Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 14
Sầm Tây không trả lời được, cô biết mình không thể.
Bên ngoài phòng thiết bị có một chỗ có thể đứng lên, nhưng bên trong thì không có, cửa sổ cách mặt đất tầm năm mét, cao gần bằng hai tầng lầu, cô đã nhảy thẳng xuống.
Lúc chạm đất, cô chỉ cảm thấy hai chân tê rần, không còn cảm giác, một lúc sau mới có thể cử động, nhưng lúc đó cô chỉ lo lắng cho tình hình của Lý Giai Thư, vội vã mở khóa, chẳng màng đến đau đớn, cắn răng chịu đựng.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, cô luôn giỏi chịu đựng.
Lúc này, dây thần kinh căng thẳng mới chùng xuống, cô mới cảm nhận được cơn đau buốt tận xương.
Sầm Tây rất có kinh nghiệm với đau đớn, nhất là nỗi đau của chính mình. Cô biết chắc không có vấn đề gì lớn, nhưng chân phải có vẻ bị trật rồi. Cô định ngồi nghỉ một lúc rồi về ký túc xá, nhưng không ngờ Chu Thừa Quyết vẫn chưa đi.
Điều này khiến cô hơi lúng túng.
Trước đây mỗi khi gặp tình huống này, cô luôn là người bị bỏ qua, không ai quan tâm đến, cô cũng đã quen rồi.
Thiếu niên đứng trước mặt cô, không có ý định rời đi.
Sầm Tây không lên tiếng, hai tay nắm lấy cửa, cố gắng dùng chút sức xem có thể đứng lên được không, nhưng vẫn không làm được. Có lẽ phải nghỉ một lát nữa, cô đành liếc qua người trước mặt, nhỏ giọng nói:“Cậu đi trước đi, tôi nghỉ một chút. Nếu tới muộn, căng tin thật sự không còn gì ăn đâu—”
“ Tôi cũng không thiếu chút miếng ăn đó.” Chu Thừa Quyết hiếm khi không lạnh lùng ngắt lời cô.
Thực ra lúc này anh hơi tức giận, nhất là khi Sầm Tây liên tục khuyên anh đi trước. Lửa giận không rõ nguyên nhân càng bùng lên. Anh không hiểu vì sao lại như vậy, nhưng anh biết rằng mình phải kiềm chế. Vì vậy cả người cảm thấy có chút khó chịu.
Đằng sau cửa có một dãy công tắc đèn, Chu Thừa Quyết bấm mấy lần mà chỉ nghe thấy âm thanh chứ không thấy ánh sáng.
Anh cúi người xuống, một tay bế cô lên khỏi mặt đất, trực tiếp bước ra khỏi phòng thiết bị.
“A...” Lúc này Sầm Tây thực sự hoảng sợ, tim đập còn nhanh hơn cả lúc nhảy cửa sổ.
“Bây giờ mới biết sợ à?” Sắc mặt Chu Thừa Quyết lạnh lùng. Anh bế cô lên nhẹ như bẫng, vài bước đã đi ra ngoài đứng dưới ánh đèn đường, đặt cô ngồi vững trên tảng đá: “Không cử động được mà cứ đuổi người ta đi. Tôi ăn ít một miếng thì sẽ chết sao?”
“Còn cậu nữa.” Chu Thừa Quyết dừng lại, không nói tiếp, thở dài một hơi rồi ngồi xuống trước mặt cô. Chưa đợi cô phản ứng, anh đã trực tiếp kéo ống quần của cô lên qua đầu gối.
“ Chỗ này đau không?” Anh nắm bắp chân của cô, ngón tay đè lên xương một chút rồi xoay nhẹ.
“Không đau.”
Chu Thừa Quyết thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục kiểm tra chân còn lại: “Vậy còn cái này?”
“Cũng không đau.”
Thiếu niên nhướng mày, ngón tay khẽ gõ lên mắt cá chân phải của cô: “ Chỗ này thì sao?”
Vừa dứt lời, Sầm Tây đã “a” một tiếng: “Có chút…”
“Chỉ có vậy thôi?”
“Ừ.”
“Vậy thì tốt, không có vấn đề gì lớn.” Nói rồi, anh trực tiếp cởi đôi giày cũ của cô ra, tay kia đặt lên lòng bàn chân, tay còn lại nắm lấy mắt cá chân, định dùng sức, nhưng Sầm Tây lại rụt chân lại.
“Làm gì vậy?” Chu Thừa Quyết ngẩng đầu lên, không hiểu sao cô đột nhiên lại phản kháng.
“Cậu đừng làm nữa.” Cô hơi ngại ngùng: “Có mùi…”
Đã luyện tập quân sự cả ngày, cho dù là người yêu sạch sẽ đến đâu cũng không tránh khỏi.
“Có mùi gì đâu.” Anh không ngờ lại vì lý do này. Thiếu niên không cho phép cô từ chối, lại nắm chặt mắt cá chân cô, tay thuần thục xoay khớp xương, vừa làm vừa nói: “Thật sự không có mùi đâu, tôi chẳng thấy gì cả.”
“Cậu chưa từng đi qua ký túc xá nam nên không biết.” Anh hiếm khi nói nhiều: “Tất thối có thể treo ngược lên đấy.”
Sầm Tây đột nhiên bị anh chuyển hướng sự chú ý, không khỏi bật cười, kết quả đúng lúc bỏ qua cơn đau cuối cùng. Chỉ nghe “rắc” một tiếng, cơn đau ở mắt cá chân cũng giảm đi rất nhiều.
“Xoay thử đi.” Chu Thừa Quyết thả chân cô ra.
Sầm Tây làm theo, lúc này cô đã có thể dùng sức.
“Có thể cử động là được, nhưng chắc vẫn sẽ sưng lên. Bôi thuốc hai ba ngày là khỏi.”
Nói xong, anh liền cầm đôi giày gần đó, rất tự nhiên định mang vào giúp cô.
Sầm Tây vội vàng đưa tay lấy lại giày. Thiếu niên hơi khựng lại, không tranh giành với cô.
Trong lúc cô đi giày, điện thoại của Chu Thừa Quyết vang lên liên tục mấy lần. Mấy cuộc gọi trước anh đều tắt, cuối cùng không chịu nổi nữa mới nghe máy.
“Có chuyện gì?”
Hình như là Nghiêm Tự gọi đến, nói là trong căng tin không còn nhiều đồ ăn, hỏi anh có muốn mang về mấy cái bánh bao không.
Dù sao cũng là con trai của gia đình giàu có, bình thường Chu Thừa Quyết nhìn như không quá để ý, nhưng cũng có chút kén chọn, anh trả lời ngay: “Cậu cứ giữ lại mà ăn đi.”
Sầm Tây lén nhìn anh một cái, thực sự rất muốn nói, có thể mang cho cô hai cái không. Dù sao hai cái bánh bao cũng no lắm, không ăn thì sẽ đói.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không dám nói ra.
Cô không quá quen với việc nhờ người khác giúp đỡ, dù chỉ là hai cái bánh bao.
Giờ là lúc trời đã về chiều, ba mặt của hòn đảo nhỏ Kim Đường đều được bao quanh bởi biển cả. Trên đường về, hai người im lặng bước đi, âm thanh duy nhất vang vọng bên tai chính là tiếng sóng vỗ vào bờ, đều đặn không dứt.
Khi gần đến ký túc xá, xung quanh bắt đầu đông đúc hơn, phần lớn là các bạn học ăn cơm xong rồi cùng nhau đi dạo.
Sầm Tây tự động giữ khoảng cách với Chu Thừa Quyết. Anh liếc nhìn cô một cái, vì để ý đến vết thương ở chân cô nên không bước lại gần, chỉ hỏi một cách không mấy để tâm: "Cậu còn đi được không?"
Vừa rồi cô vẫn cần nhờ anh đỡ.
"Ừm." Cô trả lời, giọng nhỏ nhẹ, "Đi từ từ là được."
Vậy cũng được. Dù sao thì đi lâu một chút cũng không sao, vì anh luôn có thể nhìn thấy cô.
Khi gần tới ký túc xá, Chu Thừa Quyết lại nhận điện thoại. Sầm Tây chỉ nghe thấy mơ hồ giọng anh nói: "Người anh em, rảnh không? Không rảnh cũng phải rảnh..." rồi sau đó khoảng cách giữa bọn họ ngày càng xa dần. Cô cũng không có thói quen nghe lén cuộc gọi của người khác, nên chỉ yên lặng quay về phòng.
Điều khiến cô bất ngờ là vì cô về muộn, mấy cô gái trong ký túc xá đã tự xuống giặt hết đống quân phục giúp cô rồi phơi ra.
Vừa vào phòng đã nghe thấy tiếng của Giang Kiều và Lý Giai Thư đang tranh cãi.
"Tớ đã bảo là không cần cho nhiều xà phòng như vậy mà."
