Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 26
Trong lúc Chu Thừa Quyết ăn bữa khuya, Sầm Tây yên tĩnh ngồi bên bàn hoàn thành xong bài tập toán và tiếng Anh.
Chu Thừa Quyết thi thoảng hỏi cô có muốn ăn cùng không, nhưng Sầm Tây đều từ chối.
Làm sao có thể ăn đồ của khách được?
Chu Thừa Quyết cũng không nói gì thêm, chỉ thỉnh thoảng dùng đôi đũa sạch khác gắp thêm thức ăn vào bát trống bên cạnh. Chẳng bao lâu sau, cái bát đó đã chất đầy thức ăn như một ngọn núi nhỏ.
Trước khi chuẩn bị đi, anh đẩy một bát đầy ắp đồ ăn đến trước mặt Sầm Tây: "Viết xong đáp án rồi thì ăn chút đi. Đây là lời dặn của chị Giang."
Nói xong, anh cũng đi luôn, còn tiện tay thu dọn sạch sẽ bát đũa và chén đĩa đã ăn trên bàn rồi mang xuống dưới, để lại cho cô một chiếc bàn sạch sẽ, không để cô phải thu dọn gì cả.
"Đi đây. Ngày mai hẹn gặp ở Vọng Giang. Đừng quên rồi lại chạy nhầm đến Lục Cảnh Uyển đấy."
"Được rồi, tôi biết rồi. Cậu đi đường cẩn thận."
Chu Thừa Quyết đã đi đến cầu thang, một tay ôm đống bát đũa, tay kia vẫy vẫy lười biếng nhưng không quay đầu lại, bước đi thẳng xuống dưới.
Tối nay có bàn ghế, cô không phải tì lên bức tường để viết nữa. Chiếc đèn trên đầu sáng hơn nhiều so với ánh sáng mượn từ đèn đường, nhìn chữ rõ ràng hơn. Tiếng quạt kêu vo ve như tiếng trắng ồn, ngăn chặn tiếng trò chuyện và tiếng cười ồn ào từ dưới lầu. Gió mát lướt qua quanh người. Cả không gian làm bài đột nhiên trở nên thoải mái hơn, cô viết bài cũng nhanh hơn hẳn.
Khối lượng bài tập hoàn thành trong nửa tiếng gần gấp đôi bình thường.
Khoảng mười giờ tối, dì cô bước lên từ cầu thang, vẫn chưa kịp tháo tạp dề, nhìn thấy Sầm Tây ngồi bên bàn làm bài dưới ánh đèn, không nói gì thêm, chỉ ngồi xuống trước mặt cô: "Cam Cam, buổi học thêm của con là ngày mai phải không? Hôm trước nghe con nói là thứ bảy."
Sầm Tây gật đầu: " Vâng, sao vậy?"
"Con xem thử có thể thỏa thuận với học sinh của con đổi ngày không? Chuyển qua chủ nhật thế nào? Vừa nãy quán có nhận vài đơn đặt hàng. Ngày mai phải giao đến nhiều nơi, sợ thiếu người không kịp chạy."
Sầm Tây hơi do dự, xiết chặt cây bút trong tay. Cô biết đã hẹn với người ta rồi mà đổi ý thì không tốt lắm, nhưng ở nhà dì, ăn uống miễn phí nên giúp đỡ công việc ở cửa hàng là điều phải làm. Sầm Tây thực sự không thể từ chối.
Cô không suy nghĩ lâu, nhanh chóng đồng ý.
Sầm Tây đứng dậy, bước vào phòng nhỏ, nhẹ nhàng lấy điện thoại dưới gối ra, rồi quay lại bàn trên sân thượng, mở WeChat, tìm đến cuộc trò chuyện với Chu Thừa Quyết.
Cô nhớ từ khi có điện thoại, đây có lẽ là lần đầu tiên cô chủ động nhắn tin cho anh.
Thực ra, khi Chu Thừa Quyết không gọi điện hay nhắn tin cho cô, cô cũng ít khi động đến chiếc điện thoại này.
Cô luôn nghĩ chiếc điện thoại này là do Giang Lan Y tặng để tiện liên lạc về việc học thêm, không phải để chơi, vì vậy cô chưa bao giờ coi nó là tài sản của mình. Bình thường không có việc gì thì cô ít dùng, huống chi là chủ động nhắn tin trò chuyện với người khác.
Đang suy nghĩ không biết nên mở lời như thế nào, thì trên góc phải màn hình đột nhiên xuất hiện một thông báo tin nhắn.
Cô quyết định mở ra xem trước.
Là tin nhắn của Giang Kiều.
Tiểu Kiều nhất định phải mạnh mẽ: Tây Tây, vừa rồi tớ đi ăn ở bên ngoài, tình cờ gặp Niên Niên. Nói chuyện một lúc, cậu ấy nghe nói cậu có điện thoại và WeChat rồi nên nhất quyết muốn kết bạn với cậu. Tớ đã gửi danh thiếp cho cậu ấy rồi. Nếu có người kết bạn thì chắc chắn là cậu ấy đó~
Sầm Tây trả lời một câu "Được", rồi ngay dưới đó xuất hiện một chấm đỏ "Kết bạn".
Khúc Niên Niên vẫn giữ tính cách thẳng thắn. Ngay khi Sầm Tây nhấn đồng ý, cô ấy đã gọi một cuộc điện thoại tới.
Khúc Niên Niên: "Aaaa, cậu có WeChat rồi mà không nghĩ đến kết bạn tớ trước à? Sao lại bỏ rơi tớ!??? Nước mắt của tớ đủ để làm tan chảy cả băng tuyết rồi!"
Sầm Tây không nhịn được mà bật cười, nhưng cô luôn thật thà. Nghe Khúc Niên Niên nói như vậy, cô vẫn nghiêm túc giải thích: "Chiếc điện thoại này không phải của tớ. Hôm đó thêm Giai Thư xong, cậu ấy kéo tớ vào nhóm lớp. Từ nhóm đó tớ mới kết bạn với vài người, sau đó cũng ít dùng lắm."
Khúc Niên Niên không cùng lớp, dĩ nhiên không có trong nhóm. Nghe vậy cô ấy nhanh chóng làm hòa, không phụng phịu nữa. Dù sao cô ấy cũng chỉ đang làm dáng một chút, chứ không thực sự đòi giải thích.
Khúc Niên Niên là rất hoạt ngôn. Hai người không cùng lớp nên không dễ dàng gặp mặt. Lần này cô ấy tranh thủ được cơ hội trò chuyện liền nói liên tục không ngừng.
Có lẽ bên phía cô ấy đang liên hoan, âm thanh xung quanh rất ồn ào. Không lâu sau, trong màn hình xuất hiện một cô gái, Sầm Tây hơi có ấn tượng.
Cô gái đó tên là Lâm Thi Kỳ, cũng là học sinh lớp nghệ thuật, chơi thân với Khúc Niên Niên. Trước kia trong lúc huấn luyện quân sự, hai người ở ký túc xá cạnh nhau, còn giúp đỡ việc kinh doanh giặt quần áo của Sầm Tây.
Sau đó, khi nhìn thấy rõ mặt cô gái trong màn hình, Lâm Thi Kỳ nhỏ giọng hỏi Khúc Niên Niên: "Đây là Sầm Tây phải không?"
Khúc Niên Niên gật đầu: "Ừ, cậu còn nhớ cậu ấy không?"
Lâm Thi Kỳ: "Đương nhiên rồi, cậu ấy rất tốt. Lúc đầu giúp tớ giặt đồng phục còn không lấy tiền, sau này tớ phải nhét tiền vào tay cậu ấy, cuối cùng vẫn bớt đi hai lần thu phí."
Sầm Tây ngượng ngùng, được khen trước mặt như vậy, có chút xấu hổ.
Lâm Thi Kỳ nói xong, như nhớ ra điều gì, vẻ mặt bỗng nhiên ngại ngùng, cả người cũng có vẻ không được tự nhiên, rồi quay sang nói với Khúc Niên Niên: "Cho tớ mượn điện thoại chút. Tớ có việc muốn nói với cậu ấy."
Màn hình chuyển hướng, Khúc Niên Niên liền rời khỏi khung hình, cuối cùng màn hình chỉ còn lại Lâm Thi Kỳ.
Cô ấy cố gắng hạ thấp giọng, một tay che miệng, kéo gần lại màn hình, mặc dù không phải nói chuyện trực tiếp nhưng vẫn cố tạo ra vẻ như đang thì thầm: " Tây Tây, tớ có thể nhờ cậu một chuyện được không?"
"Chuyện gì vậy?" Sầm Tây chớp mắt, vẻ mặt dễ gần.
Trước đây rất ít người muốn kết bạn với cô, nên cô luôn trân trọng mỗi mối quan hệ bạn bè. Chỉ cần ai đó cần cô giúp đỡ và trong khả năng cô có thể làm được, cô gần như không bao giờ từ chối.
"Trước đây tớ có nghe Giang Kiều nói, cậu đã giúp cậu ấy chuyển thư tình cho Chu Thừa Quyết đúng không?"
Sầm Tây mở miệng, không biết phải trả lời thế nào. Vì đó là chuyện riêng của người khác, cô không muốn bàn tán sau lưng: "Cậu ấy tự nói với cậu à?"
Lâm Thi Kỳ gật đầu: "Đúng rồi, cậu ấy nói Chu Thừa Quyết thậm chí còn không thèm xem nữa."
Sầm Tây nhẹ nhàng thở ra. Nếu là Giang Kiều tự mình nói thì không sao, nhưng cô vẫn không nói gì, coi như mặc nhận.
Thấy vậy, Lâm Thi Kỳ nhanh chóng nói ra yêu cầu của mình: "Tớ nghe nói cậu ngồi cùng bàn với cậu ấy đúng không?"
" Hả...?" Sầm Tây ngơ ngác một lúc, chưa kịp phản ứng.
"Ý là... Tớ ngồi ở tổ 2.5. Cậu ấy thì ngồi ở tổ 2, vừa hay ngồi cạnh tớ thôi. Nhưng sau tuần sau khi quay lại trường, cậu ấy sẽ chuyển sang tổ 4. Chỗ ngồi của tớ không thay đổi, lúc đó chúng tớ sẽ không còn là bạn cùng bàn nữa." Sầm Tây giải thích.
"Ồ... à, không quan trọng đâu." Lâm Thi Kỳ chẳng quan tâm mấy chuyện đó, miễn là từng ngồi cạnh tức là cũng đã quen rồi. Cô ấy tiếp tục: "Vậy…không phải sắp đến Quốc Khánh rồi sao? Ba mẹ tớ mở một khu nghỉ dưỡng, có thể cắm trại, nướng thịt, tắm suối nước nóng, còn có cả khu trượt tuyết nhân tạo, có thể trượt suốt bốn mùa. Tớ muốn nhờ cậu hỏi giúp thử xem cậu ấy có rảnh không. Nếu rảnh thì có muốn cùng đi chơi không? Thực sự rất vui đấy."
Lâm Thi Kỳ nói một mạch, thấy Sầm Tây không lên tiếng thì liền vội vàng thêm vào: " Tớ có thể trả tiền. Trong giới hạn năm con số, cậu muốn bao nhiêu cũng được."
"Không phải đâu..." Sầm Tây vội vã xua tay, "Chuyện này... Tớ không thể làm bừa được..."
Lúc trước cô đã giúp Giang Kiều chuyển thư tình, anh đã giận suốt mấy ngày không thèm nói chuyện với cô, nên lần này cô thật sự không dám làm nữa.
"Xin lỗi nhé. Tớ và cậu ấy không thân đến mức đó." Sầm Tây xin lỗi, "Hơn nữa dạo này tớ cũng không thiếu tiền lắm, nên... thực sự không tiện..."
Lâm Thi Kỳ chưa kịp mở miệng thì điện thoại đã bị Khúc Niên Niên bên cạnh lấy lại. Ngay sau đó đầu dây bên kia truyền đến tiếng cô ấy khuyên can: "Ai da, loại chuyện này ngại lắm. Người ta không muốn thì cũng là chuyện bình thường. Đừng ép cậu ấy nữa."
Lâm Thi Kỳ lập tức nhỏ giọng: " Tớ đâu có ép, chỉ là nếu cậu ấy đồng ý thì chẳng phải mọi người đều vui sao? Tớ có thể mời được Chu Thừa Quyết, cậu ấy lại có thể kiếm tiền."
Lúc này Khúc Niên Niên đã chỉnh lại màn hình cho rõ, nhìn Sầm Tây rồi nói tiếp: "Cậu không phải không biết Chu Thừa Quyết khó mời như thế nào. Đừng gây khó dễ cho cậu ấy nữa. Chỉ là bạn cùng bàn mà thôi. Tính cách Chu Thừa Quyết khó ăn khó ở như vậy. Đừng nói là bạn cùng bàn, ngay đến cả mẹ ruột cũng chưa chắc đã được nể mặt. Tớ sớm đã bỏ cuộc từ lâu rồi."
Khúc Niên Niên vừa nói vừa bắt đầu than thở: "Cậu không biết đâu, sau khi học quân sự xong, mấy lần tình cờ gặp cậu ấy trên đường, tớ đều chạy tới muốn làm quen, nhưng tớ còn chưa kịp mở miệng nói gì thì cậu ấy đã nói xin lỗi rồi đi luôn. Tớ chạy đuổi theo mãi cũng không kịp."
"Vậy nên có lần tớ học khôn rồi, gặp cậu ấy là nói ngay câu đầu tiên, rằng tớ là bạn của Lý Giai Thư. Cứ tưởng rằng ít nhất cũng là bạn của bạn, có thể làm quen chút chút. Nhưng các cậu đoán xem Chu Thừa Quyết nói gì?" Khúc Niên Niên siết chặt nắm đấm.
"Cậu ấy nói gì?" Lâm Thi Kỳ tò mò hỏi.
Sầm Tây chớp mắt đã đoán ra, nhưng lại không dám nói.
Khúc Niên Niên dừng lại vài giây rồi nói: "Cậu ấy nói không quen Lý Giai Thư."
Lâm Thi Kỳ cười phì: " Vì cắt đứt tình duyên mà không nhận người thân luôn!"
Sầm Tây hơi xấu hổ, cảm thấy thật sự là như vậy.
"Vì vậy tớ từ bỏ luôn. Quá khó theo đuổi rồi. Nói chuyện với cậu ấy cũng không xong. Tớ còn nghi ngờ cậu ấy học văn không tốt là vì không thích nói chuyện, xa lánh loài người." Khúc Niên Niên lắc đầu lia lịa, nhìn Lâm Thi Kỳ: "Vậy nên tớ khuyên cậu cũng đừng cố nữa. Tìm ai đó trong lớp thể chất đi. Gần đây có mấy người đang theo đuổi tớ. Có muốn bạn tốt chia cho cậu một nửa không?"
Lâm Thi Kỳ vội vã xua tay từ chối, rồi lại nhìn Sầm Tây, làm bộ xin lỗi rồi đan tay lại: "Nhưng mà, tớ vẫn muốn thử. Không muốn cứ như vậy mà từ bỏ. Nếu sau này cậu cần tiền, cứ đến tìm tớ nhé."
Cuộc gọi video kéo dài gần 20 phút mới kết thúc.
Sầm Tây nhìn vào giao diện WeChat lạ lẫm, mất một lúc mới nhớ lại cô đã lấy điện thoại ra làm gì. Cô mở lại khung chat với Chu Thừa Quyết, ngón tay lưỡng lự trên bàn phím, không hiểu sao lại cảm thấy hơi lo lắng.
Suy nghĩ một hồi lâu, cô mới từ từ gõ vài chữ rồi ấn gửi: Chủ nhật cậu có rảnh không?
Chắc là đúng lúc Chu Thừa Quyết đang xem điện thoại, chưa đầy hai giây sau tin nhắn đã được trả lời.
zcj: Có.
Không lâu sau, lại có thêm một tin nhắn.
zcj: Ngày đó rảnh, chẳng có việc gì làm.
zcj: Sao vậy, có ý tưởng gì à?
Trong phòng khách trên tầng cao nhất của tòa nhà Vọng Giang Số Một, Nghiêm Tự đang ôm điện thoại, chăm chú chơi game.
Mấy hôm nay, ba mẹ cậu ấy đến căn nhà mà cậu ấy hay ở để tiện đi học, nói là muốn kiểm tra tình hình, tiện thể sắm thêm vài thứ cho cậu ấy, tìm người dọn dẹp rồi chuẩn bị ở lại vài ngày.
Tối nay, mấy người bạn cùng lớp cấp 2 hẹn cậu ấy ra ngoài ăn cơm. Vì không học chung trường, lâu rồi mới gặp lại, nói chuyện vui vẻ quá nên có uống vài ly. Không ngờ cậu ấy về đến nhà thì bị ba mẹ ngửi thấy mùi rượu, bắt đầu la rầy. Cậu ấy không muốn bị tra tấn lỗ tai nữa nên đành báo cho Chu Thừa Quyết biết, rồi qua nhà anh ngủ.
Lúc đó, Chu Thừa Quyết còn chưa về từ quán nướng, thấy cậu ấy nói muốn qua ngủ lại, thì không nói gì thêm, bảo cậu ấy cứ tự nhiên, chỉ cần mai dậy sớm đừng làm phiền việc học của mình là được.
Nghiêm Tự cũng không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý rồi nằm dài trên ghế sofa chơi game.
Sau đó, Chu Thừa Quyết về nhà, chẳng có việc gì làm, bị cậu ấy kéo vào game luôn.
Có Chu Thừa Quyết giúp đỡ, Nghiêm Tự liên tiếp giành được mấy điểm, càng chơi càng phấn khích, cơn say cũng tan dần.
Chơi xong một ván, Nghiêm Tự lập tức hỏi: “Chơi tiếp một ván nữa không?”
Chu Thừa Quyết không trả lời, Nghiêm Tự biết đó là sự đồng ý, thế là vui vẻ bắt đầu ván tiếp theo.
Hai người nhanh chóng vào game, Chu Thừa Quyết như thường lệ, chưa đầy năm phút đầu trận đã lấy được bốn mạng.
Nghiêm Tự vừa hò hét “Đẹp lắm!” vừa ra sức dồn đối thủ vào góc, để Chu Thừa Quyết dễ dàng giải quyết.
Sau đó, không hề nghĩ ngợi, cậu ấy liền tung hết kỹ năng ra, tưởng rằng sẽ giúp lấy thêm mạng, ai ngờ Chu Thừa Quyết lại đứng yên một chỗ, để đối phương thoải mái tấn công, cuối cùng bị hạ gục.
Ngay lập tức, Nghiêm Tự cũng bị đối thủ tiêu diệt, màn hình tối sầm lại.
Cậu ấy ngẩn người mất một lúc, sau đó thấy dòng chữ “Chu Thừa Quyết đã thoát game” xuất hiện trên đầu màn hình.
Nghiêm Tự: “?? Mất kết nối rồi? Không thể nào. Mạng nhà cậu nhanh như ngoài quán net mà?”
Cậu ấy nghi ngờ quay sang nhìn Chu Thừa Quyết, kết quả thấy anh đã thoát khỏi game. Lúc này trên màn hình là giao diện tin nhắn WeChat.
“…??!!”
Nghiêm Tự quăng điện thoại, ôm đầu: “Cậu làm gì vậy hả trời? Trả lời tin nhắn?”
“Ừm.” Chu Thừa Quyết trả lời một cách bình thản.
“Sắp có pentakill rồi, cậu lại thoát game để trả lời tin nhắn?” Nghiêm Tự không thể tin được: “Cậu chắc chắn có việc gì quan trọng chứ? Nếu không tôi không thể tha thứ cho hành động này của cậu đâu.”
Chu Thừa Quyết không trả lời, tiếp tục gõ chữ trên bàn phím.
Một vài tin nhắn được gửi đi, cảm xúc của anh không có vẻ không còn vui vẻ như lúc về nhà nữa.
Thấy vậy, Nghiêm Tự cũng không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ cầm lại điện thoại rồi tiếp tục chơi game một mình.
Không lâu sau, đột nhiên Chu Thừa Quyết lên tiếng: “Chủ nhật, trận đấu bóng đó các cậu cứ đi đi, tôi không đi đâu.”
“Sao vậy? Không phải đã hẹn cùng đi rồi sao? Lâu rồi không chơi mà.”
“Không có thời gian.”
“Hôm đó hỏi cậu là thứ bảy hay chủ nhật, cậu bảo chủ nhật có rảnh mà.”
“Ừ, đột nhiên không rảnh rồi.” Chu Thừa Quyết lanh tanh nói xong thì quay lại chơi game, chưa đến vài giây đã tiêu diệt được đối thủ đang đi rừng, “Các cậu chơi đi. Thiếu tôi cũng chẳng sao. Hai người thay thế vẫn có cơ hội ra sân.”
Trong suốt trận đấu game sau đó, Chu Thừa Quyết không quan tâm tình hình đội nữa, chỉ chăm chăm bắt người đi rừng của đội đối thủ.
Đối thủ bị bắt chết liên tục, đến mức không chịu nổi phải gửi một loạt dấu hỏi.
Người đi rừng của mấy người bị điên à? Có thể đổi đối tượng tấn công không! Sao cứ phải nhắm vào tôi vậy! Xin đừng nhai đầu tôi nữa!!
Nghiêm Tự cũng thấy lạ, thuận miệng hỏi: “Người này chết mấy trăm lần rồi, chẳng có gì đáng bắt nữa. Bắt nữa cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền đâu.”
Kết quả, ngay sau đó, cậu ấy thấy Chu Thừa Quyết- người luôn lười mở mic cũng không bao giờ nhắn tin, lần này lại cực kỳ “ngầu” gửi một câu: “ Nhìn ID không vừa mắt.”
Sau đó, lại hạ gục đối phương dưới trụ.
Nghiêm Tự liếc qua ID của tên xui xẻo kia: Hẹn Lại Ngày Khác
“??”
“ Ặc.”
“ Chậc.”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh