Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 34
187@-
Mặc dù Chu Thừa Quyết và Nghiêm Tự đến muộn hơn một chút, nhưng ở tuổi này vốn chẳng mấy ai câu nệ, ăn uống cũng nhanh hơn tụi con gái.
Chỉ sau vài phút, Nghiêm Tự đã đặt bát đũa xuống, lấy điện thoại ra chơi game.
Chu Thừa Quyết thì mải quan sát Sầm Tây ăn cơm nên tốn thêm chút thời gian, nhưng cũng đã ăn gần xong.
Lâm Thi Kỳ thấy cuối cùng Chu Thừa Quyết cũng rảnh tay, lập tức muốn nhân cơ hội hiếm có được ngồi chung bàn mà bắt chuyện vài câu.
Chỉ là đối phương hoàn toàn không có hứng thú, chẳng chủ động mở lời lấy một lần, chỉ lịch sự trả lời qua loa được một hai câu. Đến lúc cô ấy định tiếp tục nói gì đó, anh đã không còn kiên nhân mà đứng dậy luôn.
Chu Thừa Quyết dọn dẹp khay cơm trước mặt rất gọn gàng, cầm lên, trông như thể chuẩn bị đi thật.
Lâm Thi Kỳ nuốt lời sắp nói vào bụng, chỉ có thể im lặng nhìn theo.
Sầm Tây vốn đã ăn khỏe, lại thêm mấy người trong bàn liên tục gắp đồ ăn cho cô. Lúc này đĩa cơm của cô đã chất thành một ngọn núi nhỏ mà vẫn chưa ăn xong. Sầm Tây vẫn đang yên lặng cúi đầu ăn từng miếng một.
Chu Thừa Quyết đứng đó, tay cầm khay cơm, liếc cô vài giây từ trên cao, sau đó nghiêng đầu hỏi Nghiêm Tự: “Tôi đi mua nước trước. Các cậu muốn uống gì?”
Lý Giai Thư nghe vậy, còn chưa đợi Nghiêm Tự mở miệng đã nhanh chóng giành trước: “ Tôi muốn một chai giấm táo, lạnh nhé!”
“Coca, lạnh.” Nghiêm Tự vừa nói xong thì lườm cô ấy một cái: “Người ta có hỏi cậu đâu?”
“Tôi là cô của Chu Thừa Quyết đấy. Còn cậu là gì của người ta?” Lý Giai Thư không để tâm, lườm nguýt lại rồi tiện thể quay sang hỏi mấy bạn nữ khác: “Mấy cậu uống gì? Chu Thừa Quyết bao.”
Ăn cơm xong uống tí nước, cậu ấm như họ Chu trả tiền. Chuyện này gần như đã là thói quen từ nhỏ của ba người bọn họ rồi. Ai nấy đều đã quen, chẳng ai thấy ngại gì.
Huống hồ Chu Thừa Quyết cũng chẳng thiếu tiền. Mấy chai nước thôi mà, không đáng là gì.
Đã hỏi vậy thì Giang Kiều cũng không khách sáo: “Cho tớ một chai nước khoáng lạnh là được. Tớ đang ăn kiêng không uống đồ ngọt được hihi. Cảm ơn lớp trưởng nha~”
Chu Thừa Quyết gật nhẹ đầu, cuối cùng ánh mắt lại rơi xuống Sầm Tây.
Cô vẫn đang chuyên tâm ăn, hoàn toàn không biết mình cũng có thể tham gia tiết mục "gọi nước miễn phí" này.
Chẳng mấy chốc liền nghe thấy giọng thiếu niên vang lên từ phía trên: “Còn cậu thì sao?”
Thấy cô không có phản ứng gì, anh cong ngón tay gõ nhẹ hai cái lên mép khay cơm trước mặt cô.
“Hả?” Lúc này Sầm Tây mới ngẩng đầu, suy nghĩ mất hai giây rồi “À” một tiếng:“Tôi không—”
“Cả bàn đều có.” Chưa để cô từ chối xong, Chu Thừa Quyết đã hỏi tiếp: “Nước dừa hay nước cam?”
Anh vẫn không cho cô có cơ hội từ chối như trước.
“Vậy... nước cam đi.” Sầm Tây cũng không nói thêm gì nữa.
Chu Thừa Quyết “ừ” một tiếng, như chợt nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi Nghiêm Tự: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
Nghiêm Tự đọc ra một con số. Chu Thừa Quyết ngẫm nghĩ vài giây rồi lại nhìn về phía Sầm Tây: “Hôm nay cậu có uống được đồ lạnh không?”
Cô chẳng hiểu anh hỏi vậy để làm gì, chỉ mơ hồ gật đầu.
Chu Thừa Quyết cũng khẽ gật đầu lại.
Chắc là chưa tới ngày.
Không bao lâu sau, anh xách một túi nước uống quay lại, đặt lên bàn cho mọi người tự lấy. Bản thân thì chỉ rút ra chai nước cam, tiện tay đặt xuống trước mặt Sầm Tây.
Cả nhóm ăn uống xong xuôi thì chuẩn bị quay về lớp. Chu Thừa Quyết xách mấy chai còn lại mua thêm cho Mao Lâm Hạo và đám con trai, không nhanh không chậm bước theo sau lưng Sầm Tây.
Cô gái quay đầu nhìn anh:"Sao vậy?"
Chỉ thấy anh lại đưa phần đồ uống còn lại cho cô: "Cậu cầm cái này đưa cho bạn cùng bàn mới của cậu đi."
Thấy cô vẫn đứng ngây ra không đưa tay nhận lấy, Chu Thừa Quyết lại lười biếng hất cằm về phía tổ 2.5 bên cạnh:"Biết điều thì tranh thủ làm thân một chút, hiểu không? Dù gì cũng phải ngồi cùng bàn hai tuần nữa đấy."
Sầm Tây chớp chớp mắt, chợt hiểu ra anh đang ám chỉ cái gì.
Tuần này lớp sẽ đổi chỗ theo định kỳ. Chu Thừa Quyết và Nghiêm Tự bị chuyển ra tổ ngồi sát tường, còn Mao Lâm Hạo cùng bạn cùng bàn đổi tới chỗ cũ của hai người họ. Mà người chỗ ngồi cũ của Mao Lâm Hạo thì vừa hay lại đổi cho bạn nam từng ngồi hàng đầu – chính là cậu bạn trước đây Sầm Tây hỏi bài mà bị đối phương từ chối ấy
Cậu bạn đó không cao lắm, người lại gầy nhỏ, trước kia ngồi hàng đầu trong lớp. Không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng hình như đầu tuần vừa rồi, cậu ta và bạn cùng bàn có xảy ra mâu thuẫn, vừa lên lớp đã chủ động xin cô giáo đổi chỗ. Người ngồi cạnh Sầm Tây vốn bị cận nặng, cũng đang muốn ngồi gần bảng hơn. Thế là cô chủ nhiệm Diệp Na Na liền sắp xếp cho hai người đổi vị trí.
Bạn cùng bàn mới tên là Chu Tiệp Bình, tính cách hơi kỳ quặc. Bình thường chẳng thấy cậu ta nói chuyện với ai, chỉ cắm đầu học.
Nếu chỉ nhìn qua thì có vẻ khá giống Sầm Tây, nhưng điểm khác biệt là cậu ta không chỉ lặng lẽ học một mình, mà còn không cho phép bất kỳ ai làm phiền đến sự yên tĩnh của mình.
Không được hỏi bài, không được chủ động bắt chuyện thì cũng thôi đi, có lúc còn khó chịu đến mức nghe tiếng viết bài hơi nhanh một chút thôi cũng cau mày than phiền vài câu.
Quả thật không dễ gần chút nào.
Trước giờ Sầm Tây không tiếp xúc nhiều với cậu ta, cũng không hiểu rõ cậu ta như những bạn khác chuyển sang từ trường cấp 2 Nam Gia.
Từ đầu năm học đến giờ, một bên cô ngồi cạnh với Chu Thừa Quyết, bên còn lại chính là người hiền lành như Mao Lâm Hạo, nên cô cũng chẳng để ý nhiều. Lúc làm bài, khuỷu tay hơi nghiêng sang phía Chu Tiệp Bình một chút, cậu ta lập tức "chậc chậc" hai tiếng, dùng khuỷu tay đẩy cô về.
Động tác không nhỏ, khiến mấy bạn xung quanh đều quay đầu nhìn.
Chuyện đó nói lớn không lớn, chỉ là một va chạm nho nhỏ giữa bạn cùng lớp. Sầm Tây cũng chẳng để bụng, không ngờ Chu Thừa Quyết lại để ý thấy.
Cô gật đầu, vội nhận lấy đồ uống, làm theo lời anh nói.
Buổi chiều học tiếp, không khí giữa cô và Chu Tiệp Bình quả thật có đỡ căng thẳng hơn một chút.
Sau hai tiết học yên bình, lớp phó lao động lên bục giảng, phân chia lại nhóm trực nhật dựa theo chỗ ngồi mới.
Chiều nay đúng lúc đến lượt nhóm năm người của Sầm Tây trực nhật. Ba người kia được giao cho nhiệm vụ dọn vệ sinh khuôn viên trường, còn Sầm Tây và Chu Tiệp Bình thì chịu trách nhiệm vệ sinh trong lớp.
Chuông tan học vang lên vào tiết cuối cùng, các bạn lần lượt dọn dẹp sách vở, thu xếp cặp sách rồi rời khỏi lớp để về nhà.
Chu Thừa Quyết bị Nghiêm Tự kéo lại cùng chơi game.
Một ván rồi lại thêm ván nữa, hiếm khi thấy Chu Thừa Quyết kiên nhẫn như vậy, chơi liền mấy ván mà chẳng nói lời nào muốn về.
Chẳng mấy chốc, cả lớp chỉ còn lại vài người. Sầm Tây ngẩng đầu nhìn quanh, thấy lớp đã gần vắng hết, liền đặt bài tập xuống, nhanh nhẹn nhét vào cặp rồi chạy tới góc vệ sinh cầm hai bộ dụng cụ dọn dẹp quay về.
Cô giữ lại cây chổi cũ hơn cho mình, đưa cái mới hơn và dễ dùng hơn cho Chu Tiệp Bình, nhẹ giọng nói: "Ừm... chút nữa tôi quét lối đi giữa tổ 1 và tổ 2, bảng cũng cứ để tôi lau luôn cho. Cậu chỉ cần phụ trách tổ 2 và tổ 4 là được. Còn... ban công cũng để tôi quét, nhưng thùng rác to quá, một mình tôi chắc chắn không bê nổi. Đợi quét xong thì hai chúng ta cùng đi đổ, được không?"
Cô tự thấy mình đã sắp xếp rất thỏa đáng rồi. Cô một mình ôm đồm ba phần tư công việc, chỉ để lại cho cậu ta một phần nhỏ.
Nào biết Chu Tiệp Bình không thèm ngẩng đầu, chỉ cắm đầu làm đề, coi như không nghe thấy lời cô nói.
Sầm Tây hơi nhíu mày, nghĩ có lẽ mình nói hơi nhỏ nên lặp lại lớn tiếng hơn chút những lời vừa rồi.
Giây tiếp theo, cuối cùng người kia cũng chịu ngẩng đầu lên.
Chu Tiệp Bình buông bút trong tay, sắc mặt rất không tốt, ngữ khí cũng cực kỳ không khách khí: “Cậu có thể đừng làm ảnh hưởng tới chuyện học tập của tôi không?”
“Cậu không muốn học nhưng người khác vẫn còn muốn học đấy.” Chu Tiệp Bình nhìn Sầm Tây đầy vẻ chán ghét: “Tôi đến Nam Gia là để học, không phải để lao động. Tôi còn nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm. Dù sao thì thành tích của cậu cũng chỉ cỡ đó, không muốn học thì dành thời gian mà làm hết việc đi."
"Nếu muốn quét thì cậu tự đi mà quét. Dù sao tôi cũng không làm đâu."
Nói xong, Chu Tiệp Bình lại tiếp tục cúi đầu làm bài như chẳng có chuyện gì.
Sầm Tây cầm cây chổi, đứng im tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn thấy khó tin. Những lời vừa rồi thật sự là do một học sinh cấp ba nói ra sao? Lại còn là học sinh top đầu lớp chọn của Nam Gia nữa chứ.
Trước đây lúc còn học ở Gia Lâm, cô từng gặp đủ loại bạo lực học đường, chuyện tồi tệ nào cũng từng chứng kiến qua, nhưng kiểu ấu trĩ như thế này thì đúng là lần đầu thấy được.
Sầm Tây vốn đã quen nhìn thấy sóng to gió lớn, gặp mưa phùn thế này căn bản chẳng buồn giận, chỉ thấy buồn cười thôi.
Cô hơi nghiêng đầu liếc qua tờ đề mà người kia đang viết theo phản xạ. Là bài tập thầy Vật lý phát đầu giờ chiều này, nhờ đại biểu môn chuyển xuống cho các bạn trong lớp.
Sầm Tây đã làm bài đó xong trước khi tiết một kết thúc. Trong lúc làm bài cô còn lén nhìn sang phía Chu Thừa Quyết ngồi ở tổ bên kia. Vị đại ca này làm còn nhanh hơn cô, chưa tới nửa tiết đã viết kín cả tờ đề, sau đó tiện tay ném lên góc bàn.
Ấy thế mà, bạn cùng bàn mới của cô, từ lúc nhận đề cho đến bây giờ vẫn đang cắm cúi viết. Suốt gần hai tiếng đồng hồ, vậy mà cậu ta vẫn còn đang loay hoay ở trang thứ ba.
Sầm Tây đứng ngẩn người nhìn, ánh mắt vô thức hiện lên một tia đồng cảm hơi bị thiếu đòn.
Ngay giây sau, đầu cô bị ai đó vỗ nhẹ một cái.
Cô gái nhỏ quay đầu lại, ngước mắt lên nhìn, thấy Chu Thừa Quyết vừa nãy còn đang chơi game với Nghiêm Tự nhưng giờ đã đứng sau lưng mình.
Anh chẳng nói chẳng rằng, giơ tay cầm lấy chổi và xẻng của cô, ánh mắt lạnh lùng liếc qua Chu Tiệp Bình, sau đó thản nhiên nói với Sầm Tây: “Giờ tôi cùng nhóm với cậu rồi. Mai tôi sẽ nói với lớp phó lao động.”
“Cậu lên ban công tưới mấy chậu hoa chị Na nuôi đi. Nhớ tưới kỹ chút. Cô giáo chủ nhiệm của chúng ta quý mấy cái cây đó lắm.” Chu Thừa Quyết nói như thể việc này là đương nhiên: “Mấy phần còn lại để tôi dọn, cậu đừng động vào.”
“Đi mau.”
Sầm Tây chớp mắt một cái: “Ồ.”
Tuy Chu Thừa Quyết không giỏi nấu nướng, nhưng làm vệ sinh thì rất ra dáng, động tác nhanh gọn sạch sẽ.
Sầm Tây tưới hoa xong quay lại thì thấy bảng đã được lau sạch, sàn lớp cũng đã được quét qua hai lần.
Chu Thừa Quyết gom rác vào một chỗ, xách cả đống cho vào thùng lớn. Sầm Tây vội vàng chạy lại định phụ giúp một tay.
Ai ngờ anh đã nhanh hơn, một tay nhấc bổng cái thùng cao hơn một mét lên: “Cậu đừng chạm vào, đi theo tôi là được.”
Việc nặng để anh làm, còn cô chỉ cần đi cùng bên cạnh thôi.
Suốt dọc đường, Chu Thừa Quyết không để Sầm Tây đụng tay vào việc gì. Cái thùng to nhìn như đủ để đè bẹp kiểu người nhỏ con như Chu Tiệp Bình, vậy mà vào tay Chu Thừa Quyết thì lại chẳng thấy có vẻ nặng nề gì.
Thế nên Sầm Tây cũng không cố gắng thể hiện, chỉ ngoan ngoãn bước theo bên cạnh anh, cùng nhau đi xuống tầng.
Trên đường quay về lớp, cuối cùng Chu Thừa Quyết cũng lên tiếng: “Có cần bảo chị Na đổi chỗ cho cậu không?”
“Hả?” Chắc không nghiêm trọng đến mức vậy đâu.
“Phí thời gian đi làm thân với loại người đó, thật sự không cần thiết.” Chu Thừa Quyết hiếm khi thừa nhận chuyện mình làm buổi trưa rất ngốc. “Không chịu nổi thì đổi chỗ. Ai thèm quan tâm tên mọt sách đó làm gì.”
Giống như giảng bài cho mỗi người đều cần những cách khác nhau, việc giải quyết xung đột cũng phải tùy người mà ứng xử.
Ví dụ như lần trước gặp đám tóc vàng bên ngoài trường. Loại đó chỉ cần đánh một trận là xong, đơn giản, dứt khoát.
Nhưng với mấy đứa học giỏi mà tính tình ấu trĩ kiểu này, dùng cách đó không phù hợp. Có khi chỉ cần lườm một cái, tên đó đã sụt sùi viết đơn tố cáo tám trăm chữ rồi.
Gặp đồ ngốc thì tránh xa mới là chân lý.
Sầm Tây lắc đầu: “Không cần đâu.”
Cô còn từng gặp loại người đáng gờm hơn nhiều rồi. Kiểu người Chu Tiệp Bình này… thật ra chẳng đáng lo.
Chu Thừa Quyết nghiêng đầu nhìn cô, nhướng nhẹ mày.
Sau đó liền nghe Sầm Tây thản nhiên nói: “Kỳ thi tháng sau, tôi thi được điểm cao hơn cậu ta là đủ làm cho cậu ta tức chết rồi.”
Khóe môi thiếu niên không nhịn được cong lên, đưa tay xoa đầu cô một cái: “Thông minh.”
Sầm Tây sững người: “Tay cậu vừa đổ rác xong, đã rửa chưa?”
“…Chưa rửa thì không được xoa chắc?” Chu Thừa Quyết nghiêng đầu nhìn cô.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Mặc dù Chu Thừa Quyết và Nghiêm Tự đến muộn hơn một chút, nhưng ở tuổi này vốn chẳng mấy ai câu nệ, ăn uống cũng nhanh hơn tụi con gái.
Chỉ sau vài phút, Nghiêm Tự đã đặt bát đũa xuống, lấy điện thoại ra chơi game.
Chu Thừa Quyết thì mải quan sát Sầm Tây ăn cơm nên tốn thêm chút thời gian, nhưng cũng đã ăn gần xong.
Lâm Thi Kỳ thấy cuối cùng Chu Thừa Quyết cũng rảnh tay, lập tức muốn nhân cơ hội hiếm có được ngồi chung bàn mà bắt chuyện vài câu.
Chỉ là đối phương hoàn toàn không có hứng thú, chẳng chủ động mở lời lấy một lần, chỉ lịch sự trả lời qua loa được một hai câu. Đến lúc cô ấy định tiếp tục nói gì đó, anh đã không còn kiên nhân mà đứng dậy luôn.
Chu Thừa Quyết dọn dẹp khay cơm trước mặt rất gọn gàng, cầm lên, trông như thể chuẩn bị đi thật.
Lâm Thi Kỳ nuốt lời sắp nói vào bụng, chỉ có thể im lặng nhìn theo.
Sầm Tây vốn đã ăn khỏe, lại thêm mấy người trong bàn liên tục gắp đồ ăn cho cô. Lúc này đĩa cơm của cô đã chất thành một ngọn núi nhỏ mà vẫn chưa ăn xong. Sầm Tây vẫn đang yên lặng cúi đầu ăn từng miếng một.
Chu Thừa Quyết đứng đó, tay cầm khay cơm, liếc cô vài giây từ trên cao, sau đó nghiêng đầu hỏi Nghiêm Tự: “Tôi đi mua nước trước. Các cậu muốn uống gì?”
Lý Giai Thư nghe vậy, còn chưa đợi Nghiêm Tự mở miệng đã nhanh chóng giành trước: “ Tôi muốn một chai giấm táo, lạnh nhé!”
“Coca, lạnh.” Nghiêm Tự vừa nói xong thì lườm cô ấy một cái: “Người ta có hỏi cậu đâu?”
“Tôi là cô của Chu Thừa Quyết đấy. Còn cậu là gì của người ta?” Lý Giai Thư không để tâm, lườm nguýt lại rồi tiện thể quay sang hỏi mấy bạn nữ khác: “Mấy cậu uống gì? Chu Thừa Quyết bao.”
Ăn cơm xong uống tí nước, cậu ấm như họ Chu trả tiền. Chuyện này gần như đã là thói quen từ nhỏ của ba người bọn họ rồi. Ai nấy đều đã quen, chẳng ai thấy ngại gì.
Huống hồ Chu Thừa Quyết cũng chẳng thiếu tiền. Mấy chai nước thôi mà, không đáng là gì.
Đã hỏi vậy thì Giang Kiều cũng không khách sáo: “Cho tớ một chai nước khoáng lạnh là được. Tớ đang ăn kiêng không uống đồ ngọt được hihi. Cảm ơn lớp trưởng nha~”
Chu Thừa Quyết gật nhẹ đầu, cuối cùng ánh mắt lại rơi xuống Sầm Tây.
Cô vẫn đang chuyên tâm ăn, hoàn toàn không biết mình cũng có thể tham gia tiết mục "gọi nước miễn phí" này.
Chẳng mấy chốc liền nghe thấy giọng thiếu niên vang lên từ phía trên: “Còn cậu thì sao?”
Thấy cô không có phản ứng gì, anh cong ngón tay gõ nhẹ hai cái lên mép khay cơm trước mặt cô.
“Hả?” Lúc này Sầm Tây mới ngẩng đầu, suy nghĩ mất hai giây rồi “À” một tiếng:“Tôi không—”
“Cả bàn đều có.” Chưa để cô từ chối xong, Chu Thừa Quyết đã hỏi tiếp: “Nước dừa hay nước cam?”
Anh vẫn không cho cô có cơ hội từ chối như trước.
“Vậy... nước cam đi.” Sầm Tây cũng không nói thêm gì nữa.
Chu Thừa Quyết “ừ” một tiếng, như chợt nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi Nghiêm Tự: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
Nghiêm Tự đọc ra một con số. Chu Thừa Quyết ngẫm nghĩ vài giây rồi lại nhìn về phía Sầm Tây: “Hôm nay cậu có uống được đồ lạnh không?”
Cô chẳng hiểu anh hỏi vậy để làm gì, chỉ mơ hồ gật đầu.
Chu Thừa Quyết cũng khẽ gật đầu lại.
Chắc là chưa tới ngày.
Không bao lâu sau, anh xách một túi nước uống quay lại, đặt lên bàn cho mọi người tự lấy. Bản thân thì chỉ rút ra chai nước cam, tiện tay đặt xuống trước mặt Sầm Tây.
Cả nhóm ăn uống xong xuôi thì chuẩn bị quay về lớp. Chu Thừa Quyết xách mấy chai còn lại mua thêm cho Mao Lâm Hạo và đám con trai, không nhanh không chậm bước theo sau lưng Sầm Tây.
Cô gái quay đầu nhìn anh:"Sao vậy?"
Chỉ thấy anh lại đưa phần đồ uống còn lại cho cô: "Cậu cầm cái này đưa cho bạn cùng bàn mới của cậu đi."
Thấy cô vẫn đứng ngây ra không đưa tay nhận lấy, Chu Thừa Quyết lại lười biếng hất cằm về phía tổ 2.5 bên cạnh:"Biết điều thì tranh thủ làm thân một chút, hiểu không? Dù gì cũng phải ngồi cùng bàn hai tuần nữa đấy."
Sầm Tây chớp chớp mắt, chợt hiểu ra anh đang ám chỉ cái gì.
Tuần này lớp sẽ đổi chỗ theo định kỳ. Chu Thừa Quyết và Nghiêm Tự bị chuyển ra tổ ngồi sát tường, còn Mao Lâm Hạo cùng bạn cùng bàn đổi tới chỗ cũ của hai người họ. Mà người chỗ ngồi cũ của Mao Lâm Hạo thì vừa hay lại đổi cho bạn nam từng ngồi hàng đầu – chính là cậu bạn trước đây Sầm Tây hỏi bài mà bị đối phương từ chối ấy
Cậu bạn đó không cao lắm, người lại gầy nhỏ, trước kia ngồi hàng đầu trong lớp. Không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng hình như đầu tuần vừa rồi, cậu ta và bạn cùng bàn có xảy ra mâu thuẫn, vừa lên lớp đã chủ động xin cô giáo đổi chỗ. Người ngồi cạnh Sầm Tây vốn bị cận nặng, cũng đang muốn ngồi gần bảng hơn. Thế là cô chủ nhiệm Diệp Na Na liền sắp xếp cho hai người đổi vị trí.
Bạn cùng bàn mới tên là Chu Tiệp Bình, tính cách hơi kỳ quặc. Bình thường chẳng thấy cậu ta nói chuyện với ai, chỉ cắm đầu học.
Nếu chỉ nhìn qua thì có vẻ khá giống Sầm Tây, nhưng điểm khác biệt là cậu ta không chỉ lặng lẽ học một mình, mà còn không cho phép bất kỳ ai làm phiền đến sự yên tĩnh của mình.
Không được hỏi bài, không được chủ động bắt chuyện thì cũng thôi đi, có lúc còn khó chịu đến mức nghe tiếng viết bài hơi nhanh một chút thôi cũng cau mày than phiền vài câu.
Quả thật không dễ gần chút nào.
Trước giờ Sầm Tây không tiếp xúc nhiều với cậu ta, cũng không hiểu rõ cậu ta như những bạn khác chuyển sang từ trường cấp 2 Nam Gia.
Từ đầu năm học đến giờ, một bên cô ngồi cạnh với Chu Thừa Quyết, bên còn lại chính là người hiền lành như Mao Lâm Hạo, nên cô cũng chẳng để ý nhiều. Lúc làm bài, khuỷu tay hơi nghiêng sang phía Chu Tiệp Bình một chút, cậu ta lập tức "chậc chậc" hai tiếng, dùng khuỷu tay đẩy cô về.
Động tác không nhỏ, khiến mấy bạn xung quanh đều quay đầu nhìn.
Chuyện đó nói lớn không lớn, chỉ là một va chạm nho nhỏ giữa bạn cùng lớp. Sầm Tây cũng chẳng để bụng, không ngờ Chu Thừa Quyết lại để ý thấy.
Cô gật đầu, vội nhận lấy đồ uống, làm theo lời anh nói.
Buổi chiều học tiếp, không khí giữa cô và Chu Tiệp Bình quả thật có đỡ căng thẳng hơn một chút.
Sau hai tiết học yên bình, lớp phó lao động lên bục giảng, phân chia lại nhóm trực nhật dựa theo chỗ ngồi mới.
Chiều nay đúng lúc đến lượt nhóm năm người của Sầm Tây trực nhật. Ba người kia được giao cho nhiệm vụ dọn vệ sinh khuôn viên trường, còn Sầm Tây và Chu Tiệp Bình thì chịu trách nhiệm vệ sinh trong lớp.
Chuông tan học vang lên vào tiết cuối cùng, các bạn lần lượt dọn dẹp sách vở, thu xếp cặp sách rồi rời khỏi lớp để về nhà.
Chu Thừa Quyết bị Nghiêm Tự kéo lại cùng chơi game.
Một ván rồi lại thêm ván nữa, hiếm khi thấy Chu Thừa Quyết kiên nhẫn như vậy, chơi liền mấy ván mà chẳng nói lời nào muốn về.
Chẳng mấy chốc, cả lớp chỉ còn lại vài người. Sầm Tây ngẩng đầu nhìn quanh, thấy lớp đã gần vắng hết, liền đặt bài tập xuống, nhanh nhẹn nhét vào cặp rồi chạy tới góc vệ sinh cầm hai bộ dụng cụ dọn dẹp quay về.
Cô giữ lại cây chổi cũ hơn cho mình, đưa cái mới hơn và dễ dùng hơn cho Chu Tiệp Bình, nhẹ giọng nói: "Ừm... chút nữa tôi quét lối đi giữa tổ 1 và tổ 2, bảng cũng cứ để tôi lau luôn cho. Cậu chỉ cần phụ trách tổ 2 và tổ 4 là được. Còn... ban công cũng để tôi quét, nhưng thùng rác to quá, một mình tôi chắc chắn không bê nổi. Đợi quét xong thì hai chúng ta cùng đi đổ, được không?"
Cô tự thấy mình đã sắp xếp rất thỏa đáng rồi. Cô một mình ôm đồm ba phần tư công việc, chỉ để lại cho cậu ta một phần nhỏ.
Nào biết Chu Tiệp Bình không thèm ngẩng đầu, chỉ cắm đầu làm đề, coi như không nghe thấy lời cô nói.
Sầm Tây hơi nhíu mày, nghĩ có lẽ mình nói hơi nhỏ nên lặp lại lớn tiếng hơn chút những lời vừa rồi.
Giây tiếp theo, cuối cùng người kia cũng chịu ngẩng đầu lên.
Chu Tiệp Bình buông bút trong tay, sắc mặt rất không tốt, ngữ khí cũng cực kỳ không khách khí: “Cậu có thể đừng làm ảnh hưởng tới chuyện học tập của tôi không?”
“Cậu không muốn học nhưng người khác vẫn còn muốn học đấy.” Chu Tiệp Bình nhìn Sầm Tây đầy vẻ chán ghét: “Tôi đến Nam Gia là để học, không phải để lao động. Tôi còn nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm. Dù sao thì thành tích của cậu cũng chỉ cỡ đó, không muốn học thì dành thời gian mà làm hết việc đi."
"Nếu muốn quét thì cậu tự đi mà quét. Dù sao tôi cũng không làm đâu."
Nói xong, Chu Tiệp Bình lại tiếp tục cúi đầu làm bài như chẳng có chuyện gì.
Sầm Tây cầm cây chổi, đứng im tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn thấy khó tin. Những lời vừa rồi thật sự là do một học sinh cấp ba nói ra sao? Lại còn là học sinh top đầu lớp chọn của Nam Gia nữa chứ.
Trước đây lúc còn học ở Gia Lâm, cô từng gặp đủ loại bạo lực học đường, chuyện tồi tệ nào cũng từng chứng kiến qua, nhưng kiểu ấu trĩ như thế này thì đúng là lần đầu thấy được.
Sầm Tây vốn đã quen nhìn thấy sóng to gió lớn, gặp mưa phùn thế này căn bản chẳng buồn giận, chỉ thấy buồn cười thôi.
Cô hơi nghiêng đầu liếc qua tờ đề mà người kia đang viết theo phản xạ. Là bài tập thầy Vật lý phát đầu giờ chiều này, nhờ đại biểu môn chuyển xuống cho các bạn trong lớp.
Sầm Tây đã làm bài đó xong trước khi tiết một kết thúc. Trong lúc làm bài cô còn lén nhìn sang phía Chu Thừa Quyết ngồi ở tổ bên kia. Vị đại ca này làm còn nhanh hơn cô, chưa tới nửa tiết đã viết kín cả tờ đề, sau đó tiện tay ném lên góc bàn.
Ấy thế mà, bạn cùng bàn mới của cô, từ lúc nhận đề cho đến bây giờ vẫn đang cắm cúi viết. Suốt gần hai tiếng đồng hồ, vậy mà cậu ta vẫn còn đang loay hoay ở trang thứ ba.
Sầm Tây đứng ngẩn người nhìn, ánh mắt vô thức hiện lên một tia đồng cảm hơi bị thiếu đòn.
Ngay giây sau, đầu cô bị ai đó vỗ nhẹ một cái.
Cô gái nhỏ quay đầu lại, ngước mắt lên nhìn, thấy Chu Thừa Quyết vừa nãy còn đang chơi game với Nghiêm Tự nhưng giờ đã đứng sau lưng mình.
Anh chẳng nói chẳng rằng, giơ tay cầm lấy chổi và xẻng của cô, ánh mắt lạnh lùng liếc qua Chu Tiệp Bình, sau đó thản nhiên nói với Sầm Tây: “Giờ tôi cùng nhóm với cậu rồi. Mai tôi sẽ nói với lớp phó lao động.”
“Cậu lên ban công tưới mấy chậu hoa chị Na nuôi đi. Nhớ tưới kỹ chút. Cô giáo chủ nhiệm của chúng ta quý mấy cái cây đó lắm.” Chu Thừa Quyết nói như thể việc này là đương nhiên: “Mấy phần còn lại để tôi dọn, cậu đừng động vào.”
“Đi mau.”
Sầm Tây chớp mắt một cái: “Ồ.”
Tuy Chu Thừa Quyết không giỏi nấu nướng, nhưng làm vệ sinh thì rất ra dáng, động tác nhanh gọn sạch sẽ.
Sầm Tây tưới hoa xong quay lại thì thấy bảng đã được lau sạch, sàn lớp cũng đã được quét qua hai lần.
Chu Thừa Quyết gom rác vào một chỗ, xách cả đống cho vào thùng lớn. Sầm Tây vội vàng chạy lại định phụ giúp một tay.
Ai ngờ anh đã nhanh hơn, một tay nhấc bổng cái thùng cao hơn một mét lên: “Cậu đừng chạm vào, đi theo tôi là được.”
Việc nặng để anh làm, còn cô chỉ cần đi cùng bên cạnh thôi.
Suốt dọc đường, Chu Thừa Quyết không để Sầm Tây đụng tay vào việc gì. Cái thùng to nhìn như đủ để đè bẹp kiểu người nhỏ con như Chu Tiệp Bình, vậy mà vào tay Chu Thừa Quyết thì lại chẳng thấy có vẻ nặng nề gì.
Thế nên Sầm Tây cũng không cố gắng thể hiện, chỉ ngoan ngoãn bước theo bên cạnh anh, cùng nhau đi xuống tầng.
Trên đường quay về lớp, cuối cùng Chu Thừa Quyết cũng lên tiếng: “Có cần bảo chị Na đổi chỗ cho cậu không?”
“Hả?” Chắc không nghiêm trọng đến mức vậy đâu.
“Phí thời gian đi làm thân với loại người đó, thật sự không cần thiết.” Chu Thừa Quyết hiếm khi thừa nhận chuyện mình làm buổi trưa rất ngốc. “Không chịu nổi thì đổi chỗ. Ai thèm quan tâm tên mọt sách đó làm gì.”
Giống như giảng bài cho mỗi người đều cần những cách khác nhau, việc giải quyết xung đột cũng phải tùy người mà ứng xử.
Ví dụ như lần trước gặp đám tóc vàng bên ngoài trường. Loại đó chỉ cần đánh một trận là xong, đơn giản, dứt khoát.
Nhưng với mấy đứa học giỏi mà tính tình ấu trĩ kiểu này, dùng cách đó không phù hợp. Có khi chỉ cần lườm một cái, tên đó đã sụt sùi viết đơn tố cáo tám trăm chữ rồi.
Gặp đồ ngốc thì tránh xa mới là chân lý.
Sầm Tây lắc đầu: “Không cần đâu.”
Cô còn từng gặp loại người đáng gờm hơn nhiều rồi. Kiểu người Chu Tiệp Bình này… thật ra chẳng đáng lo.
Chu Thừa Quyết nghiêng đầu nhìn cô, nhướng nhẹ mày.
Sau đó liền nghe Sầm Tây thản nhiên nói: “Kỳ thi tháng sau, tôi thi được điểm cao hơn cậu ta là đủ làm cho cậu ta tức chết rồi.”
Khóe môi thiếu niên không nhịn được cong lên, đưa tay xoa đầu cô một cái: “Thông minh.”
Sầm Tây sững người: “Tay cậu vừa đổ rác xong, đã rửa chưa?”
“…Chưa rửa thì không được xoa chắc?” Chu Thừa Quyết nghiêng đầu nhìn cô.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 34
10.0/10 từ 44 lượt.