Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 24

12@-

Nghe anh nói vậy, Sầm Tây chợt nhớ lại phản ứng của anh khi ở trong căn phòng tối trước đó, bỗng nhiên cô mở miệng hỏi: “ Cậu sợ… sợ không?”

 

“Cái gì?” Chu Thừa Quyết bị cô hỏi đến mức nhất thời không biết trả lời thế nào.

 

“Sợ tối.” Trong bóng tối, hai người không thể nhìn rõ mặt nhau. Sầm Tây chân thành chỉ lên cái đèn đã tắt trên trần nhà, lo lắng hỏi: “ Cậu sợ tối phải không?”

 

Lúc này, Chu Thừa Quyết đã bình tĩnh lại, chỉ là giọng nói vẫn còn hơi khàn. Anh không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại: “Còn cậu thì sao?”

 

“Tôi không sợ đâu.” Sầm Tây nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói bình tĩnh hỏi lại: “ Cậu sợ lắm à?”

 

“Ừm.” Chu Thừa Quyết bất giác có chút ngượng ngùng, im lặng vài giây rồi mở miệng, giọng điệu không còn nghiêm túc như lúc nãy: “Sợ, sợ lắm.”

 

“Vậy cậu đừng sợ. Tôi sẽ ở đây với cậu một lúc.” Sầm Tây vốn đã quen chăm sóc em trai em gái. Nói xong, cô theo thói quen muốn vỗ vỗ an ủi anh.

 

Không ngờ, anh lại vô thức quay người, tránh tay cô ra, giọng nói trầm thấp trong bóng tối càng thêm rõ ràng: “Đừng chạm vào.”

 

Sầm Tây đưa tay lên, đứng yên một lúc rồi rút lại, giọng có chút ngại ngùng, nhỏ nhẹ nói: “Xin lỗi, tôi quen tay…”

 

“Không phải.” Chu Thừa Quyết có chút buồn cười: “ Cậu xin lỗi gì chứ? Người tôi đầy mồ hôi, đừng chạm vào.”

 

“Ồ.”

 

Thiếu niên xách vài hộp trái cây đi qua bên cạnh Sầm Tây, khi đến trước cửa nhà, phát hiện cửa vẫn còn khóa, vừa bấm vân tay vừa hỏi cô: “Sao cậu không vào trước? Mãi không mở được cửa à?”

 

“Không phải, lúc đó vừa mất điện, tôi không mở được.”

 

Thật ra, cô vẫn lo trong nhà cũng tối như thế, không có anh ở đây, lại không quen thuộc không gian, một mình vào, lỡ làm vỡ hỏng đồ gì thì thật khó giải thích. Thế là cô đành tiếp tục đứng ngoài chờ.

 

Chu Thừa Quyết mở cửa, dùng điện thoại chiếu sáng, ra hiệu cho Sầm Tây vào trước, còn mình thì bước vào sau đó đóng cửa lại.

 

Mặc dù mất điện nhưng đến trước khi mất điện, máy điều hòa trung tâm trong nhà vẫn đang chạy. Chu Thừa Quyết lại thích chỉnh nhiệt độ rất thấp. Lúc này mới mất điện chưa lâu, hơi lạnh chưa tản đi nhiều, không khí vẫn rất dễ chịu.

 

Anh dẫn cô đến bên ghế sofa, bảo cô ngồi xuống, rồi lấy mấy hộp trái cây đã cắt sẵn trong tay ra, đặt lên bàn trà trước mặt cô. Sau khi mở nắp hộp, anh ăn vài miếng rồi lấy một cái dĩa mới đưa cho cô: “ Cậu ăn một chút đi.”

 

Nói xong, Chu Thừa Quyết tùy tiện để điện thoại đang chiếu sáng lên bàn trà rồi đi vào bếp.

 

Lát sau, anh quay lại với một cây nến đẹp, bước chân chậm lại, tay còn lại che chắn ngọn lửa yếu ớt của cây nến.

 

“Hôm trước, Nghiêm Tự tổ chức sinh nhật, tiệm bánh quên đưa nến. Lý Giai Thư còn chưa đến nên vừa hay nhờ cậu ấy mua tạm một cây nến đỏ kiểu này. Tôi đoán, có khi thần linh nhìn thấy còn phải giật mình. Không biết cậu ấy muốn cho Nghiêm Tự ước điều gì mà mua cái nến to thế này.” Chu Thừa Quyết nói: “Không ngờ lại có lúc dùng đến.”

 

Sầm Tây không nhịn được cười, đúng là việc mà Lý Giai Thư có thể làm ra được.

 

Cười xong, cô mới nhớ đến tin nhắn mà Chu Thừa Quyết gửi cô trước đó: “ Cậu gọi tôi đến là có việc gì vậy? Cần tôi giúp gì à?”

 

Cô nghĩ mãi không ra mình có thể giúp đỡ gì cho anh.

 

“Ừm.”

 

Chu Thừa Quyết quay lưng bước về phía phòng tắm vẫn tối đen. Sầm Tây nhìn theo bóng lưng anh, đột nhiên mở miệng hỏi: “Cậu không sợ à?”

 

“Cái gì?” Anh chưa kịp phản ứng.

 

“Bên trong nhà tắm không có đèn.” Sầm Tây nói.

 

“Ừm.” Chu Thừa Quyết lúc này mới nhớ ra lời nói không đầu không đuôi lúc nãy của mình, nhưng giờ cũng không biết trả lời thế nào, đành hỏi: “Vậy cậu muốn vào cùng không?”

 

Sầm Tây sửng sốt một chút, vội vàng lắc đầu như trống bỏi.

 

Chu Thừa Quyết bị phản ứng của cô làm cho bật cười, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: “Tôi biết trong nhà có người là được. Cậu đừng đi đâu nhé. Đợi tôi tắm xong rồi nói.”

 

“Không sao đâu, tôi sẽ không đi.” Sầm Tây suy nghĩ một chút rồi dặn dò: “Nếu cậu còn sợ, thì đừng đóng cửa. Gọi tôi, tôi sẽ nói chuyện với cậu.”

 

Chu Thừa Quyết hơi nhướng mày, còn chưa kịp nói gì, thì đã nghe cô tiếp lời: “ Tôi đảm bảo, tôi sẽ không vào đâu.”

 

“…”

 

Anh thở dài, cô gái nhỏ này đúng là làm người ta chẳng phải lo lắng gì cả.

 

Chu Thừa Quyết thực sự làm theo lời cô nói, không đóng cửa phòng tắm, nhưng cũng không gọi cô.

 

Tiếng nước chảy liên tục khoảng mười phút mới ngừng, trong phòng khách yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

 

Khi Chu Thừa Quyết tắm xong, thay đồ đi ra, Sầm Tây không biết đã ngủ say trên sofa từ lúc nào.

 

Cô gái nhỏ dựa vào chiếc gối mềm mại, đầu hơi nghiêng, trông ngủ rất sâu giấc, đến cả khi anh ra ngoài cũng không hề hay biết.

 

Chu Thừa Quyết vô thức bước nhẹ, lặng lẽ đi đến trước mặt cô.

 

Cô gần như không đụng đến trái cây trên bàn trà. Ánh nến mờ ảo chiếu lên người cô, xua tan bóng tối, nhẹ nhàng bao phủ cô trong giấc ngủ yên bình.

 

Cả không gian yên tĩnh và tràn ngập sự ấm áp.

 

Cuộc sống của cô gái nhỏ bận rộn hơn nhiều so với những người bạn cùng trang lứa. Ngoài việc học hành và hoàn thành bài vở, cô còn phải giúp đỡ công việc ở quán ăn, tranh thủ thời gian kiếm thêm chút tiền.

 

Mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt cô, nên anh không nỡ làm phiền, chỉ lặng lẽ đến gần, khẽ điều chỉnh tư thế cho cô sao cho thoải mái hơn, để cô có thể ngủ yên trên ghế sofa. Sau đó, anh ra phòng ngủ lấy một chiếc chăn mỏng phủ lên người cô. Cả quá trình anh đều không dám thở mạnh.

 

Khi mọi thứ đã xong xuôi, anh lấy balo ra, nghĩ một lúc rồi lại lo lắng nếu ngồi lên ghế sofa, thì có thể sẽ làm cô tỉnh giấc. Thế là anh chọn ngồi xuống thảm trước bàn trà. Chu Thừa Quyết lấy ra một bài toán chưa làm, vừa làm vừa lắng nghe nhịp thở đều đặn của cô trong ánh sáng mờ ảo của ngọn nến.

 

Khi làm xong một bài, anh nhìn đồng hồ, mới chỉ trôi qua có nửa tiếng.

 

Trước đây, anh thường mất khoảng bốn mươi phút để hoàn thành dạng đề này, vậy mà hôm nay anh lại làm nhanh hơn mười phút. Anh quay sang nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say trên sofa, nhận thấy tay cô vô tình buông thõng xuống, bèn nhẹ nhàng kéo chăn lại cho cô.

 

Sau khoảng một tiếng, anh đã làm xong vài bài kiểm tra nữa. Cô gái trên sofa cuối cùng cũng có chút động tĩnh.

 

Anh ngay lập tức chú ý đến cô, nhìn thấy cô ôm chăn rồi lăn một vòng. Sau đó cô bỗng nhiên ngồi bật dậy, mắt mơ màng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy anh đang ngồi dưới đất, thì cô có vẻ hơi ngạc nhiên.

 

"Sao cậu lại..." Cô nói, giọng mềm mại hơn bình thường, chưa kịp dứt câu thì ngừng lại, ho nhẹ một cái.

 

Anh đưa cho cô ly nước cam trên bàn trà. Cô nhận lấy một cách tự nhiên, uống vài ngụm, rồi giọng nói cũng trở lại bình thường: "Tôi ngủ quên mất."

 

Cuối cùng cô cũng nhận ra.

 

"Ừ."

 

"Chắc là do nhà cậu mát mẻ và yên tĩnh quá, rất dễ ngủ." Cô có chút ngượng ngùng cười, gãi gãi đầu.

 

Phòng trên tầng thượng của quán cá nướng là phòng áp mái, không có lớp cách nhiệt, ban ngày nắng chiếu suốt, ban đêm dù không có nắng vẫn rất nóng, không có điều hòa hay quạt, lại còn hai người chen chúc trong căn phòng nhỏ. Bà lão ngáy to. Mặc dù tâm tĩnh do người nhưng như vậy cũng khó có ai có thể yên giấc.

 

Anh chỉ ừ một tiếng, chưa kịp nói gì thì nghe cô hỏi: " Tôi ngủ bao lâu rồi?"

 

Anh nhìn đồng hồ rồi đáp: "Chắc cũng gần hai tiếng rồi."

 

Cô mở to mắt: "Vậy sao cậu không gọi tôi dậy?"

 

Anh vuốt cổ, ánh mắt rơi vào đống bài thi vừa làm xong, cầm lên, hờ hững nói: "Nhân tiện làm đề của cậu luôn."

 

Cô: "..."

 

Cô không quan tâm lời anh nói là thật hay đùa, vội vàng chỉnh lại tư thế ngồi, rồi mới nhận ra trên người có một chiếc chăn, bèn hỏi: "Chăn này là cậu lấy cho tôi sao?"

 

Cô không nhớ lúc ngồi xuống đã có chăn này.

 

"Phải..." Anh kéo dài giọng, vẻ không thoải mái, như đang suy nghĩ gì đó, một lúc sau mới nói tiếp: " Cậu bắt tôi lấy cho cậu đó."

 

"...?"

 

Lời nói của anh khiến cô bối rối: " Tôi... bắt cậu... sao?"

 

" Cậu nghi ngờ tôi à?" Anh nghiêm túc, cố kìm nén nụ cười: "Biết vậy đã chụp ảnh lại cho cậu xem rồi."

 

Cô: "...?"

 

"Không nhớ hả?" Anh bắt đầu kể lại: " Tôi vừa tắm xong, định nói chuyện với cậu, thấy cậu ngủ nên định gọi cậu dậy, ai ngờ lại nghe cậu ra lệnh bảo tôi đi lấy chăn vì lạnh, cậu muốn ngủ tiếp."

 

"Tôi là người có thể bị người khác sai khiến à?" Anh ngồi gần cô trên sofa, càng nói càng phấn khích: " Tôi từ chối thẳng thừng nên cậu bắt đầu ôm gối khóc. Nến gần như bị cậu khóc tắt luôn."

 

"Cái gì...?" Cô không thể tin vào tai mình.

 

"Ừ." Anh đưa một miếng dứa cho cô, vừa ăn vừa kể: "Khóc thảm thương lắm. Hàng xóm suýt nữa báo cảnh sát vì tưởng tôi bắt nạt cậu."

 

"...?"

 

"Cuối cùng cậu cũng yên tĩnh lại, tôi mới đuổi được bọn họ đi." Anh lắc đầu: " Cậu như cố tình quấy rối tôi vậy. Hàng xóm đi rồi, cậu lại tiếp tục đòi tôi lấy chăn cho cậu, nếu không sẽ nhảy từ tầng 26 xuống."

 

"...??"

 

"Tôi còn có thể làm gì? Tôi dám chạm vào cậu sao? Tôi thậm chí còn không dám thở mạnh nữa đấy."

 

Cô không biết phải nói sao, chỉ có thể lẩm bẩm: "Không thể nào..."

 

"Không tin à? Được lắm! Cậu không chỉ hành hạ tôi mà còn nghi ngờ tôi nữa."

 

"Không phải đâu..." Cô có chút xấu hổ trước vẻ nghiêm túc của anh, "Chắc là do tôi mệt quá..."

 

Cô cũng không hiểu sao lại như vậy. Trước đây cô chưa bao giờ gặp phải tình huống này.

 

Chu Thừa Quyết khịt mũi hai tiếng, làm bộ làm tịch như thật: “Còn không tin à? Được thôi, lần sau cậu lại mò sang nhà tôi ngủ, tôi đảm bảo sẽ quay lại hết ‘tội trạng’ của cậu, cho cậu xem rõ mồn một luôn.”

 

“ Tôi rảnh mà đến nhà cậu ngủ làm gì chứ…” Sầm Tây nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không cãi lại nữa, chỉ nhớ đến tin nhắn anh gửi lúc nãy, bèn hỏi: “Thế rốt cuộc cậu gọi tôi đến đây là có việc gì?”

 

“À.”


Cuối cùng Chu Thừa Quyết cũng nhớ ra chuyện chính, đứng dậy khỏi sofa, lấy điện thoại gọi video cho mẹ. Xem chừng lúc này có sóng rồi. Giang Lan Y ở đầu dây bên kia lập tức bắt máy. Anh lười biếng nói với mẹ mình: “Mẹ đợi con chút.”

 

Giang Lan Y nhìn hình ảnh tối om trong điện thoại, hỏi: “Sao bên con tối thế?”

 

“Cúp điện.” Anh đáp gọn lỏn rồi liếc sang Sầm Tây: “Đi với tôi vào phòng ngủ.”

 

Cô gái nhỏ chớp mắt, vừa lúc nghe trong điện thoại vang lên tiếng mẹ anh hỏi:
“Con đang nói chuyện với ai đấy? Giai Giai hay Tự Tự sang chơi à?”

 

“Không phải, là Sầm Tây.” Chu Thừa Quyết rất thản nhiên nhắc đến tên cô.



Người bị nhắc tên bỗng thót tim.

 

Ngay sau đó, giọng nói dịu dàng của Giang Lan Y truyền đến tai cô: “Tây Tây à, con ăn tối chưa?”

 

Chu Thừa Quyết lập tức càu nhàu: “Đã gần chín giờ rồi mẹ còn hỏi thế…”

 

“Có hỏi con đâu. Mau đưa điện thoại cho con bé.”


Thấy màn hình chuyển qua, hiện lên gương mặt của Sầm Tây, Giang Lan Y lại hỏi tiếp:
“Vậy con ăn khuya chưa? Nếu chưa thì để thằng nhóc kia dẫn con đi ăn gì đó đi? Dì bao.”

 

Sầm Tây vốn tưởng phụ huynh học sinh cấp ba sẽ rất nghiêm khắc trong chuyện con cái đưa bạn khác giới về nhà, nhất là lúc không có người lớn ở nhà. Trước đây cô từng chứng kiến nhiều trường hợp, chỉ cần ngồi cùng nhau học bài thôi cũng bị gọi phụ huynh, thậm chí còn bị phê bình.

 

Dù biết tính tình Giang Lan Y ôn hòa, nhưng cô cũng chưa từng tiếp xúc nhiều. Thế mà lúc này, thái độ của bà ấy vẫn thân thiện như cũ khiến Sầm Tây hơi thở phào nhẹ nhõm.



Nhưng chẳng biết trả lời thế nào, cô chỉ mỉm cười với màn hình.

 

Đang rối không biết nên nói gì thì Chu Thừa Quyết đúng lúc giật lại điện thoại từ tay cô, giơ một bộ đồng phục ra trước ống kính:“Thật sự là quá ngắn mà, mẹ không tin thì nhìn đi.”

 

“Con đã nói rồi, đừng tin Lý Giai Thư. Báo size 1m7, mẹ bảo con mặc kiểu gì đây?”

 

“1m7 còn mặc không vừa hả?” Giang Lan Y hỏi.

 

Chu Thừa Quyết suýt bật cười vì mẹ mình:
“Dưới thì hở chân, trên thì hở rốn.”

 

“Thật á?” Giang Lan Y bắt đầu tò mò, “Vậy con mặc thử cho mẹ xem nào.”

 

“…Mẹ rảnh quá nhỉ?”

 

Sầm Tây ở bên cạnh thầm tưởng tượng ra cảnh tượng đó cũng không nhịn được mà bật cười.

 

Chu Thừa Quyết quay sang lườm cô: “Cậu cười cái gì?”

 

“ Con bé cười thì sao?” Giang Lan Y lập tức bênh vực.

 

“…”


Chu Thừa Quyết không đáp, chỉ đưa bộ đồng phục cho Sầm Tây: “Làm ơn đi, cậu mặc thử giúp tôi cái, để mẹ tôi thấy là nó nhỏ thật. Bà ấy cứ bắt tôi phải mặc cho bằng được.”

 

Rồi anh còn thêm một câu: “Giang hồ cấp cứu.”

 

Cuối cùng Sầm Tây cũng hiểu ra vì sao anh lại gọi mình đến vội vàng như vậy. Cô gật đầu đồng ý mà chẳng hỏi gì thêm.

 

Một lúc sau, từ trong phòng ngủ vọng ra tiếng cô: “ Tôi xong rồi.”

 

Chu Thừa Quyết dẫn cô ra lại phòng khách, nơi có ánh nến le lói, giơ điện thoại quay cho mẹ mình xem: “Mẹ tự xem đi, cậu ấy mặc thì vừa, con mặc thì làm sao chui vô nổi?”

 

“Ôi, xoay một vòng cho dì coi nào.” Giang Lan Y nói.

 

Sầm Tây ngoan ngoãn làm theo.

 

“Đúng là vừa thật ha. Hay là con đưa luôn hai bộ đó cho Tây Tây mặc đi, con đặt lại hai bộ mới.”



Giang Lan Y ngẫm nghĩ một lát, lại nói thêm: “Nếu con bé không chịu thì con mặc tạm cũng được.”

 

“...Mặc tạm gì mà mặc tạm? Tạm kiểu gì được?”


Phía sau điện thoại, Chu Thừa Quyết chắp tay trước ngực, làm khẩu hình ra hiệu với Sầm Tây: “Cậu nhận đi.”

 

Cô gái nhỏ hơi mím môi, còn chưa kịp nói gì thì anh lại hối thêm một câu, cô đành nhỏ giọng: “Ừm… được, được rồi.”

 

“Mẹ, cậu ấy đồng ý rồi.”


Chu Thừa Quyết không để cô kịp phản ứng lại, nhanh chóng nhét hai bộ đồng phục đã giặt sạch và sấy khô vào túi mua sắm, dúi vào tay cô: “Lập tức mang đi, tuyệt đối đừng trả lại cho tôi. Đội ơn cậu, ân nhân!”



Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 24
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...