Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 41

43@-

Khi Sầm Tây tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ màng, đã là hơn hai tiếng sau khi cô ngất xỉu. 


Cô cảm thấy đầu óc mơ màng, toàn thân không còn chút sức lực, vết thương hôm qua khi ngã khỏi xe điện lại càng đau hơn.
Sầm Tây từ từ mở mắt, mọi thứ xung quanh khiến cô cảm thấy vô cùng lạ lẫm.


Mùi thuốc sát trùng tràn ngập trong không khí. Sầm Tây cố gắng hé miệng, muốn phát ra chút âm thanh, nhưng cổ họng cô như bị ai đó chặn lại, vừa đau vừa dính, một lúc lâu sau vẫn không nói ra lời được.


“Tỉnh rồi à?” Một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh, nghe rất quen thuộc.


Sầm Tây không thể đáp lại.


Ngay lập tức, bóng dáng quen thuộc của Chu Thừa Quyết xuất hiện trước mắt cô.
Sầm Tây lại mở miệng, nhưng vẫn không thốt lên được lời nào.



“Chưa nói được thì đừng nói vội.” Chàng trai đặt tay lên trán cô, lòng bàn tay áp sát, cảm nhận nhiệt độ trong vài giây: “Cơn sốt giảm rồi, nhưng cổ họng vẫn còn đau à?”

 


Sầm Tây không có sức để đáp lại cũng chẳng có sức để gật đầu, chỉ khẽ chớp mắt.
May mắn là Chu Thừa Quyết hiểu cô, anh nhẹ nhàng đỡ cô ngồi tựa vào đầu giường, rồi lấy cốc nước ấm đã chuẩn bị sẵn bên cạnh đưa cho cô: “Uống nước thử xem. Thử trước nhiệt độ xem thế nào. Giờ chắc không còn nóng nữa, có thể uống được rồi.”


Sầm Tây vẫn giữ tay trong chăn, không đủ sức để nhận lấy. Chu Thừa Quyết cũng không ép cô, anh trực tiếp đưa cốc nước đến bên miệng cô: “Mở miệng.”


Sầm Tây ngoan ngoãn làm theo.


Anh chỉ để cô thử một ngụm nhỏ: “Không nóng quá chứ?”


Sầm Tây lại chớp mắt.


Chu Thừa Quyết mới yên tâm, cho cô uống nốt phần còn lại.



“Phòng y tế.” Chu Thừa Quyết thấy cô còn mơ màng, bèn giúp cô nhớ lại:“Không nhớ gì à? Sáng nay cậu bị sốt.”


Sầm Tây yếu ớt lắc đầu.


“Sáng nay cậu ngủ gục trên bàn, Chu Tiệp Bình mở điều hòa thổi thẳng vào người cậu. Chắc là lúc đó cậu bị cảm lạnh rồi.” Chu Thừa Quyết đặt cốc nước sang một bên, quay lại ngồi cạnh giường cô: “Thuốc của cậu phải truyền hết một tiết nữa mới xong.”


“Vậy còn cậu…”


“Chị Na bảo tôi đưa cậu tới đây.” Chu Thừa Quyết nói một cách tự nhiên.


Sầm Tây lại khẽ chớp mắt: “Cảm ơn cậu, phiền cậu rồi. Cậu mau về lớp đi.”


Chu Thừa Quyết tựa lưng vào ghế, không có vẻ gì là muốn đi: “Chị Na bảo tôi không được về, nói trong tiết văn nhìn thấy tôi thì sẽ chướng mắt nên bảo tôi cứ ở lại với cậu.”


“...?”



Đầu óc Sầm Tây vẫn còn rất mơ hồ, không có sức để nghĩ nhiều, cô chỉ mơ màng nhìn xung quanh.


Cô sống đến giờ vẫn chưa bao giờ chính thức nằm bệnh viện, cũng chưa bao giờ phải ở phòng y tế như thế này.


Sầm Tây tựa vào chiếc gối mềm mà Chu Thừa Quyết kê cho mình, ngước đầu lên, nhìn chằm chằm vào chai truyền dịch một lúc, như thể bỗng nhớ ra điều gì, rồi lại nhìn sang anh vẫn đang cầm ống truyền dịch trong tay: “À, tiền truyền dịch thì sao? Phải trả ở đâu?”


Cô chưa bao giờ đến đây, ngay cả cái chai truyền dịch cũng cảm thấy lạ lẫm. Trong lòng cô lo lắng, sợ phí truyền dịch quá cao, không thể chi trả nổi.


Thật ra nếu là ngày thường, chỉ bị sốt thôi thì cô có thể tự mình chịu đựng cho qua, không cần phải rắc rối như thế. Muốn sống cũng không cần phải tỏ ra kiều quý như vậy.


“À, tôi đã ứng trước cho cậu rồi.” Chu Thừa Quyết nói xong, liền lấy điện thoại từ túi quần, lướt nhanh trên màn hình rồi đưa mã QR thanh toán cho Sầm Tây:“Một tệ tám, cậu quét của tôi là được.”


“Một tệ tám?” Sầm Tây ngạc nhiên, giọng nói không tự chủ được nâng cao lên, không thể tin nổi. Thời này mà bị sốt rồi đi truyền dịch lại chỉ mất có một tệ tám?


“Ừ.” Chu Thừa Quyết bình thản: “Học sinh trường Nam Gia đi khám bệnh, dùng thẻ học sinh có thể hoàn lại 96%, cậu không biết à?”



Cô chưa bao giờ chủ động chi tiền đi khám bệnh, nên cũng chẳng biết những chuyện này.


“Không tin thì lúc về lớp, cậu tự hỏi các bạn đi.”


“Dù sao thì cũng là một tệ tám, lấy điện thoại ra quét cho tôi đi. Đừng hòng quỵt đấy.” Chu Thừa Quyết lại giơ mã QR lên trước mặt cô: “Nhanh lên.”


“Ừ.” Sầm Tây lấy điện thoại từ trong túi ra, quét mã rồi thở phào nhẹ nhõm.


May mà phòng y tế có thể hoàn tiền, may mà chỉ có một tệ tám.


Sau khi quét xong, điện thoại từ màn hình thanh toán chuyển trở lại danh sách chat trên WeChat.


Sầm Tây định cất điện thoại đi, nghỉ ngơi thêm một chút, nhưng vô tình nhìn thấy thông báo đỏ sau tên chat của Lâm Thi Kỳ, số tin nhắn mới khá nhiều.


Sầm Tây hơi ngớ ra, rồi mới nhận ra. Tay đang nắm điện thoại bất giác siết chặt hơn.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Chu Thừa Quyết ngồi bên cạnh, trong lòng do dự rất lâu, cuối cùng vẫn cắn môi mở tin nhắn mà Lâm Thi Kỳ đã gửi ra.

 

047Á á á á á, muốn muốn muốn!! Tớ đã nói là có hiệu lực lâu dài mà! 

 

047Cuối cùng cũng đợi được cậu! May mà tớ không bỏ cuộc!! 

 

047Cậu cứ ra giá đi. Dưới năm con số là được! Dạo này chị đây có chút tiền, cậu cứ thoải mái đòi.

 

 047Mong chờ quá! Á á á! Không được rồi, tớ phải ra ngoài chạy vài vòng cho tỉnh táo đã!

 

Sầm Tây không trực tiếp nói đến tiền mà trước tiên đưa ra một lời cảnh báo: Tớ không chắc chắn có thể hẹn được cậu ấy... Cậu đừng quá kỳ vọng nhé, sợ rằng không hẹn được...

 

Lâm Thi Kỳ nhanh chóng trả lời: Không sao không sao. Thử thôi mà. Còn hơn là không có chút hy vọng nào. Cậu muốn bao nhiêu tiền?

 

Sầm Tây tính toán kỹ trong đầu một lát. Sau khi bị lấy mất sáu trăm tệ hôm nọ, số tiền cô tích cóp đã gần như mất hết. Theo thời gian mà tính, đến cuối tháng cô còn có thể nhận được một phần học phí từ Chu Thừa Quyết nữa.

 

Tiền học phí cộng với số tiền còn lại trong tay, còn thêm cả những công việc vặt cô đã làm trong thời gian qua, cô cũng có thể kiếm thêm một ít. Tính tất cả, cô còn thiếu khoảng hai nghìn mốt để hoàn thành số tiền ba nghìn mà ba cô yêu cầu.

 

Sầm Tây mở máy tính ra, tính toán thêm lần nữa, rồi báo cho Lâm Thi Kỳ một con số: Hai nghìn không trăm ba mươi lăm tệ, thế có được không?

 

Cô hỏi xong liền chột dạ. Dù sao thì số tiền bốn chữ số đối với cô mà nói cũng là một con số không tưởng.

 

Hai nghìn mấy tệ, đủ để nuôi sống cô nửa năm rồi.

 

Sầm Tây không tham lam, dù đối phương đã đưa ra mức giá tối đa là năm con số, nhưng cô cũng chỉ báo số tiền mình cần, một con số vừa đủ, không muốn lấy thêm chút nào, chỉ muốn nhanh chóng gom đủ ba nghìn tệ.

 

Những khoản chi tiêu sinh hoạt hàng ngày, cô vẫn có thể từ từ kiếm thêm.

 

Chắc chắn sẽ phải chịu đói vài ngày, nhưng cô đã quen với việc đó rồi.

 

047Hoàn toàn không thành vấn đề!

 

Lâm Thi Kỳ gửi xong tin nhắn, ngay lập tức chuyển cho cô một nghìn tệ: Đây là tiền đặt cọc! Cậu cứ nhận đi. Yêu cậu chết mất!

 

Sầm Tây dừng tay trên giao dịch, không nhấn nút nhận ngay lập tức.

 

Mũi cô bỗng cảm thấy chua xót, thận trọng liếc nhìn về phía Chu Thừa Quyết một cái, suy nghĩ giằng xé một lúc lâu, cuối cùng vẫn phải ấn nút nhận tiền.

 

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt liên tục của cô, Chu Thừa Quyết quay đầu nhìn cô với vẻ tò mò, nâng lông mày hỏi: "Có chuyện gì?"

 

Trong lòng Sầm Tây bất giác cảm thấy khó chịu.

 

Cô đang tính lợi dụng anh, mà anh thì chẳng hay biết gì, còn quan tâm cô.

 

Sầm Tây càng nghĩ, đôi mắt càng cay, khóe mắt bắt đầu ươn ướt.

 

Chu Thừa Quyết nhận thấy sự khác thường của cô, cố gắng lại gần để kiểm tra: "Sao vậy? Khó chịu à? Lại sốt sao?"

 

Anh nói xong, đứng dậy chuẩn bị sờ trán cô.

 

Sầm Tây quay mặt đi, giọng nghẹn lại: "Tôi không sao đâu..."

 

Có lẽ là vì nói chuyện khiến cổ họng bị ảnh hưởng, chưa kịp dứt lời, cô đã ho khụ khụ vài tiếng.

 

Chu Thừa Quyết vội vã vỗ lưng cô mấy cái, giúp cô hít thở đều đặn: "Tôi đi lấy nước ấm cho cậu."

 

Anh nói xong, cầm lấy cốc nước rồi đi về phía bàn của bác sĩ trường.

 

Lúc Chu Thừa Quyết đến bàn, chuẩn bị tìm bình nước nóng đã dùng trước đó. Nhưng anh tìm quanh mãi mà vẫn không thấy. 

Ngay lúc đó thì nghe thấy giọng bác sĩ từ phía sau: "Cần nước nóng à? Vừa rồi tôi đã đi lấy thêm nước lạnh, đang chuẩn bị đun."

 

"Ồ, bạn học nhỏ tỉnh lại rồi sao?" Bác sĩ nhìn Sầm Tây, rồi hỏi Chu Thừa Quyết: "Em muốn đi rót nước nóng cho bạn ấy không?"

 

Chu Thừa Quyết khẽ gật đầu.

 

Bác sĩ chỉ tay về phía phòng bên cạnh: "Qua bên đó. Lão Diêu vừa đun nước nóng xong."

 

"Cảm ơn thầy."

 

Chu Thừa Quyết vừa chuẩn bị rời đi, lại không yên tâm quay lại nhìn Sầm Tây.

 

Bác sĩ thấy thế, vỗ vỗ vai anh: "Đi đi. Tôi sẽ thay em chăm sóc bạn cùng bàn. Yên tâm, tôi rất chuyên nghiệp."

 

"Em cảm ơn thầy." Chu Thừa Quyết cảm ơn một lần nữa rồi nhanh chóng rời đi.

 

Sau khi đặt ấm nước lên đế đun, bác sĩ cầm lấy cốc trà trên bàn, không nhanh không chậm đi về phía Sầm Tây.

 

"Bạn cùng bàn này của em chăm sóc người bệnh khá chu đáo đấy." Bác sĩ vừa cười vừa nói: "Đi lấy nước nóng thôi mà cũng không yên tâm."

 

Sầm Tây cắn môi.

 

"Em ấy đã ngồi cùng em cả mấy tiết rồi." Bác sĩ chỉ chỉ chiếc ghế trống bên cạnh giường: "Chỉ ngồi im, dùng tay giữ dây truyền dịch cho em, không rời tay luôn, đến cả điện thoại cũng không chơi."

 

"Thật đấy, học sinh cấp ba mà có thể kiên nhẫn thế này không nhiều đâu." Bác sĩ lại nói: "Còn nữa, em ấy biết rất nhiều kiến thức về truyền dịch. Khi tôi giúp em gắn kim truyền, em ấy cứ liên tục dặn dò, sợ làm em bị đau. Nhìn em ấy cao lớn như vậy nhưng không ngờ tâm tư lại tinh tế như thế."

 

Sầm Tây siết chặt tay, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Cậu ấy... Hình như nhà cậu ấy có người làm bác sĩ..."

 

Nhà bạn thân của mẹ…chắc cũng tính là một nửa người nhà nhỉ…

 

“Vậy à.” Bác sĩ nở một nụ cười hiền hòa, khẽ gật đầu, “Khi nào khỏe rồi, nhớ cảm ơn người ta nhiều vào đấy nhé. À, đúng rồi, em ấy còn trả tiền thuốc cho em nữa.”

 

Sầm Tây chỉ “dạ” một tiếng. Vô tình nhắc đến chuyện tiền thuốc, cô liền hỏi một câu: “Thầy ơi, ở Nam Gia, nếu dùng thẻ học sinh thanh toán tiền thuốc thì có thể được hoàn lại phải không ạ?”

 

“Đúng rồi.” Bác sĩ gật đầu, rồi nghĩ ngợi một chút: “Hình như là được hoàn 96% gì đó. Hệ thống phúc lợi ở Nam Gia đúng là rất tốt.”

 

Sầm Tây nhẹ nhõm thở phào. Quả nhiên là thế.

 

Bác sĩ nói xong lại tiếp tục: “Nhưng trường hợp của em thì không thể được hoàn lại đâu.”

 

Sầm Tây kinh ngạc ngẩng đầu lên bác sĩ.

 

“Thuốc thông thường thì được hoàn lại, nhưng thuốc mà tôi kê cho em là thuốc đặc hiệu, tốt hơn, nhưng cũng đắt hơn một chút. Vì không phải dược phẩm thiết yếu nên không thể hoàn tiền được.” Bác sĩ chỉ về hướng Chu Thừa Quyết vừa rời đi: “Vậy nên tôi mới nói là em ấy hiểu biết khá nhiều đấy.”

 

“Lúc tôi kê thuốc, em ấy cứ đứng cạnh theo dõi. Thông thường, khi kê thuốc cho học sinh, tôi hay chọn những loại có thể hoàn tiền. Nhưng em ấy vừa nhìn là đã hiểu ngay, bảo tôi đổi sang loại khác. Loại đó sẽ khỏi nhanh hơn, ít tác dụng phụ và ít ảnh hưởng đến cơ thể, chỉ có điều là đắt hơn thôi.”

 

“Nhưng bây giờ lũ trẻ các em đều rất quý giá, cũng không có gì lạ.”

 

Đang nói chuyện, Chu Thừa Quyết bỗng quay lại, mang theo một cốc nước nóng bốc hơi nghi ngút: “Thầy ơi, trong phòng có cốc sạch không ạ?”

 

“Có, để tôi lấy cho.”

