực anh.


Những nơi cô phải kiễng chân mới với tới, anh chỉ cần với tay là làm được, thậm chí không cần duỗi hẳn cánh tay ra.



Sầm Tây há miệng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, đành quay đi xuống khỏi bục giảng, định tìm chổi quét sàn.


Nhưng khi cô định quét thì chổi lại bị anh giành lấy từ phía sau.


Chu Thừa Quyết vẫn lạnh mặt, giọng điệu không chút ấm áp như cũ lại nói: "Đứng sang một bên, đừng ở chỗ này hóng chuyện." rồi đẩy cô đi làm việc khác.


Sầm Tây vốn dĩ rất nhanh nhẹn trong công việc, nhưng sáng nay vừa sốt cao, nên phản ứng chậm chạp hơn bình thường một chút. Tiếp theo vài lần, cô vừa tìm thấy việc để làm thì đều bị Chu Thừa Quyết nhanh chóng giành lấy.


Trong suốt thời gian đó, anh không nói thêm lời nào, chỉ im lặng làm việc trong tay mình.


Cuối cùng đến lúc đổ rác, Sầm Tây thấy anh bê một thùng rác cao ngang người ra khỏi lớp, liền vội vã chạy theo sau.


Cô định đưa tay giúp anh một chút, nhưng lại nghe thấy Chu Thừa Quyết bình thản nói: "Không có ai xung quanh. Đừng có lại gần tôi như vậy. Khoảng cách cần có, tôi mong cậu giữ lấy, bạn học."


Sầm Tây cắn môi, không nhịn được gọi tên anh: "Chu Thừa Quyết."


Chu Thừa Quyết dừng bước một chút, rồi nhanh chóng bước đi bình thường.


Sầm Tây đang định nói thêm gì đó thì đột nhiên thấy anh dừng bước, quay lại, chờ cô đi đến bên cạnh anh rồi mới lạnh nhạt mở miệng: "Đừng nói chuyện với tôi. Tôi đang chiến tranh lạnh với cậu đấy, không nhìn ra à?"


Sầm Tây: "…?"


Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 44
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...