Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 125

39@-

Chu Thừa Quyết lập tức cảnh giác, nhíu mày nhìn về phía giọng nói phát ra. Cậu nghe không rõ cô bé nói gì, cũng không biết cô bé có ý tốt hay ý xấu.

 

Cậu không trả lời, chỉ nhìn theo hướng tay cô bé chỉ, thấy trên đất có hai chai nước rơi vương vãi.

 

Cậu chầm chậm bước đến nhặt lên, rồi không nói gì, đi đến hàng rào, do dự một lúc rồi đưa chai nước qua.

Khoảnh khắc đưa đồ, cậu theo phản xạ hỏi bằng tiếng Anh: “ Cậu muốn cái này à?”

 

Cô bé rõ ràng không hiểu, nhưng không giống mấy bạn học trong trường cười nhạo khi nghe cậu nói tiếng Anh.


Cô bé chỉ hơi lúng túng gãi đầu, rồi ngượng ngùng cười với cậu, sau đó cố gắng lắp bắp một câu chẳng rõ nghĩa: “Sơn Q~” (Thank you)

 

Chu Thừa Quyết sững người một lúc, rồi bỗng bật cười khẽ.

 

Đó là lần đầu tiên kể từ khi về nước, cậu nở một nụ cười nhẹ nhàng, xuất phát từ tận đáy lòng.

 

Nhưng nụ cười ấy chỉ kéo dài được vài giây. Từ phía xa bỗng vang lên tiếng hô hào quen thuộc, khó nghe: “ Thằng đó ở kia kìa! Tiến lên! Đừng để nó chạy mất!”

 

Một đám nhóc hư tụ tập thành nhóm, hùng hổ lao về phía gốc cây đa sau trường.

 

Lúc đó Chu Thừa Quyết vẫn chưa đến tuổi dậy thì, người gầy, nhỏ con, sức yếu, một mình đối mặt với bọn chúng thì hoàn toàn không có cửa thắng.

 


Cậu định bỏ chạy theo phản xạ, nhưng lại chẳng có đường thoát. Hướng nào cũng có người lao tới chặn.

 

“Lại đây! Nhanh lên!” – Từ phía sau chợt vang lên tiếng gọi bình tĩnh của cô bé lúc nãy. Vừa gọi, cô vừa nhanh nhẹn dùng cây kim nhỏ cạy ổ khóa cửa sau, mở ra dễ dàng.

 

Thật ra Chu Thừa Quyết vẫn chẳng hiểu cô bé đang nói gì, nhưng theo bản năng, cậu liền chạy về phía cô.

 

Ra khỏi cửa sau, cô bé kéo tay cậu chạy về phía trước.


Tuy nhiên, trên tay cô còn lỉnh kỉnh nhiều thứ – một túi đựng đầy vỏ chai nhặt được, một hộp đồ ăn chưa kịp mở, lại thêm Chu Thừa Quyết vốn không chạy nhanh.
Tất cả làm tốc độ của hai người chậm lại. Đám trẻ đuổi theo phía sau cũng ngày càng gần.

 

Sầm Tây vốn có kinh nghiệm ứng phó với những tình huống bị bắt nạt. Một khi thật sự không thể trốn thoát, cô sẽ sẵn sàng quay lại đối đầu trực diện.

 

Dù thiếu dinh dưỡng nên trông hơi gầy gò, nhưng cô lại dậy thì sớm, vóc dáng cao hơn đám bạn cùng tuổi, đặc biệt là so với Chu Thừa Quyết.


Từ nhỏ lớn lên ở Gia Lâm, trèo đèo lội suối, việc nặng nhọc gì cô cũng từng làm qua, nên đối phó với bọn "hoa trong nhà kính" này chẳng phải chuyện gì khó.

 

Hôm đó, tóc cô chưa dài như bây giờ, chỉ buộc thành một búi nhỏ sau gáy. Cô dang hai tay ra, một mình đứng chắn trước mặt Chu Thừa Quyết.


Chu Thừa Quyết không hiểu cô nói gì với đám trẻ kia, nhưng cậu biết cô đang bảo vệ cậu.

 

Sầm Tây nói năng mạnh mẽ, dọa người rất giỏi. Đám nhóc chuyên bắt nạt kẻ yếu ấy vốn chưa từng gặp ai như vậy, nửa đám đã bị dọa cho bỏ chạy.

