Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 18

13@-

Cả buổi hôm đó, Sầm Tây quyết định dạy cho anh những kỹ năng cơ bản nhất trong việc viết luận.


Ban đầu, cô giảng khá lý thuyết, thấy Chu Thừa Quyết nghe không chăm chú, chắc chắn không hiểu nhiều, sau đó cô cố gắng nói rõ hơn: “Ví dụ như câu chuyện giúp bà lão qua đường, đối với bài luận của học sinh trung học thì nó quá cũ rồi. Có thể thử một cách tiếp cận mới mẻ, thay đổi một chút xíu, sẽ khiến câu chuyện trở nên thú vị và sáng tạo hơn, dễ gây ấn tượng với giáo viên chấm bài.”


“ Không đi theo lối mòn?” Chu Thừa Quyết cuối cùng cũng nghe lọt tai vài từ.



“Ừ ừ.” Sầm Tây ngẩng đầu nhìn anh, định giải thích thêm về cách viết không đi theo lối mòn, thì thấy anh gật đầu.


“Hiểu rồi.”


“Hiểu rồi?” Sầm Tây hơi không tin nhưng cũng rất vui mừng. Dù sao cũng là học sinh lớp chọn có khác, khả năng lĩnh hội thật sự rất nhanh.



Cô chuẩn bị bảo anh thử viết một đoạn rồi cô sẽ sửa lại, nhưng ngay lúc đó lại nghe tiếng gõ cửa có vẻ khá sốt ruột.


Nghe âm thanh và nhịp độ thì hình như không phải là Giang Lan Y.


Cả hai cùng chú ý lắng nghe, Sầm Tây quay đầu nhìn về phía Chu Thừa Quyết đang dựa lưng trên ghế sofa: “Tôi đi mở cửa xem thế nào.”



Nhưng chưa kịp đứng dậy, Chu Thừa Quyết đã kéo cô lại, để cô ngồi lại trên sofa.


Anh đứng dậy, thong thả đi về phía cửa: “Để tôi đi, cậu ngồi yên đây.”


Tiếng gõ cửa không quen thuộc với Sầm Tây, nhưng Chu Thừa Quyết thì nhận ra ngay, đó chính là tiếng của đứa em trai nhỏ, Chu Khang Lạc.


Quả nhiên, cửa vừa hé mở một chút, cậu bé đã lập tức thò đầu vào.

 

Không ngờ, động tác của Chu Thừa Quyết còn nhanh hơn cả nhóc con, bàn tay lớn áp lên trán Chu Khang Lạc, nhẹ nhàng đẩy cậu bé ra ngoài.

 

"Tính làm gì hả?" Anh đứng chắn ở cửa, không cho cậu bé nhìn vào trong phòng dù chỉ một chút.

 

Chu Khang Lạc nhón gót chân mấy lần mà vẫn không nhìn thấy Sầm Tây, bắt đầu lo lắng: "Em muốn tìm chị."

 

"Tìm chị nào? Nhóc có chị đâu, chỉ có mỗi anh trai thôi." 

 

Cậu bé nói với giọng điệu nghịch ngợm.

 

"Em muốn gặp chị Sầm Tây!"

 

Chu Thừa Quyết khẽ lắc đầu: "Muốn gặp là gặp à? Gặp cái gì? Không cho gặp! Về nhà chơi đồ hàng của nhóc đi."

 

"Sao hai đứa còn đứng ở cửa làm gì? Để Lạc Lạc vào chơi với Sầm Tây đi."

 

"Ở trong đó đang học thêm mẹ à." Chu Thừa Quyết không muốn lắm: "Con đang học rất chăm chỉ, sắp hiểu ra rồi, chuẩn bị cho kỳ thi văn lần sau cố gắng đạt 140 điểm. Mẹ dẫn thằng nhóc này vào làm phiền con, có phải không hợp lý không?"

 

Những lời này, Giang Lan Y đương nhiên là chẳng tin một chữ nào.

 

Trong lúc mọi người đang trò chuyện, Sầm Tây cũng đã nghe thấy tiếng bước chân nên đi ra. Chu Khang Lạc vui mừng hớn hở, lập tức giơ món quà lên trước mặt Sầm Tây.

 

Hộp quà nhìn rất tinh xảo, có vẻ cũng không rẻ. Sầm Tây không dám nhận, vô thức nhìn về phía Chu Thừa Quyết.

 

Người phía sau trực tiếp đưa tay lấy hộp quà, rồi không nhanh không chậm nói: " Tôi giúp cậu mang vào để ở kia."

 

Giang Lan Y cười mỉm, nhìn Sầm Tây: "Cả buổi sáng học vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút đi. Trưa nay ở lại ăn cơm với nhà dì nhé? Dì sẽ làm thêm món ngon cho các con."

 

Sầm Tây vốn không định ở lại nhà họ Chu ăn cơm, vừa định từ chối thì bị Chu Khang Lạc kéo vào trong nhà một cách đầy hứng khởi.

 

Chu Thừa Quyết quay lại phòng, tiện tay vứt hộp quà mà Chu Khang Lạc đưa cho Sầm Tây lên mặt bàn trà, rồi lười biếng ngồi xuống ghế sô pha.

 

Lúc này, thấy hai người nắm tay nhau vui vẻ tiến vào, anh hừ một tiếng, vươn dài chân, đá hộp quà xuống dưới bàn trà.

 

May mà cậu bé chỉ chăm chú nói chuyện, không để ý đến chuyện này.

 

Chu Thừa Quyết cũng khá thắc mắc, cô gái nhỏ này có gì để trò chuyện với một đứa nhóc mà nói mãi không ngừng thế nhỉ?

 

Ai đó ngồi bên cạnh hoàn toàn bị bỏ rơi, đành lôi một đề thi toán ra làm.

 

Thỉnh thoảng anh lại chọc chọc Sầm Tây: "Câu này làm thế nào?"

 

Sầm Tây: "?"

 

Chu Thừa Quyết: "?"

 

Sầm Tây: "Câu này tôi đã hỏi cậu rồi mà. Chính cậu là người giảng cho tôi đấy."

 

"Thế sao?" Chu Thừa Quyết rất bình tĩnh thu bài thi lại, " Tôi quên rồi."

 

Im lặng một lúc, anh lại hỏi: "Vậy câu này thì thế nào?"

 

Sầm Tây: "Câu này cậu chỉ cho Mao Lâm Hạo rồi."

 

"..." Chu Thừa Quyết: "Tôi không nhớ là đã dạy cho cậu ta, sao cậu lại biết rõ thế?"

 

Sầm Tây nhớ lại: "Bởi vì sau khi cậu dạy cho cậu ấy xong, cậu ấy còn đứng bên cạnh nói muốn gả cho anh Quyết."

 

"..." Chu Thừa Quyết cạn lời: “ Lần sau phải dùng bánh bao ném chó mới được."

 

Sầm Tây không nhịn được cười. Cứ hỏi qua hỏi lại như vậy một hồi, Chu Thừa Quyết cũng đã soát xong một đề, còn Chu Khang Lạc thì cũng đã tiến đến giai đoạn xin số điện thoại của Sầm Tây rồi.

 

Cậu bé giơ chiếc đồng hồ điện tử mới tinh trên tay nói: "Chị, cho em số điện thoại của chị đi. Chúng ta kết bạn WeChat nhé."

 

Chu Thừa Quyết đang thu dọn bài thi nghe vậy, lập tức lạnh lùng nhìn nhóc con một cái, rồi quay sang nói với Sầm Tây: "Đừng để ý đến nó."

 

Dĩ nhiên Sầm Tây không nghe theo lời của Chu Thừa Quyết, nhưng chuyện này cô cũng không thể đồng ý. Cô gái nhỏ xin lỗi rồi mỉm cười với cậu bé: "Xin lỗi, chị không có điện thoại nên cũng không có WeChat."

 

Thời buổi này đâu còn ai không có những thứ đó nữa chứ? Chu Khang Lạc không tin, định cầu xin thêm lần nữa, thì Giang Lan Y vừa vặn đi lên từ dưới nhà, vẫy tay gọi Sầm Tây ra ngoài.

 

Chỉ trong giây lát, trong phòng ngủ rộng lớn chỉ còn lại hai anh em.

 

Chu Khang Lạc bất chợt cảm thấy xung quanh mình trở nên lạnh lẽo một cách kỳ lạ.

 

Ngay sau đó, cậu bé nghe thấy giọng nói trầm trầm của anh họ mình: "Ê, nhóc."

 

Cậu bé ngoái đầu lại, không hiểu sao cảm thấy có chút xấu hổ, chẳng dám nói gì.

 

“ Nhóc cần số điện thoại và WeChat của người ta để làm gì?” Chu Thừa Quyết hỏi.

 

Chu Khang Lạc luôn thành thật trước mặt anh, lúc này chẳng dám nói dối câu nào: “Như vậy thì em có thể liên lạc được với chị ấy. Sau này khi em lớn lên, em sẽ bảo vệ chị ấy.”

 

“ Sau này chị ấy sẽ có bạn trai bảo vệ.” Chu Thừa Quyết nhíu mày, đưa tay xoa trán: “Nhóc chen chân vào làm gì?”

 

Chu Khang Lạc vội vàng nói: “Vậy em sẽ trở thành bạn trai của chị ấy!”

 

Chu Thừa Quyết tức quá hóa cười: “ Nhóc hết hy vọng đi là vừa. Chị ấy không thích nhóc đâu. Thôi đi đi.”

 

Thấy Chu Khang Lạc không tin, anh lại nói: “Con gái mà nói không có điện thoại, không có WeChat, tức là không muốn cho đấy, hiểu chưa?”

 

“……”

 

Chu Thừa Quyết thấy cậu bé vẫn không chịu phục, lại tiếp tục hỏi: “ Nhóc có thể đạt 100 điểm các môn Toán, Lý, Hóa không? Chị ấy thích người học giỏi, phải đạt điểm tuyệt đối.”

 

“Em chưa học đến… nhưng em có thể đạt 100 điểm môn Ngữ Văn.” Cậu bé lầm bầm.

 

“……”

 

Chu Thừa Quyết hừ lạnh một tiếng: “ Nhóc còn chẳng cao đến 1m3. Chị ấy không thích người lùn.”

 

“Vậy chị ấy thích người cao bao nhiêu?”

 

“Cũng không cần quá cao.” Chu Thừa Quyết lạnh mặt nói, “Trên 1m9 là được.”

 

Chu Khang Lạc: “……”

 

Chu Thừa Quyết lại hỏi: “Nhà nhóc có ở Lục Cảnh Uyển không?”

 

“?”

 

Chu Thừa Quyết: “Chị ấy chỉ thích người sống ở Lục Cảnh Uyển thôi.”

 

“……”

 

Thiếu niên nghiêng đầu, nhìn cả một dãy cúp và giải thưởng, ánh mắt hơi tối lại một chút, rồi rất nhanh đã sáng ngời trở lại, ra vẻ quyết tâm: “ Nhóc có từng giành giải thưởng quốc tế các môn bơi lội không?”

 

Chu Khang Lạc: “??? Tại sao em lại phải biết cái này?”

 

Hồi trước cậu bé cũng từng muốn học, nhưng không may uống phải nước hồ bơi rồi bị tiêu chảy, nên từ đó về sau chẳng bao giờ muốn học bơi nữa.

 

“ Nhóc không biết bơi. Vậy sau này có người hỏi, nếu mẹ nhóc và chị ấy cùng rơi xuống nước thì nhóc sẽ cứu ai? Nhóc định trả lời rằng bản thân sẽ nhảy xuống uống hết nước luôn à?”

 

“……”

 

“Với lại,” Chu Thừa Quyết không nhịn được mà nhếch miệng, nghiêm túc chỉ trích cậu bé: “Chị Tây Tây là bạn thân của cô Giai Thư. Theo bối phận, thì chị ấy cũng tính là cô của nhóc. Gia đình chúng ta không thể xuất hiện loại người muốn làm bạn trai của cô được.”

 

Chu Khang Lạc: “???”

 

Lúc này Chu Khang Lạc vẫn chưa nghĩ thông, chỉ biết ngẩn người đứng đó.

 

Chu Thừa Quyết liếc về phía cửa vài lần. Một lúc sau, tiếng của Giang Lan Y truyền đến từ xa: “Tây Tây, chúng ta sẽ thanh toán phí dạy thêm sau mỗi buổi học, không nợ. Dì kết bạn WeChat với con rồi chuyển tiền nhé.”

 

Sầm Tây ngại ngùng nói nhỏ: “ Dì ơi, con không có điện thoại. Dì có thể trả tiền mặt không ạ?”

 

“Đương nhiên là được rồi. Đợi dì một lát, dì sẽ đi rút tiền mặt cho con.”

 

Người phụ nữ ôm lấy vai Sầm Tây, đang định cùng cô thương lượng xem trưa nay ăn món gì, thì thấy Chu Thừa Quyết đi ra từ trong phòng.

 

Giang Lan Y thuận tiện hỏi anh: “Trưa này con muốn ăn gì?”

 

“Cứ tùy cậu ấy đi.” Chu Thừa Quyết đi ngang qua Sầm Tây, tiện tay vỗ nhẹ vào sau đầu cô: “ Cậu chọn món đi, tôi ra ngoài một lát.”

 

“Đi đâu? Sắp tới giờ cơm trưa rồi.” Giang Lan Y hỏi.

 

“ Con đi một lát rồi về.”

 

Trên đường đi, Chu Thừa Quyết vừa đi vừa nhắn WeChat cho Nghiêm Tự.

 

zcj: Con gái thường thích kiểu điện thoại gì?

 

Nghiêm Tự: ? Cậu hỏi tôi làm gì? Tôi có phải con gái đâu.

 

Chu Thừa Quyết chẳng buồn rep lại nữa, trực tiếp vào trình duyệt tìm kiếm.

 

——“Con gái thích hãng điện thoại nào?”

 

——“Con gái học giỏi cần điện thoại có chức năng gì?”

 

——“Mua điện thoại cho cô gái đáng yêu cần lưu ý gì?”

 

Kết quả hiện lên toàn là quảng cáo hoa cả mắt.

 

Ngay lập tức, Nghiêm Tự lại nhắn tin.

 

Nghiêm Tự: Kiểu con gái nào?

 

Chu Thừa Quyết nghĩ một lát: Chỉ là, một cô gái học khá giỏi thôi.

 

Nghiêm Tự: Giỏi đến mức nào?

 

zcj: Môn Ngữ Văn có thể đạt trên 140 điểm, các môn khác cũng không có khuyết điểm.

 

Bên kia im lặng gần nửa phút, rồi đột nhiên gửi một tin nhắn.

 

Nghiêm Tự: Thực ra tôi định hỏi Lý Giai Thư giúp cậu, nhưng giờ tôi có một gợi ý khác hay hơn.

 

zcj: Nói đi.

 

Nghiêm Tự: Cậu thử hỏi bạn ngồi cùng bàn tổ 2.5 - Sầm Tây đi. Để cậu ấy phân tích cho xem, con gái đạt được số điểm điểm này thường thích mẫu điện thoại gì. Không phải cậu ấy vừa vặn đạt trên 140 điểm môn Ngữ Văn sao?



Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 18
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...