Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 31
291@-
"Không phải..." Sầm Tây bỗng cảm thấy hơi cuống, "Cậu không ngại sao…"
"Có gì mà phải ngại?" Chu Thừa Quyết nhìn về phía hành lang, chỉ tay ý bảo cô đi về hướng đó: "Tôi có phải người kiểu cách vậy đâu."
Sầm Tây không biết tại sao mình lại hỏi câu này, nhưng lại không nhịn được mà hỏi nhỏ: "Các cậu ấy đến, cũng ngủ trong phòng của cậu sao...?"
" Ai?" Chu Thừa Quyết không hiểu.
"Ý là, những bạn nữ khác ấy..."
Hỏi xong, Sầm Tây cảm thấy thật sự xấu hổ. Chuyện riêng tư của người ta, sao cô lại tò mò làm gì?
Cô lập tức im lặng, cúi đầu xuống, vô thức cuộn lại ống quần dài chạm đất.
Lúc đầu, cô nghĩ anh sẽ không để ý đến câu hỏi này, hoặc sẽ đáp lại kiểu như "Liên quan gì đến cậu?" rồi bỏ qua. Nhưng ngay sau đó, giọng nói trầm thấp của Chu Thừa Quyết vang lên từ trên đỉnh đầu cô: "Chưa từng có cô gái nào đến đây ngủ."
"Ngay cả mẹ tôi và Lý Giai Thư cũng chưa từng." Anh nghiêm túc bổ sung thêm, "Chỉ có mình cậu thôi."
Thực ra, anh chưa bao giờ mời cô gái nào đến đây.
Ngoài Lý Giai Thư là cô họ có quan hệ huyết thống thỉnh thoảng có ghé qua chơi cùng với Nghiêm Tự thì chỉ có lần trước, cô ấy tự ý đưa Giang Kiều và mọi người đến. Sau lần đó, Lý Giai Thư cũng không dám làm như vậy nữa.
Nói đến việc có bạn nữ ở lại qua đêm thì chưa bao giờ xảy ra.
Sầm Tây bước đi một bước rồi dừng lại, vô thức quay đầu nhìn anh.
Chu Thừa Quyết có vẻ như mới nhận ra, đưa tay phải vuốt cổ mình, hơi ngại ngùng nói: “Không phải mẹ tôi đã bảo tôi phải coi cậu như tổ tiên mà cung phụng sao?"
Sầm Tây vội vàng quay mặt đi, tiếp tục chỉnh lại ống quần, nhẹ giọng nói: "Thực ra không sao đâu. Tôi sẽ không nói với dì Giang, cậu cũng không cần phải làm như vậy."
"Bình thường khi làm bài tập, tôi thấy cậu thông minh lắm mà." Chu Thừa Quyết đi sau lưng cô, nói: "Nếu mà là tôi, lúc này đã bắt đầu sai khiến người khác rồi."
"Tôi không sai khiến ai cả..." Sầm Tây không khỏi ngớ người, không biết phải trả lời thế nào.
“Đến sai khiến người khác cũng không biết à?" Chu Thừa Quyết bắt đầu trêu đùa, "Được rồi, tôi dạy cậu. 'Chu Thừa Quyết, mau đi pha cho tôi một cốc sữa nóng'. Như vậy đấy!"
Sầm Tây nhìn anh, ngơ ngác chớp mắt, không hiểu anh đang làm trò gì.
Chu Thừa Quyết khẽ nhếch môi: "Học theo tôi."
Sầm Tây ngơ ngác hai giây, giọng nói nhỏ nhẹ, như đang dè dặt thử: "Chu Thừa Quyết...?"
"Ừ."
"Đi pha cho tôi một cốc sữa nóng...?"
"Đợi chút."
Chàng trai dẫn cô đến trước cửa phòng ngủ, mở cửa rồi đưa cô vào: "Cứ thoải mái đi. Tôi đã nói rồi, tôi không phải là người quá cầu kỳ."
Cuối cùng Sầm Tây cũng dám ngồi lên giường của anh. Còn anh thì lười biếng bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Đi pha sữa cho cậu."
Khoảng năm phút sau, ngoài cửa có tiếng động.
Trước tiên là tiếng bước chân "bịch bịch" của Cam Cam. Lúc trước nó thấy Sầm Tây ngủ nên cũng ngủ theo. Nhưng chỉ một lát sau, nó đã mở mắt, thấy bên cạnh chẳng còn ai, thế là liền chạy vòng vòng quanh nhà, cuối cùng tìm thấy Chu Thừa Quyết đang đi từ phòng ngủ ra bếp. Nó bèn đi theo anh, đợi đến khi anh ra ngoài, nó lại chạy nhanh về phía Sầm Tây.
Sầm Tây mở mắt nhìn. Cam Cam chạy đến nhảy vào lòng cô rồi cuộn tròn.
Chỉ đến khi Chu Thừa Quyết nhíu mày, lạnh lùng nói: "Lại đây." Nó mới chịu ngoan ngoãn nhảy xuống.
Chu Thừa Quyết đặt cốc sữa đã làm xong lên tủ đầu giường, ánh mắt lại nhìn về phía cô gái nhỏ đang ngồi yên lặng ở đầu giường. Cô chỉ dám ngồi ở mép.
Lúc anh đi tới phòng bếp, cô vẫn ngồi như vậy, không nhúc nhích.
Anh không nhịn được nữa, đi đến, kéo chăn lên rồi nói thẳng: "Lên đây, nhanh lên."
Sầm Tây còn hơi do dự.
Chu Thừa Quyết tiếp tục: "Tôi phát hiện ra rồi."
"Thật ra, cậu rất biết sai khiến người khác."
Sầm Tây: "??"
"Chẳng lẽ khi đi ngủ, cậu cũng cần phải tôi dỗ dành à?" Chu Thừa Quyết hỏi, "Cậu có cần tôi kể chuyện trước khi ngủ không?"
Sầm Tây: "???"
Chu Thừa Quyết cười khổ: "Nếu cậu bắt tôi kể chuyện, với điểm văn của tôi, e là cả hai đứa đều đừng mong ngủ được."
Sầm Tây không nhịn được bật cười.
Không khí ngượng ngùng liền tan biến, cô không còn căng thẳng hay lo lắng nữa, nhanh chóng chui vào trong chăn nằm xuống.
Chu Thừa Quyết vẫn chưa xong, nở nụ cười nhẹ, rồi kéo lại chăn cho cô: "Cậu muốn nghe không?"
"Nghe cái gì?"
"Chuyện cổ tích trước khi ngủ."
Sầm Tây ngả người nằm xuống, nhìn lên thấy thiếu niên đang cúi xuống nhìn mình, vội vàng lắc đầu.
Chu Thừa Quyết dường như không nghe thấy gì, tiếp tục nói: "Nếu thực sự không được thì tôi đọc một đoạn thơ cổ cho cậu nghe nhé?"
Sầm Tây nắm chặt mép chăn, cười một cái rồi lắc đầu: "Không cần đâu."
Chu Thừa Quyết thấy cuối cùng cô cũng nằm xuống, liền tắt đèn trong phòng, chỉ để lại ánh đèn vàng ấm áp trên đầu giường.
Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, sau một phút im lặng, anh khẽ nói: "Vậy thì… chúc cậu ngủ ngon."
"Ừm."
"Cậu nói một câu ‘Chu Thừa Quyết,chúc ngủ ngon’ thì sẽ chết à?"
Anh phải dạy cô cả chuyện này nữa hả?
Sầm Tây ngoan ngoãn làm theo anh: "Chu Thừa Quyết."
"Ừm."
"Ngủ ngon."
"Được rồi, tôi đi đây. Có chuyện gì thì cứ gọi. Tôi ở bên ngoài vẫn nghe thấy được."
Thế nhưng, câu "ngủ ngon" ấy cuối cùng vẫn không thể thành sự thật.
Sầm Tây vùi mình trong chiếc chăn tràn ngập mùi hương trên người anh. Chăn che hết nửa mặt chỉ để lộ ra đôi mắt tròn xoe giống như quả hạnh nhân.
Cô hiếm khi thức muộn thế này, cộng thêm việc vừa mới chợp mắt một lúc nên lúc này thực sự không có cảm giác buồn ngủ.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra từ chiếc đèn ngủ ở đầu giường, cô nhìn xung quanh, cẩn thận quan sát không gian nhỏ bé thuộc về anh.
Khoảng nửa tiếng sau, bầu trời Nam Gia bỗng nhiên thay đổi thất thường, từ đầy sao sáng bỗng chuyển thành sấm chớp đùng đùng.
Cơn mưa lớn cuốn theo tia chớp, đánh thẳng vào cửa sổ từng đợt.
Sầm Tây hơi nhíu mày, tay nắm chặt chăn, rúc người vào trong thêm một chút.
Thực ra cô không sợ. Từ nhỏ cô đã quen với việc phải một mình đối diện với những chuyện đáng lẽ phải nên sợ. Nhưng những ký ức về mưa gió sấm chớp đã từng mang đến quá nhiều điều kinh hoàng và đau đớn.
Trước kia cô đã cố gắng quên đi, nhưng có những chuyện đã xảy ra không lâu trước đây, khiến cô không thể không nhớ lại.
Ngày trước ở Gia Lâm, mỗi khi trời mưa gió như vậy, tâm trạng của ba cô sẽ cực kỳ tồi tệ. Vì không thể ra ngoài, ông ta chỉ có thể uống rượu trong nhà, say xỉn rồi trút giận lên cô và mẹ. Sức lực chênh lệch nhau quá lớn, cô bị đánh mà căn bản không có cách nào phản kháng.
Lời cầu xin và tiếng khóc lẫn vào trong tiếng sấm. Địa ngục có lẽ cũng chỉ như vậy mà thôi.
Tiếng sấm càng lúc càng dữ dội, tim Sầm Tây không khỏi đập nhanh hơn.
Thường ngày vào những lúc như thế này, cô sẽ cắn răng chịu đựng một mình, nhưng tối nay có vẻ như cô không phải chỉ có một mình.
Một lúc sau, cô vô thức lấy điện thoại ra từ dưới gối, mở WeChat của Chu Thừa Quyết lên theo thói quen.
Vừa nhập vào ô tin nhắn một chữ, ngón tay Sầm Tây bỗng khựng lại.
Lúc bình tĩnh lại, cô nhanh chóng xóa đi chữ duy nhất ấy.
Lúc này đã gần một giờ sáng, anh đã rời đi một lúc lâu, chắc hẳn đã ngủ rồi. Dù chưa ngủ nhưng cũng không nên làm phiền anh vào giữa đêm thế này.
Sầm Tây không tắt điện thoại, chỉ siết chặt lấy nó.
Đây là cảm giác kỳ lạ hệt như ban ngày. Vào lúc căng thẳng và khó chịu, chỉ cần nắm chặt chiếc điện thoại này, như thể đang nắm giữ một chút hy vọng và năng lượng, cô có thể hít thở dễ dàng hơn.
Khoảng nửa phút sau, chiếc điện thoại trong tay bỗng rung lên. Sầm Tây lập tức mở mắt.
Đó là tin nhắn từ Chu Thừa Quyết.
zcj: [Cậu không ngủ được à?]
Cam C: [Sao cơ?]
Chu Thừa Quyết gửi một bức ảnh chụp màn hình, là khung trò chuyện giữa hai người. Nhìn thời gian thì chắc là vừa mới chụp xong. Anh còn đặc biệt gạch dưới dòng chữ "Đối phương đang nhập…."
Sầm Tây nhàn nhạt trả lời: [Cậu cũng chưa ngủ à?]
Chu Thừa Quyết không gửi tin nhắn mà lại gửi một đoạn video mới quay.
Trong video, Cam Cam đang sốt ruột quay cuồng, tự chơi một mình, nghe thấy Chu Thừa Quyết gọi "Lại đây", nó lập tức chạy tới gần ống kính.
"Chào hỏi đi." Anh lại nói.
Cam Cam nghe thấy, dựa vào thành ghế, dựng người dậy, đáng yêu vô cùng, không ngừng làm động tác vái chào về phía ống kính.
Mưa chớp ngoài trời đột ngột vang lên ầm ầm nhưng Sầm Tây lại không khỏi khẽ cong môi. Cô suy nghĩ một lúc lâu mới quyết định gửi một tin nhắn:
Ngoài kia hình như đang mưa lớn.
zcj: Ừ, cảnh báo bão màu cam, nên lúc nãy không cho cậu về.
Cam C: Tôi chỉ là định hỏi cậu, cậu không sợ à?
Chu Thừa Quyết nhìn mấy chữ “Có gì mà phải sợ” nhanh chóng hiện ra trên màn hình, nhưng trước khi bấm gửi, anh lại lựa chọn xóa đi.
Hai giây sau.
zcj: Cậu sợ à?
Sầm Tây nhìn thấy anh hỏi vậy, đoán chắc là anh không quá sợ, chỉ có thể rúc sâu thêm vào chăn, rồi nhắn lại:
Cam C: Tôi không sợ đâu, chỉ là hỏi thôi. Tôi nhớ lần trước ở trong mật thất, hình như cậu khá nhát gan.
zcj: Nếu sợ thì sao? Cậu sẽ bảo vệ tôi à?
Sầm Tây thấy anh hỏi vậy, cảm giác như có chút hy vọng le lói.
Cam C: Nếu cậu sợ, thì tôi sẽ ở bên cạnh cậu. Cậu vào đây hay tôi ra ngoài đều được.
zcj: Sợ.
zcj: Sợ chết đi được.
zcj: Đến nỗi không ngủ được.
Sầm Tây thở phào một hơi, cuối cùng cũng có thể trả lời:
Vậy cậu vào, hay để tôi ra ngoài?
Nhưng còn chưa thấy tin nhắn trả lời của anh, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
Ngay sau đó, cửa phòng mở ra, một người một chó cùng nhau bước vào, ăn ý tiến về phía cô.
Sầm Tây cảm thấy tâm trạng căng thẳng bấy lâu nay bỗng chốc nhẹ nhõm hơn hẳn. Cô chui người ra khỏi chăn, ngồi dựa vào đầu giường.
Chu Thừa Quyết cầm lấy một chiếc gối ở cuối giường, đưa cho cô: "Đặt cái này vào, dựa vào sẽ thoải mái hơn."
Sầm Tây gật đầu, đúng là như vậy.
"Cậu buồn ngủ không?" Chu Thừa Quyết hỏi, "Nếu buồn ngủ thì cứ ngủ đi. Tôi nằm ở ghế sofa bên kia là được."
Sầm Tây lắc đầu, rồi lại hỏi anh: "Còn cậu thì sao? Nếu cậu buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi, tôi sẽ ở đây. Đừng sợ."