 

Chỉ còn vài đứa thích thể hiện, tiếp tục bước tới đe dọa. Sầm Tây không chút do dự, ném đồ đạc xuống đất, rồi một mình xông vào đánh trả.


Tuy nhỏ người nhưng cô rất khỏe nên nhanh chóng chiếm thế thượng phong. Sau đó, cô cũng không hề hiếu chiến, rút lui đúng lúc, nhặt đồ rồi kéo Chu Thừa Quyết tiếp tục bỏ chạy.

 

Nắng hè rực rỡ len qua tán cây, phủ lên dáng người nhỏ bé mà mạnh mẽ của cô.
Chu Thừa Quyết vừa bị cô kéo đi, vừa nhìn bóng lưng ấy. Ánh sáng như bao phủ quanh người cô. Trong một thoáng, cậu cảm thấy… cô chính là tiên nữ nhỏ mà ông trời phái xuống để cứu lấy cậu.

 

Chạy qua hai ngã rẽ, cả hai mới dừng lại thở hồng hộc.

 

Chu Thừa Quyết đã nhịn đói mấy ngày, đến lúc này thật sự không trụ nổi nữa, ngồi bệt xuống dưới gốc cây.

 

Bụng cậu sôi lên từng tiếng, đói đến mức cồn cào ruột gan, cộng thêm vừa chạy quá sức nên sắc mặt cậu trắng bệch. Chu Thừa Quyết còn thấy buồn nôn nữa.

 

Trạng thái của Sầm Tây thực ra còn tốt hơn so với cậu nhiều. Cô bé ngồi xổm trước mặt cậu. Đôi mắt đen láy sáng ngời như nai con, nhìn chằm chằm vào cậu. Sau đó, cô vươn tay nhỏ, chạm vào cái bụng kêu "oọc oọc" hai tiếng của cậu, nói bằng giọng ngọt ngào: “Có phải cậu đói bụng rồi không?”

 

Sầm Tây nói tiếng phổ thông nhưng có chút giọng địa phương của Gia Lâm nên không chuẩn lắm. Chu Thừa Quyết hiểu đại khái các câu giao tiếp thường dùng, nhưng vẫn chưa hiểu hết những lời cô nói.

 

Sầm Tây thấy cậu chưa hiểu, vừa đưa cơm cho cậu vừa hỏi: “ Cậu không có cơm ăn sao?”

 

Lúc này Chu Thừa Quyết mới hiểu ra, gật đầu với cô.

 

Sầm Tây nhìn xung quanh, thấy không có gì có thể cho cậu ăn, chỉ còn lại một hộp đồ ăn vặt đã bị đổ một ít. Cô có chút xấu hổ, nhưng vẫn đưa đến trước mặt cậu: “ Cậu muốn ăn cái này không?”

 

Cô vốn tính ăn phần này. Dù sao thì cô chỉ được ăn đồ thừa của quán. Ăn vào cũng không sao, hơn nữa cô cũng không có tư cách ghét bỏ.

 

Nhưng cậu bé trước mắt này có cơ hội học hành, ăn mặc cũng sạch đẹp, vậy nên có thể cậu sẽ không muốn ăn thứ đồ ăn vặt nhìn hơi tệ này. Tuy nhiên, cô không thể lấy ra được đồ gì tốt hơn, chỉ có thể đưa hộp đồ ăn vặt ra, ngượng ngùng hỏi: “Ok?”

 

Chu Thừa Quyết gật đầu: “Ok.”

 

Cô bé vui vẻ ngồi xuống bên cạnh cậu, mở hộp đồ ăn, rồi đưa đũa cho cậu.

 

Chu Thừa Quyết không dùng đũa, chỉ cầm muỗng.

 

Sầm Tây nhìn cậu ăn, vừa cười vừa lẩm bẩm: “ Cậu có thể nói mà.”

 

Chu Thừa Quyết ăn một chút, cố gắng tìm từ ngữ để nói chuyện với cô, lắp bắp bảo rằng mình không giỏi nói tiếng phổ thông và không biết chữ.

 

Sầm Tây suy nghĩ, nhanh chóng đưa ra kết luận: “À, tớ biết rồi. Cậu không phải là người câm, chỉ là chưa được học cách nói thôi.”

 

Cô nói một cách ngây thơ, không có ác ý, chỉ là hơi thẳng thắn.

 

May là Chu Thừa Quyết không hiểu được.

 

Sầm Tây lại an ủi: “Không sao, tớ cũng không được học hành gì, không biết chữ. Tớ cũng là người mù chữ mà.”

 

Chu Thừa Quyết khiêm tốn, tò mò hỏi cô "mù chữ" là gì.

 

Sầm Tây dùng vốn tiếng Anh vụng về và chất giọng Gia Lâm để giải thích cho cậu về ý nghĩa của "mù chữ"

 

Chu Thừa Quyết nghe xong, lần đầu tiên hiểu được nghĩa của từ này.

 

Sầm Tây luôn ở bên cạnh Chu Thừa Quyết cho đến khi cậu ăn xong. Sau đó, cô bé thu dọn sạch sẽ, rồi đứng dậy chào tạm biệt: “ Tớ phải về rồi. Cậu cũng về đi học đi. Phải học thật tốt. Đừng bỏ học.”

 

Chu Thừa Quyết suy nghĩ một chút rồi nói: “ Cậu cũng đi học, đến Nam Gia đi.”

 

Sầm Tây cười lắc đầu, không nói gì về việc người nhà không cho cô đi học, chỉ cong mắt vẫy tay chào cậu: “Bái.” (Bye)

 

Chu Thừa Quyết đáp lại: “Bye.”

 

Ngày hôm đó, Sầm Tây vẫn lặng lẽ đi giao cơm hộp tới Gia Lâm cho dì út. Cô chạy nhanh chân, làm công việc phụ giúp ngoài giờ. Mỗi khi làm đổ đồ ăn, chồng của dì sẽ mắng cô và thậm chí đôi khi còn đánh cô.

 

Vào buổi trưa hôm ấy, cô lại nhặt một chai nước, nhưng vẫn chưa đủ tiền để trả cho phần đồ ăn làm đổ. Cô lại bị chú đánh một trận, bàn tay bị đánh mười cái.

 

Lần gặp lại Chu Thừa Quyết là vào một ngày cuối tuần.

 

Sầm Tây vẫn tiếp tục công việc giao đồ ăn ở Nam Gia. Lần này cô vừa đúng lúc đến khu chung cư nơi Chu Thừa Quyết sống. Tại bể bơi trong khu chung cư, cô bắt gặp cậu đang ngồi một mình.

 

Sầm Tây sợ nước, không dám đến gần bể bơi, chỉ có thể vẫy tay gọi cậu lại gần.

 

Chu Thừa Quyết nhìn thấy cô thì liền chạy tới.

 

“ Cậu lại không có cơm ăn sao?” Sầm Tây hỏi.

 

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Chu Thừa Quyết đã có thể hiểu được lời cô nói. Nghe vậy, cậu gật đầu.

 

Thực ra gia đình cậu có điều kiện rất tốt. Bố mẹ bận rộn đi công tác suốt ngày nhưng luôn có dì giúp việc ở nhà chăm sóc cậu, nên ngoài những lúc ở trường ra thì cậu chưa bao giờ phải chịu đói.

 

Nhưng cậu muốn chơi với cô một lúc nên bèn thuận theo lời cô.



Sầm Tây tiếc nuối buông tay cậu, nói rằng hôm nay mình không có đồ ăn gì để chia cho cậu cả, nhưng cô có thể dẫn cậu đi nhặt ve chai bán lấy tiền. Người đông thì sức mạnh, hai người nhặt được nhiều sẽ đổi được chút thức ăn.


Chu Thừa Quyết vốn sinh ra trong gia đình giàu có, chưa từng trải qua những chuyện này, nhưng cũng thấy rất thú vị, nên liền đi theo cô.


Cô bé đi trước dẫn đường, cậu nghe lời đi theo sau.


Một tay cô cầm bao nilon, khi nhặt được chai nước thì liền ném vào túi.


Hai đứa trẻ cứ thế đi khắp đường phố của Nam Gia, từ lúc mặt trời còn trên cao đến khi hoàng hôn buông xuống. Ánh đèn đường chiếu xuống kéo dài cái bóng của hai người dính vào nhau, như thể bọn họ đang nương tựa lẫn nhau.


Cuối cùng, sau khi nhặt được bốn túi chai lọ, bọn họ đổi lại được một chiếc bánh bao và một chai nước có ga vị cam.


Sầm Tây đưa hai món đồ tới trong tay Chu Thừa Quyết, chuẩn bị nói lời tạm biệt.
Chu Thừa Quyết nhìn chai nước cam có ga, hỏi cô: " Cậu muốn uống không?"


Sầm Tây lắc đầu.



Chu Thừa Quyết cảm thấy cô đang nói dối, vì khi mua, rõ ràng trông cô rất vui vẻ, nhảy nhót bảo cậu rằng nước này này ngọt, uống rất ngon.


Chu Thừa Quyết kéo tay cô, dẫn cô về nhà mình một cách không do dự.


Về đến nhà, cậu bảo Sầm Tây ngồi vào bàn ăn đợi mình.


Chu Thừa Quyết thích ở một mình để được yên tĩnh, vì thế nên mỗi ngày sau khi làm xong việc, dì giúp việc sẽ rời đi. 

 

Bữa tối đã được bà ấy chuẩn bị sẵn sàng. Chu Thừa Quyết đặt từng món lên bàn trước mặt Sầm Tây, đưa cho cô một cái muỗng và một cái nĩa.


Cuối cùng, Sầm Tây chỉ xin một đôi đũa.
Cô bé còn nhỏ, thường xuyên ăn không đủ no, có gì ăn nấy, cũng không hề biết khách sáo.


Cô ngồi trên ghế ăn cao, chân không chạm đến mặt đất, ngả người ra sau, vừa lắc lư vừa ăn vui vẻ.


Chu Thừa Quyết lại chạy tới gần quầy bar, mang một ly nước cam tới cho cô như hiến vật quý.


Đây là lần đầu tiên Sầm Tây được uống nước cam nguyên chất. Chỉ mới uống một ngụm nhỏ, đôi mắt nai của cô đã sáng lên vẻ kinh ngạc.



"Thích!" Sầm Tây đáp lại một cách chắc chắn.


Chu Thừa Quyết lại rót cho cô thêm một ly.
Tối đó, cô uống hết tám ly nước ép cam, bụng tròn vo, liên tục chạy vào nhà vệ sinh.
Chu Thừa Quyết lo lắng, dọn ghế ngồi bên cạnh bồn cầu, nhìn vào mắt cô, ngồi trong nhà vệ sinh gần nửa tiếng cùng cô.

 

Trước khi rời đi, cậu hỏi cô tên là gì.


Sầm Tây không muốn nói tên thật, nghĩ một lúc rồi chỉ đáp: " Cam Cam, tớ là Cam Cam."


Từ đó về sau, Chu Thừa Quyết yêu thích tất cả những thứ liên quan đến quả cam.

 

Rất nhiều ngày sau đó, cậu đều cùng Cam Cam đi qua đi lại khắp các phố lớn ngõ nhỏ ở Nam Gia, một người xách túi, một người nhặt chai nhựa bị vứt trên đường.


Về sau, thấy cô đi lại vất vả, cậu đã xin ba mẹ mua cho mình một chiếc xe đạp nhỏ. Cậu cho cô ngồi sau, chở cô đi tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày của hai người.

 

Vào một buổi chiều nào đó, hai người đang đi trên đường thì gặp phải đám học sinh từng bị Sầm Tây đánh. Đúng là oan gia ngõ hẹp.

 

Đối phương đi xe đạp, thấy cô và Chu Thừa Quyết thì lập tức lao tới từ nhiều hướng, định đánh ngã cả hai xuống đất.


Chu Thừa Quyết đạp xe nhanh, cố gắng cắt đuôi bọn chúng, nhưng vì tuổi còn nhỏ, sức lực yếu nên cậu không kiểm soát được tay lái, đâm vào gốc cây bên đường.


Dù không bị gì nghiêm trọng, nhưng trán của Sầm Tây lại không may bị sưng đỏ.
Chu Thừa Quyết tự trách chính mình, cảm thấy rất có lỗi, nên về nhà lấy mũ bảo hiểm của mình cho cô.



Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 125
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...