Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 15
Một nhóm người chơi rất high. Huấn luyện quân sự đã kết thúc, bây giờ bọn họ vừa chơi vừa gọi thêm một bàn đồ ăn ngon, nhìn qua không ai muốn rời đi.
Quán cá nướng không lớn, bình thường tuy đông khách nhưng rất hiếm khi có một nhóm lớp cả mấy chục người đến cùng lúc như thế này.
Cuối cùng, khi công việc bắt đầu bận rộn hơn, mà số người làm lại không đủ, dì út vừa nướng xong một con cá, liền lén gọi Sầm Tây về bếp.
“Có một đơn hàng cần giao đi.” Người phụ nữ thành thạo gói cá còn đang nóng hổi:“Là khách quen. Đặt đồ ăn trên ứng dụng cao hơn giá bên ngoài mấy tệ nên lần nào bọn họ cũng gọi điện đặt trực tiếp, không thể giao cho người giao hàng.”
Dì út đưa đơn hàng đã gói xong cho Sầm Tây: “Con đi giao có được không? Bạn bè của con còn đang…”
“Không sao đâu ạ.”
Đương nhiên giúp việc cho dì út quan trọng hơn. Lúc trước khi ngồi xuống ăn uống, trong lòng Sầm Tây cũng không yên, giờ càng không thể từ chối.
Khu chung cư đó, cô đã đi giao mấy lần vào kỳ nghỉ hè, cách quán cá nướng khoảng năm sáu trạm xe. Lo sợ giao muộn sẽ bị đánh giá kém, Sầm Tây không đi cửa chính, mà trực tiếp ra cửa sau, đi đường tắt gần hơn.
Ngày mai không phải đi học, đám học sinh thoải mái hơn, không còn lo lắng gì. Không biết ai mang đến một thùng bia, mấy cậu con trai uống vui vẻ, nhưng dù sao cũng toàn là học sinh ngoan, hầu như không có mấy người uống được.
Thùng bia với độ cồn thấp đến mức gần như không đáng kể, nhưng mới uống hết nửa thùng, trên bàn đã có mấy người lắc lư say vắt lưỡi.
Mao Lâm Hạo khi say thì thích khóc, không chỉ khóc mà còn kéo người khác sám hối.
Lúc này nước mắt không ngừng rơi, cậu ấy nắm lấy tay của Nghiêm Tự mà bắt đầu tự thú: “Tự à, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“ Hôm huấn luyện quân sự, cậu mang theo hai cái bánh bao… uuu… thật ra… thật ra là tôi ăn trộm đó, không phải bị chó tha đi đâu.”
“……”
“Con mẹ nó tôi biết ngay là do con chó nhà cậu nuốt mất mà.” Nghiêm Tự ghét bỏ đẩy Mao Lâm Hạo ra khỏi người mình:“Chắc chắn là yêu tinh bánh bao chuyển thế.”
Nhìn thấy không bắt được Nghiêm Tự, Mao Lâm Hạo lại quay sang Chu Thừa Quyết.
Người kia nhíu mày, không quan tâm gì đến lời thú tội của Mao Lâm Hạo, không do dự đứng dậy, rời khỏi ghế, chẳng quay đầu lại mà cầm lấy điện thoại trên bàn, đi về phía quầy thu ngân.
“Dì ơi, tính tiền giúp cháu. Cháu thanh toán trước.” Nói xong, anh vô thức nhìn quanh quán một vòng. Sau khi không thấy người mình muốn tìm, Chu Thừa Quyết giả vờ vô tình hỏi: “Sầm Tây lên lầu nghỉ ngơi rồi ạ?”
Dì út vẫn đang bấm máy tính, nghe vậy thì không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Dì vừa bảo con bé đi giao đồ ăn rồi.”
