Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 38
Sầm Tây không nói gì nữa. Bên kia màn hình, Chu Thừa Quyết cũng ăn ý mà giữ im lặng.
Hơi thở nhẹ nhàng của hai người vang lên khe khẽ trong góc tường chật hẹp u tối qua chiếc điện thoại nhỏ bé.
Ước chừng năm phút trôi qua, cuối cùng phía Sầm Tây cũng phát ra tiếng động lạo xạo nho nhỏ.
Chu Thừa Quyết kiên nhẫn chờ suốt năm phút, cuối cùng cũng thấy một chút ánh sáng lóe lên trong màn hình tối om, liền mở lời:“Cậu đang làm cái tạo hình gì thế kia?”
Anh chú ý tới chiếc mũ bảo hiểm mà Sầm Tây vẫn chưa kịp tháo xuống từ khi trở về.
Sầm Tây ngẩn ra một lúc, sau khi phản ứng lại mới thuận miệng đáp: “Quên tháo mũ xuống. Tối nay tôi đi giao đồ ăn bằng xe điện.”
“Để tôi xem nào.” Chu Thừa Quyết bảo cô chỉnh lại góc máy.
Sầm Tây có chút ngại ngùng.
Lần đầu tiên cô gọi video với người khác, lại còn là con trai, mà tình huống tối nay thì đúng là quá trùng hợp, khiến cô gái nhỏ không khỏi thấy ngượng ngùng.
Do dự một lúc, cô vẫn nhấc điện thoại ra xa hơn một chút, cố gắng để khung hình rõ ràng hơn.
Chu Thừa Quyết thì không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ nhìn lướt qua một cái rồi nói:
“Cái này to quá.”
“Cái gì cơ?”
“Tôi nói cái mũ.” Trong màn hình, thiếu niên hơi ngẩng đầu lười biếng nói tiếp:
“Mũ này của ai vậy? Đội lên thấy rộng quá.”
“Của chồng dì út. Trong quán chỉ có mỗi cái này thôi.” Cô thành thật đáp.
“Thảo nào.”
Có lẽ biết Sầm Tây sẽ thấy không thoải mái, Chu Thừa Quyết cũng không nhìn chằm chằm nữa, chỉ xoay camera, chậm rãi đi về phía phòng ngủ.
Sầm Tây nhìn theo khung cảnh trong video, bước chân anh chuyển động thì cảnh vật cũng thay đổi theo.
Cô từng đến Vọng Giang vài lần, cũng từng vào phòng ngủ của Chu Thừa Quyết.
Mỗi góc trong nhà, anh đều không hề che giấu gì với cô. Cho nên hầu như chỗ nào cô cũng quen thuộc.
Chốc lát sau, bước chân anh dừng lại. Sầm Tây liếc nhìn một cái, nhanh chóng nhận ra đó là phòng thay đồ trong phòng ngủ của anh.
Cô buột miệng hỏi: “Cậu... định thay đồ à…?”
Chu Thừa Quyết đang định mở cửa tủ thì động tác khựng lại, bật cười khẽ: “Tôi là b**n th** chắc?”
“Gọi video cho cậu chỉ để cho cậu xem tôi thay đồ?”
“…” Vốn tâm trạng đang trĩu nặng, lúc này Sầm Tây cũng không nhịn được mà bật cười, khẽ cong môi:“Tôi không có ý đó mà.”
“Vậy cậu định làm gì?” Sầm Tây cảm thấy tâm trạng khá hơn một chút, cũng tò mò hỏi tiếp
“Chờ chút.” Giọng nói trầm thấp của Chu Thừa Quyết vang lên từ phía bên kia điện thoại. Anh mở cửa tủ, lấy từ ngăn trên cùng xuống một chiếc mũ bảo hiểm, đưa thẳng vào giữa khung hình.
“Mặt c** nh* đầu cũng nhỏ, đội mũ bảo hiểm của nam không hợp đâu. Không đúng kích cỡ thì không an toàn. Có thích cái này không?”
“Cỡ này chắc vừa khít với cậu đấy.” Anh nói thêm.
“Cậu mua cho con gái à?” Sầm Tây chớp chớp mắt, buột miệng hỏi, không kịp suy nghĩ.
“Hả?”
“Không phải cậu vừa nói, mũ của nam không hợp với tôi…”
Giọng cô nhỏ dần, mãi mới nhận ra câu hỏi đó hơi kỳ quặc.
“Cậu đang nghĩ gì thế? Đồ dành cho trẻ con đấy.” Chu Thừa Quyết bật cười: “Tôi được thưởng năm 9 tuổi, hồi đó thi đua xe đạp giành giải nhất.”
“Cái này mới hoàn toàn, cũng chưa có ai từng dùng qua.” Thiếu niên bổ sung: “Năm ấy Lý Giai Thư tới nhà tôi khóc ba ngày ba đêm đòi bằng được nhưng tôi không cho đấy.”
“Muốn lấy không?” Anh hỏi.
Sầm Tây cắn môi một cái: “Sao cậu không cho cậu ấy?”
Dù gì thì bình thường anh cũng hào phóng với mọi người lắm mà.
Chu Thừa Quyết hơi nheo mắt, bất chợt buông một câu: “Không phải cậu nói trí nhớ cậu tốt lắm sao?”
“Hả?” Sầm Tây không hiểu.
“Không có gì.” Chu Thừa Quyết nhanh chóng thu lại cảm xúc, tùy ý giải thích:
“Đầu Lý Giai Thư to quá, đội không vừa. Đưa cho cậu ấy cũng vô dụng.”
“Lấy không? Màu hồng đó. Không phải cậu thích màu hồng sao?” Chu Thừa Quyết nghĩ một chút, cảm thấy hỏi nữa cũng bằng thừa, bèn dứt khoát quyết định luôn: “Lần sau cậu đến nhà tôi thì cầm luôn đi. Mang đến trường bất tiện lắm. Lão Diêu chắc chắn sẽ tịch thu.”
Sầm Tây không nói thêm gì nữa, thấy anh từ từ rời khỏi phòng ngủ quay lại phòng khách, lúc này mới mở miệng hỏi: “Cậu gọi video tìm tôi là có chuyện gì sao?”
Bình thường anh cũng hay tìm cô, nhưng thường chỉ nhắn tin WeChat, thi thoảng gọi điện, trực tiếp gọi video thế này là lần đầu tiên.
Chu Thừa Quyết im lặng hai giây.
Thật ra, anh cũng không nói rõ được.
Vừa nãy đang làm bài, mới viết được một nửa thì đầu óc đã bắt đầu lơ đãng.
Tự dưng cảm thấy chẳng có hứng thú gì, trong lòng cứ bực bội không rõ lý do.
Bỗng dưng rất muốn nói chuyện với cô, dù chỉ là vài câu cũng được.
Anh mở WeChat gửi cho cô hai tin nhắn, không thấy trả lời.
Thế là anh liếc nhìn đồng hồ theo bản năng.
Chu Thừa Quyết biết rõ, bình thường tầm giờ này nếu cô chưa trả lời tin nhắn, thì chắc chắn là đang ra ngoài giao đồ ăn.
Nếu là mọi khi, Sầm Tây không trả lời, anh cũng chỉ đành thôi, đợi chừng mười, hai mươi phút hay nửa tiếng rồi nhắn lại, kiểu gì cũng có hồi âm.
Nhưng chẳng hiểu sao tối nay anh lại cố chấp đến lạ, cứ nghĩ chỉ cần mình liên tục gọi, thì đến lúc cô có thể bắt máy, người đầu tiên cô liên lạc được sẽ là anh.
Chu Thừa Quyết không biết phải nói gì, lững thững đi đến cạnh ghế sô pha rồi ngồi phịch xuống, ánh mắt vô tình liếc nhìn thấy cuốn sổ tay anh vừa tiện tay đặt lên bàn trà.
Đó là quyển sổ Sầm Tây đã cẩn thận chuẩn bị riêng cho anh, tóm tắt những đoạn văn bắt buộc phải học thuộc.
Toàn bộ nội dung bên trong đều do cô viết tay từng chữ một.
Giống như lần trước khi đến Vọng Giang giúp anh tóm tắt năm đoạn trọng tâm. Trong sổ này, mỗi bài học thuộc lòng đều được cô viết kèm bản dịch nghĩa và cả phương pháp ghi nhớ phù hợp riêng với anh.
Chu Thừa Quyết nhìn chằm chằm cuốn sổ vài giây, đưa tay cầm lên, giơ giơ trước màn hình rồi nói đại: “Cái này không phải cần học thuộc à?”
Sầm Tây liếc nhìn, đáp: “Vậy cậu tự học đi.”
“Không được.” Chu Thừa Quyết nói như lẽ đương nhiên: “Phải có cậu giám sát.”
