Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 22

22@-

Tuy lần này bài văn của Chu Thừa Quyết vẫn lạc đề tới mức khiến người ta tối sầm mặt mũi, nhưng ít ra anh cũng chịu khó thay đổi thói quen trước đây " chép mấy chữ cho có", kiên nhẫn lấp đầy tám trăm chữ một cách nghiêm túc.

 

Dù không có công lao cũng có khổ lao. Bài luận tối đa sáu mươi điểm, Diệp Na Na nể mặt thái độ thi cử nghiêm túc của anh nên rộng lượng cho hai mươi lăm điểm.

 

Cộng thêm việc hôm thứ Bảy Sầm Tây đã kèm cho anh mấy đề thi, còn ép anh học thuộc vài câu thơ cổ, nên khi kiểm tra viết ra, câu nào cũng vừa khéo trúng tủ. Các câu hỏi trắc nghiệm dù sai lệch ít nhiều, nhưng cộng dồn tí một, vậy mà tổng điểm vọt lên tới sáu mươi tám.

 

Tuy tổng điểm tối đa là một trăm năm mươi, nhưng so với bốn mươi ba điểm lần trước, đúng là đã khá hơn nhiều.

 

Chiều tối về nhà, Chu Thừa Quyết – một học sinh vốn luôn đạt điểm tối đa các môn tự nhiên đến phát chán, lần đầu tiên nghiêm túc chụp tấm ảnh bài thi sáu mươi tám điểm, gửi tin nhắn WeChat cho mẹ ruột.

 

Giang Lan Y cũng bất ngờ không kém. Tên nhóc này đã quen tự lập từ nhỏ, xưa nay chẳng mấy khi chủ động báo cáo chuyện học hành với phụ huynh.

 

Điện thoại rất nhanh gọi tới. Nghe giọng bên kia, rõ ràng bà ấy rất hài lòng với sự tiến bộ lần này:“Tiến bộ hẳn hai mươi lăm điểm luôn cơ à? Tây Tây nhà mình giỏi quá!”

 

"Ờm." Chu Thừa Quyết trả lời uể oải, vừa hờ hững vừa không mấy để tâm, nhưng cũng chẳng cãi lại, thuận miệng phụ họa thêm:“Cũng tại cậu ấy đoán trúng đề thôi.”

 

“Đoán gì mà đoán? Đó là người ta biết vận dụng kinh nghiệm!”

 

"Được rồi, mẹ nói gì cũng đúng."

 

Giang Lan Y phấn khích tính toán ở đầu dây bên kia:“Chỉ mới bổ túc có một buổi thôi mà đã tăng hai mươi lăm điểm, nếu mà học thêm vài buổi nữa thì…”

 

Chu Thừa Quyết im lặng, chỉ nghe mẹ mình tiếp tục ra lệnh:“Mẹ nói cho con biết, con phải ngoan ngoãn nghe lời Tây Tây, đừng có chọc cho người ta giận mà bỏ dạy. Mẹ đoán con bé chắc là người mà ông trời phái xuống cứu vớt con đấy.”

 

Chu Thừa Quyết bị mẹ mình làm cho tê cả da đầu, nhịn không nổi bật thốt:“Mẹ đừng nói mấy câu buồn nôn thế được không…”

 

Giang Lan Y chẳng thèm để ý, nhanh chóng đổi chủ đề:“À đúng rồi, cuối tuần này con muốn ăn gì? Mẹ chuẩn bị trước, nấu cho hai đứa. Hoặc con hỏi Tây Tây cũng được. Dù sao cũng chẳng phải nấu cho con.”

 

"..."


Chu Thừa Quyết giơ tay gãi nhẹ lông mày, nghĩ ngợi rồi nói:“ Mẹ làm lại món cánh gà chiên coca đi. Còn mấy món khác, hôm khác con hỏi cậu ấy sau.”

 

"Được, vậy con hỏi sớm nhé. Mẹ sợ không có thời gian tập làm thì không kịp."

 

Cuối cùng, Chu Thừa Quyết cũng bắt được trọng điểm:"Mẹ nấu à?"

 

" Đúng rồi. À quên mất không nói, tuần này dì Lưu bận về quê nên xin nghỉ rồi. Mẹ phải tự mình ra tay thôi, đâu thể để Tây Tây tới nhà mình rồi lại phải ăn đồ ăn ngoài đúng không?"

 

Chu Thừa Quyết thầm nghĩ, với trình độ nấu nướng của mẹ thì... chi bằng gọi đồ ăn ngoài cho xong.

 

Anh im lặng ba giây. Giang Lan Y hình như cũng đọc hiểu được ẩn ý của con trai nên thẳng thắn đề nghị:"Hay là... để ba con nấu nhé? Tay nghề của ba con đỡ hơn mẹ."

 

Nhắc tới chồng mình, Giang Lan Y chợt nhớ ra:“Chết, quên mất. Ba con bảo cuối tuần phải đi Bắc Lâm bàn công việc, bảo mẹ phải đi theo. Nhà chẳng còn ai, hay là con nhờ Tây Tây dời buổi học đi?”

 

"Thôi khỏi, bọn con cứ học ở Vọng Giang cho tiện." Chu Thừa Quyết quyết đoán:"Bên đó xa quá, cậu ấy đi lại không tiện."

 

Nghe vậy, Giang Lan Y vẫn có chút nghi ngờ:"Con không phải đang tính trốn học đấy chứ?"

 

"Con nào dám? Còn không phải do ông trời đặc biệt phái người tới cứu vớt con sao?"

 

“Vậy được, nhớ phải mời người ta đi ăn đồ ngon tử tế đấy. Con bé gầy quá, đừng có ức h**p người ta có nghe chưa?”

 

"Biết rồi mẹ…"

 

"Mẹ chuyển thêm tiền cho con rồi đấy."

 

"Thôi khỏi, ba vừa đưa cho con một cái thẻ mới, tiêu cả năm cũng không hết."

 

Cứ vậy, mọi chuyện coi như được quyết định xong.

 

Cúp điện thoại, Chu Thừa Quyết lười biếng nằm dài trên ghế sofa lướt điện thoại, vô tình ấn mở ứng dụng siêu thị online, đặt mấy túi cánh gà sống. Đến khi đồ giao tới cửa, anh mới bắt đầu thấy nhức đầu.

 

Nói thật, về khoản nấu nướng, Chu Thừa Quyết còn không bằng mẹ anh.

 

Ở nhà thì có dì giúp việc, đi học thì ăn cơm căng tin hoặc đồ ăn ngoài cổng trường, thi thoảng đặt ship đồ ăn, hoàn toàn không cần tự mình động tay.

 

Hiện tại, kỹ năng bếp núc của anh chắc chỉ dừng ở trình độ... bỏ đồ ăn vào lò vi sóng hâm nóng.

 

Chu Thừa Quyết lên mạng tìm mấy video dạy làm cánh gà chiên coca, cẩn thận làm từng bước một theo hướng dẫn.

 

Kết quả lần đầu tiên: Cháy đen thui.

 

Anh kết luận là do công thức không chuẩn, lập tức đổi video khác.

 

Lần thứ hai: Dầu bắn đầy tay, chi chít những vết bỏng.

 

Anh lại kiên trì đổi công thức khác.

 

Đến lần thứ ba: Thua ngay từ bước khứa dao lên cánh gà.


Một nhát dao, gà chẳng sao mà tay anh thì rách thịt.

 

Hai ba túi cánh gà nhanh chóng hết sạch, để lại một bàn đầy những món... chẳng ai nuốt nổi.

 

Chu Thừa Quyết rất ít khi gặp cảnh bó tay thế này, cuối cùng đành từ bỏ, rửa sạch tay, bấm điện thoại gọi về nhà ở Lục Cảnh Uyển:“ Dì Lưu ơi, dì có đang rảnh không? Con muốn ghé qua nhà một lát.”

 

Sáng hôm sau tới trường, trên ngón tay trỏ của Chu Thừa Quyết dán thêm hai miếng băng dán cá nhân, trên cánh tay cũng lác đác vài vết bỏng.

 

Vừa ngồi xuống, Mao Lâm Hạo đã tinh mắt nhìn thấy, hét toáng lên:"Quyết Quyết! Anh bị làm sao thế?!"

 

Chu Thừa Quyết bị cậu ấy hét tới đau đầu, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Nghiêm Tự bên cạnh cười đùa:"Đánh nhau với ai à?"

 

"Ờ." Chu Thừa Quyết lười biếng trả lời qua loa.

 

Mao Lâm Hạo tò mò hỏi tiếp:"Đánh nhau vì cái gì?"

 

"Nghe thằng đó hét ồn quá, ngứa tay nên đấm cho vài phát." Giọng điệu của thiếu niên dửng dưng như không có chuyện gì.

 

"…"

 

Mao Lâm Hạo vừa nãy còn la oai oái đã ngay lập tức im bặt, vội vã dịch ghế ngồi ra xa mấy mét.

 

Sầm Tây cầm bút ôn lại nội dung bài học Vật Lý mấy hôm trước, tay khẽ khựng lại khi nghe tiếng nói chuyện của bọn họ. Cô nghiêng đầu, cẩn thận chọc nhẹ vào cánh tay Chu Thừa Quyết.

 

Chu Thừa Quyết tự nhiên quay sang nhìn cô, nhướng nhẹ chân mày.

 

“Là tên tóc vàng tìm cậu à?” Sầm Tây hạ giọng hỏi nhỏ.

 

Chu Thừa Quyết suy nghĩ một lát mới nhớ ra cô đang nhắc đến ai, suýt nữa thì quên mất đám người đó: “Không đâu, bọn chúng bị đuổi học cả rồi, đã sớm không còn lảng vảng quanh Nam Gia nữa.”

 

Thấy ánh mắt có chút áy náy của Sầm Tây, anh lơ đãng nói thêm: “Không liên quan đến cậu. Đừng suy nghĩ lung tung. Chỉ là lâu rồi không bị lão Diêu phạt viết kiểm điểm, tôi thấy nhớ nhớ nên muốn kiếm chuyện chút thôi.”

 

Sầm Tây: “…”

 

Sau tiết Văn, Diệp Na Na dặn dò Sầm Tây:
“Tây Tây, giúp cô thu hết bài kiểm tra lúc nãy rồi đem lên văn phòng nhé.”

 

Sầm Tây gật đầu đồng ý: “ Vâng ạ,” rồi nhanh chóng đứng dậy đi thu bài.

 

Cô gom hết đống bài kiểm tra nhỏ lại, vừa định rời khỏi lớp thì thấy Diệp Na Na quay trở lại, lôi cả Triệu Nhất Cừ cùng lên văn phòng.

 

Cô giáo đi trước, hai học sinh tự nhiên theo sau.

 

Ban đầu hai người còn cách nhau mấy bước, nhưng Triệu Nhất Cừ nhanh chóng rảo bước, đuổi kịp Sầm Tây, vừa đi vừa hỏi han mấy chuyện học hành.

 

Đến văn phòng, Sầm Tây đặt tập bài kiểm tra của cả lớp lên bàn làm việc của Diệp Na Na một cách gọn gàng. Cô đang định rời đi thì nghe thấy cô giáo hỏi Triệu Nhất Cừ chuyện đặt đồng phục.

 

Vừa hay cô cũng muốn hỏi chuyện này, thế là cô đứng ngoài hành lang, đợi Triệu Nhất Cừ đi ra.

 

Trong lúc đó, ở bên này, Chu Thừa Quyết đang giảng một bài vật lý khó cho Mao Lâm Hạo. Anh vừa vẽ xong sơ đồ phân tích lực thì điện thoại úp trên bàn rung lên liên tục mấy cái.

 

Chu Thừa Quyết vừa tiếp tục viết từng bước giải đề, vừa chậm rãi cầm điện thoại mở khóa, thờ ơ liếc mắt nhìn màn hình.

 

Là Nghiêm Tự đang đi căng-tin mua đồ uống gửi tới mấy tấm ảnh:

 

Tiểu SoáiThanh niên phải chịu khó vận động, ra ngoài tắm nắng nhiều vào. Đừng có suốt ngày ru rú ở trong lớp thế

 

Tiểu SoáiNắng đẹp biết bao!

 

Bình thường gặp kiểu tin nhắn này, Chu Thừa Quyết còn chẳng thèm buồn mở ảnh ra xem hẳn hoi.

 

Nhưng lần này thì khác, trọng điểm trong ảnh hiển nhiên không phải là trời nắng đẹp.

 

Nghiêm Tự gửi tổng cộng ba bức ảnh:
Tấm đầu tiên, ánh nắng chan hòa khắp sân trường, Sầm Tây và Triệu Nhất Cừ sóng vai bước đi trên hành lang đầy nắng.



Tấm thứ hai, Sầm Tây ngoan ngoãn đứng bên ngoài hành lang chờ đợi. Trong văn phòng, sau cửa kính là Triệu Nhất Cừ đang trò chuyện với cô giáo.


Tấm thứ ba, Sầm Tây nghiêng đầu nhìn Triệu Nhất Cừ, trên mặt cậu ta nở một nụ cười rạng rỡ.

 

Tay Chu Thừa Quyết đang viết bài bỗng khựng lại, trầm mặc năm giây, sau đó anh không đổi sắc mặt, cúi đầu gõ vài dòng trả lời:

 

zcjKỹ thuật chụp ảnh quá tệ, lần sau đừng chụp nữa.

 

zcjĐiện thoại gì vậy? Báo tên luôn đi, để lần sau khỏi mua. Độ pixel quá nát.

 

zcj Lão Diêu sắp tới tịch thu điện thoại rồi đấy.

 

Tiểu Soái……

 

Gửi xong, Chu Thừa Quyết cất điện thoại, lại chú ý vào bài tập trước mặt.

 

Thông thường, khi giảng bài cho Mao Lâm Hạo, anh sẽ vẽ sơ đồ gợi ý trước, sau đó chậm rãi viết từng bước, không giảng quá nhiều, để cậu ấy tự theo dõi và suy nghĩ theo tiến trình.

 

Đa phần, chỉ cần Chu Thừa Quyết viết được vài bước, Mao Lâm Hạo sẽ la lên rằng mình hiểu rồi. Nếu như viết quá nửa mà bên kia vẫn chưa nghĩ ra, lúc đó anh mới bắt đầu phân tích kỹ hơn.

 

Nhưng lần này, hơn nửa bài đã viết xong, Mao Lâm Hạo vẫn im thin thít, cau mày suy nghĩ.

 

Theo lẽ thường, Chu Thừa Quyết đáng lẽ ra đã bắt đầu nhắc nhở, nhưng hiện tại, trong lòng anh lại chẳng thể tĩnh tâm.

 

Anh khẽ mím môi, không nói một lời, tiếp tục viết hết bài giải, tốc độ nhanh đến nỗi gần như bằng với lúc tự mình làm bài, chẳng để lại thời gian cho Mao Lâm Hạo phản ứng.

 

Viết xong, Chu Thừa Quyết đặt bút xuống, đẩy vở đến trước mặt Mao Lâm Hạo:
“Cậu tự xem đi. Xem hiểu được không? Tôi ra ngoài một lát, lát về giảng cho.”

 

Mao Lâm Hạo: “……?”

 

Chu Thừa Quyết đứng dậy, nhàn nhạt nói:
“Đi ra ngoài phơi nắng chút.”

 

Tuổi trẻ mà, dù có đang là giữa mùa hè nóng nực, cũng không nên sợ gì mà ra ngoài tắm nắng.

 

Vừa bước ra khỏi lớp vài bước, Chu Thừa Quyết đã đụng ngay Nghiêm Tự – vị nhiếp ảnh gia bất đắc dĩ cùng với hai "nhân vật chính" xuất hiện trong những bức ảnh với kỹ năng chụp ảnh thảm họa kia.

 

Chu Thừa Quyết mặt mày vô cảm bước tiếp về phía trước, cho đến khi hai người kia lướt qua bên cạnh anh.


Ống tay áo rộng của cô gái nhỏ khẽ lướt nhẹ qua cánh tay anh, không hề có chút ý muốn dừng lại nào.



Cậu ta cười tươi, sải vài bước nhanh đến gần Chu Thừa Quyết.

 

Còn Sầm Tây thì chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, chẳng tỏ ra quá tò mò, lặng lẽ quay về lớp trước.


Ánh mắt Chu Thừa Quyết vẫn dõi theo cô cho đến khi cô khuất hẳn sau cửa lớp.

 

"Anh Quyết?" Triệu Nhất Cừ lên tiếng gọi anh một lần nữa.


"À." Chu Thừa Quyết thu lại ánh mắt, nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại ra:"Hình như tôi vẫn chưa chuyển tiền đồng phục, suýt nữa thì quên mất. Sau này mấy chuyện thế này, cậu cứ chủ động nhắc tôi đi."

 

Từ trước đến nay Chu Thừa Quyết không bao giờ có thói quen nợ tiền người khác.


Khi bầu chọn lớp trưởng, để mọi người tâm phục khẩu phục, Diệp Na Na đã chọn Chu Thừa Quyết làm lớp trưởng. Còn chức lớp phó thì vừa không dễ lấy thành tích, vừa nhiều việc vặt, chẳng ai mặn mà. May sao lúc đó Triệu Nhất Cừ xung phong nên mới được giao cho cậu ta.

 

Lẽ ra việc đặt đồng phục này cũng do lớp trưởng phụ trách, nhưng đúng dịp Chu Thừa Quyết xin nghỉ vài ngày sau đợt huấn luyện quân sự, nên giáo viên chủ nhiệm Diệp Na Na giao chuyện này cho Triệu Nhất Cừ.

 

Nghe vậy, Triệu Nhất Cừ khoát tay cười:
"Ôi chao, chuyện nhỏ thôi mà. Ban đầu em đã ứng trước giúp anh rồi. Sau đó lúc đăng ký số đo với anh Tự,  anh ấy cũng đã chuyển tiền cho em. Anh cứ chuyển cho anh ấy là được."

 

Chu Thừa Quyết gật đầu thờ ơ: "Ừ."

 

Ánh mắt lại vô thức liếc về phía cửa lớp – nơi Sầm Tây vừa biến mất, như thể lơ đãng hỏi thêm một câu:"Cậu ấy tìm cậu làm gì vậy?"

 

"Ai cơ?" Triệu Nhất Cừ chưa kịp phản ứng.



"Sầm Tây." Giọng điệu Chu Thừa Quyết bình thản.


"À, cũng vì chuyện đồng phục thôi." Triệu Nhất Cừ vẫn thẳng thắn như thường lệ, hỏi gì đáp nấy, chẳng mấy khi giữ ý tứ:"Hôm trước khi thu tiền và đo số đo, cậu ấy bảo với em là tiền trong tay không đủ, tạm thời chỉ trả được tiền một bộ, hỏi em có thể giúp cậu ấy đặt trước một bộ được không, còn bộ còn lại thì đợi cậu ấy gom đủ tiền rồi trả sau."

 

Khác với bộ đồng phục huấn luyện quân sự chỉ mặc vài ngày, đồng phục học sinh ít nhất cũng phải mặc một học kỳ, nên chất lượng tốt hơn, giá cũng đắt hơn nhiều.
Một bộ tận 270 tệ – đối với Sầm Tây chưa đi dạy thêm tuần trước, thì quả thực là một khoản tiền lớn.

 

Nghe đến đây, Chu Thừa Quyết đã móc điện thoại ra lần nữa:" Cậu đừng tìm cậu ấy nữa, để tôi ứng trước cho. Cậu cứ đặt hai bộ như những người khác đi."

 

Triệu Nhất Cừ hơi khựng lại một chút, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ cười cợt thường ngày:"Không cần đâu anh Quyết. Tuần này cậu ấy đã trả đủ tiền cho em rồi. Lúc nãy cậu ấy cũng chỉ đến hỏi em xem còn kịp đặt không thôi."

 

"Ừ." Chu Thừa Quyết khóa màn hình điện thoại, thả lỏng tay bỏ vào túi, tỏ vẻ không còn gì muốn nói nữa:"Về lớp thôi."

 

" Được." Triệu Nhất Cừ miễn cưỡng cười, đi bên cạnh Chu Thừa Quyết.


Anh Quyết cao hơn cậu ta một cái đầu, bước chân cũng dài hơn hẳn, khiến Triệu Nhất Cừ phải bước nhanh thêm mấy bước mới theo kịp.

 

"Anh Quyết."


Chu Thừa Quyết không đáp, thậm chí lười quay đầu lại.

 

" Em cảm thấy... anh đối xử với Sầm Tây... khá tốt đấy nhỉ?" Triệu Nhất Cừ dè dặt thăm dò.

 

Bước chân Chu Thừa Quyết khẽ khựng lại một nhịp, một lúc sau mới điềm nhiên đáp:
"Tôi là bạn cùng bàn với cậu ấy, cũng là lớp trưởng."



Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 22
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...