"Không tạo bọt nhiều thì làm sao sạch được?"
"Nhưng không cần phải dùng hết năm miếng bánh xà phòng chứ. Tớ phải rửa bọt suốt cả nửa tiếng đấy."
"Bao nhiêu?" Sầm Tây ngạc nhiên, không nhịn được cười, "Mấy cậu tưởng xà phòng là cơm ăn à?"
"Ôiiiii." Lý Giai Thư nghe đến "ăn" liền ngửa mặt lên trời thở dài, "Tối nay tớ chỉ nuốt bánh bao thôi. Giá mà mấy hôm trước tiết kiệm đồ ăn vặt một chút thì tốt rồi. Ba cái, tớ phải ăn hết ba cái mới no."
"Ba cái là bình thường mà." Giang Kiều an ủi cô:"Mao Lâm Hạo còn ăn hết mười hai cái cơ."
"……?!"
"Chắc cậu chưa ăn gì đúng không?" Hai người lấy mấy gói đồ ăn vặt chưa động vào đưa cho Sầm Tây, "Cầm lấy ăn cho đỡ đói. Mai là chúng ta được về Nam Gia rồi!"
Thực ra cô về Nam Gia thì cũng vẫn hay bị đói.
Cuối cùng, cô mở gói đồ ăn nhưng vẫn đặt lại lên bàn rồi bảo mọi người cùng ăn.
Sầm Tây chỉ nếm thử hai miếng rồi đi ra ban công rửa mặt.
Ký túc xá ở tầng hai, Sầm Tây đứng trước bồn rửa mặt, đối diện với ban công, dùng nước lạnh vỗ lên mặt.
Chẳng bao lâu sau, dưới lầu vang lên vài tiếng vỗ tay.
Thấy cô không phản ứng, tiếng vỗ tay lại vang lên hai lần nữa.
Sầm Tây xoa xoa giọt nước trên mặt, dựa vào ban công nhìn xuống, nhìn thấy Chu Thừa Quyết đang đứng ở dưới.
Có lẽ để thông báo cho cô biết chính anh là người vỗ tay lúc nãy, thiếu niên ngẩng đầu nhìn cô, lại vỗ tay thêm một cái: "Chân cậu giờ còn đi được không?"
"Có thể." Sầm Tây đáp.
"Vậy đi hai bước cho tôi xem thử."
"?"
Anh thật sự không dễ bị lừa.
Người dưới lầu lười biếng nhếch môi: "Xuống đây đi."
Sầm Tây nghĩ anh có việc gấp, nên không hỏi nhiều, quay người rời khỏi ban công rồi ra ngoài ký túc xá.
Đến khi cô đứng trước mặt Chu Thừa Quyết, ánh mắt anh dường như không rời khỏi mắt cá chân của cô. Đây là ký túc xá nữ, mặc dù phần lớn mọi người đều đã xong việc và về phòng nằm nghỉ, nhưng vẫn còn vài người nhìn chằm chằm.
Thấy anh sắp kéo ống quần của cô lên, Sầm Tây lùi lại một bước theo phản xạ: "Cậu làm gì vậy?"
"Tôi xem thử có sưng lên không." Chu Thừa Quyết bất đắc dĩ thu tay lại, thầm nghĩ là mình lo xa. Cô gái nhỏ này khi xuống lầu còn nhảy nhót được vài bước, chắc không có gì nghiêm trọng.
Anh cũng không tốn thời gian, trực tiếp đưa mấy túi đồ ăn cho cô.
"Đây là gì?"
"Đồ ăn." Chu Thừa Quyết gãi gãi mũi, "Lý Giai Thư nói nếu không được ăn thì cậu ấy sẽ treo cổ trong ký túc xá."
"……"
"Đem lên chia cho bọn họ đi."
"Được rồi."
"Nhớ xịt thuốc đấy." Anh nói xong, quay người rời đi, bước chân có vẻ vội vàng, như thể có việc gấp.
Sầm Tây gật đầu.
Thế nhưng thực ra cô chẳng có ý định xịt thuốc. Thuốc đắt lắm, với cô thì đó là hàng xa xỉ.
Cô gái lên tầng hai. Khi mở cửa vào, mùi thơm thức ăn lập tức tràn ngập khắp phòng ký túc xá.
Mấy cô gái háu ăn lập tức chạy đến: "Trời ơi, mùi gì mà thơm thế!"
Sầm Tây thành thật nói: "Chu Thừa Quyết bảo mang lên cho Giai Thư."
"Hả?" Lý Giai Thư đang nằm trên giường chơi game, nghe vậy liền ngạc nhiên tháo tai nghe ra: "Cậu ấy á?"
Sầm Tây cười nói: "Cậu ấy nói nếu cậu không được ăn thì sẽ treo cổ trong ký túc xá."
"Phụt." Giang Kiều cười lớn: "Đúng là câu mà cậu ấy có thể nói ra được."
"Chỉ có thể nói với Nghiêm Tự thôi." Lý Giai Thư ngơ ngác: "Còn nói với Chu Thừa Quyết ấy hả? Lúc cậu ta vui thì sẽ bảo tớ cút đi, lúc không vui còn chuẩn bị dây thừng cho tớ."
"……"
"Thôi thôi, tớ bị cái mùi này làm cho thèm chết mất. Ăn trước đã." Lý Giai Thư vội vã bò dậy từ trên giường, gọi các bạn trong ký túc xá ăn chung.
Gà rán, thịt nướng, lẩu cay, tráng miệng, đủ cả.
Đang định ăn thì Chu Thừa Quyết nhắn tin qua WeChat:Gửi cho tôi ảnh chụp màn hình tin nhắn và số điện thoại của người chiều nay đã nhắn tin cho cậu.
Lý Giai Thư lập tức nghe lời, chụp màn hình gửi cho anh.
Mấy người ăn chưa được bao lâu, thì từ bờ biển đột nhiên vang lên tiếng pháo hoa.
Cả nhóm vui mừng chạy đến ban công để xem.
"Tớ từng nghe mấy người trên mạng bảo, pháo hoa trên đảo Kim Đường rất đẹp. Không ngờ lần này lại được xem!"
"Đẹp quá, tớ sẽ quay lại một đoạn đăng lên Tường Tỏ Tình."
"Ê ê ê?! Trên Tường Tỏ Tình có người nói, pháo hoa này là do Chu Thừa Quyết bắn?"
Ngày hôm sau là ngày cuối cùng của đợt huấn luyện quân sự lần này. Sáng sớm sau khi tập trung, mỗi lớp sẽ trình bày tổng kết, rồi nghỉ ngơi tự do chờ xe về.
Nhưng năm nay có một điều đặc biệt, đó là trong giờ nghỉ còn có một sự kiện bất ngờ.
Hai tên khốn đã gửi tin nhắn cho Lý Giai Thư đã bị bắt được, chính là hai kẻ hôm qua chen hàng.
Bản thân mất một bữa ăn, nên chuẩn bị trả thù, tính nhốt Lý Giai Thư trong phòng thiết bị, định qua giờ cơm sẽ thả cô ấy ra, nhưng nào biết chìa khóa không mở được cửa, nên đành chột dạ bỏ chạy.
Lúc này tất cả mọi người đang nghỉ ngơi, chỉ còn hai tên đó bị phạt chạy vòng quanh.
Chuyện này lan truyền rất nhanh trên Tường Tỏ Tình, đám học sinh rảnh rỗi tụ tập ngoài sân theo dõi.
Giang Kiều chăm chú xem trên điện thoại: "Nghe nói bọn họ phải chạy 60 vòng."
"?" Lý Giai Thư ngạc nhiên: "Sao mà chạy hết được?"
"Chạy cho tới tối xe tới thì thôi hahahaha."
Khúc Niên Niên chạy qua bên lớp nghệ thuật hỏi thăm một vòng, giờ đã rõ ràng mọi chuyện, bắt đầu giải thích cho mọi người: "Thực ra chuyện này truyền ra từ Tưởng Tỏ Tình."
"Chẳng phải doanh trại của chúng ta không được ra ngoài mua đồ ăn vặt sao? Tối qua, cậu bạn đẹp trai bên trường Kim Đường tới đưa đồ ăn. Ban đầu chuyện này chẳng có gì lớn, nhưng vì cậu bạn đó quá đẹp trai, đứng một lúc ở cổng sau, đám con gái mê trai liền vây quanh chụp hình. Chẳng bao lâu sau, người đến lấy đồ lại chính là Chu Thừa Quyết. Ôi trời, thế là ảnh hai thiếu niên đẹp trai lén lút gặp nhau liền bay đầy trời, thậm chí ngay cả huấn luyện viên cũng lướt thấy được."
"Biết pháo hoa tối qua là từ đâu mà ra không? Chu Thừa Quyết bị phạt chạy vòng quanh đảo. Pháo hoa được bày dọc đường. Mỗi 1000m một chùm. Không cần người giám sát, đếm pháo hoa là biết được chạy bao nhiêu vòng."
Khúc Niên Niên khẽ lắc đầu nói: "Thực ra cậu ấy hoàn toàn có thể không bị phạt."
"Cậu ấy bảo người khác mua đồ ăn đưa vào, không phải cũng là vì chuyện của Giai Thư ngày hôm qua ồn ào đến mức mọi người đều không được ăn cơm sao? Thực ra huấn luyện viên định phạt hai tên kia chạy 20 vòng thôi, nhưng Chu Thừa Quyết không đồng ý."
"Cậu biết không? Khi nhắc đến người bị thương. Cậu ấy nóng mặt lên, giận đến mức huấn luyện viên cũng không dám nói gì."
"Cuối cùng kết quả là, cậu ấy đồng ý chịu phạt, nhưng hai tên kia phải chịu phạt nặng hơn. Cậu ấy chạy bao nhiêu vòng, thì hai tên đó phải chạy gấp đôi."
"Vì vậy mà tối qua pháo hoa nổ liên tục suốt gần một tiếng đồng hồ."
"Thú vị nhất là, nghe nói pháo hoa do cậu bạn đẹp trai bên cạnh bán cho doanh trại đấy, dịch vụ trọn gói hahaha."
Giang Kiều cảm thán: "Có người bảo vệ mình thật tuyệt. Tớ ghen tị chết mất."
Lý Giai Thư vỗ vai cô ấy: "Không sao đâu, cậu là chị em của tớ. Nếu muốn, theo quan hệ gia đình thì cậu cũng có thể tính là cô của cậu ấy."
"… Thật ra cũng không cần đâu." Giang Kiều lo lắng: “Nhưng cậu bị thương sao lại không nói?”
Lý Giai Thư không để ý lắm nói: “Làm gì có.”
“Hả?”
Chạng vạng, khi các học sinh quay về ký túc xá thu dọn hành lý, hai tên kia vẫn còn đang chạy.
Lý Giai Thư thu chiếc túi đựng đồ ăn tối qua lại, bất ngờ rơi ra một bình xịt giảm đau từ trong đó .
Cô nàng thắc mắc, lập tức chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Chu Thừa Quyết.
Gửi xong, cô ấy còn gửi thêm một dấu hỏi.
Phía bên kia rất nhanh cũng đáp lại một dấu hỏi.
Không thể tin nổi mình đẹp thế này: [Cái này là sao vậy? Chị đây không bị thương mà.]
Chu Thừa Quyết: [Gửi cho người cứu mạng cậu đấy, động não chút đi.]
Không thể tin nổi mình đẹp thế này: [Cậu ấy bị thương á?!!]
Chu Thừa Quyết: [Nhờ cậu ban tặng. Chú ý nhìn xem cậu ấy có xịt thuốc. Cứ bảo với cậu ấy là phòng y tế phát thuốc miễn phí.]
Khi xe khách chở bọn họ về tới trường THPT Nam Gia thì đã gần bảy giờ tối.
Mọi người xuống xe tập trung lại. Vốn dĩ ai nấy đều tự về nhà, nhưng vừa hay có người đề xuất đi ăn chung rồi về luôn. Huấn luyện quân sự mệt mỏi bao ngày rồi, cũng nên bổ sung năng lượng chút.
Sầm Tây vốn không định tham gia, vì không có tiền. Cô đang định đi trước thì nghe thấy Triệu Nhất Cừ nói: "Hay là tới quán của nhà Sầm Tây đi, quán cá nướng. Mọi người ăn không? Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hơn nữa quán cũng ở gần đây.”
Chu Thừa Quyết nhíu mày một cái, lạnh lùng liếc nhìn cậu ta.
Vừa nghe đề xuất, mọi người đều tán thành ngay.
Cả nhóm liền đi đến quán cá nướng.
Tới nơi, Triệu Nhất Cừ như về đến nhà mình, thân thiện chào dì út: "Dì, đây là mấy bạn cùng lớp với Sầm Tây. Chúng cháu đến ủng hộ. Dì nhất định phải giảm giá cho tụi cháu đấy."
Dì út dừng tay một chút, cười gật đầu: "Được, được, sẽ cho các cháu ưu đãi."
Bên kia, Nghiêm Tự chuẩn bị sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người, ngồi thành mấy bàn tròn lớn. Chu Thừa Quyết nghe vậy liền lạnh lùng cắt ngang: "Kinh doanh nhỏ thì giảm giá cái gì."
Anh nhìn sang người phụ nữ, lịch sự nói: "Dì, dì cứ tính tiền bình thường, lát nữa tính cho cháu đi."
Nói xong, anh quay lại chỗ ngồi: "Muốn ăn gì thì cứ gọi, tôi trả tiền."
Nghiêm Tự hưởng ứng ngay: "Mọi người thoải mái đi. Đừng ngại khiến cậu ấy tốn tiền."
Mao Lâm Hạo cười trêu: "Quyết Quyết! Tự nhiên em cũng muốn gả cho anh!"
"..." Chu Thừa Quyết im lặng quay đầu nói: "Dì ơi, cho cậu này 12 cái bánh bao chay."
Sầm Tây định xuống giúp một tay, nhưng Nghiêm Tự đã nhìn Lý Giai Thư một cái. Cô nàng cũng rất hiểu ý kéo Sầm Tây ngồi xuống bên cạnh mình.
Ăn xong hơn ba phần, mọi người đều đã no nê, bắt đầu chơi trò chơi.
Các trò chơi trong những buổi tụ tập của học sinh thường là những trò như nối từ thành ngữ, nhưng ở đây có rất nhiều học sinh giỏi các môn tự nhiên, ít ai hứng thú với trò đó nên cuối cùng mọi người chọn chơi trò "Thật hay Thách".
Mới vào năm học chưa lâu, mối quan hệ giữa mọi người cũng có thân có sơ, nên chỉ hỏi mấy câu khá khách sáo.
Đến lượt Sầm Tây chơi nói sự thật, Lý Giai Thư lập tức giơ tay hỏi: "Kể từ khi vào trường Nam Gia, ai là người bạn thân nhất của cậu?"
Mấy ngày trước cô ấy còn làm mặt lạnh với Sầm Tây, giờ lại hỏi câu này, quả thật rất để ý, nào ngờ vừa hỏi ra đã nhận được vài ánh mắt xem thường.
Nghiêm Tự lắc đầu nói: "Lý Giai Thư, cậu đi ngồi với lũ trẻ con đi."
Sầm Tây cười cười, nhìn quanh một vòng, chuẩn bị trả lời.
Lý Giai Thư cố tình ho vài tiếng. Sầm Tây liền nói: "Giai Thư."
Đại tiểu thư vui vẻ ra mặt.
Giang Kiều liền tiếp lời: "Còn ai nữa?"
Sầm Tây: "Kiều Kiều."
Giang Kiều: "Ừm ừm!"
Cả đám hình như muốn trêu cô, bắt đầu ho thành tiếng: "Còn ai nữa?"
Sầm Tây nhịn cười: "Nghiêm Tự."
Nghiêm Tự làm dấu "ok", liếc Chu Thừa Quyết một cái.
Anh nhếch môi, dùng đầu lưỡi chạm vào má phải, cầm lấy cốc nước cam uống rồi ánh mắt lại bay về phía Sầm Tây: "Còn ai nữa?"
Không biết vì sao, khi bị anh nhìn như vậy, Sầm Tây lại cảm thấy hơi căng thẳng, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Khúc Niên Niên."
Chu Thừa Quyết: "..."
"Người nào vậy?" Nghiêm Tự hỏi.
Giang Kiều đáp: "Bạn cùng phòng ký túc xá trong lúc học quân sự, là học sinh lớp nghệ thuật."
Nghiêm Tự nhìn sắc mặt Chu Thừa Quyết, không nhịn được cười nói: "Ai da chỉ nói trong lớp mình thôi mà."
Sầm Tây nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Tưởng Ý Thù."
Chu Thừa Quyết: "..."
Là đại biểu môn tiếng Anh.
Sầm Tây hồi tưởng lại: "Lúc học quân sự có một buổi tối cậu ấy nhắc tớ viết sai một từ đơn khi ôn bài."
Rất tốt.
Thiếu niên lạnh mặt uống một ngụm nước cam.
Nghiêm Tự cố gắng nhịn cười: "Tưởng Ý Thù ngồi cách khá xa, chỉ nói những người gần mình thôi."
"Ừm." Sầm Tây thật thà suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nhìn về phía Chu Thừa Quyết... rồi lại nhìn sang Mao Lâm Hạo đang gặm bánh bao: "Mao Lâm Hạo, cậu ấy giảng bài rất kiên nhẫn."
Chu Thừa Quyết: "..."
Được, tốt lắm!
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh