Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 23
201@-
Sầm Tây trở lại lớp, lấy ra hai bài kiểm tra tiếng Anh mà tối qua cô đã làm xong từ trong cặp.
Môn tiếng Anh là một trong những môn mà Sầm Tây yếu nhất trong số các môn học. Trường Gia Lâm có đội ngũ giáo viên không mạnh, điều này đặc biệt thể hiện rõ trong môn ngoại ngữ, khi ngay cả giáo viên của cô cũng có khẩu âm rất nặng, huống chi là giúp học sinh xây dựng nền tảng ngữ cảm.
Tiếng Anh ở cấp trung học cơ sở khá đơn giản, cô học bằng cách ghi nhớ và có thể giữ vững điểm số trên 140, nhưng đến cấp ba, độ khó của môn này gần như tăng theo cấp số nhân, Sầm Tây cảm thấy có chút khó khăn khi làm bài.
Hai bài kiểm tra mà cô làm tối qua cũng không phải là bài nâng cao, mặc dù độ chính xác còn ổn, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu. Nếu như từ đầu mà không làm đúng hoàn toàn, thì sẽ khó có thể giữ vững điểm số cao trong môn học này.
Lúc này đang là giờ nghỉ giải lao, Sầm Tây vừa mới quay lại lớp từ văn phòng giáo viên. Lớp học vắng hẳn một nửa, đa phần các bạn học đã tranh thủ ra căng tin mua đồ ăn vặt trước khi tiết học bắt đầu.
Xung quanh bàn cô, những người bạn thân quen bình thường đều không có mặt. Sầm Tây ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, may mắn là mấy bạn học giỏi tiếng Anh đều đang có mặt.
Cô nhớ sáng nay trong giờ tự học, giáo viên tiếng Anh đã tranh thủ xem qua các bài kiểm tra của bọn họ, và còn khen một câu: "Điểm tuyệt đối."
Sầm Tây không phải là người sẽ chủ động kết bạn. Suốt từ đầu năm học đến giờ, những người chơi thân cũng chỉ quanh quẩn trong nhóm bạn bên cạnh. Cô không thân thiết lắm với mấy bạn này, nhưng ấn tượng là mọi người đều rất dễ gần, nên cô cũng không suy nghĩ nhiều, cầm theo cuốn sổ ghi lỗi và bút đỏ, đi về phía bàn của bọn họ.
Khi cô đến gần bàn của bọn họ, đầu tiên là lịch sự chào hỏi, bọn họ cũng đáp lại bằng nụ cười tự nhiên.
Nhưng khi cô lấy ra cuốn sổ ghi lỗi và nhẹ nhàng hỏi bài, một cậu bạn hơi thấp bé trong nhóm, nụ cười trên mặt hơi nhạt đi một chút, nhưng ngay lập tức lại khôi phục lại như bình thường, chỉ là cậu ta hơi ái ngại vẫy tay nói: "Xin lỗi, bọn mình cũng không chắc đâu."
Bọn họ đều là những người được điểm tuyệt đối môn tiếng Anh.
Sầm Tây vô thức nhìn xuống bài tập trong tay, rồi ngẩng lên nhìn bọn họ, bỗng dưng cô hiểu ra điều gì đó, mỉm cười nói "Không sao" rồi quay lại chỗ ngồi.
Trong những giờ giải lao sau đó, cô lần lượt đem bài tập các môn khác ra hỏi một vài người, nhưng đều nhận được câu trả lời kiểu "Xin lỗi", "Chúng tớ cũng không rõ" hay "Thử hỏi người khác đi". Điều này đã chứng minh nghi ngờ mà cô lờ mờ cảm nhận được từ trước.
Bên cạnh, Chu Thừa Quyết vừa làm bài, vừa nhìn Sầm Tây đi qua đi lại trong giờ giải lao, không kìm được liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì đâu." Giọng cô bình thản, lắc đầu rồi tiếp tục làm bài tập.
Chu Thừa Quyết nhìn cô một lát, rồi cuối cùng cũng quay đi, ánh mắt không rời khỏi cuốn bài tập trong tay.
Những ngày tiếp theo, các thầy cô lần lượt dành vài tiết để làm bài kiểm tra đánh giá. Sau mỗi buổi thi, khi cô nộp bài, Chu Thừa Quyết lại không thể không liếc mắt nhìn bài làm của cô.
Mặc dù các bài kiểm tra đầy ắp câu trả lời, nhưng trên giấy điền đáp án lại rõ ràng có nhiều chỗ bỏ trống.
Chu Thừa Quyết nhìn sơ qua các chỗ trống, rồi đối chiếu với bài thi của mình, cau mày một chút.
Những câu hỏi này với Sầm Tây mà nói chắc chắn không khó.
Chiều thứ Sáu, sau tiết học cuối cùng, Triệu Nhất Cừ chạy lên bục giảng gọi cả lớp đừng vội về, nói là áo đồng phục đã có rồi, cậu ta đã nhờ một vài bạn nam mang về lớp, mọi người kiên nhẫn một chút nhận xong rồi hẵng về.
Đa số cả lớp đều quen với việc sau giờ học sẽ tiếp tục làm bài thêm nửa tiếng rồi về nhà, ai nấy đều chăm chú làm bài, chẳng ai có vẻ gì là phàn nàn.
Chẳng bao lâu sau, Triệu Nhất Cừ dẫn theo Mao Lâm Hạo và vài bạn nam của lớp thể chất bước vào cửa lớp. Mấy thùng đồng phục được đặt xuống đất. Những bạn nữ ngồi phía trước thấy vậy liền đứng dậy giúp tháo thùng và chia đồng phục.
Triệu Nhất Cừ trở lại bàn, tìm trong sổ ghi chép danh sách kích cỡ lúc đặt hàng, rồi gọi tên từng người lên để phát áo.
Thời gian từng giây trôi qua, những bạn đã lấy áo xong cũng nhanh chóng viết xong bài, thu dọn đồ đạc rồi lần lượt ra về.
Sầm Tây làm xong hai trang bài tập hóa học, nhưng vẫn chưa thấy tên mình được gọi. Trong khi đó, Chu Thừa Quyết đã nhận áo, vẻ mặt không thay đổi, tiếp tục làm bài mà không có dấu hiệu gì muốn về.
Một lát sau, mấy thùng quần áo cuối cùng cũng được phát hết.
Lớp học gần như chỉ còn lại ít người, Triệu Nhất Cừ nhanh chóng dọn dẹp đống thùng và túi bóng rồi chạy về phía Sầm Tây.
"Xin lỗi, áo của cậu chưa có." Triệu Nhất Cừ giải thích: "Tuần trước cậu chỉ đóng tiền một bộ nên lúc đăng ký tớ chỉ ghi một bộ cho cậu. Nhưng tớ đã báo với cô quản lý rồi, tuần này cậu đã đóng nốt bộ còn lại. Có lẽ là do cô ấy sợ khi tách đơn sẽ bị nhầm, nên không ghi đơn áo còn lại. Áo của cậu phải đợi đến tuần sau mới có."
Điều này có nghĩa là cô sẽ phải mặc đồng phục cũ thêm một tuần nữa.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, Sầm Tây cũng đã quen với việc xui xẻo. Sắc mặt cô không có thay đổi gì lớn, cộng với việc cô biết là do mình đã đóng tiền muộn. Cô nhanh chóng chấp nhận kết quả này, gật đầu, giọng nhẹ nhàng: "Được, cảm ơn cậu."
Chu Thừa Quyết vô thức cầm bút chặt hơn một chút, mặt mày rét lạnh, nhìn Triệu Nhất Cừ một lúc rồi lại nhìn Sầm Tây, định nói gì đó, nhưng lúc này Diệp Na Na đã bước vào từ cửa lớp.
"Suýt nữa quên lấy bình nước." Cô ấy vừa nói vừa đi lên bục giảng, lấy lại bình trà của mình, nhìn quanh lớp một vòng: "Có bạn còn chưa về à?"
Một vài học sinh vẫn chưa chuẩn bị ra về liền ngẩng đầu đáp: "Bọn em bị việc học hành cuốn hút."
"Việc học hành khiến em say mê không lối thoát."
"Đang mắc kẹt rồi."
"…." Diệp Na Na không thèm để ý đến bọn họ, "Không vội về, tức là đầu óc có vấn đề đấy."
Nói xong, cô ấy nhìn về phía Sầm Tây rồi nói: "Sầm Tây, em còn chưa về, vậy thì đi với cô lên văn phòng một chuyến."
Sầm Tây không tự chủ được mà nắm chặt tay, rồi chán nản thu dọn sách vở trên bàn.
Có lẽ là vì cô có chút lo lắng, nên động tác không còn nhanh nhẹn như thường ngày, vô tình làm rơi cây bút xuống đất.
Chu Thừa Quyết nhìn cô một cái, giọng bình tĩnh nói: "Cậu đi trước đi, tôi giúp cậu thu dọn cặp sách rồi mang qua cho cậu."
Sầm Tây khựng lại một chút. Chu Thừa Quyết không cho cô cơ hội từ chối, kiên quyết nói: "Cậu đi trước đi."
"Được."
Thật ra Sầm Tây đã sớm đoán ra được Diệp Na Na tìm cô có việc gì. Vừa đến văn phòng, cô giáo chủ nhiệm không vòng vo, mở lời ngay. Đúng như dự đoán, là nói về kết quả kiểm tra gần đây của cô.
Ngoài bài thi văn rất xuất sắc trong ngày đầu tiên, thì những môn thi sau đó đều ở mức trung bình, không hề cao. Điều này quá khác biệt so với kết quả thi vào lớp 10 của cô.
Mặc dù lớp chọn này nhận học sinh theo nhiều hình thức khác nhau, không phải ai cũng tham gia kỳ thi tuyển sinh, nhưng với thành tích gần như toàn 100 điểm trong kỳ thi vào lớp 10 của cô, thì kết quả kiểm tra không thể tệ đến mức này.
"Chắc là do mới đến Nam Gia, có chút không thích nghi với cuộc sống mới đúng không?" Diệp Na Na rất quý Sầm Tây. Dù lần thi này không được như ý, nhưng cô ấy vẫn dịu dàng, tìm cách phân tích vấn đề và hy vọng có thể giúp đỡ học trò cưng.
Thật ra, cô đã dự đoán trước được kết quả này. Cô biết rõ lý do, nhưng không tiện thừa nhận với Diệp Na Na, đành chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại: "Vâng, có chút không quen."
Diệp Na Na hiểu nên cũng không trách móc gì, chỉ nhẹ nhàng nói rằng trong hai năm tiếp theo, tốc độ học sẽ nhanh hơn nữa, bảo cô cố gắng tập trung trong lớp, tận dụng thời gian ngoài lớp học để học thêm, có vấn đề gì thì cứ mạnh dạn hỏi, đừng ngại ngần. Nếu có bất kỳ chuyện gì cần giúp đỡ, cô ấy luôn sẵn sàng.
Sầm Tây cúi đầu, im lặng nghe cô ấy nói, đôi mắt không kìm được chua xót, cuối cùng ngoan ngoãn gật đầu rồi rời khỏi văn phòng.
Ngoài văn phòng, Chu Thừa Quyết lười biếng tựa vào hành lang, tay xách cặp sách của cô. Thấy cô bước ra từ bên trong, anh cũng không trả lại cặp sách mà đi thẳng về phía văn phòng. Khi đi ngang qua cô, anh mới lên tiếng: " Tôi tìm chị Na. Cậu ở đây đợi một lát, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Sầm Tây gật đầu, ngoan ngoãn đứng ở cửa.
Cửa sổ văn phòng không đóng kín hoàn toàn, âm thanh từ bên trong mặc dù không lớn, nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài câu lọt qua khe cửa.
Sầm Tây chỉ nghe thấy Chu Thừa Quyết hỏi Diệp Na Na về địa chỉ của cửa hàng đặt đồng phục, rồi than thở rằng Nghiêm Tự và Lý Giai Thư đã đặt sai kích cỡ đồng phục cho anh. Một lát sau, cô lại nghe thấy Diệp Na Na trêu đùa rằng mối quan hệ giữa Chu Thừa Quyết và Lý Giai Thư không tốt, vân vân. Chẳng bao lâu, anh đã đi ra từ trong phòng.
"Đi thôi." Một tay Chu Thừa Quyết xách cặp sách của Sầm Tây, anh vẫn không có ý định để cô tự mang, chỉ hơi ngẩng đầu về phía cầu thang, ý bảo cô đi theo mình xuống lầu về nhà, "Có chuyện muốn nói với cậu."
"Chuyện gì?" Cô hỏi.
"Cuối tuần này, bố mẹ tôi có việc phải đi Bắc Lâm, không có ai ở lại Lục Cảnh Uyển. Mẹ tôi bảo chúng ta không cần đến đó nữa, cứ ở lại Vọng Giang học thêm là được." Chu Thừa Quyết nói xong, lại lo cô chỉ đến đó một lần nên không nhớ rõ, liền bổ sung thêm: "Cũng là chỗ lần trước cậu đến trong kỳ nghỉ hè."
"Được rồi." Cô gái nhỏ gật đầu.
Cả hai dạo bước về phía quán cá nướng. Chu Thừa Quyết trả lại cặp sách cho cô, rồi đổi hướng đi đến cửa hàng đặt đồng phục.
Anh ước lượng kích cỡ quần áo của Sầm Tây, mua hai bộ đồng phục rồi quay lại Vọng Giang. Cùng lúc đó, anh cũng cho bốn bộ vào máy giặt, giặt xong lại nhanh chóng đem ra sấy khô. Lấy chúng từ máy sấy ra, cả bốn bộ đồng phục đều có cùng một mùi.
Anh gấp gọn chúng rồi đặt lên đầu giường, lười biếng nằm lên sofa, suy nghĩ cách đưa đồng phục cho cô.
Vào khoảng bảy giờ tối, Chu Thừa Quyết nhắn tin cho Sầm Tây.
zcj: [Có rảnh không?]
Sầm Tây có vẻ đang bận giúp đỡ dì út, khoảng nửa tiếng sau mới trả lời anh.
Sầm Tây: [ Tôi vừa mới giao hàng xong, giờ không có việc gì, sao vậy?]
zcj: [Giang hồ cấp cứu, mau qua Vọng Giang một chuyến.]
zcj: [Tôi ở địa chỉ này.]
Sầm Tây nhìn tin nhắn, tưởng anh có việc gấp nên không nghĩ nhiều. Lúc này quán không có khách, cô liền nói với dì một tiếng rồi đi qua bên kia.
Chu Thừa Quyết nhàn nhã nghịch điện thoại, mở khóa rồi lại khóa màn hình, lặp đi lặp lại mấy lần động tác vô nghĩa. Lúc này, Nghiêm Tự đúng lúc gửi tin nhắn tới.
Tiểu Soái: [Chơi game không? Vào nick đi.]
Mặc dù lúc này Chu Thừa Quyết chẳng có việc gì làm, nhưng anh vẫn trả lời: [Không chơi.]
Một lúc nữa Sầm Tây sẽ đến rồi.
Anh đứng dậy từ sofa, suy nghĩ một lát, rồi quyết định đi ngoài, bắt thang máy đi xuống, đi thẳng ra cổng khu chung cư. Anh nghĩ cô gái nhỏ chắc không giỏi nhớ đường, nếu quên mất nhà anh ở đâu, thì tiện thể có thể dẫn cô lên.
Nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy cô đến, anh hơi khó hiểu, vô thức nhíu mày gọi điện cho Sầm Tây.
Lần này, điện thoại nhanh chóng được nhận.
" Sao cậu không ở nhà vậy?"
"Cậu đi đâu rồi? Sao còn chưa đến, lại lạc đường rồi à?"
Cả hai câu gần như đồng thời vang lên, sau đó cả hai đều ngây người trong giây lát.
Sầm Tây trầm ngâm một lúc rồi nhỏ giọng trả lời: " Tôi đang ở ngoài cửa nhà cậu, bấm chuông mãi không thấy ai ra. Có phải tôi tới nhầm tầng không?"
Chu Thừa Quyết cũng có chút thắc mắc, anh đã đứng ở cửa khu chung cư hơn 20 phút rồi, vừa đi về nhà vừa hỏi: " Cậu vào từ cửa nào? Tôi xuống mua đồ, định quay về sẽ tiện đường đón cậu, nhưng không thấy cậu đâu cả."
"À, tôi vào từ bãi đậu xe ngầm. Cái khu này chỉ có thể đi đường đó, tôi quen rồi."
"Ừ, vậy cậu đợi thêm chút nữa, tôi tới ngay."
Cả hai không tắt điện thoại, Chu Thừa Quyết vô thức tăng tốc bước đi.
Sầm Tây im lặng ngồi chờ trước cửa nhà anh. Chu Thừa Quyết chạy đến, hơi thở dồn dập. Anh vừa đi vừa thở, rồi đột nhiên dừng lại, lấy điện thoại ra báo cho cô một dãy số, nói: "Đây là mật khẩu cửa nhà, cậu nhập vào rồi vào trước, đừng ngồi ngoài đó."
"Được rồi." Sầm Tây vừa nghe xong liền đứng dậy, nhưng có lẽ do ngồi quá lâu, khi đứng lên hơi mạnh một chút, khiến đầu óc bị chóng mặt. Cô nhắm mắt lại, dùng tay đỡ lấy bình hoa bên cạnh để ổn định lại. Khi mở mắt ra, đèn trong khu vực đã tắt hết, tất cả chìm trong bóng tối.
Sầm Tây tưởng mình vẫn chưa bình tĩnh lại, một lúc sau mới nhận ra là mất điện rồi.
Ở đầu dây bên kia, Chu Thừa Quyết vẫn không lên tiếng. Sầm Tây gọi anh mấy lần nhưng không nhận được phản hồi. Chắc là có sự cố điện, khiến tín hiệu bị ngắt, ngay cả điện thoại cũng không thể liên lạc.
Trong lúc đó, Chu Thừa Quyết vừa về đến tầng 1, nghe thấy những người xung quanh cũng đang bàn tán vì mất điện.
Anh vội vàng ấn nút thang máy mấy lần nhưng không được.
"Đừng ấn nữa cậu em, mất điện cả khu này rồi. Nghe nói là có sự cố gì đó đang sửa chữa, thang máy cũng không dùng được đâu."
"Hình như gọi điện mà cũng không có tín hiệu gì."
Mặt mày Chu Thừa Quyết trầm xuống: "Vậy khi nào có điện?"
"Nghe nói phải một, hai tiếng nữa mới có."
Anh nhìn điện thoại, lại thử gọi cho Sầm Tây nhưng không được.
Ngay sau đó, anh không chút do dự, bước nhanh về phía cầu thang bộ.
Tầng 26, anh leo lên một mạch mà không hề dừng lại.
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng có tiếng động ở khu vực cửa.
Sầm Tây đi ra ngoài, thấy Chu Thừa Quyết thở hồng hộc, tay còn cầm theo vài hộp trái cây tươi.
"Cậu về rồi à?" Sầm Tây ngớ người một lát rồi hơi kinh ngạc: " Cậu... Cậu leo cầu thang lên sao?"
"Ừ.".
"Cậu leo cầu thang làm gì? Đây là tầng 26 đấy..."
"Mất điện rồi." Anh trả lời ngắn gọn.
"Tôi biết rồi, nhưng sao cậu phải vội đến thế? Chờ có điện rồi hãy lên cũng được mà."
"Không chờ được. Ở đây không có điện, quá tối."
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Sầm Tây trở lại lớp, lấy ra hai bài kiểm tra tiếng Anh mà tối qua cô đã làm xong từ trong cặp.
Môn tiếng Anh là một trong những môn mà Sầm Tây yếu nhất trong số các môn học. Trường Gia Lâm có đội ngũ giáo viên không mạnh, điều này đặc biệt thể hiện rõ trong môn ngoại ngữ, khi ngay cả giáo viên của cô cũng có khẩu âm rất nặng, huống chi là giúp học sinh xây dựng nền tảng ngữ cảm.
Tiếng Anh ở cấp trung học cơ sở khá đơn giản, cô học bằng cách ghi nhớ và có thể giữ vững điểm số trên 140, nhưng đến cấp ba, độ khó của môn này gần như tăng theo cấp số nhân, Sầm Tây cảm thấy có chút khó khăn khi làm bài.
Hai bài kiểm tra mà cô làm tối qua cũng không phải là bài nâng cao, mặc dù độ chính xác còn ổn, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu. Nếu như từ đầu mà không làm đúng hoàn toàn, thì sẽ khó có thể giữ vững điểm số cao trong môn học này.
Lúc này đang là giờ nghỉ giải lao, Sầm Tây vừa mới quay lại lớp từ văn phòng giáo viên. Lớp học vắng hẳn một nửa, đa phần các bạn học đã tranh thủ ra căng tin mua đồ ăn vặt trước khi tiết học bắt đầu.
Xung quanh bàn cô, những người bạn thân quen bình thường đều không có mặt. Sầm Tây ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, may mắn là mấy bạn học giỏi tiếng Anh đều đang có mặt.
Cô nhớ sáng nay trong giờ tự học, giáo viên tiếng Anh đã tranh thủ xem qua các bài kiểm tra của bọn họ, và còn khen một câu: "Điểm tuyệt đối."
Sầm Tây không phải là người sẽ chủ động kết bạn. Suốt từ đầu năm học đến giờ, những người chơi thân cũng chỉ quanh quẩn trong nhóm bạn bên cạnh. Cô không thân thiết lắm với mấy bạn này, nhưng ấn tượng là mọi người đều rất dễ gần, nên cô cũng không suy nghĩ nhiều, cầm theo cuốn sổ ghi lỗi và bút đỏ, đi về phía bàn của bọn họ.
Khi cô đến gần bàn của bọn họ, đầu tiên là lịch sự chào hỏi, bọn họ cũng đáp lại bằng nụ cười tự nhiên.
Nhưng khi cô lấy ra cuốn sổ ghi lỗi và nhẹ nhàng hỏi bài, một cậu bạn hơi thấp bé trong nhóm, nụ cười trên mặt hơi nhạt đi một chút, nhưng ngay lập tức lại khôi phục lại như bình thường, chỉ là cậu ta hơi ái ngại vẫy tay nói: "Xin lỗi, bọn mình cũng không chắc đâu."
Bọn họ đều là những người được điểm tuyệt đối môn tiếng Anh.
Sầm Tây vô thức nhìn xuống bài tập trong tay, rồi ngẩng lên nhìn bọn họ, bỗng dưng cô hiểu ra điều gì đó, mỉm cười nói "Không sao" rồi quay lại chỗ ngồi.
Trong những giờ giải lao sau đó, cô lần lượt đem bài tập các môn khác ra hỏi một vài người, nhưng đều nhận được câu trả lời kiểu "Xin lỗi", "Chúng tớ cũng không rõ" hay "Thử hỏi người khác đi". Điều này đã chứng minh nghi ngờ mà cô lờ mờ cảm nhận được từ trước.
Bên cạnh, Chu Thừa Quyết vừa làm bài, vừa nhìn Sầm Tây đi qua đi lại trong giờ giải lao, không kìm được liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì đâu." Giọng cô bình thản, lắc đầu rồi tiếp tục làm bài tập.
Chu Thừa Quyết nhìn cô một lát, rồi cuối cùng cũng quay đi, ánh mắt không rời khỏi cuốn bài tập trong tay.
Những ngày tiếp theo, các thầy cô lần lượt dành vài tiết để làm bài kiểm tra đánh giá. Sau mỗi buổi thi, khi cô nộp bài, Chu Thừa Quyết lại không thể không liếc mắt nhìn bài làm của cô.
Mặc dù các bài kiểm tra đầy ắp câu trả lời, nhưng trên giấy điền đáp án lại rõ ràng có nhiều chỗ bỏ trống.
Chu Thừa Quyết nhìn sơ qua các chỗ trống, rồi đối chiếu với bài thi của mình, cau mày một chút.
Những câu hỏi này với Sầm Tây mà nói chắc chắn không khó.
Chiều thứ Sáu, sau tiết học cuối cùng, Triệu Nhất Cừ chạy lên bục giảng gọi cả lớp đừng vội về, nói là áo đồng phục đã có rồi, cậu ta đã nhờ một vài bạn nam mang về lớp, mọi người kiên nhẫn một chút nhận xong rồi hẵng về.
Đa số cả lớp đều quen với việc sau giờ học sẽ tiếp tục làm bài thêm nửa tiếng rồi về nhà, ai nấy đều chăm chú làm bài, chẳng ai có vẻ gì là phàn nàn.
Chẳng bao lâu sau, Triệu Nhất Cừ dẫn theo Mao Lâm Hạo và vài bạn nam của lớp thể chất bước vào cửa lớp. Mấy thùng đồng phục được đặt xuống đất. Những bạn nữ ngồi phía trước thấy vậy liền đứng dậy giúp tháo thùng và chia đồng phục.
Triệu Nhất Cừ trở lại bàn, tìm trong sổ ghi chép danh sách kích cỡ lúc đặt hàng, rồi gọi tên từng người lên để phát áo.
Thời gian từng giây trôi qua, những bạn đã lấy áo xong cũng nhanh chóng viết xong bài, thu dọn đồ đạc rồi lần lượt ra về.
Sầm Tây làm xong hai trang bài tập hóa học, nhưng vẫn chưa thấy tên mình được gọi. Trong khi đó, Chu Thừa Quyết đã nhận áo, vẻ mặt không thay đổi, tiếp tục làm bài mà không có dấu hiệu gì muốn về.
Một lát sau, mấy thùng quần áo cuối cùng cũng được phát hết.
Lớp học gần như chỉ còn lại ít người, Triệu Nhất Cừ nhanh chóng dọn dẹp đống thùng và túi bóng rồi chạy về phía Sầm Tây.
"Xin lỗi, áo của cậu chưa có." Triệu Nhất Cừ giải thích: "Tuần trước cậu chỉ đóng tiền một bộ nên lúc đăng ký tớ chỉ ghi một bộ cho cậu. Nhưng tớ đã báo với cô quản lý rồi, tuần này cậu đã đóng nốt bộ còn lại. Có lẽ là do cô ấy sợ khi tách đơn sẽ bị nhầm, nên không ghi đơn áo còn lại. Áo của cậu phải đợi đến tuần sau mới có."
Điều này có nghĩa là cô sẽ phải mặc đồng phục cũ thêm một tuần nữa.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, Sầm Tây cũng đã quen với việc xui xẻo. Sắc mặt cô không có thay đổi gì lớn, cộng với việc cô biết là do mình đã đóng tiền muộn. Cô nhanh chóng chấp nhận kết quả này, gật đầu, giọng nhẹ nhàng: "Được, cảm ơn cậu."
Chu Thừa Quyết vô thức cầm bút chặt hơn một chút, mặt mày rét lạnh, nhìn Triệu Nhất Cừ một lúc rồi lại nhìn Sầm Tây, định nói gì đó, nhưng lúc này Diệp Na Na đã bước vào từ cửa lớp.
"Suýt nữa quên lấy bình nước." Cô ấy vừa nói vừa đi lên bục giảng, lấy lại bình trà của mình, nhìn quanh lớp một vòng: "Có bạn còn chưa về à?"
Một vài học sinh vẫn chưa chuẩn bị ra về liền ngẩng đầu đáp: "Bọn em bị việc học hành cuốn hút."
"Việc học hành khiến em say mê không lối thoát."
"Đang mắc kẹt rồi."
"…." Diệp Na Na không thèm để ý đến bọn họ, "Không vội về, tức là đầu óc có vấn đề đấy."
Nói xong, cô ấy nhìn về phía Sầm Tây rồi nói: "Sầm Tây, em còn chưa về, vậy thì đi với cô lên văn phòng một chuyến."
Sầm Tây không tự chủ được mà nắm chặt tay, rồi chán nản thu dọn sách vở trên bàn.
Có lẽ là vì cô có chút lo lắng, nên động tác không còn nhanh nhẹn như thường ngày, vô tình làm rơi cây bút xuống đất.
Chu Thừa Quyết nhìn cô một cái, giọng bình tĩnh nói: "Cậu đi trước đi, tôi giúp cậu thu dọn cặp sách rồi mang qua cho cậu."
Sầm Tây khựng lại một chút. Chu Thừa Quyết không cho cô cơ hội từ chối, kiên quyết nói: "Cậu đi trước đi."
"Được."
Thật ra Sầm Tây đã sớm đoán ra được Diệp Na Na tìm cô có việc gì. Vừa đến văn phòng, cô giáo chủ nhiệm không vòng vo, mở lời ngay. Đúng như dự đoán, là nói về kết quả kiểm tra gần đây của cô.
Ngoài bài thi văn rất xuất sắc trong ngày đầu tiên, thì những môn thi sau đó đều ở mức trung bình, không hề cao. Điều này quá khác biệt so với kết quả thi vào lớp 10 của cô.
Mặc dù lớp chọn này nhận học sinh theo nhiều hình thức khác nhau, không phải ai cũng tham gia kỳ thi tuyển sinh, nhưng với thành tích gần như toàn 100 điểm trong kỳ thi vào lớp 10 của cô, thì kết quả kiểm tra không thể tệ đến mức này.
"Chắc là do mới đến Nam Gia, có chút không thích nghi với cuộc sống mới đúng không?" Diệp Na Na rất quý Sầm Tây. Dù lần thi này không được như ý, nhưng cô ấy vẫn dịu dàng, tìm cách phân tích vấn đề và hy vọng có thể giúp đỡ học trò cưng.
Thật ra, cô đã dự đoán trước được kết quả này. Cô biết rõ lý do, nhưng không tiện thừa nhận với Diệp Na Na, đành chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại: "Vâng, có chút không quen."
Diệp Na Na hiểu nên cũng không trách móc gì, chỉ nhẹ nhàng nói rằng trong hai năm tiếp theo, tốc độ học sẽ nhanh hơn nữa, bảo cô cố gắng tập trung trong lớp, tận dụng thời gian ngoài lớp học để học thêm, có vấn đề gì thì cứ mạnh dạn hỏi, đừng ngại ngần. Nếu có bất kỳ chuyện gì cần giúp đỡ, cô ấy luôn sẵn sàng.
Sầm Tây cúi đầu, im lặng nghe cô ấy nói, đôi mắt không kìm được chua xót, cuối cùng ngoan ngoãn gật đầu rồi rời khỏi văn phòng.
Ngoài văn phòng, Chu Thừa Quyết lười biếng tựa vào hành lang, tay xách cặp sách của cô. Thấy cô bước ra từ bên trong, anh cũng không trả lại cặp sách mà đi thẳng về phía văn phòng. Khi đi ngang qua cô, anh mới lên tiếng: " Tôi tìm chị Na. Cậu ở đây đợi một lát, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Sầm Tây gật đầu, ngoan ngoãn đứng ở cửa.
Cửa sổ văn phòng không đóng kín hoàn toàn, âm thanh từ bên trong mặc dù không lớn, nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài câu lọt qua khe cửa.
Sầm Tây chỉ nghe thấy Chu Thừa Quyết hỏi Diệp Na Na về địa chỉ của cửa hàng đặt đồng phục, rồi than thở rằng Nghiêm Tự và Lý Giai Thư đã đặt sai kích cỡ đồng phục cho anh. Một lát sau, cô lại nghe thấy Diệp Na Na trêu đùa rằng mối quan hệ giữa Chu Thừa Quyết và Lý Giai Thư không tốt, vân vân. Chẳng bao lâu, anh đã đi ra từ trong phòng.
"Đi thôi." Một tay Chu Thừa Quyết xách cặp sách của Sầm Tây, anh vẫn không có ý định để cô tự mang, chỉ hơi ngẩng đầu về phía cầu thang, ý bảo cô đi theo mình xuống lầu về nhà, "Có chuyện muốn nói với cậu."
"Chuyện gì?" Cô hỏi.
"Cuối tuần này, bố mẹ tôi có việc phải đi Bắc Lâm, không có ai ở lại Lục Cảnh Uyển. Mẹ tôi bảo chúng ta không cần đến đó nữa, cứ ở lại Vọng Giang học thêm là được." Chu Thừa Quyết nói xong, lại lo cô chỉ đến đó một lần nên không nhớ rõ, liền bổ sung thêm: "Cũng là chỗ lần trước cậu đến trong kỳ nghỉ hè."
"Được rồi." Cô gái nhỏ gật đầu.
Cả hai dạo bước về phía quán cá nướng. Chu Thừa Quyết trả lại cặp sách cho cô, rồi đổi hướng đi đến cửa hàng đặt đồng phục.
Anh ước lượng kích cỡ quần áo của Sầm Tây, mua hai bộ đồng phục rồi quay lại Vọng Giang. Cùng lúc đó, anh cũng cho bốn bộ vào máy giặt, giặt xong lại nhanh chóng đem ra sấy khô. Lấy chúng từ máy sấy ra, cả bốn bộ đồng phục đều có cùng một mùi.
Anh gấp gọn chúng rồi đặt lên đầu giường, lười biếng nằm lên sofa, suy nghĩ cách đưa đồng phục cho cô.
Vào khoảng bảy giờ tối, Chu Thừa Quyết nhắn tin cho Sầm Tây.
zcj: [Có rảnh không?]
Sầm Tây có vẻ đang bận giúp đỡ dì út, khoảng nửa tiếng sau mới trả lời anh.
Sầm Tây: [ Tôi vừa mới giao hàng xong, giờ không có việc gì, sao vậy?]
zcj: [Giang hồ cấp cứu, mau qua Vọng Giang một chuyến.]
zcj: [Tôi ở địa chỉ này.]
Sầm Tây nhìn tin nhắn, tưởng anh có việc gấp nên không nghĩ nhiều. Lúc này quán không có khách, cô liền nói với dì một tiếng rồi đi qua bên kia.
Chu Thừa Quyết nhàn nhã nghịch điện thoại, mở khóa rồi lại khóa màn hình, lặp đi lặp lại mấy lần động tác vô nghĩa. Lúc này, Nghiêm Tự đúng lúc gửi tin nhắn tới.
Tiểu Soái: [Chơi game không? Vào nick đi.]
Mặc dù lúc này Chu Thừa Quyết chẳng có việc gì làm, nhưng anh vẫn trả lời: [Không chơi.]
Một lúc nữa Sầm Tây sẽ đến rồi.
Anh đứng dậy từ sofa, suy nghĩ một lát, rồi quyết định đi ngoài, bắt thang máy đi xuống, đi thẳng ra cổng khu chung cư. Anh nghĩ cô gái nhỏ chắc không giỏi nhớ đường, nếu quên mất nhà anh ở đâu, thì tiện thể có thể dẫn cô lên.
Nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy cô đến, anh hơi khó hiểu, vô thức nhíu mày gọi điện cho Sầm Tây.
Lần này, điện thoại nhanh chóng được nhận.
" Sao cậu không ở nhà vậy?"
"Cậu đi đâu rồi? Sao còn chưa đến, lại lạc đường rồi à?"
Cả hai câu gần như đồng thời vang lên, sau đó cả hai đều ngây người trong giây lát.
Sầm Tây trầm ngâm một lúc rồi nhỏ giọng trả lời: " Tôi đang ở ngoài cửa nhà cậu, bấm chuông mãi không thấy ai ra. Có phải tôi tới nhầm tầng không?"
Chu Thừa Quyết cũng có chút thắc mắc, anh đã đứng ở cửa khu chung cư hơn 20 phút rồi, vừa đi về nhà vừa hỏi: " Cậu vào từ cửa nào? Tôi xuống mua đồ, định quay về sẽ tiện đường đón cậu, nhưng không thấy cậu đâu cả."
"À, tôi vào từ bãi đậu xe ngầm. Cái khu này chỉ có thể đi đường đó, tôi quen rồi."
"Ừ, vậy cậu đợi thêm chút nữa, tôi tới ngay."
Cả hai không tắt điện thoại, Chu Thừa Quyết vô thức tăng tốc bước đi.
Sầm Tây im lặng ngồi chờ trước cửa nhà anh. Chu Thừa Quyết chạy đến, hơi thở dồn dập. Anh vừa đi vừa thở, rồi đột nhiên dừng lại, lấy điện thoại ra báo cho cô một dãy số, nói: "Đây là mật khẩu cửa nhà, cậu nhập vào rồi vào trước, đừng ngồi ngoài đó."
"Được rồi." Sầm Tây vừa nghe xong liền đứng dậy, nhưng có lẽ do ngồi quá lâu, khi đứng lên hơi mạnh một chút, khiến đầu óc bị chóng mặt. Cô nhắm mắt lại, dùng tay đỡ lấy bình hoa bên cạnh để ổn định lại. Khi mở mắt ra, đèn trong khu vực đã tắt hết, tất cả chìm trong bóng tối.
Sầm Tây tưởng mình vẫn chưa bình tĩnh lại, một lúc sau mới nhận ra là mất điện rồi.
Ở đầu dây bên kia, Chu Thừa Quyết vẫn không lên tiếng. Sầm Tây gọi anh mấy lần nhưng không nhận được phản hồi. Chắc là có sự cố điện, khiến tín hiệu bị ngắt, ngay cả điện thoại cũng không thể liên lạc.
Trong lúc đó, Chu Thừa Quyết vừa về đến tầng 1, nghe thấy những người xung quanh cũng đang bàn tán vì mất điện.
Anh vội vàng ấn nút thang máy mấy lần nhưng không được.
"Đừng ấn nữa cậu em, mất điện cả khu này rồi. Nghe nói là có sự cố gì đó đang sửa chữa, thang máy cũng không dùng được đâu."
"Hình như gọi điện mà cũng không có tín hiệu gì."
Mặt mày Chu Thừa Quyết trầm xuống: "Vậy khi nào có điện?"
"Nghe nói phải một, hai tiếng nữa mới có."
Anh nhìn điện thoại, lại thử gọi cho Sầm Tây nhưng không được.
Ngay sau đó, anh không chút do dự, bước nhanh về phía cầu thang bộ.
Tầng 26, anh leo lên một mạch mà không hề dừng lại.
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng có tiếng động ở khu vực cửa.
Sầm Tây đi ra ngoài, thấy Chu Thừa Quyết thở hồng hộc, tay còn cầm theo vài hộp trái cây tươi.
"Cậu về rồi à?" Sầm Tây ngớ người một lát rồi hơi kinh ngạc: " Cậu... Cậu leo cầu thang lên sao?"
"Ừ.".
"Cậu leo cầu thang làm gì? Đây là tầng 26 đấy..."
"Mất điện rồi." Anh trả lời ngắn gọn.
"Tôi biết rồi, nhưng sao cậu phải vội đến thế? Chờ có điện rồi hãy lên cũng được mà."
"Không chờ được. Ở đây không có điện, quá tối."
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 23
10.0/10 từ 44 lượt.