Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 42

171@-

“Hai nghìn không ba mươi lăm...” Chu Thừa Quyết thực sự là không hiểu cô nghĩ như thế nào. Anh tức giận đến mức không thể kiềm chế được, giọng nói lạnh lùng mà trào phúng, “Lần sau chi bằng treo một cái biển bên cạnh chỗ ngồi của tôi, còn cậu ngồi bên cạnh cầm túi thu tiền.”


 


Sầm Tây chớp mắt một cái.


 


Chu Thừa Quyết không thể nhìn nổi vẻ mặt này của cô: “Ý cậu là sao? Cảm thấy ý tưởng này cũng ổn à?”


 


“…” Sầm Tây vội vã lắc đầu, tỏ ra rất nghiêm túc.


 


Chu Thừa Quyết lạnh lùng nhìn cô, không dịch chuyển một chút nào.


 


Sầm Tây càng bị nhìn chằm chằm càng cảm thấy có lỗi, chỉ có thể cúi đầu, uống từng ngụm nước ấm.


 


Ban đầu Chu Thừa Quyết định tiếp tục trách móc cô, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của cô, lại không thể nói ra thành lời. Đến khi anh nhìn thấy bọng mắt hơi trũng xuống vì sốt và mệt mỏi của cô, cùng với nếp mí mắt rõ rệt hơn so với bình thường, cơn giận dữ lúc trước dường như giảm đi một nửa.


 


Chu Thừa Quyết đột nhiên cảm thấy bản thân mình còn ngốc hơn cô.


 


Sầm Tây vẫn uống nước, trong lòng thì chột dạ. Chu Thừa Quyết nhìn một lúc rồi không nhịn được, vẫn giữ vẻ mặt chưa hết giận, giọng nói vẫn lạnh lùng, nhưng tay đã không thể ngừng lại, đưa ra lấy cốc trong tay cô: “Không muốn uống thì đừng uống nữa.”


 


Sầm Tây l**m môi, để anh lấy cốc đi, vì cô thật sự không muốn uống nữa.


Nhưng nghĩ đến chuyện vài phút trước, cô đã nhận tiền đặt cọc một nghìn tệ của Lâm Thi Kỳ, cộng thêm thời gian mà cha cô đã định vào cuối tháng, cô vẫn phải mạnh dạn hỏi lại: “Vậy cậu... đi không?”


 


Chu Thừa Quyết đang ngồi bên cạnh, cúi đầu lấy đồ trong túi giấy. Là cái túi giấy dầu mà anh vừa mang về cùng nước ấm. Nghe thấy câu hỏi của Sầm Tây, tay của anh dừng lại một chút.


 


Khi ngẩng đầu lên, sắc mặt anh lại càng đen hơn: “?”


 


“Đi cái quỷ gì mà đi?!!!” Anh từ chối rất dứt khoát, không chút do dự.


 


Sầm Tây vẫn muốn cố gắng thuyết phục anh: “Chỉ đi chơi thôi mà. Nghe nói chỗ đó thật sự rất tốt. Trên núi còn có thể cắm trại, có thể dựng lều, còn có thể dựng giá nướng BBQ bên ngoài lều, muốn ăn gì đều có, không giới hạn.”


 


“Còn nếu không muốn cắm trại ngoài trời thì buổi tối mệt rồi có thể quay lại khách sạn của khu nghỉ dưỡng ngâm suối nước nóng.” Sầm Tây liếc nhìn anh một cái, thấy anh cũng không quá tức giận, có chút tự tin hơn, nói tiếp: “Tôi nghe Giai Thư nói, suối nước nóng ở đó rất thoải mái, còn hơn cả tắm bồn ở nhà nữa. Lần trước tôi tắm ở nhà cậu, cảm giác rất thư giãn. Suối nước nóng ở khu nghỉ dưỡng chắc chắn sẽ làm cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều…”


 


Sầm Tây không biết rằng, đối với một cậu ấm sinh ra đã có cuộc sống sung túc đầy đủ như Chu Thừa Quyết thì những trải nghiệm này chẳng có chút hấp dẫn nào với anh. Anh đã trải nghiệm qua tất cả những thứ đó rồi. Những gì anh từng chơi còn hơn xa những gì mà cô biết.


 



Nhưng cô vẫn cố gắng khơi gợi hứng thú của anh trong giới hạn của mình.


 


“Cậu muốn đi à?” Chu Thừa Quyết thấy cô càng nói càng hăng hái, đột nhiên nói: “Muốn đi thì đi cùng nhau?”


 


Câu này khiến Sầm Tây bối rối, không biết phải trả lời ra sao.


 


Lâm Thi Kỳ không mời cô. Nếu cô đi cùng thì chắc chắn sẽ không đủ khả năng chi trả những chi phí đó. Nhưng nếu nói không muốn đi, thì Chu Thừa Quyết có thể sẽ hỏi lại: “Cậu không muốn đi mà còn giới thiệu cho tôi đi à?”


 


Câu này thật khó để trả lời.


 


Sầm Tây lập tức im lặng, không nói gì nữa. Cả phòng y tế lại trở nên yên tĩnh.


 


Chu Thừa Quyết không biết đang lục tìm gì trong túi giấy. Một lúc sau, anh lạnh lùng đưa đồ đến trước mặt cô, giọng nói vẫn lạnh băng: “Sáng nay cậu có ăn sáng không?”


 


Sầm Tây im lặng.


 


Vậy có nghĩa là cô chưa ăn.


 


Chu Thừa Quyết mở hai hộp đồ ăn ra, tỏ ra không quan tâm: “Ăn tạm đi. Tôi vừa lấy từ chỗ lão Diêu về.”


 


Nói xong, cảm thấy chính mình vẫn còn chưa hết giận, thái độ không thể tốt như vậy, anh lại nói thêm: “Ăn hay không thì tùy. Không ăn thì cứ để đói chết đi.”


 


Sầm Tây: “…”


 


“ Sao chủ nhiệm Diêu lại có những thứ này?”


 


“Chắc là tịch thu từ chỗ của Mao Lâm Hạo.” Chu Thừa Quyết lấy đũa dùng một lần ra, dùng tay nhặt hết dằm ra một cách cẩn thận, sau đó mới nhét vào tay Sầm Tây.


 


Sầm Tây thấy hơi buồn cười: “Tịch thu?”


 


“Ừ” Chu Thừa Quyết không ngẩng đầy, động tác trên tay không dừng lại: “Bình thường trường không quản mấy chuyện này, nhưng hôm nay hình như có lãnh đạo xuống kiểm tra gì đó.”


 


“Chủ yếu là do cậu ta quá trắng trợn. Bình thường mang bánh bao vào lớp ăn còn chưa tính, nhưng hôm nay lại còn mang thêm một hộp sủi cảo và một hộp bánh xếp.”


 



“Nghe nói còn có một hộp chả cá, nhưng cậu ta đã ăn sạch trước khi lão Diêu kịp tịch thu.”


 


“…” Sầm Tây nhận lấy sủi cảo trong tay anh rồi gắp lên một cái, thuận miệng hỏi: “Sao gần đây Mao Lâm Hạo không ăn bánh bao nữa?”


 


“Có mới nới cũ thôi.” Chu Thừa Quyết hừ một tiếng: “Không chung thủy, chỉ nghe sủi cảo hấp cười, không nghe bánh bao khóc.”


 


Sầm Tây không nhịn được cười thành tiếng, một lúc sau cô mới nói: “Nếu cậu viết văn mà có trình độ như thế này thì…”


 


“…”


 


Chu Thừa Quyết lười biếng nhướn mi mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.


 


“Đây còn không phải là vì…cô giáo dạy văn của tôi chỉ một lòng muốn kiếm tiền, chẳng để tâm gì đến tôi à?” Thiếu niên không mặn không nhạt nói: “À, để tâm thì có, nhưng không phải chuyện đàng hoàng.”


 


Sầm Tây lại ngượng ngùng cúi đầu, vội vàng nhét hai miếng sủi cảo vào miệng, hai má căng phồng, giả vờ như mình chưa từng nói cái gì, trông có vẻ rất chăm chú ăn uống.


 


“Không ai giành với cậu đâu.” Chu Thừa Quyết nói xong, đứng dậy đi rót cho cô một cốc nước ấm: “Ăn xong rồi nhớ uống thuốc đấy.”


 


Sầm Tây rất hợp tác gật đầu, ánh mắt dừng lại trên túi thuốc một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi: “À, thầy y tế nói là thuốc của tôi không được hoàn tiền…”


 


Chu Thừa Quyết đang xé vỏ thuốc chợt dừng tay, sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường: “Có hoàn tiền hay không, tôi còn không biết sao?”


 


“Chỉ trừ có một tệ tám. Nếu thật sự trừ nhiều tiền của tôi thì sao tôi có thể không đòi cậu trả?” Chu Thừa Quyết ném câu hỏi này cho cô: “Nói đi, lý do là gì?”


 


Sầm Tây: “...?”


 


Sao cô biết được?


 


Cô còn đang nghĩ ngợi thì Chu Thừa Quyết đã lại lấy ra một cái lọ sứ từ trong túi quần đồng phục: “ Đây là cái gì? Sáng nay thấy cậu cứ cầm trong tay. Lúc phải tiêm thì mới lấy ra được từ tay cậu.”


 


Sầm Tây đưa tay nhận lấy cái lọ, nhìn một chút cánh tay anh, ngập ngừng rồi nói: “Cái này là thuốc tôi tự làm, bôi lên chỗ bị bỏng dầu nóng, hiệu quả rất tốt...”


 


Cô gái nhỏ nói xong, liếc qua bàn làm việc của bác sĩ trường, bổ sung thêm: “Nhưng chỉ là tôi tự chế thôi, không chuyên nghiệp lắm. Hay là cậu để thầy y tế khám thử xem thế nào?”


 



Chu Thừa Quyết vốn vẫn đang đứng nhưng ngay lập tức lại ngồi xuống ghế bên giường bệnh: “Cậu chế cũng chế rồi. Dùng tạm đi. Muốn làm gì thì làm. Dùng cái này của cậu là được.”


 


Thiếu niên nói xong liền tự nhiên đưa cánh tay ra trước mặt cô: “Cậu làm đi. Tôi không biết làm.”


 


Sầm Tây nhìn cánh tay đang đặt trên chăn của mình, cẩn thận nắm lấy, xoay ngược lại rồi nhìn kỹ những vết bỏng gần như không còn nhìn thấy trên tay anh: “Cái này... bây giờ còn đau không?”


 


“Ừm.” Chu Thừa Quyết không chút suy nghĩ đáp lại: “Đau.”


 


Sầm Tây hơi nghi ngờ mắt mình, nhưng cũng không hỏi thêm. Nếu anh nói đau thì chắc là đau.


 


“Thuốc này là tôi tự làm, chắc không tốt bằng thuốc mua...” Cô vẫn phải nhắc lại.


 


“Nhanh lên, không thì tôi đau chết mất.” Chu Thừa Quyết không hề lo lắng về chuyện này, chỉ thúc giục cô làm nhanh lên.


 


Sầm Tây cũng không ngần ngại nữa, mở nắp lọ thuốc ra, dừng lại một chút: “Cần lấy bông y tế không? Không thì chỉ có thể dùng tay thôi.”


 


Chu Thừa Quyết liếc nhìn ngón tay mảnh mai, trắng trẻo của cô. Đầu ngón tay hơi đỏ vì sốt, yết hầu anh lăn lên hạ xuống, giọng nói bỗng chốc trở nên khàn khàn: “Không cần đâu, cứ dùng tay đi. Tôi không khó tính vậy đâu.”


 


Sầm Tây gật đầu, đổ thuốc lên đầu ngón tay, rồi cẩn thận chấm lên cánh tay Chu Thừa Quyết.


 


Vừa chấm vào, cô không thấy anh có phản ứng gì, nhưng một lúc sau, Chu Thừa Quyết bỗng “hít” một tiếng, như vô tình rụt tay lại.


 


Sầm Tây lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, lo lắng hỏi: “Đau sao?”


 


“Ừm.” Thiếu niên dùng tay còn lại ngượng ngùng sờ cổ mình: “Cậu nhẹ tay chút, từ từ thôi, không vội.”


 


“Tôi nhẹ lắm rồi...” Sầm Tây cũng cảm thấy khó hiểu. Đây là lần đầu tiên cô thấy thế này. Vết bỏng gần như đã không nhìn thấy nữa, sao lại còn đau?


 


“Như vậy được không?” Sầm Tây càng cẩn thận dùng tay hơn, nhẹ nhàng chấm thêm lần nữa, rồi lại nhìn anh hỏi ý kiến.


 


Chu Thừa Quyết suy nghĩ một lúc, rồi lại “hít” một tiếng, lần này còn hơi chau mày lại.


 


“Vẫn đau sao?” Sầm Tây ngạc nhiên mở to mắt, cảm thấy khó tin.


 



Không nên như thế này. Nước thuốc cô làm đều mát lạnh, còn không kích ứng da, theo lý thuyết thì vừa bị bỏng mà bôi lên liền có hiệu quả làm dịu vết thương. Loại này bôi lên vết thương cũ hẳn là càng dễ chịu mới đúng.


 


Cô hơi nghi ngờ thuốc của mình chế sai, liền đổ một ít ra lòng bàn tay, rồi thử bôi lên tay mình.


 


Cảm giác mát lạnh quen thuộc truyền đến cánh tay, cô gái nhỏ nghi hoặc nhìn Chu Thừa Quyết, lại hỏi: “Thật sự đau sao?”


 


“Ừm.” Chu Thừa Quyết nhướn mày: “Không tin à?”


 


“Được lắm, Sầm Tây.” Chu Thừa Quyết làm vẻ mặt như bị tổn thương: “Cả sáng hôm nay tôi ở đây với cậu. Nhưng cậu thì vừa tỉnh lại đã bán tôi. Tôi còn chưa nói gì, giờ ngay cả tôi nói đau, cậu cũng nghi ngờ?”


 


“Được, vậy thì không đau chút nào.” Chu Thừa Quyết giả vờ rút tay lại: “Nói đi, nếu không đau, sao tôi lại phải nói với cậu là đau?”


 


“...”


 


“Vẫn là để tôi tự làm đi. Đưa thuốc đây cho tôi.” Chu Thừa Quyết ra hiệu bằng tay: “Cũng chỉ đau một chút mà thôi. Nhịn một chút là hết, không sao đâu.”


 


“...”


 


Sầm Tây cắn môi: “Đừng, vẫn nên để tôi giúp cậu đi.”


 


“Không cần đâu, đừng miễn cưỡng.” Chu Thừa Quyết không đổi sắc mặt nói.


 


Sầm Tây vội vàng nắm lấy cánh tay anh, không cho anh rút tay lại, ngay lập tức nghiêm túc nói: “Không miễn cưỡng.”


 


Chu Thừa Quyết ra vẻ cũng rất giống: “Thật sự không cần. Con người tôi ấy à, không thích nhất là ép buộc người khác.”


 


“Không ép buộc, là do tôi tự nguyện.” Sầm Tây lập tức nắm chặt cánh tay anh: “Thật đấy.”


 


Chu Thừa Quyết không thay đổi, cố gắng rút tay lại mấy lần, nhưng đều bị bàn tay ấm áp của cô nắm chặt.


 


“Đừng miễn cưỡng. Nếu không lát nữa bị đau, tôi cũng không dám nói với cậu đâu. Cậu lại không tin tôi.”


 


“Tôi tin.” Sầm Tây không còn cách nào, thử mở miệng nói: “Vậy lần này tôi thổi cho cậu nhé. Lần này chắc chắn sẽ không đau như lúc nãy đâu…”


 


Cuối cùng, thiếu niên mới buông tay, khẽ nhướng mày, giọng nói nghe có chút miễn cưỡng: “Được rồi, vậy cậu làm đi.”


Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 42
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...