 

Bác sĩ nhanh chóng lấy thêm một cốc khác cho anh.

 

Thiếu niên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Sầm Tây, kiên nhẫn đổ nước nóng từ cốc này sang cốc kia: “Nước mới pha, hơi nóng một chút. Bên kia không có nước lạnh, đành phải để cậu đợi một lát.”

 

Sầm Tây vô thức siết chặt tay, đôi mắt ẩm ướt, trong lòng dâng lên nỗi buồn khó tả.

 

Thế nhưng, chỉ với hành động nhỏ như vậy mà Chu Thừa Quyết đã nhận ra.

 

Anh ngừng lại động tác đổ nước, quay đầu nhìn tay cô đang cắm kim tiêm, rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Đừng siết chặt tay quá. Tay cậu đang cắm kim mà lại nắm mạnh, không đau à?”

 

Sầm Tây nghe lời buông lỏng tay, nhưng biểu cảm vẫn không được tự nhiên.

 

“Có chuyện gì sao?” Chu Thừa Quyết nâng lông mày: “Sao cứ nhìn tôi mãi vậy?”

 

Sầm Tây c*n m** d***, suy nghĩ một lúc, dường như đã quyết định. Cô hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Cậu... vào kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, có rảnh không?”

 

“Rảnh.” Chu Thừa Quyết trả lời ngay mà không cần nghĩ ngợi: “Có chuyện gì cần tôi giúp hả?”

 

Sầm Tây yên lặng trong giây lát, rồi tiếp tục nói: “Muốn đi khu nghỉ dưỡng chơi không? Tôi biết một chỗ khá ổn, có thể nướng BBQ, tắm suối nước nóng, hình như còn có cả sân trượt tuyết nhân tạo nữa…”

 

Chu Thừa Quyết nhìn cô với vẻ mặt rạng rỡ, quay đầu nhìn cô: “Cậu muốn hẹn tôi à?”

 

Sầm Tây không gật đầu, chỉ nhẹ nhàng chớp mắt một cái.

 

“Được thôi.” Thiếu niên cong môi: “Dù sao thì ở nhà cũng chẳng có việc gì làm.”

 

Vừa dứt lời, như chợt nhận ra điều gì đó, nụ cười của anh nhanh chóng biến mất.

 

Chỗ đó không phải là nơi cô muốn đến là đến.

 

Chu Thừa Quyết nhìn Sầm Tây với ánh mắt không mấy vui vẻ: “Cậu hẹn thay ai vậy?”

 

Sầm Tây mím môi, im lặng hồi lâu.

 

“Giang Kiều?” Anh bắt đầu đoán.

 

“Không phải…” Sầm Tây cúi đầu, quyết định nói thẳng luôn:“Lâm Thi Kỳ…”

 

“Là ai?” Chu Thừa Quyết không có ấn tượng gì về cái tên này.

 

“Người lúc trước cùng ăn cơm chung với chúng ta ở căng tin. Cậu ấy nói thích ăn bông cải xanh...” Sầm Tây bổ sung thêm: “Là học sinh của lớp nghệ thuật.”

 

Chu Thừa Quyết không thèm hồi tưởng lại: “Không nhớ.”

 

“Có lấy tiền không?” Anh tiếp tục hỏi.

 

Sầm Tây do dự một lúc, rồi thành thật gật đầu: “Lần này có lấy.”

 

“Lấy bao nhiêu?”

 

“Hai nghìn không ba mươi lăm...”

 

Sầm Tây nói xong, Chu Thừa Quyết suýt nữa bị cô làm cho bật cười.

 

Thiếu niên đen mặt, đưa cốc nước đã hạ nhiệt cho cô, giọng điệu không được tốt lắm: “Cầm lấy, tự uống đi.”

 

Sầm Tây ngoan ngoãn nhận lấy rồi uống hai ngụm.

 

Ngay sau đó, cô nghe thấy Chu Thừa Quyết hừ một tiếng, lạnh lùng gọi tên cô: “Sầm Tây.”

 

Giọng Sầm Tây yếu ớt, có chút ngượng ngùng: “Ừm…”

 

“Cậu giỏi văn vậy mà không biết... thả dây dài, câu cá lớn à?” 


Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 41
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...