Nhấn phím tính, máy tính hiện ra một con số, người phụ nữ “hừm” một tiếng, quay lại nhìn đồng hồ treo trên tường, tự nói một mình: “Cũng đã đi một tiếng rồi nhỉ, theo lý thì chắc phải về rồi chứ…”
Sắc mặt thiếu niên thoáng chốc thay đổi: “Cậu ấy đi đâu giao hàng ạ?”
Người phụ nữ thuận miệng nói tên khu chung cư. Chu Thừa Quyết ngay lập tức lấy điện thoại đã thanh toán xong ra, lại chuyển thêm một nghìn tệ: “Dì ơi, cháu có việc đi trước. Nếu bọn họ còn gọi thêm món gì thì cứ trừ vào khoản này. Nếu không đủ, ngày mai cháu lại đến thanh toán.”
“À, không sao đâu. Các cháu đều là bạn học của Cam Cam mà. Hơn nữa cũng không tốn kém nhiều đến vậy.”
Chu Thừa Quyết lịch sự gật đầu, quay người đi ra cửa sau.
Năm sáu trạm, đi bộ qua lại cũng chỉ mất nửa tiếng nhưng Chu Thừa Quyết quyết định bắt taxi, chưa đến năm phút đã tới nơi.
Thiếu niên đi quanh khu chung cư rộng lớn ba vòng, cuối cùng tìm thấy cô ở bến xe buýt không xa.
Thiếu nữ cúi đầu, ngồi yên trên chiếc ghế dài trước trạm. Ánh đèn vàng trên đường kéo dài chiếc bóng cô đơn của cô.
Đơn hàng lẽ ra đã giao xong, lúc này lại đang để trên ghế bên cạnh.Bao bì đóng gói trắng tinh đã bị dầu ớt đỏ ngấm ướt một nửa, rõ ràng là đã bị đổ.
Mặt thiếu niên trầm xuống, bước nhanh đến trước mặt cô.
Ánh sáng trên đầu cô bị anh che mất một nửa, nhưng cô vẫn không có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.
Sắc mặt Chu Thừa Quyết lạnh đi, không nói gì, trực tiếp nắm tay cô lên, kiểm tra cẩn thận cánh tay phải, rồi lạnh lùng đổi sang tay còn lại: “Còn bị bỏng ở đâu nữa không?”
Sau một hồi Sầm Tây mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút hoang mang, khi nhìn rõ người trước mắt, cảm giác chua xót tràn ngập xoang mũi, mắt hơi cay cay.
“Còn chỗ nào bị bỏng không?” Chu Thừa Quyết hỏi lại lần nữa.
Sầm Tây suy nghĩ một chút, mới chậm rãi lắc đầu.
Chu Thừa Quyết liền ngồi xuống bên cạnh cô, giọng điệu cũng dịu lại: “Sao thế?”
“Chỉ là… chạy quá vội, trên đường lại mất chút thời gian, đến muộn chút, lại đổ chút canh ra ngoài. Khách hơi tức giận, nên không lấy nữa.”
Cô nói không rõ ràng, cũng làm giảm đi rất nhiều cảm xúc, nhưng Chu Thừa Quyết không phải kẻ ngốc, chỉ cần nghe một chút đã hiểu hết.
Hẳn là khách đã nổi giận, có lẽ toàn bộ lửa giận đều trút lên người cô, không thì làm sao hộp đồ ăn lại bị đánh đổ như thế, thức ăn nóng cũng bắn lên cả hai tay cô.
Cô còn phải bù tiền nếu lấy hàng ở siêu thị thiếu cân thiếu lạng, giờ đơn hàng bị trả lại, đồ ăn cũng đổ hết, tất nhiên là phải chịu trách nhiệm.
Không chỉ phải bù tiền, trở về chắc cũng sẽ bị trách mắng một trận.
Cô gái nhỏ rõ ràng là rất sợ hãi, ngồi một mình không biết phải làm sao cũng không dám về nhà.
Giờ đã rất muộn, trên đường hầu như không có người qua lại, Chu Thừa Quyết im lặng kéo tay cô qua, không tìm thấy giấy lau, liền vén áo lên nhẹ nhàng lau vết dầu trên tay cô, lau xong một bên lại đổi tay khác.
Lau sạch hai tay, thấy da tay cô không bị thương, anh mới buông tay, rồi nhẹ nhàng kéo đơn hàng cô đặt bên cạnh tới, mở ra: “Nhiều ớt thế này à?”
Sầm Tây nghe vậy nghiêng đầu nhìn qua, trả lời không có sức: “Ừ, khách này rất thích ăn cay, mỗi lần đều bảo dì tôi cho thêm ớt.”
“Vậy thì trùng hợp rồi.”
Sầm Tây không hiểu, chớp mắt một cái:“Hả?”
“Tối nay bọn họ gọi món toàn không cay, ăn vô vị lắm, tôi ăn đến cuối mà vẫn không no.” Chu Thừa Quyết nhìn cô gái bên cạnh, “Món này bán cho tôi đi? Vừa đúng với khẩu vị của tôi, tôi ăn tạm cho no.”
Chu Thừa Quyết đưa tay lên véo nhẹ vào má cô: “ Vẫn còn trong hộp mà, đâu có rơi xuống đất. Ở trường đã được dạy phải quý trọng thức ăn có biết không?”
Cô đương nhiên hiểu, nhưng cô tự mình ăn thì được chứ để người khác ăn thì cô không làm được.
“……” Cô gái nhỏ lén liếc nhìn anh, thở dài một hơi nhẹ, “Vậy thì cậu ăn đi, không cần phải trả tiền đâu.”
“Chúng ta rất thân sao?”
“Hả?” Cô ngạc nhiên.
“Cùng bàn mấy ngày, mà mời tôi ăn cơm như vậy có vẻ hơi… mập mờ đấy.”
“?” Cô gái nhỏ ngơ ngác.
“138 tệ, trả tôi tiền mặt đi.”
“Được rồi.” Thiếu niên hơi cong môi, cười nhẹ.
Một lúc sau, giữa hai người chỉ còn lại tiếng nhai thức ăn của Chu Thừa Quyết.
Sầm Tây ngồi bên cạnh có chút ngượng ngùng, bèn tìm đề tài nói chuyện: “À, hôm trước cậu nói, tất ở ký túc xá nam còn có thể treo ngược đúng không?”
Chu Thừa Quyết dừng tay gắp thức ăn: “Chị hai à, tôi đang ăn cơm đấy.”
“Ồ.” Sầm Tây không nhịn được mà cười: “Quên mất.”
“Tôi chỉ đùa thôi.” Chu Thừa Quyết lặng lẽ gạt mớ ớt ra một bên: “Vết thương ở chân cậu hẳn là rất đau, nhiều đứa con trai còn không chịu nổi. Nếu không chuyển hướng sự chú ý, tôi sợ cậu sẽ khóc.”
“Tôi sẽ không khóc đâu.” Sầm Tây bình tĩnh nói.
Chu Thừa Quyết nhìn cô một lúc lâu, rồi mới nói: “Thỉnh thoảng khóc một chút cũng không sao mà.”
Lúc không gian lại trở về yên tĩnh, Chu Thừa Quyết nhìn cô, thấy vẻ mặt cô đã khá hơn, liền hỏi: “Cậu gặp chuyện gì trên đường à?”
“Cũng không có gì, chỉ là vội quá thôi.”
“Vội mà sao vẫn đến muộn?”
Anh thật sự rất khó bị lừa.
“Bị người ta đuổi theo à?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu của Chu Thừa Quyết rõ ràng là đã có kết luận rồi.
Sầm Tây chỉ có thể thành thật gật đầu.
“Là ai?”
Cô im lặng vài giây.
“Là tên tóc vàng hả?”
Sầm Tây ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh, cuối cùng lại gật đầu.
“Biết rồi.”
Cô gái nhỏ ngồi im lặng, tay vô thức khẽ gảy gảy lòng bàn tay mình.
Thực ra không phải tên tóc vàng, mà là ba cô.
Cô mới ra khỏi quán không lâu, thì gặp ngay người kia từ Gia Lâm tìm đến Nam Gia.
Sầm Tây biết ông ta đến chẳng có ý gì tốt, có thể là muốn vòi tiền, hoặc là không cho cô tiếp tục đi học nữa.
Cô chỉ có thể chạy trốn.
Nhưng cô không muốn để Chu Thừa Quyết biết những chuyện khó xử này, thậm chí không muốn để anh biết cô có một người cha như vậy.
Hôm sau được nghỉ một ngày. Đến chiều thứ sáu tới trường, chỗ ngồi của Chu Thừa Quyết lại bỏ trống.
Sầm Tây thỉnh thoảng liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh trong khi chăm chú xếp lại mấy tờ bài kiểm tra mà các thầy cô phát cho rồi cất vào ngăn kéo của anh.
Lúc gần tan học, vẫn không thấy anh tới.
Nghiêm Tự thấy cô cứ nhìn về phía đó mãi, bèn nói: “Cậu ấy xin phép nghỉ rồi, hôm nay chắc không đến đâu. Cậu có việc gì tìm cậu ấy à?”
“Không có.” Sầm Tây lắc đầu, không nhịn được hỏi, “Cậu ấy sao vậy?”
“Hình như là đau dạ dày. Hôm qua cậu ấy phải truyền nước một ngày, hôm nay chắc vẫn phải truyền tiếp.” Nghiêm Tự xoay cây bút trong tay, đánh dấu vào ô lựa chọn, rồi nói tiếp: “Nghe mẹ cậu ấy bảo là do ăn đồ cay. Không biết sao cậu ấy lại ăn cay nữa.”
Sầm Tây dừng bút lại.
“Cậu ấy không ăn được cay sao?”
“Không ăn được. Trước kia cậu ấy ở đội tuyển bơi lội, chế độ ăn rất nghiêm ngặt. Cậu ấy thích ăn đồ thanh đạm, ăn cay là đau bụng ngay.”
Nét bút của Sầm Tây dừng lại, đang nhìn chỗ ngồi của Chu Thừa Quyết mà suy nghĩ tới xuất thần thì cửa lớp mở ra, giọng của Giang Kiều vọng vào từ bên ngoài: “Tây Tây.”
“Hả?” Cô ngẩng đầu.
Giang Kiều chỉ về phía cuối hành lang:“Chị Na Na tìm cậu có việc, bảo cậu qua đó một chuyến.”
“À, được.” Sầm Tây vội vàng đóng nắp bút.
Lúc này, trong văn phòng giáo viên, ngoài Diệp Na Na ra thì còn có một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, quý phái, không thể giấu được vẻ ngoài cao quý nữa. Bà ấy dẫn theo một học sinh tiểu học.
Sầm Tây đi vào, vô tình liếc nhìn một cái, cảm thấy có chút quen mắt.
Chưa kịp hỏi cô giáo gọi mình đến có chuyện gì, thì người phụ nữ đã nhẹ nhàng vỗ vỗ cặp sách của đứa bé, giọng nói ấm áp: “Nào, mau cảm ơn chị đi.”
Sầm Tây đứng ngẩn người tại chỗ, chưa kịp phản ứng, đứa bé đã chạy đến trước mặt cô.
Nói một câu “Cảm ơn chị gái nữ hiệp” trong trẻo vang dội xong, cậu bé cúi gập người sâu đến mức đầu chạm vào đầu gối, không đứng vững, tay chạm đất, xoay người làm một cú lộn nhào.
Sầm Tây: “……?”
Người phụ nữ đi cùng không nhịn được bật cười, Diệp Na Na cũng cười trêu: “Em trai nhỏ này, lễ nghĩa của em cũng hơi quá rồi đấy.”
Nói xong, cô ấy nhìn về phía Sầm Tây, đặt tay lên vai cô rồi kéo tới gần: “ Vẫn không nhớ ra sao?”
“Đứa bé này nói là hè năm ngoái, em ấy bị bọn du côn ở trường nghề trấn lột, là em đã cứu em ấy.”
“À…” Lúc đó tình thế khẩn cấp, Sầm Tây cũng không chú ý kỹ đến mặt mũi của đứa trẻ đó, nhưng nghe Diệp Na Na nhắc tới, cô đã nhớ ra.
Đang nói chuyện, hiệu trưởng cũng mở cửa bước vào: “Tôi đã liên hệ với ban giám hiệu của trường nghề bên cạnh rồi. Hai tên du côn đã bị bắt. Nhà trường rất coi trọng, sau này sẽ xử lý nghiêm khắc.”
Người phụ nữ đi cùng đứa trẻ lịch sự mỉm cười với thầy hiệu trưởng: “Cảm ơn thầy đã lo lắng.”
Thầy hiệu trưởng thường nghiêm khắc, nhưng thực chất lại rất bảo vệ học sinh, nghe vậy vội xua tay: “Không có việc gì, tuyệt đối không thể để học sinh ngoan bị bắt nạt được.”
Ánh mắt người phụ nữ lại quay về trên người Sầm Tây, thân thiện kéo tay cô, thay đứa bé cảm ơn một lần nữa. Sau đó, bà ấy nói sẽ gửi một bao lì xì để cảm ơn cô, nhưng Sầm Tây lịch sự từ chối.
Không còn gì khác, Diệp Na Na liền cho phép Sầm Tây quay về lớp.
Cô gái nhỏ vừa rời khỏi văn phòng, người phụ nữ đã thở dài: “Đứa trẻ này thật tốt.”
“Đúng vậy.” Diệp Na Na rất quý Sầm Tây, gật đầu nói: “Học hành chăm chỉ lại hiểu chuyện, quan hệ với bạn bè cũng rất tốt, điểm thi vào lớp 10 đứng top đầu trường Nam Gia, điểm môn Văn lại càng xuất sắc hơn, là người duy nhất đạt trên 140 điểm, bài luận còn được điểm tuyệt đối. Đáng tiếc là hoàn cảnh gia đình nhà em ấy có hơi khó khăn, phải chịu nhiều vất vả.”
Người phụ nữ nghe vậy, ánh mắt sáng lên: “Điểm môn Văn xuất sắc sao?”
“Là đại biểu môn văn của lớp tôi.” Diệp Na Na tự hào nói.
“Vậy dạy học môn Văn cho con trai tôi chắc cũng được đấy nhỉ!”
Diệp Na Na nhìn về phía đứa trẻ bên cạnh người phụ nữ, gật đầu: “Đúng là vậy.”
Học sinh đứng top đầu trường Nam Gia dạy cho một học sinh tiểu học đương nhiên là dư sức.
“Thế thì tốt quá, đợi buổi chiều lên lớp tôi sẽ hỏi em ấy.”
Hai người không ở lại lâu, nói chuyện xong, một lớn một nhỏ nhanh chóng rời khỏi trường Nam Gia.
Trên đường, đứa trẻ kéo tay người phụ nữ hỏi: “Thím ơi, không phải anh Quyết học giỏi lắm sao? Sao lại cần tìm gia sư ạ?”
“Anh Quyết của con ấy hả, mấy môn tự nhiên thì còn được chứ ngữ văn thì như bị mù chữ.”
Chiều hôm đó, Diệp Na Na nhắc lại chuyện này với Sầm Tây, Sầm Tây chẳng nghĩ ngợi gì đã đồng ý ngay.
Dù trường Nam Gia đã miễn học phí cho cô, nhưng vẫn còn rất nhiều chi phí cần thiết khác cần phải chi trả khi đi học. Nếu chỉ dựa vào việc làm thêm và bán đồ phế liệu thì không đủ.
Lịch học gia sư được ấn định vào sáng thứ bảy. Sầm Tây nhận được địa chỉ từ Diệp Na Na, tiện thể nhờ cô giáo tra giúp lộ trình.
Nơi đó là khu biệt thự đắt đỏ nhất Nam Gia, hơi xa, đi tới đó phải mất một chút thời gian. Sầm Tây cố gắng xuất phát sớm trước hai tiếng.
Trong khu biệt thự Lục Cảnh Uyển, Chu Thừa Quyết đang bị cơn đau dạ dày hành hạ. Anh vừa mới truyền nước xong, giờ đang nằm nghỉ ngơi trên giường.
Giang Lan Y khẽ gõ cửa hai cái.
Từ trên giường vọng ra tiếng “Mời vào” yếu ớt.
Tuy nhiên, do phòng quá rộng và cách âm quá tốt nên người bên ngoài không nghe thấy anh nói gì. Tiếng gõ cửa vẫn cứ vang lên.
Thiếu niên bất đắc dĩ lật người xuống giường, mang dép lê lững thững đi ra mở cửa: “Mẹ… con còn đang bị đau mà. Mới sáng sớm mẹ làm gì thế…”
“Rửa mặt xong rồi xuống ăn sáng. Với cái dạ dày này của con, còn muốn lăn lộn nữa à?” Giang Lan Y vừa nói vừa thúc giục anh đi vào nhà vệ sinh rửa mặt:“Nhanh lên, gia sư mẹ tìm cho con sắp tới rồi. Ăn xong phải học hành nghiêm túc đấy.”
Chu Thừa Quyết: “?”
“Mẹ, mẹ đùa con đấy hả? Con đâu cần gia sư gì đâu?” Chu Thừa Quyết vừa đánh răng vừa nói, miệng đầy bọt lúng búng.
“Điểm văn của con chỉ có 43 điểm. Là mẹ đang đùa con hay con đang đùa mẹ hả?”
Lời còn chưa dứt, chuông cửa dưới lầu đã vang lên.
“Nhanh đi mở cửa cho gia sư của con đi.” Giang Lan Y vội vàng đẩy anh xuống lầu: “Đây là lần đầu con bé đến đây, con nhớ phải để lại ấn tượng tốt với người ta đấy.”
“Không phải chứ mẹ…” Chu Thừa Quyết có chút không vui: “Con còn chưa thay đồ ngủ mà.”
Dù vậy nhưng anh đã bị kéo xuống lầu rồi.
“Nhanh lên, đừng để cô giáo đợi lâu.”
“……”
Lúc này, Chu Thừa Quyết hiếm khi lộ ra dáng vẻ phản nghịch, không còn là học sinh giỏi như thường ngày, nhìn có vẻ khó bảo hơn nhiều: “Mẹ, không được đâu. Con đã nói không cần rồi mà. Mẹ đã tìm bao nhiêu gia sư cho con rồi. Mấy người đó quá văn vẻ, con không thích, không học được.”
“Họ hàng sẽ rời xa con, bạn bè sẽ phản bội con, nhưng ngữ văn thì không. Đúng là thứ quỷ tha ma bắt!” Anh vừa đi vừa cằn nhằn, tay đã chạm tới tay nắm cửa: “ Tôi nói không học được văn tức là không học được, ai đến cũng vô dụng. Mời ra cửa rẽ phải, không tiễn!”
Trong chớp mắt cánh cửa mở ra, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai anh: “Xin chào, tôi là—”
Chu Thừa Quyết: “?”
Sầm Tây: “?”
Cả hai đều ngây ngẩn, đứng im không nói gì.
“Đứng ngây ra đó làm gì?” Tiếng Giang Lan Y vang lên từ trong phòng khách, “A Quyết, nhanh lấy dép cho cô giáo của con đi.”
“Cậu…” Chu Thừa Quyết l**m môi, không được tự nhiên hỏi : “Muốn lấy dép màu gì?”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh