Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 36

41@-

Sầm Tây không ngờ rằng, lúc đó cô chỉ tùy tiện nói một câu, vậy mà anh lại thật sự tặng cô cả chai dầu gội.


Sầm Tây cảm thấy anh làm như vậy là quá thiệt rồi, rõ ràng cô không có ý bắt đền mà.

 

Cam C:Chỉ là tóc hơi bẩn một chút thôi. Tôi gội là sạch rồi. Sao cậu lại còn đền hẳn một chai dầu gội làm gì?

 

Chu Thừa Quyết hiển nhiên không cùng tần số với Sầm Tây, anh nhắn lại rất nhanh.


zcj:Không đền hẳn một chai, vậy phải đền thế nào? Xách tới bàn cậu rồi đổ một ít ra à?

 

Sầm Tây bị câu nói đó chọc cho bật cười khẽ. Người này có bệnh hả?

 

zcj:Hay là… cậu muốn tới hẳn Vọng Giang để gội một lần cho đủ?


zcj:Lúc gọi cậu tới, cậu lại không chịu tới.

 

Sầm Tây khẽ cắn môi.


Cam C:Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Tôi đâu có ý muốn cậu đền.

 

zcj:Có lẽ cậu còn chưa hiểu rõ con người tôi.


Cam C:?

 

Anh đổi chủ đề quá nhanh, khiến cô nhất thời không hiểu nổi anh định nói gì.

 

zcj:Tôi á, là kiểu người… trong phương diện đạo đức và hành xử đều yêu cầu vô cùng cao đối với bản thân.


zcj:Làm sai thì phải đền bù. Không bù được chai dầu gội này tối nay, lương tâm tôi sẽ cắn rứt dữ dội, đến ngủ cũng không yên.


zcj:Chắc chắn là mất ăn mất ngủ, trằn trọc day dứt, cả đêm khó yên giấc.



zcj:Cậu đừng để tôi phải khổ vậy được không?

 

Sầm Tây im lặng ba giây.

 

zcj:Cậu đâu rồi?

 

Cô gái nhỏ gửi cho anh một sticker vỗ tay kiểu… người trung niên hay dùng.

 

zcj:?


Cam C:Cậu vậy mà nói một hơi được liền bốn thành ngữ.


zcj:……?


Cam C:Còn nhiều hơn cả bài phát biểu lúc khai giảng.

 

Trên tầng thượng của tòa nhà Vọng Giang Số Một, Nghiêm Tự đang yên tĩnh làm bài tập Vật Lý,  bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp lười biếng của thiếu niên.

 

Cậu ấy kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Thừa Quyết vốn cũng đang làm bài tập cách đó không xa.

 

Chu Thừa Quyết đã thu lại nụ cười, chỉ là khóe môi vẫn cong nhẹ.

 

Nghiêm Tự cảm thấy… như gặp ma.

 

Cậu ấy và Chu Thừa Quyết lớn lên cùng nhau, hiếm khi thấy đối phương có biểu cảm phong phú như vậy. Lúc nào anh cũng là bộ dáng dửng dưng, vui giận gì cũng không biểu lộ trên mặt.


Ngay cả lúc chơi game – thứ dễ khiến người ta kích động nhất, mặt Chu Thừa Quyết cũng không cảm xúc từ đầu đến cuối, cứ như nước giếng không gợn sóng.

 

Kiểu cười khẽ nhìn điện thoại thế này… đúng là xưa nay chưa từng thấy.

 

Nghiêm Tự rướn cổ, nheo mắt liếc qua màn hình điện thoại của anh, thấy là màu khung chat quen thuộc của một ứng dụng nào đó, liền khẽ nhướn mày, dò hỏi: “Đang nhắn tin với ai đấy?”

 

Chu Thừa Quyết không lên tiếng, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại, không hề để ý tới câu hỏi kia của Nghiêm Tự.

 

Nghiêm Tự cầm bài thi, cố tình dịch lại gần chút: “Chỉ tôi câu này với.”

 

“Để sau đi, giờ đang bận.” Chu Thừa Quyết chẳng thèm suy nghĩ đã từ chối ngay, suốt quá trình còn không thèm ngẩng đầu.

 

Tập trung hơn cả lúc thi học sinh giỏi quốc gia…

 

Chu Thừa Quyết cười khẽ xong, lại không mặn không nhạt gửi tiếp một tin cho Sầm Tây.

 

zcj:Chuyện kiểu này mà cậu cũng nhớ kỹ thật.


Cam C:Trí nhớ của tôi vốn tốt mà.


zcj:Ăn dưa hấu chưa?


Cam C:Chưa. Mà sao cậu còn mang cả dưa hấu tới nữa?

 

zcj:Trên đường đi vừa hay thấy nên liền mua. Lúc ở trên sân thượng nhà cậu, tôi đã ăn nửa quả rồi, nửa còn lại thật sự không ăn nổi, mà nhà tôi cũng không ai ăn, mang về cũng uổng. Để lại cho cậu, lúc về cậu có thể giúp tôi “giải quyết” nốt. Dưa hấu rất ngọt, đã ướp lạnh rồi. Mùa hè ăn vào siêu đã.

 

Cánh quạt máy lớn phát ra tiếng gió kêu phần phật. Sầm Tây ôm điện thoại ngồi trước bàn, đưa tay múc một thìa dưa hấu cho vào miệng.

 

Vị ngọt mát lạnh tức khắc lan tràn khắp khoang miệng, cộng thêm gió mát phả tới, cảm giác sảng khoái vô cùng.

 

Lần đầu tiên, Sầm Tây cảm thấy… mùa hè dường như cũng không quá tệ.

 

Cam C:Ngọt thật đó, lại mát nữa.



zcj:Vậy cậu ăn hết luôn đi. Đừng để qua đêm. Qua đêm là dưa hấu không còn tươi đâu, nghe chưa?


Cam C:Ừ.


Cam C:Cậu làm xong bài luận chưa? Viết xong rồi chụp gửi cho tôi. Tôi giúp cậu xem.


zcj:Còn chưa làm xong. Lát nữa gửi.

 

Tầng thượng tòa nhà Vọng Giang Số Một, Nghiêm Tự lặng lẽ làm xong một tập đề, ngẩng đầu thấy Chu Thừa Quyết vừa viết văn, vừa không rời cái điện thoại, liền đúng lúc buông một câu đầy ghét bỏ:“Viết luận thế nào rồi?”

 

Chu Thừa Quyết không lên tiếng.


"Viết xong cho tôi xem trước được không? Cậu mà viết quá tào lao thì chị Na lại bắt lên bục giảng đọc to cho cả lớp nghe đấy." Nghiêm Tự ngả người ra sau ghế, giọng lười nhác pha chút trêu chọc: "Tôi thật sự không nỡ nhìn cậu mất mặt thêm lần nữa đâu."

 

Chu Thừa Quyết chẳng buồn để tâm, hờ hững liếc cậu ấy một cái: "Điểm của cậu mà cũng đòi xem bài cho tôi à?"

 

"Ít ra môn Văn của tôi cũng được 120 điểm."

 

Dù Nghiêm Tự không thuộc dạng học bá như Chu Thừa Quyết, nhưng được cái học đều các môn, điểm số môn nào cũng ổn, không bị học lệch quá.

 

"Một trăm hai mươi?" Chu Thừa Quyết vẫn giữ giọng điệu lười biếng, nhưng nghe kiểu gì cũng thấy ngông cuồng, "Thôi đi, chướng mắt."

 

Nghiêm Tự bĩu môi, tò mò hỏi: "Vậy xin hỏi bao nhiêu điểm mới đủ trình xem bài cho cậu hả Chu thiếu gia?"

 

Chu Thừa Quyết vừa cúi đầu tiếp tục bịa nốt vài chữ viết vào bài luận, vừa thờ ơ đáp:
"Ít nhất cũng phải 140 điểm trở lên."

 

“……”


Biết ngay mà.

 

Nghiêm Tự liếc thấy tay trái của anh thỉnh thoảng lại bấm gì đó trên điện thoại, nghĩ ngợi vài giây rồi cũng mở điện thoại, vào group chat nhỏ của đám bạn thân trong lớp, tiện tay gửi một tấm poster phim sắp chiếu:

Gần đây có phim mới ra. Có ai có hứng thú không? Cuối tuần rủ nhau đi xem đê~ @All

 

Nhóm chat này toàn là tụi bạn chơi thân nhất trong lớp. Ban ngày đi học, bọn họ cũng toàn tụ tập với nhau nên trong nhóm khá là nhộn nhịp.

 

Tin nhắn vừa gửi đi, liền có người hưởng ứng ngay lập tức. 

 

Ba người khác đều tỏ ra hứng thú, trả lời xong đã bắt đầu bàn xem đi vào giờ nào, ở đâu, mua suất chiếu nào.

 

Lý Giai Thư tiện thể tag Sầm Tây thêm mấy lần, cuối cùng cô cũng chịu lộ mặt.

 

Cam C: Chắc tớ không đi được rồi. Cuối tuần tớ phải giúp dì giao đồ ăn.

 

Mấy người trong nhóm đều biết rõ Hoàn cảnh gia đình của Sầm Tây. Cô chẳng giấu giếm gì với mấy người bạn thân này, chuyện gì cũng nói thẳng, rất thản nhiên.

 

Ai nấy đều thể hiện sự cảm thông.

 

Trong nhóm giờ chỉ còn Chu Thừa Quyết chưa trả lời. Nghiêm Tự hứng chí ngẩng đầu nhìn người đang ngồi đối diện mình, rồi cố ý tag tên anh liên tục trong nhóm:



Còn cậu thì sao? Đi không? Có đi hay không thì cũng hú một tiếng coi nào~ @zcj

 

Lý Giai Thư và mấy người còn lại lập tức thi nhau tag tên anh, mỗi người đều tag mấy lần.

 

Sầm Tây vẫn chưa thoát khỏi khung chat, nhìn thấy mấy người trong nhóm liên tục réo tên một người, mà người đó vừa mới nhắn tin riêng cho cô không lâu trước đó.

 

Thế là cô dứt khoát chuyển lại sang khung trò chuyện với Chu Thừa Quyết.

 

Cam C: Cậu không xem tin nhắn trong nhóm à?


zcj: Nhóm nào?


Cam C: Nhóm nhỏ của Giai Thư đó.


zcj: Tắt thông báo lâu rồi. Quá ồn ào! Ngày nào Lý Giai Thư cũng phổ cập mấy tin đồn nhảm đến cả bà tôi đọc xong cũng chẳng tin nổi.


zcj: Sau này chúng ta già rồi, cứ đem bán hết thực phẩm chức năng cho cậu ấy đi.

 

Sầm Tây bật cười thành tiếng.

 

zcj: Cười gì đấy?


Cam C: Bọn họ đang hỏi cả nhóm có muốn đi xem phim cuối tuần không.


zcj: Thế cậu trả lời sao?


Cam C: Tôi nói tôi bận giao đồ ăn, không đi được.



zcj: Vậy tiện thể nhắn giúp là tôi cũng bận. Lười mở nhóm quá.

 

Sầm Tây cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn mở lại group và nhắn hộ:


Chu Thừa Quyết nói cuối tuần này cậu ấy bận.

 

Lý Giai Thư lập tức trả lời lại:


Biết ngay mà


Rồi đột nhiên gửi thêm một loạt dấu hỏi chấm.

 

Ngay sau đó, cả nhóm bắt đầu spam dấu hỏi chấm.

 

Sầm Tây nhìn loạt ? hiện ra như mưa, thấy khó hiểu nên đành học theo gửi một cái:?

 

Mọi người… thế này là bị làm sao thế?

 

Rất nhanh, Lý Giai Thư đã thay mọi người lên tiếng:


Giữa đêm khuya, hai cậu ở cạnh nhau à?


Cầm chặt điện thoại, lòng bàn tay Sầm Tây bất giác siết lại. Cô bỗng như sực nhận ra điều gì đó, tim không kìm được mà đập loạn lên. Rõ ràng cô chẳng làm gì mờ ám, vậy mà lại cảm thấy thấp thỏm như thể bị bắt quả tang làm chuyện xấu:


Không có, không phải vậy.


Cô vội vàng phủ nhận.

 

Không thể tin được mình đẹp thế này:Thế thì sao cậu biết cậu ấy bận, lại còn trả lời thay cậu ấy nữa chứ?


Trong nhóm liền đồng loạt gửi mấy icon mặt cười gian.


Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 36
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...