Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 32
242@-
Âm thanh mở đầu kinh điển của một bộ phim điện ảnh rất nhanh đã vang lên trong phòng. Hiệu ứng âm thanh vòm trong phòng ngủ của Chu Thừa Quyết dễ dàng át đi tiếng sấm chớp bên ngoài cửa sổ.
Không còn những âm thanh đáng sợ bên tai, Sầm Tây cũng nhanh chóng thoát khỏi những ký ức không mấy tốt đẹp. Cô khẽ thở phào một hơi.
Nhân lúc phim còn đang chiếu phần giới thiệu, Chu Thừa Quyết đứng dậy ra phòng khách mang đống đồ ăn vặt và nước uống vào phòng.
Vừa đến cửa phòng, anh đã nghe thấy Cam Cam lớn trên giường đang dang hai tay, nhẹ giọng gọi Cam Cam nhỏ dưới thảm: “Cam Cam, lại đây nào.”
Cam Cam nhỏ chẳng thèm để ý đến cô, cứ xoay vòng vòng như bị lên cơn.
Sầm Tây cảm thấy hơi khó hiểu. Lúc nãy rõ ràng nó còn rất thân thiện, hoạt bát, đáng yêu với cô mà. Giờ gọi thế nào cũng không phản ứng nữa rồi.
Giống như là... không nghe thấy.
Chu Thừa Quyết dường như nhìn ra thắc mắc trong lòng cô, tiện tay nhét túi đồ ăn vặt to đùng vào lòng cô rồi tùy tiện gọi: “Lại đây.”
Sầm Tây trơ mắt nhìn sinh vật bé nhỏ vừa mới xoay vòng vòng điên cuồng ban nãy lập tức dừng lại ngay trong một giây, sự chú ý bị hai chữ kia kéo về tức thì.
Sầm Tây hiếm khi lộ ra chút ghen tỵ: “Vừa nãy nó còn thân với tôi lắm mà…”
Mới có mấy phút thôi, sao lại thay lòng đổi dạ nhanh thế?
“Không phải đâu.” Chu Thừa Quyết cong ngón tay ra hiệu. Sinh vật bé nhỏ kia lập tức hào hứng lao về phía hai người: “Nếu có người gọi cậu là Mao Lâm Hạo, cậu có quay đầu đáp lại không?”
Sầm Tây: “?”
Câu hỏi này là ý gì…
Chu Thừa Quyết khẽ bật cười: “Nó đâu biết mình tên là Cam Cam.”
“Lúc mới về nhà tôi, ba mẹ tôi nói nó tên là như vậy.” Anh thuận tay bế chó con đã chạy đến bên chân lên, đặt nhẹ vào lòng Sầm Tây: “Chắc là hai người họ đặt bừa thôi. Tôi không dùng cái tên đó nên ở nhà cũng chẳng ai gọi thế.”
Sầm Tây không hỏi sâu thêm, chỉ hỏi: “Vậy cậu đặt lại tên khác cho nó à?”
“Cũng không hẳn.”
“Thế bình thường cậu gọi nó là gì?”
“Lại Đây.” Chu Thừa Quyết thản nhiên trả lời.
“Hả?” Sầm Tây chưa kịp hiểu.
Chu Thừa Quyết nói: “ Bình thường tôi chỉ gọi nó là ‘lại đây’.”
Chú chó đang ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, để cô v**t v* đầu nhỏ, vừa nghe hai chữ kia liền ngẩng đầu nhìn về phía hai người, vô cùng phấn khích.
“Chẳng trách.” Sầm Tây bật cười: “Nó cứ tưởng tên nó là ‘Lại Đây’ thật.”
“Ừ.”
Vừa nghe Sầm Tây gọi lại lần nữa, bạn nhỏ Lại Đây hào sảng lật người, phơi cả cái bụng tròn vo lên cho cô xoa.
Sầm Tây không nhịn được bật cười.
Cô cười rất xinh, đôi mắt nai long lanh, đuôi mắt cong cong, dưới mắt là bọng mắt mỏng khiến nụ cười càng thêm rạng rỡ. Người khác chỉ cần vừa nhìn một cái, tâm trạng liền tốt lên mấy phần.
Chu Thừa Quyết nhìn cô một lát, rồi giả vờ như không có chuyện gì, quay lại ngồi cạnh giường, tay khẽ vỗ nhẹ lên bụng cún con, dạy dỗ bằng giọng điệu điềm đạm: “Có thể rụt dè một chút được không? Thế này còn ra thể thống gì nữa?”
Mất mặt chết đi được!
Mấy phút mở đầu phim nhanh chóng kết thúc, bộ phim bắt đầu vào phần chính.
Trước giờ, Sầm Tây chỉ từng xem phim chiếu tập thể do trường học tổ chức, còn lại gần như chưa từng tiếp xúc. Lần này cô cũng chẳng quan tâm Chu Thừa Quyết chọn thể loại gì, chỉ chăm chú dán mắt vào màn hình chiếu, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Còn thiếu niên bên cạnh thì lại chẳng được như vậy. Anh thỉnh thoảng mở gói đồ ăn đưa đến bên miệng cô, thỉnh thoảng lại giành lại Lại Đây trong lòng cô, rồi khi bị cô phát hiện thì liền trả lại.
Vừa bận rộn vừa đáng ghét.
May mà tính tình Sầm Tây tốt, thấy anh làm phiền thế nào cũng chỉ cười, chẳng mấy để tâm.
Khi phim chiếu được gần hai phần ba, nụ cười trên mặt Sầm Tây cũng phai nhạt.
Tuy Chu Thừa Quyết chọn phim chỉ là chọn bừa, chẳng quan tâm nội dung, nhưng bộ phim này lại khá hay, kịch bản hấp dẫn, thông điệp sâu sắc.
Lúc đầu còn hài hước vui nhộn, nhưng phần lớn hài kịch đều cất giấu bi thương. Qua nửa phim, nhân vật chính dần lộ ra quá khứ trưởng thành lắm gian truân đằng sau vẻ ngoài rạng rỡ. Bầu không khí trong phim cũng trở nên trầm lắng hơn vài phần.
Sầm Tây bắt đầu thấy xót xa, thậm chí có chút đồng cảm.
Về sau, Chu Thừa Quyết cũng không còn đùa giỡn nữa, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh cô, kiên nhẫn xem phim cùng cô.
“Cậu nói xem, nếu như… tôi chỉ nói là nếu như thôi. Nếu như ngoài đời thật mà gặp phải chuyện giống như trong phim, vậy có nên làm như nhân vật đó không?”
“Làm như thế nào?” Chu Thừa Quyết hỏi lại.
Tưởng rằng anh không để tâm, chẳng hề để ý nội dung phim, Sầm Tây khẽ lắc đầu, cười nhẹ: “Không có gì đâu.”
“Nếu cậu nói là giống anh ta, gặp phải bạo lực thì không nên cam chịu mãi, cần phải biết phản kháng, vậy thì đúng.” Chu Thừa Quyết nghiêng đầu nhìn cô, “Nhưng cách làm không đúng. Dùng bạo lực để chống lại bạo lực không phải là cách hay. Không đáng vì một kẻ tồi tệ mà hủy hoại cả tương lai tươi sáng của mình.”
Anh rõ ràng đã xem rất nghiêm túc, còn suy nghĩ rất sâu sắc nữa.
Hàng mi dài của Sầm Tây khẽ run: “Nhưng mà phải làm sao đây? Người đó là bố của anh ấy… cho dù anh ấy có bị ông ta đánh mắng thì hình như cũng chẳng ai quan tâm.”
Bạo lực một khi dính dáng đến gia đình, tự nhiên sẽ bị xem là chuyện nhà, chẳng ai thật sự để tâm.
Chuyện bạo lực gia đình, thực ra rất khó để nói rõ ràng.
Giống như chuyện cô từng trải qua, tiền tiết kiệm được bao lâu để phòng thân, chỉ trong chớp mắt đã bị người cha nát rượu cướp sạch. Kể ra cũng khó khiến ai tin.
Một đứa trẻ thì lấy đâu ra tiền? Cuối cùng lại bị lật ngược thế cờ, nói rằng cô lấy trộm tiền của bố mẹ. Người làm cha mẹ đương nhiên có quyền “ dạy dỗ”.
Không có lối thoát.
“Mỗi lần xảy ra chuyện, nhìn qua thì chẳng phải chuyện lớn, chia nhỏ ra thì báo cảnh sát từng lần cũng chẳng bị xử lý nghiêm khắc gì, cùng lắm là bị phê bình cảnh cáo.” Chu Thừa Quyết dừng lại một chút. “Nhưng việc giữ lại bằng chứng rất quan trọng.”
“Giống như đoạn vừa rồi.” Anh bình thản nói, “Chuyện xảy ra ở nơi công cộng, có camera giám sát thì chắc chắn sẽ có dấu vết. Bình thường camera chỉ lưu trong ba tháng rồi xóa. Nếu anh ta có thể kịp thời trích xuất camera, sau này làm chứng cũng dễ hơn, không cần bị dồn đến bước đường cùng.”
Sầm Tây nắm chặt lòng bàn tay: “Nhưng không phải muốn lấy trích xuất camera là lấy được…”
“Đúng, theo nguyên tắc thì là không cho.” Chu Thừa Quyết gật đầu.
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn cô: “Tôi lấy ví dụ nhé. Cậu mất ví, đến tìm bảo vệ nhờ cho xem camera, người ta có thể cho cậu xem, nhưng theo nguyên tắc thì không được phép sao chụp video. Thế nhưng nếu lúc đó, bảo vệ nhận được một cuộc gọi giao đồ ăn, phải ra cổng lấy, hoặc dưới lầu có đánh nhau hỗn loạn, làm bảo vệ thì phải lập tức đi giải quyết, đúng không?”
“…?”
“Thế là trong lúc đó, cậu bị bỏ lại một mình trong phòng giám sát. Vì muốn chứng minh mình không làm gì mờ ám, cậu mở điện thoại ra quay lại toàn bộ quá trình – bản thân không đụng vào gì cả. Như vậy có được không?”
Sầm Tây chớp chớp mắt.
Chu Thừa Quyết không nói thêm, chỉ để lại lời gợi ý.
Cuối cùng, cả hai cũng không xem hết bộ phim đó.
Khi còn khoảng hai mươi phút nữa là hết phim, Chu Thừa Quyết cảm thấy có gì đó đột nhiên đè nặng lên vai mình.
Anh nghiêng đầu nhìn thì thấy Sầm Tây tựa đầu vào vai mình. Cô đã không chống lại được cơn buồn ngủ mà ngủ thiếp đi.
Hơi thở đều đặn của cô gái nhỏ phả lên môi anh. Thiếu niên khẽ nuốt nước bọt, giữ nguyên tư thế không dám nhúc nhích, chỉ lặng lẽ ngồi đó, để cô dựa vào mình.
Chừng hơn nửa tiếng sau, Lại Đây chắc đã đói, liền nhảy khỏi lòng Sầm Tây.
Chu Thừa Quyết sợ nó làm cô tỉnh giấc, bèn nhẹ nhàng đỡ lấy đầu cô, đặt cô nằm xuống giường một cách cẩn thận, đắp chăn cho cô, để cho cô ngủ yên.
Sáng hôm sau, Sầm Tây bị Lại Đây húc húc mấy cái đánh thức.
Hiếm khi cô thức khuya đến quá mười hai giờ, cũng hiếm khi không bị đồng hồ sinh học gọi dậy sớm như mọi ngày.
Lúc cô tỉnh dậy, trong phòng vẫn còn tối. Cô nhớ Chu Thừa Quyết từng nói anh không ngủ được nếu có ánh sáng, nên rèm chắn sáng trong phòng rất dày, tận ba lớp cả trong lẫn ngoài.
Sầm Tây bật đèn ngủ ở trên đầu giường, ngó đầu nhìn về phía cuối giường, chỗ chiếc ghế sofa nhỏ.
Trên sofa còn vương lại chiếc chăn hơi xộc xệch.
Vậy là tối qua, anh ngủ ở đó sao?
Không thấy Chu Thừa Quyết đâu, Sầm Tây đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt. Lại Đây như đoán được cô đang tìm ai, lon ton chạy tới, cắn lấy ống quần dài gần chạm đất của cô, cố sức kéo đi như muốn dẫn cô ra ngoài.
Sầm Tây hiểu ý, khẽ cười rồi đi theo nó ra phòng khách.
Khi vừa đến gần khu vực phòng ăn, một mùi thơm nức mũi len lỏi khắp phòng.
Căn hộ ở Vọng Giang có bếp kiểu mở. Chưa tới gần mà cô đã thấy bóng dáng của Chu Thừa Quyết quay lưng lại, đang đứng ở bàn bếp.
Anh đã thay bộ đồ ngủ đen tối qua sau khi tắm, giờ đang mặc một chiếc áo thun trắng rộng cùng quần đen đơn giản, còn đeo cả tạp dề thắt eo rất ra dáng.
Ánh nắng ấm áp lúc chín giờ sáng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, phủ lên người thiếu niên.
Trông anh vừa ung dung tự tại, vừa toát lên khí chất sôi hăng hái có một không hai của thiếu niên.
Sầm Tây nhìn anh chăm chú, ngẩn người trong giây lát.
Cho đến khi Lại Đây sủa lên mấy tiếng “gâu gâu”, kéo sự chú ý của cả hai người quay trở lại.
Sầm Tây cúi đầu nhìn nó, cả thiếu niên đang vật lộn với cánh gà chiên trên bếp cũng quay đầu lại.
Anh nhìn theo hướng phát ra âm thanh, lướt qua Lại Đây, rồi vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt của Sầm Tây.
Động tác của Chu Thừa Quyết khựng lại, anh ho nhẹ một tiếng, có vẻ hơi ngại ngùng:
“Dậy rồi à?”
“Ừm.” Sầm Tây gật đầu, cười có chút áy náy, “Xin lỗi nhé, hiếm khi thức khuya nên tôi ngủ quên luôn.”
“Cũng chưa muộn mà. Còn chưa tới mười giờ. Ngủ thêm chút cho mau lớn.”
“...” Sầm Tây không hiểu sao lại thấy buồn cười.
“Cậu biết nấu ăn à?” Sầm Tây có chút tò mò.
Cô vốn cho rằng, cậu ấm giống như Chu Thừa Quyết có lẽ cả đời cũng chưa từng chạm vào nồi niêu xoong chảo. Cô đi về phía anh vài bước theo bản năng, muốn xem rốt cuộc anh đang làm gì.
Kết quả còn chưa đi tới gần đã nghe thấy Chu Thừa Quyết nhàn nhạt nói: “Đừng tới đây.”
“Hả?” Sầm Tây tưởng mình lỡ làm gì sai, lập tức khựng lại, giọng nói có chút dè dặt:
“À, được thôi.”
Chu Thừa Quyết nghe giọng cô như vậy, không nhịn được liền giải thích:“Dầu bắn ghê lắm. Lỡ bắn trúng tay cậu là đau phát khóc đấy. Đừng lại gần.”
“Ồ…” Thì ra là thế.
Sầm Tây chớp mắt: “Từ nhỏ tôi đã quen đứng bếp rồi, một mình nấu cho cả mấy chục người ăn cũng chỉ mất chưa tới một tiếng. Mấy cái này không làm khó được tôi đâu.”
Chu Thừa Quyết hơi khựng lại khi nghe câu đó:“Một bàn đầy đồ ăn cho cả đám người, sao lại để một mình cậu làm?”
“Hử?” Sầm Tây chưa nghe rõ, liền vô thức lại gần hơn chút: “Tôi giúp cậu nhé?”
“Không có gì.” Chu Thừa Quyết chỉ nói: “Đang rảnh mà cứ đòi làm việc gì ? Cậu bị ngốc à?”
Rõ ràng chẳng phải lời dễ nghe gì, vậy mà trước giờ chưa từng có ai nói với cô những câu như thế.
Sầm Tây khẽ cắn môi, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả thành lời.
“Đừng có lại gần hóng hớt. Trên bàn có bữa sáng đấy. Mau ăn đi.”
“Ồ, được.” Cô gái chỉ đành lùi mấy bước, quay lại bàn ăn ngồi xuống.
Trên bàn bày biện đồ ăn vô cùng phong phú, nhìn đã thấy ngon. Sầm Tây bất ngờ quay đầu nhìn về phía Chu Thừa Quyết:
“Những món này đều là do cậu làm hết sao?”
Đúng lúc này Chu Thừa Quyết bưng một đĩa cánh gà mới chiên xong đặt lên bàn trước mặt cô, thuận miệng đáp:“Cậu nghĩ có khả năng không?”
“...”
Sầm Tây liếc nhìn đĩa cánh gà đen xì, cố nhịn cười lắc đầu.
“Sáng nay tôi xuống mua dưới lầu.” Thiếu niên giơ tay gõ nhẹ lên đầu cô: “Cười cái gì mà cười?”
Nói xong, Chu Thừa Quyết cũng kéo ghế ngồi xuống bàn, chỉ vào bữa sáng phong phú trước mặt cô: “Mấy món đó là đồ mua.”
Sầm Tây mím môi cười, ánh mắt long lanh nhìn về phía anh: “Tôi thử món kia được không?”
Cô chỉ vào đĩa cánh gà anh vừa làm.
Chu Thừa Quyết “chậc” một tiếng:“Cố ý đúng không?”
“Không có mà. Tôi chỉ muốn nếm thử xem sao thôi. Biết đâu lại ngon thì sao?”
“Tôi làm có ngon hay không… trong lòng tôi tự biết.”
“Cũng chẳng sao mà…”
“Nếu ăn xong đau bụng thì phải làm sao?” Chu Thừa Quyết đẩy đĩa cánh gà đó ra xa: “Ngoan ngoãn ăn phần của cậu đi.”
Sầm Tây rụt tay lại, nhận lấy đôi đũa anh đưa, tiện tay vén tay áo ngủ hơi vướng víu lên khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng trẻo mảnh mai.
Chu Thừa Quyết đẩy xong đĩa cánh gà, mặt không cảm xúc tháo tạp dề trên người xuống.
Sầm Tây liếc qua áo phông anh mặc, lại nhớ ra mình vẫn đang mặc đồ ngủ của anh, thuận miệng hỏi: “À đúng rồi, đồ tôi thay ra hôm qua đâu?”
Chu Thừa Quyết khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Để làm gì?”
“Tôi định lát nữa thay lại.”
“Giặt rồi.” Chu Thừa Quyết không đổi sắc mặt tiếp tục thu dọn: “Còn chưa khô.”
Sầm Tây chớp mắt:“Nhà cậu không dùng máy sấy à…?”
Chu Thừa Quyết nuốt nước bọt: “Hỏng rồi.”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Âm thanh mở đầu kinh điển của một bộ phim điện ảnh rất nhanh đã vang lên trong phòng. Hiệu ứng âm thanh vòm trong phòng ngủ của Chu Thừa Quyết dễ dàng át đi tiếng sấm chớp bên ngoài cửa sổ.
Không còn những âm thanh đáng sợ bên tai, Sầm Tây cũng nhanh chóng thoát khỏi những ký ức không mấy tốt đẹp. Cô khẽ thở phào một hơi.
Nhân lúc phim còn đang chiếu phần giới thiệu, Chu Thừa Quyết đứng dậy ra phòng khách mang đống đồ ăn vặt và nước uống vào phòng.
Vừa đến cửa phòng, anh đã nghe thấy Cam Cam lớn trên giường đang dang hai tay, nhẹ giọng gọi Cam Cam nhỏ dưới thảm: “Cam Cam, lại đây nào.”
Cam Cam nhỏ chẳng thèm để ý đến cô, cứ xoay vòng vòng như bị lên cơn.
Sầm Tây cảm thấy hơi khó hiểu. Lúc nãy rõ ràng nó còn rất thân thiện, hoạt bát, đáng yêu với cô mà. Giờ gọi thế nào cũng không phản ứng nữa rồi.
Giống như là... không nghe thấy.
Chu Thừa Quyết dường như nhìn ra thắc mắc trong lòng cô, tiện tay nhét túi đồ ăn vặt to đùng vào lòng cô rồi tùy tiện gọi: “Lại đây.”
Sầm Tây trơ mắt nhìn sinh vật bé nhỏ vừa mới xoay vòng vòng điên cuồng ban nãy lập tức dừng lại ngay trong một giây, sự chú ý bị hai chữ kia kéo về tức thì.
Sầm Tây hiếm khi lộ ra chút ghen tỵ: “Vừa nãy nó còn thân với tôi lắm mà…”
Mới có mấy phút thôi, sao lại thay lòng đổi dạ nhanh thế?
“Không phải đâu.” Chu Thừa Quyết cong ngón tay ra hiệu. Sinh vật bé nhỏ kia lập tức hào hứng lao về phía hai người: “Nếu có người gọi cậu là Mao Lâm Hạo, cậu có quay đầu đáp lại không?”
Sầm Tây: “?”
Câu hỏi này là ý gì…
Chu Thừa Quyết khẽ bật cười: “Nó đâu biết mình tên là Cam Cam.”
“Lúc mới về nhà tôi, ba mẹ tôi nói nó tên là như vậy.” Anh thuận tay bế chó con đã chạy đến bên chân lên, đặt nhẹ vào lòng Sầm Tây: “Chắc là hai người họ đặt bừa thôi. Tôi không dùng cái tên đó nên ở nhà cũng chẳng ai gọi thế.”
Sầm Tây không hỏi sâu thêm, chỉ hỏi: “Vậy cậu đặt lại tên khác cho nó à?”
“Cũng không hẳn.”
“Thế bình thường cậu gọi nó là gì?”
“Lại Đây.” Chu Thừa Quyết thản nhiên trả lời.
“Hả?” Sầm Tây chưa kịp hiểu.
Chu Thừa Quyết nói: “ Bình thường tôi chỉ gọi nó là ‘lại đây’.”
Chú chó đang ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, để cô v**t v* đầu nhỏ, vừa nghe hai chữ kia liền ngẩng đầu nhìn về phía hai người, vô cùng phấn khích.
“Chẳng trách.” Sầm Tây bật cười: “Nó cứ tưởng tên nó là ‘Lại Đây’ thật.”
“Ừ.”
Vừa nghe Sầm Tây gọi lại lần nữa, bạn nhỏ Lại Đây hào sảng lật người, phơi cả cái bụng tròn vo lên cho cô xoa.
Sầm Tây không nhịn được bật cười.
Cô cười rất xinh, đôi mắt nai long lanh, đuôi mắt cong cong, dưới mắt là bọng mắt mỏng khiến nụ cười càng thêm rạng rỡ. Người khác chỉ cần vừa nhìn một cái, tâm trạng liền tốt lên mấy phần.
Chu Thừa Quyết nhìn cô một lát, rồi giả vờ như không có chuyện gì, quay lại ngồi cạnh giường, tay khẽ vỗ nhẹ lên bụng cún con, dạy dỗ bằng giọng điệu điềm đạm: “Có thể rụt dè một chút được không? Thế này còn ra thể thống gì nữa?”
Mất mặt chết đi được!
Mấy phút mở đầu phim nhanh chóng kết thúc, bộ phim bắt đầu vào phần chính.
Trước giờ, Sầm Tây chỉ từng xem phim chiếu tập thể do trường học tổ chức, còn lại gần như chưa từng tiếp xúc. Lần này cô cũng chẳng quan tâm Chu Thừa Quyết chọn thể loại gì, chỉ chăm chú dán mắt vào màn hình chiếu, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Còn thiếu niên bên cạnh thì lại chẳng được như vậy. Anh thỉnh thoảng mở gói đồ ăn đưa đến bên miệng cô, thỉnh thoảng lại giành lại Lại Đây trong lòng cô, rồi khi bị cô phát hiện thì liền trả lại.
Vừa bận rộn vừa đáng ghét.
May mà tính tình Sầm Tây tốt, thấy anh làm phiền thế nào cũng chỉ cười, chẳng mấy để tâm.
Khi phim chiếu được gần hai phần ba, nụ cười trên mặt Sầm Tây cũng phai nhạt.
Tuy Chu Thừa Quyết chọn phim chỉ là chọn bừa, chẳng quan tâm nội dung, nhưng bộ phim này lại khá hay, kịch bản hấp dẫn, thông điệp sâu sắc.
Lúc đầu còn hài hước vui nhộn, nhưng phần lớn hài kịch đều cất giấu bi thương. Qua nửa phim, nhân vật chính dần lộ ra quá khứ trưởng thành lắm gian truân đằng sau vẻ ngoài rạng rỡ. Bầu không khí trong phim cũng trở nên trầm lắng hơn vài phần.
Sầm Tây bắt đầu thấy xót xa, thậm chí có chút đồng cảm.
Về sau, Chu Thừa Quyết cũng không còn đùa giỡn nữa, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh cô, kiên nhẫn xem phim cùng cô.
“Cậu nói xem, nếu như… tôi chỉ nói là nếu như thôi. Nếu như ngoài đời thật mà gặp phải chuyện giống như trong phim, vậy có nên làm như nhân vật đó không?”
“Làm như thế nào?” Chu Thừa Quyết hỏi lại.
Tưởng rằng anh không để tâm, chẳng hề để ý nội dung phim, Sầm Tây khẽ lắc đầu, cười nhẹ: “Không có gì đâu.”
“Nếu cậu nói là giống anh ta, gặp phải bạo lực thì không nên cam chịu mãi, cần phải biết phản kháng, vậy thì đúng.” Chu Thừa Quyết nghiêng đầu nhìn cô, “Nhưng cách làm không đúng. Dùng bạo lực để chống lại bạo lực không phải là cách hay. Không đáng vì một kẻ tồi tệ mà hủy hoại cả tương lai tươi sáng của mình.”
Anh rõ ràng đã xem rất nghiêm túc, còn suy nghĩ rất sâu sắc nữa.
Hàng mi dài của Sầm Tây khẽ run: “Nhưng mà phải làm sao đây? Người đó là bố của anh ấy… cho dù anh ấy có bị ông ta đánh mắng thì hình như cũng chẳng ai quan tâm.”
Bạo lực một khi dính dáng đến gia đình, tự nhiên sẽ bị xem là chuyện nhà, chẳng ai thật sự để tâm.
Chuyện bạo lực gia đình, thực ra rất khó để nói rõ ràng.
Giống như chuyện cô từng trải qua, tiền tiết kiệm được bao lâu để phòng thân, chỉ trong chớp mắt đã bị người cha nát rượu cướp sạch. Kể ra cũng khó khiến ai tin.
Một đứa trẻ thì lấy đâu ra tiền? Cuối cùng lại bị lật ngược thế cờ, nói rằng cô lấy trộm tiền của bố mẹ. Người làm cha mẹ đương nhiên có quyền “ dạy dỗ”.
Không có lối thoát.
“Mỗi lần xảy ra chuyện, nhìn qua thì chẳng phải chuyện lớn, chia nhỏ ra thì báo cảnh sát từng lần cũng chẳng bị xử lý nghiêm khắc gì, cùng lắm là bị phê bình cảnh cáo.” Chu Thừa Quyết dừng lại một chút. “Nhưng việc giữ lại bằng chứng rất quan trọng.”
“Giống như đoạn vừa rồi.” Anh bình thản nói, “Chuyện xảy ra ở nơi công cộng, có camera giám sát thì chắc chắn sẽ có dấu vết. Bình thường camera chỉ lưu trong ba tháng rồi xóa. Nếu anh ta có thể kịp thời trích xuất camera, sau này làm chứng cũng dễ hơn, không cần bị dồn đến bước đường cùng.”
Sầm Tây nắm chặt lòng bàn tay: “Nhưng không phải muốn lấy trích xuất camera là lấy được…”
“Đúng, theo nguyên tắc thì là không cho.” Chu Thừa Quyết gật đầu.
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn cô: “Tôi lấy ví dụ nhé. Cậu mất ví, đến tìm bảo vệ nhờ cho xem camera, người ta có thể cho cậu xem, nhưng theo nguyên tắc thì không được phép sao chụp video. Thế nhưng nếu lúc đó, bảo vệ nhận được một cuộc gọi giao đồ ăn, phải ra cổng lấy, hoặc dưới lầu có đánh nhau hỗn loạn, làm bảo vệ thì phải lập tức đi giải quyết, đúng không?”
“…?”
“Thế là trong lúc đó, cậu bị bỏ lại một mình trong phòng giám sát. Vì muốn chứng minh mình không làm gì mờ ám, cậu mở điện thoại ra quay lại toàn bộ quá trình – bản thân không đụng vào gì cả. Như vậy có được không?”
Sầm Tây chớp chớp mắt.
Chu Thừa Quyết không nói thêm, chỉ để lại lời gợi ý.
Cuối cùng, cả hai cũng không xem hết bộ phim đó.
Khi còn khoảng hai mươi phút nữa là hết phim, Chu Thừa Quyết cảm thấy có gì đó đột nhiên đè nặng lên vai mình.
Anh nghiêng đầu nhìn thì thấy Sầm Tây tựa đầu vào vai mình. Cô đã không chống lại được cơn buồn ngủ mà ngủ thiếp đi.
Hơi thở đều đặn của cô gái nhỏ phả lên môi anh. Thiếu niên khẽ nuốt nước bọt, giữ nguyên tư thế không dám nhúc nhích, chỉ lặng lẽ ngồi đó, để cô dựa vào mình.
Chừng hơn nửa tiếng sau, Lại Đây chắc đã đói, liền nhảy khỏi lòng Sầm Tây.
Chu Thừa Quyết sợ nó làm cô tỉnh giấc, bèn nhẹ nhàng đỡ lấy đầu cô, đặt cô nằm xuống giường một cách cẩn thận, đắp chăn cho cô, để cho cô ngủ yên.
Sáng hôm sau, Sầm Tây bị Lại Đây húc húc mấy cái đánh thức.
Hiếm khi cô thức khuya đến quá mười hai giờ, cũng hiếm khi không bị đồng hồ sinh học gọi dậy sớm như mọi ngày.
Lúc cô tỉnh dậy, trong phòng vẫn còn tối. Cô nhớ Chu Thừa Quyết từng nói anh không ngủ được nếu có ánh sáng, nên rèm chắn sáng trong phòng rất dày, tận ba lớp cả trong lẫn ngoài.
Sầm Tây bật đèn ngủ ở trên đầu giường, ngó đầu nhìn về phía cuối giường, chỗ chiếc ghế sofa nhỏ.
Trên sofa còn vương lại chiếc chăn hơi xộc xệch.
Vậy là tối qua, anh ngủ ở đó sao?
Không thấy Chu Thừa Quyết đâu, Sầm Tây đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt. Lại Đây như đoán được cô đang tìm ai, lon ton chạy tới, cắn lấy ống quần dài gần chạm đất của cô, cố sức kéo đi như muốn dẫn cô ra ngoài.
Sầm Tây hiểu ý, khẽ cười rồi đi theo nó ra phòng khách.
Khi vừa đến gần khu vực phòng ăn, một mùi thơm nức mũi len lỏi khắp phòng.
Căn hộ ở Vọng Giang có bếp kiểu mở. Chưa tới gần mà cô đã thấy bóng dáng của Chu Thừa Quyết quay lưng lại, đang đứng ở bàn bếp.
Anh đã thay bộ đồ ngủ đen tối qua sau khi tắm, giờ đang mặc một chiếc áo thun trắng rộng cùng quần đen đơn giản, còn đeo cả tạp dề thắt eo rất ra dáng.
Ánh nắng ấm áp lúc chín giờ sáng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, phủ lên người thiếu niên.
Trông anh vừa ung dung tự tại, vừa toát lên khí chất sôi hăng hái có một không hai của thiếu niên.
Sầm Tây nhìn anh chăm chú, ngẩn người trong giây lát.
Cho đến khi Lại Đây sủa lên mấy tiếng “gâu gâu”, kéo sự chú ý của cả hai người quay trở lại.
Sầm Tây cúi đầu nhìn nó, cả thiếu niên đang vật lộn với cánh gà chiên trên bếp cũng quay đầu lại.
Anh nhìn theo hướng phát ra âm thanh, lướt qua Lại Đây, rồi vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt của Sầm Tây.
Động tác của Chu Thừa Quyết khựng lại, anh ho nhẹ một tiếng, có vẻ hơi ngại ngùng:
“Dậy rồi à?”
“Ừm.” Sầm Tây gật đầu, cười có chút áy náy, “Xin lỗi nhé, hiếm khi thức khuya nên tôi ngủ quên luôn.”
“Cũng chưa muộn mà. Còn chưa tới mười giờ. Ngủ thêm chút cho mau lớn.”
“...” Sầm Tây không hiểu sao lại thấy buồn cười.
“Cậu biết nấu ăn à?” Sầm Tây có chút tò mò.
Cô vốn cho rằng, cậu ấm giống như Chu Thừa Quyết có lẽ cả đời cũng chưa từng chạm vào nồi niêu xoong chảo. Cô đi về phía anh vài bước theo bản năng, muốn xem rốt cuộc anh đang làm gì.
Kết quả còn chưa đi tới gần đã nghe thấy Chu Thừa Quyết nhàn nhạt nói: “Đừng tới đây.”
“Hả?” Sầm Tây tưởng mình lỡ làm gì sai, lập tức khựng lại, giọng nói có chút dè dặt:
“À, được thôi.”
Chu Thừa Quyết nghe giọng cô như vậy, không nhịn được liền giải thích:“Dầu bắn ghê lắm. Lỡ bắn trúng tay cậu là đau phát khóc đấy. Đừng lại gần.”
“Ồ…” Thì ra là thế.
Sầm Tây chớp mắt: “Từ nhỏ tôi đã quen đứng bếp rồi, một mình nấu cho cả mấy chục người ăn cũng chỉ mất chưa tới một tiếng. Mấy cái này không làm khó được tôi đâu.”
Chu Thừa Quyết hơi khựng lại khi nghe câu đó:“Một bàn đầy đồ ăn cho cả đám người, sao lại để một mình cậu làm?”
“Hử?” Sầm Tây chưa nghe rõ, liền vô thức lại gần hơn chút: “Tôi giúp cậu nhé?”
“Không có gì.” Chu Thừa Quyết chỉ nói: “Đang rảnh mà cứ đòi làm việc gì ? Cậu bị ngốc à?”
Rõ ràng chẳng phải lời dễ nghe gì, vậy mà trước giờ chưa từng có ai nói với cô những câu như thế.
Sầm Tây khẽ cắn môi, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả thành lời.
“Đừng có lại gần hóng hớt. Trên bàn có bữa sáng đấy. Mau ăn đi.”
“Ồ, được.” Cô gái chỉ đành lùi mấy bước, quay lại bàn ăn ngồi xuống.
Trên bàn bày biện đồ ăn vô cùng phong phú, nhìn đã thấy ngon. Sầm Tây bất ngờ quay đầu nhìn về phía Chu Thừa Quyết:
“Những món này đều là do cậu làm hết sao?”
Đúng lúc này Chu Thừa Quyết bưng một đĩa cánh gà mới chiên xong đặt lên bàn trước mặt cô, thuận miệng đáp:“Cậu nghĩ có khả năng không?”
“...”
Sầm Tây liếc nhìn đĩa cánh gà đen xì, cố nhịn cười lắc đầu.
“Sáng nay tôi xuống mua dưới lầu.” Thiếu niên giơ tay gõ nhẹ lên đầu cô: “Cười cái gì mà cười?”
Nói xong, Chu Thừa Quyết cũng kéo ghế ngồi xuống bàn, chỉ vào bữa sáng phong phú trước mặt cô: “Mấy món đó là đồ mua.”
Sầm Tây mím môi cười, ánh mắt long lanh nhìn về phía anh: “Tôi thử món kia được không?”
Cô chỉ vào đĩa cánh gà anh vừa làm.
Chu Thừa Quyết “chậc” một tiếng:“Cố ý đúng không?”
“Không có mà. Tôi chỉ muốn nếm thử xem sao thôi. Biết đâu lại ngon thì sao?”
“Tôi làm có ngon hay không… trong lòng tôi tự biết.”
“Cũng chẳng sao mà…”
“Nếu ăn xong đau bụng thì phải làm sao?” Chu Thừa Quyết đẩy đĩa cánh gà đó ra xa: “Ngoan ngoãn ăn phần của cậu đi.”
Sầm Tây rụt tay lại, nhận lấy đôi đũa anh đưa, tiện tay vén tay áo ngủ hơi vướng víu lên khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng trẻo mảnh mai.
Chu Thừa Quyết đẩy xong đĩa cánh gà, mặt không cảm xúc tháo tạp dề trên người xuống.
Sầm Tây liếc qua áo phông anh mặc, lại nhớ ra mình vẫn đang mặc đồ ngủ của anh, thuận miệng hỏi: “À đúng rồi, đồ tôi thay ra hôm qua đâu?”
Chu Thừa Quyết khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Để làm gì?”
“Tôi định lát nữa thay lại.”
“Giặt rồi.” Chu Thừa Quyết không đổi sắc mặt tiếp tục thu dọn: “Còn chưa khô.”
Sầm Tây chớp mắt:“Nhà cậu không dùng máy sấy à…?”
Chu Thừa Quyết nuốt nước bọt: “Hỏng rồi.”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 32
10.0/10 từ 44 lượt.