Sầm Tây vẫn chưa quen lắm với việc gọi video một đối một như thế này, bèn đề nghị:
Miễn là nghe được, cũng không nhất thiết phải nhìn mặt nhau…
“Vậy thì học không nổi.” Chu Thừa Quyết lắc đầu kiểu bất cần, “Cậu không nhìn thì làm sao giám sát được? Nhỡ tôi lén nhìn sách, cậu có phát hiện ra không?”
Sầm Tây bật cười. Muốn học là anh, muốn nhìn lén cũng là anh.
“Cậu không thể tự giác chút à?”
“Nếu tự giác được thì điểm Văn của tôi chẳng lẽ không phải 150 hả?”
Nói cũng… hơi có lý.
Sầm Tây chẳng còn cách nào, đành quay về gian bên cạnh lấy cặp sách rồi ra ngồi vào bàn trên sân thượng, vừa lấy đề Vật lý chuẩn bị làm, vừa nói: “Thôi được rồi, cậu học thuộc đi. Tôi làm bài tập Vật lý.”
Chu Thừa Quyết “ừm” một tiếng, nghĩ một lát lại nói thêm: “Có chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi cũng được.”
“Hả?” Ngòi bút trong tay Sầm Tây hơi khựng lại.
Sầm Tây chăm chú cúi đầu làm bài. Chu Thừa Quyết cũng bắt đầu học thuộc thơ cổ, lẩm nhẩm từng câu một.
Thời gian trôi qua rất nhanh, vèo cái đã qua hơn nửa tiếng.
Chu Thừa Quyết đọc xong một đoạn, lười biếng ngước mắt nhìn cô gái trong màn hình một cái.
Trong màn hình, cô gái nhỏ đang cúi đầu, mái tóc mái mềm mại rủ xuống bên gò má nhỏ nhắn, tập trung cao độ, ngòi bút trong tay không dừng lại một giây.
Trông có vẻ làm bài rất trơn tru, không hề bị mắc bài nào. Trong hơn nửa tiếng này, cô cũng chưa từng hỏi anh bất kỳ câu nào.
Thiếu niên hơi nhướng mày, ánh mắt dời về phía cuốn sổ trong tay, rồi làm như vô tình hắng giọng, tiếp tục đọc đoạn mới rõ ràng, rành mạch.
Mới đọc được hai câu, đầu bên kia điện thoại vốn đã im lặng suốt hơn nửa tiếng cuối cùng cũng vang lên giọng nói nhẹ nhàng của cô gái: “Câu này sai rồi.”
Sầm Tây nói xong, bình thản sửa lại cho đúng, trơn tru đến mức như không cần suy nghĩ.
Chu Thừa Quyết khẽ cong khóe môi: “Cậu vẫn đang nghe à?”
“Tất nhiên là nghe rồi. Chẳng phải cậu bảo tôi giám sát cậu sao?” Sầm Tây nghiêm túc đáp.
“Được rồi.” Chu Thừa Quyết không nói thêm gì, chỉ lặp lại câu vừa sai mấy lần cho thật trôi chảy.
Thời gian tiếp theo, Chu Thừa Quyết vẫn kiên nhẫn học thuộc những bài thơ mà trước giờ anh chẳng buồn liếc mắt tới. Nhưng hình như vì không muốn để Sầm Tây bị phân tâm nên anh đọc chậm rãi, từng câu rõ ràng, không mắc thêm lỗi nào nữa.
Chưa đến một tiếng đồng hồ, anh đã gần như học thuộc cả một trang giấy, dù hơi vấp một chút.
Chu Thừa Quyết tiện tay cầm chai nước khoáng trên bàn trà, ngửa đầu uống vài ngụm, sau đó ánh mắt lại vô thức nhìn về phía cuộc gọi video vẫn còn mở suốt từ nãy đến giờ.
Thiếu niên lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ rất lâu, không nói lời nào cũng chẳng cắt ngang.
Vài phút sau, cuối cùng ngòi bút liên tục viết các phép tính của Sầm Tây cũng ngừng lại.
Cô gái nhỏ đưa tay gạch hai đường rõ ràng trên tờ đề thi, xem ra là đang gạch đi những bước làm sai. Sau đó, cô nghiêng người, lục trong cặp sách ra một tờ giấy nháp, viết liền mấy cách giải khác nhau, lại tiếp tục gạch bỏ. Đến lúc dừng tay, cuối cùng cô cũng buông bút.
Ngay giây tiếp theo, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải Chu Thừa Quyết đã lặng lẽ nhìn cô từ nãy đến giờ.
“Không làm được thì hỏi.” Chu Thừa Quyết nói thẳng luôn.
“Hay là…” Thiếu niên hơi nhếch khóe môi, “Cậu định khóc một trận rồi mới hỏi?”
Lúc này, anh thu lại vẻ đùa giỡn thường ngày, hỏi nghiêm túc: “Câu nào không làm được? Đề này tôi làm xong rồi.”
Sầm Tây cúi đầu nhìn số thứ tự câu hỏi, nói ra một con số: “Câu cuối cùng.”
“Chỉ mỗi câu cuối thôi á?”
“Ừ.”
“Vậy là giỏi lắm rồi.” Chu Thừa Quyết vừa tiện tay lấy một tờ giấy nháp sạch sẽ, vừa xoay camera lại, nâng điện thoại lên cao để lát nữa có thể quay trọn quá trình giải đề cho cô xem: “Vừa nãy Mao Lâm Hạo có nhắn tin hỏi tôi, hỏi từ câu đầu luôn đấy.”
“Cậu ta còn chẳng khóc.” Chu Thừa Quyết nói tiếp: “Chỉ lặng lẽ gặm hai cái màn thầu.”
Sầm Tây lại chú ý đến chuyện khác: “Giờ cậu ấy chuyển sang ăn màn thầu rồi à?”
Cô nhớ không lầm thì trước kia cậu ấy toàn ăn bánh bao mà.
Chu Thừa Quyết: “…”
Chu Thừa Quyết điều chỉnh góc máy rồi hỏi: “Nhìn rõ chưa?”
“Rõ rồi.”
Anh xem qua những bước giải sai mà Sầm Tây vừa thử. Sau khi lướt qua một lượt, anh đã biết cô vướng ở đâu. Chu Thừa Quyết nhanh chóng viết ra hai công thức then chốt lên giấy, sau đó khoanh lại một điều kiện nhỏ trong đề. Điều kiện này tuy không nổi bật nhưng lại vô cùng quan trọng. Sầm Tây đã bỏ qua.
Tiếp đó, anh buông bút, nhường không gian cho cô tự suy nghĩ.
Không ai nói gì. Không khí yên ắng trong vài giây, rồi cô gái nhỏ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Hiểu rồi à?”
“Hiểu rồi.”
Chu Thừa Quyết nhướng nhẹ mày: “Thông minh.
Sầm Tây nhanh chóng viết lại toàn bộ cách giải đúng lên giấy, rồi giơ lên trước màn hình: “Giúp tôi kiểm tra lại đi.”
Chu Thừa Quyết đương nhiên không từ chối.
Cả hai lại rơi vào sự yên lặng. Chu Thừa Quyết đang nghiêm túc xem xét từng bước giải, còn Sầm Tây thì ngoan ngoãn ngồi đó. Trong lúc chờ đợi, mắt cô không biết dán vào đâu.
Trong khung hình, Chu Thừa Quyết cầm bút, thỉnh thoảng lại viết vài thứ lên giấy nháp. Nhưng lần này, Sầm Tây không còn chú ý đến từng bước giải nữa. Ánh mắt cô lại bị thu hút bởi vài vết dầu nhỏ trên cánh tay của anh.
Cô nhớ mang máng rằng những vết bỏng nhỏ ấy đã xuất hiện từ tuần trước, xem ra tuần này lại có thêm mấy vết mới.
Bỗng dưng, cô nhớ đến đĩa cánh gà chiên Coca mà Chu Thừa Quyết làm khi cô đến Vọng Giang vào ban ngày. Hôm nay cô có thử, mùi vị không đến mức khiến người ta kinh ngạc, nhưng chắc chắn không tệ. So với món "đen thui" tuần trước, hôm nay đã cải thiện rõ rệt.
Thế nên... hai tuần qua anh vẫn luôn luyện tập làm món này sao?
Sầm Tây buột miệng hỏi: “Tay cậu... là bị dầu bắn phải không?”
Thiếu niên vừa viết xong một công thức, chấm thêm một dấu nhỏ rồi mới chậm rãi trả lời: “Ừm.”
Sầm Tây cắn môi, lại hỏi: “Có đau không?”
Chu Thừa Quyết cúi đầu nhìn vết thương gần như đã không còn cảm giác, sau đó liếc qua cô gái trong khung hình, thấp giọng nói ngắn gọn: “Đau.”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh