Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 37

22@-

Không hiểu sao, Sầm Tây bắt đầu thấy căng thẳng. Cô nhanh chóng nghiêm túc đánh trống lảng:


Tình cờ thôi, tớ đang kiểm tra bài luận giúp cậu ấy.


Tưởng là tin hot ai ngờ hóa ra lại là học hành, Lý Giai Thư lập tức mất hứng:Tưởng đâu có drama để hóng cơ.


Tiểu Kiều nhất định phải mạnh mẽ:+1.

 

Chỉ có Mao Lâm Hạo là càng đọc càng phấn khích:


Tốt quá! Lát nữa cậu có thể xem giúp tôi luôn không? Tôi đọc đi đọc lại bao nhiêu lần bài luận được điểm tối đa lần trước của cậu. Đúng là đỉnh của chóp luôn đó. @Cam C

 

Sầm Tây hơi thở phào một hơi, đang định nhắn lại “không thành vấn đề, gửi bài cho tôi là được”, thì đúng lúc ấy—Ngay khi chữ trong khung chat còn chưa gõ được một nửa, người vừa nói là đã ẩn nhóm chat vì lười, đột nhiên lại xuất hiện.

 

zcj:Cậu ấy không rảnh. Cậu tìm người khác mà nhờ đi.



zcj:Nghiêm Tự nói sẽ giúp cậu xem. Điểm văn của cậu ấy cũng cao lắm, được 120 điểm đó. Nhờ cậu ấy là được.

 

Lúc đó Nghiêm Tự đang ôm điện thoại ngồi xem kịch vui một cách thảnh thơi. Nhưng khi đọc đến hai tin này, cậu ấy chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía người rõ ràng đang ngồi ngay trước mặt mình, vậy mà từ đầu đến giờ chưa từng mở miệng nói với cậu ấy lấy một câu: “?”


Cậu ấy nói vậy khi nào..?


Không phải lúc nãy Chu Thừa Quyết còn tỏ vẻ xem thường 120 điểm của cậu ấy sao??

 

Sầm Tây không để ý đến những chuyện tiếp theo diễn ra trong nhóm chat nữa. Cô cẩn thận đặt điện thoại xuống bên cạnh, lặng lẽ ngồi hóng gió trước quạt, ăn hết miếng dưa hấu cuối cùng.

 

Một buổi tối bình thường giữa mùa hè, tiếng quạt quay đều đều vang lên bên tai. Gió mát nhẹ thổi qua mặt, hương vị ngọt ngào của dưa hấu quanh quẩn nơi chóp mũi. Nửa chai soda cam đã hết gas, nhưng chiếc điện thoại trên bàn vẫn không ngừng rung lên từng hồi. Trên tầng thượng yên tĩnh chỉ có một mình cô, nhưng dường như chẳng còn cảm thấy cô đơn nữa.

 

Từ cái ngày ở trong thang máy khu chung cư, bị người cha nát rượu là Chu Khâu Kiến giật mất hơn bốn trăm tệ, Sầm Tây đã mấy hôm không gặp lại ông ta.

 

Có lẽ vì ông ta biết trên người cô vốn chẳng có bao nhiêu tiền, hoặc là vì số tiền hôm đó còn chưa tiêu hết. Chu Khâu Kiến cũng không trở lại như lời đe dọa hôm đó, rằng sẽ đến tìm cô vào hôm sau.

 

Những ngày sau đó, Sầm Tây sống trong nơm nớp lo sợ, mãi đến khi thời gian dần trôi qua, cô mới từ từ bình tĩnh lại.

 

Mỗi ngày cô đi học, tan học, làm việc rồi học bài. Ban ngày ở trường có vài ba người bạn cùng đồng hành, tối về tầng thượng nhỏ, Chu Thừa Quyết lại thỉnh thoảng mang ít đề cương sang, vừa ăn khuya vừa “so kè tốc độ luyện đề” cùng cô.

 

Một tuần trôi qua yên ổn, phiền phức lớn nhất chỉ là bạn cùng bàn mới hơi khó tính, lâu lâu lại giở trò ẩu trĩ, non tay đến mức chẳng thể làm khó cô nổi.

 

Đối với Sầm Tây, tất cả những điều đó chỉ là gia vị nho nhỏ trong cuộc sống thường ngày, không đáng để tâm.

 

Cô cứ nghĩ cuộc sống sẽ mãi yên bình như thế, từng ngày trôi qua trong lặng lẽ.


Thế nhưng—


Rất nhiều ngày sau đó, khi người cha kia lần nữa xuất hiện, ông ta lại tàn nhẫn kéo cô ra khỏi giấc mộng đẹp đẽ, lạnh lùng đẩy cô về với hiện thực tàn khốc.

 

Tối thứ Bảy hôm đó, Sầm Tây dạy thêm ngữ văn cho Chu Thừa Quyết ở Vọng Giang xong, mới quay trở về quán.

 

Gần đây, việc làm ăn của quán càng lúc càng phát đạt. Dì út chưa kịp thuê thêm người, vấn đề thiếu nhân lực ngày càng rõ ràng.

 

Cả ngày hôm nay Sầm Tây đã ở nhà Chu Thừa Quyết, không giúp được gì cho quán rồi, nên tối về dù mệt cũng chẳng dám lười biếng.

 

Vài hôm trước, dì mới sắm thêm một chiếc xe điện nhỏ cho quán. Cô cũng tranh thủ tập lái mấy lần, bây giờ coi như đã nắm được kỹ thuật.

 

Thao tác thành thạo xong, cô đặt từng phần cá nướng đã đóng gói vào thùng giữ nhiệt buộc vào phía sau xe điện. Thùng này chứa được khá nhiều, một chuyến là có thể mang đi nhiều đơn hơn hẳn lúc trước.

 

Sau khi chất đầy thùng, Sầm Tây đội mũ bảo hiểm, ngồi lên xe, vặn tay ga, lao vút đi như một cơn gió dưới hàng cây đại thụ rợp bóng ở Nam Gia.

 

Nhờ có xe điện, tốc độ giao hàng của cô cũng được cải thiện rõ rệt.

 

Tối hôm đó, cô không nhớ mình đã chạy bao nhiêu chuyến vòng đi vòng lại trên những con đường nhỏ ở Nam Gia, nhưng lại chẳng thấy mệt chút nào.

 

Với cô, những ngày được yên bình làm việc và phấn đấu như thế này, thực sự rất đáng quý.

 

Vừa chạy xe, cô vừa vô thức ngân nga một ca khúc đã nghe được lúc trưa ở nhà Chu Thừa Quyết.

 

Nếu cuộc sống cứ tiếp tục trôi qua êm đềm như vậy, thực ra cũng rất tốt.

 

Chỉ là—



Sầm Tây ngã nhào xuống đất, đau điếng.

 

Cô trơ mắt nhìn thân hình thấp béo của Chu Khâu Kiến xuất hiện dưới chân cầu vượt, rồi dừng lại ngay trước mặt mình.

 

Túi tiền vừa mới thu về lại một lần nữa rơi vào trong tay gã đàn ông trung niên đó.

 

Chu Khâu Kiến nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, lật qua lật lại đếm sơ qua số tiền mặt vừa cướp được, rồi "phì" một tiếng, bực bội mắng: "Con mẹ nó, mày ăn hại thế hả? Có sáu trăm mấy tệ thì làm được cái quái gì?"

 

Dứt lời, ông ta nhét hết số tiền vào túi áo, rồi túm cổ Sầm Tây kéo lại gần, gằn giọng:
"Trên người mày còn tiền không?"

 

Sầm Tây bị ông ta bóp cổ, đau đến đỏ bừng cả mặt, không thể phát ra lấy một lời.

 

Ông ta dường như nhận ra điều đó, liền hung hăng ném cô ngã xuống đất: "Nói! Giấu tiền ở đâu?"

 

"Không có..." Sầm Tây nuốt xuống ngụm nước bọt, vị tanh mặn ghê tởm của máu lại tràn ngập khắp khoang miệng.

 

"Được đấy, biết giấu tiền rồi cơ à?" Chu Khâu Kiến nhăn mặt dữ tợn, lại đưa tay bóp lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô: "Đừng có mà giở trò với ông đây! Mày sống trong thành phố bao lâu rồi, không kiếm nổi tiền? Không kiếm được tiền thì mày lấy gì đi học?"

 

"Nhà dì mày buôn bán tốt thế, chẳng lẽ không có tiền?" Chu Khâu Kiến lại nhổ nước bọt: "Cả cái nhà đấy, mẹ nó chứ, đều không có lương tâm! Ông đây chỉ vay tiền có mấy lần, thế mà ai nấy đều trốn ông đây như trốn sài lang hổ báo!"

 

"Nói! Tiền đâu hết rồi?"


Ông ta lại đẩy mạnh cô về phía bức tường đá phía sau.

 

Sầm Tây chỉ còn biết thầm cảm ơn vì hôm nay trước khi ra ngoài, cô đã đội mũ bảo hiểm. Nếu không, đầu cô chắc đã bị đập đến nát bét.


Cổ họng cô đau đến mức chẳng thể cất thành tiếng, chỉ thều thào được một câu:
"Không có tiền..."

 

Lúc này Chu Khâu Kiến cũng không còn kiên nhẫn đôi co với cô nữa, túm cổ cô lên đe dọa:



"Trước cuối tháng, mày liệu mà kiếm cho ông đây ba ngàn! Ông đây phải ra nước ngoài làm ăn với bạn. Mày lo đủ tiền, ông đây đi rồi thì mày còn được yên thân mà học hành!"

 

Bàn tay ông ta siết chặt hơn. Sầm Tây nghiến răng, cố nhịn.

 

"Nếu mày không kiếm được thì tao thề sẽ đến phá quán của dì mày mỗi ngày, đến trường mày làm loạn! Tao xem còn ai dám chứa chấp con sao chổi như mày không! Tao xem mày còn đi học như thế nào!"

 

Nói rồi, Chu Khâu Kiến buông tay, để cô ngã ngồi phịch xuống đất.

 

"Cuối tháng, ba ngàn! Nhớ cho kỹ!"
Ông ta để lại một câu, rồi quay lưng rời khỏi chân cầu.

 

Sầm Tây ngồi bệt dưới đất một cách chết lặng gần hai mươi phút mới gắng gượng đứng dậy, vịn vào tường đá.

 

Cô siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt vô hồn, nhưng móng tay gần như đã bấm sâu vào da thịt.

 

Bước chân cô lặng lẽ lê từng bước về phía chiếc xe điện nhỏ, loay hoay mãi mới khởi động được.

 

Cô không nhớ rõ mình đã trở về quán như thế nào, chỉ nhớ trên đường đi, gió đêm liên tục quất vào mặt. Lẽ ra phải mát mẻ, dễ chịu, vậy mà chỉ khiến người ta cảm thấy đau buốt.

 

Ba ngàn…


Cô biết đi đâu kiếm ra ba ngàn?

 

Cho dù có đem cả thân thể này đi bán cũng không đáng giá ba ngàn.

 

Cô dừng xe ở chỗ cũ, lần đầu tiên không mang tiền về quán như thường lệ, mà lặng lẽ lê tấm thân rã rời lên sân thượng nhỏ.

 

Cô bước đến bên giường tầng được làm bằng sắt trong góc phòng, vô cảm lấy điện thoại từ dưới gối ra.

 

Vừa mở máy, hàng loạt tin nhắn đã ào ào hiện lên.

 

Cái gì cũng có, nhưng lúc này cô chẳng còn tâm trạng để xem lấy một dòng.

 

Sầm Tây ôm điện thoại, lặng lẽ ngồi sụp xuống nơi góc tường, tay ôm chặt hai đầu gối, trong đầu chỉ còn lại con số ba ngàn xa không thể với tới.

 

Không biết đã ngồi bao lâu, cô mới lại nhìn về phía màn hình.

 

Cô vụng về mở khóa điện thoại lần nữa, lướt qua đống thông báo, cho đến khi mở trình duyệt web. Lúc này, tay cô mới khựng lại vài giây.

 

Vài giây sau, như đã quyết tâm làm điều gì đó, Sầm Tây gõ từng chữ vào ô tìm kiếm:

 

—Pháp luật hiện nay


—Dao, dây thừng, thuốc tê, thuốc gây mê


—Làm sao để khiến một con lợn rừng trưởng thành chết ngay lập tức

 

Mỗi một chữ gõ xuống, đều mang theo sự tuyệt vọng cuối cùng của thiếu nữ.

 

Ngay giây tiếp theo, một giao diện mời gọi video bất ngờ hiện lên, che khuất toàn bộ trang tìm kiếm.

 

“zcj đang mời bạn gọi video” hiện rõ trên màn hình.

 

Hốc mắt cô gái nhỏ chợt cay cay, nước mắt không kìm được cứ thế rơi thẳng xuống cái tên kia.

 

Đầu bên kia, thiếu niên dường như vô cùng kiên nhẫn. Lần đầu cô không nghe máy, anh lại gọi tiếp lần nữa.

 

Sau nhiều lần lặp lại, cuối cùng Sầm Tây cũng ấn nút nhận cuộc gọi.

 

Giọng nói quen thuộc của Chu Thừa Quyết vang lên từ điện thoại: “Cậu đang ở đâu thế? Sao đen thui vậy? Chẳng nhìn thấy gì cả.”

 

Sầm Tây hít sâu một hơi, mất một lúc mới lấy lại giọng: “Tôi đang... làm bài.”

 

Đầu bên kia im lặng hai giây, rồi bất ngờ hỏi: “Cậu khóc à?”

 

“Không.” Cô cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh.

 

“Không vui à?” Anh lại hỏi.

 

Sầm Tây dứt khoát trả lời: “Ừm... một chút thôi.”

 

“Tại sao?”

 

“Vì... bài khó.”


Cô ngồi co ro ở góc tường, cúi đầu, không dám nhìn vào màn hình.

 

“Chuyện có thế thôi mà cũng khóc sao?” Chu Thừa Quyết khựng lại một chút, rồi thở dài: “Thôi, khóc đi. Khóc một lát, khóc xong rồi thì tôi dạy cậu làm bài.”



Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 37
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...