"Không buồn ngủ lắm."
Sầm Tây gật đầu, một lúc lâu sau cũng không biết nên nói gì thêm.
Chu Thừa Quyết lại hỏi: "Vậy xem cái gì đi?"
Sầm Tây hỏi lại: "Xem gì?"
"Cậu muốn xem gì?" Chu Thừa Quyết vừa hỏi vừa với tay lấy chiếc điều khiển trên bàn, bấm một nút. Màn hình lớn trên trần nhà từ từ hạ xuống.
Anh quay lại hỏi cô: "Cậu có không thích thể loại phim gì không?"
"Không, tôi rất ít khi xem TV." Sầm Tây nghĩ một lúc rồi đáp, "Có lẽ chương trình mà tôi quen thuộc nhất là dự báo thời tiết."
Chu Thừa Quyết chuyển sang menu chương trình, đưa điều khiển cho Sầm Tây, nhường quyền lựa chọn cho cô.
Sầm Tây lướt qua lướt lại, còn Chu Thừa Quyết chỉ ngồi dựa vào đầu giường, thỉnh thoảng liếc cô một cái, kiên nhẫn chờ cô chọn.
Cuối cùng, cô chọn một bộ phim ma.
Chu Thừa Quyết nhìn qua tên phim, nhếch môi cười: "Cậu có mục đích gì đây?"
Sầm Tây: "?"
Chu Thừa Quyết: "Muốn chạm vào anh đây thì cứ nói thẳng, sao phải vòng vo thế?"
Sầm Tây: "??"
"Vừa lo lắng cho tôi đang sợ hãi, nói muốn bảo vệ tôi, vừa chọn phim ma để xem." Chu Thừa Quyết khẳng định, "Sầm Tây, không ngờ cậu lại là người gian xảo như thế."
Nghe vậy, Sầm Tây mới chú ý nhìn vào bộ phim mà mình vừa chọn, nhìn qua tên và thể loại, lúc này mới nhận ra đây là một bộ phim ma. Cô cảm thấy rất khó giải thích.
Sau một lúc suy nghĩ, cô quyết định nói thẳng ra. Nếu không, để anh hiểu lầm thì cũng không hay ho gì.
"Thực ra là tôi không để ý, chỉ nhìn ảnh bìa mà chọn thôi. Nhìn ảnh bìa cũng không đoán ra được đây là phim ma."
Cô thành thật nói, nhưng trong giọng điệu lại có chút ngượng ngùng. Cô nói nghiêm túc như vậy khiến Chu Thừa Quyết nghe được hơi không thoải mái.
Tuy nhiên, điều khiến anh cảm thấy không thoải mái hơn nữa lại là câu tiếp theo mà cô nói.
Sầm Tây vừa giải thích xong, cô lại bổ sung thêm một câu để lý do của mình nghe có vẻ thuyết phục hơn: "Thật mà, không tin thì tôi đổi lại cho cậu xem ảnh bìa phim."
Cô nghiêm túc nhấn nút quay lại, mở bức ảnh kia lớn ra: "Cậu xem đi, trong ảnh bìa này có một nam sinh cấp ba rất đẹp trai. Tôi thấy anh ấy đẹp trai nên mới chọn phim này. Ai ngờ lại là phim ma..."
Chu Thừa Quyết nhướng mày. Ánh mắt lạnh lùng liếc qua poster trên màn hình chiếu.
Sầm Tây cứ tưởng anh sẽ phản bác, lại tiếp tục giải thích: "Thật mà, cậu nhìn anh ấy đẹp trai như vậy, ai mà biết là phim ma chứ?"
Im lặng một lúc, đột nhiên Chu Thừa Quyết khẽ hừ một tiếng, rồi nghi ngờ nói: "Người này... mà đẹp trai?"
Sầm Tây: "?"
Chu Thừa Quyết nhướng mày: "Tôi thấy cũng chỉ bình thường thôi."
Sầm Tây: "?"
Chu Thừa Quyết: "Cậu có chắc đây là học sinh cấp ba không? Sao nhìn có vẻ ít nhất cũng phải tầm bốn mươi, năm mươi tuổi rồi ấy chứ."
Sầm Tây: "??"
Sầm Tây có cảm giác như anh và cô đang nhìn vào hai bức ảnh khác nhau.
"Đưa điều khiển đây." Chu Thừa Quyết lạnh lùng nói, chìa tay về phía cô.
Sầm Tây hoang mang đưa điều khiển cho anh.
Sau đó, cô nhìn thấy anh bắt đầu đổi qua đổi lại các kênh: "Cái này không được, nhìn hơi đáng sợ, xem xong buổi đêm chắc chắn không ngủ được."
"Thế thì chọn cái này đi. Cái này khá đẹp trai."
Sầm Tây nhìn lên màn hình, không khỏi giật mình khi thấy một con ma béo, trông như thừa ra cả trăm cân, gần như sắp tràn ra khỏi màn hình.
Sầm Tây: "......?!"
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
"Không phải..." Sầm Tây bỗng cảm thấy hơi cuống, "Cậu không ngại sao…"
"Có gì mà phải ngại?" Chu Thừa Quyết nhìn về phía hành lang, chỉ tay ý bảo cô đi về hướng đó: "Tôi có phải người kiểu cách vậy đâu."
Sầm Tây không biết tại sao mình lại hỏi câu này, nhưng lại không nhịn được mà hỏi nhỏ: "Các cậu ấy đến, cũng ngủ trong phòng của cậu sao...?"
" Ai?" Chu Thừa Quyết không hiểu.
"Ý là, những bạn nữ khác ấy..."
Hỏi xong, Sầm Tây cảm thấy thật sự xấu hổ. Chuyện riêng tư của người ta, sao cô lại tò mò làm gì?
Cô lập tức im lặng, cúi đầu xuống, vô thức cuộn lại ống quần dài chạm đất.
Lúc đầu, cô nghĩ anh sẽ không để ý đến câu hỏi này, hoặc sẽ đáp lại kiểu như "Liên quan gì đến cậu?" rồi bỏ qua. Nhưng ngay sau đó, giọng nói trầm thấp của Chu Thừa Quyết vang lên từ trên đỉnh đầu cô: "Chưa từng có cô gái nào đến đây ngủ."
"Ngay cả mẹ tôi và Lý Giai Thư cũng chưa từng." Anh nghiêm túc bổ sung thêm, "Chỉ có mình cậu thôi."
Thực ra, anh chưa bao giờ mời cô gái nào đến đây.
Ngoài Lý Giai Thư là cô họ có quan hệ huyết thống thỉnh thoảng có ghé qua chơi cùng với Nghiêm Tự thì chỉ có lần trước, cô ấy tự ý đưa Giang Kiều và mọi người đến. Sau lần đó, Lý Giai Thư cũng không dám làm như vậy nữa.
Nói đến việc có bạn nữ ở lại qua đêm thì chưa bao giờ xảy ra.
Sầm Tây bước đi một bước rồi dừng lại, vô thức quay đầu nhìn anh.
Chu Thừa Quyết có vẻ như mới nhận ra, đưa tay phải vuốt cổ mình, hơi ngại ngùng nói: “Không phải mẹ tôi đã bảo tôi phải coi cậu như tổ tiên mà cung phụng sao?"
Sầm Tây vội vàng quay mặt đi, tiếp tục chỉnh lại ống quần, nhẹ giọng nói: "Thực ra không sao đâu. Tôi sẽ không nói với dì Giang, cậu cũng không cần phải làm như vậy."
"Bình thường khi làm bài tập, tôi thấy cậu thông minh lắm mà." Chu Thừa Quyết đi sau lưng cô, nói: "Nếu mà là tôi, lúc này đã bắt đầu sai khiến người khác rồi."
"Tôi không sai khiến ai cả..." Sầm Tây không khỏi ngớ người, không biết phải trả lời thế nào.
“Đến sai khiến người khác cũng không biết à?" Chu Thừa Quyết bắt đầu trêu đùa, "Được rồi, tôi dạy cậu. 'Chu Thừa Quyết, mau đi pha cho tôi một cốc sữa nóng'. Như vậy đấy!"
Sầm Tây nhìn anh, ngơ ngác chớp mắt, không hiểu anh đang làm trò gì.
Chu Thừa Quyết khẽ nhếch môi: "Học theo tôi."
Sầm Tây ngơ ngác hai giây, giọng nói nhỏ nhẹ, như đang dè dặt thử: "Chu Thừa Quyết...?"
"Ừ."
"Đi pha cho tôi một cốc sữa nóng...?"
"Đợi chút."
Chàng trai dẫn cô đến trước cửa phòng ngủ, mở cửa rồi đưa cô vào: "Cứ thoải mái đi. Tôi đã nói rồi, tôi không phải là người quá cầu kỳ."
Cuối cùng Sầm Tây cũng dám ngồi lên giường của anh. Còn anh thì lười biếng bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Đi pha sữa cho cậu."
Khoảng năm phút sau, ngoài cửa có tiếng động.
Trước tiên là tiếng bước chân "bịch bịch" của Cam Cam. Lúc trước nó thấy Sầm Tây ngủ nên cũng ngủ theo. Nhưng chỉ một lát sau, nó đã mở mắt, thấy bên cạnh chẳng còn ai, thế là liền chạy vòng vòng quanh nhà, cuối cùng tìm thấy Chu Thừa Quyết đang đi từ phòng ngủ ra bếp. Nó bèn đi theo anh, đợi đến khi anh ra ngoài, nó lại chạy nhanh về phía Sầm Tây.
Sầm Tây mở mắt nhìn. Cam Cam chạy đến nhảy vào lòng cô rồi cuộn tròn.
Chỉ đến khi Chu Thừa Quyết nhíu mày, lạnh lùng nói: "Lại đây." Nó mới chịu ngoan ngoãn nhảy xuống.
Chu Thừa Quyết đặt cốc sữa đã làm xong lên tủ đầu giường, ánh mắt lại nhìn về phía cô gái nhỏ đang ngồi yên lặng ở đầu giường. Cô chỉ dám ngồi ở mép.
Lúc anh đi tới phòng bếp, cô vẫn ngồi như vậy, không nhúc nhích.
Anh không nhịn được nữa, đi đến, kéo chăn lên rồi nói thẳng: "Lên đây, nhanh lên."
Sầm Tây còn hơi do dự.
Chu Thừa Quyết tiếp tục: "Tôi phát hiện ra rồi."
"Thật ra, cậu rất biết sai khiến người khác."
Sầm Tây: "??"
"Chẳng lẽ khi đi ngủ, cậu cũng cần phải tôi dỗ dành à?" Chu Thừa Quyết hỏi, "Cậu có cần tôi kể chuyện trước khi ngủ không?"
Sầm Tây: "???"
Chu Thừa Quyết cười khổ: "Nếu cậu bắt tôi kể chuyện, với điểm văn của tôi, e là cả hai đứa đều đừng mong ngủ được."
Sầm Tây không nhịn được bật cười.
Không khí ngượng ngùng liền tan biến, cô không còn căng thẳng hay lo lắng nữa, nhanh chóng chui vào trong chăn nằm xuống.
Chu Thừa Quyết vẫn chưa xong, nở nụ cười nhẹ, rồi kéo lại chăn cho cô: "Cậu muốn nghe không?"
"Nghe cái gì?"
"Chuyện cổ tích trước khi ngủ."
Sầm Tây ngả người nằm xuống, nhìn lên thấy thiếu niên đang cúi xuống nhìn mình, vội vàng lắc đầu.
Chu Thừa Quyết dường như không nghe thấy gì, tiếp tục nói: "Nếu thực sự không được thì tôi đọc một đoạn thơ cổ cho cậu nghe nhé?"
Sầm Tây nắm chặt mép chăn, cười một cái rồi lắc đầu: "Không cần đâu."
Chu Thừa Quyết thấy cuối cùng cô cũng nằm xuống, liền tắt đèn trong phòng, chỉ để lại ánh đèn vàng ấm áp trên đầu giường.
Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, sau một phút im lặng, anh khẽ nói: "Vậy thì… chúc cậu ngủ ngon."
"Ừm."
"Cậu nói một câu ‘Chu Thừa Quyết,chúc ngủ ngon’ thì sẽ chết à?"
Anh phải dạy cô cả chuyện này nữa hả?
Sầm Tây ngoan ngoãn làm theo anh: "Chu Thừa Quyết."
"Ừm."
"Ngủ ngon."
"Được rồi, tôi đi đây. Có chuyện gì thì cứ gọi. Tôi ở bên ngoài vẫn nghe thấy được."
Thế nhưng, câu "ngủ ngon" ấy cuối cùng vẫn không thể thành sự thật.
Sầm Tây vùi mình trong chiếc chăn tràn ngập mùi hương trên người anh. Chăn che hết nửa mặt chỉ để lộ ra đôi mắt tròn xoe giống như quả hạnh nhân.
Cô hiếm khi thức muộn thế này, cộng thêm việc vừa mới chợp mắt một lúc nên lúc này thực sự không có cảm giác buồn ngủ.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra từ chiếc đèn ngủ ở đầu giường, cô nhìn xung quanh, cẩn thận quan sát không gian nhỏ bé thuộc về anh.
Khoảng nửa tiếng sau, bầu trời Nam Gia bỗng nhiên thay đổi thất thường, từ đầy sao sáng bỗng chuyển thành sấm chớp đùng đùng.
Cơn mưa lớn cuốn theo tia chớp, đánh thẳng vào cửa sổ từng đợt.
Sầm Tây hơi nhíu mày, tay nắm chặt chăn, rúc người vào trong thêm một chút.
Thực ra cô không sợ. Từ nhỏ cô đã quen với việc phải một mình đối diện với những chuyện đáng lẽ phải nên sợ. Nhưng những ký ức về mưa gió sấm chớp đã từng mang đến quá nhiều điều kinh hoàng và đau đớn.
Trước kia cô đã cố gắng quên đi, nhưng có những chuyện đã xảy ra không lâu trước đây, khiến cô không thể không nhớ lại.
Ngày trước ở Gia Lâm, mỗi khi trời mưa gió như vậy, tâm trạng của ba cô sẽ cực kỳ tồi tệ. Vì không thể ra ngoài, ông ta chỉ có thể uống rượu trong nhà, say xỉn rồi trút giận lên cô và mẹ. Sức lực chênh lệch nhau quá lớn, cô bị đánh mà căn bản không có cách nào phản kháng.
Lời cầu xin và tiếng khóc lẫn vào trong tiếng sấm. Địa ngục có lẽ cũng chỉ như vậy mà thôi.
Tiếng sấm càng lúc càng dữ dội, tim Sầm Tây không khỏi đập nhanh hơn.
Thường ngày vào những lúc như thế này, cô sẽ cắn răng chịu đựng một mình, nhưng tối nay có vẻ như cô không phải chỉ có một mình.
Một lúc sau, cô vô thức lấy điện thoại ra từ dưới gối, mở WeChat của Chu Thừa Quyết lên theo thói quen.
Vừa nhập vào ô tin nhắn một chữ, ngón tay Sầm Tây bỗng khựng lại.
Lúc bình tĩnh lại, cô nhanh chóng xóa đi chữ duy nhất ấy.
Lúc này đã gần một giờ sáng, anh đã rời đi một lúc lâu, chắc hẳn đã ngủ rồi. Dù chưa ngủ nhưng cũng không nên làm phiền anh vào giữa đêm thế này.
Sầm Tây không tắt điện thoại, chỉ siết chặt lấy nó.
Đây là cảm giác kỳ lạ hệt như ban ngày. Vào lúc căng thẳng và khó chịu, chỉ cần nắm chặt chiếc điện thoại này, như thể đang nắm giữ một chút hy vọng và năng lượng, cô có thể hít thở dễ dàng hơn.
Khoảng nửa phút sau, chiếc điện thoại trong tay bỗng rung lên. Sầm Tây lập tức mở mắt.
Đó là tin nhắn từ Chu Thừa Quyết.
zcj: [Cậu không ngủ được à?]
Cam C: [Sao cơ?]
Chu Thừa Quyết gửi một bức ảnh chụp màn hình, là khung trò chuyện giữa hai người. Nhìn thời gian thì chắc là vừa mới chụp xong. Anh còn đặc biệt gạch dưới dòng chữ "Đối phương đang nhập…."
Sầm Tây nhàn nhạt trả lời: [Cậu cũng chưa ngủ à?]
Chu Thừa Quyết không gửi tin nhắn mà lại gửi một đoạn video mới quay.
Trong video, Cam Cam đang sốt ruột quay cuồng, tự chơi một mình, nghe thấy Chu Thừa Quyết gọi "Lại đây", nó lập tức chạy tới gần ống kính.
"Chào hỏi đi." Anh lại nói.
Cam Cam nghe thấy, dựa vào thành ghế, dựng người dậy, đáng yêu vô cùng, không ngừng làm động tác vái chào về phía ống kính.
Mưa chớp ngoài trời đột ngột vang lên ầm ầm nhưng Sầm Tây lại không khỏi khẽ cong môi. Cô suy nghĩ một lúc lâu mới quyết định gửi một tin nhắn:
Ngoài kia hình như đang mưa lớn.
zcj: Ừ, cảnh báo bão màu cam, nên lúc nãy không cho cậu về.
Cam C: Tôi chỉ là định hỏi cậu, cậu không sợ à?
Chu Thừa Quyết nhìn mấy chữ “Có gì mà phải sợ” nhanh chóng hiện ra trên màn hình, nhưng trước khi bấm gửi, anh lại lựa chọn xóa đi.
Hai giây sau.
zcj: Cậu sợ à?
Sầm Tây nhìn thấy anh hỏi vậy, đoán chắc là anh không quá sợ, chỉ có thể rúc sâu thêm vào chăn, rồi nhắn lại:
Cam C: Tôi không sợ đâu, chỉ là hỏi thôi. Tôi nhớ lần trước ở trong mật thất, hình như cậu khá nhát gan.
zcj: Nếu sợ thì sao? Cậu sẽ bảo vệ tôi à?
Sầm Tây thấy anh hỏi vậy, cảm giác như có chút hy vọng le lói.
Cam C: Nếu cậu sợ, thì tôi sẽ ở bên cạnh cậu. Cậu vào đây hay tôi ra ngoài đều được.
zcj: Sợ.
zcj: Sợ chết đi được.
zcj: Đến nỗi không ngủ được.
Sầm Tây thở phào một hơi, cuối cùng cũng có thể trả lời:
Vậy cậu vào, hay để tôi ra ngoài?
Nhưng còn chưa thấy tin nhắn trả lời của anh, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
Ngay sau đó, cửa phòng mở ra, một người một chó cùng nhau bước vào, ăn ý tiến về phía cô.
Sầm Tây cảm thấy tâm trạng căng thẳng bấy lâu nay bỗng chốc nhẹ nhõm hơn hẳn. Cô chui người ra khỏi chăn, ngồi dựa vào đầu giường.
Chu Thừa Quyết cầm lấy một chiếc gối ở cuối giường, đưa cho cô: "Đặt cái này vào, dựa vào sẽ thoải mái hơn."
Sầm Tây gật đầu, đúng là như vậy.
"Cậu buồn ngủ không?" Chu Thừa Quyết hỏi, "Nếu buồn ngủ thì cứ ngủ đi. Tôi nằm ở ghế sofa bên kia là được."
Sầm Tây lắc đầu, rồi lại hỏi anh: "Còn cậu thì sao? Nếu cậu buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi, tôi sẽ ở đây. Đừng sợ."
"Không buồn ngủ lắm."
Sầm Tây gật đầu, một lúc lâu sau cũng không biết nên nói gì thêm.
Chu Thừa Quyết lại hỏi: "Vậy xem cái gì đi?"
Sầm Tây hỏi lại: "Xem gì?"
"Cậu muốn xem gì?" Chu Thừa Quyết vừa hỏi vừa với tay lấy chiếc điều khiển trên bàn, bấm một nút. Màn hình lớn trên trần nhà từ từ hạ xuống.
Anh quay lại hỏi cô: "Cậu có không thích thể loại phim gì không?"
"Không, tôi rất ít khi xem TV." Sầm Tây nghĩ một lúc rồi đáp, "Có lẽ chương trình mà tôi quen thuộc nhất là dự báo thời tiết."
Chu Thừa Quyết chuyển sang menu chương trình, đưa điều khiển cho Sầm Tây, nhường quyền lựa chọn cho cô.
Sầm Tây lướt qua lướt lại, còn Chu Thừa Quyết chỉ ngồi dựa vào đầu giường, thỉnh thoảng liếc cô một cái, kiên nhẫn chờ cô chọn.
Cuối cùng, cô chọn một bộ phim ma.
Chu Thừa Quyết nhìn qua tên phim, nhếch môi cười: "Cậu có mục đích gì đây?"
Sầm Tây: "?"
Chu Thừa Quyết: "Muốn chạm vào anh đây thì cứ nói thẳng, sao phải vòng vo thế?"
Sầm Tây: "??"
"Vừa lo lắng cho tôi đang sợ hãi, nói muốn bảo vệ tôi, vừa chọn phim ma để xem." Chu Thừa Quyết khẳng định, "Sầm Tây, không ngờ cậu lại là người gian xảo như thế."
Nghe vậy, Sầm Tây mới chú ý nhìn vào bộ phim mà mình vừa chọn, nhìn qua tên và thể loại, lúc này mới nhận ra đây là một bộ phim ma. Cô cảm thấy rất khó giải thích.
Sau một lúc suy nghĩ, cô quyết định nói thẳng ra. Nếu không, để anh hiểu lầm thì cũng không hay ho gì.
"Thực ra là tôi không để ý, chỉ nhìn ảnh bìa mà chọn thôi. Nhìn ảnh bìa cũng không đoán ra được đây là phim ma."
Cô thành thật nói, nhưng trong giọng điệu lại có chút ngượng ngùng. Cô nói nghiêm túc như vậy khiến Chu Thừa Quyết nghe được hơi không thoải mái.
Tuy nhiên, điều khiến anh cảm thấy không thoải mái hơn nữa lại là câu tiếp theo mà cô nói.
Sầm Tây vừa giải thích xong, cô lại bổ sung thêm một câu để lý do của mình nghe có vẻ thuyết phục hơn: "Thật mà, không tin thì tôi đổi lại cho cậu xem ảnh bìa phim."
Cô nghiêm túc nhấn nút quay lại, mở bức ảnh kia lớn ra: "Cậu xem đi, trong ảnh bìa này có một nam sinh cấp ba rất đẹp trai. Tôi thấy anh ấy đẹp trai nên mới chọn phim này. Ai ngờ lại là phim ma..."
Chu Thừa Quyết nhướng mày. Ánh mắt lạnh lùng liếc qua poster trên màn hình chiếu.
Sầm Tây cứ tưởng anh sẽ phản bác, lại tiếp tục giải thích: "Thật mà, cậu nhìn anh ấy đẹp trai như vậy, ai mà biết là phim ma chứ?"
Im lặng một lúc, đột nhiên Chu Thừa Quyết khẽ hừ một tiếng, rồi nghi ngờ nói: "Người này... mà đẹp trai?"
Sầm Tây: "?"
Chu Thừa Quyết nhướng mày: "Tôi thấy cũng chỉ bình thường thôi."
Sầm Tây: "?"
Chu Thừa Quyết: "Cậu có chắc đây là học sinh cấp ba không? Sao nhìn có vẻ ít nhất cũng phải tầm bốn mươi, năm mươi tuổi rồi ấy chứ."
Sầm Tây: "??"
Sầm Tây có cảm giác như anh và cô đang nhìn vào hai bức ảnh khác nhau.
"Đưa điều khiển đây." Chu Thừa Quyết lạnh lùng nói, chìa tay về phía cô.
Sầm Tây hoang mang đưa điều khiển cho anh.
Sau đó, cô nhìn thấy anh bắt đầu đổi qua đổi lại các kênh: "Cái này không được, nhìn hơi đáng sợ, xem xong buổi đêm chắc chắn không ngủ được."
"Thế thì chọn cái này đi. Cái này khá đẹp trai."
Sầm Tây nhìn lên màn hình, không khỏi giật mình khi thấy một con ma béo, trông như thừa ra cả trăm cân, gần như sắp tràn ra khỏi màn hình.
Sầm Tây: "......?!"
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 31
10.0/10 từ 44 lượt.