Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 25
Sau khi cuộc gọi video với Giang Lan Y kết thúc, Sầm Tây cố gắng trả lại túi đồng phục cho Chu Thừa Quyết: “Sao cậu không trả lại luôn? Trả lại sẽ tiết kiệm được nhiều tiền mà.”
“ Giặt xong mới phát hiện ra, không trả lại được.” Thiếu niên mở túi ra, lấy một chiếc áo đồng phục, “Không tin thì cậu ngửi thử đi.”
Đúng là vậy thật. Lúc nãy cô thử mặc thấy rõ ràng mùi của hai bộ đồng phục này giống y hệt mùi cam dịu nhẹ trên người Chu Thừa Quyết.
“Được rồi.” Sầm Tây thành thạo gấp lại áo đồng phục thật ngay ngắn rồi để vào túi shopping, “Vậy tôi…”
“Đừng nghĩ đến việc đưa tiền cho tôi. Mang chúng lẹ đi. Đừng để mẹ tôi nhìn thấy nữa. Như vậy là tôi đã cảm tạ trời đất lắm rồi.” Chu Thừa Quyết hiểu rõ tính của cô, cũng biết cô muốn nói gì, không cho cô cơ hội phản bác, “Coi như tôi cầu xin cậu.”
“Được rồi.” Sầm Tây lập tức ngừng lại, “Vậy nếu không có chuyện gì khác, thì tôi về trước đây.”
Chu Thừa Quyết tiện tay bấm mấy cái vào công tắc đèn tường, thấy xung quanh vẫn tối mịt, không đồng ý: “Đợi chút nữa rồi về. Chờ có điện rồi nói sau.”
Sầm Tây vội vàng nói: “Không sao đâu, tôi không sợ tối.”
“Điện lên rồi thì thang máy mới dùng được.” Chu Thừa Quyết dẫn cô quay lại ghế sofa ngồi xuống, “Cậu muốn đi cầu thang bộ à?”
“Cũng được, tôi có thể đi cầu thang bộ.”
“Được cái gì mà được! Đây là tầng 26. Cậu còn muốn giữ lại đầu gối của mình nữa hay không?” Chu Thừa Quyết không đồng ý, hoàn toàn không nghĩ tới việc chính mình lúc nãy cũng leo cầu thang lên như thế, giờ lại không cho cô làm vậy.
Sầm Tây ngoan ngoãn bị anh ấn ngồi xuống sofa, không còn ý định mò mẫm về nhà trong bóng tối nữa.
Trên bàn trà, ngọn nến đỏ cháy dần xuống còn ba phần. Ánh sáng yếu ớt lay động giữa thiếu niên và thiếu nữ, không ai nói gì, không khí trở nên có chút kỳ lạ.
Chu Thừa Quyết quay đầu tránh ánh mắt cô, làm như có việc, giả vờ lật mấy quyển bài tập, nhìn có vẻ khá bận rộn.
Sầm Tây vốn đang ngẩn người, lúc này bị động tác của anh thu hút, nhẹ nhàng hỏi: “Mấy bài này cậu đều làm xong rồi à?”
“Ừm.”
“Đều là lúc nãy làm hết?”
“Ừm.”
Cô gái nhỏ bỗng nhiên đứng dậy, tiến lại gần một chút, cũng học theo cách của anh, tựa lưng vào ghế sofa rồi ngồi xuống thảm trước bàn trà, ánh mắt rơi vào bài thi đã viết đầy chữ của anh: “Cậu viết nhanh thế, mỗi bài chỉ tốn khoảng nửa tiếng thôi đúng không?”
“Khoảng tầm đó.” Lời khen này đối với môn Văn thì từ trước đến nay anh chẳng mấy được nghe, các môn còn lại nghe mãi cũng chán, nhưng lúc này Sầm Tây nói ra, thiếu niên vốn ít biểu cảm cũng không hiểu sao lại cảm thấy hơi ngại ngùng: “Bình thường tầm bốn mươi phút, hôm nay chắc là trạng thái tốt hơn.”
“Vậy vẫn nhanh hơn tôi nhiều.” Sầm Tây thật sự cảm thấy ngưỡng mộ, “Mỗi bài tôi phải mất hơn một tiếng.”
“Cũng không tệ lắm, nếu độ chính xác cao thì tốc độ này đủ rồi. Dù sao giờ thi cũng được hai tiếng.” Chu Thừa Quyết vốn ít khen người, cũng chẳng an ủi ai. Nếu lời này mà để Lý Giai Thư nghe thấy, chắc chắn cô ấy sẽ phải kinh ngạc kêu to.
Ngay khi anh nói xong, trong đầu bỗng nhiên lóe lên hình ảnh hai ngày trước trong kỳ thi kiểm tra đầu năm, khi đó Sầm Tây để trống một số câu hỏi trong bài thi. Trán anh lập nhăn lại. Như vậy không đúng, có gì đó rất kỳ lạ. Anh đã thấy qua trình độ của cô, những câu hỏi này chẳng khó gì đối với cô, huống chi kỳ thi kiểm tra còn cho đủ hai tiếng làm bài.
“Tronh bài thi kiểm tra, sao cậu lại cố tình để trống một phần câu trả lời?” Chu Thừa Quyết đột nhiên hỏi.
Sầm Tây rõ ràng ngẩn người: “Không phải cố tình…”
“Chính là cố tình.”Anh nói rất chắc chắn.
Sầm Tây cúi đầu, nghĩ chắc cũng không lừa được anh, đành thẳng thắn nói: “Vì tôi và mấy bạn trong lớp còn chưa thân lắm. Thi được điểm quá cao thì có câu hỏi cũng khó mà hỏi được.”
“Vậy là mấy ngày nay cậu cứ đi đi lại lại, lúc nào cũng chạy lên phía trước, là để hỏi bài à?” Câu trả lời này cũng khá giống suy đoán của anh, Chu Thừa Quyết nâng lông mày:“Tôi không những ngồi cạnh cậu mà còn sống sờ sờ ra đấy.”
“ Hả?” Sầm Tây chưa hiểu.
“Tôi đâu có chết, sao cậu phải đi hỏi bài người khác?” Anh nói thẳng thừng nhưng lại rất chân thành.
Cả lớp đều xếp hàng muốn anh chỉ bài. Mao Lâm Hạo là một học sinh rất giỏi các môn thi đấu nhưng còn suốt ngày gọi anh là “anh Quyết anh Quyết”, mỗi lần ra chơi đều quấn lấy anh hỏi bài. Chỉ có cô gái nhỏ này là làm như không thấy anh, không biết tận dụng tài nguyên gần ngay bên cạnh.
Sầm Tây nhỏ giọng: “Cũng không thể chỉ hỏi mình cậu được…”
“Sao không thể?” Chu Thừa Quyết nói xong hai câu mà chẳng nghĩ ngợi gì, “Cậu còn muốn hỏi người nào khác nữa à?”
Sầm Tây: “ Sao cơ?”
“Không có gì.”
“Thật ra cũng không chỉ vì thế.” Không biết có phải vì ánh nến mờ mờ, không khí bỗng trở nên hoàn hảo. Sầm Tây hiếm khi nói về những chuyện ít khi chia sẻ với người khác:“Trước đây tôi ở Gia Lâm, có một vài chuyện không vui lắm.”
“Nhà tôi không muốn cho tôi đi học nên tôi học muộn hơn các bạn cùng tuổi một chút. Ban đầu tôi toàn lén tự học. Sau đó do may mắn có chính sách giáo dục bắt buộc của nhà nước nên vẫn có người quản. Nhưng đến khi bị phát hiện thì tôi đã bỏ lỡ vài năm học đầu, nên dựa theo tuổi tác trực tiếp xếp tôi vào lớp ba.”
“Lúc học tiểu học, tôi luôn cảm thấy theo không kịp các bạn, mọi người cũng khá quan tâm đến tôi. Sau đó tôi quen dần với tiến độ học, đến năm lớp tám, chẳng hiểu sao lại đứng đầu khối.”
“Đứng đầu một cách tình cờ sao?” Chu Thừa Quyết khẽ mỉm cười.
Sầm Tây mỉm cười nhẹ nhàng, tiếp tục nói: “Sau đó, bọn họ không chỉ bài cho tôi nữa, cứ có người nhân lúc tôi không có mặt, vứt sách vở của tôi đi.”
Nụ cười trên môi thiếu niên vừa hiện lên đã ngay lập tức tắt hẳn.
“Cuối cùng, mọi người hợp tác bắt nạt tôi, nhốt tôi vào trong phòng tối, rồi đổ mực lên người…”
Sầm Tây liếc nhìn người đối diện, thấy sắc mặt anh không được vui lắm, vội vàng ngừng nói, mỉm cười, cố gắng xua tan bầu không khí u ám: "Cũng không sao. Tôi toàn mặc đồ đen nên mực đổ lên người chắc cũng không nhìn thấy."
Chu Thừa Quyết nhìn cô cười một cách dè dặt, sắc mặt lại càng tối đi một chút.
Thấy vậy, Sầm Tây không dám tiếp tục câu chuyện nữa. Bình thường cô cũng chẳng muốn nghĩ đến những chuyện đó, không hiểu sao tối nay lại vô duyên vô cớ nói ra. Nói xong, cô cảm thấy hối hận, ai lại rảnh rỗi nghe những chuyện xui xẻo như vậy. Chắc chắn tâm trạng của người khác cũng bị cô làm ảnh hưởng.
"Nhưng mà, thật ra, mấy bạn ở Nam Gia cũng tốt lắm. Tôi có thử hỏi vài lần, đa số mọi người chỉ không vui chút ít vào hôm điểm văn được công bố, vài ngày sau thì lại nhiệt tình như bình thường, cũng chẳng có gì lạ." Sầm Tây nhẹ giọng nói thêm: "Tôi chỉ là cẩn thận thôi. Từ lớp tám đến kỳ thi cuối cấp, tôi chưa bao giờ điền đầy đủ phiếu trả lời, cũng quen rồi."
" Không ai giúp cậu sao?" Chu Thừa Quyết đột ngột hỏi.
"Loại chuyện này, làm sao có ai dám giúp..." Sầm Tây ngẩn người, không biết phải phản bác thế nào.
"Để bọn họ đến Nam Gia xem thử đi." Anh đột ngột đề nghị.
"Hả?" Sầm Tây chưa kịp hiểu gì.
"Bây giờ cậu đã ở Nam Gia rồi, ai dám động vào cậu thử xem?" Chu Thừa Quyết không có biểu cảm gì, nhưng giọng nói lại có chút tức giận, "Nhìn xung quanh chúng ta đi, ai mà không giúp cậu?"
Sầm Tây không lên tiếng, chỉ nhìn anh, tưởng anh không muốn nghe những lời tiêu cực của người khác, nhưng ai ngờ anh lại nghĩ như vậy.
Ngay sau đó, bàn tay anh vô thức chạm vào sau gáy cô, nhẹ nhàng vỗ hai cái rồi trầm giọng nói: "Lần sau cứ yên tâm mà thi đi. Ở đây là Nam Gia, không phải chỗ ai cũng có thể tùy tiện làm bậy."
Kèm theo vài tiếng thông báo từ máy móc, xung quanh bỗng chốc sáng lên. Chu Thừa Quyết hành động nhanh đến nỗi Sầm Tây chưa kịp phản ứng thì bàn tay ấm áp đã chắn trước mặt cô.
"Có điện rồi." Sầm Tây nhỏ giọng nói.
"Ừ." Anh đợi một lát rồi mới nhẹ nhàng bỏ tay xuống như không có chuyện gì.
"Tôi về đây." Sầm Tây đứng dậy từ dưới đất.
Chu Thừa Quyết cũng đứng lên theo, rồi kéo túi đồng phục trên ghế sofa, dùng cằm chỉ ra phía cửa: "Đi thôi, cùng đi."
Sầm Tây nghiêng đầu nhìn anh: "Cậu không cần tiễn tôi đâu."
Chu Thừa Quyết không đổi sắc mặt nói: "Tôi cũng đang đói, tiện thể qua nhà cậu ăn chút gì đó."
Lúc này, quán cá nướng của dì út đã có người làm phụ, không cần Sầm Tây phải san sẻ công việc. Cô chỉ cần đi thẳng lên gác mái ở tầng hai.
Cô đặt hai bộ đồng phục anh đưa lên giường một cách cẩn thận, rồi xách ba lô đi ra gần bức tường để bắt đầu làm bài theo thói quen.
Dưới tường là một dãy bàn ăn, rất nhiều khách ngồi đùa giỡn, nói cười, tiếng ồn ào đủ loại.
Môi trường ồn ào thế này không phải nơi lý tưởng để học, đặc biệt là khi cô đang làm bài thi môn toán nâng cao, càng cần phải tập trung.
May mà Sầm Tây có khả năng thích nghi tốt, ở đâu cũng có thể làm việc tập trung. Chỉ sau tám phút, cô đã hoàn thành hết hai mươi câu trắc nghiệm một cách cẩn thận.
Đúng lúc đó, một tiếng vỗ tay quen thuộc vang lên từ dưới tường. So với những tiếng ồn ào xung quanh, âm thanh này yếu ớt và ngắn ngủi, nhưng người thường xuyên tập trung như Sầm Tây lại nghe thấy ngay, còn vô thức dừng bút rồi ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ trong chốc lát, cô lại có cảm giác thời gian quay ngược lại, như đang trở về những ngày huấn luyện quân sự.
Dưới tường, là Chu Thừa Quyết. Tiếng vỗ tay quen thuộc đó cũng là của anh.
"Có thể lên trên không?" Anh hỏi.
Không biết anh định làm gì, Sầm Tây ngẩn người gật đầu.
Chỉ thấy chàng trai cao lớn bước vài bước lên cái cầu thang sắt ngoài trời không được chắc chắn, nhanh chóng đến bên cô.
"Cái cầu thang này không được ổn lắm, đi lên hơi lắc." Chu Thừa Quyết vẫn nhìn chằm chằm vào cái cầu thang lúc nãy, vô thức lên tiếng.
Sầm Tây đã đến hai nơi ở của anh, đương nhiên biết điều kiện ở đây chẳng thể so được, tưởng anh không hài lòng, cô bối rối cười một cái: "Đúng thế, cái cầu thang này chỉ là tạm bợ thôi. Hoàn cảnh xung quanh không tốt lắm. Lần sau cậu đừng lên nữa."
Chu Thừa Quyết "chậc" một tiếng, nhướng mày nhìn cô: "Cá tính cũng lớn đấy, mới nói một câu đã không cho lên rồi."
"Hả?" Sầm Tây chớp mắt.
"Cái này là cầu thang sắt, hàn lại chút là ổn thôi. Lần sau tôi mang dụng cụ đến giúp cậu sửa, không thì cứ lắc lư mãi thế này, đi nhiều cũng nguy hiểm."
"Cậu còn biết hàn à?"
Chu Thừa Quyết đang quan sát xung quanh, nghe vậy, anh khẽ nhếch môi, cười nhạt: "Ngoài môn Văn ra, mấy thứ khác cơ bản không làm khó được tôi. Không biết thì học là sẽ biết làm thôi."
"Cậu lên đây tìm gì à?" Sầm Tây nhìn bóng lưng anh ngó đông lúc ngó tây, tò mò hỏi.
"Không tìm gì cả." Chu Thừa Quyết nói rồi bắt đầu lục tìm đống đổ nát gần góc tường:"Mùi từ đây mà ra à?"
"Hả?"
"Lúc trước tôi nghe cậu nói trong đợt huấn luyện quân sự, bảo trên sân thượng này mùi nồng lắm, không khuyến khích Lý Giai Thư lên chơi."
Sầm Tây ngẩn người, cố gắng nhớ lại, hình như đúng là có chuyện đó.
Lúc ấy là giờ nghỉ giữa giờ, mấy cô gái nằm dưới bóng cây trò chuyện. Lý Giai Thư đề nghị sau khi huấn luyện quân sự xong sẽ tụ tập, mỗi cuối tuần đi thăm nhà một bạn.
Lúc đó, bọn họ còn không biết cô sống ở quán cá nướng. Sầm Tây vốn dĩ sống nhờ nhà người khác, cũng chẳng tiện dẫn bạn bè về nhà. Hơn nữa hoàn cảnh nơi này cũng thật sự quá kém, không có chỗ để tiếp khách, sân thượng cũng không có bàn ghế. Làm sao có thể để mọi người lên đây,ngồi dưới cái nắng nóng 40 độ được?
Tuy nhiên, tính cách của Lý Giai Thư và Giang Kiều thì lại khác, dù được nuông chiều từ nhỏ, nhưng bọn họ lại rất thản nhiên, không để ý đến hoàn cảnh nhà cửa đơn sơ.
Sầm Tây suy nghĩ một hồi, chỉ đành nói ra khuyết điểm mà Lý Giai Thư cực kỳ chú ý, bảo rằng ở đây nặng mùi, không thích hợp để chơi.
Lý Giai Thư thì không quá để ý mấy thứ khác, nhưng mũi cô ấy cực kỳ nhạy cảm. Hồi nhỏ, khi Nghiêm Tự giúp các cô gái khác hái hoa, cô ấy lập tức phát hiện được ngay, rất ghét mùi lạ. Chỉ cần có chút mùi nồng là cô ấy không chịu được.
Chơi với cô ấy lâu, Sầm Tây đương nhiên cũng phát hiện ra điểm này.
Vì vậy, cô mới lấy lý do đó để từ chối. Thật ra cũng không phải là lý do, vì sân thượng của cô quả thật rất nặng mùi. Mỗi lần phơi quần áo đều phải cố gắng kéo ra ngoài một chút, sợ mùi bám vào quần áo rồi mặc đi học sẽ ảnh hưởng đến các bạn.
Lúc đó, cô chỉ nói một cách qua loa, không ngờ Chu Thừa Quyết lại nghe được và nhớ đến tận bây giờ.
Thấy anh vẫn đang lục tìm đống đổ nát, Sầm Tây vội vàng chạy tới ngăn lại: "Đừng dùng tay, bẩn lắm."
"Bẩn thì rửa. Tôi không phải người yếu đuối như vậy."
Anh tiếp tục lục tìm đống đồ, vẻ mặt đã có chút nắm chắc tình hình.
Tiếng của dì vọng lên từ dưới lầu, đồ ăn khuya mà Chu Thừa Quyết gọi đã xong.
Chàng trai nghiêng đầu chỉ về phía cầu thang, ý là chuẩn bị xuống ăn. Sầm Tây gật đầu, nhìn anh biến mất ở cuối cầu thang mới thu lại ánh mắt.
Rồi cô nhìn đồng hồ, lấy khăn tắm, xô nước và quần áo thay ra rồi đi vào phòng tắm.
Tắm gội xong, Sầm Tây còn tranh thủ giặt luôn bộ quần áo vừa thay ra. Làm xong, cô vừa cầm xô nước vừa dùng khăn lau tóc vẫn còn nhỏ nước, từ từ đi lên cầu thang bằng sắt rít rít.
Khi đến gần sân thượng nhỏ, bước chân cô đột ngột dừng lại.
Cô còn tưởng mình nhìn nhầm, vội vàng gỡ khăn tắm còn ướt khỏi đầu, xác nhận lại một lần nữa.
Chỉ còn lại một vết ẩm hình vuông trên nền đất, chứng tỏ nó đã từng ở chỗ đó. Không khí trên sân thượng cũng không còn mùi hôi nồng nữa.
Nhìn lại bên tường, cô bất ngờ thấy một chiếc bàn dài, xung quanh là năm sáu chiếc ghế, phía trên có một chiếc đèn treo sáng rực, không xa là một chiếc quạt điện kêu ro ro, hướng về phía chiếc bàn dài.
Trên bàn bày mấy món ăn thơm phức, rõ ràng là tay nghề của dì út.
Còn đống sách vở, bài tập mà cô đặt ở góc tường trước khi rời đi, giờ đã được dọn hết lên bàn dài.
Trước bàn, có một chàng trai đang ngồi, trước mặt anh là hai đôi bát đũa.
Sầm Tây đứng ngây người nhìn.
Chu Thừa Quyết lại ra dấu tay: "Lại đây ăn chút gì không?"
Sầm Tây đặt xô nước xuống, vừa lau tóc vừa ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Gió mát thổi vù vù từ một bên, cô không ngờ rằng sân thượng vừa nóng bức vừa bốc mùi, hôm nay lại có thể thoải mái như thế.
"Đống đồ đó là do cậu dọn đi à? Trước đây, tôi đã nói với dì. Dì bảo dì không đồng ý dọn đi, cứ để đó có thể còn dùng được."
Sầm Tây nhìn chiếc bàn, ghế, đèn và quạt mới, thật sự không thể tin vào mắt mình.
" Tôi thấy dưới lầu ồn ào nóng nực, nên lên đây ăn cho yên tĩnh chút." Chàng trai chỉ vào chiếc thẻ nạp tiền viết tay trên bàn: "Dì cậu nấu ăn ngon lắm, giờ tôi là khách vip trọn gói hàng năm của quán nhà cậu rồi!"
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh