Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 33

42@-

Chu Thừa Quyết quay về phòng ngủ, vào phòng thay đồ, lấy một chiếc áo thun thường ngày của mình đưa cho Sầm Tây:
“Lát nữa cậu thay cái này của tôi trước đi. Dù gì cũng phải học thêm, tạm thời không cần ra ngoài đâu.”

 

“Áo thun này không rộng bằng bộ đồ ngủ tay dài của tôi, nhưng mặc thì vẫn tiện hơn chút.”


Anh bổ sung một câu, giọng điệu và nét mặt đều rất tự nhiên.

 

Sầm Tây cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Kết quả vì có chút phân tâm, không chú ý tay đang cầm bánh bao canh nóng hổi, làm viền môi bị bỏng nhẹ.

 

Cô nhíu mày, khẽ rùng mình một cái vì đau, khủy tay lại vô tình đụng trúng ly sữa nóng Chu Thừa Quyết vừa hâm lại trong lò vi sóng.

 

Cái ly thủy tinh chưa kịp chạm đất thì đã “choang” một tiếng vỡ vụn.

 

Đồng tử Sầm Tây lập tức mở to, tim như nhảy lên tận cổ họng. Cô gần như không cần suy nghĩ, vội vàng bước xuống từ trên ghế, ngồi xổm bên cạnh bàn gấp gáp nhặt những mảnh thủy tinh vỡ.

 

“Cậu đừng động vào.” Chu Thừa Quyết tiện tay đặt áo thun lên ghế bên cạnh, đi vài bước đã tiến đến gần. Anh khẽ nhíu mày, đang định cúi xuống xem vết bỏng trên môi cô.

 

Không ngờ tay vừa đưa ra trước mặt, cô gái nhỏ gần lập tức đưa tay lên che chắn bản thân như phản xạ có điều kiện.

 

Động tác tự vệ ấy vừa rõ ràng vừa thành thạo, như thể đã ăn sâu vào bản năng.

 

Động tác của Chu Thừa Quyết khựng lại. Anh thấy cô đang vừa luống cuống nhặt thủy tinh, vừa không dám ngẩng đầu, liên tục nói lời xin lỗi:“Xin lỗi, tôi không cố ý… là tôi vô tình đụng phải… xin lỗi cậu, tôi sẽ dọn dẹp ngay… cậu đừng giận…”

 

Chu Thừa Quyết khẽ cau mày, ngồi xuống trước mặt cô, đưa tay nắm lấy cổ tay gầy guộc của cô.

 

Sầm Tây hơi khó thở, vô thức ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt toàn là sợ hãi và áy náy: “Thật sự xin lỗi… tôi sẽ đền cái ly khác cho cậu… tôi thật sự không cố ý đâu… cậu đừng—”

 

“Cậu đừng dùng tay nhặt mảnh vỡ.”


Chu Thừa Quyết cắt ngang lời xin lỗi của cô, không để tâm đến chuyện khác mà chỉ chú ý đến lòng bàn tay cô.


Anh hơi dùng lực giữ lấy cổ tay cô, khiến cô không thể tiếp tục nhặt nữa, buộc phải ngoan ngoãn để anh mở tay ra xem kỹ.

 

“Có bị đứt tay không?” Giọng anh trầm ổn, chỉ hỏi đúng một câu.

 

Tim Sầm Tây vẫn đập nhanh. Cô mờ mịt lắc đầu: “Không.”

 

Chu Thừa Quyết liếc mắt nhìn cô, chưa yên tâm, cúi đầu cẩn thận lật đi lật lại tay cô kiểm tra lần nữa, sau đó mới nhìn lên môi cô: “Môi thì sao?”

 

“Hả?” Sầm Tây nhất thời không hiểu.

 

“Lúc nãy bị bỏng mà.”

 

“À… không sao đâu…” Sầm Tây vẫn còn mơ hồ. Đây là lần đầu tiên cô gặp chuyện thế này.

 

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn tin rằng mắc lỗi thì phải bị phạt. Đó là điều đã khắc sâu vào tận xương cốt.

 

“Cậu đứng lên đi, đừng động tay vào nữa. Lát nữa tôi sẽ dọn.” Chu Thừa Quyết kéo cô đứng dậy, giọng điệu cũng bình tĩnh đến lạ: “Có gì mà phải xin lỗi? Chỉ là làm rơi một cái ly thôi mà.”

 

Cảnh tượng cô tưởng tượng là một trận mắng chửi nặng nề không hề xuất hiện. Người trước mặt chẳng để tâm gì, còn nói ra câu: “Chỉ là làm rơi một cái ly thôi mà.”

 

Sầm Tây có hơi không quen, không biết nên phản ứng thế nào, chỉ dám len lén ngước mắt nhìn anh rồi khẽ nói: “Nhưng… nó vỡ rồi.”

 

“Vỡ thì vỡ chứ sao? Có gì to tát đâu.” Chu Thừa Quyết hiếm khi bật cười nhẹ; “Chỉ là cái ly rơi vỡ thôi. Ngay cả lỗi cũng chẳng đáng gọi là lỗi.”

 

“Cho dù là phạm lỗi, cũng rất bình thường thôi. Ai dám nói mình cả đời chưa từng phạm sai lầm?” Chu Thừa Quyết xoa đầu cô: “Chỉ cần không phạm pháp, không trái đạo đức, thì chúng ta đều có quyền được sai. Cậu sợ cái gì chứ?”

 

Chưa từng có ai kiên nhẫn nói với cô những lời như vậy. Cũng chưa từng có ai bảo cô rằng, cô cũng có quyền được mắc lỗi.

 

Sầm Tây lặng người hồi lâu, không nói được lời nào, chỉ đành để mặc cho anh đưa mình về chỗ ngồi.

 

Chu Thừa Quyết thu tay về, đi vòng ra sau lưng cô, lấy thêm một chiếc ly sạch từ tủ, rót cho cô một ly nước trái cây mát từ trong tủ lạnh, cuối cùng còn không nhịn được dặn dò: “Lần sau ăn bánh bao canh thì dùng đũa chọc một lỗ trước, đợi nước bên trong chảy ra rồi ăn cả vỏ bánh, vừa không bỏng lại vừa ngon.”

 

Sầm Tây khẽ l**m môi: “Ừ.”

 

“Trước đây Lý Giai Thư cũng ăn kiểu đó, y như cậu lúc nãy.” Chu Thừa Quyết nhặt mấy mảnh vỡ to trên sàn xong thì bật chế độ cho máy lau nhà dọn nốt phần còn lại. Anh thản nhiên ngồi lại đối diện cô, vừa cười vừa kể: “Lần đó nước canh văng xa tận một mét, mà Nghiêm Tự thì ngồi ngay đối diện, hai người đó suýt chút nữa là tuyệt giao.”

 

Sầm Tây tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, không nhịn được bật cười.

 

Đúng lúc này, Lại Đây tha theo một cái chai nhựa rỗng chạy tới từ phòng dành cho khách, dừng lại bên bàn ăn, ngẩng đầu nhìn nhìn rồi chui vào dưới chân Sầm Tây cọ cọ.

 

Cô không hiểu ý nó, tưởng nó đang làm nũng, đang định cúi xuống bế thì Chu Thừa Quyết đã nhanh hơn một bước.

 

Anh đưa tay nhận lấy chai nhựa từ miệng Lại Đây, tiện tay ném về phía tấm thảm gần đó.

 

Chó con hí hửng đuổi theo, chạy đi chạy lại nhiều lần, vui vẻ không biết chán.

 

Sầm Tây cảm thấy, giây phút này bản thân được thả lỏng hoàn toàn.

 

Ở chỗ Chu Thừa Quyết, giống như một chốn thần tiên mà cô chưa từng đặt chân đến.

 

Cả một ngày trôi qua mà không có cảm giác đói bụng. Muốn học bài thì lúc nào cũng có thể yên tĩnh mà chuyên tâm học hành.

 

Khi buồn ngủ thì chỉ cần nằm xuống là có thể ngủ ngay.


Đêm khuya nếu trằn trọc không ngủ được, muốn giải khuây thì cứ thoải mái lãng phí thời gian để làm điều mình thích.


Dù ngủ quên, dậy muộn cũng chẳng ai trách mắng.


Mở mắt ra cũng không có một đống việc lặt vặt nặng nề chờ cô phải lo, thậm chí chẳng cần làm gì cũng có thể ăn được một bữa sáng thịnh soạn.



Cũng chính ở nơi này, lần đầu tiên cô mới biết rằng— Làm sai không nhất thiết sẽ bị mắng chửi hay đánh đập.


Cô cũng có quyền được phép phạm sai lầm.

 

Hồi còn nhỏ, khi các bạn khác ước nguyện, luôn có thể vô tư mà nói ra điều mình muốn. Dù sao thì cũng chỉ là ước thôi, không xin thì uổng, thần tiên chắc cũng chẳng tính toán. Chỉ có Sầm Tây là lúc ước cũng rụt rè dè dặt, sợ mình tham lam quá sẽ khiến thần tiên không vui. Mỗi khi thầm ước nguyện, cô đều lặng lẽ thêm vào một lời hứa, xem như trao đổi.


Bởi trong suy nghĩ của cô, thần tiên làm gì có chuyện giúp đỡ ai mà không cần hồi đáp.

 

Thế nhưng bao năm qua, những lời hứa cô từng nói đều cố gắng hoàn thành từng cái một, vậy mà những điều ước đó thì chưa cái nào từng thành sự thật.


Cô biết vận may của mình vốn không tốt, nên dần dần cũng chẳng còn hay ước nguyện nữa.


Không biết lần này rốt cuộc là gặp may kiểu gì, lại có thể thật sự trải qua một cuộc sống như vậy.


Trong lúc thấy mừng rỡ, lại không khỏi lo sợ. Cô không biết bản thân có thể làm gì để báo đáp anh.

 

Hôm đó, cô dành nguyên cả ngày để dạy thêm cho Chu Thừa Quyết. Từ học thuộc lòng cho đến giảng giải cổ văn thơ phú, rồi đến cách đọc hiểu và giải đề văn, cuối cùng là phần anh sợ nhất—viết bài luận. Tất cả đều được cô dạy rất cẩn thận và chi tiết.
Ban đầu chỉ định dạy ba tiếng, vậy mà dạy luôn một mạch cả buổi chiều.


Cô không lấy thêm tiền, vì đây là một trong số ít những việc cô có thể làm để trao đổi với anh. Có thể là anh sẽ cần đến, dù rất nhỏ thôi.

 

Sáng thứ Hai đến lớp, Sầm Tây mặc đồng phục mới. Sau gần một tháng, cuối cùng cô cũng không còn phải mặc áo phông đen lạc lõng giữa một biển áo trắng xanh nữa.



Lúc ăn trưa, Lý Giai Thư vừa ăn vừa không ngừng lải nhải:“Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Các bạn yêu ơi, lâu lắm rồi mới gặp lại đó nha~”


Cô ấy kéo Giang Kiều đi tìm Sầm Tây cùng xuống căng tin.

 

Sầm Tây bật cười:“Chỉ mới hai ngày cuối tuần không gặp thôi mà.”


Giang Kiều đã quen rồi, bĩu môi: “Đừng để ý tới cậu ấy. Câu cửa miệng mà, cậu ấy đi vệ sinh giữa tiết học quay lại thôi cũng có thể cảm thán một câu ‘thời gian thấm thoắt thoi đưa’.”

 

Ba người vừa cười vừa đi xuống căng tin, lại đúng lúc gặp Khúc Niên Niên và Lâm Thi Kỳ. Hồi học quân sự, mấy cô gái này hay chơi chung, bây giờ liền kéo bàn ghép lại ngồi cùng nhau luôn.

 

Lâm Thi Kỳ khẽ đụng nhẹ vào tay Sầm Tây, đỏ mặt nháy mắt mấy cái.


Lúc đầu Sầm Tây còn chưa hiểu, một lúc sau mới nhớ ra chuyện Lâm Thi Kỳ từng nhờ cô giúp hẹn Chu Thừa Quyết đi khu nghỉ dưỡng.


Cô áy náy lắc đầu:“Tuần này lớp chọn đổi chỗ rồi. Cậu ấy ngồi sang dãy bên cạnh, tớ cũng chẳng còn cơ hội nói chuyện với cậu ấy nữa...”


Lâm Thi Kỳ hơi thất vọng, chu môi:“Thôi được rồi. Lúc nào cậu đổi ý thì nhớ nói với tớ. Giao kèo này vẫn còn hiệu lực dài hạn nha~”


Nói rồi cô ấy lại hào hứng tham gia chọn món cùng Lý Giai Thư.

 

Cả nhóm bưng khay cơm ngồi xuống bàn dài. Giang Kiều nhìn lướt qua mấy món, vỗ vai Lý Giai Thư trêu chọc:“Ồ hôm nay ăn sang thế, gọi hẳn tám món mặn? Hôm nọ lúc bị Nghiêm Tự và Chu Thừa Quyết bỏ rơi, chẳng phải cậu còn phải giành bánh bao với Mao Lâm Hạo à?”


“Hảo hán không nhắc chuyện xưa. Vừa qua cuối tuần thôi là mẹ tớ đã chính thức ‘giải phong ấn’ cho tớ rồi! Từ nay trở đi, tớ không còn là tuyển thủ đi mượn thẻ cơm ăn ké nữa!”



“Thôi đi má ơi. Lời này đừng vội nói chắc như đinh đóng cột thế.”


Giang Kiều ấn vai cô ấy, không cho Lý Giai Thư phát điên tiếp, vội giục cả đám ăn cơm.

 

Mỗi người một câu, nhắc tới Chu Thừa Quyết không ít lần. Lâm Thi Kỳ ở bên cạnh cắn đũa không nhịn được hỏi:“ Chu Thừa Quyết với Nghiêm Tự sao không đi ăn chung với các cậu vậy?”


Lý Giai Thư đang gắp đùi gà bỏ vào chén của Sầm Tây, không buồn ngẩng đầu nói: “Bọn họ ấy à? Ít khi ăn ở căng tin lắm. Hai cậu ấm đó sợ ồn, thường ra mấy quán cơm nhỏ ngoài trường, đặt phòng riêng ăn cho yên tĩnh.”


Khúc Niên Niên gật đầu:“Cũng đúng mà. Hồi trước tớ từng thấy hai người đó ăn ở căng tin sau khi đánh bóng xong, chắc là lười ra ngoài. Vừa ngồi chưa được hai phút, hai cậu ấy đã bị một đám con gái bao vây kín mít luôn. Học sinh của khối nào cũng có, ánh mắt cứ dán chặt vào Chu Thừa Quyết, nhìn đến mức người ta không nuốt nổi cơm luôn ấy. Buồn cười chết mất.”

 

Giang Kiều cười phụ hoạ: “Không giấu gì mọi người, tớ cũng từng nhìn cậu ấy mà ngẩn ngơ đấy.” rồi cô ấy nhìn sang Lý Giai Thư, trêu: “Có điều, chắc cũng vì cậu ồn quá đó?”


“???”


Lý Giai Thư bị nói trúng tim đen, lập tức thò đũa qua gắp đùi gà của Giang Kiều:
“Không cho cậu ăn nữa. Trả gà lại đây.”


“Lấy đi lấy đi. Tớ đang giảm cân.” Giang Kiều lại nói, “Đưa cho Tây Tây ăn nhiều vào. Khi nào cậu ấy béo lên rồi đứng bên cạnh chúng ta, đến lúc đó trông tụi mình sẽ gầy đi.”



“Cậu đúng là tâm cơ, nhưng nghe cũng có lý đấy.”


Lý Giai Thư quay sang Sầm Tây: “Đây, Tây bảo bối, cậu ăn đi.”

 

Sầm Tây vừa cười vừa lắc đầu:“Các cậu ít nhất cũng giả vờ nói sau lưng tớ chứ. Đừng trắng trợn như thế.”


Giang Kiều cười: “Phụt.”

Mấy cô gái vừa ăn vừa tám chuyện rôm rả. Lâm Thi Kỳ đột nhiên kéo tay áo Khúc Niên Niên lắc lắc: “Ê ê ê, các cậu nhìn ra cửa đi. Hình như Chu Thừa Quyết đến rồi kìa?”


“Gần đây tớ bị cận, nhìn không rõ mặt.” Giang Kiều nheo mắt: “Nhưng mà nhìn chiều cao kia thì có lẽ không nhầm đâu. Cậu ấy và Nghiêm Tự cao hơn bạn nam bên cạnh một cái đầu.

 

Lý Giai Thư còn chưa kịp ngẩng đầu, xung quanh đã xôn xao hết cả lên. Không ít nữ sinh lập tức buông đũa, bất chấp bị lão Diêu phát hiện, rút điện thoại giấu kỹ ra chụp lia lịa về phía hai thiếu niên cao ráo đang chậm rãi bước vào căng tin.

 

Chưa tới vài giây, ảnh đã bay khắp “Tường Tỏ Tình” của trường.


Rõ ràng đã gần hết giờ ăn trưa, nhưng người trong căng tin ngày càng đông lên thấy rõ.

 

“Á á á.” Lâm Thi Kỳ có vẻ hơi kích động, quay sang hỏi Lý Giai Thư:“Có cần rủ hai cậu ấy qua ngồi ăn cùng không?”

 

Thời học sinh là thế. Biết rõ chẳng có hy vọng gì với mấy nhân vật “huyền thoại” trong trường, nhưng chỉ cần có chút liên hệ qua bạn bè quen biết thì dù chỉ là cùng ngồi ăn chung một bàn, thậm chí chẳng cần nói câu nào cũng đủ khiến lòng hư vinh nho nhỏ của bao người được thoả mãn.

 

Chỉ là, Lý Giai Thư vẫn khá tỉnh táo ở điểm này.


Nghiêm Tự còn dễ tiếp cận, tính cách hòa đồng, kết bạn bốn phương, trai gái đều có thể trò chuyện.


Nhưng còn Chu Thừa Quyết thì—thật sự rất khó gần.


Giống như Khúc Niên Niên đã từng nói, anh mà bị làm phiền nhiều quá thì không ai dỗ được.

 

"Không nhận người thân" — mấy từ này mà gắn với Chu Thừa Quyết thì thật sự chẳng hề quá lời.

 

Từ nhỏ Lý Giai Thư đã biết rõ, ăn h**p Nghiêm Tự thì được, chứ tuyệt đối không được chọc vào Chu Thừa Quyết. Cô ấy lập tức khoát tay: “Không gọi đâu.”

 

“Vì sao chứ?” Lâm Thi Kỳ thắc mắc.

 

“Trời ơi, Chu Thừa Quyết không thích ăn cơm chung với con gái lạ đâu.” Lý Giai Thư vừa ăn vừa nhỏ giọng giải thích, “Mấy cái diễn đàn trường với Tường Tỏ Tình đều nói cậu ta lạnh lùng, ít nói, khó gần gì đó, đều là thật hết. Không ai nói sai một câu nào. Mọi người truyền tai nhau là sự thật 100%, không có chút bịa đặt nào.”

 

“Đến như tớ là người có quan hệ họ hàng thân thích với tên nhóc đó đây mà còn bị ghét bỏ, suốt ngày bị cậu ta xua đuổi.” Lý Giai Thư lại nói tiếp: “Bình thường mấy đứa ngồi ăn chung là hay gắp đồ ăn cho nhau đúng không? Tớ với Nghiêm Tự toàn ăn đồ của nhau, nhưng Chu Thừa Quyết thì lại mắc bệnh sạch sẽ nặng. Ba đứa tụi tớ đi ăn chung là phải dùng đũa riêng.”

 

“Nếu dùng đũa chung mà lỡ gắp trúng món của cậu ta ấy hả? Cậu ta sẽ đẩy món đó qua cho tụi tớ ăn luôn. Món của bọn tớ thì cậu ta lại chẳng buồn động vào.” Lý Giai Thư bĩu môi, không nhịn được lầu bầu: “Thiệt không biết sau này Chu Thừa Quyết sẽ kiếm bạn gái kiểu gì. Chắc cũng phân chia rõ ràng đến từng miếng luôn quá.”

 

“Vậy à…” Lâm Thi Kỳ thở dài tiếc nuối, nhưng ánh mắt thì vẫn không rời khỏi bóng dáng Chu Thừa Quyết ở phía xa.

 

Chưa được bao lâu, Lâm Thi Kỳ đã lại hớn hở đập vai Khúc Niên Niên.

 

“…” Khúc Niên Niên còn chưa nuốt hết ngụm canh, miệng nói lúng búng: “Cậu mà còn đập nữa là xương vai của tớ tan thành từng mảnh luôn đấy.”

 

“Chu Thừa Quyết… hình như đang đi về phía tụi mình kìa!” Giọng Lâm Thi Kỳ không giấu nổi sự phấn khích.

 

Đám con gái đang cúi đầu ăn cơm lập tức ngẩng lên. Ai nấy đều nhìn thấy hai nam sinh nổi bật nhất trường từ lúc bọn họ bước vào căn-tin. Hai người dừng lại trước bàn dài chỗ đám Lý Giai Thư đang ngồi.

 

Chu Thừa Quyết tiện tay đặt khay cơm xuống đối diện với Sầm Tây, khẽ hất cằm về phía Lý Giai Thư: “Ngồi tránh qua bên kia chút. Chừa ra hai chỗ.  Xung quanh hết bàn trống rồi.”

 

Lý Giai Thư liếc nhìn xung quanh theo phản xạ. Không phải chứ cha nội này, trong căng tin còn đầy bàn trống mà…?

 

Nhưng cô ấy cũng không hỏi nhiều, nhanh nhẹn lùi vào trong nhường ra hai chỗ.

 

Nghiêm Tự ngồi xuống bên cạnh cô ấy. Chu Thừa Quyết thì đương nhiên ngồi ngay đối diện Sầm Tây.

 

Tay cầm muỗng của Sầm Tây bất giác siết chặt. Cô khẽ ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.

 

Chốc lát sau, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ phía đối diện: “Món này ngon không?”

 

Chu Thừa Quyết chỉ vào đĩa giá đỗ xào trong khay của Sầm Tây.

 

“Cũng được… hay là cậu…” Sầm Tây theo bản năng định mời anh gắp thử vài đũa, nhưng nghĩ đến lời Lý Giai Thư nói lúc nãy, cô liền ngậm miệng. Nghe nói anh không thích ăn đồ người khác đụng vào rồi mà…

 

Thấy cô im lặng, Chu Thừa Quyết dứt khoát hỏi thẳng:“Tôi nếm thử được không?”

 

Sầm Tây có chút bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi ngơ ngác gật đầu.

 

“Cũng ngon đấy.” Anh gắp một đũa giá đỗ lên ăn thử, nhẹ nhàng nhướng mày khen một câu. Sau đó lại chỉ vào khay của mình:
“Cánh gà chiên coca, ăn không?”

 

“Hả?”

 

“Cậu không thích à? Hôm nay căng tin làm cũng ngon phết. Chắc còn ngon hơn tôi làm.” Anh khẽ cười tự giễu.

 

“Tôi…”

 

Sầm Tây còn chưa kịp nói gì, đã thấy anh hất cằm về phía đĩa cánh gà kia: “Không thể để mình tôi chiếm tiện nghi được, có qua có lại mới công bằng. Ăn đi.”

 

Cô gái nhỏ cũng không khách sáo nữa, gắp một cái cánh gà coi như tượng trưng.

 

Chu Thừa Quyết thấy vậy thì tự nhiên gắp thêm hai cái bỏ vào bát cô.

 

Mấy cô gái bên cạnh liếc nhìn nhau trao đổi ánh mắt, cảm thấy hình như Lý Giai Thư nói cũng không đúng hoàn toàn. Chu Thừa Quyết đâu phải kiểu người không chấp nhận chuyện ăn chung chứ?

 

Lâm Thi Kỳ không nhịn được nữa, nhích tới: “Cái đó… tớ cũng muốn ăn bông cải xanh, được không…?”

 

Cô ấy lén liếc nhìn món bông cải xanh xào thịt trong khay của Chu Thừa Quyết. Khúc Niên Niên ở bên cạnh suýt nữa không nhịn được muốn nhắc nhở: “Cái món này cũng có trong khay của cậu mà, chị em!”

 

Nhưng cuối cùng cũng không nói ra.

 

Chu Thừa Quyết nghe vậy, tay gắp đồ ăn khựng lại một chút, nhưng cũng không làm khó. Anh lạnh mặt đẩy khay cơm vào giữa bàn, để ai muốn ăn thì ăn. Tuy nhiên, kể từ lúc đó trở đi anh không gắp thêm miếng nào từ đĩa bông cải xanh ấy nữa, chỉ lặng lẽ gắp nửa đĩa giá xào của Sầm Tây, rồi cười nhẹ, đổi hết mấy cái cánh gà còn lại sang cho cô.


Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 33
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...