Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 39
190@-
“Có lúc đau đến mức... không tiện lắm.” Chu Thừa Quyết lại bổ sung một câu.
“Không tiện cái gì cơ?” Sầm Tây tưởng anh nói thật, hơi cau mày: “Cậu chỉnh máy quay gần tay chút, để tôi nhìn thử xem.”
Chu Thừa Quyết viết văn không giỏi, nhưng đối đáp mấy câu như này với Sầm Tây lại cực kỳ linh hoạt: “Hôm qua muốn tự bôi thuốc nhưng đau quá không dám đụng vào. Chắc phải nhờ người khác giúp thôi, nhưng mà nhà tôi làm gì có ai.”
Thấy Sầm Tây không nói gì, Chu Thừa Quyết lại như vô tình mà cố ý khẽ thở dài: “Cũng không sao đâu. Đau thì đau thôi, nhịn vài hôm là được. Chỉ không biết nếu không bôi thuốc thì có lành lại không.”
“……”
Từ nhỏ Sầm Tây đã phải đứng lên ghế để nấu cơm. Lúc đầu cô còn vụng về, bị bỏng là chuyện thường như cơm bữa. Cô từng trải qua kiểu đau này vô số lần, nên hoàn toàn không nghi ngờ lời anh nói.
Cô nghĩ ngợi một lúc, không kìm được mở lời: “Hay là... ngày mai tôi tới giúp cậu bôi thuốc nhé?”
Khóe môi Chu Thừa Quyết khẽ cong, giọng điệu thì lại không nghe ra cảm xúc gì: “Ừ, cũng được.”
“Sao tự nhiên cậu lại thích nấu ăn vậy?” Cô vừa nhìn kỹ vết bỏng trên màn hình, vừa khẽ hỏi: “Nhà cậu cũng đâu cần cậu làm mấy việc đó…”
“Sau này sẽ cần.” Chu Thừa Quyết nhàn nhạt đáp.
Sầm Tây không nghĩ nhiều, cũng không khuyên anh từ bỏ, chỉ nhẹ nhàng đề nghị: “Vậy sau này cậu có thể mặc áo dài tay khi nấu ăn, đỡ bị bỏng.”
Chu Thừa Quyết: “Ừ.”
Chỉ trong chốc lát, Chu Thừa Quyết đã xem xong bài giải vật lý khó nhằn cô vừa làm, không quên khen một câu rất tự nhiên: “Không có vấn đề gì, từng bước đều rõ ràng, ngắn gọn, sạch sẽ. Cậu học hỏi nhanh thật.”
Thật ra cô không thường được khen ngợi. Dù năng lực không tệ, nhưng trước kia ở Gia Lâm, chẳng ai quan tâm cô có giỏi hay không. Thậm chí nếu giỏi quá còn dễ chuốc lấy rắc rối. Mấy lời chỉ trích vô lý, bóng gió khó nghe, dường như đã lấp đầy cả quãng đời ngắn ngủi của cô.
Mãi đến khi chuyển tới Nam Gia, cảm nhận rõ ràng nhất của cô chính là rất nhiều người ở đây đều không hề tiếc dành lời khen ngợi cho người khác.
Mà Chu Thừa Quyết thì lại càng như thế.
Không biết bao nhiêu lần cô đã nghe được những lời khen từ anh.
Cô gái hơi mím môi, khóe mắt không nhịn được mà cong lên một chút.
Tối hôm đó là lần đầu tiên hai người gọi video, kéo dài gần một tiếng rưỡi. Mãi đến khi điện thoại bắt đầu hơi nóng, Sầm Tây mới nhẹ giọng nói với người bên kia màn hình: “Muộn rồi đó. Cậu không định đi ngủ à?”
Chu Thừa Quyết biết bình thường cô sinh hoạt rất đều đặn, cũng không cố kéo dài thêm: “Ừ, ngủ thôi. Cậu cứ tắt trước đi.”
Ngay khoảnh khắc cuộc gọi kết thúc, màn hình điện thoại trở về giao diện web lạnh lẽo ban đầu.
Sầm Tây cụp mắt nhìn mấy dòng chữ tuyệt vọng mình đã gõ vào ô tìm kiếm cách đây hơn một tiếng. Vài giây sau, cô dứt khoát ấn nút xóa.
Nhìn từng từ khóa biến mất trước mắt mình, cô gái nhỏ bỗng thở phào nhẹ nhõm, rồi không nghĩ nhiều, lại nhập vào vài từ khóa mới.
— “Bị dầu nóng bắn vào người thì phải xử lý như thế nào cho đúng?”
Thật ra Sầm Tây có phương thuốc dân gian của riêng mình.
Cô không có tiền đi khám mua thuốc, từ nhỏ đến lớn gặp phải đủ loại vết thương bệnh tật, đều phải tự mình xử lý.
Lúc nhỏ hơn nữa, bị bệnh hay bị thương, cô đều phải cắn răng chịu đựng. Lớn hơn một chút, biết đọc rồi, cô bắt đầu lượm nhặt mấy quyển sách của sinh viên y bỏ đi, từ từ học lấy những kiến thức y dược cơ bản, lại thường chạy nhảy trong núi, lâu dần cũng nhận biết được không ít loại thảo dược thường gặp.
Kinh nghiệm tích lũy càng nhiều, việc xử lý mấy vết thương nhỏ trên người đã trở thành sở trường.
Đối với mấy vết bỏng do dầu nóng bắn, thật ra cô cũng có cách xử lý của riêng mình, nhưng suy cho cùng đó chỉ là mấy mẹo dân gian tự cô dùng trên chính người mình. Từ trước đến nay cô sống đơn giản, dùng đại cũng không sao. Nhưng với người như Chu Thừa Quyết – một cậu ấm cao quý từ bé thì cô không thể yên tâm dùng bừa được.
Vì vậy cô vẫn lên mạng tra thử.
May mà kết quả tra được không khác mấy so với kinh nghiệm của cô. Hôm sau, Sầm Tây liền đi một chuyến tới khu gần Nam Gia.
Trường THPT Nam Gia nằm ở lưng chừng núi. Gần đó còn có một công viên rừng nhiệt đới mở cửa cho mọi người vào tham quan. Muốn tìm mấy loại thảo dược thường gặp ở đây cũng không quá khó. Trên đường đi học, Sầm Tây cũng từng chú ý vài lần. Lần này có thể đem ra dùng được.
Tối chủ nhật, Sầm Tây cố thức tới hơn mười hai giờ, đợi dì và chú về phòng ngủ xong, cô mới định lén xuống bếp nấu thuốc từ đống dược liệu tìm được ban ngày.
Không ngờ khi vòng từ cầu thang nhỏ trên gác mái xuống cửa sau thì thấy đèn trong quán vẫn còn sáng.
Dì và chú vẫn chưa rời đi. Qua khe cửa đang khép hờ, cô có thể nghe loáng thoáng thấy tiếng hai người đang nói chuyện.
Sầm Tây vốn không định nghe lén, tính quay lên lầu chờ thêm một lúc, ai ngờ vừa quay người chuẩn bị rời đi thì chợt nghe thấy chú nhắc đến tên cô.
“Lại là mẹ của Sầm Tây gọi à?” Giọng nói của ông ta đầy vẻ khinh thường: “Mỗi lần tới đều hỏi vay tiền. Vay cái gì mà vay? Con gái của bà ta tới đây ăn không ngồi rồi mà còn mặt mũi gọi điện tới à?”
Địa vị của dì út trong nhà rõ ràng không cao, lời nói cũng chẳng thể cứng rắn:
“Sao lại nói là Cam Cam ăn không ngồi rồi? Con bé cũng giúp quán làm không ít việc. Nếu không có nó, mỗi tháng chúng ta còn phải bỏ thêm vài nghìn tệ để thuê người khác đến giúp việc. Con bé chẳng ăn bao nhiêu, ở thì cũng chỉ là ngủ chung phòng với mẹ ông thôi mà…”
“Cái gì mà mẹ tôi? Mẹ tôi không phải mẹ bà chắc?”
Dì út không đáp lại câu đó, chỉ nhẹ nhàng nói tiếp: “ Tôi biết là không thể dễ dàng cho mượn tiền. Mấy lần trước chị tôi vay, tôi cũng không cho. Nhưng lần này khác…”
“Khác cái gì? Chồng của chị bà là cái tên mê cờ bạc. Bà không biết ông ta phá của thế nào à?” Giọng chú của Sầm Tây kiên quyết: “Tiền vào tay ông ta chẳng giữ được bao lâu. Bố mẹ bà cho ông ta mượn năm sáu chục nghìn, bao năm rồi có thấy ông ta trả lại một đồng nào đâu? Như ném bánh bao cho chó ấy, chỉ có đi mà không có về. Đúng là cái động không đáy!”
“ Ông đừng nói khó nghe như thế có được không?” – Dì út hiếm khi nổi cáu, lần này cũng có chút bực – “ Ông gào lên làm gì? Muốn đánh thức con gái dậy à?”
Nhưng chỉ một giây sau, giọng dì lại nhỏ xuống, mang theo chút ngập ngừng, như đang cố thuyết phục: “Lần này thực sự không giống trước. Bọn họ cũng không vay nhiều, chỉ ba ngàn thôi. Nói là có người bạn dẫn ra nước ngoài làm ăn, nghiêm túc lắm, giờ chỉ thiếu tiền vé máy bay.”
“Nghe ông ta xạo vừa thôi.”
“Thật mà, tôi có hỏi chị rồi. Lần này đúng là định đi thật. Giờ chỉ thiếu tiền vé máy bay thôi.” Dì út nói: “ Ông nghĩ mà xem, nếu để ông ta ở lại trong nước, chẳng mấy hôm lại tới quấy rối quán của chúng ta. Việc làm ăn bị phá hỏng, thiệt hại không khéo còn hơn ba ngàn. Chi bằng cho vay để ông ta đi xa một chút cho yên thân.”
“Không cho. Dù gì cũng không được.” Chồng của dì út không nhượng bộ chút nào: “Nhà ông thiếu ba ngàn, sao không mang con gái về gả đi? Dù gì cũng không phải con ruột, gả rồi chẳng phải là có tiền à? Đỡ phải ở đây ăn chực uống chờ nữa.”
“Anh nói cái gì vậy chứ! Cam Cam mới bao nhiêu tuổi chứ?”
“Liên quan gì tới tôi? Nó đâu phải con tôi.” Người đàn ông rõ ràng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: “Tôi nói trước, nếu để tôi biết bà lén cho vay tiền, xem tôi có đánh chết bà không.”
Sầm Tây yên lặng quay lại sân thượng nhỏ, ngồi lặng lẽ đến khi trời hửng sáng mới lén lút xuống bếp.
Chuyện đun thuốc đối với cô mà nói, vốn đã quá quen tay. Cô nhóm lò, thêm nước, đem từng vị thuốc đã được cân sẵn bỏ vào theo thứ tự. Sau đó, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
Trong không gian yên tĩnh luôn khiến con người ta dễ suy nghĩ miên man.
Sầm Tây kéo một chiếc ghế thấp ngồi xuống, trong đầu lại hiện lên cảnh gặp người cha nát rượu của mình đêm đó, rồi lại nghĩ đến cuộc trò chuyện của dì út với chú khi nãy.
Cô nghĩ đi nghĩ lại rất lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra, mở khung chat với Lâm Thi Kỳ lên.
Cô nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới bốn giờ sáng. Lo sợ nhắn tin quá sớm sẽ làm phiền người ta nghỉ ngơi, cô chỉ biết chờ từng phút từng giây trôi qua.
Chờ đến khi kim đồng hồ nhích qua con số 5, Sầm Tây mới gõ ra một dòng tin nhắn:
Cam C: [Thi Kỳ, xin lỗi vì đã làm phiền cậu. Tớ muốn hỏi, chuyện lần trước cậu từng nhắc đến… hiện tại cậu còn muốn làm không?]
Gửi tin nhắn xong, Sầm Tây đợi vài phút, thấy bên kia không trả lời, bèn tắt màn hình điện thoại, đút lại vào trong túi áo.
Thuốc trên lò cũng đã gần xong, cô dập lửa, rót thuốc ra bát sứ lớn cho nguội, rồi cẩn thận chắt vào bình gốm mang xuống từ trên sân thượng.
Làm xong hết, cô không quay lại sân thượng nữa, mà đeo cặp đi thẳng đến trường.
Giờ này trời vẫn chưa sáng hẳn. Sầm Tây lặng lẽ bước đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây bàng dẫn tới trường Nam Gia, lòng nặng trĩu tâm sự.
Cô không biết lựa chọn của mình có đúng hay không. Cả đời này, chưa ai từng dạy cô phải đi như thế nào. Từ trước đến giờ, cô luôn tự mình lần mò qua sông, chẳng biết nước cạn nước sâu, càng chẳng biết đúng sai.
Hoặc cũng có thể, ngay từ đầu, cô vốn chẳng có quyền lựa chọn, mà cũng không tồn tại cái gọi là đúng hay sai.
Lúc đến lớp, phòng học vẫn chưa có ai.
Sầm Tây ngồi vào chỗ, hiếm khi không lấy đề luyện tập ra làm, mà chỉ khẽ khàng nắm lấy bình sứ trong tay, gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi.
Cô không rõ mình thiếp đi bao lâu, chỉ cảm thấy xung quanh ngày một lạnh hơn, bên tai dường như có tiếng tranh cãi.
Nghe giọng nói, hình như là Mao Lâm Hạo và Chu Tiệp Bình.
Mao Lâm Hạo là người ai trong lớp cũng quý, học giỏi, hài hước, chơi được với hầu hết mọi người.
Ấy vậy mà hôm nay lại hiếm khi nổi giận.
Mà chuyện bắt đầu... chính là từ Chu Tiệp Bình.
Người này bước vào lớp đã lập tức lao đến chiếc máy điều hòa ở cuối phòng. Mới sáng sớm mà đã bật điều hòa ở mức 16 độ, lại còn cố tình hướng gió thẳng vào mình.
Thế là, cậu ta thì thoải mái, nhưng những người xung quanh lại bị "giày vò".
Dù đều là những thiếu niên năng động, nhưng không ai chịu được cái lạnh này, bị gió thổi trực tiếp vào mặt. Điều khiến mọi người tức giận nhất chính là, dù mọi người muốn điều chỉnh lại hướng gió, nhưng cậu ta vẫn không cho, còn bản thân thì khôn khéo mang theo áo khoác mùa đông để mặc.
Mấy người đã thử điều chỉnh điều hòa, nhưng đều bị tính khí kỳ quái của cậu ta đuổi về.
Đa số mọi người trong lớp của bọn họ đều hòa đồng, bình thường không có xích mích gì, lại nghe nói gia thế của Chu Tiệp Bình không phải dạng tầm thường, nên chẳng ai dám "chọc giận" cậu ta.
Dần dần, mọi người chỉ có thể tức giận trong lòng mà không dám nói ra.
Thậm chí, ngay cả người có tính tình ôn hòa như Mao Lâm Hạo sau khi bị đông lạnh trong suốt mười phút, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.
Cuộc cãi vã nổ ra, nhưng mấy bạn học xung quanh lại không giỏi cãi nhau, cứ thế chỉ có thể đứng nhìn không giúp được gì. Đối diện với một kẻ hư hỏng được gia đình nuông chiều như thế này, không ai biết phải làm sao.
Hai người cãi nhau suốt hơn mười phút.
Tiếng cãi vã vang vọng bên tai khiến Sầm Tây đang ngủ mê man cũng không thể tiếp tục say giấc.
Cô vừa cảm thấy lạnh thấu xương vừa thấy cả người bắt đầu có dấu hiệu phát sốt.
Chẳng bao lâu sau, Nghiêm Tự và Chu Thừa Quyết lần lượt vào lớp.
Khi Chu Thừa Quyết bước vào, thói quen của anh là liếc mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Sầm Tây, thấy cả đám người tụ lại xung quanh, anh không khỏi nhíu mày.
Anh nhanh chóng bước về phía đó, gọi Mao Lâm Hạo sang một bên rồi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Mao Lâm Hạo nhanh chóng kể lại mọi chuyện.
Khuôn mặt của thiếu niên hơi trầm xuống, sau đó anh quay lại bàn mình, lấy một chiếc áo khoác đen trong ba lô, đi đến chỗ ngồi của Sầm Tây, nhẹ nhàng phủ áo lên người cô. Sau đó, anh lấy chiếc điều khiển điều hòa từ tay của Chu Tiệp Bình, sắc mặt lạnh lùng.
Những tiếng "tít tít" vang lên, hướng gió điều hòa ngay lập tức được chỉnh lên phía trên, sức gió giảm xuống hai phần, nhiệt độ cũng được điều chỉnh đến mức mà mọi người có thể chấp nhận được.
Chu Tiệp Bình còn chưa nhận ra người lấy điều khiển là Chu Thừa Quyết, tức giận quay lại, vừa định mở miệng nói "Cậu...!" nhưng khi nhìn rõ người trước mặt là ai, lập tức nuốt lời còn lại vào trong cổ họng.
"Chuyện gì?" Chu Thừa Quyết lạnh lùng hỏi, giọng điệu rõ ràng không vui.
Mọi khi, Chu Thừa Quyết luôn mang vẻ lười biếng pha chút lịch sự, thỉnh thoảng lại có phần kiêu ngạo, nhưng đa phần anh vẫn thể hiện ra hình ảnh của một học sinh ưu tú bình thường, chẳng có gì nổi bật.
Nhưng lúc này, vẻ mặt lạnh lùng và đáng sợ của anh thực sự khiến người ta không dám ho he tiếng nào.
Chu Tiệp Bình hiển nhiên là sợ hãi, nuốt nước bọt, nhưng vẫn không chịu thừa nhận: "Trả... trả lại điều khiển cho tôi."
Chu Thừa Quyết nhìn cậu ta một cái đầy khinh bỉ, rồi ném chiếc điều khiển rơi xuống bàn mình một cách hoàn hảo ngay trước mặt cậu ta: "Xin lỗi nhé, chỉ cần tôi còn ở trong lớp này, thì cậu đừng hòng đụng vào điều khiển điều hòa một lần nào nữa."
Mặt Chu Tiệp Bình tối sầm, nhưng không dám tiếp tục cứng đầu như lúc nãy. Cậu ta chỉ biết giận dữ nhìn anh với ánh mắt đầy ấm ức.
"Thôi đi, tôi sợ cậu ngẩng đầu nhìn mà gãy cổ đấy." Chu Thừa Quyết nói, giọng đầy cường thế. Ánh mắt của anh đầy áp bức, khiến mọi người xung quanh không thể nhịn được bật cười khẽ.
"Không phục à?" Anh nhẹ nhàng mở miệng, sau đó nở một nụ cười lười biếng, giọng điệu đầy khinh miệt: "Không phục thì bảo bố mẹ cậu đến tìm tôi. Tôi sẽ thay hai người bọn họ dạy dỗ cậu đến khi cậu phục thì thôi."
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
“Có lúc đau đến mức... không tiện lắm.” Chu Thừa Quyết lại bổ sung một câu.
“Không tiện cái gì cơ?” Sầm Tây tưởng anh nói thật, hơi cau mày: “Cậu chỉnh máy quay gần tay chút, để tôi nhìn thử xem.”
Chu Thừa Quyết viết văn không giỏi, nhưng đối đáp mấy câu như này với Sầm Tây lại cực kỳ linh hoạt: “Hôm qua muốn tự bôi thuốc nhưng đau quá không dám đụng vào. Chắc phải nhờ người khác giúp thôi, nhưng mà nhà tôi làm gì có ai.”
Thấy Sầm Tây không nói gì, Chu Thừa Quyết lại như vô tình mà cố ý khẽ thở dài: “Cũng không sao đâu. Đau thì đau thôi, nhịn vài hôm là được. Chỉ không biết nếu không bôi thuốc thì có lành lại không.”
“……”
Từ nhỏ Sầm Tây đã phải đứng lên ghế để nấu cơm. Lúc đầu cô còn vụng về, bị bỏng là chuyện thường như cơm bữa. Cô từng trải qua kiểu đau này vô số lần, nên hoàn toàn không nghi ngờ lời anh nói.
Cô nghĩ ngợi một lúc, không kìm được mở lời: “Hay là... ngày mai tôi tới giúp cậu bôi thuốc nhé?”
Khóe môi Chu Thừa Quyết khẽ cong, giọng điệu thì lại không nghe ra cảm xúc gì: “Ừ, cũng được.”
“Sao tự nhiên cậu lại thích nấu ăn vậy?” Cô vừa nhìn kỹ vết bỏng trên màn hình, vừa khẽ hỏi: “Nhà cậu cũng đâu cần cậu làm mấy việc đó…”
“Sau này sẽ cần.” Chu Thừa Quyết nhàn nhạt đáp.
Sầm Tây không nghĩ nhiều, cũng không khuyên anh từ bỏ, chỉ nhẹ nhàng đề nghị: “Vậy sau này cậu có thể mặc áo dài tay khi nấu ăn, đỡ bị bỏng.”
Chu Thừa Quyết: “Ừ.”
Chỉ trong chốc lát, Chu Thừa Quyết đã xem xong bài giải vật lý khó nhằn cô vừa làm, không quên khen một câu rất tự nhiên: “Không có vấn đề gì, từng bước đều rõ ràng, ngắn gọn, sạch sẽ. Cậu học hỏi nhanh thật.”
Thật ra cô không thường được khen ngợi. Dù năng lực không tệ, nhưng trước kia ở Gia Lâm, chẳng ai quan tâm cô có giỏi hay không. Thậm chí nếu giỏi quá còn dễ chuốc lấy rắc rối. Mấy lời chỉ trích vô lý, bóng gió khó nghe, dường như đã lấp đầy cả quãng đời ngắn ngủi của cô.
Mãi đến khi chuyển tới Nam Gia, cảm nhận rõ ràng nhất của cô chính là rất nhiều người ở đây đều không hề tiếc dành lời khen ngợi cho người khác.
Mà Chu Thừa Quyết thì lại càng như thế.
Không biết bao nhiêu lần cô đã nghe được những lời khen từ anh.
Cô gái hơi mím môi, khóe mắt không nhịn được mà cong lên một chút.
Tối hôm đó là lần đầu tiên hai người gọi video, kéo dài gần một tiếng rưỡi. Mãi đến khi điện thoại bắt đầu hơi nóng, Sầm Tây mới nhẹ giọng nói với người bên kia màn hình: “Muộn rồi đó. Cậu không định đi ngủ à?”
Chu Thừa Quyết biết bình thường cô sinh hoạt rất đều đặn, cũng không cố kéo dài thêm: “Ừ, ngủ thôi. Cậu cứ tắt trước đi.”
Ngay khoảnh khắc cuộc gọi kết thúc, màn hình điện thoại trở về giao diện web lạnh lẽo ban đầu.
Sầm Tây cụp mắt nhìn mấy dòng chữ tuyệt vọng mình đã gõ vào ô tìm kiếm cách đây hơn một tiếng. Vài giây sau, cô dứt khoát ấn nút xóa.
Nhìn từng từ khóa biến mất trước mắt mình, cô gái nhỏ bỗng thở phào nhẹ nhõm, rồi không nghĩ nhiều, lại nhập vào vài từ khóa mới.
— “Bị dầu nóng bắn vào người thì phải xử lý như thế nào cho đúng?”
Thật ra Sầm Tây có phương thuốc dân gian của riêng mình.
Cô không có tiền đi khám mua thuốc, từ nhỏ đến lớn gặp phải đủ loại vết thương bệnh tật, đều phải tự mình xử lý.
Lúc nhỏ hơn nữa, bị bệnh hay bị thương, cô đều phải cắn răng chịu đựng. Lớn hơn một chút, biết đọc rồi, cô bắt đầu lượm nhặt mấy quyển sách của sinh viên y bỏ đi, từ từ học lấy những kiến thức y dược cơ bản, lại thường chạy nhảy trong núi, lâu dần cũng nhận biết được không ít loại thảo dược thường gặp.
Kinh nghiệm tích lũy càng nhiều, việc xử lý mấy vết thương nhỏ trên người đã trở thành sở trường.
Đối với mấy vết bỏng do dầu nóng bắn, thật ra cô cũng có cách xử lý của riêng mình, nhưng suy cho cùng đó chỉ là mấy mẹo dân gian tự cô dùng trên chính người mình. Từ trước đến nay cô sống đơn giản, dùng đại cũng không sao. Nhưng với người như Chu Thừa Quyết – một cậu ấm cao quý từ bé thì cô không thể yên tâm dùng bừa được.
Vì vậy cô vẫn lên mạng tra thử.
May mà kết quả tra được không khác mấy so với kinh nghiệm của cô. Hôm sau, Sầm Tây liền đi một chuyến tới khu gần Nam Gia.
Trường THPT Nam Gia nằm ở lưng chừng núi. Gần đó còn có một công viên rừng nhiệt đới mở cửa cho mọi người vào tham quan. Muốn tìm mấy loại thảo dược thường gặp ở đây cũng không quá khó. Trên đường đi học, Sầm Tây cũng từng chú ý vài lần. Lần này có thể đem ra dùng được.
Tối chủ nhật, Sầm Tây cố thức tới hơn mười hai giờ, đợi dì và chú về phòng ngủ xong, cô mới định lén xuống bếp nấu thuốc từ đống dược liệu tìm được ban ngày.
Không ngờ khi vòng từ cầu thang nhỏ trên gác mái xuống cửa sau thì thấy đèn trong quán vẫn còn sáng.
Dì và chú vẫn chưa rời đi. Qua khe cửa đang khép hờ, cô có thể nghe loáng thoáng thấy tiếng hai người đang nói chuyện.
Sầm Tây vốn không định nghe lén, tính quay lên lầu chờ thêm một lúc, ai ngờ vừa quay người chuẩn bị rời đi thì chợt nghe thấy chú nhắc đến tên cô.
“Lại là mẹ của Sầm Tây gọi à?” Giọng nói của ông ta đầy vẻ khinh thường: “Mỗi lần tới đều hỏi vay tiền. Vay cái gì mà vay? Con gái của bà ta tới đây ăn không ngồi rồi mà còn mặt mũi gọi điện tới à?”
Địa vị của dì út trong nhà rõ ràng không cao, lời nói cũng chẳng thể cứng rắn:
“Sao lại nói là Cam Cam ăn không ngồi rồi? Con bé cũng giúp quán làm không ít việc. Nếu không có nó, mỗi tháng chúng ta còn phải bỏ thêm vài nghìn tệ để thuê người khác đến giúp việc. Con bé chẳng ăn bao nhiêu, ở thì cũng chỉ là ngủ chung phòng với mẹ ông thôi mà…”
“Cái gì mà mẹ tôi? Mẹ tôi không phải mẹ bà chắc?”
Dì út không đáp lại câu đó, chỉ nhẹ nhàng nói tiếp: “ Tôi biết là không thể dễ dàng cho mượn tiền. Mấy lần trước chị tôi vay, tôi cũng không cho. Nhưng lần này khác…”
“Khác cái gì? Chồng của chị bà là cái tên mê cờ bạc. Bà không biết ông ta phá của thế nào à?” Giọng chú của Sầm Tây kiên quyết: “Tiền vào tay ông ta chẳng giữ được bao lâu. Bố mẹ bà cho ông ta mượn năm sáu chục nghìn, bao năm rồi có thấy ông ta trả lại một đồng nào đâu? Như ném bánh bao cho chó ấy, chỉ có đi mà không có về. Đúng là cái động không đáy!”
“ Ông đừng nói khó nghe như thế có được không?” – Dì út hiếm khi nổi cáu, lần này cũng có chút bực – “ Ông gào lên làm gì? Muốn đánh thức con gái dậy à?”
Nhưng chỉ một giây sau, giọng dì lại nhỏ xuống, mang theo chút ngập ngừng, như đang cố thuyết phục: “Lần này thực sự không giống trước. Bọn họ cũng không vay nhiều, chỉ ba ngàn thôi. Nói là có người bạn dẫn ra nước ngoài làm ăn, nghiêm túc lắm, giờ chỉ thiếu tiền vé máy bay.”
“Nghe ông ta xạo vừa thôi.”
“Thật mà, tôi có hỏi chị rồi. Lần này đúng là định đi thật. Giờ chỉ thiếu tiền vé máy bay thôi.” Dì út nói: “ Ông nghĩ mà xem, nếu để ông ta ở lại trong nước, chẳng mấy hôm lại tới quấy rối quán của chúng ta. Việc làm ăn bị phá hỏng, thiệt hại không khéo còn hơn ba ngàn. Chi bằng cho vay để ông ta đi xa một chút cho yên thân.”
“Không cho. Dù gì cũng không được.” Chồng của dì út không nhượng bộ chút nào: “Nhà ông thiếu ba ngàn, sao không mang con gái về gả đi? Dù gì cũng không phải con ruột, gả rồi chẳng phải là có tiền à? Đỡ phải ở đây ăn chực uống chờ nữa.”
“Anh nói cái gì vậy chứ! Cam Cam mới bao nhiêu tuổi chứ?”
“Liên quan gì tới tôi? Nó đâu phải con tôi.” Người đàn ông rõ ràng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: “Tôi nói trước, nếu để tôi biết bà lén cho vay tiền, xem tôi có đánh chết bà không.”
Sầm Tây yên lặng quay lại sân thượng nhỏ, ngồi lặng lẽ đến khi trời hửng sáng mới lén lút xuống bếp.
Chuyện đun thuốc đối với cô mà nói, vốn đã quá quen tay. Cô nhóm lò, thêm nước, đem từng vị thuốc đã được cân sẵn bỏ vào theo thứ tự. Sau đó, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
Trong không gian yên tĩnh luôn khiến con người ta dễ suy nghĩ miên man.
Sầm Tây kéo một chiếc ghế thấp ngồi xuống, trong đầu lại hiện lên cảnh gặp người cha nát rượu của mình đêm đó, rồi lại nghĩ đến cuộc trò chuyện của dì út với chú khi nãy.
Cô nghĩ đi nghĩ lại rất lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra, mở khung chat với Lâm Thi Kỳ lên.
Cô nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới bốn giờ sáng. Lo sợ nhắn tin quá sớm sẽ làm phiền người ta nghỉ ngơi, cô chỉ biết chờ từng phút từng giây trôi qua.
Chờ đến khi kim đồng hồ nhích qua con số 5, Sầm Tây mới gõ ra một dòng tin nhắn:
Cam C: [Thi Kỳ, xin lỗi vì đã làm phiền cậu. Tớ muốn hỏi, chuyện lần trước cậu từng nhắc đến… hiện tại cậu còn muốn làm không?]
Gửi tin nhắn xong, Sầm Tây đợi vài phút, thấy bên kia không trả lời, bèn tắt màn hình điện thoại, đút lại vào trong túi áo.
Thuốc trên lò cũng đã gần xong, cô dập lửa, rót thuốc ra bát sứ lớn cho nguội, rồi cẩn thận chắt vào bình gốm mang xuống từ trên sân thượng.
Làm xong hết, cô không quay lại sân thượng nữa, mà đeo cặp đi thẳng đến trường.
Giờ này trời vẫn chưa sáng hẳn. Sầm Tây lặng lẽ bước đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây bàng dẫn tới trường Nam Gia, lòng nặng trĩu tâm sự.
Cô không biết lựa chọn của mình có đúng hay không. Cả đời này, chưa ai từng dạy cô phải đi như thế nào. Từ trước đến giờ, cô luôn tự mình lần mò qua sông, chẳng biết nước cạn nước sâu, càng chẳng biết đúng sai.
Hoặc cũng có thể, ngay từ đầu, cô vốn chẳng có quyền lựa chọn, mà cũng không tồn tại cái gọi là đúng hay sai.
Lúc đến lớp, phòng học vẫn chưa có ai.
Sầm Tây ngồi vào chỗ, hiếm khi không lấy đề luyện tập ra làm, mà chỉ khẽ khàng nắm lấy bình sứ trong tay, gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi.
Cô không rõ mình thiếp đi bao lâu, chỉ cảm thấy xung quanh ngày một lạnh hơn, bên tai dường như có tiếng tranh cãi.
Nghe giọng nói, hình như là Mao Lâm Hạo và Chu Tiệp Bình.
Mao Lâm Hạo là người ai trong lớp cũng quý, học giỏi, hài hước, chơi được với hầu hết mọi người.
Ấy vậy mà hôm nay lại hiếm khi nổi giận.
Mà chuyện bắt đầu... chính là từ Chu Tiệp Bình.
Người này bước vào lớp đã lập tức lao đến chiếc máy điều hòa ở cuối phòng. Mới sáng sớm mà đã bật điều hòa ở mức 16 độ, lại còn cố tình hướng gió thẳng vào mình.
Thế là, cậu ta thì thoải mái, nhưng những người xung quanh lại bị "giày vò".
Dù đều là những thiếu niên năng động, nhưng không ai chịu được cái lạnh này, bị gió thổi trực tiếp vào mặt. Điều khiến mọi người tức giận nhất chính là, dù mọi người muốn điều chỉnh lại hướng gió, nhưng cậu ta vẫn không cho, còn bản thân thì khôn khéo mang theo áo khoác mùa đông để mặc.
Mấy người đã thử điều chỉnh điều hòa, nhưng đều bị tính khí kỳ quái của cậu ta đuổi về.
Đa số mọi người trong lớp của bọn họ đều hòa đồng, bình thường không có xích mích gì, lại nghe nói gia thế của Chu Tiệp Bình không phải dạng tầm thường, nên chẳng ai dám "chọc giận" cậu ta.
Dần dần, mọi người chỉ có thể tức giận trong lòng mà không dám nói ra.
Thậm chí, ngay cả người có tính tình ôn hòa như Mao Lâm Hạo sau khi bị đông lạnh trong suốt mười phút, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.
Cuộc cãi vã nổ ra, nhưng mấy bạn học xung quanh lại không giỏi cãi nhau, cứ thế chỉ có thể đứng nhìn không giúp được gì. Đối diện với một kẻ hư hỏng được gia đình nuông chiều như thế này, không ai biết phải làm sao.
Hai người cãi nhau suốt hơn mười phút.
Tiếng cãi vã vang vọng bên tai khiến Sầm Tây đang ngủ mê man cũng không thể tiếp tục say giấc.
Cô vừa cảm thấy lạnh thấu xương vừa thấy cả người bắt đầu có dấu hiệu phát sốt.
Chẳng bao lâu sau, Nghiêm Tự và Chu Thừa Quyết lần lượt vào lớp.
Khi Chu Thừa Quyết bước vào, thói quen của anh là liếc mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Sầm Tây, thấy cả đám người tụ lại xung quanh, anh không khỏi nhíu mày.
Anh nhanh chóng bước về phía đó, gọi Mao Lâm Hạo sang một bên rồi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Mao Lâm Hạo nhanh chóng kể lại mọi chuyện.
Khuôn mặt của thiếu niên hơi trầm xuống, sau đó anh quay lại bàn mình, lấy một chiếc áo khoác đen trong ba lô, đi đến chỗ ngồi của Sầm Tây, nhẹ nhàng phủ áo lên người cô. Sau đó, anh lấy chiếc điều khiển điều hòa từ tay của Chu Tiệp Bình, sắc mặt lạnh lùng.
Những tiếng "tít tít" vang lên, hướng gió điều hòa ngay lập tức được chỉnh lên phía trên, sức gió giảm xuống hai phần, nhiệt độ cũng được điều chỉnh đến mức mà mọi người có thể chấp nhận được.
Chu Tiệp Bình còn chưa nhận ra người lấy điều khiển là Chu Thừa Quyết, tức giận quay lại, vừa định mở miệng nói "Cậu...!" nhưng khi nhìn rõ người trước mặt là ai, lập tức nuốt lời còn lại vào trong cổ họng.
"Chuyện gì?" Chu Thừa Quyết lạnh lùng hỏi, giọng điệu rõ ràng không vui.
Mọi khi, Chu Thừa Quyết luôn mang vẻ lười biếng pha chút lịch sự, thỉnh thoảng lại có phần kiêu ngạo, nhưng đa phần anh vẫn thể hiện ra hình ảnh của một học sinh ưu tú bình thường, chẳng có gì nổi bật.
Nhưng lúc này, vẻ mặt lạnh lùng và đáng sợ của anh thực sự khiến người ta không dám ho he tiếng nào.
Chu Tiệp Bình hiển nhiên là sợ hãi, nuốt nước bọt, nhưng vẫn không chịu thừa nhận: "Trả... trả lại điều khiển cho tôi."
Chu Thừa Quyết nhìn cậu ta một cái đầy khinh bỉ, rồi ném chiếc điều khiển rơi xuống bàn mình một cách hoàn hảo ngay trước mặt cậu ta: "Xin lỗi nhé, chỉ cần tôi còn ở trong lớp này, thì cậu đừng hòng đụng vào điều khiển điều hòa một lần nào nữa."
Mặt Chu Tiệp Bình tối sầm, nhưng không dám tiếp tục cứng đầu như lúc nãy. Cậu ta chỉ biết giận dữ nhìn anh với ánh mắt đầy ấm ức.
"Thôi đi, tôi sợ cậu ngẩng đầu nhìn mà gãy cổ đấy." Chu Thừa Quyết nói, giọng đầy cường thế. Ánh mắt của anh đầy áp bức, khiến mọi người xung quanh không thể nhịn được bật cười khẽ.
"Không phục à?" Anh nhẹ nhàng mở miệng, sau đó nở một nụ cười lười biếng, giọng điệu đầy khinh miệt: "Không phục thì bảo bố mẹ cậu đến tìm tôi. Tôi sẽ thay hai người bọn họ dạy dỗ cậu đến khi cậu phục thì thôi."
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 39
10.0/10 từ 44 lượt.