Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 16

178@-

Cứ như vậy, Sầm Tây còn đang không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nên vô thức lùi lại hai bước, rồi nhìn lại biển số nhà tinh xảo trên cột đá, xác nhận bản thân không đi nhầm nhà, sau đó mới quay lại nhìn thiếu niên đứng cạnh cửa: "Ồ, được, được rồi."


 


Chu Thừa Quyết nói sẽ đi tìm dép cho cô. Lúc này động tác của anh cũng có chút lúng túng, tay phải ngượng nghịu xoa xoa cổ, quay người bước tới bên tủ để giày.


 


“ Mẹ đã mua dép mới cho Tây Tây rồi.” Giang Lan Y nhìn thấy Chu Thừa Quyết cứ lề mà lề mề không làm được gì, liền không nhịn được nữa, vội vàng bước tới, nói với con trai:"Tránh ra, để mẹ lấy cho."


 


Thiếu niên bị mẹ mình đẩy nhẹ một cái, lười biếng lùi lại hai bước: "Tây? Tây?"


 


Chu Thừa Quyết nói từng chữ một cách kỳ quái, bắt chước mẹ mình, rồi nhìn Sầm Tây, khóe mắt không tự chủ được mà nhếch lên.


 


"......" Sầm Tây cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.


 


Giang Lan Y nhanh chóng lấy ra một đôi dép mới toanh từ tủ để giày, mỉm cười đưa đến trước mặt Sầm Tây: " Dì không có con gái, không biết con gái tụi con thích gì, như thế này có được không? Màu hồng nhé?"


 


"Được, được ạ." Sầm Tây rõ ràng có chút kinh ngạc.


 


Cô lớn như vậy rồi mà chưa bao giờ được ai hỏi sở thích của mình.


 


Chưa nói tới việc hỏi thích dép màu gì, cô thậm chí còn chưa từng được đi đôi giày mới nào.


 


Từ quần áo đến giày dép, mọi thứ đều là đồ thừa, đồ không cần của người khác, mới tới lượt cô.


 


Không có quyền chọn lựa, càng không có ai tôn trọng sở thích của cô.


 


Giang Lan Y nghe vậy thì vui vẻ cười cười, đặt dép lên thảm trước cửa, rồi đưa tay ôm lấy vai Sầm Tây: "Vậy con thử đi, xem có vừa không."


 


"Không sao đâu ạ." Sầm Tây đã quen bị mắng mỏ. Đây là lần đầu tiên cô đối diện với một người lớn dịu dàng như vậy, cô không biết phải phản ứng như thế nào.


 


Những đứa trẻ không được ai yêu thương chính là như vậy, quen với việc ngoan ngoãn, quen với việc lấy lòng, chỉ cần ai đó đối tốt với mình một chút, sẽ lo sợ không biết nên làm thế nào để không khiến đối phương thất vọng. Nếu không thì tình cảm đó sẽ biến mất.


 


Sầm Tây rõ ràng có chút ngượng ngùng, không biết nên làm sao.


 


Chu Thừa Quyết lười biếng dựa vào khung cửa, mắt lướt qua Sầm Tây, thấy Giang Lan Y lại gần, động tác của cô gái nhỏ rõ ràng cứng lại một chút, anh liền lên tiếng chê bai: "Mẹ, học sinh tiểu học mới thích màu hồng."


 



Giang Lan Y đang định cúi xuống xếp dép cho Sầm Tây, nghe xong lời đó, liền chuyển sự chú ý, đứng thẳng người lên, nhìn anh một cái rồi bình thản đáp lại: "Học sinh tiểu học mới thi môn Văn chỉ được 43 điểm."


 


Chu Thừa Quyết: "......"


 


Sầm Tây hiếm khi thấy Chu Thừa Quyết bị người khác làm cho cứng họng như vậy, không nhịn được mà mím môi cười.


 


Khi mẹ của Chu Thừa Quyết phản ứng lại, cô đã tự thay dép xong.


 


"Chà, trông có vẻ ổn đấy, thử đi vài bước xem có thoải mái không. Không thoải mái thì dì bảo A Quyết đi mua thêm mấy đôi." Giang Lan Y nắm lấy cổ tay Sầm Tây, bảo cô xoay người hai vòng.


 


"Thật sự tốt lắm ạ." Sầm Tây ngoan ngoãn đáp.


 


Giang Lan Y nhìn sang đứa con trai của mình sau lưng: "Có đẹp không?"


 


Thiếu niên vẫn mang chút vẻ lười biếng khi vừa thức dậy, giọng điệu kéo dài, nghe có vẻ hơi bướng bỉnh: "Đẹp——"


 


Người phụ nữ hài lòng, dẫn Sầm Tây vào nhà, vừa tiện tay vứt ba lô của cô cho Chu Thừa Quyết.


 


Anh chịu khó nhận lấy, cầm một tay, theo sau hai người vào phòng khách.


 


Giang Lan Y nắm tay Sầm Tây, không nhịn được mà thở dài: "Vẫn là sinh con gái tốt, có thể ăn vận cho nó thật xinh đẹp. Dì mua nhiều đồ màu hồng lắm, thằng nhóc đó chẳng thích gì cả."


 


"Mẹ..." Chu Thừa Quyết không nhịn được liền lên tiếng châm chọc, "Nếu con mặc đồ màu hồng suốt, mẹ không cảm thấy ghê à?"


 


Sầm Tây hình dung ra cảnh đó, không nhịn được phì cười.


 


Sau đó cô cảm thấy mình bị vỗ nhẹ một cái sau gáy: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"


 


"Không có gì." Cô vội vàng lấp l**m.


 


"Đừng có động tay động chân." Giang Lan Y lập tức trừng mắt nhìn Chu Thừa Quyết:"Đây là bộ não 143 điểm, còn con chỉ là một đứa 43 điểm, sao dám đụng vào hả?"


 


"Con——" Chu Thừa Quyết lại một lần nữa bị bắt nạt: "Được rồi, được rồi, con chiều theo mẹ được chưa?"


 


"Ê, chị hai." Thiếu niên đi bên cạnh cô gái nhỏ, khuỷu tay đụng nhẹ vào cô: "Ăn sáng chưa?"



Lúc này Sầm Tây vẫn còn đang chìm đắm trong sự dịu dàng ấm áp của Giang Lan Y, có chút mơ màng, không để ý tới cách xưng hô của Chu Thừa Quyết: "Ăn rồi."


 


"Ăn gì?" Chu Thừa Quyết nhếch lông mày hỏi.


 


Sầm Tây im lặng vài giây, không biết phải trả lời ra sao.


 


Thực ra cô chưa ăn gì. Sáng nay ra ngoài sớm nên không có thời gian giúp đỡ ở quán của dì út, cô cũng không dám lấy một quả trứng trà.


 


Chỉ trong thời gian nói mấy câu trò chuyện ngắn, Giang Lan Y đã đi đến phòng khách, quay đầu lại nhìn Chu Thừa Quyết: "Đưa Tây Tây lên lầu đi, để con bé giúp con cứu vớt lại môn Văn."


 


"Mẹ... Con còn chưa ăn sáng."


 


"Nếu mẹ là con, thi chỉ được 43 điểm, mẹ cũng không nuốt nổi bữa sáng."


 


"......" Chu Thừa Quyết: "Con ăn được."


 


Thiếu niên liếc mắt nhìn Sầm Tây rồi lại nói: "Cậu ấy cũng chưa ăn."


 


"Tây Tây cũng chưa ăn à? Vậy phải ăn, đừng để đói. Dạ dày mà hỏng thì không tốt." Giang Lan Y vội vàng nói: "Vậy hai đứa lên lầu trước đi, lát nữa mẹ mang lên cho."


 


"Không phải chứ?" Chu Thừa Quyết cầm ba lô của Sầm Tây, dẫn cô lên cầu thang, vừa đi vừa phàn nàn: "Mẹ, mẹ có chắc là mẹ ruột của con không?"


 


"Khó nói lắm." Giang Lan Y cũng cảm thấy lạ: "Trước đây mẹ không thi kém như thế. 43 điểm, đúng là không dám ngẩng mặt lên nhìn đời nữa."


 


Chu Thừa Quyết: "......"


 


Chu Thừa Quyết nghi ngờ rằng sau khi anh chết, trên bia mộ của anh sẽ được khắc dòng chữ: "Vị tổ tông này thi môn Văn được 43 điểm, hậu thế không cần thắp hương."


 


Lục Cảnh Uyển là nơi tấc đất tấc vàng. Biệt thự nhà họ Chu có kiến trúc rất xứng tầm với giá trị của khu đất này. Lần đầu Sầm Tây đặt chân tới một nơi như vậy, trước đây cô chỉ có thể thấy trong tivi.


 


Chu Thừa Quyết quen thuộc nên đi trước dẫn đường. Sầm Tây dè dặt theo sau.


 


Cô cúi đầu, chăm chú nhìn bậc thềm đá hoa cương tinh xảo dưới chân, chỉ cảm thấy giá trị của mỗi bậc thềm này đều có thể so với cả mạng sống của cô. Bước đi của cô vô thức nhẹ nhàng hơn, ngay cả hơi thở cũng có phần thận trọng.


 


Cảm giác này càng rõ ràng hơn khi hai người đến trước cửa phòng của Chu Thừa Quyết.



 


Thiếu niên dễ dàng đẩy cửa vào, vô tình đặt chiếc cặp của Sầm Tây lên trên chiếc ghế sofa da ở cuối giường, rồi nhận ra phía sau không có động tĩnh gì, quay lại tìm cô.


 


Chỉ thấy cô gái nhỏ vẫn đứng yên, ngoan ngoãn ở cửa, không dám bước vào.


 


“Không vào à?” Chu Thừa Quyết nhướn mày.


 


Sầm Tây lúng túng nghịch ngón tay, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ cẩn thận liếc nhìn xung quanh trong phòng, hơi không chắc chắn hỏi: “Là ở đây à?”


 


“Ừ.” Chu Thừa Quyết trả lời một câu, hiếm khi không hiểu được vẻ e ngại bất thường của cô: “Sợ gì vậy?”


 


Sầm Tây im lặng.


 


“Sợ tối à?” Chu Thừa Quyết lập tức cầm điều khiển từ xa trên bàn trà lên bấm. Tiếng rè rè của rèm cửa dần mở ra, ánh sáng từ bên ngoài từ từ chiếu vào căn phòng tối.


 


Sầm Tây lắc đầu, thực ra cô không sợ tối, chỉ là vì cách bài trí trong phòng nhìn có vẻ đắt tiền, ngay cả thảm cũng dày hơn hai lớp so với ngoài kia. Cô không dám bước vào, sợ làm hỏng hoặc va phải cái gì. Nếu vậy, thì chắc chắn chính mình cũng chẳng thể đền nổi.


 


“Lúc trước tôi đi học cũng ít ở chỗ này, thường sẽ ở căn hộ ở Vọng Giang, cậu đã đến một lần rồi.” Chu Thừa Quyết đặt điều khiển xuống, bước về phía phòng quần áo gần cửa.


 


Sầm Tây nhớ lại một chút, gật đầu: “Ừ.”


 


“Bình thường chỉ cuối tuần tôi mới về đây, bố mẹ tôi cũng đều ở đây.”


 


Phòng quần áo nằm trong phòng ngủ, là loại mở, không có cửa, lúc này giọng của thiếu niên rõ ràng vang ra từ trong đó: “ Tôi thường làm bài tập ngay trong phòng ngủ, lười qua phòng học. Phòng học ở bên kia cầu thang. Nếu cậu muốn vào phòng học cũng được.”


 


“Không cần đâu.” Cô vốn không có ý đó.


 


“Vào đi.” Chu Thừa Quyết lúc này dường như đã hiểu được sự e dè đột ngột của cô, nhẹ nhàng nói: “Tự nhiên đi, tôi không phải là người khó tính.”


 


“Ừ, được rồi.” Cô bị anh gọi vài lần, lúc này cảm giác căng thẳng đã giảm đi ít nhiều, bước nhẹ tiến vào phòng, một tay nắm lấy tay nắm cửa, quay qua hỏi người trong phòng quần áo: “Phải đóng cửa không?”


 


“Tùy cậu.”


 


Sầm Tây không đóng cửa hẳn.


 



 


Cô cũng nghĩ có thể lát nữa Giang Lan Y sẽ lên, nên chỉ khép cửa lại.


 


Sau khi chỉnh cửa xong, cô đi vài bước vào trong.


 


Căn phòng này lớn hơn so với lúc cô đứng ngoài cửa nhìn. Trước đây trong suy nghĩ của cô, phòng ngủ chỉ là nơi để ngủ, một chiếc giường nhỏ là đủ rồi.


 


Nhưng trước mắt không chỉ có giường, còn có bàn học, bàn trà, ghế sofa lười, và các đồ vật trang trí đẹp mắt ở khắp nơi.


 


Trước kia ở Gia Lâm, cô cũng từng đến nhà mấy bạn học có gia cảnh khá giả trong trường để học bài, nhưng những ngôi nhà đó cộng lại cũng không thể so được với một phòng ngủ của nhà Chu Thừa Quyết.


 


Lúc này, sự căng thẳng vừa rồi lại vô tình ùa đến.


 


Chủ nhân căn phòng thì bảo cô cứ tự nhiên, nhưng cô làm sao có thể tự nhiên được.


 


Lúc này Chu Thừa Quyết không ở gần, cô theo bản năng bước theo hướng mà giọng anh vừa truyền tới.


 


Đi mấy bước, cô dừng lại trước cửa phòng quần áo mở.


 


Cô không có khái niệm gì về phòng quần áo, chỉ thấy thiếu niên đang quay lưng lại với cô, đứng trước những tủ kính mờ.


 


Cô không biết anh đang làm gì, nhưng vì anh chưa ra, cô cũng không tiện đi lang thang trong phòng ngủ của người khác, đành đứng đợi một chút.


 


Chu Thừa Quyết mở cửa tủ, lấy một chiếc áo T-shirt trắng ra, do dự một lúc rồi lại để lại, cuối cùng chọn một chiếc áo T-shirt thể thao màu đen có vài đường kẻ trắng trên tay áo.


 


Bình thường anh không quá chú trọng về trang phục, chỉ cần đơn giản sạch sẽ là được. Dù sao thì thân hình cao lớn, vai rộng eo hẹp, lại có khuôn mặt đẹp, mặc gì cũng khó mà xấu được. Nhưng hôm nay không hiểu sao, anh lại chọn lựa kỹ càng hơn chút.


 


Anh đóng cửa tủ, vứt chiếc áo vừa lấy ra lên ghế sô pha nhỏ bên cạnh, rồi hai tay vắt chéo lại, định kéo vạt áo ngủ trên người lên để thay, nhưng động tác đột nhiên dừng lại.


 


Sau đó, không hiểu sao anh đột nhiên quay đầu lại.


 


Ngay lập tức, ánh mắt của anh chạm phải ánh mắt ngây ngẩn của Sầm Tây.


 


Chu Thừa Quyết: "?"


 


Sầm Tây: "?"


Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 16
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...