Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 35
204@-
Thấy Sầm Tây không nói lời nào, Chu Thừa Quyết lại nói ra một câu không đứng đắn: “Cùng lắm thì cho cậu sờ lại là được chứ gì? Cả hai xem như huề.”
Sầm Tây: “?”
Cô có đôi khi cảm thấy người như Chu Thừa Quyết thật ra cũng có một mặt rất ấu trĩ.
Sầm Tây chỉ cảm thấy buồn cười, vẫn không đáp lại anh.
Chàng trai cười khẽ một tiếng, rồi nói: "Thôi, đành để nợ đấy đi."
Sầm Tây: “…?”
Sầm Tây không tiếp tục nói với anh chủ đề kỳ quái này, định đưa tay ra phụ anh một chút.
Chu Thừa Quyết như đoán được cô chuẩn bị làm gì, tay nhấc thùng rác lên tự nhiên đổi sang bên kia, không cho cô có cơ hội chạm vào.
Giây tiếp theo, anh bất ngờ dừng bước nhìn về phía Sầm Tây, rồi nhún vai một cái, chỉ vào túi quần của mình cho cô thấy: "Lấy hộ tôi cái điện thoại đi."
Sầm Tây nghe vậy nhìn qua. Cô nhìn vào vị trí túi quần của anh rồi dường như có chút xấu hổ.
Chu Thừa Quyết bổ sung thêm một câu: "Tay của cậu sạch."
"Được rồi." Sầm Tây có chút bối rối, nhưng cũng không từ chối nữa, vội vã đưa tay vào túi quần của anh, nhanh chóng lấy điện thoại ra.
Chu Thừa Quyết nhướng mày, không nhịn được mà cười thành tiếng: "Không phải tôi bảo cậu quang minh chính đại mà lấy à?"
Sầm Tây: "Hả?"
“Sao cậu cứ như đi ăn trộm thế? Sợ bị người khác nhìn thấy sao? Động tác còn rất nhanh.”
Ở đây dù sao cũng là trường học, cô quả thật hơi sợ bị người khác nhìn thấy. Mặc dù đây cũng không phải chuyện gì không đứng đắn.
Sầm Tây không lên tiếng, chỉ đưa điện thoại tới trước mặt Chu Thừa Quyết, nhưng mà người này lại không nhận. Chu Thừa Quyết rất tự nhiên nhìn về phía máy bán đồ uống các đó không xa: “Hơi khát. Cậu mua hộ tôi chai nước đi.”
Sầm Tây vô thức nhìn về phía anh chỉ, rồi nghe thấy anh tiếp lời: "Cứ lấy cho tôi một chai nước khoáng lạnh là được. Cậu muốn uống gì thì tự mình chọn đi.”
"Tôi không khát." Sầm Tây nói.
Chu Thừa Quyết không hề để tâm đến câu từ chối của cô, tiếp tục nói: "Nhanh lên, đi đi."
Nói xong, anh lại đọc một dãy số. Sầm Tây không hiểu. Chu Thừa Quyết tự nhiên giải thích: "Mã mở khóa điện thoại, cũng là mã thanh toán."
Thấy Sầm Tây sững sờ tại chỗ, anh lại bình thản nói: "Chắc cậu biết dùng chứ? Điện thoại này cùng một kiểu với điện thoại của cậu mà."
Sầm Tây lấy lại tinh thần, hé miệng muốn nói gì đó nhưng sau một lúc cũng không biết nên nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi vội vã chạy về phía máy b*n n**c.
Chu Thừa Quyết bước đi chậm rãi, vác theo cái thùng rác cao gần bằng nửa người. Khi thấy Sầm Tây chỉ mua một chai liền muốn thanh toán, anh lười biếng mở miệng: "Chọn thêm một chai nữa, mang về đây nhanh lên."
Sầm Tây quét mã xong, vội vàng lấy hai chai nước, đứng dậy rồi quay lại, ánh mắt nhìn thiếu niên, đưa cho anh.
Chu Thừa Quyết không nhận, thản nhiên đi về phía tòa nhà dạy học: "Giữ hộ tôi."
"Vậy điện thoại..." Sầm Tây chạy theo sau anh.
"Cũng giữ hộ tôi luôn."
Một tay Sầm Tây cầm hai chai nước, một tay cầm điện thoại của anh một cách cẩn thận. Hai tay của cô đều bận nên không thể bê thùng rác giúp anh. Cô chỉ có thể ngoan ngoãn đi bên cạnh anh.
Khi cả hai đi đến cầu thang của tòa nhà dạy học, điện thoại của anh bỗng nhiên rung lên.
Sầm Tây không nhìn màn hình, chỉ nhanh tay đưa điện thoại cho anh: "Có điện thoại."
Anh không hề dừng bước, như không hề lo lắng chuyện riêng tư sẽ lộ ra trước mặt cô, vô tư nói: "Tay tôi bẩn, không mở được. Cậu nhận giúp tôi đi."
Sầm Tây siết chặt lòng bàn tay, có chút do dự.
Chàng trai không nhanh không chậm dừng bước, nhưng không nhận điện thoại. Anh chỉ nghiêng đầu nhìn vào màn hình, rồi bình thản nói: "Là Nghiêm Tự, nghe đi."
Sầm Tây cắn môi một chút, cuối cùng cũng nhận điện thoại. Lúc này còn ở trong trường học, xung quanh vẫn nhộn nhịp, có không ít bạn học đi ngang qua nên cô không mở loa ngoài.
Trong nháy mắt cuộc gọi được nhận, giọng nói của Nghiêm Tự nhanh chóng truyền tới từ đầu dây bên kia: "Cậu đi đâu thế? Đợi cậu cả buổi, có về nhà không? Tôi chỉ đánh một ván game mà chớp mắt đã không thấy cậu đâu, nhắn tin Wechat cũng không trả lời. Có phải cậu bị yêu tinh câu mất hồn rồi không?"
Lời nói của Nghiêm Tự dồn dập như mưa rơi, Sầm Tây không kịp chen ngang.
Cậu ấy nói rất lớn, dù Sầm Tây không mở loa ngoài, nhưng Chu Thừa Quyết vẫn có thể nghe rõ.
Một giây im lặng trôi qua, Sầm Tây do dự một lúc mới mấp máy môi nói: "Cái đó..."
"Con bà nó!" Nghiêm Tự vừa nghe thấy giọng nữ đã ngạc nhiên đến mức vội vàng rút điện thoại ra khỏi tai, nói thầm: "Mình gọi nhầm số à? Không phải mà, số này... Chẳng lẽ rơi mất điện thoại ở đâu rồi bị người ta nhặt được?"
Cậu ấy nói xong, lại tiếp tục đưa điện thoại lên tai: "Xin hỏi ai đấy?"
Sầm Tây không trả lời, chỉ thành thật nói: "Cậu ấy sắp về rồi, đã đi đến cầu thang."
Một câu nói của Sầm Tây khiến Nghiêm Tự hoàn toàn ngây ngốc.
Nghe không giống như làm rơi mất điện thoại, nhưng cậu ấy hiểu rõ người anh em Chu Thừa Quyết này nhất. Đừng nói đến việc để con gái nhận điện thoại thay, ngay đến cả mẹ ruột của anh cũng chưa từng được đụng vào điện thoại của anh.
Nghiêm Tự trầm mặc ba giây, sau đó bất ngờ hỏi: "Là Sầm Tây à?"
Cô gái không nghĩ ngợi nhiều, chỉ khẽ "Ừ" một tiếng.
Vậy thì không sao rồi.
Nghiêm Tự khẽ cười, không có ý định hỏi vì sao điện thoại của Chu Thừa Quyết lại ở trong tay cô. Ngay đến cả giọng điệu của cậu ấy cũng thay đổi: "Vậy thì nhờ cậu hỏi Chu Thừa Quyết xem, có cần tôi đợi cậu ấy không. Không cần thì tôi về trước."
Nghiêm Tự đoán câu hỏi này cũng chẳng có ý nghĩa gì, căn bản không cần hỏi.
Sầm Tây nghe vậy ngẩng đầu nhìn Chu Thừa Quyết, ánh mắt đầy ý dò hỏi, anh chỉ lắc đầu không quan tâm. Cô gái lại lễ phép truyền lời tới đầu dây bên kia: "Cậu về trước đi."
"Tôi biết ngay mà." Nghiêm Tự định cúp điện thoại, nhưng rồi ngừng lại, bất chợt trêu ghẹo: "Vậy cậu hỏi cậu ấy xem tối nay có phải lại về Lục Cảnh Uyển học làm cánh gà chiên Coca không?"
Sầm Tây vừa định hỏi giúp anh, thì ngay sau đó, điện thoại đã bị Chu Thừa Quyết lấy lại. Anh chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu "Không rảnh.", rồi nhanh chóng cúp máy.
Khi cả hai quay lại lớp, trong lớp đã không còn ai. Chu Thừa Quyết đặt thùng rác về chỗ cũ, rửa tay hai lần dưới bồn rửa trên ban công rồi quay lại chỗ ngồi thu dọn đồ đạc.
Sầm Tây đeo cặp lên, chuẩn bị ra về thì bị Chu Thừa Quyết gọi lại. Anh tiện tay khoác chiếc balo đen lên vai, chậm rãi bước tới bên cô: "Đi ăn cùng tôi không?"
"Không được." Sầm Tây lắc đầu: "Tôi còn phải về giúp việc trong quán."
Chu Thừa Quyết gật đầu, không nói thêm gì.
Hai người cùng xuống cầu thang, đi về phía cổng trường, Chu Thừa Quyết lại hỏi: "Tối xong việc rồi qua Vọng Giang không?"
Anh ngập ngừng một chút, rồi chột dạ nói thêm: "Hôm nay chị Na lại giao bài luận..."
Sầm Tây ngẩng đầu nhìn anh: "Tối nay cậu không có thời gian mà?"
"?" Chu Thừa Quyết nâng mày, "Tôi nói tối nay không rảnh khi nào?"
"À..." Anh chỉ nói đùa thôi, sao mà nhớ rõ được: "Chắc là lúc đó nhớ nhầm."
"Vậy đi không?" Anh hỏi.
Sầm Tây do dự vài giây, lắc đầu không nhìn anh, giọng nói rất nhẹ: "Cậu làm xong rồi gửi tôi ảnh bài luận. Tôi giúp cậu sửa."
Chu Thừa Quyết im lặng nhìn cô vài giây, một lúc lâu sau mới đáp: "Cũng được."
Sầm Tây cúi đầu, lặng lẽ bước theo anh, không nói gì thêm.
Thực ra cô cũng không phải không muốn dành thời gian giúp anh học thêm. Chỉ là mỗi lần đến nhà anh, cô đều cảm giác được đãi ngộ quá tốt, tốt đến mức hơi không chân thật.
Cô lo lắng, nếu như cứ thế này, bản thân sẽ quen dần với cuộc sống mà trước đây không dám mơ đến, dần dần trở nên thản nhiên, tham lam hơn, không thể chấp nhận trở lại với cuộc sống thực tại của mình.
Vì vậy, dù cám dỗ lớn thế nào, cô vẫn không lựa chọn đồng ý.
Vừa về đến quán cá nướng, Sầm Tây lập tức bỏ cặp xuống, nhanh chóng bắt tay vào công việc, đến cả bữa tối cũng chẳng kịp ăn.
Tối nay, quán rất đông khách, bình thường giờ này có người làm thêm giúp là đủ, nhưng hôm nay lại thêm mấy bàn tròn, cả quán cá nướng đều bận lên bận xuống.
Mấy công ty gần đó chắc đang tổ chức team-building, tất cả đều đặt món ở quán cá nướng. Sầm Tây chạy đi giao hàng đến mức không có một phút nào được nghỉ.
Gió đêm hè thổi nhẹ, mang theo cái nóng chưa tan phả vào mặt, còn có mùi bốc lên từ mặt đường bê tông bị ánh nắng gay gắt ban ngày chiếu đến khét lẹt.
Đến gần 10 giờ tối, Sầm Tây giao xong đơn hàng cuối cùng, bước dưới ánh đèn vàng trên đường, lặng lẽ đi về quán.
Cô cảm thấy hơi mệt, không còn sức sống như lúc trước, chỉ bước đi từ từ dọc theo bức tường trắng, tranh thủ một chút thời gian nghỉ ngơi, hít một hơi thật sâu.
Đi được một lúc, cô cảm thấy hơi khát, liếc mắt nhìn vào máy b*n n**c giải khát gần đó, lướt qua giá cả trên nhãn dán, lập tức bỏ qua ý định mua nước.
Cô gái liếc nhìn máy b*n n**c một lúc, đột nhiên nhớ ra hình như trong cặp có nước.
Đó là vào buổi chiều khi tan học, Chu Thừa Quyết nhờ cô mua hai chai nước.
Lúc đầu anh bảo anh uống một chai, còn một chai để Sầm Tây mang về, nhưng sau đó Nghiêm Tự gọi điện đến, Chu Thừa Quyết chỉ lấy lại chiếc điện thoại của mình. Sau khi rửa tay xong, anh lại nhét cả hai chai vào trong cặp cô, bảo cô mang về.
Sầm Tây tùy tiện ngồi xuống bậc thềm, mở cặp lấy ra chai nước cam có ga.
Khi vừa mới lấy nước ra từ máy bán hàng tự động, chai nước còn lạnh, giờ đã không còn lạnh, nhưng vẫn còn chút man mát.
Cô vặn nắp chai. Một đợt bọt khí trào ra, mùi cam thơm ngát tràn ngập không khí.
Sầm Tây ngửa đầu uống mấy ngụm. Dòng nước mát lạnh trôi qua cổ họng khát khô. Mệt mỏi tích tụ suốt cả buổi chiều dường như đều tan biến hết chỉ trong phút chốc.
Uống xong mấy ngụm để giải khát, Sầm Tây không tiếp tục uống nữa.
Cô vặn chặt nắp chai, tiếc nuối bỏ nửa chai nước còn lại vào trong cặp, bình tĩnh ngồi thêm một lúc, rồi mới thong thả đứng dậy, tiếp tục đi về phía quán cá nướng.
Đợt khách đông nhất đã qua, dì út thấy cô trở lại liền không bảo cô giúp nữa.
Sầm Tây chào dì một tiếng, đeo cặp lên định đi lên sân thượng tầng hai.
Vừa bước lên cầu thang ngoài trời, cô gái dừng lại một chút.
Ngay sau đó, cô theo phản xạ dẫm mạnh chân một cái xuống cầu thang. Cầu thang sắt vốn lúc nào cũng kêu cọt kẹt, vậy mà lúc này lại yên tĩnh, không hề rung lắc. Cho dù cô dùng sức thế nào nó cũng không có dấu hiệu lay chuyển.
Sầm Tây chạy lên rồi lại chạy xuống, đi đi lại lại mấy lần mới xác nhận cầu thang không còn rung nữa.
Cô quay lại sân thượng trên tầng hai, định đặt cặp vào ngăn tủ rồi xuống dưới rửa mặt, nhưng ánh mắt lại bị chiếc bàn gần bức tường thu hút.
Trên bàn có nửa quả dưa hấu lạnh, cắm một chiếc thìa sạch.
Bên cạnh quả dưa hấu là một chai dầu gội.
Chai dầu gội này, rất quen mắt, hình như cô đã thấy ở đâu rồi.
Không chỉ thấy qua, hình như cô còn từng dùng qua.
Sầm Tây vô thức mở nắp chai, mùi thơm quen thuộc lập tức xông vào mũi.
Cô chợt nhớ ra, hôm đó ở Vọng Giang, sau khi cô dính mưa xong, đã dùng loại dầu gội này trong phòng tắm của Chu Thừa Quyết.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra, chụp ảnh những đồ vật trên bàn gửi cho Chu Thừa Quyết.
Chỉ một lát sau, anh đã nhắn lại.
zcj: Cuối cùng cũng về đến quán rồi à?
Cam c: Là cậu mang đến sao?
zcj: Đền cho cậu. Không phải tóc cậu bị tôi làm bẩn à?
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Thấy Sầm Tây không nói lời nào, Chu Thừa Quyết lại nói ra một câu không đứng đắn: “Cùng lắm thì cho cậu sờ lại là được chứ gì? Cả hai xem như huề.”
Sầm Tây: “?”
Cô có đôi khi cảm thấy người như Chu Thừa Quyết thật ra cũng có một mặt rất ấu trĩ.
Sầm Tây chỉ cảm thấy buồn cười, vẫn không đáp lại anh.
Chàng trai cười khẽ một tiếng, rồi nói: "Thôi, đành để nợ đấy đi."
Sầm Tây: “…?”
Sầm Tây không tiếp tục nói với anh chủ đề kỳ quái này, định đưa tay ra phụ anh một chút.
Chu Thừa Quyết như đoán được cô chuẩn bị làm gì, tay nhấc thùng rác lên tự nhiên đổi sang bên kia, không cho cô có cơ hội chạm vào.
Giây tiếp theo, anh bất ngờ dừng bước nhìn về phía Sầm Tây, rồi nhún vai một cái, chỉ vào túi quần của mình cho cô thấy: "Lấy hộ tôi cái điện thoại đi."
Sầm Tây nghe vậy nhìn qua. Cô nhìn vào vị trí túi quần của anh rồi dường như có chút xấu hổ.
Chu Thừa Quyết bổ sung thêm một câu: "Tay của cậu sạch."
"Được rồi." Sầm Tây có chút bối rối, nhưng cũng không từ chối nữa, vội vã đưa tay vào túi quần của anh, nhanh chóng lấy điện thoại ra.
Chu Thừa Quyết nhướng mày, không nhịn được mà cười thành tiếng: "Không phải tôi bảo cậu quang minh chính đại mà lấy à?"
Sầm Tây: "Hả?"
“Sao cậu cứ như đi ăn trộm thế? Sợ bị người khác nhìn thấy sao? Động tác còn rất nhanh.”
Ở đây dù sao cũng là trường học, cô quả thật hơi sợ bị người khác nhìn thấy. Mặc dù đây cũng không phải chuyện gì không đứng đắn.
Sầm Tây không lên tiếng, chỉ đưa điện thoại tới trước mặt Chu Thừa Quyết, nhưng mà người này lại không nhận. Chu Thừa Quyết rất tự nhiên nhìn về phía máy bán đồ uống các đó không xa: “Hơi khát. Cậu mua hộ tôi chai nước đi.”
Sầm Tây vô thức nhìn về phía anh chỉ, rồi nghe thấy anh tiếp lời: "Cứ lấy cho tôi một chai nước khoáng lạnh là được. Cậu muốn uống gì thì tự mình chọn đi.”
"Tôi không khát." Sầm Tây nói.
Chu Thừa Quyết không hề để tâm đến câu từ chối của cô, tiếp tục nói: "Nhanh lên, đi đi."
Nói xong, anh lại đọc một dãy số. Sầm Tây không hiểu. Chu Thừa Quyết tự nhiên giải thích: "Mã mở khóa điện thoại, cũng là mã thanh toán."
Thấy Sầm Tây sững sờ tại chỗ, anh lại bình thản nói: "Chắc cậu biết dùng chứ? Điện thoại này cùng một kiểu với điện thoại của cậu mà."
Sầm Tây lấy lại tinh thần, hé miệng muốn nói gì đó nhưng sau một lúc cũng không biết nên nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi vội vã chạy về phía máy b*n n**c.
Chu Thừa Quyết bước đi chậm rãi, vác theo cái thùng rác cao gần bằng nửa người. Khi thấy Sầm Tây chỉ mua một chai liền muốn thanh toán, anh lười biếng mở miệng: "Chọn thêm một chai nữa, mang về đây nhanh lên."
Sầm Tây quét mã xong, vội vàng lấy hai chai nước, đứng dậy rồi quay lại, ánh mắt nhìn thiếu niên, đưa cho anh.
Chu Thừa Quyết không nhận, thản nhiên đi về phía tòa nhà dạy học: "Giữ hộ tôi."
"Vậy điện thoại..." Sầm Tây chạy theo sau anh.
"Cũng giữ hộ tôi luôn."
Một tay Sầm Tây cầm hai chai nước, một tay cầm điện thoại của anh một cách cẩn thận. Hai tay của cô đều bận nên không thể bê thùng rác giúp anh. Cô chỉ có thể ngoan ngoãn đi bên cạnh anh.
Khi cả hai đi đến cầu thang của tòa nhà dạy học, điện thoại của anh bỗng nhiên rung lên.
Sầm Tây không nhìn màn hình, chỉ nhanh tay đưa điện thoại cho anh: "Có điện thoại."
Anh không hề dừng bước, như không hề lo lắng chuyện riêng tư sẽ lộ ra trước mặt cô, vô tư nói: "Tay tôi bẩn, không mở được. Cậu nhận giúp tôi đi."
Sầm Tây siết chặt lòng bàn tay, có chút do dự.
Chàng trai không nhanh không chậm dừng bước, nhưng không nhận điện thoại. Anh chỉ nghiêng đầu nhìn vào màn hình, rồi bình thản nói: "Là Nghiêm Tự, nghe đi."
Sầm Tây cắn môi một chút, cuối cùng cũng nhận điện thoại. Lúc này còn ở trong trường học, xung quanh vẫn nhộn nhịp, có không ít bạn học đi ngang qua nên cô không mở loa ngoài.
Trong nháy mắt cuộc gọi được nhận, giọng nói của Nghiêm Tự nhanh chóng truyền tới từ đầu dây bên kia: "Cậu đi đâu thế? Đợi cậu cả buổi, có về nhà không? Tôi chỉ đánh một ván game mà chớp mắt đã không thấy cậu đâu, nhắn tin Wechat cũng không trả lời. Có phải cậu bị yêu tinh câu mất hồn rồi không?"
Lời nói của Nghiêm Tự dồn dập như mưa rơi, Sầm Tây không kịp chen ngang.
Cậu ấy nói rất lớn, dù Sầm Tây không mở loa ngoài, nhưng Chu Thừa Quyết vẫn có thể nghe rõ.
Một giây im lặng trôi qua, Sầm Tây do dự một lúc mới mấp máy môi nói: "Cái đó..."
"Con bà nó!" Nghiêm Tự vừa nghe thấy giọng nữ đã ngạc nhiên đến mức vội vàng rút điện thoại ra khỏi tai, nói thầm: "Mình gọi nhầm số à? Không phải mà, số này... Chẳng lẽ rơi mất điện thoại ở đâu rồi bị người ta nhặt được?"
Cậu ấy nói xong, lại tiếp tục đưa điện thoại lên tai: "Xin hỏi ai đấy?"
Sầm Tây không trả lời, chỉ thành thật nói: "Cậu ấy sắp về rồi, đã đi đến cầu thang."
Một câu nói của Sầm Tây khiến Nghiêm Tự hoàn toàn ngây ngốc.
Nghe không giống như làm rơi mất điện thoại, nhưng cậu ấy hiểu rõ người anh em Chu Thừa Quyết này nhất. Đừng nói đến việc để con gái nhận điện thoại thay, ngay đến cả mẹ ruột của anh cũng chưa từng được đụng vào điện thoại của anh.
Nghiêm Tự trầm mặc ba giây, sau đó bất ngờ hỏi: "Là Sầm Tây à?"
Cô gái không nghĩ ngợi nhiều, chỉ khẽ "Ừ" một tiếng.
Vậy thì không sao rồi.
Nghiêm Tự khẽ cười, không có ý định hỏi vì sao điện thoại của Chu Thừa Quyết lại ở trong tay cô. Ngay đến cả giọng điệu của cậu ấy cũng thay đổi: "Vậy thì nhờ cậu hỏi Chu Thừa Quyết xem, có cần tôi đợi cậu ấy không. Không cần thì tôi về trước."
Nghiêm Tự đoán câu hỏi này cũng chẳng có ý nghĩa gì, căn bản không cần hỏi.
Sầm Tây nghe vậy ngẩng đầu nhìn Chu Thừa Quyết, ánh mắt đầy ý dò hỏi, anh chỉ lắc đầu không quan tâm. Cô gái lại lễ phép truyền lời tới đầu dây bên kia: "Cậu về trước đi."
"Tôi biết ngay mà." Nghiêm Tự định cúp điện thoại, nhưng rồi ngừng lại, bất chợt trêu ghẹo: "Vậy cậu hỏi cậu ấy xem tối nay có phải lại về Lục Cảnh Uyển học làm cánh gà chiên Coca không?"
Sầm Tây vừa định hỏi giúp anh, thì ngay sau đó, điện thoại đã bị Chu Thừa Quyết lấy lại. Anh chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu "Không rảnh.", rồi nhanh chóng cúp máy.
Khi cả hai quay lại lớp, trong lớp đã không còn ai. Chu Thừa Quyết đặt thùng rác về chỗ cũ, rửa tay hai lần dưới bồn rửa trên ban công rồi quay lại chỗ ngồi thu dọn đồ đạc.
Sầm Tây đeo cặp lên, chuẩn bị ra về thì bị Chu Thừa Quyết gọi lại. Anh tiện tay khoác chiếc balo đen lên vai, chậm rãi bước tới bên cô: "Đi ăn cùng tôi không?"
"Không được." Sầm Tây lắc đầu: "Tôi còn phải về giúp việc trong quán."
Chu Thừa Quyết gật đầu, không nói thêm gì.
Hai người cùng xuống cầu thang, đi về phía cổng trường, Chu Thừa Quyết lại hỏi: "Tối xong việc rồi qua Vọng Giang không?"
Anh ngập ngừng một chút, rồi chột dạ nói thêm: "Hôm nay chị Na lại giao bài luận..."
Sầm Tây ngẩng đầu nhìn anh: "Tối nay cậu không có thời gian mà?"
"?" Chu Thừa Quyết nâng mày, "Tôi nói tối nay không rảnh khi nào?"
"À..." Anh chỉ nói đùa thôi, sao mà nhớ rõ được: "Chắc là lúc đó nhớ nhầm."
"Vậy đi không?" Anh hỏi.
Sầm Tây do dự vài giây, lắc đầu không nhìn anh, giọng nói rất nhẹ: "Cậu làm xong rồi gửi tôi ảnh bài luận. Tôi giúp cậu sửa."
Chu Thừa Quyết im lặng nhìn cô vài giây, một lúc lâu sau mới đáp: "Cũng được."
Sầm Tây cúi đầu, lặng lẽ bước theo anh, không nói gì thêm.
Thực ra cô cũng không phải không muốn dành thời gian giúp anh học thêm. Chỉ là mỗi lần đến nhà anh, cô đều cảm giác được đãi ngộ quá tốt, tốt đến mức hơi không chân thật.
Cô lo lắng, nếu như cứ thế này, bản thân sẽ quen dần với cuộc sống mà trước đây không dám mơ đến, dần dần trở nên thản nhiên, tham lam hơn, không thể chấp nhận trở lại với cuộc sống thực tại của mình.
Vì vậy, dù cám dỗ lớn thế nào, cô vẫn không lựa chọn đồng ý.
Vừa về đến quán cá nướng, Sầm Tây lập tức bỏ cặp xuống, nhanh chóng bắt tay vào công việc, đến cả bữa tối cũng chẳng kịp ăn.
Tối nay, quán rất đông khách, bình thường giờ này có người làm thêm giúp là đủ, nhưng hôm nay lại thêm mấy bàn tròn, cả quán cá nướng đều bận lên bận xuống.
Mấy công ty gần đó chắc đang tổ chức team-building, tất cả đều đặt món ở quán cá nướng. Sầm Tây chạy đi giao hàng đến mức không có một phút nào được nghỉ.
Gió đêm hè thổi nhẹ, mang theo cái nóng chưa tan phả vào mặt, còn có mùi bốc lên từ mặt đường bê tông bị ánh nắng gay gắt ban ngày chiếu đến khét lẹt.
Đến gần 10 giờ tối, Sầm Tây giao xong đơn hàng cuối cùng, bước dưới ánh đèn vàng trên đường, lặng lẽ đi về quán.
Cô cảm thấy hơi mệt, không còn sức sống như lúc trước, chỉ bước đi từ từ dọc theo bức tường trắng, tranh thủ một chút thời gian nghỉ ngơi, hít một hơi thật sâu.
Đi được một lúc, cô cảm thấy hơi khát, liếc mắt nhìn vào máy b*n n**c giải khát gần đó, lướt qua giá cả trên nhãn dán, lập tức bỏ qua ý định mua nước.
Cô gái liếc nhìn máy b*n n**c một lúc, đột nhiên nhớ ra hình như trong cặp có nước.
Đó là vào buổi chiều khi tan học, Chu Thừa Quyết nhờ cô mua hai chai nước.
Lúc đầu anh bảo anh uống một chai, còn một chai để Sầm Tây mang về, nhưng sau đó Nghiêm Tự gọi điện đến, Chu Thừa Quyết chỉ lấy lại chiếc điện thoại của mình. Sau khi rửa tay xong, anh lại nhét cả hai chai vào trong cặp cô, bảo cô mang về.
Sầm Tây tùy tiện ngồi xuống bậc thềm, mở cặp lấy ra chai nước cam có ga.
Khi vừa mới lấy nước ra từ máy bán hàng tự động, chai nước còn lạnh, giờ đã không còn lạnh, nhưng vẫn còn chút man mát.
Cô vặn nắp chai. Một đợt bọt khí trào ra, mùi cam thơm ngát tràn ngập không khí.
Sầm Tây ngửa đầu uống mấy ngụm. Dòng nước mát lạnh trôi qua cổ họng khát khô. Mệt mỏi tích tụ suốt cả buổi chiều dường như đều tan biến hết chỉ trong phút chốc.
Uống xong mấy ngụm để giải khát, Sầm Tây không tiếp tục uống nữa.
Cô vặn chặt nắp chai, tiếc nuối bỏ nửa chai nước còn lại vào trong cặp, bình tĩnh ngồi thêm một lúc, rồi mới thong thả đứng dậy, tiếp tục đi về phía quán cá nướng.
Đợt khách đông nhất đã qua, dì út thấy cô trở lại liền không bảo cô giúp nữa.
Sầm Tây chào dì một tiếng, đeo cặp lên định đi lên sân thượng tầng hai.
Vừa bước lên cầu thang ngoài trời, cô gái dừng lại một chút.
Ngay sau đó, cô theo phản xạ dẫm mạnh chân một cái xuống cầu thang. Cầu thang sắt vốn lúc nào cũng kêu cọt kẹt, vậy mà lúc này lại yên tĩnh, không hề rung lắc. Cho dù cô dùng sức thế nào nó cũng không có dấu hiệu lay chuyển.
Sầm Tây chạy lên rồi lại chạy xuống, đi đi lại lại mấy lần mới xác nhận cầu thang không còn rung nữa.
Cô quay lại sân thượng trên tầng hai, định đặt cặp vào ngăn tủ rồi xuống dưới rửa mặt, nhưng ánh mắt lại bị chiếc bàn gần bức tường thu hút.
Trên bàn có nửa quả dưa hấu lạnh, cắm một chiếc thìa sạch.
Bên cạnh quả dưa hấu là một chai dầu gội.
Chai dầu gội này, rất quen mắt, hình như cô đã thấy ở đâu rồi.
Không chỉ thấy qua, hình như cô còn từng dùng qua.
Sầm Tây vô thức mở nắp chai, mùi thơm quen thuộc lập tức xông vào mũi.
Cô chợt nhớ ra, hôm đó ở Vọng Giang, sau khi cô dính mưa xong, đã dùng loại dầu gội này trong phòng tắm của Chu Thừa Quyết.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra, chụp ảnh những đồ vật trên bàn gửi cho Chu Thừa Quyết.
Chỉ một lát sau, anh đã nhắn lại.
zcj: Cuối cùng cũng về đến quán rồi à?
Cam c: Là cậu mang đến sao?
zcj: Đền cho cậu. Không phải tóc cậu bị tôi làm bẩn à?
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 35
10.0/10 từ 44 lượt.