Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 17
Hai người cứ thế nhìn nhau trong im lặng ba giây, cuối cùng anh là người phá vỡ sự im lặng trước.
Có chút muốn cười, nhưng nhìn vào ánh mắt quá mức đơn thuần của cô, anh kiềm chế lại.
Thiếu niên hơi lúng túng ho khan một tiếng: "Tuy bình thường tôi không quá chú trọng, nhưng cũng không thể thiếu lễ tiết như vậy."
Sầm Tây chớp mắt: "Gì cơ?"
" Cậu ít nhất cũng phải để tôi thay xong đồ ngủ đã chứ? Áo còn chưa cởi đâu." Chu Thừa Quyết bất đắc dĩ mà lại có chút buồn cười chỉ vào chiếc quần ngủ: "Dưới này cũng phải thay."
"Ôi!" Lúc này Sầm Tây mới hiểu ra, vội vàng quay lưng lại, từ cổ đến tai đều đỏ rực: "Tôi không biết là cậu phải thay đồ."
May mà lúc cô đang bối rối không biết làm gì, thì Giang Lan Y mang bữa sáng từ dưới lầu lên.
"Mẹ vào được không? Mang bữa sáng lên cho hai đứa rồi đây." Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ truyền vào từ ngoài cửa.
Sầm Tây hơi ngẩn người.
Có thể thấy được, mặc dù Giang Lan Y đôi khi hay trêu chọc Chu Thừa Quyết, thậm chí còn hay bóc phốt anh, nhưng thực tế bà ấy là một người rất tôn trọng bọn trẻ. Lúc này dù cửa phòng chỉ khép hờ, bà ấy vẫn không vào mà hỏi trước.
Nếu là ba của cô ở Gia Lâm, thì đừng nói là không hỏi đã vào, ngay cả khi cửa có thêm vài ổ khóa, ông ta cũng sẽ đạp văng nó ra mà xông vào.
" Tây Tây? Chu Thừa Quyết?" Giang Lan Y gọi thêm lần nữa.
Sầm Tây lập tức hồi hồn, vội vàng chạy mấy bước ra cửa đón bà ấy: " Con đến ngay đây dì."
Cô mở cửa, nhìn thấy Giang Lan Y đang cầm đồ ăn, gần như là theo thói quen đưa tay ra muốn giúp đỡ.
"Không cần đâu, để dì mang vào là được." Giang Lan Y cười rồi ra hiệu cho cô: "Vào đi, ngồi đợi ăn. Sao còn đứng ngoài này?"
"Chắc chắn là Thừa Quyết bắt nạt con không cho con vào phòng có đúng không?" Giang Lan Y đặt hai phần điểm tâm lên bàn trà, nghiêng đầu nhìn cô vẫy tay: "Lại đây, dì nói cho con nghe. Thằng nhóc này cứng đầu lắm, nói không học là không học, chẳng ai quản được. Trước đây nó đã đuổi đi không ít giáo viên dạy kèm rồi. Nếu nó bắt nạt con, thì chắc chắn là muốn con sớm bỏ cuộc thôi. Đừng có sợ nó, dì sẽ bảo vệ con."
"Không phải đâu." Sầm Tây vội vàng lắc đầu: " Cậu ấy đang thay đồ."
Lúc này Giang Lan Y mới hơi ngạc nhiên, bà ấy nhìn về phía phòng thay đồ.
Bà ấy khá hiểu con trai mình. Thằng nhóc này từ nhỏ đã có tính cách rất độc lập, từ khi biết tự mặc đồ, chưa bao giờ để bố mẹ phải giúp. Khi thay đồ, đừng nói là để con gái ở trong phòng, ngay cả bố mẹ ruột, hay bạn thân từ nhỏ như Nghiêm Tự cũng đều phải ra ngoài.
Đang suy nghĩ, Chu Thừa Quyết đã thay xong đồ từ phòng thay đồ bước ra.
Thấy mẹ mình đang ở đó, anh cũng không thấy có gì lạ, vì anh đã nghe thấy giọng phàn nàn của bà ấy từ trước rồi.
"Nhanh lên, đừng có cố tình kéo dài thời gian để trốn học thêm." Giang Lan Y nhanh chóng quay lại và nói: "Đừng có bắt nạt người ta, nghe rõ chưa?"
Chu Thừa Quyết tự nhiên ngồi xuống cạnh Sầm Tây, cầm một miếng bánh mì nướng lên, chậm rãi phết bơ: " Mẹ hỏi cậu ấy xem, con có bắt nạt cậu ấy không?"
Anh suýt nữa đã bị cô ấy nhìn thấy hết từ đầu đến chân trong lúc thay đồ. Rốt cuộc là ai đang bắt nạt ai hả?
"Con có tiền án trước rồi đấy. Mẹ cảnh cáo con, đừng có mà giở trò gì biết chưa?" Giang Lan Y nói.
"Được rồi, được rồi, con nhất định sẽ phục vụ tận tình." Thiếu niên lười biếng nhếch môi, không để ý lắm, nhanh chóng đưa miếng bánh mì phết bơ đậu phộng qua cho Sầm Tây, hỏi cô: "Cậu có bị dị ứng với đậu phộng không?"
Sầm Tây lắc đầu.
"Vậy thử đi."
Bầu không khí này cũng khá hòa hợp, Giang Lan Y có vẻ yên tâm hơn, chuẩn bị rời đi: "Vậy dì không quấy rầy các con nữa."
"Tây Tây, phiền con rồi. Muốn mắng thì cứ mắng, cần phạt thì phải phạt. Không sao đâu."
Chu Thừa Quyết không đứng đắn nhướng mày, nhận được một cái nhìn đầy uy h**p từ mẹ mình.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Không có Giang Lan Y làm trung gian nói chuyện, bầu không khí ngượng ngùng nhanh chóng lan tỏa.
Sầm Tây ngồi rất ngay ngắn, như học sinh ngoan, còn Chu Thừa Quyết thì tựa lưng vào ghế sofa, dáng vẻ nhàn nhã, có chút phong thái của cậu ấm, ở nhà và ở trường thực sự có chút khác biệt.
Sầm Tây không biết nói gì, cúi đầu ăn miếng bánh mì, ánh mắt sáng lên.
Lần đầu cô thử cách ăn bánh mì với bơ đậu phộng này, vị cũng ngon hơn cô tưởng rất nhiều.
Chu Thừa Quyết thấy vậy, tiện tay lấy một muỗng hạt óc chó rắc lên bánh mì. Sầm Tây nhìn anh một cái, thử ăn thêm một miếng, lần này vị càng ngon hơn.
Bữa sáng này khá phong phú, Giang Lan Y không biết sở thích của Sầm Tây, nên chuẩn bị cả món Trung và món Tây, không chỉ có sữa và đồ ngọt, mà còn có cháo và các món ăn kèm cũng đủ cả. Chu Thừa Quyết làm theo cách mình vẫn hay ăn, lần lượt cho Sầm Tây thử, trong lúc đó bất giác quan sát phản ứng của cô.
"Thích không?" Anh hỏi.
Sầm Tây gật đầu.
"Vậy có vẻ khẩu vị của chúng ta giống nhau." Chu Thừa Quyết nhàn nhạt nói , không nhìn cô, tự làm cho mình một phần, nhưng phần này so với phần trước làm cho cô thì có vẻ tùy tiện hơn, chỉ cần ăn được là được: "Nói đi, hôm nay sao vậy?"
"Cái gì cơ?" Sầm Tây hơi ngẩn người.
"Chuyện xảy ra hôm nay là sao?" Chu Thừa Quyết cắn một miếng bánh mì, ăn khá thoải mái, tuy không phải kiểu đẹp mắt, nhưng khá phóng khoáng, đúng với tính cách của anh.
Sầm Tây cũng thấy lạ, vì hôm qua Diệp Na Na bảo cô dạy kèm học sinh tiểu học. Cô còn đặc biệt mượn sách giáo khoa của lớp 1, soạn xong một bài giảng ngay trong đêm, ai ngờ hôm nay vừa tới cửa lại phải gặp Chu Thừa Quyết.
Sầm Tây chỉ có thể kể đơn giản cho anh nghe về chuyện xảy ra hôm thứ sáu.
"Mẹ tôi ít khi đến trường. Chị Na chỉ dạy khối trung học phổ thông nên không quen bà ấy." Chu Thừa Quyết lau miệng bằng giấy ăn: "Hồi tôi học cấp hai, lão Diêu cũng hay gọi cho phụ huynh, nhưng thường là không có chuyện gì tốt. Mẹ tôi xấu hổ không muốn đi, lần nào cũng đều kêu ba tôi đi. Lão Diêu chắc không ngờ đó là mẹ tôi."
Sầm Tây gật đầu: "Tôi tưởng học sinh là cậu bé hôm đó dì ấy dẫn theo nên mới đồng ý nhận dạy thêm."
"Ý gì đây?" Chu Thừa Quyết hỏi.
"Không phải..." Sầm Tây liếc nhìn anh một cái: "Tôi sợ mình không dạy được cậu. Tôi chỉ chuẩn bị bài giảng cho học sinh tiểu học thôi."
Dù sao thì anh cũng là học sinh xuất sắc nhất trong lớp, bình thường chỉ có bạn bè hỏi bài anh chứ nào có chuyện ngược lại. Mặc dù Ngữ văn là môn yếu nhất của anh nhưng Sầm Tây vẫn cảm thấy có chút quá sức đối với mình.
"Cậu không cần lo việc này." Chu Thừa Quyết nói một cách thản nhiên: "Môn văn của tôi chắc không thi qua được đứa nhóc đó đâu."
Sầm Tây: "..."
"Nhưng mà cũng trùng hợp thật, cậu bé đó lại là họ hàng của cậu." Sầm Tây không thể nào ngờ được.
"Ừ, Chu Khang Lạc, con trai út của bác cả tôi." Chu Thừa Quyết nói xong, lại đưa cho cô một chiếc bánh nướng nhân custard.
Sức ăn của Sầm Tây rất lớn. Chu Thừa Quyết đã phát hiện ra điều này khi còn học quân sự.
Hồi đó ở doanh trại huấn luyện có bao ăn bao ở, không cần trả tiền khi ăn cơm ở căng tin nên Sầm Tây ăn thoải mái hơn, rõ ràng ăn nhiều hơn mấy cô bạn khác.
Bữa sáng trên bàn vẫn còn khá nhiều. Mấy hôm trước Chu Thừa Quyết bị đau dạ dày, ăn không được nhiều, nhưng vẫn không quên thêm gia vị cho cô, không hề có ý thúc giục: "Đừng thấy hôm ấy thằng nhóc đó bình tĩnh mà lầm. Sau đó nó khóc cả ba ngày ba đêm, suýt chút nữa làm điếc cả tai tôi ."
"Nhưng mà em ấy lại có thể đến trường tìm được tôi. Là do cậu nói cho em ấy biết phải không?" Sầm Tây nhận lấy bánh há cảo nhân cua từ tay anh: "Cảm ơn nhé."
Chu Thừa Quyết hơi ngại ngùng lắc đầu: "Tôi đâu có rảnh rỗi như vậy."
Sầm Tây cũng không hỏi thêm.
Bữa sáng kết thúc, Sầm Tây nhanh chóng quay lại với công việc chính hôm nay.
Dù sao thì cô cũng đến làm thêm kiếm tiền, không phải đến để chơi, làm việc là phải có thái độ làm việc nghiêm túc.
Cô vừa lục lọi trong túi xách, vừa không ngẩng đầu lên nói: “ Cậu có còn giữ bài thi môn Văn trước đây không? Cả bài luận nữa, có thể tìm ra cho tôi xem được không?”
Lúc này Chu Thừa Quyết đang nhàm chán chẳng biết làm gì, ném phi tiêu vào cái bia treo trên tường: “Cái thứ đó… cậu chắc là muốn xem à?”
Sầm Tây không nhịn được cười, nhẹ nhàng mím môi nói: “Vẫn phải xem, tôi cần phải hiểu một chút về trình độ của cậu.”
43 điểm, còn cần phải hiểu thêm gì nữa?
Nhưng Chu Thừa Quyết không hỏi câu đó ra miệng, chỉ hợp tác đặt phi tiêu xuống, đứng dậy đi về phía bàn học.
Sầm Tây đứng dậy từ trên sofa, đi theo anh.
Chu Thừa Quyết mở ngăn kéo, vừa tìm vừa nói: “ Muốn tìm có thể phải mất một lúc lâu. Phần lớn thời gian hầu như tôi đều ở Vọng Giang. Sách vở cũng không mang qua đây. Cậu cứ chơi trước đi.”
Sầm Tây gật đầu, nhưng cũng chẳng chơi gì, chỉ lặng lẽ đứng không xa phía sau anh, thỉnh thoảng nhìn ngó xung quanh.
Trên bàn học của anh chất đầy tài liệu ôn thi các môn toán, lý, hóa, một đống bài thi và giấy nháp toàn công thức toán học phủ kín mặt bàn.
Không chỉ trên bàn, mà dưới đất cũng chất đầy sách bài tập, nhìn vào độ mới cũ của sách vở, có thể thấy chắc chắn anh đã làm qua không ít lần.
Điều này khiến Sầm Tây có chút bất ngờ.
Cô cứ tưởng rằng những học sinh giỏi như Chu Thừa Quyết, điểm môn nào cũng gần như tuyệt đối, chắc hẳn phải là kiểu thiên tài, không cần tốn thời gian học hành gì.
Trên lớp ngủ gật, ra ngoài chơi, chẳng cần học, cũng dễ dàng vào được các trường top như Thanh Hoa hoặc Bắc Kinh.
Thế nhưng khi thật sự tiếp xúc với anh, cô mới nhận ra, người này ngoài việc hay làm bài tập môn khác trong giờ Văn, không nghe giảng, thì mấy môn còn lại anh chưa bao giờ ngủ gật hay lơ là.
Thỉnh thoảng, nếu bài giảng quá dễ, anh sẽ vừa làm bài tập tự mình mang tới vừa nghe giảng mấy phần khó hơn.
Lúc này, nhìn căn phòng chất đầy sách vở và giấy nháp mà chắc anh đã dành không biết bao nhiêu thời gian để làm đi làm lại, Sầm Tây mới chợt nhận ra. Chu Thừa Quyết không chỉ có tài năng, mà còn rất siêng năng và kỷ luật.
Hóa ra, anh cũng cần phải học hỏi không ngừng, vật lộn trong đống bài vở để nâng cao trình độ.
Chu Thừa Quyết vẫn đang tìm bài thi môn Văn. Sầm Tây liếc qua đống giấy lộn nhăn nhúm vừa bị anh lôi ra rồi im lặng quay mặt đi.
Cách đó không xa là giá để bằng khen, huy chương và giấy chứng nhận. Sầm Tây không thể không bị thu hút, bước đến gần.
Cô chăm chú nhìn những dòng chữ trên đó, phát hiện ngoài những giải thưởng về các kỳ thi khoa học tự nhiên thì còn có không ít giải thưởng liên quan đến các cuộc thi bơi lội. Sầm Tây tò mò hỏi: “Cậu còn biết bơi sao?”
“Ồ...” Sầm Tây chợt nhớ ra, trước kia Nghiêm Tự từng nói với cô về điều này, nhưng lúc đó cô không ngờ rằng lại là thành tích ở cấp độ thi đấu chuyên nghiệp. Sầm Tây không nhịn được mà thốt lên: “Cậu giỏi thật đấy.”
Chu Thừa Quyết hơi thay đổi sắc mặt, nhưng nhanh chóng che giấu: “Trước kia thôi, giờ thì ít bơi rồi.”
Sầm Tây không quay đầu lại nên đã bỏ lỡ mất biểu cảm thoáng qua của anh, nhưng vẫn cảm nhận được giọng điệu của anh không còn thoải mái như trước.
Hiển nhiên, anh không muốn nhắc đến chuyện này.
Cô lập tức ngừng lại, không tiếp tục câu chuyện, quay lại ngồi yên trên sofa đợi anh.
Một lúc sau, cuối cùng Chu Thừa Quyết cũng mang đống bài thi đó đến.
Sầm Tây chỉ cảm thấy sofa bên cạnh lún xuống, rồi thấy Chu Thừa Quyết ngồi cạnh cô, đẩy đống sách vở vào tay cô, rồi tựa lưng vào ghế một cách lười biếng: “Nào, xem đi, cô giáo nhỏ.”
Sầm Tây không hiểu sao mặt bỗng nóng bừng, nhưng cảm giác kỳ lạ ấy nhanh chóng biến mất khi cô nhìn vào bài luận của anh.
“Giúp bà lão qua đường?” Cô gái nhỏ hỏi với giọng không thể tin được.
“Tôi sẽ giúp, nhưng mà...” Sầm Tây suy nghĩ cách diễn đạt: “Chúng ta lớn từng tuổi này rồi mà còn viết như vậy vào bài luận, vậy thì có thể bị cho là giả vờ trẻ con.”
“……”
Cô chỉ thiếu điều muốn nói “cậu còn không bằng học sinh tiểu học.”
“Được rồi.” Chu Thừa Quyết bị câu nói của cô làm cho tức cười: “Có mẹ tôi chống lưng nên cậu mắng người ngày càng điêu luyện có đúng không ?”
“Tôi không có.” Sầm Tây nhẹ nhàng biện minh, quay đi không nhìn anh nữa, chỉ nhìn vào đống bài luận trong tay, chưa kịp lật tiếp lại hít một hơi sâu hỏi: “Dưới này không phải là... chuyện cậu bị sốt lúc nửa đêm, mẹ cậu đội mưa bế cậu đi bệnh viện đấy chứ?”
Chu Thừa Quyết nhướn mày: “ Cậu được đấy. Quả không hổ danh là đại biểu môn văn. Cái này mà cậu cũng nhìn ra được?”
Sầm Tây: “……”
Sầm Tây lướt qua vài trang nữa, rồi hỏi: “Cậu cao một mét chín mấy. Mẹ cậu thật sự bế nổi cậu sao?”
“À đúng rồi, chính là câu này. Miệng lưỡi của cậu cũng khá đấy.” Chu Thừa Quyết lẩm bẩm: “Sau này nếu cãi nhau, không thể nào đấu lại cậu được.”
“Gì cơ?” Câu sau anh nói nhỏ quá, Sầm Tây không nghe rõ.
Chu Thừa Quyết ngượng ngùng xoa cổ: “Không có gì.”
Sầm Tây lại nhanh chóng lật vài trang nữa: “Có một câu không biết có nên nói hay không.”
“ Cậu có thể đừng nói văn cổ trước mặt kẻ mù chữ không?” Giọng nói của anh vang lên từ phía sau.
Sầm Tây: “......?”
“Cứ nói đi, có gì mà không thể nói được? Dù sao có mẹ tôi bảo vệ cậu, tôi còn có thể thể bắt nạt cậu chắc?”
Sầm Tây mạnh dạn hơn: “Tôi thấy tối qua tôi ôn lại chương trình tiểu học rất hữu dụng, thật sự có thể dùng được, không uổng công chút nào.”
“Được rồi được rồi, tôi xin khấu đầu tạ ơn.” Chu Thừa Quyết gần như không còn kiên nhẫn, đùa giỡn nói: “Mẹ tôi không có ở đây. Nếu bây giờ tôi bắt nạt cậu, cậu có hét khản cổ thì mẹ tôi cũng chẳng nghe thấy đâu.”
Sầm Tây: “……”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh